Tần Lam Nguyệt hơi nhíu mày, thu lại suy nghĩ, nằm sấp lại, dùng chăn che kín thân thể, giả bộ như đang ngủ.
Cửa, bị người ta đá văng ra.
Gió lạnh thổi vào trong, căn phòng vốn lạnh lẽo lại rét lạnh thêm vài phần.
“Mạng nàng ta cũng lớn thật, bị đánh ác như vậy mà vẫn còn chưa chết được.” Một nha hoàn hầm hừ tiến vào, bát đặt trên bàn vang lên loảng xoảng một tiếng: “Chết đi mới tốt, chúng ta cũng không cần bị nhốt ở nơi nhỏ bé rách nát này.”
“Minh Hồng, ngươi bớt than vãn đi.” Một nha hoàn khác theo sau đi vào, xoa xoa tay, thi thoảng lại ho khan vài tiếng: “Trời hôm nay lạnh quá.”
“Phải rồi, vào đông rồi, than đốt phân cho chỗ chúng ta đều là loại thấp kém còn nhiều hơi nước nhất. Chờ tuyết rơi nhiều, chúng ta sẽ cùng nhau bị đông lạnh chết mất.” Nha hoàn tên Minh Hồng dùng âm thanh oán giận kêu lên.
“Sao nàng vẫn còn sống chứ? Nếu như nàng chết, Thất vương gia cũng sẽ để ý thể diện mà đối xử tốt với hai nha hoàn hồi môn như chúng ta một chút. Nàng không chết, Thất vương gia chướng mắt, khắt khe với nàng, chúng ta cũng phải đi theo chịu khổ. Ta đây là xui xẻo tám đời mới đi theo hầu hạ một sao chổi như vậy?”
“Những lời như vậy sao ngươi có thể nói trước mạt Vương phi nương nương được chứ?” Lục Bảo đè thấp âm thanh, bị ho lâu ngày, giọng nàng ấy đã vô cùng khàn đặc.
“Nói trước mặt nàng thì sao? Con lợn còn thông minh hơn nàng, nếu nàng không dùng thủ đoạn vụng về câu dẫn Tam vương gia, thì bây giờ đã không phải gả cho Thất vương gia rồi.”
“Minh Hồng!” Lục Bảo dùng sức túm tay áo nàng ta, thấp giọng quát lên: “Mau câm miệng đi, chuyện này trong phủ Thất vương chính là điều cấm. Nếu như bị người ngoài nghe được có thể sẽ có chuyện không tốt xảy ra. Ngươi giúp nương nương uống thuốc trước đi, ta đi phòng bếp nhìn xem có đồ gì ăn không.”
Minh Hồng biến sắc, cũng biết lời nói vừa rồi của mình không ổn, oán giận giậm giậm chân.
“Ta đang hầu hạ ở bên cạnh Nhị tiểu thư thật tốt nhưng lại bị sai đến bên cạnh ngươi.” Nàng ta cầm chén thuốc đi đến bên cạnh Tần Lam Nguyệt: “Bên trong vương phủ này, chi phí ăn mặc của chúng ta còn thua xa một nha hoàn làm việc nặng đẳng cấp thấp nhất, chén thuốc này chính là Lục Bảo tỷ đi cầu xin mấy canh giờ mới nấu ra được, con heo, tất cả đều là ngươi làm hại.”
Thuốc vừa mới nấu xong, còn nóng hổi, nàng ta cầm quá lâu, tay bị nóng đau rát.
Minh Hồng phun một ngụm vào chén thuốc: “Sao ngươi còn không nhanh chết đi, ngươi chết rồi ta cũng không cần hầu hạ ngươi nữa.”
Nàng ta nhìn Tần Lam Nguyệt vẫn không nhúc nhích trên giường, trong đầu hiện lên một ý nghĩ đáng sợ, chén thuốc vẫn còn rất nóng, nếu bị đổ vào trên miệng vết thương vẫn chưa lành rất có thể vị Vương phi ngu như lợn này sẽ chết.
Lúc ý nghĩ này này lên trong đầu, ánh mắt nàng ta cũng trở nên âm độc theo.
“Thất vương phi, ngài bị thương nặng như vậy, nhất định là rất đau khổ phải không? Ta giúp ngài giải thoát được không?” Nàng ta âm trầm nói xong, giơ tay xốc chăn lên, một tay muốn đổ chén thuốc lên miệng vết thương của Tần Lam Nguyệt.
Ánh mắt Tần Lam Nguyệt vô cùng lạnh lẽo.
Nàng đã nhận ra ý định của nha hoàn này.
Nếu chén thuốc nóng hổi này bị đổ lên miệng vết thương vừa mới kết vảy, có thể sẽ dẫn đến nhiễm trùng, còn có thể biến chứng, khối thân thể vôn suy yếu này chắc chắn là không chịu đựng nổi.
Nàng âm thầm nhíu mày, vận lực, chọn đúng lúc Minh Hồng chuẩn bị đổ bát thuốc xuống, đứng bật dậy, lấy tốc độ cực nhanh kiềm chế cổ tay nàng ta.
Minh Hồng hoảng sợ, chờ đến lúc phản ứng kịp thời thì chén thuốc vốn nên rơi vào trên người Tần Lam Nguyệt đã đổ hết lên trên mặt cô ta, nước thuốc nóng hổi chảy từ trên trán cô ta xuống.
“Ngươi, ngươi làm gì vậy?” Minh Hồng vội vàng dùm ống tay áo chà lau hai bên má, chỗ bị nóng đã bắt đầu đau rát.
“Câu này phải là ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi muốn làm gì?” Tần Lam Nguyệt đứng lên.
Miệng vết thương kết vảy rất dễ dàng nứt ra, góc độ của động tác vừa rồi quá lớn, làm miệng vết thương nứt ra tiếp, cảm giác đau đớn truyền khắp toàn thân.
“Ta, ta chỉ là muốn giúp ngươi uống thuốc.” Mát Minh Hồng lóe lên hai cái: “Vương phi nương nương không phân rõ tốt xấu đem thuốc nóng tát hết vào trên người ta, đúng là chó cắn Lã Động Tân không biết ơn người tốt.”
“Giúp ta uống thuốc?” Tần Lam Nguyệt đứng mặt đối mặt với nàng ta, đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo như hàn băng.
Minh Hồng bị ánh nhìn lạnh lẽo đó làm cho kinh sợ lui về sau hai bước, dưới đáy lòng cũng bắt đầu chột dạ: “Đúng vậy, ta chính là muốn giúp ngươi uống thuốc.”
“Hay cho một câu giúp ta uống thuốc, giỏi cho một câu không biết ơn người tốt.” Tần Lam Nguyệt kéo tay áo, vươn tay, canh đủ lực, mạnh mẽ đánh xuống mặt nàng ta bốn tát tay.
Minh Hồng không ngờ tới, vị vương phi nương nương bình thường nhát gan sợ phiền phức ngu ngốc như heo này giống như thay đổi thành một người khác, không chỉ có ánh mắt đáng sợ, mà việc làm cũng vô cùng đáng sợ
Không để nàng ta kịp phản ứng lại, trên mặt đã bị đánh liên tục bốn tát tay vô cùng mạnh mẽ.
Chịu xong bốn tát tay, đầu nàng ta cũng đã đã choáng váng hoa mắt, lỗ tai ong ong vang lên.
“Ngươi, ngươi đánh ta?” Nàng ta tuy là nha hoàn nhưng cũng là nha hoàn có cấp bậc cao, trước nay chưa từng phải chịu đựng chuyện như vậy, nhất thời sự phẫn nộ đã chiếm hết đầu óc, nàng ta muốn đánh trả.
“Nếu ngươi dám đi tới trước, ta lập tức cho người đánh đến ngươi chỉ còn nửa cái mạnh lại bán ngươi đến kĩ viện thấp kém nhất.” Tần Lam Nguyệt lạnh lùng nói: “Ngươi là nha hoàn hồi môn của ta, ta muốn xử trí ngươi thế nào, sẽ không ai có ý kiến, nếu ngươi không tin thì cứ thử xem.”
“Ngươi!” Minh Hồng hoảng sợ cũng không dám lộn xộn nữa.
Tần Lam Nguyệt cũng không phải chỉ hù dọa nàng ta, trong vương phủ này, vương phi mới là chủ nhân thật sự của nàng ta, muốn đánh muốn giết hay bán đi gì đó đều là chuyện một câu nói của chủ nhân mà thôi.
Tần Lam Nguyệt trước kia không dám bán nàng, nhưng Tần Lam Nguyệt bây giờ thì khác, nàng như là quỷ dạ xoa bò ra từ địa ngục, đừng nói là bán nàng ta, cho dù là đánh chết nàng ta cũng là chuyện có thể xảy ra.
Gió lạnh thổi mạnh mở ra cửa sổ, tràn vào trong phòng, thổi vào cửa sổ làm nó kêu lên kẽo kẹt kẽo kẹt.
Lá rụng bay vào phòng, không khí đầy lạnh lẽo.
“Ngươi biết ta tại sao lại đánh ngươi không?” Tần Lam Nguyệt phủi đi lá rụng trên tóc, âm thanh so với gió bên ngoài còn lạnh hơn vài phần.
Minh Hồng run rẩy vài cái, hai tay nắm chặt lại, đáy mắt tràn đầy hận ý và kinh sợ: “Nô tỳ không biết mình đã làm cái gì sai.”
“Được, giỏi cho một câu không biết làm cái gì sai.” Tần Lam Nguyệt cười lạnh: “Vậy ta sẽ làm người tốt nói cho ngươi biết, ngươi thân là nha hoàn lại miệng đầy lời chửi bới không biết kính trọng chủ nhân, nên đánh, đây là tát tay thứ nhất.”
“Bạt tay thứ hai, ngươi thân là nha hoàn hồi môn lại trù cho chủ nhân mau chết, còn muốn nhờ vào việc chủ nhân chết mà có cuộc sống tốt hơn, tâm tư này phải diệt trừ, nên đánh.”
“Bạt tay thứ ba, vừa rồi ngươi muốn đổ chén thuốc nóng này lên người ta, nếu ta không tránh kịp bây giờ chắc là đã bị bỏng. Ngươi chắc chắn ta không thể mời được thái y, muốn nhân cơ hội này lấy mạng ta.Thân là nhà hoàn hồi môn của ta nhưng tâm địa lại hiểm ác như vậy, ta chỉ đánh ngươi một bạt tay đã là quá nhân từ với ngươi rồi.”
“Về phần bạt tay thứ tư.” Tần Lam Nguyệt cười lạnh: “Tần Tuyết Nguyệt sai ngươi đến canh chừng ta, ngươi thật sự cho rằng ta cái gì cũng không biết sao? Bây giờ ngươi là nha hoàn của ta, lại không trung thành với ta, ta giữ không được ngươi, nếu ngươi đã không muốn ở đây vậy thì cút ra ngoài đi.”
Minh Hồng bị nói đến một câu cũng không trả lời được, sau lưng đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Ở trước mặt Tần Lam Nguyệt có khí thế bất phàm, nang ta không thể sinh ra chút tâm tư phản kháng nào, chỉ có thể lạnh lẽo run lẩy bẩy.
Lúc Lục Bảo đẩy cửa vào trong,cảm giác được không khí trong phòng không đúng thì để đồ ăn lên bàn
“Nương nương, vết thương của ngài còn chưa lành sao lại đứng lên rồi.” Nàng ấu tiến lên đỡ Tần Lam Nguyệt: “Mau nằm sấp xuống, nô tỳ ra bên ngoài mua thêm chút thuốc trị thương cho ngài.”
Tần Lam Nguyệt liếc mắt nhìn Minh Hồng một cái: “Còn chưa cút ra ngoài”
Minh Hồng dùng sức cắn môi, cúi đầu, oán giân đi ra ngoài.