"Hoàng Thượng, bây giờ thuộc hạ là người của Tam Hoàng tử..." Trong lòng Lương Quang Tường tràn ngập sợ lãi, lúc trước trốn tránh là vì giữ mạng, nếu bị Tống Vĩnh Kỳ bắt về, vậy y chỉ có con đường chết, hơn nữa còn là để trút giận cho cái chết của Ôn Yến.
Y biết Hoàng Thượng quan tâm Ôn Yến môn chủ tới mức nào, Ôn Yến môn chủ chính là giới hạn của Hoàng Thượng, đụng vào thì nhất định phải chết.
"Ngươi cảm thấy nếu ta tìm Tam Hoàng tử nói muốn có ngươi, hắn giao ra hay là không giao ra?" Tống Vĩnh Kỳ cười nói, đáy mắt lại lạnh lùng.
Lương Quang Tường không nói gì, đáp án đã rõ ràng, chính mình cũng không có vị trí quan trọng gì trong lòng Tam Hoàng tử, nếu Tống Vĩnh Kỳ lấy hợp tác giữa hai bên ra trao đổi, Tam Hoàng tử nhất định vui vẻ giao mình ra.
"Trả đứa con của Lý Tuân lại cho hắn, ta sẽ bỏ qua cho ngươi." Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói.
Lương Quang Tường lại ngây người, y nhìn Tống Vĩnh Kỳ hồi lâu, mới hiểu ra thì ra chuyện mình và Lý Tuân gặp mặt, hắn cũng biết.
Lương Quang Tường không khỏi nhìn ra ngoài cửa, cô nương giống Ôn Yến được đưa tới kia, có lẽ Tống Vĩnh Kỳ cũng biết nàng ta là giả.
Trán Lương Quang Tường lấm tấm mồ hôi, y không ngờ tất cả mưu kế của mình đều rõ ràng dưới mắt Tống Vĩnh Kỳ, bây giờ cảm giác Tống Vĩnh Kỳ mang đến cho y có phần khác trước kia, lúc ấy y có nhược điểm cùng điều cố kỵ, chỉ là bây giờ, y…
"Hoàng Thương, chuyện này có thể..." Lương Quang Tường khó xử lên tiếng, đứa con của Lý Tuân chính là miếng mồi mà Tam Hoàng tử vô tình có được, có thể khiến Lý Tuân cam tâm tình nguyện làm rất nhiều việc, nếu cứ bỏ đi như vậy…
Đương nhiên, cái quan trọng hơn đứa bé chính là Lương Quang Tường càng muốn bảo vệ tính mạng của mình.
"Ngươi không sợ ta chất vấn Tam Hoàng tử, vì sao lại đưa cho ta một Ôn Yến giả à." Tống Vĩnh Kỳ chậm rãi nói, lúc nói chuyện, ánh mắt y tràn ngập trào phúng, bây giờ y thậm chí còn hoài nghi người trước mặt này có phải người năm đó dễ dàng thẳng tay ngăn cản chính mình ở trên công đường hay không.
Thời gian quả nhiên là vũ khí lợi hại thay đổi con người.
Lương Quang Tường nhìn Tống Vĩnh Kỳ, trong lòng đã lạnh căm, thì ra hắn luôn biết mọi chuyện, Tam Hoàng tử cho mình một nhiệm vụ là đánh tráo Ôn Yến, nếu hắn nói với tam hoàng từ là giả, vậy thì mình..., lúc trước vì ám sát Ôn Tư công chúa khiến rất nhiều cao thủ ám vệ bỏ mạng, Tam Hoàng tử đã rất không vui, nếu Tống Vĩnh Kỳ hật sự..., vậy địa vị của mình ở trước mặt Tam Hoàng tử lại càng không đáng nói, như vậy…
Từ bỏ là chuyện Lương Quang Tường không muốn làm nhất, lý tưởng cả đời này của y chính là hưởng vinh hoa phú quý…
"Thần sẽ mang đứa bé đến đây, chỉ là hy vọng Hoàng Thượng cũng có thể coi cô nương bên ngoài là Ôn Yến, nàng ta thật sự rất giống Ôn Yến môn chủ." Lương Quang Tường nhẹ giọng nói, trong mắt đã mang theo ý cầu xin.
Tống Vĩnh Kỳ không nói chuyện, chỉ thản nhiên nhìn Lương Quang Tường chứ không nói gì cả.
"Thần đi trước, ngày mai thần sẽ cho Lý Tuân đưa đứa bé trở về, vẫn hy vọng Hoàng Thượng có thể tuân thủ hứa hẹn, thần..." Lương Quang Tường cẩn thận nói, lúc nói chuyện cũng không dám ngẩng đầu, cho dù y rất mong có thể nhìn thấy cảm xúc thay đổi trên khuôn mặt Tống Vĩnh Kỳ, nhưng y không dám.
Đối với Tống Vĩnh Kỳ, y chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này, giống như tất cả hành vi suy nghĩ của mình đều bị hắn nắm ở trong tay.
Tống Vĩnh Kỳ cũng đã lười tiếp tục vô nghĩa với Lương Quang Tường, nếu không vì đứa con của Lý Tuân thì y sẽ không giữ lại tính mạng của Lương Quang Tường.
Nguyên nhân khác khiến y để Lương Quang Tường chạy thoát chính là Ôn Yến.
Sau khi trở về cung từ Khắc Châu, Ôn Yến từng nói về Lăng Qúy Thái Phi, đối với người phụ nữ đã giúp đỡ lúc nguy cấp này, trong lòng Ôn Yến mới tràn ngập áy náy, cho nên y mới dung túng để Lương Quang Tường còn sống.
Lương Quang Tường thật không ngờ, mình có thể may mắn sống sót thế mà lại vì Ôn Yến, bởi vì người vợ mà mình vô cùng thương nhớ.
Sau khi đi ra khỏi tiểu viện của Tống Vĩnh Kỳ, Lương Quang Tường mới thoát khỏi trạng thái khiếp sợ, nếu Tống Vĩnh Kỳ giữ lại cho mình một mạng, y sẽ không thể làm xằng bậy được nữa, so với vị trí thừa tướng, y càng muốn có cuộc sống bình an hơn, nhất là hiện tại, y cảm thấy Tam Hoàng tử đã không còn khả năng Thượng vị nữa.
Cho nên sau khi trở về, Lương Quang Tường tiếp tục tham mưu mưu sĩ, không bao giờ lo lắng cho tình cảnh của Tam Hoàng tử nữa, thậm chí y còn chuẩn bị tốt để rời đi, chờ chuyện của Tam Hoàng tử thất bại, y sẽ quay về Đại Lương, tìm kiếm con của mình và Lăng Qúy Thái Phi để chuộc tội.
Lương Quang Tường đi rồi, Tống Vĩnh Kỳ mới nhìn cô gái giống Ôn Yến kia, không thể không thừa nhận, nàng ta thật sự giống như Ôn Yến chuyển thế, tính cách cũng giống, chỉ là khi tới gần nàng ta, Tống Vĩnh Kỳ không có cảm giác an toàn.
"Ôn Yến múa rất tốt, múa một khúc cho ta xem đi." Tống Vĩnh Kỳ tùy ý nói, ngữ khí như ra lệnh, điều này làm do đáy mắt nàng ta lập tức hiện ra vẻ kinh hoàng, nàng ta nghe nói Tống Vĩnh Kỳ si tình với Ôn Yến, nghĩ đến hai người ở bên nhau khẳng định là tâm đầu ý hợp, sao bây giờ hắn lại nói với ngữ khí ra lệnh, giống như... Mình chỉ là một tỳ nữ.
"Thế nào? Không muốn, ngươi không biết khiêu vũ?" Đáy mắt Tống Vĩnh Kỳ mang theo ý cười, thân thiết hỏi.
"Thiếp biết, thiếp biết." Nụ cười của Tống Vĩnh Kỳ còn mang theo ý tìm tòi nghiên cứu, làm cho đáy lòng nàng ta run lên, thấp giọng nói.
"Vậy nhanh lên đi, thuận tiện hát bài hát." Vẫn là ngữ khí ra lệnh như cũ, trong giọng nói không nghe ra chút thương tiếc gì.
Tuy rằng nàng ta sợ hãi nhưng cũng không cam tâm bị coi thành một tỳ nữ như vậy, trước khi được đưa tới đây, nàng ta còn mang mộng đẹp trở thành hoàng hậu.
"Nếu không muốn thì quay về đi, từ trước đến giờ, Ôn Yến của trẫm chưa bao giờ làm trái lại ý của trẫm." Trong lời nói của Tống Vĩnh Kỳ mang theo cảm giác mất mác, làm cho đáy lòng nàng ta bối rối, nàng ta rõ ràng hơn bất cứ ai, nếu mình bị đưa về thì không còn cơ hội quay lại bên người Tỗng Vĩnh Kỳ nữa, lúc đó nàng ta chỉ còn một con đường duy nhất, đó là chết.
"Hoàng Thượng, thiếp biết, thiếp biết, ngài xin chờ, thiếp lập tức ca hát khiêu vũ ngay." Nàng ta nói xong thì bắt đầu ca hát, âm điệu uyển chuyện, kỹ thuật nhảy điêu luyện, vừa nhìn là biết đã được huấn luyện cẩn thận, là con cờ tốt để mị hoặc quân vương, nhất là còn để lộ khuôn mặt có thể khiến trái tim Tống Vĩnh Kỳ rung động.
Chỉ là sắc mặt Tống Vĩnh Kỳ luôn bình tĩnh…
Cho đến khi một khúc kết thúc, nàng ta mới mồ hôi đầm đìa nhìn về phía Tống Vĩnh Kỳ, dịu dàng nói: "Hoàng Thượng có vừa lòng với khúc ca múa này không?"
"Vừa lòng, lại múa một khúc được không?" Rõ ràng ra hỏi, chỉ là nghe được vào tai cũng không dám từ chối.
Nàng ta chỉ có thể tiếp tục múa, dùng tư thái mềm mại đáng yêu để quyến rũ người đàn ông trước mặt, chỉ là Tống Vĩnh Kỳ chỉ im lặng nhìn nàng ta, đôi mắt không có chút tình cảm.
truyện teen hay
Cho đến khi nàng ta múa tám bài múa, giọng hát cũng đã khàn khàn, Tống Vĩnh Kỳ mới không nói tiếp tục nữa.
"Hoàng Thượng, thiếp..." Nàng ta đã rất mệt mỏi, nhưng vẫn nhìn Tống Vĩnh Kỳ với ánh mắt tràn đầy chờ mong, nàng ta có khuôn mặt của Ôn Yến, y nguyện ý nhìn mình ca vũ, vậy hẳn là thích mình đúng không?
"Hôm nay khiến ngươi mệt rồi, ta sẽ gọi người chuẩn bị đồ ăn cho ngươi, ăn xong thì nghỉ ngơi sớm một chút." Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói, nói xong vội bước đi, quả quyết xoay người, làm cho người ta không nhìn ta có tình cảm gì với cô gái trước mắt hay không.
Trong lòng nàng ta cảm thấy thất bại không thôi, tuy nhiên cũng cảm thấy may mắn, hôm nay nàng mệt chết rồi, nếu thực sự ngủ cùng Tống Vĩnh Kỳ, chỉ sợ nàng không có cách nào làm cho y vừa lòng.
Chỉ là nàng ta không ngờ rằng, thứ đợi mình ngày hôm sau vẫn là ca hát khiêu vũ, hao hết sức lực của nàng ta.
Ngày thứ ba cũng thế, ngày thứ tư cũng thế...
Mọi người xung quanh đều nói Hoàng Thượng thích cô gái giống Ôn Yến này, mỗi ngày đều phải xem nàng ta ca hát khiêu vũ, giống như bị mê hoặc, sủng ái như vậy, cho dù là lúc Ôn Yến môn chủ còn ở trên đời cũng chưa từng có được.