CHƯƠNG 365: Ở LẠI THANH SƠN
Mặt trời vẫn chưa ló dạng, đất trời vẫn còn tù mù, chưa tỏ, người trên đỉnh núi nhìn họ với sự căm tức nhưng khi bọn họ ngẩng đầu nhìn lên thì chỉ thấy một gã đàn ông được bao bọc giữa làn sương mù mờ ảo nên không cách nào nhìn rõ được liệu bên cạnh gã đó còn có người phục kịch hay không.
Ôn Yến thầm lo lắng, vì cô đã bất cẩn khi cho rằng chỉ cần giải quyết được cơ quan thì sẽ không bị người khác phát giác.
Nhưng bọn chúng lại thận trọng hơn cô nghĩ.
Ngoài ra, nếu nơi này thực sự đang chế tạo vũ khí như cặp song sinh nói, thì đây chính là một căn cứ khác của Tống Vân Lễ, làm sao y có thể cho phép mọi người tùy tiện ra vào được chứ?
"Người của Phi Long Môn quả thực không đơn giản, ngay cả một lối vào nhỏ như vậy cũng có thể tìm thấy." Gã đàn ông đó cúi xuống nhìn Ôn Yến và những người khác với một tâm trạng đặc biệt tốt.
"Từ xưa đến nay, Phi Long Môn đã ra tay thì không có chuyện gì không thành." Thiên Sơn kiêu ngạo nói với người trên đỉnh núi.
"Cho nên, thành công của bọn chúng đã đưa các ngươi vào chỗ chết." Gã đàn ông không quan tâm đến sự kiêu ngạo của Thiên Sơn bởi gã cho rằng nàng ta sẽ sớm phải trả giá cho sự kiêu ngạo của bản thân.
"Rốt cuộc là ai chết trước còn chưa chắc chắn đâu, ngươi nói những lời này quá sớm rồi." Mặc dù Thiên Sơn biết là bọn họ đột nhiên xông vào, nhưng giọng điệu kiêu ngạo của gã đó khiến nàng không khống chế được muốn đáp trả lại gã.
"Tiểu cô nương, không ai nói với ngươi rằng, những kẻ nhanh mồm nhanh miệng cũng thường là những kẻ chết sớm nhất sao?" Gã đàn ông ấy không hề cảm thấy bị khiêu khích bởi những lời nói của Thiên Sơn nên vừa dứt lời liền ra hiệu với những người phía sau.
"Vậy có ai nói với ngươi rằng, lưới trời lồng lộng, làm nhiều điều ác thì Diêm vương sẽ để ý đến ngươi chưa?" Thiên Sơn vừa nói xong, một mũi tên sắc bén lao như bay về phía nàng, nàng vừa nghiêng người tránh vừa nói với gã đàn ông áo đen kia.
"Đúng là không biết điều." Gã đàn ông đó nghe Thiên Sơn nói xong, lại thấy nàng ta dễ dàng tránh được mũi tên người của gã bắn lén thì giọng điệu cũng không còn bình thản như trước nữa.
"Ta thấy người không biết điều là ngươi mới đúng, dám ra tay với ta, ngươi không sợ Phi Long Môn giết sạch cả nhà ngươi à?" Thiên Sơn đã vô cùng tức giận, phản kích lại.
"Ngươi…." Gã đàn ông mặc đồ đen đó thẹn quá hóa giận nên lại tiếp tục đấu khẩu với Thiên Sơn, nhưng vẫn không coi thị nữ của môn chủ Phi Long Môn này ra gì.
Nhưng Ôn Yến lại hiểu được ý đồ của Thiên Sơn khi khiêu khích gã đàn ông mặc đồ đen kia, cô liền nói nhỏ với Vạn An ở bên cạnh: "Chia những người còn lại ở lối vào núi thành hai nhóm, đi vòng ra phía sau, nhớ, một số chỗ có cơ quan, cách phá bỏ là...."
Vạn An nhận lệnh rời đi, gã đàn ông mặc đồ đen đang trong cơn giận dữ nên không hề nhận ra sự bất thường bên phía Ôn Yến. Còn Thiên Sơn thì không chút nể nang khi nói với gã đàn ông mặc đồ đen: "Ta mà ra khỏi được khỏi đây nhất định sẽ cho ngươi biết tay."
Ngay khi Thiên Sơn vừa nói xong, gã đàn ông mặc đồ đen liền bật cười một cách ngạo mạn, gã gằn từng chữ: "Hôm nay, nơi đây, chính là mồ chôn của Phi Long Môn các ngươi, môn chủ của các ngươi, và cả ngươi, đều sẽ chết ở đây."
"Vẫn còn quá sớm để nói như vậy, nếu ta đoán không sai thì cung thủ núp phía sau ngươi chỉ có một người thôi, ngươi tưởng cứ đứng ở trên cao rồi dùng vài lời nói là đủ giết được chúng ta chắc?" Vạn An rời đi, Ôn Yến cũng không còn lo lắng như lúc trước nữa, cô nhìn xung quanh, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, cuối cùng nói một cách chắc chắn.
Nghe Ôn Yến nói, người của Phi Long Môn đều ngạc nhiên lẫn thích thú, Thiên Sơn nhìn Ôn Yến, nghiêm túc nói: "Môn chủ, làm sao người biết vậy?"
"Ta đoán thôi."
Ôn Yến trả lời hàm súc, Thiên Sơn không khỏi ngạc nhiên, nàng nhìn Ôn Yến, nói nhỏ: "Nhìn biểu hiện của gã mặc đồ đen thì hình như người đoán đúng rồi."
Khi nói Thiên Sơn vẫn nhìn chằm chằm vào gã mặc đồ đen đang đứng trên đỉnh núi, biểu cảm của gã đúng là đã hoảng loạn hơn trước.
"Hiển nhiên, ta đoán đúng rồi." Ôn Yến cũng chắc chắn rằng mình đoán đúng bởi vừa rồi, cô cũng đánh liều, cặp song sinh đã nói với cô bố cục nhân lực, người của Tống Vân Lễ trên núi không nhiều, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, cho nên trong thời gian ngắn gã mặc đồ đen không thể điều động được nhiều người.
Ôn Yến rất rõ, nếu cô đoán sai trong khi xung quanh gã đó có nhiều cung thủ thì cô vừa dứt lời, chắc chắn sẽ bị bắn thành tổ ong.
"Ôn Yến, ta đã cho gọi thêm người rồi, nếu ngươi đã dám đến núi Phi Long của chúng ta thì chỉ có một con đường duy nhất là chết mà thôi." Sau một lúc hoảng loạn gã đã lấy lại được bình tĩnh, giọng điệu nói chuyện vẫn vênh váo, ngông cuồng như trước.
"Chà, vậy ta sẽ đợi." Ôn Yến trả lời rất tự nhiên, như thể cô đang chờ chết đúng như những gì gã đó nói.
"Ôn Yến, sao ngươi không nghĩ đến bản thân sẽ có ngày hôm nay chứ?" Gã đàn ông thấy Ôn Yến đột nhiên nói sẽ chờ thì gã ta đã không còn che giấu được sự kiêu ngạo và đắc ý nữa.
Từ khoảnh khắc Ôn Yến đỡ người đàn bà quỳ trước cửa nha môn huyện dậy thì gã đã đợi Ôn Yến xông vào rồi.
Chỉ là gã luôn cho rằng trong thời gian ngắn Ôn Yến sẽ không tìm được lối vào, cho nên gã đã bất cẩn không lấy người từ quan huyện Vu Chính Mẫn, nhưng bây giờ cũng chưa muộn, bọn họ tự chui đầu vào rọ thì gã cứ bắt rùa trong hũ thôi.
"Ta đề nghị ngươi tốt nhất nên im miệng lại." Thiên Sơn nói xong, nở nụ cười với Ôn Yến, sau đó tung người lên như chuồn chuồn điểm nước, chỉ đạp vài bước đã đáp xuống ngay bên cạnh gã đàn ông kia.
Động tác của Thiên Sơn lưu loát như nước chảy mây trôi, Ôn Yến nhìn mà sững sờ.
Khi Ôn Yến định nhắc nhở Thiên Sơn chú ý đến cung thủ thì nàng ấy đã túm được gã đàn ông mặc đồ đen, một cước đá bay tên cung thủ giấu mặt lúc nãy xuống núi, Ôn Yến chỉ nghe thấy tiếng kêu la đau đớn.
Gã mặc đồ đen hiển nhiên là không muốn bị Thiên Sơn bắt nên định chống trả, nhưng giãy dụa được vài cái đã bị Thiên Sơn dùng dao găm cứa ngang cổ, máu chảy ra làm gã đau đớn quên cả việc giãy dụa, gã hung tợn rống to với Ôn Yến: "Ta là biểu ca của Vân Lễ, tốt nhất là các ngươi thả ta ra, nếu không chuyện của hắn mà thành, hắn sẽ không tha cho các ngươi đâu, không tha cho Phi Long Môn đâu."
Thấy Thiên Sơn dễ dàng khống chế được gã mặc đồ đen, Ôn Yến thấy có điểm lạ, nhưng sau khi nghe những lời gã nói, cô cũng yên tâm phần nào.
Núi Phi Long là nơi chế tạo vũ khí của Tống Vân Lễ, là nơi cực kỳ quan trọng, người được phụ trách chỗ này chỉ có thể là tâm phúc của hắn, và chẳng có tâm phúc nào đáng tin cậy hơn người thân ruột thịt cả, nhưng số lượng người như thế lại không nhiều.
Cho nên, canh giữ núi Phi Long chính là tên vô dụng tự phụ kia.
"Thiên Sơn, nếu đã là biểu ca của Tống Vân Lễ thì chắc chắn là tội ác tày trời, cứ thẳng tay giết chết, để gã biết kết cục của những kẻ tiếp tay cho kẻ xấu là như thế nào." Ôn Yến hiển nhiên không muốn phí lời với người như thế nên sau khi ra lệnh cho Thiên Sơn liền đưa người của Phi Long Môn tiếp tục đi vào bên trong.
Thiên Sơn quả thực rất nghe lời, nàng vung chủy thủ đâm vào phần bụng tên biểu ca của Tống Vân Lễ, cơn đau làm gã chỉ biết nhìn Thiên Sơn với vẻ khổ sở van nài chứ chẳng còn vẻ kiêu ngạo, coi thường người khác như trước nữa, bây giờ gã cảm thấy chỉ một giây sau, Thiên Sơn sẽ giết gã.
Gã không dám nghĩ, bây giờ người ta là dao là thớt, còn gã là thịt là cá, gã không muốn chết, gã vẫn còn muốn sống, gã hiểu rõ, muốn sống tiếp, chỉ có thể dùng thứ có giá trị để đổi.
"Ngươi thả ta thì ta cũng sẽ bỏ qua cho các ngươi." Sau khi nhắm mắt do dự một lúc, gã nhìn Thiên Sơn, nghiêm túc nói.
"Đã như thế này rồi thì còn đòi tha cho chúng ta sao? Đúng là viển vông." Thiên Sơn không quan tâm đến lời gã bởi nàng không tin gã còn có thể gây rắc rối gì được cho mình?
"Những gì ta nói đều là thật, núi Phi Long này là nơi mà biểu đệ ta coi trọng nhất, làm sao hắn có thể không có bất kỳ sự sắp xếp nào được, nếu các ngươi đi tiếp thì chỉ có một con đường chết, thật đó." Gã mặc đồ đen còn cuống hơn Thiên Sơn, bởi gã hiểu rất rõ bây giờ bản thân đang nằm trong tay Thiên Sơn, nếu người dưới núi Phi Long có bất kỳ bất trắc nào, thì gã chỉ còn con đường chết mà thôi nên gã phải tự cứu lấy mình.
Gã chắc chắn rằng, nếu gã có làm như vậy đi nữa thì biểu đệ cũng sẽ tha thứ cho gã.
Mặc dù gã không có bản lĩnh gì mấy, nhưng gã vẫn hiểu được chân lý núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt?