CHƯƠNG 297: CÓ NỘI GIÁN.
Trên đỉnh núi Thiên Lang xảy ra một trận chiến đấu kịch liệt.
Tống Vân Lễ không thể lường được việc ba nghìn quân Phi Long thế nhưng toàn bộ đều đi được qua làn sương độc mà tiến thẳng vào căn cứ.
Không, không phải là ba nghìn quân Phi Long, mà trên vạn quân, toàn bộ đều cầm cờ của Phi Long Môn, tránh khỏi toàn bộ cạm bẫy tiến thẳng đến.
Thiên Sơn và Lý Trường An, hai người phân ra đánh từ hai phía, tổng cộng có 4 cửa động thì chặn lại hai cửa, chỉ để hai cửa cho quân tiến vào. Còn hai cửa động kia cử hơn nghìn người gác, người trong căn cứ có chạy đằng trời.
Tống Vân Lễ chật vật trốn chạy, đi theo đường mật đạo bên trong để lên đại bản doanh nằm trên đỉnh núi. Chỉ cần đóng mật đạo lại thì quân đội Phi Long sẽ không lên được.
Hắn đứng trên đỉnh núi nhìn xuống cảnh chém người giết bên dưới.
Một người im lặng đứng sau lưng hắn, bình thản nói: ''Ngươi trúng kế rồi.''
Hắn gật đầu: ''Phải, ta bị trúng kế rồi.''
Hắn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, không có nửa điểm thẹn quá hóa giận, giống như chuyện bại trận là việc rất bình thường.
''Đừng quá coi thường Ôn Yến, cũng đừng xem nhẹ Tống Vĩnh Kỳ.'' Người kia nói.
Tống Vân Lễ khẽ cười một tiếng: ''Ngươi tin không? Chỉ cần ta bắn pháo báo hiệu, Trần Nguyên Khánh sẽ cho người đến cứu.''
Người kia lên phía trước, lộ ra dung nhan như ngọc, không phải Cửu vương thì còn ai?
''Trần Nguyên Khánh không tới đâu, hắn sẽ không dễ mà ra mặt cứu ngươi như vậy, một khi hắn phái viện binh đến thì điều đó có nghĩa là chính thức trở mặt với Tống Vĩnh Kỳ, hắn ngu như vậy ư?''
''Tất nhiên là không, hắn sẽ không quang minh chính đại mà đem người đến. Nhưng dựa vào địa vị của hắn, điều động một vạn mấy nghìn quân thì không nhất thiết phải có sự đồng ý của Tống Vĩnh Kỳ.''
''Vì sao hắn lại phải làm như vậy?'' Cửu vương hỏi.
Tống Vân Lễ quay đầu nhìn hắn cười quỷ dị: ''Bởi vì, hắn biết ta làm cho Khanh Nhi sống lại.''
Cửu vương ngẩn ra: ''Nhưng lại không phải như thế.''
''Phải hay không không quan trọng, quan trọng là hắn cho là như thế.'' Tống Vân Lễ vươn tay lên, mười ngón tay thon dài trắng nõn như tay của nữ nhân, hắn thở dài: ''Lúc nhỏ mọi người đều nói ngón tay dài thì nhất định có mệnh làm vua, ta không thể làm trái ý trời.''
''Nếu đã như vậy sao ngươi còn không bắn pháo tín hiệu ra? Ngươi nhìn đi, quân của ngươi đều bị đánh bại cả rồi.'' Cửu vương lạnh lùng nói.
''Ta từng nói, ta trúng kế rồi, cũng đánh giá thấp Tống Vĩnh Kỳ, hắn đã hiểu rõ ý đồ của ta, đem Khanh Nhi đến quân doanh rồi.''
Cửu vương nở nụ cười: ''Vậy không phải những lời ngươi nói vừa nãy đều vô nghĩa ư? Còn nói ngươi ra tín hiệu thì hắn sẽ đến, Tống Vĩnh Kỳ ở quân doanh, hắn dám đến ư? Để Tống Vĩnh Kỳ dự đoán được từng bước đi của ngươi. Chỉ có thể nghĩ là kế hoạch của ngươi không có chút chu toàn nào, ngươi bày mưu tính kế cũng chẳng kỹ càng.''
Tống Vân Lễ không để ý mà quay đầu lại nhìn hắn: ''Đây chỉ là lần đầu giao chiến, tổn hại vài người nhưng lại biết được nội gián bên cạnh ta, cũng coi như là có thu hoạch.''
''Nội gián?'' Cửu vương ngẩn ra: ''Ngươi nói gì?''
Tống Vân Lễ nhìn hắn, cười quái dị đứng lên: ''Trúng tim đen rồi à?''
Cửa vương tức giận: ''Ngươi cho rằng nội gián là ta ư?''
Tống Vân Lễ không nói gì, quay đầu lại nhìn cảnh chém giết bên dưới. Nhìn từ trên cao trông như những con kiến bé nhỏ, chỉ có máu bắn tung tóe, sinh mạng từ từ mất đi.
Một lúc lâu sau hắn mới mở miệng: ''Không có mấy người biết ta qua lại với Trần Nguyên Khánh, Tống Vĩnh Kỳ đề phòng Trần Nguyên Khánh sớm như vậy, chắc chắn là có người mật báo cho hắn. Thực ra lần này ta không cần Trần Nguyên Khánh phối hợp, ta cho người đến gần Trần Nguyên Khánh báo cho hắn biết ta biết thuật sống lại, là để cho việc sau này cần dùng đến.''
Cửu vương cười đứng lên: ''Vì vậy mà ngươi cho rằng ta báo tin?''
Tống Vân Lễ vỗ vai hắn, không tiếp tục nhìn cảnh chém giết bên dưới: ''Không nghi ngờ ngươi, đừng nghĩ nhiều, ta biết ngươi cũng căm hận Tống Vĩnh Kỳ, ngươi thích Ôn Yến đúng không? Giết Tống Vĩnh Kỳ rồi, Ôn Yến sẽ là của ngươi.''
Sắc mặt Cửu vương không thay đổi: ''Phải không?''
''Ta cam đoan, Ôn Yến nhất định sẽ là của ngươi.'' Tống Vân Lễ nở nụ cười, môi hồng răng trắng: ''Ngươi xem, ta chưa giết nàng, không phải sao? Thực ra muốn ta xuống tay với nàng rất dễ, nhưng ta vẫn luôn áp chế Khanh Nhi, không để Khanh Nhi ra tay, không phải đều là vì ngươi đấy ư?''
Cửu vương không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống cảnh vật bên dưới, đột nhiên nhớ đến Lãnh Ninh: ''Lãnh Ninh thì sao?''
''Trước khi bị đánh đến Lãnh Ninh đã được cứu đi rồi.'' Tống Vân Lễ quay đầu: ''Không phải ngươi là người rõ ràng nhất ư?''
Cửu vương nghiêm mặt: ''Ta biết, hiện giờ ngươi đã cho ta là nội gián rồi.'' Nói xong hắn quay đầu bước đi.
Tống Vân Lễ nhìn bóng lưng hắn, thấp giọng cười: ''Suy cho cùng ngươi vẫn chưa quên được Ôn Yến.''
Thật nực cười.
Trong quân doanh.
Trần Nguyên Khánh vẫn đang bình thản nói chuyện với Vân Thâm công chúa. Trần Nguyên Khánh tuy luôn nhìn chằm chằm nàng, nhưng trong lời nói lại mang theo chút kính trọng, dường như thật sự coi nàng là công chúa Nam Chiếu và quý phi đương triều.
Lúc sắc trời dần tối, Tống Vĩnh Kỳ mới đứng dậy: ''Được rồi, cũng không còn sớm nữa, trẫm cũng nên trở về rồi.''
Trần Nguyên Khánh nhìn ra bên ngoài, cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp hiện ra trước mắt: ''Hoàng thượng, người nhìn sắc trời xem, nó có giống như hoàng hôn mà chúng ta đã thấy trong trận chiến ở Bờ Bắc không? "
Tống Vĩnh Kỳ ngẩng đầu lên nhìn, những đám mây trên rìa bầu trời được bao phủ trong màu vàng cam của ánh mặt trời, đẹp không sao tả xiết.
Hắn hơi thở dài: ''Đúng vậy, nhìn rất giống hoàng hôn hôm ấy.''
''Không biết hoàng thượng có muốn đi cùng thần ra ngoài một chút không?'' Trần Nguyên Khanh hỏi.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn hắn, đột nhiên nhở nụ cười: ''Được, khó có lúc tướng quân lại có nhã hứng như vậy, Trẫm đi cùng khanh.''
Hai người không ai mang theo thị vệ bên cạnh, thậm chí cũng không đem theo cả Tống Vân Canh.
Hai con ngựa phi nhanh trên đường cũ được chiếu sáng bởi ánh mặt trời lặn để lại một tầng bụi phía sau.
Hai người đến bên dòng suối thì sắc trời đã nhiễm tối, dưới chân trời chỉ còn vài tia sáng mỏng manh.
Con ngựa uống nước bên dòng suối, hai người ngồi trên tảng đá bên cạnh, trên đầu đàn chim rục rịch bay về tổ, tiếng líu ríu không ngừng vang lên.
Trần Nguyên Khánh nhặt một viên đá ném về phía cánh rừng ở đối diện làm kinh động đến mấy con chim tước khiến chúng vội vàng bay đi. Hắn cười haha.
''Ngươi đấy, từng này tuổi rồi còn nghịch ngợm như vậy.'' Tống Vĩnh Kỳ cười nói.
Trần Nguyên Khánh nghiêng đầu nhìn hắn: ''Hoàng thượng không nhớ ư? Năm ấy lúc ở Bờ Bắc, không phải người cũng làm như vậy à?''
''Nháy mắt đã trôi qua vài năm, Trẫm nhớ khi đó ngươi mới được sắp xếp đến quân đội của trẫm.'' Tống Vĩnh Kỳ cảm khái nói.
Giọng nói của Trần Nguyên Khánh dần dần hạ xuống, "Lúc đó, thần rất kính trọng Hoàng thượng, còn trẻ nhưng trên chiến trường tên tuổi lại vô cùng lừng lẫy. Thần quả thực may mắn, có thể ra trận cùng một đại danh tướng để tạo dựng sự nghiệp."
''Khi đó kính trọng, vậy bây giờ không kính trọng nữa đúng không?'' Giọng nói của Tống Vĩnh Kỳ vẫn bình thản.
''Không'' Trần Nguyên Khánh nhìn hắn nói: ''Lòng thần vẫn không thay đổi.''
Chỉ là thế sự thay đổi!
Tống Vĩnh Kỳ khẽ ngước mắt lên: ''Nếu năm đó trẫm không nghe theo phụ hoàng, cưới muội muội của ngươi, có lẽ mọi thứ đã khác.''
Trần Nguyên Khánh cười nhẹ: ''Có lẽ vậy, nhưng thần cảm thấy cho dù có cưới, Hoàng thượng cũng có thể đối tốt với nàng, nàng không đáng ư? Hay là nàng không đủ tốt? Không so được với Ôn Yến?''
Tống Vĩnh Kỳ lắc đầu: ''Không, Vũ Trúc là nữ tử tốt nhất ta từng gặp, nàng ấy đáng được đối xử tốt, trẫm cũng rất tôn trọng nàng.''
''Chỉ là không yêu thôi đúng không?'' Trần Nguyên Khánh châm chọc hỏi.
''Nếu trẫm không yêu Ôn Yến trước, có lẽ người trẫm yêu sẽ là nàng.'' Tống Vĩnh Kỳ thành thật nói.