CHƯƠNG 386: KHÔNG NÊN PHỤ TÌNH CẢM SÂU NẶNG
"Năm đó, thần biết rõ Khanh Nhi cô nương không thích thần, nhưng cô nương xinh đẹp khuynh thành như Khanh Nhi thần vừa gặp đã cảm mến, cho nên lựa chọn lặng lẽ bảo vệ, nhưng không ngờ nàng hương tiêu ngọc vẫn. Thần từng đau lòng không thôi, từng nghĩ đã gặp được cô gái như vậy thì sẽ không ai có thể làm thần rung động nữa. Tận đến khi thần gặp Lưu thị, nàng có dáng vẻ giống Khanh Nhi đến bảy tám phần, tuy nói là đích nữ, nhưng phụ thân lại không phân con cả con thứ. Thần thấy nàng đáng thương, có lòng cứu nàng ra khỏi bể khổ, nên sau khi coi mắt đã đồng ý hôn sự."
"Lưu thị đúng là một cô gái tốt, hiếu kính với cha mẹ chồng, dịu dàng quan tâm thần, còn khuyên thần dốc sức vào sự nghiệp. Khi thần vì thất bại mà âu sầu khổ não nàng đã dịu dàng an ủi, xoa dịu giúp thần giải quyết ưu phiền trong lòng." Nhắc đến thời gian sau khi cưới, vẻ mặt đau đớn của Lý Tuân còn có thêm sự hoài niệm.
Tống Vĩnh Kỳ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Lý Tuân. Giờ chàng đã hiểu rõ, trong thời gian mà Lý Tuân miêu tả an bình và vui vẻ, Lý Tuân đã yêu Lưu thị, có điều có lẽ bản thân hắn cũng không nhận ra.
"Thần không ngờ Khanh Nhi sẽ xuất hiện, nàng nói người nàng ngưỡng mộ trong lòng là thần, mấy năm nay nàng luôn nhớ thần mãi không quên, nàng còn nói chắc chắn thần sẽ có sự nghiệp thành công, mà không phải ở Hình bộ không có danh tiếng gì sống uổng cả đời." Lúc nói chuyện, ánh mắt Lý Tuân lóe lên tia sáng của hi vọng cùng với những nhiệt huyết trong lòng khi nghe những lời đó mà hắn không kể ra, Tống Vĩnh Kỳ cũng có thể cảm giác được ngay lúc đó mạch máu hắn căng phồng.
"Lúc ấy tâm trí thần bị làm cho mê muội, chỉ cảm thấy có thể công thành danh toại, có thể cưới cô gái mình ngưỡng mộ trong lòng mới không uổng công làm đàn ông một đời, cho nên, lúc ấy thần mới đồng ý làm việc cho nàng."
"Thần không ngờ điều đầu tiên nàng muốn thần làm chính là đem con của thần cho nàng. Nàng nói con của thần cũng sẽ là con của nàng, nàng sẽ đối xử tốt với nó, nàng còn nói có nàng nuôi dưỡng con của thần thì thần mới có thể không phải lo lắng gì mà đi làm đại sự. Lúc ấy thần chỉ nghĩ Lưu thị xuất thân thương nhân, chắc chắn phương diện nuôi dạy con trẻ không bằng Khanh Nhi, thần nghĩ đến..."
Tống Vĩnh Kỳ yên lặng nghe Lý Tuân lẩm bẩm, sự áy náy của Lý Tuân không hề khiến chàng thay đổi sắc mặt. Những cái gọi là lý do đường hoàng này của hắn chẳng qua chỉ là cái cớ để hắn từ bỏ con trai mà thôi.
"Nên ngay ngày Lưu thị sinh con trai cho thần, thần đã mang nó đến cho Khanh Nhi. Trên đường đi tìm Khanh Nhi, thần cảm thấy trong lòng hết sức vui sướng, vì thần đã đến gần Khanh Nhi thêm một bước. Thần đưa con trai cho nàng, chắc chắn nàng sẽ biết thần thực tình với nàng, về sau tương lai của chúng thần khẳng định sẽ tốt đẹp. Nhưng thần không ngờ, thần đem con trai cho Khanh Nhi, nhưng ngay cả nhìn Khanh Nhi cũng chẳng thèm nhìn, đã sai người đưa nó cho Tống Vân Lễ." Nói đến đây, vẻ mặt Lý Tuân mang theo đau đớn, trước đó chắc chắn hắn không ngờ kết cục lại như vậy.
"Đến lúc đó, thần mới biết được, Khanh Nhi nào muốn giúp thần nuôi dạy con trai, nàng muốn dùng con trai thần làm con tin, để thần làm việc cho Tống Vân Lễ, thần..." Nghĩ đến lúc ấy, khi Khanh Nhi lạnh nhạt nhìn mình, nghĩ đến khi con ruột hắn rời khỏi hắn vẫn còn cất tiếng khóc yếu ớt, rốt cuộc Lý Tuân không cầm được nước mắt, nước mắt lã chã rơi.
"Lưu thị tưởng thần mang con trai đến cho bạn thân nhìn, không ngờ thần vứt bỏ con trai, từ lúc đó nàng đã oán hận thần. Thần không ngờ, vì con trai nàng lại phát điên, không còn dáng vẻ dịu dàng trước kia nữa. Bây giờ khi nhìn thần ánh mắt nàng đều mang theo oán độc, nàng cũng không còn là cô nương thẹn thùng vì một câu của thần nữa, nàng sẽ không còn dịu dàng như nước với thần nữa, mà khi nàng mang thai đã từng vì thần miêu tả tương lai tươi đẹp, sẽ không còn xuất hiện trong sinh mệnh của thần nữa, là thần đã phụ nàng, là thần có lỗi với con trai thần, thần..." Dứt lời, Lý Tuân đã khóc không thành tiếng. Hắn không yêu cầu xa vời nhận được sự đồng tình của Hoàng thượng, nhưng hắn cần một đối tượng để thổ lộ. Hắn muốn cho người ta biết hắn cũng là bị lừa, thế nhưng dù hắn thuyết phục bản thân thế nào thì hắn vẫn không thể thuyết phục được.
Là hắn tự tay hủy đi hạnh phúc của mình, là hắn hi vọng xa vời quá nhiều, nên đã lãng phí mất hạnh phúc trong tầm tay.
Bây giờ điều hắn có thể làm cũng chỉ là duy trì hiện trạng, hắn không muốn bị Khanh Nhi và Tống Vân Lễ lợi dụng, hắn càng không muốn hại chết con mình.
Trạng thái trước đó là tốt nhất, Tống Vân Lễ và Khanh Nhi sẽ không nhớ tới hắn, Hoàng thượng cũng sẽ không nhớ tới hắn, hắn chỉ là viên quan nhỏ bé của Hình bộ, vì vất bỏ con trai mà thê tử có chút nổi điên.
Cứ như vậy, dần dần người khác sẽ cảm thấy không tốt lắm, nhưng là đây điều tốt nhất hắn có thể làm được.
Nếu hắn thật đi theo Tống Vân Lễ và Khanh Nhi làm cái gọi là đại sự đó, bị Hoàng thượng biết được chắc chắn chỉ có một con đường chết, nhưng mà nếu như không làm, vậy con trai hắn chỉ có một con đường chết,
Cho nên, Lý Tuân mới có thể khẩn cầu Tống Vĩnh Kỳ, đừng để mình đi làm việc Khanh Nhi yêu cầu.
"Lý Tuân, ngươi đáng chết." Tống Vĩnh Kỳ im lặng thật lâu, đến khi chàng mở miệng, Lý Tuân giật nảy mình.
"Thần tội đáng muôn chết." Lý Tuân dập đầu xuống đất, vẻ mặt bi thương, hắn cúi người quỳ ở đó, không dám nhìn vào mắt Tống Vĩnh Kỳ.
"Một người đàn ông có thể theo đuổi danh lợi, nhưng tại sao ngươi có thể tổn thương một người phụ nữ yêu ngươi tha thiết như vậy, có thể vì công lao sự nghiệp mà ngay cả con ruột cũng không quan tâm, Trẫm không tin lúc trước ngươi chưa từng suy nghĩ cẩn thận, là sự tham lam của ngươi đã hại bọn họ." Tiếng nói của Tống Vĩnh Kỳ trầm thấp, không ai biết, khi Lý Tuân kể những chuyện đã qua này, trong đầu chàng toàn là Ôn Yến.
Ôn Yến của chàng cũng giống như Lưu thị, hy sinh tất cả cho người đàn ông mình yêu.
Nhưng mà chàng đã không bảo vệ Ôn Yến chu toàn, Lý Tuân lại càng khốn nạn, lại có thể đem tất cả lòng si mê của nàng đều...
Bất cứ tình cảm sâu đậm nào cũng không nên bị phụ bạc, nên Lý Tuân là kẻ khốn nạn, chàng cũng là người đàn ông vô dụng...
Lý Tuân tưởng Tống Vĩnh Kỳ tức giận vì sự ích kỷ khi đó của hắn, vì hắn dựa vào Tống Vân Lễ và Khanh Nhi, lại không ngờ, tất cả sự căm giận và thất vọng của đấng quân vương lại là vì chàng thẹn với người phụ nữ của mình.
Nhưng Lý Tuân lại không thể không thừa nhận, Tống Vĩnh Kỳ nói đúng, do hắn tham lam nên mới khiến người khác có cơ hội lợi dụng, là hắn tham lam tự tay hủy đi hạnh phúc trong tầm tay.
"Hoàng thượng, chỉ cần con trai thần có thể bình an, người muốn tính mạng thần cũng không có vấn đề gì, thần tội đáng muôn chết." Lý Tuân đánh bạo mở miệng. Dù hắn hiểu rõ, giờ đây bản thân không có tư cách đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, nhưng muốn cầu hắn không thể không nhắc đến. Nếu như con của hắn thật đã chết rồi, vậy tất nhiên Lưu thị sẽ không thể sống tiếp được.
Hắn không hề muốn nghĩ đến kết quả như vậy.
"Ngươi cũng không làm gì bất lợi với giang sơn xã tắc, đúng là Trẫm không có cách nào trừng phạt ngươi, nhưng con của ngươi là do ngươi tự tay đưa ra ngoài, vậy thì phải do chính ngươi đi cứu." Tống Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng, trịnh trọng nói.
"Thần..." Lý Tuân không hiểu tại sao Tống Vĩnh Kỳ lại nói như vậy, hắn ngẩng đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ, chờ Tống Vĩnh Kỳ tiếp tục mở miệng.
"Hãy bàn bạc điều kiện với bọn Tống Vân Lễ đi, làm tốt chuyện lần này bọn chúng cần làm, cứu con trai ngươi về trước." Tống Vĩnh Kỳ hờ hững mở miệng, lại khiến còi báo động trong lòng Lý Tuân vang lên, hắn gần như không thể tin vào tai của mình.
Hoàng thượng bảo hắn cứ làm theo yêu cầu của Tống Vân Lễ, vậy...
"Nhưng mà Hoàng thượng..." Lý Tuân không hiểu ý của Tống Vĩnh Kỳ, hắn không tin tính mạng của con trai hắn lại có thể khiến cho Hoàng thượng ngay cả giang sơn của mình cũng không quan tâm.
Nhưng tại sao Người lại nói như vậy, Người...