CHƯƠNG 298: ĐÂY MỚI CHỈ LÀ BẮT ĐẦU.
Trần Nguyên Khánh nhìn chằm chằm hắn: ''Nếu Vũ Trúc trở lại, người sẽ đối xử tốt với nàng chứ?''
Tống Vĩnh Kỳ hỏi hắn: ''Ngươi cảm thấy như thế nào mới là đối tốt với nàng?''
''Giống như người đối với Ôn Yến vậy.''
Tống Vĩnh Kỳ hơi trầm mặc, vẻ mặt mờ mịt không rõ: ''Ngươi đã từng yêu một người chưa? Nếu như rồi thì ngươi sẽ không hỏi ta như vậy.''
Tống Nguyên Khánh cười một cái: ''Ngoài mặt đối tốt với nàng không được ư? Trong lòng người vẫn yêu Ôn Yến, hơn nữa giờ nàng chết rồi, người xem nàng cũng từng vì người mà trả giá tất cả, người lừa thần một chút cũng không thể ư?''
Tống Vĩnh Kỳ cười, trong mắt có vài phần lạnh lẽo: ''Trẫm lừa ngươi thì có nghĩa gì chứ?''
Đột nhiên Trần Nguyên Khánh đứng lên: ''Ít nhất thần có thể cảm thấy được an ủi một chút, mỗi lần nhớ lại chuyện Vũ Trúc ôm nỗi hận mà chết, vi thần rất đau lòng, cảm giác này e là Hoàng thượng không hiểu được. Không bảo người không yêu Ôn Yến, chỉ bảo người chia cho nàng một ít tình cảm mà khó như vậy ư?''
Tống Vĩnh Kỳ thản nhiên nói: ''Xem ra chúng ta không còn gì để nói nữa rồi.''
''Thần cũng thấy vậy.'' Trần Nguyên Khánh lạnh lùng nói.
Tống Vĩnh Kỳ tháo dây cương dẫn ngựa, lạnh giọng nói một câu: ''Vũ Trúc chết rồi, hiện tại ngươi nói những lời này, là vũ nhục, coi thường nàng ấy, nếu ngươi thực sự yêu nàng, vậy thì sau này đừng nhắc đến nữa.''
''Là Hoàng thượng vũ nhục nàng!'' Trần Nguyên Khánh lập tức cãi lại, khuôn mặt trở nên tái nhợt: ''Yêu cầu của thần không quá đáng, chỉ cầu Hoàng thượng bỏ ra một chút lòng tốt, đối với nàng tốt hơn mà thôi.''
Tống Vĩnh Kỳ xoay người lên ngựa: ''Ngươi bị điên rồi, Vũ Trúc chết rồi, không sống lại được nữa, sao trẫm có thể đối tốt với nàng được?''
''Phong nàng làm hoàng hậu!'' Trần Nguyên Khánh bước nhanh lại gần.
Tống Vĩnh Kỳ ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống: ''Nếu ngươi muốn, trẫm có thể phong nàng làm hoàng hậu, nhưng có ý nghĩa gì cơ chứ? Lễ tang long trọng có quan trọng không? Vũ Trúc chưa từng thích việc này, ngươi cho rằng trẫm không phong nàng làm hậu là vì muốn nhường ngôi vị hoàng hậu này cho Ôn Yến ư? Không, ngôi vị hoàng hậu này, Vũ Trúc không cần, Ôn Yến cũng vậy.''
Trần Nguyên Khánh lạnh giọng: ''Hoàng thượng một lời đã nói, hi vọng người làm được.''
''Nếu như ngươi vẫn một mực muốn, thì Trẫm có thể làm được.'' Tống Vĩnh Kỳ nói xong liền thúc ngựa mà đi.
Hoàng hôn bao phủ khắp nơi, khu rừng bên dòng suối như ngày càng trở nên vắng lặng, Trần Nguyên Khánh đứng trước con ngựa, chậm rãi nhắm hai mắt lại: ''Vũ Trúc, ca ca cướp lại ngôi hậu cho muội, nếu Tống Vân Lễ thực sự có thể khiến muội sống lại, vậy thì muội không cần e ngại Ôn Yến nữa.''
Tống Vĩnh Kỳ biết cuộc trò chuyện này chính là xé rách lớp màng chắn ở giữa, sau này bọn họ sẽ không còn được như trước, nâng chén hỏi trời, bàn chuyện trời đất nữa.
Trần Nguyên Khánh nhìn bóng lưng thúc ngựa chạy đi, trong lòng hắn có cảm giác nặng nề. Bước đi này, hắn không muốn đi, ngay cả khi không hài lòng với Tống Vĩnh Kỳ nhưng suy cho cùng vẫn là danh tướng hắn từng đi theo, hắn vẫn nhớ rõ Tống Vĩnh Kỳ anh minh quyết sách thế nào.
Hắn là do một tay Tống Vĩnh Kỳ nâng lên mới có được ngày hôm nay, nếu không phải bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn phản bội Tống Vĩnh Kỳ.
Hôm nay Tống Vĩnh Kỳ đến đây cũng đã tỏ rõ sự không tín nhiệm. Quân đội Phi Long đối đầu với Tống Vân Lễ hình như là chuyện bí mật, nhưng tam phương đều có sắp đặt. Tống Vĩnh Kỳ đến đây là để giam chân hắn, còn cho hắn một cơ hội cuối cùng.
Chỉ là, sao hắn lại không cho Tống Vĩnh Kỳ cơ hội này cơ chứ? Nếu hôm nay hắn có thể chia sẻ một chút tình cảm cho Vũ Trúc mà không phải là quất ngựa rời đi, thì Trần Nguyên Khánh sẽ không hợp tác với Tống Vân Lễ.
Nhưng Tống Vĩnh Kỳ vẫn không chấp nhận Vũ Trúc, kể cả sau khi nàng chết vẫn lạnh nhạt như vậy.
Vũ Trúc, nếu như muội có thể sống lại, đừng trách ca ca tàn nhẫn với nam nhân mà muội yêu, là hắn độc ác với muội trước.
Trên đỉnh núi, Thiên Sơn và Lý Trường An đại thắng, phá hủy được căn cứ của Tống Vân Lễ ở trong núi.
Sau trận chiến kiểm kê lại nhân số, người của Tống Vân Lễ bị giết toàn bộ, không ai đầu hàng, tổng cộng ba nghìn bảy trăm tám mươi người.
Thiên Sơn ra lệnh cho quân đội Phi Long tập kết thi thể lại hỏa thiêu, đến xác chết cũng không để lại cho Tống Vân Lễ.
Lửa lớn bùng lên, khói đen bao trùm cả đỉnh núi.
Thiên Sơn nhìn ngọn lửa lớn đang cắn nuốt từng thi thể, vẻ mặt lạnh như băng: ''Đây mới chỉ là bắt đầu thôi!''
Bả vai Lý Trường An bị thương, máu chảy xuống bên dưới, hắn nói: ''Cuộc chiến sẽ tạm thời dừng lại, dựa vào tính cách của Tống Vân Lễ, hắn không thích đánh nhau. Thứ hắn am hiểu nhất là mưu kế, hắn sẽ bắt đầu ra tay với những người bên cạnh hoàng thượng, đến cuối cùng mới xuất binh thu hoạch. Lần này hắn nóng vội muốn tiêu diệt quân đội Phi Long nên mới để chủ nhân nắm được thóp của hắn.''
“So hết dũng khí thì đến đấu trí, hắn đến đâu ta chặn đó, ai sợ ai chứ?''
Lý Trường An bình thản nói: ''Dựa vào hành động lúc này của hắn có thể nhìn ra hắn rất kiêng dè quân đội Phi Long.''
''Phải.'' Sắc mặt Thiên Sơn có chút ngưng trọng, điều này có nghĩa là lần tới, hắn vẫn sẽ nhắm vào Phi Long Môn.
Minh Kim thu quân, ba nghìn quân Phi Long vào cung, số còn lại toàn bộ do Mãn thúc sắp xếp.
Ôn Yến trở về cung, cặp song sinh cũng đã cứu được Lãnh Ninh về.
Lúc Thiên Sơn và Lý Trường An về đến cung, Ôn Yến đang chữa trị cho Lãnh Ninh.
Thiên Sơn nghe tin Lãnh Ninh bình an trở về liền xông đến, còn chưa kịp nhìn rõ nước mắt đã không ngừng rơi xuống.
Sau đó đẩy Ôn Yến sang một bên, nhào đến ôm Lãnh Ninh vào trong lòng khóc.
Chưa từng thấy Thiên Sơn thất thố như vậy, nhất thời khiến mọi người choáng váng.
Hai mắt Lãnh Ninh cũng đẫm lệ mơ hồ, còn nghĩ đời này sẽ không gặp được Thiên Sơn nữa, không ngờ bản thân còn có thể sống sót trở về.
''Xin lỗi, Thiên Sơn, để ngươi phải lo lắng rồi.'' Lãnh Ninh nghẹn ngào nói.
Thiên Sơn không ngừng khóc, từ lúc Lãnh Ninh gặp chuyện không may nàng rất đau khổ. Lúc nghe tin Lãnh Ninh còn sống, nàng liền quyết tâm phối hợp với Ôn Yến lên kế hoạch cho trận chiến này, ẩn nhẫn lâu như vậy, cuối cùng giờ phút này nhìn thấy Lãnh Ninh tất cả đều bộc phát hết ra.
Tống Vĩnh Kỳ vừa trở về, người còn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng khóc của Thiên Sơn, hắn giật mình nhìn về phía Ôn Yến.
Ôn Yến bước tới cười nói: ''Để nàng ấy khóc đi, nha đầu này kìm nén lâu lắm rồi.''
''Ta hiểu.'' Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến: ''Ta hoàn toàn hiểu được nỗi khổi trong lòng Thiên Sơn.''
Ôn Yến hít sâu, trong lòng hơi đau nhói, cũng không quan tâm nhiều người bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy Tống Vĩnh Kỳ: ''Hai người yêu nhau có thể ở bên nhau, đó là điều hạnh phúc nhất.''
Sống mũi Tống Vình Kỳ chua xót, nhanh chóng ôm lấy Ôn Yến, nhưng chỉ trong nháy mặt liền đẩy nàng ra, nhẹ giọng nói: ''Phải, là một hạnh phúc vô cùng lớn.''
Hắn không muốn chạm vào nàng nữa, hắn sợ rồi, mỗi lần như vậy hắn đều yêu nàng hết lòng, cuối cùng nàng đều chết trước mặt hắn.
Đối với hắn, cứ đứng từ xa nhìn nàng như vậy đã là hạnh phúc lắm rồi.
Ôn Yến giương đôi mắt ngấn lệ nhìn hắn, nét cười mờ nhạt, đáy mặt tràn đầy vẻ bi thương, nàng biết trong lòng hắn nghĩ gì.
Chỉ là, nàng càng hiểu được trong lòng mình muốn gì. Đời này nàng không thể buông bỏ Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ cũng vậy, ngày tháng còn lại của bọn họ chẳng còn được bao lâu, nàng không muốn phí phạm nữa, có thể bên hắn ngày nào thì hạnh phúc ngày đó.
Nàng không biết quyết định của mình đúng hay sai, nàng chỉ biết, việc đến nước này, nếu đã không để ý đến, vậy thì nàng sẽ không kiêng dè gì nữa.