Mỹ nhân thấy Tần Lam Nguyệt bắt lấy Đông Phương Lý, thế nhưng Đông Phương Lý lại không những không đẩy nàng ra, mà còn đỡ nàng, đáy mắt tràn ngập tức giận.
“Cám ơn.” Sắc mặt Tần Lam Nguyệt tái nhợt.
Hoa mắt chóng mặt ù tai lại còn thêm tim đập nhanh, đây là dấu hiệu của bệnh tụt huyết áp.
Cơ thể này vốn đã mang nhiều loại bệnh trong người, dưỡng chưa được mấy ngày, còn chưa nhìn thấy hiệu quả, sáng nay không ăn gì, cả buổi lại tụng kinh, bệnh tụt huyết áp này không phát tác mới là lạ.
Sau khi dời bước đến Thiên Điện, mọi người đều ngồi xuống vị trí của mình, cung kính chờ đợi Thái hậu và Hoàng thượng, Hoàng hậu đến.
Bệnh tụt huyết áp của Tần Lam Nguyệt còn chưa hết, mỗi một giây trôi qua đều khiến nàng khó thở.
Nàng nhìn xung quanh, nhân lúc mọi người không chú ý, lén lút lấy một miếng điểm tâm cho vào miệng.
Ăn một chút gì đó khiến bệnh tình của nàng đỡ hơn, hoa mắt chóng mặt đều giảm bớt.
May mắn Lục Bảo đã sớm chuẩn bị cho nàng chút điểm tâm, nếu ngất xỉu ở đây vì bị tụt huyết áp, chắc nàng mất sạch mặt mũi.
“Này.” Một bé trai nắm tay áo của nàng.
Tần Lam Nguyệt cúi đầu nhìn xuống, một bé trai đáng yêu, cỡ bảy tám tuổi, đôi mắt tràn đầy chờ mong nhìn vào ống tay áo của nàng.
“Ngươi có thể cho ta một chút điểm tâm hay không?”
“Điểm tâm gì? Ta không có.” Thái dương Tần Lam Nguyệt co rút, đã ăn vụng lại còn bị một đứa bé phát hiện.
“Đừng giả bộ, ta nhìn thấy hết rồi.” Đứa bé đen mặt : “Điểm tâm ở trong tay áo của ngươi.”
Tần Lam Nguyệt lừa gạt không được, đành lén lút đưa cho đứa bé một miếng.
“Ăn ngon.” Đứa bé nhai một hai lần liền nuốt xuống, sau đó vươn tay : “Lại thêm một miếng nữa.”
“Không có.”
“Gạt người, nếu ngươi không cho ta, ta sẽ nói cho mọi người biết ngươi ăn vụng.”
“Ngươi uy hiếp ta?”
Vẻ mặt đứa bé tràn đầy tủi thân : “Một miếng nữa thôi.”
Thứ Tần Lam Nguyệt chịu không được nhất chính là vẻ mặt đáng yêu khi làm nũng của các bé trai. Nàng lại lén lút đưa cho đứa bé một miếng.
Miếng bánh còn chưa đưa tới tay đứa bé, Đông Phương Lý đã vươn tay lấy đi, giọng điệu rất không vui : “Anh nhi, đệ quên quy củ rồi sao?”
Đông Phương Anh thè lưỡi : “Thất ca thật cứng nhắc.”
Đứa bé biết sẽ không có điểm tâm để ăn nữa, ỉu xìu đi về chỗ.
Đông Phương Lý nhìn điểm tâm trong tay, nhíu mày, một cơn gió thổi qua, điểm tâm vững vàng rơi vào trong tay Đông Phương Anh.
Đông Phương Anh vui vẻ, lúc ngẩng đầu lên thì Đông Phương Lý đã quay đầu sang chỗ khác.
“Về sau không được phép mang theo điểm tâm.” Đông Phương Lý lạnh lùng nói với Tần Lam Nguyệt : ” Lại càng không được cho trẻ con ăn lung tung.”
Đặc biệt là mấy đứa bé trong hoàng cung.
Tần Lam Nguyệt cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ lần sau nhất định phải mang nhiều một chút, nếu không mang theo chút đồ ăn, sẽ xảy ra án mạng.
Sắp đến giữa trưa, Thái hậu và Hoàng thượng, Hoàng hậu rốt cuộc cũng đến.
Dựa theo bối phận cao thấp, bọn họ lần lượt thỉnh an, kính trà Hoàng thượng, Thái hậu và Hoàng hậu.
Bên trong Thiên Điện có rất nhiều người, nhưng lại không có tạp âm, tất cả mọi người đều giữ thái độ cung kính, nín thở, tập trung suy nghĩ.
Sau khi kết thúc thỉnh an, chính là tiệc nhà, đủ tiết mục ca múa trợ hứng, bầu không khí trở nên nhẹ nhõm không ít.
Tần Lam Nguyệt đói bụng đến khó chịu, trong lòng thầm nghĩ cuối cùng cũng được dùng bữa, lại thấy Đông Phương Lý cầm lấy đôi đũa gắp một món, sau đó, món ăn kia đã bị đem xuống.
Mỗi món ăn chỉ có thể ăn một miếng, lại không thể mở miệng quá lớn, quá trình vô cùng dày vò.
“Khi nào chúng ta có thể trở về?” Tần Lam Nguyệt nhỏ giọng hỏi.
Đông Phương Lý dường như không nghe thấy lời nàng nói. Con ngươi nhẹ rủ, bàn tay cầm đôi đũa run lên nhè nhẹ.
Thức ăn vừa mới gắp lên, lại bị rơi xuống đất.
Cung nữ bưng thức ăn sửng sốt một lúc, vội vàng dọn dẹp sạch sẽ.
Lông mày Đông Phương Lý gần như thít chặt, y bỏ đôi đũa xuống, dùng tay áo che lại bàn tay đang không ngừng run rẩy.
Vẻ tái nhợt hiện lên trên gương mặt tuấn tú, mũ miện ướt đẫm mồ hôi, dường như rất đau đớn.
“Ngươi không sao chứ?” Tần Lam Nguyệt hỏi thăm.
“Không sao.” Ánh mắt của Đông Phương Lý dần trở nên mơ hồ.
Chẳng qua là phát bệnh mà thôi.
Sáng sớm dùng ba viên thuốc, có thể khiến y chịu đựng được đến bây giờ, đã là kết quả tốt nhất rồi.
Chỉ cần cố gắng chịu đựng, để giai đoạn đau đớn nhất này qua đi, lần phát bệnh này xem như xong.
Y vịn lấy cạnh bàn, muốn đứng lên.
Chẳng qua chưa kịp đứng vững, cơ thể đã ngã xuống.
“Cẩn thận.” Tần Lam Nguyệt nhanh chóng đỡ y.
Lúc tiếp xúc với cơ thể của y, nàng lại càng hoảng sợ, nhiệt độ cơ thể của Đông Phương Lý tương đối thấp, dựa theo kinh nghiệm của nàng, đây gần như đã là độ ấm thấp nhất mà con người có thể chịu đựng.
Nàng nhíu chặt đôi lông mày, đặt ngón tay lên cổ tay của y.
Hơi thở không mạnh không yếu, qua lại chậm chạp, là điển hình của mạch chậm.
“Mạch đập của ngươi rất chậm, hít thở sâu và chậm, cơ thể lạnh như băng, sắc mặt tái nhợt, theo như biểu hiện vừa rồi của ngươi, có lẽ thị lực đã bị ảnh hưởng một chút. Nói cho ta biết, bây giờ có phải ngươi cảm thấy đầu đau đến muốn nứt ra, muốn ói, thậm chí nhìn không rõ mọi thứ?” Giọng nói của Tần Lam Nguyệt trầm xuống.
Căn bệnh này có lẽ đã kéo dài rất lâu.
Nói cách khác, bắt đầu từ lúc sáng sớm, Đông Phương Lý đã chịu đựng đau đớn đến giờ.
Từ đầu đến cuối y vẫn luôn che dấu, còn che dấu rất tốt, thậm chí lừa được cả người luôn ở bên cạnh là nàng.
“Thả ta ra!” Đông Phương Lý trừng mắt, trong đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia tràn ngập chán ghét.
“Bây giờ ngươi rất nguy hiểm.” Tần Lam Nguyệt nói.