“Dạ Nhất, ngươi đi vào xem thử đi, không chừng là nữ nhân đó đã chết ở bên trong rồi.” Dạ Tam tự nhận hiểu tâm tư của gia nhà bọn họ nhất nhỏ giọng đưa ra kiến nghị.
“Dạ Tam, muốn đi thì ngươi đi, đừng hại lão đại.” Dạ Nhị tự nhiên hiểu tâm tư của Dạ Tam, nhưng cũng không nhẫn tâm kêu Dạ Nhất thành thực trung hậu đi lĩnh chưởng.
“Quản gia, chúng ta có cần đi xem thử không?” So sánh với sự tò mò của hai người Dạ Nhị và Dạ Tam, Dạ Nhất càng lo lắng cho chủ tử nhà mình hơn, hắn ta là ngửi thấy mùi phấn son trên người nữ nhân thì tâm trạng sẽ không tốt, bây giờ...
“Đợi thêm lúc nữa đi, xem Chu di nương có thể ở bên trong đi ra không.” Hứa quản gia lau mồ hôi trên trán, thấp giọng nói.
Đám người Dạ Nhất không tiếp tục nói chuyện nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào cửa của tẩm điện của Hứa Kế Thành, tai cũng cẩn thận lắng nghe, sợ bỏ lỡ bất cứ một chút âm thanh từ bên trong.
Khi Dạ Tam cuối cùng không nhịn được nữa muốn đi mở cửa, cửa từ bên trong mở ra, Chu thị cầm cái khay để đồ ăn đi ra, giao tới tay của Hứa tổng quản.
“Vương gia nói người lần này mất máu quá nhiều, buổi tối muốn uống canh gà hầm hạt sen, ngươi mau đi chuẩn bị.” Chu thị nói xong thì xoay người trở lại tẩm điện, còn khẽ khàng đóng cửa lại, người ngoài cửa đều trợn mắt há hốc mồm, có hơi không dám tin vào mắt của mình.
“Dạ Nhị, ngươi nhéo ta một cái, ta có phải nhìn nhầm cái gì rồi không?” Dạ Tam nhỏ giọng nói với Dạ Nhị, Dạ Nhất lại rất nghiêm túc nói với Dạ Tam: “Ngươi cái gì cũng không có nhìn nhầm, Vương gia quả thật để nữ nhân này tới gần rồi, còn để nữ nhân này hầu hạ gia ăn cơm.”
“Vậy... vậy bên công chúa...” Dạ Tam đều sắp khóc rồi, gia của nhà mình lúc nào thích nữ nhân không tốt, tại sao cứ phải là lúc này.
Dùng mọi thủ đoạn lấy được Kinh Mặc công chúa, mắt thấy kiệu hoa sắp tới cửa, gia của bọn họ đột nhiên cảm thấy hứng thú với nữ nhân khác.
Nếu như là tiểu thư trong phủ khác, gia của bọn họ có thể không cần kiêng kỵ, nhưng lần này người mà gia của bọn họ lấy là trưởng công chúa của Đại Lương, Hoàng thượng của Đại Lương đích thân đưa dâu, đây là muốn nháo kiểu gì đây?
“Hứa quản gia, chúng ta phải làm sao đây? Chuyện này chúng ta phải ngăn cản, nếu không bên Kinh Mặc công chúa chúng ta thật sự không dễ ăn nói, ngộ nhỡ công chúa nổi giận rồi...” Dạ Nhất khó xử nói với Hứa quản gia, Hứa quản gia cũng chỉ lắc đầu, những năm nay gia của nhà bọn họ vì có thể lấy được Kinh Mặc công chúa đã bỏ ra bao nhiêu bọn họ đều rõ ràng...
“Chúng ta từ khi nào ngăn cản chuyện của gia rồi?” Hứa quản gia rầu rĩ nói, đám người Dạ Nhất cũng rơi vào trầm mặc.
Vị gia này của nhà bọn họ ấy, trước giờ đều là rất tùy ý, ngay cả Hoàng thượng cũng không sợ.
Nhưng Kinh Mặc trưởng công chúa lần này, đó chính là người nhiều năm tọa trấn ở biên cảnh phía nam của Đại Lương, đó là người tay nắm Long Phi Môn của Đại Lương, đó là...
Đó là sự tồn tại mà Thành Vương phủ bọn họ không nên dễ dàng trêu chọc, nhưng gia của bọn họ không những trêu chọc rồi, còn thành công khiến Kinh Mặc gả cho mình, chỉ là trước khi diễn ra đại hôn của bọn họ...
“Đợi trước đã, gia thích thứ gì trước giờ đều sẽ không qua ngày.” Dạ Nhất mở miệng lần nữa, giọng nói chắc chắn.
“Gia của chúng ta trong phương diện tình cảm và chuyện khác không giống, nếu không gia sẽ không si mê Kinh Mặc trưởng công chúa nhiều năm như vậy.” Dạ Tam kiên quyết ngăn chặn bọn họ tự lừa mình dối người, bởi vì sáng ngày kia kiệu hoa tới cửa, đến lúc đó không chỉ có Kinh Mặc trưởng công chúa, còn có Hoàng thượng của Đại Lương, cho nên gia của nhà bọn họ đột nhiên trở tính, bọn họ bắt buộc phải nhanh chóng giải quyết, khoái đao chém loạn.
“Ta đi điều tra Chu thị này.” Dạ Nhị càng nghĩ càng cảm thấy chuyện hôm nay rất lạ, nhất là Chu thị đó, bọn họ đối với nàng ta hiểu biết rất ít, để nàng ta ở bên cạnh gia, hắn ta không yên tâm.
Dạ Nhất và Dạ Tam đều có chung suy nghĩ, không đợi Dạ Nhị rời đi thì bọn họ đã nhìn sang Hứa quản gia.
“Chuyện này là vào trước ngày chúng ta đi cầu thân, thuật sĩ giang hồ đó đột nhiên thêm vào, nói là gia đồng ý. Ta nghĩ chẳng qua là một nữ nhân, không có nhiều chuyện đi điều tra, Chu di nương là tới phủ chúng ta sớm nhất từ hôm thành thân, cũng là một người an phận thủ thường nhất.” Hứa quản gia khẽ nói, trong lời nói còn có vài phần an ủi, bởi vì trong đám nữ nhân của Quần Phương Viên đó, Chu di nương này tính là một người tốt nhất.
Bọn họ đều rõ, những nữ nhân mà thuật sĩ giang hồ nói ngày hôm đó, thật ra đều là gia của bọn họ muốn lấy, vì để lôi kéo thế lực các phương, chỉ là bọn họ suy đi nghĩ lại, những nữ nhân này đều không có điểm chung, cuối cùng vẫn là Dạ Tam nhanh nhạy phát hiện điểm chung duy nhất của những nữ nhân này, đó chính là trong tên đều mang theo chữ Nhu.
Lại không nghĩ sau khi bọn họ xác định rồi, thuật sĩ giang hồ đó còn sẽ thêm một người vào nữa.
Cho nên mới có màn cầu thân hoang đường ngày hôm đó, cho nên mới có đám nữ nhân ở Quần Phương Viên kia.
“Mọi chuyện đợi Dạ Nhị trở về rồi nói tiếp, Hứa quản gia ông đi làm đồ ăn cho gia, dựa vào yêu cầu của nữ nhân đó.” Dạ Nhất cuối cùng đưa ra quyết định.
Mặc kệ là ai, có thể khiến gia ăn cơm tử tế, đó đều là thần của bọn họ.
Khi Dạ Nhị trở về đã là buổi tối, hắn ta không kịp nói lời nào đã hỏi Dạ Nhất: “Gia cơm tối đã ăn chưa? Vẫn là nữ nhân đó hầu hạ sao?”
“Đã ăn không ít, nữ nhân đó cả buổi chiều đều túc trực bên cạnh gia, bây giờ vẫn ở trong phòng.” Dạ Nhất khẽ nói.
“Nữ nhân này là đứa con duy nhất Chu Chi Tuyển một trong những người giàu đứng đầu Cảnh Thành, tài sản của Chu gia đều để lại cho nàng ta, nghe nói ba năm trước ở thành Kinh Mặc từng thấy Vương gia của chúng ta, từ đó về sau trà nước không uống cơm canh không màng, tâm tâm niệm niệm muốn gả cho Vương gia chúng ta, lần này nghe nói Vương gia bệnh rồi, chúng ta bế tắc quá đi tìm thuật sĩ giang hồ, sau khi biết Vương gia phải lấy nữ nhân, nhà bọn họ đã bỏ ra một lượng tiền tài rất lớn đem tên của con gái mình để vào trong danh sách cầu thân của Vương gia.”
Lời của Dạ Nhị vừa nói xong, Dạ Nhất đã choang một tiếng làm rơi ly trà trên bàn, thật không ngờ bọn họ khi tính kế người khác sẽ bị một thuật sĩ giang hồ tính kế lại.
“Ngươi tức giận làm cái gì? Như này chúng ta có thể yên tâm rồi, nữ nhân đó đối với Vương gia của chúng ta không có lòng xấu, chắc chắn có thể chăm sóc tốt cho Vương gia.” Dạ Tam tuy cũng có hơi tức, nhưng cũng hiểu, bây giờ sự đã vậy, bọn họ chỉ có thể chấp nhận, điều quan trọng nhất là Vương gia của bọn họ hình như không ghét nữ nhân này, chuyện này cũng coi như sai thì sai cho chót, lầm lỡ trở thành một đoạn hôn duyên.
“Ngươi tin người dùng cách như này vào Vương phủ sẽ là kẻ an phận thủ thường sao?” Dạ Nhất nhìn Dạ Tam, đáy mắt đều là sự thất vọng cực kỳ.
Dạ Tam không có nói chuyện, chỉ đứng ở đó.
Bọn họ đều không phải là người quang minh lỗi lạc, nhưng bọn họ đều không thể chấp nhận được có người dùng cách tỉnh kế này để tiếp cận Vương gia.
Cái bọn họ trước giờ theo đuổi chính là chỉ có thể là bọn họ tính kế người khác, chứ không thể để người khác tính kế mình.
“Vậy chúng ta phải làm sao?” Hồi lâu, Dạ Nhị mới mở miệng.
“Ta đi nói với Vương gia.” Sau khi Dạ Nhất nói xong thì xông tới mở cửa, lại không ngờ người còn chưa tới cửa thì nghe thấy trong phòng truyền tới giọng nói kiều mị: “Vương gia, người nhẹ một chút, ưm... ưm.”
Sắc mặt của mấy người ở cửa trong nháy mắt đều biến thành màu xanh lè, Vương gia của bọn họ trước nay khoan dung, không cấm bọn họ đi tìm nữ nhân hưởng lạc, cho nên âm thanh trong phòng này bọn họ đều rất hiểu.
“Ta đi giết nữ nhân này.” Dạ Nhất cũng không tiếp tục nhịn được nữa, không màng sự cản trở của Dạ Nhị và Dạ Tam, muốn xông vào trong phòng.
Bọn họ bây giờ đều nghi ngờ gia của nhà mình là bị nữ nhân này sử dụng tà thuật gì đó, nếu không gia sao lại ngay cả thân thể của mình cũng không màng, nếu không sao gia cấm dục hơn mươi năm lại phá bỏ trước ngày đại hôn chứ.
“Đây đều là sự lựa chọn của gia, các ngươi đừng làm loạn.” Giọng nói của Hứa quản gia vang lên ở đằng sau đám Dạ Nhất.
Đám người Dạ Nhất quay đầu nhìn Hứa quản gia, mấy lần muốn mở miệng, lại không biết nên nói cái gì...
Lúc này, trong căn phòng sau lưng bọn họ, âm thanh ám muội không ngừng văng vẳng bên tai...