Gương mặt này cực kỳ giống gương mặt trước kia của nàng, hiện tại, dáng vẻ này càng cổ điển hơn một chút, làn da cũng đẹp hơn.
Nàng không quá chán ghét y phục bây giờ.
Lục Bảo tô cho nàng chút son môi : “Xong xuôi.” Nàng lấy ra một ít điểm tâm, trái cây, cùng vài đồ chơi lặt vặt : “Nô tỳ nghe nói, khi tiến cung không được ăn nhiều thức ăn cho lắm, cơ thể của nương nương vốn yếu đuối, không thể đói bụng cả một ngày được. Người để một ít thức ăn trong ống tay áo, thừa dịp không có ai chú ý hãy lấy ra ăn lót bụng.”
“Được.” Tần Lam Nguyệt giấu một chút thức ăn trong hai ống tay áo : “Lục Bảo, ngươi trăm ngàn lần không nên sơ xuất, phải chăm sóc Minh Hồng thật cẩn thận, dựa theo phương pháp ta giao cho ngươi, đút nàng ăn.”
“Bệnh của ngươi còn chưa khỏi, nhớ phải uống thuốc đúng giờ.”
“Nô tỳ nhất định ghi nhớ.” Lục Bảo nói.
Tần Lam Nguyệt cảm thấy nặng nề, hôm qua hai người bọn họ náo loạn rất lớn, bây giờ gặp lại có chút xấu hổ.
Lúc nàng đến Cung Minh Ngọc, Đông Phương Lý đã thay xiêm y xong.
Khác với phong cách ngày thường y hay mặc, giờ đây trên người y mặc quan phục chuyên dụng dành cho Thân Vương, quan phục màu đen, hai bên vai dùng chỉ màu thêu hình rồng, kết hợp với xiêm y có hoa văn chim phượng của nàng là một đôi.
Mũ miện có chín tua, phía trên có kim trâm cố định, cũng là một đôi với mũ phượng của nàng.
Không giống với dáng vẻ đầy tiên khí thường ngày, bây giờ tăng thêm một chút khí chất phóng khoáng.
Đông Phương Lý thấy nàng đã đến, thản nhiên nói : “Lên đường đi.”
Tần Lam Nguyệt ngẩn người.
Vẻ mặt, giọng nói của Đông Phương Lý đều lạnh lùng, không khác gì thường ngày.
Giống như tất cả sự việc xảy ra vào đêm qua đều chưa từng tồn tại.
Thật là một người nam nhân khó nắm bắt.
Một đống lời nói mở đầu mà nàng đã chuẩn bị để giảm bớt xấu hổ giờ đây không còn tác dụng, đành phải yên lặng đáp lời.
Xe ngựa dùng để vào cung đã được chuẩn bị sẵn, từ lúc lên xe ngựa, cả hai đều im lặng, bầu không khí có chút xấu hổ.
Đông Phương Lý lạnh lùng ngồi ở một bên, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tần Lam Nguyệt thấy vậy cũng lười tìm chủ đề, xốc lên rèm xe, len lén nhìn ra ngoài.
Tuyết mùa đông dưới nắng sớm ban mai gợi lên vẻ đẹp buồn bã, ở trong ánh sáng nhàn nhạt của nắng trời, cung điện nguy nga cũng trở nên thánh khiết vô cùng.
Phong cảnh xung quanh rất đẹp, rất đồ sộ, khiến nàng nhìn có chút hoa mắt.
Không biết qua bao lâu, xe ngựa dừng lại ở một chỗ bên ngoài cung điện.
Tần Lam Nguyệt xuống xe, ngẩng đầu nhìn ba chữ Cung Tử Vũ được khảm nạm khéo léo, uy vũ mà nghiêm nghị.
“Từ nơi này phải đi bộ.” Đông Phương Lý nói : “Lát nãy phải đến Cung Thái Vi tụng kinh cầu phúc, tuyệt đối không được nói nhiều.”
“Được.” Tần Lam Nguyệt thu hồi ánh mắt, đi theo Đông Phương Lý.
Đi qua các cung điện được xây bằng bạch ngọc một lúc lâu, cuối cùng cũng từ Cung Tử Vũ đến Cung Thái Vi.
Lúc bọn họ vừa tới nơi, trong cung điện đã có rất nhiều người.
Ngoại trừ mũ miện trên đầu khác biệt, thì y phục của mọi người cũng không khác mấy.
Nàng có chứng mù mặt*, thế nên có chút phân biệt không rõ là ai đi cùng với ai.
(*chứng mù mặt : một chứng rối loạn não khiến bạn không có khả năng nhận dạng hoặc phân biệt khuôn mặt mình nhìn thấy ).
Mới vừa vào cửa, nàng đã cảm thấy có vài ánh mắt nhìn về phía mình, trong ánh mắt mang theo khinh thường, thậm chí còn có cả địch ý.
Tần Lam Nguyệt làm ngơ trước ánh mắt của mọi người, đi theo Đông Phương Lý đến chỗ ngồi.
Cung Thái Vi nghiêm túc và trang trọng, tiếng tụng kinh vang lên không dứt.
Nàng không quá quen thuộc với kinh văn, bèn đọc theo một cách lung tung.
Dựa theo quy định, sau khi kết thúc phần tụng kinh cầu phúc, phải dời bước đến Thiên Điện, để Thái hậu nương nương và Hoàng thượng , Hoàng hậu thăm hỏi, sau đó mới đến phần tiệc nhà.
Quá trình cũng không quá phức tạp.
Ít nhất với Tần Lam Nguyệt mà nói, không cần đến hoàng cung thăm hỏi sớm chiều, chỉ cần đến vào ngày cát tường, đã khiến nàng rất thỏa mãn.
Tụng kinh kéo dài hết một canh giờ.
Lúc đứng lên Tần Lam Nguyệt dùng sức quá mạnh, mọi thứ trước mắt đột nhiên biến thành màu đen, đầu có chút choáng váng.
Thiếu chút nữa nàng đã ngã sấp xuống, nên theo bản năng liền nắm chặt ống tay áo của Đông Phương Lý.
Sắc mặt của Đông Phương Lý thay đổi, rất muốn mặc kệ nàng, lại sợ tính tình có thù tất báo của nàng. Sợ ở trước mặt mọi người nàng lại khóc lóc om xòm làm xấu mặt y, bèn cố gắng chịu đựng, còn thuận thế đỡ nàng một lúc.
Mà một cảnh này lại vô tình bị mỹ nhân khuynh thành đứng cách đó không xa nhìn thấy.