CHƯƠNG 416: THÁI ĐỘ CỦA TỐNG VĨNH KỲ
"Hoàng thượng, chuyện này có tầm quan trọng rất lớn, cũng rất cấp bách." Trần Nguyên Khánh đương nhiên sẽ không muốn bỏ qua cơ hội như thế này, Phi Long Môn thần bí khó lường, nếu như không thể tách bọn họ với hoàng thượng ra, đến lúc đó trên triều đình thì không còn là cơ hội của bọn họ nữa.
"Hoàng thượng, thư khẩn cấp của Lương thái úy đã đến rồi." Trong lúc Tống Vĩnh Kỳ nhìn dáng vẻ sốt ruột không thôi của đám triều thần, lúc đáy lòng của chàng đều là trào phúng, Lộ công công bên cạnh chàng đột nhiên đi ra ngoài, lúc trở về đã mang theo một lá thư khẩn cấp, ông ta lo lắng nhìn Tống Vĩnh Kỳ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói ra.
Nghe thấy lời của Lộ công công, Tống Vĩnh Kỳ nhìn ông ta một cái rồi vươn tay ra nhận lấy thư qua, sau khi xem xong ba hàng một mặt giấy, thắc mắc và trào phúng nơi khóe miệng của chàng càng sâu hơn, chàng nhìn lướt qua triều thần mang trạng thái xúc động phẫn nộ, nhẹ giọng nói: "Trẫm đã nhận được thư của Lương thái úy."
"Vậy hoàng thượng có thể cho hay nội dung bức thư được hay không? Nếu như lời nói của Lương thái úy là thật, vậy có phải hoàng thượng đã có thể quyết tâm tiêu diệt Phi Long Môn rồi không?" Vẻ vui mừng trên mặt của Trần Nguyên Khánh sớm để khống chế không nổi, nội dung của bức thư này đương nhiên ông ta đã sớm biết rồi, nếu không thì ông ta cũng không dám là người đầu tiên mở miệng trên triều đình.
"Lời của Lương thái úy cũng không phải là thánh chỉ, Phi Long Môn đã từng thề thốt với trẫm sẽ tận trung mà cũng có thể phản được, ai có thể đảm bảo Lương thái úy sẽ không đây?" Tống Vĩnh Kỳ hờ hững mở miệng, trong lời nói đều là lạnh lùng.
"Còn có một việc trẫm vẫn không rõ là Trần Đại tướng Quân đã làm như thế nào mà biết được Lương thái úy đã tra ra được chứng cứ mưu phản của Phi Long Môn? Chẳng lẽ Lương thái úy đã thông báo trước cho ngươi à, sau đó mới viết thư cho trẫm?" Lời nói của Tống Vĩnh Kỳ vẫn nhàn nhạt như cũ, chỉ là lúc nhìn về phía Trần Nguyên Khánh ở trước mặt thì trong con ngươi đều là vẻ sắc bén.
"Hoàng thượng, hiện tại thì thần đã toàn quyền phụ trách công việc của bộ binh, liên quan đến vấn đề khất nợ lương bổng, chính xác thì ngài ấy phải thương lượng với thần." Trần Nguyên Khánh cũng có chút luống cuống, một chuyện quan trọng như vậy mà bọn họ lại thương lượng trước khi thông báo với hoàng thượng, đúng là có chút...
"Vậy thì hai người các ngươi cứ thương lượng giải quyết như thế nào là được rồi, tại sao còn muốn lên triều nói cho trẫm nghe, cái này rõ ràng chính là chuyện của bộ binh."
Lúc nói chuyện Tống Vĩnh Kỳ rõ ràng đã tức giận, thần tử bao biện làm thay, cái này thật sự không đặt hoàng đế là mình ở trong mắt.
"Hoàng thượng, Lương thái úy cũng là vì sốt ruột, dù sao chuyện lớn như vậy nói với hoàng thượng như thế nào mới không để cho hoàng thượng đau lòng, bọn họ làm như vậy chắc hẳn cũng là vì hoàng thượng." Trương Tiên Huy nhỏ giọng giải thích cho Trần Nguyên Khánh, dù sao bọn họ hiện tại là đồng minh với nhau, cho dù biết lần này Trần Nguyên Khánh làm không đủ kín đáo thì ông ta nhất định cũng phải lên tiếng ủng hộ.
"Xem ra nhóm công thần của trẫm đều bằng lòng vì trẫm mà chia sẻ sầu lo, cũng hiểu tâm tư lẫn nhau, trong lòng của trẫm cảm thấy được an ủi."
Tống Vĩnh Kỳ nhìn dáng vẻ vừa khẩn trương vừa lo lắng của bọn người Trần Nguyên Khánh và Trương Tiên Huy mở miệng nói chuyện, lời nói lại không mang theo bất cứ tình cảm nào, chỉ là thờ ơ khiến cho người ta nhìn không ra được suy nghĩ của chàng.
"Hoàng thượng, bây giờ sự thật cũng đã bày ở trước mắt, ngài cảm thấy đây là lúc so đo những chuyện nhỏ nhặt như thế này? Hay là ngài không lo lắng cho quân Khắc Châu, nếu như Phi Long Môn thật sự muốn thay máu cho quân Khắc Châu, quân Khắc Châu lâm vào nguy hiểm cũng là chuyện trước mắt, hoàng thượng nhất định phải đưa ra quyết định sớm."
Trong lòng Trần Nguyên Khánh đã nổi nóng, hắn ta cảm thấy hoàng thượng của hiện tại thật sự không sáng suốt, rõ ràng tin tức Phi Long Môn làm phản mới là quan trọng nhất, nhưng mà chàng lại cứ nắm lấy việc nhỏ không đáng kể của bọn họ mà không chịu thả.
"Chuyện gì nhẹ, chuyện tình nặng, trong lòng trẫm tự có cân nhắc." Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói nhưng lại mang theo áp lực, khiến cho người ta hiểu rõ bây giờ hoàng thượng đang nổi nóng với Trần Nguyên Khánh.
"Nhưng mà hoàng thượng, chuyện Phi Long Môn Lấy danh nghĩa thủ hộ hoàng thượng mà cấu kết với nghịch thần, hoàng thượng lại muốn làm như không thấy, vậy thì quốc gia lâm nguy rồi." Trương Tiên Huy cùng một phe thấy dáng vẻ của hoàng thượng không muốn buông tha với Trần Nguyên Khánh, nhanh chóng đứng ra cao giọng nhắc nhở.
"Các thần tử của hoàng thượng đều đã có thể vượt qua hoàng thượng mà tự thương lượng cách xử lý chuyện quốc gia đại sự, Phi Long Môn lại không cấu kết với nghịch thần, chẳng lẽ phải xem những lời không có căn cứ của thần tử khoác lác là mình trung thành như các người?" Tiêu Tướng nhìn cục diện hỗn loạn ở trước mắt, trong lòng cũng đã thấy buồn bã, Trương Tiên Huy, Trần Nguyên Khánh bọn họ lại càng thêm không tưởng tượng nổi, mà Phi Long Môn...
Tiêu Tướng biết rất rõ ràng Ôn Yến không thể nào phản bội hoàng thượng được, Phi Long Môn cũng không thể phản bội, hiện tại bọn hắn ở trên triều đình lại nhằm vào Phi Long Môn, cũng bởi vì Phi Long Môn là mối họa lớn ở trong lòng của bọn hắn.
"Lời nói này của Tiêu Tướng, chúng tôi làm sao có thể giống như Phi Long Môn được, chúng tôi hết lòng với hoàng thượng, cho dù có như thế nào cũng sẽ không phản bội hoàng thượng." Trương Tiên Huy nghe ra trong lời nói của Tiêu Tướng là mỉa mai, nhanh chóng mở miệng vì chính mình mà biện hộ.
Lúc nói chuyện, tận sâu trong lòng của ông ta đã có chút bối rối, ông ta hiểu rõ ràng hơn so với ai khác, so với cái gì gọi là trung quân ái quốc thì quan trọng nhất chính là lợi ích gia tộc của bọn họ.
Tiêu Tướng trào phúng cười một tiếng, tiếng cười của Trương Tư Không rốt cuộc cũng không khống chế nổi, lời nói của ông ta càng ngày càng ngay thẳng, ông ta hỏi thẳng Trương Tiên Huy: "Ngài đã tận trung với hoàng thượng, tại sao nhìn thấy có người xem hoàng thượng không ra gì mà ngài còn muốn nói giúp bọn họ?"
Trương Tiên Huy oán hận nhìn Trương Tư Không, trong lúc nhất thời không biết phải nói cái gì, trên triều đình cũng lâm vào yên tĩnh quỷ dị, thẳng cho đến khi Trương Tiên Huy nghĩ đến lý do để công kích Trương Tư Không: "Hoàng thượng, Trương Tư Không là người không có tư cách nói như vậy nhất, ai không biết nữ nhi bảo bối của ông ta chính là thị nữ Ôn Yến, không chừng Phi Long Môn cũng có cấu kết với ông ta, bọn họ muốn làm loạn triều đình."
Trương Tiên Huy Nhìn chằm chằm Tống Vĩnh Kỳ, nét vui sướng ở trên mặt cũng không cách nào che giấu được.
"Ừm, chính xác là như vậy." Ai cũng không ngờ tới Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên lại đồng ý với lời nói của Trương Tiên Huy, Trương Tiên Huy cũng có chút được yêu thương mà sợ.
"Hoàng thượng anh minh." Trương Tiên Huy vui mừng chèo theo, không ngờ Tống Vĩnh Kỳ lại nói một câu: "Ôn Yến là nữ nhân mà trẫm thích nhất, cho nên chắc chắn cũng có cấu kết với nàng ấy."
Sắc mặt của đám triều thần đều thay đổi, bọn họ không ngờ rằng Tống Vĩnh Kỳ sẽ nói ra lời như vậy.
"Hoàng thượng, ngài đây là có ý gì đây? Đây là tùy ý để cho Ôn Yến nguy hại xã tắc, hay là tùy ý để cho Phi Long Môn làm loạn, như vậy thì quốc gia thật sự gặp nguy hiểm chỉ là chuyện sớm muộn. Hoàng thượng, ngài nhất định phải suy nghĩ lại."
Sắc mặt của Trần Nguyên Khánh đã thay đổi, nếu như thái độ của Tống Vĩnh Kỳ là như vậy, hắn ta sợ sẽ không hoàn thành được giao phó của Tống Vân Lễ, giao dịch giữa bọn họ...
"Chư vị đã quên rồi, hiện tại trẫm chỉ có một mình Trọng Lâu là con trai, mà đứa nhỏ này lại thông minh, trẫm sẵn sàng phó thác giang sơn này trên tay của thằng bé. Ôn Yến không phải không biết quyết định này của trẫm, tại sao nàng ấy lại phải mưu phản, chuyện bất lợi đối với giang sơn như thế này, nàng ấy và trẫm giống nhau, không cần thiết phải làm." Lời nói của Tống Vĩnh Kỳ chân thành, chúng thần ở đây đều thấy kinh ngạc.
Thật ra trong lòng của bọn họ chưa hẳn là không hiểu rõ, Tống Vĩnh Kỳ muốn truyền hoàng vị ở trong tay cho hài tử của Ôn Yến, chuyện duy nhất mà bọn họ chờ mong chính là trong tương lai Hoàng thừa sẽ chán Ôn Yến, sủng hạnh hậu cung.
Mà hi vọng này rất xa vời, đừng nói là Ôn Yến trở về, ngay cả Ôn Yến không trở về thì hoàng thượng cũng sẽ thủ thân vì cô.
Dù cho đoạn thời gian trước chàng sủng hạnh Lương phi, theo cái nhìn của bọn họ thì cũng là một chuyện ngoài ý muốn, bởi vì chuyện ngoài ý muốn này mà hoàng thượng và Ôn Yến đã giận nhau, xem ý tứ hiện tại của hoàng thượng giống như là muốn thỏa hiệp với lại Ôn Yến.
Sau này có nữ nhân nào có thể lọt vào trong mắt của hoàng thượng hay không thì chỉ là ẩn số.
Ngay cả khi không phải là do hoàng hậu sinh ra, nhi tử của hoàng thượng và môn chủ Phi Long Môn, hai thân phận quan trọng này cũng đủ làm cho Trọng Lâu đứng vững vàng trên triều đình.