CHƯƠNG 519: LƯỠNG NAN
Chỉ là, Chung Phục Viễn thả lỏng hơi sớm rồi.
Không đợi tới ngày thứ hai lâm triều, hai tấu chương đã đưa đến trên bàn của Tống Vĩnh Kỳ.
Hai nước Nam Chiếu và Tử Húc đồng thời làm khó dễ, biên ải cấp báo.
Lúc Tống Vĩnh Kỳ cầm hai tấu chương, nghĩ tới chính là gương mặt đắc ý của Trần Nguyên Khánh trên triều đình.
“Bảo đám người Tiêu Tướng, Binh bộ Thượng thư, Trương Tư Không lập tức tới đây.” Tống Vĩnh Kỳ dặn dò Lộ công công đi gọi người, đáy lòng hoảng hốt.
Tống Trọng Lâu, mặc dù y không muốn giao cho Khanh Nhi, nhưng đó là biện pháp duy nhất hóa giải độc tố trong người Ôn Yến.
Y không thể không quan tâm sức khỏe Ôn Yến, không có Ôn Yến, giang sơn này với y không có tác dụng gì.
Nhưng y đồng thời không thể nhìn trăm họ lầm than, bảo vệ tốt con dân mình, đây là trách nhiệm của một quân vương.
Lúc bọn người Tống Vĩnh Cương vội vàng tới Tống Vĩnh Kỳ đang xuất thần, trên đường bọn họ chạy tới, người đi thông báo đã nói cho bọn họ chuyện hai tấu chương.
“Lửa cháy đến nơi rồi, ngươi còn đang ngẩn người, ngươi như vậy...” Tống Vĩnh Cương nhìn Tống Vĩnh Kỳ, trong lòng cuống cuồng và căm tức lại không khống chế được.
Tống Vĩnh Kỳ lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Tống Vĩnh Cương, hồi lâu, mới mở miệng nói: “Ôn Yến người trúng kịch độc, tình hình hết sức nguy ngập, Khanh Nhi có cách trì hoãn độc phát tác, nàng ta yêu cầu đem Tống Trọng Lâu qua cho nàng ta.”
Tống Vĩnh Cương nhìn Tống Vĩnh Kỳ, thì ra thiên ngôn vạn ngữ trong tim đều trở thành trầm mặc, hắn không nghĩ tới, Tống Vĩnh Kỳ lại gặp vấn đề khó khăn lớn nhất trong sinh mệnh mình.
Một bên là quốc gia và dân chúng mình hết sức bảo vệ, một bên là nữ nhân mình yêu nhất.
Tiêu Tướng và Trương Tư Không đều lựa chọn yên lặng, tình cảm của Hoàng thượng đối với Ôn Yến như thế nào bọn họ rõ ràng nhất, mà Ôn Yến từ khi trở lại đối với Hoàng thượng, đối với triều đình có thể nói là tận tụy, về tình về lý bọn họ cũng không thể buông bỏ hi vọng để Ôn Yến sống, nhưng mà...
“Hoàng thượng chuẩn bị làm thế nào?” Trương Tư Không khó xử mở miệng, ánh mắt quắn quýt như Tống Vĩnh Kỳ.
“Ta không biết.” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói, đáy mắt tuyệt vọng như biển sâu không thấy đáy.
“Hoàng thượng, chuyện này có thể thương lượng với Ôn Yến môn chủ một chút hay không, có lẽ...” Tiêu Tướng nhẹ giọng nói, trong lòng cũng không hoàn toàn xác định, mà Tống Vĩnh Kỳ nghe thấy lời Tiêu Tướng, lúc nhìn về phía Tiêu Tướng, trong mắt đều là căm tức.
Đề nghị như vậy, ông ta ngay cả nói cũng không nên nói, bởi vì mấy người ở đây đều biết tính cách Ôn Yến, nếu quả thật nói cho Ôn Yến biết chuyện này, vậy Ôn Yến nhất định sẽ không chút do dự lựa chọn để cho Tống Trọng Lâu đi theo Nhu Phi.
Bọn họ không thể ích kỷ như vậy, không thể hại Ôn Yến, bọn họ...
“Hoàng thượng, ta có thể làm thống soái xuất chinh. Một số tướng quân dưới tay lúc chúng ta làm tướng quân có thể một mình đảm đương một phía.” Tống Vĩnh Cương nhẹ giọng mở miệng, chính hắn cũng biết, đề nghị như vậy không tốt, nhưng để cho hắn mở miệng bỏ qua tính mạng Ôn Yến, hắn không làm được.
“Nam Chiếu và Tử Húc đồng thời làm khó dễ, cái này cũng quá kì lạ, nhất là Nam Chiếu, bây giờ công chúa bọn họ vẫn còn ở trong cung chúng ta, bọn họ cũng không sợ chúng ta giết công chúa bọn họ tế cờ.” Trương Tư Không trong lòng tức tối, có Thiên Sơn ở trong cung, nàng ta đương nhiên biết lời nói hành động của Khanh Nhi, nghĩ tới nàng ta hại con rể của mình, hại nhiều người như vậy, ông ta cũng hận không được tìm một lý do quang minh chính đại giết chết Khanh Nhi.
Trương Tư Không nói xong, ai cũng không trả lời, người ở chỗ này ai mà không biết, Như quý phi kia cũng không phải là là công chúa Vân Thâm thật sự, sống chết của nàng ta, Nam Chiếu thật sự không hề quan tâm. Mà bọn họ nếu quả thật giết Khanh Nhi, đó mới thật sự…....
“Hoàng thượng, đám người Tôn tướng quân vẫn có thể dùng.” Tống Vĩnh Cương thấy Tống Vĩnh Kỳ từ đầu đến cuối cau mày, không nhịn được mở miệng lần nữa.
“Trước kia hắn cũng nghe lệnh hành sự, để hắn thống soái toàn quân...” Tôn tướng quân từng là ái tướng của Tống Vĩnh Kỳ, y đương nhiên nguyện muốn cân nhắc trọng dụng, chẳng qua là tính tình Tôn tướng quân lỗ mãng, nghe lệnh hành sự là một hãn tướng hiếm có, nhưng thống soái toàn quân, sợ là...
Lời của Tống Vĩnh Kỳ còn chưa dứt, nhưng Tống Vĩnh Cương bọn họ đã hiểu.
Tính tình của những tướng quân này, Tống Vĩnh Cương rõ ràng hơn ai hết.
“Trần Nguyên Khánh đối với Tử Húc Quốc vẫn có uy hiếp, cho nên hắn là lựa chọn tốt nhất, Nam Chiếu bên kia ta đi là được.” Tống Vĩnh Cương cúi đầu nói chuyện, đây là lựa chọn bọn họ nhất định phải làm, cho dù bọn họ không ai mở miệng.
“Trần Nguyên Khánh bên kia, không nhất định phải là Tống Trọng Lâu chứ? Để ta nói với hắn.” Tiêu Tướng thấy trên mặt Tống Vĩnh Kỳ chưa từng che giấu vẻ u sầu, không nhịn được mở miệng nói.
“Ta sợ hắn lần này muốn không chỉ là đem Tống Trọng Lâu qua cho Nhu Phi, mà còn muốn vị trí Binh bộ Thượng thư.” Tống Vĩnh Kỳ trầm giọng nói.
Trần Nguyên Khánh có bao nhiêu phách lối, không ai rõ ràng hơn y, ham muốn của hắn đã sớm lớn, hơn nữa ngay cả dáng vẻ đều không bận tâm nữa.
“Hắn nếu muốn dẫn binh ra chiến trường, vị trí Binh bộ Thượng thư này...” Nghe thấy lời nói của Tống Vĩnh Kỳ, mấy người ở đây đều đổi sắc mặt, lời nói Tống Vĩnh Kỳ chắc chắn, có thể thấy hắn đã từng ám chỉ với Tống Vĩnh Kỳ.
“Bây giờ, hắn là lựa chọn tốt nhất.” Không đợi mọi người đang nói chuyện, Tống Vĩnh Kỳ lên tiếng lần nữa.
Tất cả mọi người đều rơi vào trong trầm mặc, quả thật, bất kể là lai lịch hay là năng lực, Trần Nguyên Khánh là lựa chọn tốt nhất.
Bất kể là Tống Vĩnh Kỳ hay là mấy trọng thần trong triều đình bọn họ cũng đều rất rõ, Trần Nguyên Khánh mặc dù tính tình luôn phách lối cuồng ngạo, nhưng ở trên chiến trường là một hãn tướng hiếm có.
“Vị trí Binh bộ Thượng thư cho hắn cũng được, nhưng Tống Trọng Lâu...”
“Mạng của Tống Trọng Lâu và Ôn Yến gắn bó chặt chẽ, ta làm sao có thể...”
“……”
“……”
Mấy người nhíu chặt mi, không nghĩ ra biện pháp lưỡng toàn.
“Hoàng thượng, Ôn Yến môn chủ tới, lại đi rồi.” Một tiểu thái giám nhỏ giọng đi tới nói mấy câu bên tai Lộ công công sau đó lui ra, Lộ công công vội vàng tiến lên nói với Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ nghe vậy sắc mặt trở nên trắng bệch như tờ giấy, trên mặt đám người Tống Vĩnh Cương cũng cuống cuồng, bọn họ quá hiểu Ôn Yến rồi, cho nên Ôn Yến muốn làm gì, bọn họ đều đoán được.
Cục đá nặng trong lòng đột nhiên được dời ra, nhưng ngay sau đó lo âu tràn ngập ở đáy lòng.
Ôn Yến, trên triều đình không thể không có ủng hộ của Phi Long Môn, Hoàng thượng cũng không thể không có Ôn Yến...
“Các ngươi đi về trước đi, trẫm còn có việc.” Tống Vĩnh Kỳ dường như là không khống chế được đứng dậy, y đi thẳng ra thư phòng, đi tới cửa mới nhớ tới người phía sau.
Đám người Tống Vĩnh Cương đều không nói gì, nhưng cũng hiểu được Tống Vĩnh Kỳ muốn đi làm gì...
Đáy lòng đấu tranh do dự, vừa hy vọng Hoàng thượng có thể thuyết phục Ôn Yến, lại mong đợi...
Lúc Tống Vĩnh Kỳ chạy tới Thải Vi Cung lại không thấy Ôn Yến, y gấp gáp hỏi thị vệ giữ cửa: “Môn chủ các ngươi đi đâu rồi?”
“Môn chủ nghe được chuyện hai nước Nam Chiếu Tử Húc liên thủ xâm phạm biên giới Đại Lương ta, đi tìm ngài rồi.” Thị vệ kia thành thật đáp.
“Vậy bây giờ nàng đi đâu rồi?” Thị vệ của Phi Long Môn đập nát hy vọng cuối cùng của Tống Vĩnh Kỳ, trên đường chạy tới, y còn hy vọng Ôn Yến không nghe thấy bọn họ nói chuyện, lại không nghĩ rằng Ôn Yến đã sớm biết tin tức Tử Húc và Nam Chiếu xâm phạm rồi.
Lời y có thể hỏi ra, chỉ còn lại câu này, nhưng sau khi mở miệng, khổ sở trong lòng y tuôn ra ngoài.
Y từ đầu đến cuối đều không có cách nào bảo vệ tốt cho Ôn Yến...
Y vô vọng xoay người, cũng không có chỗ để đi, trong thâm cung lớn như vậy, chỉ có Thải Vi Cung là nhà của mình, nhưng người nhà không có ở đây...
“Hoàng thượng, Ôn Yến môn chủ có khả năng đi tìm Như quý phi rồi, cũng có khả năng đi tìm Nhu phi nương nương, hoặc là Trần tướng quân...” Lộ công công thấy mặt mày Tống Vĩnh Kỳ ảm đạm, không nhịn được nhắc nhở.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Lộ công công, khóe miệng hiện lên khổ sở, y nhẹ giọng nói: “Lập tức cho người đi tìm, sau khi tìm được lập tức đưa về, lập tức.”
Tống Vĩnh Kỳ nói xong, cơ thể giống như là bị rút đi toàn bộ sức lực, y nhìn đám người phía sau mình giảm dần, nhìn bọn họ biến mất trong tầm mắt mình, trong đầu y đột nhiên trống rỗng, sợ hãi xâm chiếm lòng y, thật giống như trong nháy mắt rơi vào cánh đồng hoang vu.