CHƯƠNG 381: YÊU CẦU CỦA TRẦN NGUYÊN KHÁNH
"Môn chủ đừng sốt ruột quá, người của chúng ta đang bảo vệ những cô nương bên đó, họ sẽ không có chuyện gì đâu."
Ôn Yến nhìn Thiên Sơn, muốn giải thích, nhưng lại không nói gì nữa, mấy ngày nay cô luôn nhớ đến cái tên Thập Nhật Loạn này, cô luôn cảm thấy mười ngày sau sẽ xảy ra một chuyện vô cùng lớn nhưng không biết được là chuyện gì, hiện đã là ngày thứ tư rồi, tất cả những gì cô có thể làm là cắt đứt mọi nguy cơ những gì có thể xảy ra.
Cho dù là cảnh báo Lương Quang Tường hay là đi đến trấn Vân Tập, cô làm những chuyện như này chỉ để kiềm chế sự hoảng loạn của bản thân.
"Dù gì cũng là mấy chục mạng người, chúng ta đích thân qua đó."
"Môn chủ, ngài nên nghỉ ngơi cho khỏe, nếu ngài không yên tâm, lần này thuộc hạ sẽ đi qua đó xem xét được không?" Từ sau khi rời cung, Ôn Yến đã bôn ba khắp nơi, mấy ngày nay vẫn chưa nghỉ ngơi, cho dù là người sắt e là cũng không chịu đựng được, Thiên Sơn nhìn khuôn mặt hốc hác của cô mà đau lòng.
"Nếu ta không đi, các người có xông vào cứu bọn họ ra thì cũng sợ là họ sẽ không dám, dù gì họ cũng đã trúng Thập Nhật Loạn, nếu như muốn sống thì sẽ không dám rời đi, trừ khi ta đến, có kim bài Ôn Yến này, bọn họ mới dám rời khỏi nơi long đàm hổ huyệt đó."
Thiên Sơn không nói gì, nàng biết rõ, cho dù bản thân có thêm bao nhiêu lý do đi nữa thì lý do của Ôn Yến vẫn là quan trọng nhất.
Nếu Ôn Yến không đi, bọn họ vẫn có khả năng chiếm được nhà chứa đó, nhưng lại không có cách nào để các cô gái đi theo mình.
"Môn chủ, nếu Hoàng thượng biết ngài liều mạng như vậy, nhất định sẽ rất đau lòng." Thiên Sơn khẽ nói, ánh mắt thương xót.
Nàng chứng kiến hết thảy những vất vả Ôn Yến phải chịu từ sau khi trở về, vì Hoàng thượng, Ôn Yến thực sự đã tận tâm tận lực, nhưng Hoàng thượng lại muốn Ôn Yến không phải tiếp xúc với những chuyện này, Hoàng thượng không nỡ để Ôn Yến vất vả.
"Không nói với chàng là được, đúng rồi, chuyện chúng ta bị mắc kẹt ở núi Phi Long chưa nói với chàng đúng không?" Thiên Sơn mà không nhắc thì Ôn Yến cũng suýt quên Tống Vĩnh Kỳ rồi.
"Chắc là đã truyền tin đến Hoàng thượng rồi. Ngài tưởng chúng ta đến Khắc Châu, Hoàng thượng không phái ai đi theo bảo vệ cả, nhưng ngài xảy ra chuyện gì thì Hoàng thượng e là biết trước tiên rồi."
Tất nhiên Ôn Yến biết Tống Vĩnh Kỳ nhất định sẽ phái người bảo vệ cô, cho dù bên cạnh cô cao thủ không thiếu, nhưng chàng luôn không yên tâm, nhưng nếu như để chàng biết cô bị mắc kẹt ở núi Phi Long…
"Vậy thì lập tức báo với chàng rằng chúng ta đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, đừng để chàng lo lắng thêm nữa." Ôn Yến vội vàng căn dặn, tim cô thắt lại, cô thậm chí còn không dám nghĩ, nếu Tống Vĩnh Kỳ biết chuyện cô bị mắc kẹt ở núi Phi Long, chàng sẽ áy náy và lo lắng như thế nào, và rồi bất lực và suy sụp ra sao?
Cô không thể thay đổi những chuyện đã xảy ra, cô chỉ có thể nhanh chóng báo tin cho Tống Vĩnh Kỳ biết rằng cô vẫn ổn, đây là điều duy nhất mà cô có thể làm cho chàng.
"Môn chủ yên tâm đi, người của Hoàng đế sẽ truyền tin cho ngài ấy." Người ta nói quan tâm quá hóa loạn, lúc này Ôn Yến hoàn toàn không nhớ cô vừa nói gì nữa.
"Hay là ta viết thư cho chàng, nếu không thì…" Nghĩ đến người ở trong cung luôn lo lắng cho mình, Ôn Yến đang rối rắm bỗng thấy bình tĩnh và ấm áp hơn.
Lúc này, ngàn lời nói của người khác không làm cho chàng yên tâm bằng vài dòng chữ của cô.
Ôn Yến viết rất lâu, cô biết cho dù viết ngàn câu, nói đi nói lại bản thân vẫn ổn thì Tống Vĩnh Kỳ cũng sẽ không yên tâm được, vì ngay từ lúc cô rời cung, trái tim chàng cũng đã băng đèo vượt suối theo cô đến thành Khắc Châu rồi.
Ôn Yến giao thư cho Thiên Sơn xong liền bắt đầu chuẩn bị hành lý đi đến trấn Vân Tập, cô cũng không ngờ rằng, lúc này trong thâm cung, một người đàn ông nhớ đến cô đang mượn rượu giải sầu.
Từ khi biết Ôn Yến bị mắc kẹt ở núi Phi Long, hắn không thể khống chế được suy nghĩ rối loạn trong đầu, lại nghĩ đến những lời đạo trưởng nói, nhớ về khoảng thời gian ngọt ngào và yên bình khi hai người bên nhau, hắn cố gắng để không suy nghĩ theo hướng xấu nhất, nhưng cuối cùng vẫn không thể khống chế được mà cảm thấy Ôn Yến sắp rời xa mình.
Nhưng hắn lại không thể làm được gì, chỉ có thể dùng rượu để làm tê liệt thần kinh, nhưng khi say rồi ý thức lại càng tỉnh táo hơn, bên tai đều là những lời nói của đạo trưởng rằng bọn họ có duyên từ kiếp trước, nhưng nàng sẽ chết vì hắn.
Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy vô cùng bất lực và tuyệt vọng, có người đi vào cung điện hắn cũng không biết.
"Hoàng thượng đang buồn vì người phụ nữ đó sao? Ôn Yến có gì tốt đáng để Người như vậy?" Giọng điệu vẫn khinh thường như thế, trong lòng hắn ta thì không ai bằng được muội muội mình.
"Ôn Yến không có gì tốt, nhưng nàng ấy yêu ta hết mình, vì yêu ta nên mới có gặp nhiều sóng gió, lúc nào cũng nguy hiểm rình rập." Nghe thấy tiếng Trần Nguyên Khánh, Tống Vĩnh Kỳ nói với vẻ không vui.
Người thân của hắn, bạn bè của hắn đều biết rằng Ôn Yến đang nỗ lực vì hắn, đều biết hết lần này tới lần khác là hắn hại nàng, là hắn không xứng với tình cảm của nàng, chỉ có Trần Nguyên Khánh là từ trước tới giờ không hiểu những khó khăn của Ôn Yến, chỉ nhìn thấy những gì muội muội mình bỏ ra thôi.
Nhưng những gì Trần Vũ Trúc bỏ ra không bằng một góc của Ôn Yến, Ôn Yến dùng cả tính mạng để yêu hắn.
Do đó hắn rất ghét cái giọng điệu như lẽ dĩ nhiên đó của Trần Nguyên Khánh, hắn ghét vẻ khinh thường ra mặt trong giọng điệu của Trần Nguyên Khánh, hắn cảm thấy đó không chỉ là sự sỉ nhục đối với Ôn Yến mà còn là với bản thân hắn nữa.
"Hoàng thượng chỉ để ý đến một người phụ nữ, nhưng ngoài nàng ta ra còn rất nhiều người yêu Ngài, ta tin rằng không cần ta nói Ngài cũng biết, bây giờ Nhu Phi Trần Vũ Trúc, chính là muội muội ta đã sống lại rồi, muội ấy đã vì Ngài mà chết một lần, tình cảm sâu đậm đó mà cũng không thể sánh được với Ôn Yến sao?" Tống Vĩnh Kỳ không vui, Trần Nguyên Khánh càng tức giận hơn, hắn ta không hiểu, rõ ràng Vũ Trúc tình sâu nghĩa nặng với Tống Vĩnh Kỳ hơn Ôn Yến, nhưng Tống Vĩnh Kỳ chỉ để ý đến một mình người phụ nữ đáng ghét đó.
"Những gì Nhu Phi làm cho Trẫm, Trẫm đều biết, nên Trẫm mới để nàng ta vào cung, trừ trái tim của Trẫm ra, nàng ta muốn gì Trẫm cũng sẽ thành toàn." Cho dù chán ghét Trần Nguyên Khánh nhiều như thế nào đi nữa thì Tống Vĩnh Kỳ cũng không dám quên sự hổ thẹn đối với Trần Vũ Trúc.
Trần Vũ Trúc đã từng bỏ mạng vì hắn, cho nên hắn cũng nên bù đắp cho nàng ta nhiều hơn, chỉ là hắn không có cách nào lấy chính mình ra bù đắp được, trái tim hắn đã sớm trao cho người phụ nữ tên là Ôn Yến trước khi gặp được Trần Vũ Trúc rồi.
"Ý của Hoàng thượng là cho dù Trần Vũ Trúc trả giá vì Ngài như thế nào thì Ngài vẫn sẽ phụ lòng muội ấy sao?" Trước khi Trần Vũ Trúc xuất hiện, hắn ta đã sớm biết được kết quả như vậy, hắn ta cho rằng sự xuất hiện của Trần Vũ Trúc chí ít cũng có thể làm rung động trái tim lạnh lùng của Tống Vĩnh Kỳ, nhưng kết quả vẫn là như vậy.
Từ đầu đến cuối, người bị tổn thương, bị bỏ rơi vẫn chỉ có muội muội hắn ta mà thôi.
Trần Nguyên Khánh nở nụ cười mỉa mai, hắn ta không đợi Tống Vĩnh Kỳ trả lời, liền nói: "Ngài vừa mới nói, trừ trái tim của Ngài ra cái gì Ngài cũng có thể cho muội ấy phải không? Bây giờ muội ấy đang bị trúng độc, hôn mê không tỉnh, Ngài hãy bảo Ôn Yến giải độc cho muội ấy đi."
Vẫn là giọng điệu thản nhiên đó, hắn ta nói xong, nhìn Tống Vĩnh Kỳ với vẻ ngạo mạn, chờ đợi Tống Vĩnh Kỳ đồng ý, chịu khuất phục.