Đông Phương Giác nghe tiếng của Lưu Tinh trong rừng trúc nhỏ lớn tiếng hô hoán Thất Vương phi là đệ nhất mỹ nhân toàn thiên hạ, khuôn mặt lạnh lùng bỗng có nét khôi hài.
Tần Lam Nguyệt này quả thật như Lão Thất nói, hoàn toàn khác so với lúc trước rồi.
Có thể trêu chọc Lưu Tinh xoay vòng vòng, có thể nói nàng ấy là người đầu tiên.
“Đa tạ.” Hắn đẩy chén trà về phía trước để nàng tiếp tục rót. Ấn tượng của Tần Lam Nguyệt đối với Đông Phương
Giác rất tốt.
Nam nhân này khác hẳn với Tam hoàng tử độc ác, Đại Vương gia với vẻ mặt tính toán, hay Lục Vương gia vô lễ, thì trên người hắn có một khí chất rất đặc biệt.
Lành lạnh mà như gió xuân, dường như lúc nóng lúc lạnh, rất có chừng mực.
Cứ coi như là lần đầu gặp mặt cũng sẽ sinh hảo cảm trong lòng.
Sau khi châm trà, lúc nàng muốn bỏ ấm trà xuống, Đông Phương Lý cũng đẩy chén trà tới.
Tần Lam Nguyệt nhíu mày rồi nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Đông Phương Lý, thật khó hiểu.
Trước kia lúc ở trong thư phòng nàng ân cần thêm trà, rót nước, mài mực rồi cắt nến, nàng đã làm toàn bộ những chuyện thư đồng có thể làm, tên này cũng chẳng thèm nhìn một cái, chén trà để nguội lạnh kia cũng không chạm vào.
Đi tới Trầm Hương Lâu này thì đổi tính sao?
Tần Lam Nguyệt vốn không muốn để ý đến y, lại sợ tên bị bệnh thần kinh hỉ nộ vô thường này nghĩ ra mánh khỏe gì khiến nàng kinh ngạc, mới chịu đựng nén lại tính khí mà châm trà cho y.
Vẻ mặt Đông Phương Lý vẫn không chút thay đổi, y nhấp một ngụm: “Thật khó uống.”
“Nhị ca, y nói huynh pha trà khó uống.” Tần Lam Nguyệt cười để lộ ra hàm răng trắng.
“Sao muội biết được trà là do ta pha vậy?” Đông Phương Giác cầm cây kẹp gỗ lên, kẹp chén trà làm bằng bạch ngọc và gốm sứ đang nóng từ trong nước lên, đặt trước mặt nàng.
“Trên tay Nhị ca còn lưu lại hương trà, hương trà này giống với mùi vị của ấm trà, vậy nên muội kết luận ấm trà này là do huynh pha” Tần Lam Nguyệt nhận lấy chén trà, nói đa tạ rồi tự rót cho bản thân một chén.
“Hử?” Đông Phương Giác ngửi tay mình một cái, hơi kinh ngạc nói: “Hóa ra là vậy!”
“Lão Thất, huynh pha trà rất khó uống sao?”
Đông Phương Lý liếc mắt nhìn Tần Lam Nguyệt, y đặc ý cười nói: “Đương nhiên không phải, trà ngon hay dở là do người pha, nhị ca mà pha trà đương nhiên là sẽ rất ngon, nhưng nếu trà ngon mà đưa qua bàn tay tầm thường thì mùi vị cũng dân kém đi.”
Tần Lam Nguyệt nghe y mắng người không thèm che giấu, lén lút đả y một cước.
Hiếm khi thấy Đông Phương Lý không sầm mặt mày, mà nét mặt y lại rất thả lỏng: “Mang thức ăn lên đi. Nhị ca, đã lâu không gặp, chúng ta nhất định phải uống một chén cho đàng hoàng”
“Không được uống rượu.” Tần Lam Nguyệt nhưởng mày nói: “Trước khi đến không phải là đã dặn dò người uống thuốc rồi thì uống rượu sẽ nguy hiểm đến tính mạng sao?”
“Có một số loại thuốc dùng được với rượu đấy” Đông Phương Lý không quan tâm mà nói.
“Ta nói không được chính là không được, thuốc tiêu viêm ta đưa người uống tuyệt đối không thể uống cùng với rượu.” Tần Lam Nguyệt cao giọng nói: “Người coi lời dặn dò của ta như gió thoảng bên tại sao?”
“Một ly?”
“Một ngụm cũng không được.”
“Bản vương uống rượu không cần một người dạy đời như người chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Ta là lấy thân phận đại phu để khuyên ngươi, nếu như hôm nay người dám uống rượu, thì ta sẽ đập nát hết toàn bộ vò rượu”
Đông Phướng Giác nghe hai người bọn họ lời qua tiếng lại như sắp cãi nhau, giống như quên sạch sành sanh chuyện hắn đang ở đây, mới ho nhẹ một tiếng.
“Nhị ca, xin thứ lỗi.” Tần Lam Nguyệt bỗng kịp thời phản ứng, đây không phải ở Thất Vương phủ, trong tình huống này cũng không nên cãi lộn: “Khiến huynh chê cười rồi.”
Y vừa uống thuốc, uống rượu sẽ không tốt, lại vô cùng bướng bình hết lần này đến lần khác, nhị ca giúp muội khuyên y với
Chân mày của Đông Phương Giác nhếch cao lên. Hàn vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người quở mắng Lão Thất như vậy.
Lão Thất lãnh đạm như tuyết trên núi Cao Sơn trước giờ không thích thân mật cùng người khác, không những bị nàng ấy răn dạy mà còn cãi nhau với nàng, thật đúng là hiếm thấy.
Lão Thất mới thành hôn chưa đến một tháng, sự thay đổi này thật khiến người ta phải suy nghĩ.
“Lão Thất, thân thể của người đã không khỏe rồi, hôm nay không uống rượu nữa.” Đông Phương Giác nói.