Tần Lam Nguyệt cúi đầu nhìn những thứ trong tay mình, thái dương giật mạnh.
Những loại thuốc và thiết bị này dường như là được làm riêng cho Đông Phương Lý, trừ liều vắc xin phòng dại kia.
Chiếc nhẫn này muốn nàng nối lại tay cho Đông Phương Lý?
Nàng bị giày vò một lần, lại còn phải ngoan ngoãn trị liệu cho y?
Hơn nữa, nàng cảm giác được chiếc nhẫn đang tức giận, luồng xung kích vừa rồi kia là để trừng phạt nàng? Tần Lam Nguyệt cảm thấy mình sắp điên rồi, chiếc nhẫn làm sao lại biết giận?
Trong nhẫn xuất hiện cao ốc y dược đã đủ quái lạ rồi, loại chuyện hoang đường như có cảm xúc này, nhất định là do nàng sợ máu quá mà bị ảo giác rồi.
Tần Lam Nguyệt nhìn các loại dược phẩm trong tay, do dự chốc lát, thở dài.
Tự tạo nghiệt, không thể sống.
Nàng cũng không thể nào thoát khỏi quy luật này.
Nàng lẳng lặng đen những thứ chưa dùng đến này cất vào ống tay áo, cố gắng đi đến bên cạnh Đông Phương Lý.
“Còn chưa đủ à?”
Đông Phương Lý đã không còn sức lực, y cảm giác được Tần Lam Nguyệt đến gần, mắt cũng không mở ra nổi, khỏe môi đẹp để khẽ nhếch, chế giễu: “Chẳng lẽ ta chết đi thì người mới cam tâm?”
Tần Lam Nguyệt không thèm để ý đến y
Nàng nắm lấy cổ tay y, chịu đựng chứng sợ máu, kiểm tra một phen.
Gân tay gãy mất ba cái, không bị tổn thương đến dây thần kinh, chỉ cần khâu bắp thịt lại, sau đó dùng thạch cao cố định, dưỡng thương vài tháng, lại dùng thêm thuốc để trị liệu, hẳn là có thể phục hồi lại như ban đầu.
Tần Lam Nguyệt dùng khăn tay cột chặt cánh tay của y để dễ dàng tiến hành cầm máu cục bộ.
“Nhịn một chút, sẽ hơi đau.
Nàng dùng bột cầm máu rắc lên trên, đầu tiên là phải cầm máu lại, sau đó lại dùng thuốc sát trùng để khử trùng vết thương.
Sau khi trị liệu đơn giản xong, dùng băng vô trùng quấn lại.
Đông Phương Lý hé nửa con mắt, trong mơ màng thấy được một loạt động tác của nàng: “Ngươi đang làm gì?”
“Trị liệu.”
Giọng Đông Phương Lý lạnh lùng: “Cút!”
Y muốn đẩy nàng ra, nhưng lại không thể nhúc nhích được, chỉ có thể chịu đựng, trên gương mặt lạnh lùng nổi đầy gần xanh.
“Buổi tối đến phòng ta, hoặc là ta đến phòng người.” Tần Lam Nguyệt như thể không nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của y: “Nếu như người còn muốn giữ lại cánh tay này, thì ngoan ngoãn nghe lời đi.
“Đông Phương Lý, ta hy vọng sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa.
Tra tấn nhau thế này thì có gì hay cơ chứ?
Nàng chịu một cái tát, Đông Phương Lý cũng bị phế một cánh tay, cả hai đều thảm, chỉ một mình Tô Điểm Tình là người chiến thắng.
Loại chuyện này, nàng không muốn trải qua thêm một lần nữa.
Tân Lam Nguyệt cởi tay áo y ra, tiêm thuốc giảm đau vào.
Thuốc giảm đau có hiệu quả rất mạnh, sau khi đau đớn biến mất, vẻ mặt của Đông Phương Lý cũng dễ nhìn hơn rất nhiều
Y nhìn Tần Lam Nguyệt hai tay còn run rẩy nhưng vẫn đang bận rộn không ngừng, một lại cảm giác xúc không thể giải thích xông lên đầu.
Nếu là bình thường, y nhất định đã sớm gọi Đỗ Khứ, ném nữ nhân này ra thật xa. Nhưng y không làm vậy.
Y ghét việc nàng tiếp xúc gần mình, nhưng trong tiềm thức lại chấp nhận nàng tiếp cận. Loại cảm xúc mâu thuẫn này đã nổi lên một chút gợn sóng ở nơi y không biết đến, khuếch tán liên tục.
“Ta đã xử lí đơn giản phần tay của ngươi, đừng nhúc nhích, ta sẽ giúp người phục hồi lại như ban đầu.
Tần Lam Nguyệt cười khổ một tiếng, tê liệt ngồi xuống một bên, chẳng còn chút sức lực nào.
Kỹ thuật bằng bỏ mà người bình thường nào cũng có thể làm được, nàng lại phải tốn hết toàn bộ sức lực cả người mới có thể miễn cưỡng làm tốt.
Ánh mắt Đông Phương Lý đời đến bên cánh tay phải. Sau khi gân tay đứt gãy, cánh tay này đã không thể nhúc nhích được, sau này hơn phân nửa cũng là tàn phế.