CHƯƠNG 390: CON CỦA LÝ TUÂN MẤT RỒI
"Ta có thể giúp ngươi cứu đứa bé ra nhưng mà ngươi không được giúp Tống Vân Lễ." Vạn Lương nói rất đơn giản, rõ ràng. Không sai, nàng muốn giúp Lưu Yên nhưng nàng muốn giúp môn chủ của nàng hơn. Nếu Cửu Vương đoán không sai thì Lý Tuân dẫn theo ba ngàn hộ vệ là muốn đi đến Khắc Châu.
"Ngươi biết Tống Vân Lễ muốn phu quân ta làm chuyện gì đó, đúng không?" Lưu Yên nhìn Vạn Lương vẻ mong chờ, thật ra lúc đồng ý giúp Tống Vân Lễ thì từ đáy lòng nàng ta đã rất lo lắng. Nàng ta muốn cứu con của mình, lại hận Lý Tuân ích kỷ, nhưng cũng không muốn nhìn Lý Tuân đi chết.
"Ta không biết hắn muốn Lý Tuân làm gì? Nhưng mà ta có thể khẳng định là phải giúp đỡ Tống Vân Lễ làm việc. Nếu ta đoán không sai, nơi mà Lý Tuân đi chính là Khắc Châu, đến lúc đó người mà Lý Tuân muốn đối phó chính là môn chủ Ôn Yến của ta." Tuy chỉ là lời suy đoán của Vạn Lương nhưng lại làm Lưu Yên sống lưng ớn lạnh.
Tuy rằng nàng ta không hiểu thế cuộc trong triều, nhưng cũng biết tình cảm của Hoàng thượng dành cho Ôn Yến. Nếu Lý Tuân đúng là giúp đỡ Tống Vân Lễ đối phó với Ôn Yến vậy thì mặc kệ Ôn Yến có xảy ra chuyện gì không, Hoàng thượng cũng sẽ không tha cho hắn đâu.
"Ta đồng ý với ngươi, ngươi giúp ta tìm được đứa bé ta sẽ nghĩ cách bảo toàn cho Lý Tuân, bảo hắn không ra tay với môn chủ của các ngươi." Lưu Yên khẽ nói, lời nói dịu dàng lại đầy kiên quyết.
"Chỉ cần ngày mai ngươi được gặp con mình, ta sẽ có cách cứu nó ran gay khi ngươi rời đi, chỉ cần ngươi chắc chắn có thể thay đổi chủ ý của Lý Tuân." Thật ra Vạn Lương không tin năng lực của Lưu Yên, nếu Lý Tuân đúng là nghe theo lời nàng ta thì đứa bé kia đã không bị đưa đến nơi này.
"Yên tâm đi, chỉ cần ngươi có thể giúp ta cứu đứa bé ra, ta tuyệt đối sẽ không để Lý Tuân trở thành lưỡi dao sắc trong tay Tống Vân Lễ." Lưu Yên nói chắc như đinh đóng cột, từ lúc biết có thể cùng lúc bảo vệ người mình yêu thương, nàng ta đã quyết định xong rồi.
"Chờ ngươi cứu đứa bé ra, nhớ nói cho nó biết, mẫu thân nó rất yêu nó, phụ thân nó cũng vậy." Thấy Lưu Yên đã quyết định xong, Vạn Lương xoay người rời đi, đây dù sao cũng là địa bàn của Tống Vân Lễ, nán lại nơi này lâu thêm thì nguy cơ bị phát hiện sẽ nhiều thêm.
"Lời này là ngươi tự nói cho đứa bé thì thỏa đáng hơn, nhất là những lời nói như phụ thân của nó rất yêu nó, trừ ngươi ra, ai nói cũng không có tác dụng." Vạn Lương nhìn Lưu Yên vẻ hơi bất đắc dĩ, nàng không hiểu rõ tại sao lúc này rồi nàng ta vẫn còn cố chấp với thứ hão huyền được gọi là tình yêu sâu đậm ấy.
Thứ tình yêu sâu đậm đều phải dùng thời gian và sự việc để chứng minh, chuyện xảy ra trước đó đã giải thích rõ đứa bé kia không còn liên quan tới Lý Tuân nữa rồi, mà bây giờ bọn họ còn dây dưa vấn đề này, đúng là khiến người ta đau đầu.
Nữ nhân ngu ngốc đúng là phiền phức, Vạn Lương thầm than thở trong lòng, có điều may là nàng đến chuyến này, giúp nữ nhân ngốc kia đưa ra quyết định sáng suốt.
Vạn Lương không đồng ý với thỉnh cầu của Lưu Yên, Lưu Yên nhìn bóng lưng của Vạn Lương đột nhiên cong môi cười, cuối cùng còn cười ra nước mắt, nước mắt rơi ào ào, giống như dòng suối chảy mãi không dứt.
"Nếu ta có thể nói cho nó biết, ta sẽ không cần cầu xin bất cứ người nào rồi. Ta cũng biết ai nói cho nó biết nó cũng đều không tin nhất là sau khi phụ thân nó quyết định vứt bỏ nó nhưng mà sau này người chăm sóc nó chỉ có phụ thân của nó. Nếu giữa hai người bọn họ không đủ thân thiết thì sau này con trai ta phải làm sao đây?"
Lưu Yên lặng lẽ nói ra những lời từ đáy lòng, thật ra nàng ta để cho Vạn Lương chuyển lời chẳng qua cũng là muốn để cho tình cảm phụ tử của bọn họ có thể hòa hợp hơn một ít, nhưng mà rõ ràng là không đủ.
Lưu Yên cả đêm không ngủ, nàng ta ở bên cạnh đứa bé giả kia suốt đêm, chăm chú nhìn khuôn mặt của đứa bé, giống như đang nhìn đứa con do mình dứt ruột đẻ ra.
Sáng hôm sau trời vừa sáng đã có người đến gọi Lưu Yên đi, Lưu Yên ôm đứa bé kia đi đến đại sảnh lúc trước đã nán lại.
Tống Vân Lễ ăn mặc giống như hôm qua, rực rỡ mê hoặc, cả người lộ ra hơi thở tà mị.
"Bây giờ ngươi đi nói cho Lý Tuân biết bảo hắn tìm lý do ngăn cản ba ngàn hộ vệ kia, tranh thủ sau ba ngày sau đến thành Khắc Châu." Tống Vân Lễ liếc nhìn Lưu Yên sau đó khẽ nói.
"Vậy trước khi ta đi, Vương gia có thể để cho ta nhìn thấy con ruột của ta một lần không?" Từ sau khi bước vào đại sảnh, Lưu Yên vẫn luôn sợ hãi, giờ bỗng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Tống Vân Lễ, nàng nói rất nhẹ nhàng nhưng thái độ lại khiến người khác không thể chối từ.
"Đứa bé người đang ôm trong lòng chính là con ruột của ngươi, bản vương sẽ không đổi con của ngươi." Lưu Yên khiến Tống Vân Lễ giật mình, thế nhưng lập tức hắn nói với Lưu Yên một cách chắc nịch rằng đứa bé trong lòng nàng chính là con ruột của nàng.
"Chắc ngài không biết, trên hông của con trai ta có vết bớt, mà đứa bé này lại không có." Lưu Yên không phản bác nhưng nói chuyện với Tống Vân Lễ vẻ cực kỳ bình tĩnh.
Tống Vân Lễ nhìn Lưu Yên, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, hắn quay sang nói với thị vệ hầu hạ: "Đi dẫn những người đã chăm sóc đứa bé kia hai năm qua đến đây, ta muốn nhìn xem kẻ nào dám đổi đứa bé ngay trước mắt ta."
"Ngươi cứ đợi trước đi, chờ ta tìm con của ngươi trở về rồi sẽ cho hai mẹ con ngươi gặp nhau." Tống Vân Lễ nhìn Lưu Yên vẻ hiền hòa hiếm thấy.
Hắn có cách ép Lưu Yên nghe hắn đi thuyết phục Lý Tuân, nhưng so với việc ép buộc hắn muốn nhìn thấy Lưu Yên cam tâm tình nguyện nhảy vào nước sôi lửa bỏng vì hắn hơn.
Chỉ là đứa bé kia, hắn tin tưởng bản thân sẽ có cách thôi.
Lưu Yên nghe lời rời đi, rõ ràng nàng cũng không muốn biết quá nhiều chuyện của đỉnh Lang Phong.
Chỉ là sự việc nằm ngoài dự liệu của Tống Vân Lễ, hắn cho rằng chỉ cần tìm hiểu nguồn gốc thì có thể tìm được đứa con của Lý Tuân và Lưu Yên, nhưng mà kết quả là đứa bé lúc mới được đưa đến quả thật là có cái bớt, chỉ là không lâu sau thì cái bớt không còn nữa, bọn họ cũng không biết rõ cái bớt mất đi lúc nào.
Không ai biết rõ là cái bớt trên người đứa bé tự biến mất hay là đứa bé đã bị tráo đổi.
Tống Vân Lễ không ngờ bản thân tìm hiểu nguồn gốc, lại mò ra được một kết quả không cách nào giải thích được như thế này, vẻ mặt của hắn sa sầm, rất lâu trong đại sảnh cũng không có bất kỳ tiếng động nào.
"Nếu ngay cả một đứa bé mà các ngươi cũng không chăm sóc được thì giữ các ngươi lại có tác dụng gì nữa chứ? Đi đi." Tống Vân Lễ khoát tay với một đám người đang nơm nớp lo sợ kia, sau đó tiếp tục bóc vỏ nho, nước nho theo những ngón tay thon dài trắng nõn chảy xuống, hắn không vui giơ tay ra đợi người hầu lau sạch ngón tay xong lúc này mới ung dung thong thả nói: "Sau này những kẻ bỏ đi không cho đến đỉnh Lang Phong nữa."
"Vương gia, chuyện này bọn họ cũng không rõ, không ai nghĩ tới bọn họ sẽ ra tay với một đứa bé, nhất là con trai của Lý Tuân." Tùy tùng kia thấy đám người nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất cầu xin hắn, cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng cầu tình.
"Ngươi chắc chắn cũng cảm thấy bản vương võ công cao cường, am hiểu tính toán lòng người, trước giờ chưa từng rơi vào cảnh nguy hiểm cho nên ngươi không cần phải đề phòng có phải không?" Tống Vân Lễ đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm thị vệ vừa nói chuyện kia, khóe miệng đều là ý cười nhưng trong ánh mắt không che giấu được sát ý.
"Vương gia tha mạng, thuộc hạ không dám." Thị vệ kia đã theo hầu hạ Tống Vân Lễ nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ tính tình của hắn, nhưng mà hôm nay hắn vẫn là...
"Một kẻ dám lơ là sự an toàn của bản vương, bản vương sẽ không giữ lại. Ta thấy quan hệ của ngươi và bọn chúng không tệ cho nên cùng đi gặp Diêm Vương với bọn chúng đi." Giọng Tống Vân Lễ mang theo vài phần thương hại, dường như đúng là rất thông cảm cho mối quan hệ của họ.
"Vương gia..." Trong lòng thị vệ kia thầm than thấu trời nhưng rõ rang không thể cứu vãn được nữa rồi.
Là gã không chú ý đến sự thay đổi của Vương gia, gần đây Vương gia luôn nóng nảy, cũng hay nổi giận vô cớ...