Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị - Chương 246
Dẫu sao chăng nữa Hoàng hậu nương nương cũng không thể ngờ tới việc mình lại bị lão tổ tông của Lục gia đã ở ẩn lâu năm này tới chặn ngang một bước.
Lão già này công nhận thân phận tiểu sư muội của Tần Lam Nguyệt, chẳng khác nào công nhận Tần Lam Nguyệt chính là đệ tử của Thiên Linh đạo nhân.
Bà ta đã sắp xếp nhiều như vậy, mà vẫn như múc nước bằng giỏ trúc chẳng có tác dụng gì cả.
“Hoàng thượng.” Hoàng hậu nương nương thấy kết cục của chuyện này đã rõ, lập tức thay đổi chủ đề nói đến việc trừng phạt ban đầu: “Cho dù Tần Lam Nguyệt là đệ tử của Thiên Linh đạo nhân cũng không thể tàn sát kẻ vô tội tùy ý được”
“Cho dù cái gì mà cho dù chứ? Muội ấy rõ ràng chính là Lam Nguyệt là tiểu sư muội của lão phu. Lục Cận không hài lòng nói: “Trọng Hoa, nếu thê tử của người dám coi thường tiểu sư muội của ta, ta sẽ không để yên cho người đâu.
“Á phụ” Hoàng đế có chút khó xử nói: “Chuyện này có liên quan rất rộng, vẫn mong á phụ đừng làm khó trầm”
“Lục lão tiền bối, chuyện này không liên quan đến ông.” Tần Lam Nguyệt nói: “Dù gì thì cũng phải giải quyết”
“Gọi sư huynh!” Lục Cận vỗ tay lên ghế dựa, thổi chòm râu trừng mắt: “Muội còn dám xưng hộ kiểu khác, lão phu sẽ không thèm để ý đến muội nữa.
Tần Lam Nguyệt cảm thấy hơi khó xử. Lão già này, già rồi mà tính nết lại như trẻ con.
“Được, sư huynh, sư huynh ngồi yên một bên nhìn cho thật kỹ được không? Chờ sau khi giải quyết xong chuyện này, muội còn có lời muốn nói với huynh”
Lục Cận rất thích cách xưng hỗ sư huynh này, ngoan ngoãn ngồi sang một bên “Phụ hoàng.” Biểu cảm trên mặt Tần Lam Nguyệt trở lại như cũ: “Nhân quả đã rõ, nhi thần cũng không cần phải lắm lời nữa, nhi thần cúi xin phụ hoàng trách tội.
Hoàng đế chau mày.
Mục Dã bị người khác lợi dụng, còn làm ra những chuyện như vậy, đúng là gieo gió gặt bão. Nhưng dẫu sao thì Tần Lam Nguyệt giết người là thật, tự mình ra tay cũng là thật.
“Ngươi làm Mục Dã bị thương là thật, ngươi giết người cũng là thật. Tuy mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân, nhưng hậu quả lại không thể nào thay đổi. Trẫm phạt ngươi năm mươi roi, ngươi có ý kiến gì không?”
“Nhi thần không có ý kiến. Tần Lam Nguyệt dập đầu ba cái: “Nhi thần tạ ơn phụ hoàng.”
Đông Phương Lý thấy Tần Lam Nguyệt phải chịu năm mươi roi thì trong lòng run nhẹ. Thân thể nàng yếu ớt như vậy, nếu như bị đánh năm mươi roi sợ là sẽ mất mạng.
Lục Cận rất không vui.
Ông ta mới nhận tiểu sư muội, thì tiểu sư muội lại bị phạt đánh, chuyện này còn ra thể thống gì nữa?
Ông ta bực bội trừng mắt nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế cảm thấy hơi chột dạ, khế hằng giọng rồi quay đầu đi chỗ khác.
“Phụ hoàng” Mục Dã không biết chuyện gì đang xảy ra, sau khi lão già râu bạc kia tới, thái độ của mọi người đều trở nên kỳ lạ.
Vốn dĩ Tần Lam Nguyệt phải chịu phạt nặng hơn nhưng lại có nhiều người vây quanh bảo vệ nên phụ hoàng cũng chỉ phạt nàng ấy năm mươi roi.
“Nhi thần không phục, năm mươi roi là quá nhẹ nhàng cho nàng ta rồi.” Mục Dã nghiến răng nghiến lợi: “Theo nhi thần thấy lẽ ra phải nhốt nàng ta vào đại lao vài tháng.
“Phụ hoàng, đối với kiểu trừng phạt này nhi thần tâm phục khẩu phục” Tần Lam Nguyệt thấy Mục Dã lại nhảy vào, thì nhíu mi tâm.
Vị công chúa đại nhân này, đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ.
“Nhưng nếu phụ hoàng đã biết nguyên nhân dẫn tới hậu quả của việc này rồi, thì nhất định cũng biết trong chuyện này tuy nhi thần có lỗi nhưng người khởi xướng lại không phải là nhi thần”
“Không có lửa thì làm sao có khói được chứ?” Nàng nói: “Vì hậu quả do chính mình tạo ra mà Nhi thần phải gánh vác trách nhiệm, cho nên hình phạt năm mươi roi nhi thần không oán hận nửa lời. Nhưng, người khởi xướng, khiêu khích ra tay trước, khơi mào sự việc này là công chúa Mục Dã, có phải cũng nên chịu phạt không?”
“Nói năng bậy bạ, dựa vào đâu mà phạt ta?” Mục Dã gào lên: “Ta không có lỗi.”
“Ngươi không có lỗi ư?” Tần Lam Nguyệt nhìn chằm chằm vào nàng ta, cất giọng âm u nói: “Đánh thuộc hạ của ta là Bạch Mai một trăm roi, nếu ta không kịp thời truyền máu cho nàng ta, thì bây giờ e là nàng ta đã chết rồi”
“Ngươi ném hai nha đầu Lục Bảo và Xích Tiễn xuống ao nước lạnh, nếu như không có ta và Đỗ Khứ liều chết cứu giúp, bọn họ cũng mất mạng luôn rồi. Suýt chút nữa ngươi đã hại chết ba mạng người, ngươi vẫn còn mặt mũi ở đây nói mình không có lỗi?” Ánh mắt Hoàng đế nhìn về phía Mục Dã có chút đáng
SỢ. Tính từ chuyện Mục Dã tàn sát tẩm cung đẫm máu đến nay cũng năm năm rồi.