CHƯƠNG 320: CẶP SONG SINH MẤT TÍCH
Lúc nghe thấy tin tức này, trong lòng chàng ngập tràn lửa giận, chàng cứ ngỡ Ôn Yến không nghe lời mình mà vẫn để hai con đi mạo hiểm, bởi vậy lúc đứng trước cửa cung, chàng vẫn đang cố gắng khống chế cảm xúc của mình, để giữ cho mình không tức giận quá độ.
Nhưng vừa bước đến cửa cung, chàng lại nhìn thấy những giọt nước mắt của Ôn Yến.
Cảm giác áy náy, cũng trào dâng ra vào thời khắc này.
Thân là một người cha, chàng thiếu nợ các con tình thương của cha trong năm năm, sau năm năm chàng vẫn không thể cho mình một gia đình hoàn chỉnh, không cho các con một cuộc sống êm ả, bình an, thân là một người chồng, chàng khiến cho Ôn Yến lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm hết lần này đến lần khác, mà chàng lại không dám đáp lại lời yêu của nàng.
Trước giờ Tống Vĩnh Kỳ chưa từng cảm thấy mình lại thất bại đến như vậy.
Tống Vĩnh Kỳ đứng bên ngoài cửa một hồi lâu, rồi mới loạng choạng bước vào cung, Gia Cát Minh nghe thấy tiếng động bèn quay đầu lại, Thiên Sơn và Chung Phục Viễn đều nhìn về hướng chàng, vào giây phút nhìn thấy gương mặt xám ngoét của Tống Vĩnh Kỳ bèn hiểu rõ chàng đã biết tin này rồi.
Từ đầu đến cuối Ôn Yến đều cúi gằm đầu xuống, nhưng cô lại không ngờ bỗng dưng mình lại rơi vào một lồng ngực ấm áp, mùi hương quen thuộc ấy làm sự kiên cường của cô sụp đổ tan tành, cô nghẹn ngào thành tiếng, khe khẽ nói với chàng: "Vĩnh Kỳ, xin lỗi chàng."
Tống Vĩnh Kỳ ôm Ôn Yến vào lòng thật chặt, rồi thì thầm bên tai cô: "Yên tâm đi, con của chúng ta sẽ không sao đâu."
Vừa nói dứt lời bèn ngồi xuống bên cạnh Ôn Yến, để Ôn Yến tựa người vào lồng ngực mình, thi thoảng lại vươn tay vỗ lưng cô.
Mà khi nãy Ôn Yến còn lo lắng Tống Vĩnh Kỳ sẽ tức giận và suy sụp tinh thần, không ngờ Tống Vĩnh Kỳ lại có thể thản nhiên tiếp nhận chuyện các con đã mất tích, điều này khiến cho Ôn Yến cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi phần sau khi gặp chuyện ngoài ý muốn.
Về sau này, khi trời yên biển lặng trở lại, thi thoảng Ôn Yến lại nhớ về buổi tối ngày hôm ấy, sự tin tưởng và lòng khoan dung của chàng chính là minh chứng cho sự thấu hiểu và ăn ý ngầm giữa hai người yêu nhau.
Cho dù quan điểm của bọn họ như thế nào thì khi xảy ra chuyện, phương pháp đối ngoại của bọn họ lại giống hệt như nhau.
Lúc ấy, Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ không ngờ được rằng lúc bọn họ vất vả đủ bề để tìm kiếm cặp song sinh, lòng nóng như lửa đốt chờ đợi hai đứa con trở về thì bọn chúng lại đang chơi trò đuổi hình bắt bóng với Khanh Nhi ở một góc khuất sâu trong cung điện.
Vào buổi tối hôm qua, sau khi hai đứa trẻ rời khỏi cung Thải Vi bèn đi thẳng đến cung điện của Khanh Nhi, né tránh hết mọi tai mắt suốt dọc đường, trốn khỏi tầm mắt Phi Long Vệ canh gác trước cửa cung Khanh Nhi, mục đích ban đầu của hai đứa trẻ hết sức đơn giản, cô cậu bé không muốn bị bắt về.
Mấy lời đường hoàng chính chính như muốn giúp đỡ phụ hoàng và mẹ, muốn bảo vệ gia đình mình gì đấy, thực chất, sở dĩ bọn họ hào hứng làm việc này đến như vậy hoàn toàn là vì lần trước bọn họ thành công cứu Lãnh Ninh, mẹ đã tự mình làm món tôm cho hai cô cậu bé ăn.
Hai người họ nghĩ, chỉ cần lần này lại giúp mẹ làm xong việc, chắc chắn mẹ sẽ làm tôm tê cay cho bọn họ ăn tiếp.
Bởi thế lúc gặp được Khanh Nhi lại tỏ ra đáng thương y như thật.
"Mẫu phi tỷ tỷ, người giữ bọn con lại đi, mẹ con không cần con nữa rồi." Hai đứa trẻ nắm tay nhau, gương mặt giàn giụa nước mắt đứng trước mặt Khanh Nhi, đến lời nói cũng đã được chuẩn bị sẵn từ trước, bởi vậy mới đồng thanh nói chuyện với nàng ta.
Khanh Nhi nhìn thấy viên tròn tròn đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, ánh mắt chứa chan phong tình lộ ra vẻ ngạc nhiên, đương nhiên cô ta hết sức buồn bực, không hiểu vì sao hai đứa bé này có thể tiến vào cung, thị vệ của nàng ta còn đang canh chừng nghiêm ngặt trước cửa cung.
Chỉ có điều còn chưa đợi lòng nghi ngờ của nàng ta bén rễ, bàn tay nhỏ nhắn của Kinh Mặc đã bắt lấy tay Khanh Nhi, cảm giác mềm mại khiến nàng ta hơi thất thần. Khanh Nhi hoảng hốt hất tay cô bé ra nhưng chợt nhìn thấy gương mặt giống với Tống Vĩnh Kỳ lúc nhỏ như đúc giàn giụa nước mắt.
"Hai đứa..."
"Mẫu phi tỷ tỷ, có phải người thích phụ hoàng của con không?" Kinh Mặc nhận ra Khanh Nhi bớt tỏ ra khó chịu với bọn họ khi nhìn thấy Trọng Lâu bèn vội vã nói.
Nếu như người hỏi là Ôn Yến, chắc chắn Khanh Nhi sẽ nói một cách đầy khí thế rằng bản thân mình yêu Tống Vĩnh Kỳ, thậm chí nàng ta sẽ nói với tất thảy người trong thiên hạ rằng nàng ta yêu Tống Vĩnh Kỳ, nhưng khi đứng trước mặt hai đứa trẻ này, nếu thừa nhận thì nàng ta lại cảm thấy hơi kỳ quặc.
"Tỷ đã nói rồi mà, chúng ta nên đi tìm Lương mẫu phi, người thích phụ hoàng lắm, chắn chắn sẽ đối xử tốt với chúng ta thôi." Kinh Mặc thấy Khanh Nhi không phản ứng lại bèn cố ý nói với Trọng Lâu với vẻ thất vọng vô vàn.
"Nhưng mà ta thích mẫu phi tỷ tỷ này, người đẹp hơn Lương mẫu phi nhiều, lần trước người còn nói chuyện với chúng ta..." Trọng Lâu khó xử nói, rồi nhìn Khanh Nhi như muốn cầu xin nàng ta đồng ý với mình.
Khanh Nhi biết rất rõ sư huynh xem trọng hai đứa bé này đến mức nào, nàng ta cũng hiểu rằng nếu được hai đứa trẻ này thừa nhận, chắc chắn sư huynh sẽ không lạnh nhạt mình.
Nghĩ đến việc phải để sư huynh gần gũi với mình mới có thể khiến sư huynh hiểu được nỗi khổ trong lòng mình, bọn họ mới có thể sinh một đứa con chung, nàng ta cố gắng kềm chế cảm giác ghét bỏ trong lòng mình xuống rồi vờ ra vẻ vui vẻ nói với hai đứa trẻ trước mắt: "Ta là người yêu phụ hoàng của các con nhất, bởi vậy các con đến tìm ta là đúng rồi đấy."
Nhưng mặc dù Khanh Nhi nở nụ cười, nhưng ý cười không lan đến đáy mắt, nàng ta khom lưng nắm tay hai đứa bé, trong lòng thầm nghĩ, nếu như không thể giết bọn nó ngay lập tức thì phải lợi dụng bọn nó trước đã, cho Ôn Yến cảm nhận hương vị bị chính con ruột của mình phản bội.
Bây giờ mẹ con bọn họ đã có hiềm khích với nhau, đối với nàng ta, đây là cơ hội tốt được trời ban cho.
"Ta biết ngay là tỷ tỷ xinh đẹp này sẽ thích chúng ta mà, tỷ tỷ xinh đẹp đúng là người tốt nhất trên đời." Trọng Lâu nhìn thấy Khanh Nhi chủ động ngỏ lòng tốt với mình bèn vươn tay nắm lấy tay nàng ta, còn Kinh Mặc chỉ lặng lẽ nắm cánh tay còn lại, không khỏi gật gù nói: "Phải đó, tỷ tỷ xinh đẹp đúng là người tốt nhất trên đời, người dịu dàng hơn mẹ của ta nhiều."
"Kinh Mặc, mai mốt ta phải nói với cho phụ hoàng biết, tỷ tỷ xinh đẹp mới là người đẹp nhất trên đời, dặn người cách xa nữ nhân trong cung kia xa một chút."
"Trọng Lâu, quan trọng nhất là phải cách xa mẹ ra một chút, bằng không phụ hoàng cũng sẽ giống mẹ, không thích chúng ta nữa đâu, đệ có nghe người ta nói gần mực thì đen, gần đèn thì tỏ chưa?"
"Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng mới đúng."
"Ta đã nói mà, tại gần đây mẹ gần gũi với cha nuôi Chung Phục Viễn của chúng ta nên mới giống cha nuôi, không thích chúng ta nữa đó." Kinh Mặc nói lung tung nhưng gương mặt vẫn tỏ vẻ hết sức nghiêm chỉnh, thành công khiến cho Khanh Nhi sững sờ.
"Chung Phục Viễn là cha nuôi của các con à?" Trước đây Khanh Nhi đã từng bỏ công tìm hiểu, biết được rằng trong năm năm sống ở Nam Sơn thành, Chung Phục Viễn vẫn luôn bầu bạn với Ôn Yến, nhưng lại không ngờ rằng hắn ta là cha nuôi của hai đứa trẻ, đến hai đứa trẻ cũng biết Ôn Yến rất thân thiết với Chung Phục Viễn, không phải cô ta ngang nhiên cắm sừng sư huynh đấy chứ?
"Dạ phải, lúc bọn con chưa tìm thấy phụ hoàng, cha nuôi luôn ở bên cạnh bọn con đó, nhưng mà cha nuôi đâu có thích bọn con, cha nuôi chỉ muốn bầu bạn với mẹ thôi." Kinh Mặc biết Khanh Nhi rất có hứng thú với đề tài này, bèn mặc sức bôi đen Ôn Yến và Chung Phục Viễn.
Cô bé cố gắng ép mình giống với một đứa trẻ, một khi không thích ai thì sẽ nói xấu người đó thỏa thích, làm vậy mới dễ dàng đạt được sự tin tưởng của người khác, đúng không?
Vì nghe thấy Kinh Mặc nói như vậy, đột nhiên Khanh Nhi lại cảm thấy yêu thích cô bé có nét giống với Ôn Yến này, thậm chí nàng ta còn đang tính cách chuyển lời Kinh Mặc đã nói cho sư huynh nghe, còn Trọng Lâu đứng bên cạnh bọn họ, nhìn thấy Kinh Mặc ra sức diễn kịch, càng nói càng xa rời thực tế, nụ cười trên gương mặt bỗng dưng trở nên xán lạn.