CHƯƠNG 719: PHIÊN NGOẠI 9: CHUYÊN TÂM LẤY LÒNG HAI MƯƠI NĂM
"Vậy ngài giết ta đi, dù sao ta cũng không muốn sống nữa." Lãnh Tố không cho là đúng, nàng bây giờ thật sự muốn chết, chết rồi Trọng Lâu sẽ không lo lắng cho mình, Trưởng công chúa Kinh Mặc cũng không cần sợ ném chuột vỡ bình, nhưng mà nàng cũng biết rõ, nam nhân trước mặt này sẽ không để mình chết đi, nếu như hắn có ý muốn mạng của mình, ban đầu lúc mình đốt lửa lớn, hắn sẽ không liều mạng cứu mình.
Nữ tử quần áo có chút lộn xộn, lúc này đang kiêu ngạo nhìn nam nhân không ai sánh nổi trước mặt này, mà nam nhân nhìn nàng, nhịn rồi nhịn, cuối cùng hét lên một tiếng: "Ngươi cút ra ngoài cho ta, trong vòng mười ngày không được phép xuất hiện trước mặt ta."
"Ta nhất định phải hầu hạ ngài, ngài bảo tôi chọn mà, nếu không thì đưa tôi đi dọn phân." Lãnh Tố nghe xong lời hắn nói thì căng thẳng, cũng không để ý sắc mặt tức giận lúc này của hắn, vội vàng mở miệng.
"Sau này mỗi ngày ngươi ở trong đó nửa canh giờ, sau này không rửa sạch sẽ không cho phép xuất hiện trước mặt ta, biến, cút nhanh đi." Trong giọng nói của nam tử đã có mấy phần tuyệt vọng, hắn biết rõ, nếu như nữ nhân này còn đứng trước mặt mình, hắn sẽ nôn cả cơm ngày hôm qua ra.
"Nếu như ngươi lại dám đưa ta đi dọn phân, mỗi ngày ta đều sẽ đi ngang làm ngươi mắc ói, ta nói được làm được, ngươi lại không thể giết ta, cho nên..." Lãnh Tố nghe nam nhân nói hầm phân, da đầu cũng tê dại, có một lần kinh nghiệm như vậy đã có thể khắc ghi cả đời rồi, sao nàng lại có thể để chuyện bi thống như vậy phát sinh trên người mình một lần nữa chứ.
"Cút." Lúc này, nam nhân không nói gì nữa rồi, hắn chỉ muốn ôn thần trước mắt nhanh chóng rời đi, Lãnh Tố chân trước vừa đi, chân sau hắn đã nôn mửa không ngừng, trong lòng hắn không khỏi căm giận, vì sao những người có quan hệ tốt với Kinh Mặc lại khó thu phục như vậy, thật sự nghĩ đến mức đau đầu.
"Nhanh chóng chà rửa đất này một lần cho ta, còn có bên trong nữa, gia muốn tắm rửa, ta..." Bây giờ ngay cả thở dốc hắn cũng cảm giác được mùi hôi thối trong không khí, hắn không muốn ở lại nơi này thêm một phút giây nào.
Đương nhiên, dù là tắm rửa hay lau dọn cũng không đuổi được thứ mùi khó ngửi này đi, chỉ cần đi trong lều này, hắn lập tức cảm thấy như mình đang đi cạnh hố phân, chỉ nghĩ thôi trong lòng cũng vô cùng khó chịu.
"Lập tức đổi lều trại cho gia, cái này thiêu hủy." Cuối cùng, hắn vẫn quyết định.
"Gia, chuyện này không ổn đâu, nếu để hoàng thượng biết, cái này..." Chủ soái một quân vì sở thích của mình mà cả lều trại cũng thiêu rụi, đây đâu chỉ là xa hoa dâm dật, cái này...
"Dù sao đợi sau khi hoàn toàn chiến thắng Đại Lương, hoàng thượng cũng sẽ không giữ lại mạng của ta, ta tạo thêm cho mình một tội trạng nữa thì có sao chứ?" Nam tử không chút để ý nói ra.
"Gia, ngài nói chuyện cẩn thận một chút, ở đây dù sao cũng không phải là trong phủ chúng ta."
"Gia chỉ là nói thật." Bóng dáng nam tử hơi dừng một chút, sau đó bất đắc dĩ thở dài.
"Tin tức Đại Lương bên kia truyền đến hơi trễn, ngươi đi xem xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Công chúa Kinh Mặc mấy hôm nay vẫn luôn trên đường chạy đến kinh thành, bên người nàng còn có Trần Nguyên Khánh bảo vệ, người của chúng ta có chút..."
"Đừng tìm lý do, kết thúc không hoàn thành nhiệm vụ thì tự sát tạ tội dọn chỗ cho ta, có rất nhiều người có thể thăm dò cái tin tức nhỏ bé kia."
"Gia, ngài..." Thị vệ không đành nghe tiếp, trưởng công chúa Đại Lương Kinh Mặc, đó cũng không phải là nhân vật tầm thường, bọn họ ít nhiều cũng thấy những người bị nàng ta tra tấn sống không bằng chết, bên giờ có thể đi theo bên người nàng ta không bị phát hiện tất cả đều là tinh nhuệ rồi, còn tự sát tạ tội, còn dọn chỗ...
"Đừng nói nhảm, nếu như trước trưa hôm nay tin tức không đưa đến, vậy tất cả mọi người đều chết." Nghĩ lại hôm nay mình còn không biết tên nhóc kia hôm qua làm gì, tâm trạng của hắn không hiểu sao nôn nóng, ưm, muốn giết người.
"Thuộc hại lập tức đi làm." Vì đám đồng nghiệp bi thống ở Đại Lương xa như vậy vì tìm được tin tức sinh hoạt của trưởng công chúa Kinh Mặc, thị vệ chỉ có thể ngựa không dừng vó mà đi, gia nhà bọn họ tâm trạng không tốt, rất dễ giận cá chém thớt.
"Còn nữa, Lương phó tướng nhờ hỏi một chút, khi nào ngài và các tướng quân thương thảo phương pháp đánh thành Kinh Mặc..." Thị vệ vừa định ra ngoài, nhớ đến Lương phó tướng đã quỳ bên ngoài cửa bảy tám ngày, cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng.
"Ai nói ta muốn đánh thành Kinh Mặc?" Nam tử vẻ mặt vô tội, giống như căn bản không biết rõ chuyện muốn đánh thành Kinh mặc này.
Nhưng mà hắn ta vẫn luôn đi theo bên người chủ nhân, đương nhiên rất rõ, chín ngày trước hắn chính miệng nói, hôm sau muốn thương lượng chuyện bắt lấy thành Kinh Mặc.
"Gia, người của hoàng thượng mấy hôm nay đều mỗi ngày sáng tối thăm dò khi nào thì ngài hành động, nếu như ngài chậm chạp không động thủ, ta sợ..."
"Ừ, vậy thì nói với Lương phó tướng, ta đã có thượng sách, chỉ là thượng sách này cần phải có thiên thời, địa lợi, nhân hòa, cho nên bảo bọn họ bình tĩnh chớ nóng." Lo lắng mục đích của mình còn chưa đạt được, nam tử trầm ngâm một tiếng, nhỏ giọng dặn dò.
"Gia, ngài thật sự có thượng sách rồi sao?" Thị vệ kia thấy chủ tử nói chuyện quá mức tùy ý, mấy hôm any cũng không thấy hắn nghĩ đến chuyện công phạt, cho nên tò mò hỏi.
"Không có, không phải ngươi nói, nếu như ta cứ kéo nữa, chỉ sợ hoàng thượng không đợi được nữa sao, cho nên ta ra tay trước chiếm ưu thế, để cho ngài ấy nhảy lên một chút trước.
"Gia, ngài..." Thị vệ muốn nói, gia ngài thật sự là một anh hùng, lấy chuyện đánh thành Kinh mặc qua loa tắc tránh như vậy đối phó với hoàng thượng, đến lúc đó nếu ngài không lấy được thành Kinh Mặc, quả thật là...
Thị vệ kia không dám nghĩ tiếp nữa, hắn ta ngoan ngoãn rời đi, lúc nhìn thấy Lương phó tướng thì truyền đạt lại lời nói của chủ tử xong rồi mới vội vàng rời đi.
Lương phó tương quỳ bên ngoài lều lớn tám ngày cuối cùng cũng đợi được câu trả lời chắc chắn, vui vẻ đứng dậy rời đi.
Ông ta đương nhiên không ngờ là cái người ở trong lều son sắt thề nói đã có thượng sách căn bản không nghĩ đến chuyện thành Kinh Mặc, đương nhiên, không ai có thể phủ nhận, nếu như người kia muốn thì chuyện bắt lấy thành Kinh Mặc này, cũng chỉ là chuyện trong phút chốc, xem ý nguyện của hắn mà thôi.
Mà người nào đó ở trong lều ba hoa chích chèo cũng như ý nguyện nhận được tin tức từ bên phía Đại Lương truyền về trước buổi trưa.
"Cả ngày hôm nay công chúa Kinh Mặc xuất phát từ bờ sông, buổi tối đến thành Thuận An, giờ mẹo dùng bữa sáng, bữa sáng là bánh bao hấp và cháo gạo, buổi trưa dùng cơm trưa, cơm trưa ăn tôm hùm cay, cá om cải chua, canh thịt ớt, một chén cơm, dưa và trái cây tráng miệng, buổi tối chưa ăn cơm, chỉ ăn chút điểm tâm...."
"Bảo người của chúng ta ở thành Thuận An ngày mai chuẩn bị cho tốt sớm một chút, bánh quẩy, sữa đậu này, tiểu long bao, bánh bao nhân thịt, bánh bao thường, cháo gạo, cháo bát bảo đều phải chuẩn bị, hoa quả tươi nhất định phải chuẩn bị cho tốt, giữa trưa có thể sẽ đến thành Lạc An, nhớ chuẩn bị tôm hùm cay... vốn đi xa đã dễ dàng nóng giận, còn nhất định phải ăn thứ cay gì đó, rõ là..." Dặn dò xong, nam tử còn nhịn không được phàn nàn.
"Vậy gia chúng ta nếu không không đặt tôm hùm cay... A, bây giờ không phải là mùa của tôm hùm đất, chúng ta..." Vì đảm bảo mỗi bữa cơm của trưởng công chúa Kinh Mặc đều có tôm hùm cay, bọn họ đã tiêu hao hết nhân lực vật lực...
"Không có thứ này ngay cả ăn nàng ta cũng không muốn, nếu mà có thể cắt ta đã sớm cắt rồi, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói, ăn cay nhiều, tính tình đều rất nóng nảy sao, vốn đã là một thùng thuốc súng, bây giờ không biết đã nóng đến mức nào nữa." Nói xong thì thấp giọng thở dài, dáng vẻ rất là sầu lo.
Bọn thị vệ ngay cả nói cũng không dám, đi theo bên người gia, đã sớm biết, gia nhà bọn họ trong chuyện công chúa Kinh Mặc không nghe bất kỳ ý kiến và đề nghị nào, chỉ cần trưởng công chúa Kinh Mặc thích, hắn sẽ giống như hiến vật quý nghĩ mọi cách đưa đến trước mặt, dù biết rõ thứ kia không tốt, hắn cũng sẽ không khống chế được mà muốn lấy lòng.
Đúng vậy, gia nhà bọn họ đã chuyên tâm lấy lòng công chúa Kinh Mặc hai mươi năm rồi, chỉ là chủ tử bí ẩn, công chúa Kinh Mặc đến cảm giác cũng không có.
Tung Hoành Cổ Đại
CHƯƠNG 720: PHIÊN NGOẠI 10: DÙNG SẮC HẦU NGƯỜI
"Nói với người bên phía Đại Lương, hầu hạ trưởng công chúa Kinh Mặc cho tốt, nếu thân thể nàng có bất kỳ cái chuyện gì, bọn họ cũng không cần phải sống trở về nữa." Nam tử lạnh giọng nói xong, cả người cũng ỉu xìu.
Nhưng mà những người hầu hạ hắn nhiều năm đã sớm thấy mà không thể trách được, gia nhà bọn họ mỗi lần biết hành trình ngày hôm qua của trưởng công chúa Kinh Mặc xong đều buồn bực rất lâu, cho nên tốt nhất không nên trêu chọc vào hắn, hắn sẽ dùng hành động nói cho ngươi biết, cái gì gọi là giận cá chém thớt.
"Lát nữa để Diêu Lương đến đây một chuyến, trên vai ta vẫn còn chút vết đỏ.." Nam tử nhớ đến trên cơ thể như ngọc của mình có thể vĩnh viễn để lại một vết đỏ, sắc mặt lại càng khó coi.
"Gia, mấy vết đỏ này không có trở ngại gì, không chút tổn hại đến dung mạo như ngọc của ngài..." Thị vệ đi theo bên cạnh nam tử đương nhiên biết gia nhà mình sầu lo cái gì, hắn ta muốn khuyên giải, nhưng mà sau khi nói xong, nam tử lập tức tức giận nhìn về phía thị vệ, ánh mắt sáng lên, giống như lửa muốn nuốt chửng người.
"Ba mươi quân côn, lăn xuống đi." Giọng nói lạnh lùng, mang theo một loại áp lực làm người ta không dám phản kháng, thị vệ kia chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lệnh, mặc dù cho đến bây giờ hắn ta cũng không cảm thấy mình nói sai cái gì.
"Trước hôn lễ, gia muốn thân thể của mình hoàn mỹ không tỳ vết, không được có chút tổn thương nào." Nam tử nhẹ giọng nói ra, chỉ là ý truyền đạt trong đó làm người bên cạnh hắn phát lạnh, ý tứ của gia đã rõ, trước hôn lễ, bọn họ phải bảo đảm an nguy của Vương Gia, không thể để thân thể của Vương gia có chút tổn thương nòa.
"Đừng cho là ta không biết, cái nữ nhân đáng giận kia thích nhất là nam sắc." Giống như là hờn dỗi, nam nhân vô cùng ngạo kiều nói xong, thở phì phò rời đi, người xung quanh cũng không biết hắn vì sao tức giận, nhưng mà gia vẫn làm bọn họ sợ, ý tứ trong lời nói của gia là, sau này hắn muốn dùng sắc hầu người?"
Bởi vì không thể tiếp xúc khoảng cách gần hơn với Kinh Mặc, đáy lòng của nam tử đều là oán khí, sau khi ra khỏi lều xông thẳng vào lều mấy vị tướng quân, lôi mấy người tướng quân lúc này không làm việc đàng hoàng ra, sau đó mạnh mẽ xử phạt.
"Ông đây đi theo hoàng thượng đánh thắng thiên hạ, ngươi một tên miệng còn hôi sữa, ngay cả tên cũng không dám lộ ra, lại muốn trừng phạt ta, người nào cho ngươi cái gan đó, ngươi..." Một lão tướng bị bắt đang làm cái gì đó với phụ nữ trong mắt đều là oán giận, ông ta lớn tiếng quát.
"Ta quả thật không có cái gan đó, người đến, buộc người kia là Trần tướng quân lên giường, giữ vững trò hề của bọn họ lúc chúng ta đi sao, đưa vào Cảnh thành cho ta, đưa đến điện Chính Đức của hoàng thượng, thuận tiện giúp ta hỏi một câu, gặp loại tình huống thế này, ta làm chủ soái một quân, có thể trừng phạt hắn ta hay không, đối đầu với kẻ địch mạnh, không tận trung vì nước, lại đi làm chuyện vô sỉ như vậy, rõ là..." Nam tử vừa nói vừa lắc đầu, chỉ là sự vui sướng trong ánh mắt lại bán rẻ tâm trạng của hắn.
"Ngươi dám, ngươi..." Tướng quân kia không ngờ nam tử có thể ác đến như vậy.
Quả thật mà nói ông ta biết rõ người đàn ông áo trắng này có chút thủ đoạn, nhưng mà thủ đoạn của hắn trước nay chưa nhằm vào mình, ông ta cho rằng nam tử là sợ ném chuột vỡ bình, kiêng kị mình có chỗ dựa là hoàng thường, lại không ngờ..."
"Ngương sẽ biết ta có dám không, đây là quân lệnh, đi đi." Lúc nam tử nói chuyện luôn cười nhạt một tiếng, lưa đưa ra quân lệnh lại càng gọn gàng dứt khoát.
Người đứng phía sau hắn nhận quân lệnh, nhanh chóng cho người xé rách quần áo của tướng quân và cô gái kia, sau đó buộc bọn họ lên giường theo tư thế lúc bọn họ xông vào.
"Tư thế này không tồi, rất tiêu hồn..." Nhìn thủ hạ của mình nâng giường lớn lên, nam tử có tâm trạng tốt nói.
"Cái tên nhóc khốn nạn này, hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta mới là trợ thủ đắc lực hoàng thượng nể trọng, ngươi định làm gì, ngươi..." Dù cho bị vây ở trên giường, Trần tướng quân này vẫn chửi bậy không ngớt.
"Để ông ta hét to chút, tiếng nhỏ như vậy, nghe cũng không có cảm giác thành tựu." Nghe Trần tướng quân kêu gào, tên mặt nam tử vui vẻ hơn nhiều.
"Tướng quân, nếu ngài còn cần thể diện thì ngàn vạn lần đừng nói nữa, ngài còn muốn cả toàn quân nhìn thấy tư thế oai hùng trên giường của ngài sao?" Một tướng quân khác thấy cảnh tượng này, lập tức hiểu ra vấn đề ở đâu, ông ta bất chấp hình tượng của mình, đuổi theo cái giường được nâng lên này, hét lớn với người trên giường.
Người trên giường quả thật không còn tiếng động, mọi người vây xem thấy yên lặng như thế mới yên lọng.
"Tướng quân, hay là ngài tha cho Trần tướng quân đi, mặt dù chuyện riêng của ông ấy hỗn loạn, nhưng lại là một người thích hợp chiến tranh, bề tôi đắc lực được hoàng thượng nể trọng, ngài đắc tội với ông ta như vậy, chỉ sợ..." Lương phó tướng đương nhiên biết Trần tướng quân này là tâm phúc của hoàng thượng, nếu như vị tướng quân trước mặt này có vấn đề gì, Trần tướng quân sẽ thay vào đó, cũng chính vì vậy, ông ta mới không kiêng nể gì trong quân doanh như thế.
Cứ như vậy nhỏ đi quân bổ sung thay thế của hoàng thượng cài vào trong quân đội, chuyện này...
"Ai nói bản tướng quân không muốn bỏ qua cho ông ta? Nhưng mà ông ta luôn miệng nói mình là cận thần thiên tử, ta chỉ là nghĩ xử phạt của ta nhất định sẽ nặng hơn hoàng thượng, cho nên chuyện này vẫn là giao cho hoàng thượng tự quyết thôi." Lúc nói chuyện trên mặt nam tử cũng lộ vẻ bất đắc dĩ, giống như là thật sự bất đắc dĩ.
Lương phó tướng thậm chí có thể đoán được kết cục của Trần tướng quân, nếu như bình thường, Trần tướng quân có xằng bậy thế nào hoàng thượng cũng sẽ dung túng, dù sao tướng quân có thể đánh trận hơn nữa đánh thắng không nhiều lắm, thế nhưng lần này, công khai đưa hiện trường ông ta xằng bậy trên giường đến trước điện Chính Đức, thì là đang đánh vào mặt hoàng thường, cho nên hoàng thượng vì mặt mũi của mình, nhất định phải trừng phạt.
"Nhưng mà tướng quân ngài làm như vậy, hoàng thượng chưa chắc đã vui, thể diện của hoàng thượng..." Lương phó tướng muốn nói lại thôi, ông ta không tin những thứ cong cong quẹo quẹo trong này nam tử trước mặt không hiểu.
"Chỉ là mặt mũi của hoàng thượng quá lớn rồi, ta chỉ là giúp ép xuống." Nam tử dường như cũng không hiểu lời nói của Lương phó tương.
Giả vờ ngây ngốc, Lương phó tương lớn tiếng gào thét trong lòng, nhưng mà đối mặt với nam nhân vẻ mặt vô tội, ông ta chỉ có thể nịnh nọt nói đúng rồi đúng rồi, loại người này thật sự không xứng làm tướng quân Tử Húc Quốc chúng ta, tướng quân Tử Húc Quốc chúng ta hẳn là giống ngài, anh tuấn tiêu sái...
"Ném mấy lời nói thừa đi, tôi muốn ngủ một giấc." Lương phó tướng chỉ nói mấy câu, trên mặt nam tử có phần không kiên nhẫn, lúc nói chuyện sắc mặt hắn đã trở nên lạnh băng.
Lương phó tướng không ngờ vuốt mông ngựa lại vuốt trúng đùi, lại chỉ có thể nhận mệnh, ai bảo người trước mắt này hỉ nộ vô thường.
Bây giờ Trần tướng quân đã bị đưa đi, hoàng thượng ở phía sau chắc chắn sẽ không đưa trở về làm nam tử này ngột ngạt, cho nên đến lúc đó nếu như nam tử này bị bãi miễn, chính mình sẽ trở thành đại tướng quân của đại quân chinh phạt Đại Lương, đến lúc đó...
Lương phó tương nghĩ cũng cảm thấy hưng phấn không thôi, mà tất cả những thứ tốt đẹp này lại bắt đầu từ người đàn ông trước mắt này, cho nên bên cạnh kính sợ, trong vẻ mặt ông ta có thêm mấy phần cảm kích.
Không ai biết nam nhân kiêu ngạo rời đi thật sự là đi ngủ, hắn thích ngủ trưa, nhất là sau khi biết hành trình hôm qua của Kinh mặc, hắn rất vui vẻ cứ như vậy thiếp đi, giống như Kinh Mặc ở bên cạnh mình.
Buổi trưa này Kinh Mặc vẫn vào trong giấc mơ của hắn như cũ, nàng cười đưa tay ra với hắn, hắn vui vẻ tiếp nhận, nhưng thế nào cũng không bắt được.
"Cái người không có lương tâm này, vì có thể thuận lợi nhìn thấy nàng. Ta ngay cả người hoàng thượng đưa đến cũng tiễn đi rồi, còn chọc giận hoàng thượng, cho nên nàng đến đền bù tổn thất đi, cũng không cần vàng bạc châu báu gì, ta không thiếu, ta chỉ là thiếu một người vợ, nàng làm vợ ta đi."