“Hoàng đế không trách Lư Dương Vương tội thất lễ.
Người chết sống lại, Lư Dương Vương cũng không cần làm kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, đây là việc vui.
Hoàng đế nhìn kỹ Tần Lam Nguyệt.
Tần Lam Nguyệt vội vàng quỳ xuống, trong lòng hồi hộp.
Tùy ý làm náo loạn, quả nhiên phải trả giá thật lớn.
“Tần Lam Nguyệt, chỉ dựa vào hương thơm mà ngươi xác định Nguyệt Lộ không chết?” Hoàng đế trầm giọng hỏi.
“Vâng.” Tần Lam Nguyệt bấp chấp khó khăn mà trả lời : “Khứu giác của nhi thần rất nhạy bén, có thể phân biệt được những mùi vị rất nhỏ.”
“Ồ?” Hoàng đế nheo mắt lại : “Ngửi thử xem?”
Tần Lam Nguyệt suy nghĩ, chắp tay : “Nhi thần có thể ngửi được mùi thơm trên người phụ hoàng, là mùi của Mộc Lan.”
“Vậy ngươi cứu sống nàng ra sao? Cho đến bây giờ, trẫm cũng không nghe nói ngươi biết y thuật.”
“Thưa phụ hoàng, là độ khí.” Tần Lam Nguyệt nói.
“Độ khí?”
“Vâng, nhi thần đã nhìn thấy trong sách cổ, độ khí có thể khiến người đã mất đi hô hấp có thể hít thở lại. Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, số mệnh của Quận chúa Nguyệt Lộ còn chưa hết, nhi thần chỉ là mèo mù vớ cá rán.”
“Ngược lại ngươi rất to gan.” Hoàng đế hừ lạnh.
Trong lòng Tần Lam Nguyệt lo lắng, không biết tiếp theo phải nói điều gì, càng không biết với tình cảnh này phải nói sao cho tròn.
“Mà thôi.” Hoàng đế thấy nàng lo lắng bất an, giọng nói cũng dịu xuống : “Nguyệt Lộ có thể sống lại, đây là chuyện tốt.”
“Tạm thời phong tỏa tin tức Nguyệt Lộ sống lại, trước khi nàng tỉnh, bất luận là ai cũng không được rời khỏi Cung Thái Vi.”
“Các ngươi lui xuống trước đi.” Sau khi Hoàng đế phân phó, Cấm Vệ quân lập tức hành động.
Đông Phương Lý đáp lời, hành đại lễ, dẫn theo Tần Lam Nguyệt rời khỏi chính điện.
Ra khỏi chính điện, lập tức có gió lạnh thổi tới, luồn vào xiêm y. Tần Lam Nguyệt nắm cổ áo thật chặt, chuẩn bị đến Thiên Điện tránh gió.
“Ngươi cũng đã biết nếu như thất bại ngươi sẽ ra sao?” Đông Phương Lý lạnh lùng nói.
“Sẽ bị giáng tội.” Tần Lam Nguyệt đáp.
“Không biết tự lượng sức mình.” Đông Phương Lý quát to.
“Mặc kệ ngươi tin hay không, ta thật sự ngửi được hương thơm trên người Nguyệt Lộ.” Tần Lam Nguyệt không nói dối, bởi vì ngửi được mùi hạnh nhân kỳ lại, nàng mới sinh lòng hoài nghi.”
“Thấy chết mà không cứu không phải tác phong của ta.”
Đáy mắt Đông Phương Lý đầy nặng nề.
Quận chúa Nguyệt Lộ bị người hại chết, Tần Lam Nguyệt lại cứu sống nàng.
Lư Dương Vương nắm trong tay binh quyền, có ân tình cứu sống Nguyệt Lộ trong tay, ông tất nhiên sẽ cảm kích, sau này cho dù y có tranh đoạt hay không, cũng sẽ bị đẩy lên đầu ngọn gió.
“Thất Vương Gia cũng không cần phải để ý như vậy.” Tần Lam Nguyệt cười lạnh, nhìn thẳng vào ánh mắt của y : “Bát tự của hai người chúng ta không hợp.”
Lúc nãy trên đại điện, Đông Phương Lý giấu đi tất cả mũi nhọn, cố hết sức thu nhỏ sự tồn tại của mình.
Mà nàng lại cứu sống Quận chúa Nguyệt Lộ, làm nên danh tiếng, cố hết sức đánh vỡ hình tượng người bình thường ( không có gì hơn người ) của Đông Phương Lý.
“Quận chúa Nguyệt Lộ không chết, hiềm nghi của chúng ta sẽ được rửa sạch, phụ hoàng sẽ không phải khó xử, kết quả là tất cả đều được giải quyết, không phải mọi người cùng vui sao?” Tần Lam Nguyệt nói xong, khóe mắt nhìn về phía mỹ nhân đang đứng trong hoa mai.
Mỹ nhân xinh đẹp đó đang nhìn về phía bọn họ, dường như đang tìm cơ hội.
Tần Lam Nguyệt nhỏ giọng nói : “Hẹn gặp lại, ta sẽ không quấy rầy các ngươi.”
Trên mặt Đông Phương Lý không có biểu tình, y đứng trong tuyết trắng, tuyết lạnh che đi đáy mắt lạnh như băng.
Gió thổi một cách vắng lặng, trên mái hiên những bông tuyết đang nhảy múa trong không trung, rồi nhẹ nhàng rơi xuống, ngọc lưu ly bảy màu phản chiếu trong ánh sáng, chiếu lên gương mặt xinh đẹp, cũng che đi sự u ám trên mặt y.
“Lý ca ca.” Tô Điểm Tình thấy Tần Lam Nguyệt rời đi, từ bên trong rừng hoa mai đi đến, da thịt trắng như tuyết vì đứng lâu trong gió lạnh mà có chút phiếm hồng, hồng mai rơi trên nền tuyết trắng, Tô Điểm Tình tựa mỹ nhân khuynh thành.”