Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại Full Dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Kế Thành xoắn xuýt cả đêm, hắn không muốn Kinh Mặc như nguyện nhìn thấy nam nhân che mặt đó, nhưng hắn lại đau lòng nàng không ăn cơm.



Giằng co cả đêm, lúc sáng tỉnh lại, hốc mắt hắn cũng thâm đen, nam nhân không ngủ đủ ra vẻ tâm trạng mình rất nóng nảy.



Sau khi ngược đãi Dạ Nhất, Dạ Nhị, Dạ Tam mấy lượt, hắn mới nói ra quyết định của mình: “Gia muốn đến Kinh Mặc thành."



“Vương gia, còn bảy ngày mới tới đại hôn của người, bây giờ người đi có phải quá nóng vội không?” Từ Cảnh thành tới Kinh Mặc thành ba ngày là đủ rồi, mà đại hôn thì có rất nhiều chuyện còn cần chủ ý của vương gia, vương gia không ở đây...



“Ta cũng không nói mình muốn đi đón dâu, ta chỉ là xem xem nữ nhân ngốc đó, không xem một cái lỡ nàng ngốc chết, ta không phải phải làm góa phu sao.” Hứa Kế Thành nghĩ một đằng nói một nẻo xong, liền xoay người xuất phủ, may mắn Dạ Tam hiểu tính tình vương gia nhà mình nên đã có chuẩn bị, lấy ba bọc tay nải sau lưng ra, vứt cho Dạ Nhất Dạ Nhị mỗi người một bọc, sau đó liền đuổi theo bước chân Hứa Kế Thành.



Quyết định muốn đi gặp Kinh Mặc, là vì hắn quá lo lắng, mấy năm nay hắn luôn chú ý hành tung của nàng, lại chưa từng nghe nói nàng ăn uống không ngon.



Vội vàng cả đường, chỉ trong một ngày ngắn ngủi thì đã tới Kinh Mặc thành, Dạ Nhất, Dạ Nhị, Dạ Tam theo phía sau đều đã mệt không chịu nổi, lại không dám có bất kỳ oán hận nào với vương gia nhà mình, họ cố gắng chống đỡ, đầu tiên tới địa điểm của ám vệ, biết được tình hình hôm nay của công chúa Kinh Mặc.



“Vẫn không ăn gì cả?” Hứa Kế Thành nhìn nội dung trên giấy, sắc mặt trở nên xanh mét.



Không ai dám trả lời hắn, ai cũng biết chỉ cần mở miệng thì tất sẽ bị hắn ngược cho thương tích đầy mình.



Cho tới khi những người trong phòng đều cảm thấy sắp ngạt thở, Dạ Tam mới lấy dũng khí khuyên nhủ: “Gia, người đi cả ngày đường rồi, ăn chút đồ trước đi, đợi tối chúng ta nghĩ cách đến phủ thành chủ.”



“Nàng đã mấy ngày không ăn rồi, ta ăn cái gì mà ăn, một ngày không ăn không chết được.”



Đám người Dạ Nhất cũng không dám nói chuyện, họ rất rõ ràng, dù họ nói ra thì hắn cũng sẽ không ăn.



“Lập tức sắp xếp cho ta, ta muốn gặp nàng.” Hứa Kế Thành cuối cùng mở miệng, nhưng lời nói ra lại khiến sắc mặt đám thuộc hạ khó xử.



“Gia, đây là Kinh Mặc thành, chúng ta muốn vào phủ thành chủ, với thân phận của chúng ta cũng nên đợi tới tối giả trang một chút đi.” Dạ Tam bất đắc dĩ nhắc nhở gia nhà mình.



“Ta đi bây giờ, nàng còn có thể ăn bữa tối.” Hứa Kế Thành nói xong thì xoay người bước đi.



“Gia, người phải đeo mặt nạ da người trước, dáng vẻ này của người, công chúa Kinh Mặc nhất định sẽ cảm thấy người là kẻ lừa đảo.” Dạ Tam đuổi theo cao giọng nhắc nhở, Hứa Kế Thành quay đầu nhìn hắn, như có suy nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu.



Thực ra hắn muốn dùng khuôn mặt mình để đi gặp Kinh Mặc, nhưng thân phận hắn bây giờ rất xấu hổ, mà người Kinh Mặc muốn nhìn thấy tuyệt đối không phải khuôn mặt này của hắn, cho nên, dù không muốn, hắn vẫn quay đầu, để Dạ Tam giả trang cho mình một phen, sau đó mặt mày buồn bực đi tới phủ thành chủ.



“Gia, chúng ta đi lên mái nhà, ta biết công chúa Kinh Mặc ở phòng nào.” Dạ Nhất đã sớm biết sắp xếp phòng của phủ thành chủ, hắn đi tới cạnh Hứa Kế Thành, khẽ nói.



Hứa Kế Thành nghiêng đầu nhìn hắn một cái, khinh thường nói: “Ta giả trang cẩn thận như vậy, không phải để leo tường.”



Nói xong, Hứa Kế Thành liền đường hoàng đi tới cổng phủ thành chủ, tới nơi, hắn mới giọng nói với thủ vệ ở cổng một câu: “Ta muốn gặp Tống Kinh Mặc.”



“Ngươi là ai, dám to gan gọi danh húy của công chúa.” Thị vệ giữ cửa vốn vô cùng sùng bái Kinh Mặc, bây giờ thấy có người gọi thẳng tên nàng, hắn đương nhiên không cho phép.



“Người công chúa các người muốn tìm, ngươi nói với nàng, nếu không để ta vào, ta sẽ đi ngay, sẽ không xuất hiện trước mặt nàng nữa.” Vì sắp gặp Kinh Mặc, tâm trạng Hứa Kế Thành vô cùng tốt, nói xong liền yên lặng đứng đó, đám thị vệ chưa từng nhìn thấy chủ tử hiền hòa như vậy đều sững sờ.



Họ trước nay chưa từng biết gia nhà họ có thể nho nhã lễ độ như vậy, có thể yên lặng kiên nhẫn đợi thủ vệ trả lời.



Nhưng gia nhà họ không đợi quá lâu thì đã thấy cổng phủ bỗng lóe lên bóng dáng đỏ rực, như chim non sà vào lòng gia nhà họ.



“Ngươi cuối cùng tới rồi, ta biết ngay ngươi không chết.” Kinh Mặc không sà vào lòng Hứa Kế Thành, chỉ ôm cánh tay hắn, nhưng khoảng cách hai người quá gần, khiến đám người Dạ Nhất không kịp phòng bị cảm thấy dáng vẻ hai người cực kỳ thân mật.



“Ngươi chắc chắn ta là người hôm đó kề vai sát cánh với ngươi? Ta là giả.” Sự thân thiết của Kinh Mặc khiến Hứa Kế Thành vui vẻ trong chốc lát rồi chỉ còn lại sự buồn bực tràn đầy.



Ừ, nữ nhân của mình ôm cánh tay của nam nhân khác, thân mật như vậy, hắn nghĩ thôi cũng cảm thấy chua chát, cho nên lời nói ra cũng khiến người ta cực kỳ tức giận.



“Mới không phải đâu, ta lại không mù, ban đầu người cứu ta chính là ngươi, ta nhớ ánh mắt ngươi.” Nghe thấy lời của nam nhân, Kinh Mặc không thèm nghiên cứu đã nói rất chắc chắn.



“Chắc chắn như vậy?” Hứa Kế Thành cũng có chút hoài nghi, mình hôm đó đeo mặt nạ, Kinh Mặc lại có thể nhớ rõ ràng như thế.



“Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ta sẽ không nhận lầm, ân nhân mau mời vào.” Kinh Mặc vừa nói vừa kéo Hứa Kế Thành vào phủ thành chủ, cảm giác thân thuộc đó khiến đáy lòng Hứa Kế Thành vô cùng vui vẻ, nhưng chỉ đi vài bước, trái tim hắn lại tràn đầy sương mù.



“Sao vậy? Hình như ngươi không vui?” Kinh Mặc thấy bước chân Hứa Kế Thành ngày càng chậm, có chút không hiểu quay đầu lại.



“Ừ, nữ nhân của ta mang nón xanh cho ta.” Hứa Kế Thành nghiêm túc đáp.



“Thiên nhai nơi nào không có cỏ thơm, hơn nữa ngươi soái như vậy, nàng không thích ngươi là nàng mắt mù, sau này sẽ có nữ nhân xếp hàng thích ngươi, ngươi phải tự tin lên.”



“Vậy ngươi thích ta sao?” Hứa Kế Thành hỏi rất nghiêm túc, nói xong liền nhìn vào mắt Kinh Mặc.



Mà lúc này, mấy người Dạ Nhất theo phía sau Hứa Kế Thành đã muốn khóc mà không có nước mắt rồi, chủ tử nhà họ bây giờ là đang tự tìm buồn bực cho bản thân có được không?



“Thích.” Kinh Mặc thành thật trả lời, nhìn vào ánh mắt trong suốt của Hứa Kế Thành, có câu ai cũng có lòng yêu cái đẹp, mình thích soái ca cũng không có gì sai mà.



Mấy người phía sau Hứa Kế Thành đã sợ đến thở mạnh cũng không dám, hận không thể lập tức biến mất không còn tung tích.



Hứa Kế Thành lại nhìn Kinh Mặc, cười khẽ, chỉ là nụ cười rơi vào trong tai mấy người phía sau, chỉ còn lại âm trầm.



“Ngươi có thể ở lại Kinh Mặc thành mấy ngày không?” Kinh Mặc thấy Hứa Kế Thành không nói nữa, nàng khẽ mở miệng, đáy mắt mang theo cầu khẩn.



“Có việc?” Mặc dù miễn cưỡng mở miệng, nhưng giọng điệu vẫn âm trầm.



“Ừ, mấy ngày nữa ta phải thành thân, ngươi có thể ở lại tiễn ta xuất giá.” Kinh Mặc nhỏ giọng nói, nở nụ cười mỉm vừa đúng chuẩn.



“Có thể.” Hứa Kế Thành thoải mái mở miệng, mấy người sau lưng nếu không phải ngại trường hợp không đúng thì sẽ lập tức quỳ xuống.



Gia, đến lúc đó người tới đón dâu là người, bây giờ người muốn ở lại tiễn công chúa Kinh Mặc xuất giá, người biết thuật phân thân sao?



Nhưng gia đã nói có thể rồi, họ đương nhiên không thể nói không được, trong khoảng thời gian họ theo phía sau Hứa Kế Thành, trong đầu họ đã lóe lên vô số phương án có thể giải quyết...



Theo gia nhà họ, chính là luyện bản lĩnh gặp kinh hãi cũng không xao động, mấy cái như biến ra người sống, thuật phân thân đồ, rồi sẽ có một ngày họ làm được những chuyện có độ khó cao như vậy dễ như trở bàn tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK