CHƯƠNG 380: CẢNH CÁO LƯƠNG QUANG TƯỜNG
Ôn Yến không muốn giết người, cũng không muốn nhìn thấy một sinh mạng còn sống sờ sờ chết đi trước mặt mình, nhưng vì Lương Quang Tường, cô vẫn xuất hiện ở hiện trường trừng phạt phản đồ.
Cô vừa mới ngồi xuống, Lương Quang Tường đã đi đến, y nhìn chằm chằm Ôn Yến, nhỏ giọng hỏi một câu: “Môn chủ có ý gì?”
Cũng không trách Lương Quang Tường vì sao lại hỏi như vậy, ý đồ của cô vô cùng rõ ràng, chính là cảnh cáo Lương Quang Tường, không nên bước nhầm bước nào đó.
“Không có ý gì cả, là Lương trưởng lão suy nghĩ nhiều rồi.”
“Ngài...”
“Ta chỉ cảm thấy trong môn đã rất nhiều năm không trừng phạt phản đồ nào, cho nên mới mượn cơ hội này để tập họp mọi người lại với nhau, thuận tiện hy vọng các vị sau này sẽ quản tốt thuộc hạ của mình, sau này nếu có phản bội, giết không tha.” Lời nói của Ôn Yến mạnh mẽ hùng hồn, làm người ở đây đều run sợ.
Tất cả mọi người ở đây đều có thêm hiểu biết mới về Ôn Yến, lúc trước bọn họ còn cảm thấy Ôn Yến nhậm chức môn chủ quá ôn hòa, không đủ khí phách, bây giờ xem ra hình như bọn họ đã nghĩ sai rồi.
Lương Quang Tường vẫn luôn nhìn Ôn Yến chằm chằm, y hy vọng có thể từ trên mặt Ôn Yến nhìn ra chút gì đó, nhưng mà Ôn Yến lại lạnh mặt từ đầu đến cuối, mãi đến khi kết thúc mọi chuyện y cũng chưa nhìn thấy chút khác thường nào trên mặt Ôn Yến cả, ngay cả lúc nhìn cảnh giết người thì sắc mặt của cô vẫn vô cùng bình tĩnh.
Lương Quang Tường vô cùng xác định, Ôn Yến bây giờ còn lạnh lùng hơn trong hiểu biết của y và trong lời đồn nhiều.
“Môn chủ nếu như đã không còn chuyện gì nữa, vậy ta đi về trước.” Lương Quang Tường thấy Ôn Yến vẫn lạnh lùng ngồi ở đó, cuối cùng cũng nhịn không được nhẹ giọng nói.
“Ừ, Lương trưởng lão đi về đi.” Ôn Yến lạnh nhạt liếc nhìn Lương Quang Tường, lời nói tùy ý lại ôn hòa.
Lương Quang Tường đột nhiên có cảm giác đánh vào bịch bông, y còn tưởng rằng Ôn Yến ít ra còn phải nói gì đó với mình, nhưng mà không ngờ cô lại chẳng nói thêm gì cả.
“Có phải môn chủ đã biết được gì không?” Cuối cùng Lương Quang Tường cũng không nhịn được, nhỏ giọng nói.
Mắt Ôn Yến lóe sáng, nhìn lướt qua Lương Quang Tường, nhỏ giọng nói: “Lương trưởng lão có phải có chuyện gì muốn nói cho ta không?”
Trong tích tắc đó, Lương Quang Tường gần như đã cho rằng Ôn Yến đã biết hết mọi chuyện, nhưng mà lại chỉ trong tích tắc, y đã xác định Ôn Yến không có khả năng biết được.
Chờ đến khi y nhìn vẻ mặt của Ôn Yến, bắt được sự vội vàng trong ánh mắt cô.
Lương Quang Tường có thể xác định rõ ràng, cô không biết được chuyện mình phải làm. Ôn Yến nhìn thấy sự thay đổi cảm xúc của Lương Quang Tường, nhưng mà kết quả lại làm cho cô thất vọng rồi.
Lương Quang Tường hiển nhiên không muốn để cho cô biết chuyện mình đang làm là gì.
“Lương trưởng lão, mặc dù Phi Long Môn đối xử cực kì nghiêm khắc đối với phản đồ, nhưng mà đối với người một nhà, nó vĩnh viễn mở rộng vòng tay, cho dù đã từng bước sai một bước, chỉ cần không phải là sai lầm quá lớn, chỉ cần người đó đồng ý quay về.” Giọng nói của Ôn Yến ôn hoà giống như lời dạy dỗ ân cần của người mẹ nhiều năm về trước.
“Môn chủ vẫn là người trẻ tuổi, đừng có nói mấy lời triết lý già dặn như thế.” Lương Quang Tường thất thần trong chốc lát, nhưng mà ngay sau đó, y lập tức nhắc nhở Ôn Yến.
Không phải là không thể nói những lời này, mà là nếu như Ôn Yến cứ tiếp tục nói, y sẽ dao động mất.
Không có người nào biết sự giãy dụa và khó xử giữa Phi Long Môn và Tống Vĩnh Kỳ suốt mấy năm nay của y, y muốn tình yêu, muốn quyền thế, muốn cuộc sống của mình tràn ngập hạnh phúc và thõa mãn.
Những thứ này, Phi Long Môn không cho y được.
Nhưng mà Phi Long Môn lại là gốc rễ của y, không có Phi Long Môn, y bây giờ có lẽ chỉ có hai bàn tay trắng.
“Lương trưởng lão, sau này gặp lại.” Ôn Yến đã vô cùng xác định, bây giờ vài câu nói của cô đã hoàn toàn không thể lay động được lòng kiên định của Lương Quang Tường nữa rồi.
Bọn họ cuối cùng vẫn là càng đi càng xa, bây giờ, nếu như Lương Quang Tường không chịu dừng cương trước vực, bọn họ sợ là sẽ không còn khả năng gặp nhau được nữa.
Ôn Yến nhìn Lương Quang Tường đang chậm rãi đi khỏi tầm mắt cô, trong lòng vô cùng sợ hãi, Thiên Sơn thấy sắc mặt của Ôn Yến hơi hoảng loạn, nhanh chóng chạy lên nắm chặt tay cô, nhỏ giọng nói: “Môn chủ ngài yên tâm đi, người của Phi Long Môn muốn phản bội, không phải cứ muốn là được, lòng trung thành mà Phi Long Môn dạy cho chúng ta đã khắc sâu vào trong xương, có lẽ đến giây phút cuối cùng, y sẽ... dừng cương trước vực.”
Nhưng mà đây cũng chỉ là một tưởng tượng tốt đẹp mà thôi, nếu như Lương Quang Tường thật sự đặt lời dạy dỗ của Phi Long Môn vào lòng, ghi nhớ ân đức của Phi Long Môn đối với y vào lòng, bây giờ y cũng đã không...
“Bên chỗ ám tuyến không có tin tức gì sao? Hoặc là nói, ám tuyến cũng đã bị Lương Quang Tường thu phục rồi?” Ôn Yến nhịn không được hỏi Thiên Sơn, bây giờ phần thắng duy nhất của bọn họ bên chỗ Lương Quang Tường nằm ở chỗ tin tức của ám tuyến, nhưng Vạn Thuần đã phát lệnh cho ám tuyến, mà vẫn không nhận được tin tức gì, chuyện này không thể không làm cho Ôn Yến hốt hoảng.
Giống như một con diều, bây giờ cô có thể nhìn đến con diều bay càng lúc càng cao trên bầu trời, nhưng mà dây diều lại vuột khỏi tay rồi.
“Khả năng ám tuyến bị thu phục không quá lớn, không có tin tức truyền về có lẽ là bởi vì bản thân hắn không được an toàn, hoặc là chưa có được tin tức gì.”
Ôn Yến như thế này rất khác thường, khác thường đến mức ngay cả nàng cũng cảm thấy xa lạ.
“Môn chủ, bên chỗ Vạn Lương có tin tức.”
“Ngươi nói là trấn Vân Tập hay là chính Vạn Lương?”
“Chính bản thân Vạn Lương.”
“Nàng ta bị đưa đi nơi nào? Bây giờ có bảo đảm an toàn không?” Ôn Yến sốt ruột hỏi, bây giờ cô cần biết được Vạn Lương có được an toàn không ngay lập tức, nhớ đến hôm đưa nàng ta rời đi, trong lòng của Ôn Yến lại hơi đau đớn.
“Bị đưa đến đại bản doanh của Tống Vân Lễ, hơn nữa đã bị đưa cho Cửu Vương.”
“...” Trong lúc nhất thời Ôn Yến cũng không biết nên nói gì, cô cũng không biết giờ phút này mình muốn nói gì nữa.
“Môn chủ, tin tức Vạn Lương truyền đến là: Người nam nhân Cửu Vương này dùng quá tốt, hy vọng môn chủ có thể nhường cho nàng, nàng sẽ đối xử tử tế.”
Thiên Sơn nói xong mấy câu này thì nhịn không được nữa bật cười, mà Ôn Yến lại ngơ ngác, thật lâu sau mới hiểu ra ý của nàng ta, đặc biệt là ba chữ dùng quá tốt kia, làm cho Ôn Yến cũng nhịn không được cảm thấy buồn cười.
“Môn chủ, có cần hồi âm nói Cửu Vương vốn không phải là của ngài không?” Thiên Sơn nhịn không được hỏi Ôn Yến, Ôn Yến nhìn Thiên Sơn, vô cùng nghiêm túc nói: “Muội nói cho Vạn Lương, dùng tốt cũng phải dùng vừa phải thôi, coi chừng nước chảy đá mòn đó.”
Thiên Sơn trừng mắt nhìn Ôn Yến, nếu không phải chính tai nàng nghe được lời Ôn Yến nói, nàng thật sự còn tưởng rằng mình nhìn thấy một môn chủ giả nữa, cũng không biết môn chủ đen tối như thế này, Hoàng thượng có biết hay không nữa.
Nhưng mà Thiên Sơn cũng không thể không thừa nhận, hồi âm của Ôn Yến cao minh hơn hồi âm của mình rất nhiều.
“Nếu như tiện, vậy thì đưa cho Cửu Vương một lá thư luôn, chuyển nguyên văn lời Vạn Lương nói cho ông ta nghe.”
Ôn Yến đã có thể tưởng tượng đến sắc mặt của Cửu Vương rồi, bị nữ nhân của mình khen là dùng tốt, ông ta nên vui mừng hưng phấn hay là nên nổi điên đây?
“Môn chủ, nhóm ám vệ của chúng ta truyền tin cũng không dễ, ngài không nên hỏi chút chuyện chính sự, hỏi thử xem kế hoạch của Tống Vân Lễ rốt cuộc là cái gì sao?”
“Thiên Sơn, muội cảm thấy nếu như Cửu Vương đã biết được kế hoạch của Tống Vân Lễ rồi, vậy vì sao ông ta lại không nói gì hết? Vạn Lương cũng không có hồ đồ đến mức có tin tức mà không chịu truyền về.” Ôn Yến cũng muốn biết chút tin tức ở bên đó, nhưng mà cô vô cùng xác định, Tống Vân Lễ sẽ không để Cửu Vương tiếp xúc đến những tin tức quan trọng.
“Cho nên Vạn Lương chỉ là dùng một cách khác để tỏ vẻ bọn họ đều tốt, thậm chí, Vạn Lương sở dĩ sẽ nói ra lời này, là vì lo lắng Tống Vân Lễ sẽ chặn tin tức của bọn họ lại.”
Cho nên Ôn Yến mới trả lời Vạn Lương một tin tức như thế, cho dù bị chặn lại, cũng không đến mức làm cho Cửu Vương bị Tống Vân Lễ nghi ngờ.
Ngay lúc Thiên Sơn nhận lệnh chuẩn bị rời đi, Ôn Yến đột nhiên mở miệng nói: “Bên chỗ trấn Vân Tập bên kia, chúng ta cũng nên hành động rồi.”