Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại Full Dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 402: LỰA CHỌN CỦA ÔN YẾN




CHƯƠNG 402: LỰA CHỌN CỦA ÔN YẾN

Tô Diễn nghe xong lời của Lý Trường An đáy lòng bất giác kinh ngạc, tiếp đó là sự vui mừng nghiêng trời lệch đất, vui mừng lý trí trước đó của mình, khiến tất cả đều không tệ hại tới mức không còn cách nào giải quyết.

“Vậy chúng ta bây giờ làm thế nào? Chúng ta giết lại? Hay là...” Tô Diễn vội vàng nhìn Lý Trường An, bây giờ Lý Trường An và Thiên Sơn trong vô hình đã trở thành trụ cột trong lòng hắn ta, mặc dù hắn ta lúc này muốn giết lại, giết sạch toàn bộ những người muốn đẩy quân Khắc Châu vào chỗ chết.

“Là ai đang chấp hành sát chiêu này của Tống Vân Lễ? Lương Quang Tường?” Lý Trường An hỏi xong thì nhìn Thiên Sơn, sắc mặt trầm trọng.

Thiên Sơn không trả lời, chỉ là lúc hai người nhìn nhau đáp án đã hiện lên trong mắt.

“Hắn dẫn bao nhiêu người làm chuyện này?” Lý Trường An tiếp tục hỏi, mặc dù trong lòng sớm đã có đáp án không hay.

“Không ít hơn bốn vạn người.”

“Không thể nào, trong biên cảnh Khắc Châu sao có thể có nhiều người như vậy, quân Khắc Châu là...” Cao Đức Quang bị người dẫn vào tiểu viện cũng sớm đã hiểu rõ toàn bộ sự việc, hắn ta luôn cố gắng áp chế sự chấn động của mình, lại vẫn bị con số Thiên Sơn nói ra làm kinh động.

“Là người của Tống Vân Lễ, e là trong trận tàn sát này, người duy nhất chết là năm ngàn người ở cửa tiểu viện, bốn ngàn năm trăm người khác vẫn sẽ sống.” Lý Trường An nói rất kiên định, đám người Tô Diễn và Cao Đức Quang lại không hiểu ý trong lòng hắn ta.

Thiên Sơn đương nhiên là hiểu, bốn vạn năm ngàn quân Khắc Châu mà Lương Quang Tường dẫn tới tàn sát sẽ trở thành quân Khắc Châu, nói cách khác, quân Khắc Châu sau này sẽ không còn là quân đội của quốc gia, mà là của một mình Tống Vân Lễ.

Hơn nữa quân đội thuộc về Tống Vân Lễ này vẫn sẽ ăn lương bổng của quốc gia, còn sẽ vào thời khắc mấu chốt mà cho quốc qua một kích chí mạng.

Tống Vân Lễ, quả thật tâm tư thâm trầm, quả thực đủ độc ác, tính mạng của hơn bốn vạn người trong mắt hắn ta chỉ như cỏ rác.

Đương nhiên, ác độc hơn nữa là Lương Quang Tường, Lương Quang Tường từ Phi Long môn bọn họ đi ra, lại có thể giơ thanh đao với quân Khắc Châu, hung ác như vậy, không biết Tống Vân Lễ phải trả giá bao lớn.

“Tướng quân, chúng ta phải làm thế nào? Quân Khắc Châu không giết môn chủ Ôn, ngay cả địch ý đối với môn chủ Ôn cũng là bị người ta xúi giục, xin người cứu họ.” Cao Đức Quang thấy Lý Trường An và Thiên Sơn đều im lặng, trong lòng vô cùng lo lắng, hắn ta giãy giụa quỳ trên mặt đất, Tô Diễn cũng quỳ xuống, bây giờ hi vọng duy nhất có thể để quân Khắc Châu bọn họ tiếp tục tồn tại là họ, lúc này đừng nói là quỳ xuống, cho dù là muốn tính mạng của họ họ cũng sẽ không chút do dự.

“Mãn thúc đâu?” Lý Trường An khẽ hỏi, bây giờ tình thế nguy cấp, nhưng lại không phải lúc mà họ có thể hành động sơ suất, bây giơ môn chủ hôn mê, mấy trưởng lão Phi Long môn bọn họ phải thương lượng một chút.

“Lúc môn chủ đang trị liệu đã tỉnh lại một lần, nàng phân phó Mãn thúc đưa số bạc mấy ngày trước Phi Long môn mang tới quân doanh Khắc Châu.”

Trước đó họ còn không biết âm mưu của bọn Lương Quang Tường, Ôn Yến vẫn cho rằng sau khi giải quyết quân lương, thì cảm xúc của những người bao vây tiểu viện sẽ hòa hoãn, tất cả sẽ từ từ giải quyết, cho nên mới quyết định làm vậy.

Nhưng bây giờ, rõ ràng tình hình đã không còn nằm trong khống chế của họ.

“Ngươi là người dẫn binh, chuyện này vẫn là ngươi ra chủ ý.” Thiên Sơn khẽ nói với Lý Trường An, nàng ta bây giờ trong đầu đều suy nghĩ tới Ôn Yến, căn bản không nghĩ ra bất kỳ cách nào để giải quyết vấn đề này.

“Bây giờ người có thể giải quyết vấn đề chỉ có môn chủ, chỉ cần nàng xuất hiện trong quân Khắc Châu, Lương Quang Tường sẽ không còn lý do nào, đến lúc đó bốn vạn người mà Lương Quang Tường dẫn dắt, e là sẽ có một trận cá chết lưới rách với quân Khắc Châu.

Lý Trường An khẽ nói, ông ta đã hiểu rõ, họ phải ra tay, bất kể thắng thua.

“Vậy còn đợi gì nữa, chúng ta dẫn môn chủ Ôn đi thôi, nàng xuất hiện, tất cả đều sẽ giải quyết dễ dàng.” Cao Đức Quang vội vàng mở miệng, hoàn toàn quên mất Ôn Yến vẫn còn đang hôn mê.

Thiên Sơn trừng mắt Cao Đức Quang, hận không thể xé rách miệng hắn ta, quân Khắc Châu quả thực quan trọng, nhưng Ôn Yến bây giờ đang bị thương...

Quan trọng hơn nữa là cho dù Ôn Yến xuất hiện, đó cũng không phải là điểm kết thúc cho toàn bộ mọi chuyện, chỉ là bắt đầu cho một trận đại chiến.

So sánh với binh sĩ sớm đã chuẩn bị tốt của Tống Vân Lễ, ưu thế duy nhất của họ là nhiều hơn tám ngàn người, năm ngàn người hôm nay bao vây tiểu viện, còn có ba ngàn người Phi Long môn Lý Trường An dẫn tới.

“Chuyện này còn có gì suy nghĩ, chúng ta lập tức tới đó.” Giọng nói yếu ớt của Ôn Yến từ cửa truyền tới, Thiên Sơn và Lý Trường An nhìn sang, Ôn Yến khuôn mặt tái nhợt đang đứng ở cửa, mặt đầy lo lắng, chỗ ngực lại lộ ra vết máu, rất rõ ràng, là vết thương do động tác của cô.

“Môn chủ, vừa nãy đại phu đã nói, người bây giờ không thể cử động lung tung, nếu không miệng vết thương lại bị rách ra, người...” Thiên Sơn lo lắng nói với Ôn Yến, mặc dù sớm đã biết, nếu cô biết chuyện này nhất định sẽ lựa chọn như vậy, nhưng nàng ta vẫn hi vọng cô có thể ích kỷ một chút, có thể đối xử với bản thân tốt một chút.

“Ta là đại phu, thân thể của ta tự ta rõ ràng nhất, ta không sao.” Ôn Yến nói rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, cô bây giờ cả người đều nhẹ bẫng, ngay cả đứng thẳng cũng không đủ sức lực, cô bây giờ cũng hoàn toàn không quan tâm hình tượng.

“Thiên Sơn, cô đi chuẩn bị xe ngựa, chúng ta lập tức xuất phát.” Lý Trường An thấy khuôn mặt Ôn Yến tiều tụy, trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng hắn ta càng rõ ràng, bây giờ không phải lúc nhi nữ tình trường.

“Vạn Thuần, giúp ta cầm kim châm trên bàn tới đây.” Ôn Yến nói xong thì yếu ớt giơ tay nhận, đợi nhận được ngân châm, cô cầm ngân châm đâm vào mấy huyệt vị trên ngực mình.

“Môn chủ, không được thì ta giả trang thành người đi đi? Thuật dịch dung của chúng ta đều cũng được.” Vạn Thuần thấy dáng vẻ yếu ớt của Ôn Yến, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.

“Ngươi không lừa được Lương Quang Tường.” Ôn Yến không có tinh thần và sức lực phí lời, cô vừa dựa vào Vạn Thuần gian nan đứng dậy, vừa khẽ nói.

Lý Trường An thấy Ôn Yến đi đường loạng choạng, cuối cùng không nhịn được tiến lên, khẽ nói một câu: “Môn chủ, đắc tội.”

Nói rồi Lý Trường An liền khom người ôm Ôn Yến lên, từng bước đi về phía cửa.

Lúc này, quân Khắc Châu đang vây ở cửa đã biết chuyện đại doanh, đều đang xôn xao bàn tán, thấy Lý Trường An ôm Ôn Yến yếu ớt đi ra, họ như nhìn thấy cứu tinh, mặt tràn đầy hưng phấn và vui mừng.

Ôn Yến không có sức lực quan tâm cảm xúc của họ, chỉ dựa vào lòng Lý Trường An, mắt lại nhìn Tô Diễn, rồi nhìn Cao Đức Quang.

Tô Diễn bị Ôn Yến nhìn đáy lòng càng thêm áy náy, Cao Đức Quang lại đầu óc mơ hồ, cuối cùng Vạn Thuần sau lưng Ôn Yến không nhịn được khẽ nói một câu: “Lần này chúng ta đi đến đó, nghe lệnh của ai trong hai người các ngươi?”

Người của Phi Long môn đương nhiên sẽ không nghe mệnh lệnh của Cao Đức Quang và Tô Diễn, cho nên lời của Vạn Thuần chỉ là nhắc nhở họ, lần này tới đó, họ phải nghe lệnh của Lý Trường An.

Tô Diễn mặc dù tuổi trẻ bồng bột, lại thông minh nhất, nghe xong lời của Vạn Thuần, hắn ta quỳ phịch xuống trước mặt Lý Trường An, lớn tiếng hô: “Mạt tướng Tô Diễn nguyện nghe theo hiệu lệnh của Lý tướng quân.”

Cao Đức Quang vẫn có chút do dự, vì Lý Trường An không phải tướng lĩnh triều đình, hắn chỉ là một tướng lĩnh của Phi Long môn, nếu miễn cưỡng xem như một chức vụ, cũng chỉ là hộ vệ hậu cung.

Lý Trường An lại không để ý, hắn ta ôm Ôn Yến lên xe ngựa, giúp cô đổi tư thế thoải mái, mới xoay người gật gật đầu với Tô Diễn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK