Tô Diễn đi theo Kinh Mặc, trong đầu vẫn đang nghĩ cách chiếm lấy Cẩm Tú thành một cách dễ dàng, linh hoạt.
Nhưng hắn nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra cách gì hay, điều hắn chắc chắn duy nhất là lần này họ vẫn sẽ gây bất ngờ cho đối thủ để chúng trở tay không kịp.
Nhưng có chiến thắng Thượng Lật thành trước đó, dường như làm chút gì với Cẩm Tú thành cũng là điều đương nhiên.
Hắn thử hỏi Kinh Mặc làm cách nào để chiếm được Cẩm Tú thành, nhưng Kinh Mặc chỉ cười bí mật.
“Khi đói ta thường không nghĩ ra được ý kiến gì hay, cho nên Tô ca ca chờ ta ăn no rồi nói chuyện nhé.” Kinh Mặc nghiêm túc nói.
Tô Diễn đi theo Kinh Mặc, chạy tới chạy lui làm rất nhiều đồ ăn cho cô bé. Kinh Mặc vừa ăn vừa nói với Tô Diễn: “Tô ca ca, ngươi không biết chứ chỉ khi được ăn món ta thích thì tâm trạng mới tốt, mới nghĩ được nhiều ý tưởng hay.”
Tô Diễn nhìn một bàn đầy đồ ăn mà đau đầu, đây đã là những món ngon nhất mà hắn có thể nghĩ ra, bây giờ nghe Kinh Mặc nói vậy, có vẻ như những món ăn này đã làm sai ý cô.
Kinh Mặc thấy Tô Diễn ngẩn ra, đáy mắt lướt qua vẻ thất vọng, cuối cùng cô bé vẫn phải nói ra: “Bây giờ chúng ta đã ở Tử Húc Quốc rồi, ăn gì cũng thấy giống như lúc ở quân doanh Đại Lương chúng ta. Nơi như Thượng Lật thành kiểu gì chẳng có những món ăn vặt đặc biệt riêng, Tô Diễn ca ca không kiếm cho ta một ít thì ta thực sự đau lòng đó.” Kinh Mặc nghiêm túc nói, đôi mắt trong veo như nước suối trong khiến người khác cảm thấy cô nương nhỏ nhắn trước mặt chỉ là một đứa trẻ ham ăn.
“Muốn ăn đồ ăn vặt ở Thượng Lật thành phải không? Dễ thôi, chờ ta.” Sau khi Kinh Mặc gợi ý, Tô Diễn mới hiểu ra, hắn vội vàng cho người đi lùng sục đồ ăn ngon, đến khi hắn quay về thì Kinh Mặc đang ăn một bàn đầy đồ ăn vui đến mức quên cả trời đất.
Thấy Tô Diễn trở lại, Kinh Mặc mới thay đổi trở về vẻ thiếu hứng thú lúc trước, cô bé thở dài nói: “Đồ ăn của Đại Lương chúng ta đúng là… ngày nào cũng ăn, ta chán ngấy rồi.”
Thấy Kinh Mặc thở dài, Tô Diễn cũng phụ hoạ theo nhưng không quên liếc nhìn những chiếc đĩa và bát gần như đã sạch trơn trên bàn.
“Kinh Mặc, ăn no chưa?” Tô Diễn ngồi xuống trước mặt Kinh Mặc, thấy cô gẩy đũa thì không nhịn được hỏi.
Trong khi cho người đi tìm đồ ăn ngon của Thượng Lật thành, trong đầu hắn chỉ nghĩ làm sao để chiếm được Cẩm Tú thành.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nghĩ ra được cách gì hay.
Cho nên hắn rất háo hức muốn biết Kinh Mặc có cách gì.
“Lý thúc thúc đã nói thắng lợi của Thượng Lật thành là vì trở tay không kịp, vậy Cẩm Tú thành chúng ta cũng phải khiến họ trở tay không kịp.”
“Hôm qua chúng ta đánh chiếm Thượng Lật thành, chắc chắn bây giờ Cẩm Tú thành đã có chuẩn bị.” Tô Diễn hơi lo lắng, có tấm gương của Thượng Lật thành trước đó, họ không thể dùng cách tương tự để đánh chiếm Cẩm Tú thành.
“Ngươi cũng thấy địa hình của Cẩm Tú thành rồi đấy, đúng là thích hợp để tiến công, nhưng nếu tiến công sẽ không tránh khỏi thương vong, chúng ta thật sự phải…” Tô Diễn hỏi một cách không chắc chắn, vì tấn công trực diện là cách tốt nhất mà hắn nghĩ ra được. Chỉ là nếu làm vậy thì chắc chắn Kinh Mặc sẽ không chủ động xin đi giết giặc.
Kinh Mặc không nói, chỉ nhìn đồ ăn trước mắt, gắp một chút rau đưa vào miệng chậm rãi nhai, tựa hồ không hề lo lắng.
“Lát nữa chúng ta đi tấn công Cẩm Tú thành nên không thể bị đói được, tốt nhất ngươi hãy để ta ăn thêm chút nữa, nếu không ta không phát huy được hết khả năng của mình, chưa biết chừng sẽ khiến chúng ta bị giết sạch mà về.” Trong lời Kinh Mặc mang theo ý cảnh cáo, nhưng nhiều hơn cả vẫn là sự bất mãn nhàn nhạt.
Cô bé chỉ muốn yên lặng ăn một bữa cơm, Tô Diễn không cho bé ăn ngon thì cũng thôi, lại còn làm ảnh hưởng tâm trạng lúc bé ăn, thật là…
“Kinh Mặc, ngươi nói cho ta biết chúng ta làm thế nào đi rồi ta sẽ không quấy rầy ngươi ăn nữa, lát nữa đồ ăn vặt đặc biệt của Thượng Lật thành sẽ được chuyển tới, đợi ngươi ăn no rồi chúng ta xuất phát.” Tô Diễn lấy lòng Kinh Mặc, cô bé chỉ gật đầu rồi tiếp tục cúi đầu ăn.
Tô Diễn sốt ruột không thôi nhưng không dám nói gì, chỉ đứng bên cạnh Kinh Mặc, nhìn cô chậm rãi thưởng thức, dáng vẻ nhàn nhã giống như bà lão sống cuộc đời nhàn hạ.
“Kinh Mặc…” Cuối cùng Tô Diễn cũng không nhịn được nữa, vì hắn cực kỳ muốn biết cách để chiến thắng.
“Ồn ào.” Kinh Mặc rất bất mãn mà thở dài một tiếng, tiếp tục ăn.
“Tô ca ca vẫn nên đi điểm binh đi, nhớ dẫn theo đám người Trần đại ngốc.” Kinh Mặc thấy Tô Diễn lập tức trở nên ỉu xìu thì có chút không đành bèn nhỏ giọng nói.
Tô Diễn nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên vui vẻ, hắn vội vàng rời đi, nhưng tới cửa lại có chút không yên lòng nhìn Kinh Mặc hỏi: “Không phải ngươi lại lôi đám Trần đại ngốc ra mạo hiểm nữa đó chứ? Nếu ngươi vẫn muốn dùng cách như với Thượng Lật thành thì không được đâu.”
Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Tô Diễn, Kinh Mặc không khỏi bật cười, cô bé cười nói với hắn: “Yên tâm đi, ta đưa họ theo, một là dùng cho mục đích quân sự, hai là vì họ khoẻ.”
Lời của Kinh Mặc cuối cùng cũng giải toả được nỗi lo trong lòng Tô Diễn, hắn ngoan ngoãn đi điểm binh, Kinh Mặc tiếp tục thưởng thức bữa ăn của mình.
Sau khi đồ ăn vặt của Thượng Lật thành được đưa tới, Kinh Mặc lại ăn rất nhiều, sau khi ăn xong cô bé chậm rãi đi tìm Tô Diễn, chỉ là dáng vẻ đó nhàn nhã như đang đi dạo sau bữa ăn chứ không hề giống đi chinh chiến.
Thấy Kinh Mặc ung dung xuất hiện trước mặt mình một lần nữa, lòng Tô Diễn cảm thấy hoảng sợ, hắn luôn cảm thấy bộ dạng của Kinh Mặc không có vẻ gì là chuẩn bị đi đánh giặc.
Nhưng trước khi đi cô bé đã nói rất rõ...
“Đi thôi.” Kinh Mặc duỗi tay muốn Tô Diễn bế mình lên lưng ngựa, từ sau khi Lý Trường An bế bé lên ngựa ngày hôm qua, đột nhiên Kinh Mặc lại thích được người khác bế lên ngựa, vừa cảm nhận được ngựa phi nước đại, lại vừa được người phía sau bảo vệ.
Tô Diễn bế Kinh Mặc lên ngựa, bảo vệ Kinh Mặc rồi ngoan ngoãn nghe lời cô bé dẫn đội quân lên đường.
Chỉ là đi không được bao lâu, Tô Diễn lại không kìm được nhẹ giọng hỏi: “Tiểu công chúa, có phải ngươi nhớ nhầm đường rồi không? Đây đâu phải đường đến Cẩm Tú thành.”
“Ta biết đây không phải đường đến Cẩm Tú thành, hiện nay họ đã có chuẩn bị mà ta lại đến đánh Cẩm Tú thành, ngươi coi ta là kẻ ngốc à? Quân binh Đại Lương chúng ta rất quý giá.” Kinh Mặc nhẹ giọng nói, lời cô bé khiến Tô Diễn cảm động, vì Kinh Mặc luôn vô thức khiến người khác sinh ra ảo giác, cảm thấy cô bé sẽ là một vị tướng quân xứng chức.
Lý tướng quân đã nói muốn làm một tướng quân giỏi, làm một tướng quân có thể thắng trận thì phải trân trọng tính mạng của binh lính, chỉ khi ngươi quan tâm đến tính mạng của binh lính thì binh lính mới sống, mới có thể chiến đấu hết mình.
Mà đạo lý này Tô Diễn hoàn toàn hiểu ra sau khi đọc rất nhiều sách quân sự và nghiên cứu kinh nghiệm chiến đấu của nhiều bậc tiền bối. Nhưng Kinh Mặc chưa tiếp xúc với chiến tranh bao giờ, những lời nói và quan điểm thuần khiết ấy đã phản ánh suy nghĩ cá nhân của cô bé.
“Vậy chúng ta đi đâu?” Tô Diễn hỏi, lần này Kinh Mặc không trốn tránh mà nói thẳng: “Lần này ta sẽ đi chiếm Cẩm Lý thành.” Kinh Mặc nhẹ nhàng nói, đôi mắt ánh lên vẻ kiên quyết, Tô Diễn nghe vậy đáy mắt cũng loé lên.
Đúng thế, nếu nói về trở tay không kịp thì Cẩm Lý thành thực sự có thể đạt được hiệu ứng này tốt hơn Cẩm Tú thành.
Vì Cẩm Lý thành ở phía sau Cẩm Tú thành, ai cũng biết mục tiêu cuộc tấn công tiếp theo của Đại Lương là Cẩm Tú thành, ngay cả Cẩm Lý thành cũng đang bí mật suy nghĩ về việc vận chuyển binh lực của Cẩm Tú thành vì lợi ích của mình.
Nếu họ đổ bộ vào rìa Cẩm Lý thành thì thực sự sẽ khiến Cẩm Lý thành trở tay không kịp, đến khi đó chiếm được Cẩm Lý thành là điều rất dễ dàng.
Mà sau khi có được Cẩm Lý thành, Cẩm Tú thành sẽ trở thành một thành phố biệt lập, đến lúc ấy chiếm đánh Cẩm Tú thành chỉ còn là vấn đề thời gian.
Tô Diễn vui vẻ muốn hô to một tiếng, nhưng hắn còn chưa lên tiếng thì đã nhận ra một vấn đề, con đường họ đi hôm nay cũng không phải để đến Cẩm Lý thành.