Tất cả cây thuốc sử dụng trong thuốc giải độc đều là độc dược, có loại còn có kịch độc.
Không chỉ có như vậy, nếu nghiền nát thuốc giải độc, sau đó thiêu đốt rồi thả vào trong nước hoặc rượu thì chỉ cần chờ một chút, mỗi phương pháp khác nhau lại có thể đạt được những hiệu quả khác nhau, vô cùng thần kỳ. Chẳng hạn như, nghiền nhỏ một góc của viên thuốc rồi đốt cháy sẽ khiến đầu lưỡi tê dại và bắt đầu nóng lên như thiêu đốt.
Bạch Mai há to miệng và lè lưỡi, nàng ta không dám khép kín miệng mình lại.
Tần Lam Nguyệt khẽ cười, từng bước ép sát, bức bách nàng ta vào trong góc phòng.
“Ngươi, ngươi đừng có làm càn” Giọng nói của Bạch Mai mơ hồ không rõ.
“Ta không làm cần thì thật có lỗi với những lời nói nhảm của người lúc bình thường.” Tần Lam Nguyệt lạnh lùng nhìn nàng ta: “Không phải vừa rồi người mắng rất sảng khoái hay sao? Đến đây, tiếp tục mắng đi, ta nghe người mắng”
Bạch Mai trợn to hai mắt.
Sự tê dại trên đầu lưỡi từ từ chuyển dời đến thân lưỡi, lại từ thân lưỡi chuyển dời đến cổ họng, cổ họng của nàng ta nóng lên như lửa đốt, nó rất là khó chịu.
Nàng ta thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, một nỗi hoảng sợ chưa từng có dần dần hiện lên trong tâm trí.
“Có phải cảm giác nóng như lửa đốt đã xuống tới cổ họng rồi hay không?” Tần Lam Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.
“Thuốc giải, đưa cho ta thuốc giải!” Bạch Mai nằm lấy cổ họng: “Ngươi thật độc ác.”
“Độc ác?” Tần Lam Nguyệt bước tới nhéo cằm của nàng ta: “Ta nghĩ là do tính cách của ta quá hiền lành nên mới để cho ngươi năm lần bảy lượt nhục mạ ta.”
“Tượng đất còn có ba phần tính cách, huống chi, cho tới bây giờ ta vẫn là một kẻ không chịu thua thiệt ai bao giờ.”
“Bạch Mai, người đã biết lỗi chưa?”
“Thuốc giải.” Bạch Mai từ trong kẽ răng gạt ra hai chữ này.
“Ồ, còn không chịu hối cải.” Tần Lam Nguyệt khẽ vuốt ống tay áo. Ống tay áo tung bay, một cơn gió thổi tới, trong gió có chút tĩnh mịch. Sát ý bao phủ khắp người của Bạch Mai.
“Ta là người mà Vương Gia phải tới, nếu như người giết ta thì Vương Gia nhất định sẽ giúp ta báo thù.” Bạch Mai liều mạng năm lấy cổ họng, hai mắt đỏ bừng.
Tần Lam Nguyệt suy nghĩ một chút, gật đầu: “Đúng vậy, người là người của Đông Phương Lý, nếu như ta trực tiếp giết chết người thì hần nhất định sẽ đi tìm ta “Ta phải giữ lại cái mạng nhỏ của người, thôi quên đi, ta cho người thuốc giải ”
Nàng nói xong thì ném một viên thuốc nhỏ vào trong miệng của Bạch Mai.
Bạch Mai thở phào nhẹ nhõm, nuốt trọn viên thuốc.
Sau khi nuốt trọn thuốc giải thì cảm giác khó chịu ở trong cổ họng chậm rãi biến mất, tiếng nói cũng khôi phục bình thường, nàng ta ho khan một tiếng, cảm thấy không có gì đáng ngại nên lại giương nanh múa vuốt nhào tới: “Tần Lam Nguyệt, ngươi dám lập kế ta, ta liều mạng với ngươi.”
Còn không có đụng tới Tần Lam Nguyệt thì nàng ta đột nhiên sững sờ ở tại chỗ, mở to miệng và trợn to hai mắt.
Nàng ta không dám tin mà sờ cổ họng của mình: “Giọng nói của ta?” Mở miệng lần nữa thì giọng nói cực kỳ khàn khàn, phải rất cố gắng thì nàng ta mới có thể nói ra được cả câu: “Ngươi, ngươi cho ta ăn cái gì? Tại sao ta lại không phát ra được âm thanh nào?”
“Đây không phải là thuốc giải, ngươi lại dám gạt ta, đồ tiểu nhân gian xảo” Nàng ta móc cổ họng, muốn nhả viên thuốc ra. Nhưng viên thuốc sớm đã bị nuốt vào, không có cách nào nôn ra được.
“Đây thật sự là thuốc giải, ta không có lừa ngươi.” Tần Lam Nguyệt nói.
“Ngươi là người của Đông Phương Lý, ta không thể giết chết người, nhưng ta còn rất nhiều thủ đoạn để đối phó với ngươi. Huống chi, ta cũng biết nếu như ta giúp người khôi phục bình thường thì người không chỉ không hối cải, mà còn có thể càng tệ hại, cho nên tội chết người có thể miễn nhưng mang vạ thì khó tránh được.”
Nàng nhìn dáng vẻ sợ hãi của Bạch Mai thì sự lạnh lẽo trong đôi mắt đã biến mất, giọng nói cũng khôi phục sự ôn hòa.
“Hôm nay tâm trạng của ta không tốt, người vừa lúc chạm vào nòng súng, ta cố ý tặng viên thuốc này cho ngươi, ngươi hãy hưởng thụ nó cho tốt đi.”