CHƯƠNG 369: TỐNG VĨNH KỲ NGHE TIN
Ôn Yến giờ phút này đang bị ánh lửa thiêu đốt không biết rằng người tâm ý tương thông với cô đang trong cung điện lộng lẫy mà trái tim lại lạnh như rơi vào hầm băng.
Lúc này chàng đang cầm trên tay một phong thư, là người Phi Long Môn đưa đến, thư viết Ôn Yến đến núi Phi Long cứu người, sau đó không rõ tung tích.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn đi nhìn lại bốn chữ “không rõ tung tích” kia, trong đầu lướt qua vô số khả năng, nhưng trong lòng có một giọng nói đang hò hét đó chính là nàng sắp xa chàng rồi.
Rốt cuộc nàng cũng rời xa chàng sao?
Tống Vĩnh Kỳ không dám nghĩ tới. Chàng không biết nếu Ôn Yến thật sự rời đi, chàng có còn can đảm ngồi tiếp trên ngai vàng này nữa không? Thậm chí chàng không biết bản thân sống tiếp thì có ý nghĩa gì nữa không?
Chân tướng mà trước giờ chàng không dám nghĩ tới, đang dần dần xuất hiện trong đầu chàng.
Chàng nỗ lực hết mình, chàng thức khuya dậy sớm cũng chỉ để khi cô quay về, chàng cho cô một giang sơn gấm vóc, cùng hạnh phúc bình yên.
Chàng còn chưa làm được, cô đã trở về, chàng còn chưa làm được thì cô lại không rõ tung tích...
Nếu cô không còn nữa thì chàng còn cần giang sơn yên bình này làm gì nữa...
Tống Vĩnh Kỳ luôn cảm thấy bản thân đã cố gắng đủ rồi nhưng không ngờ cuối cùng cũng chỉ là trò cười.
"Lập tức sai người sắp xếp, ta muốn đến núi Phi Long." Tống Vĩnh Kỳ quay sang nói với Lộ tổng quản đứng đằng sau.
"Hoàng thượng, chuyện này không ổn cho lắm, ngày mai người còn phải lâm triều nữa, nếu để các triều thần biết được, sợ là..." Lộ tổng quản biết rõ người có thể khiến cho Tống Vĩnh Kỳ vội vàng rời đi như thế chỉ có chuyện liên quan đến Ôn Yến, nhưng bây giờ không phải là lúc Hoàng thượng có thể tùy hứng được.
"Trần Nguyên Khánh vẫn ở trong cung chứ?" Lời nhắc nhở của Lộ tổng quản giúp Tống Vĩnh Kỳ tỉnh táo lại mấy phần.
"Từ sau khi Nhu Phi vào cung, Trần tướng quân vẫn chưa rời khỏi hậu cung, ngài ấy..." Lộ tổng quản có nhiều oán giận đối với Trần Nguyên Khánh, một nam nhân bên ngoài lại cứ ở lì trong cung, hoàn toàn không coi quy định trong cung ra gì.
"Vậy ngươi đi nói cho hắn biết, thứ hắn muốn ta sẽ đưa cho hắn nhưng bảo hắn trong hai ngày này phải ổn định triều đình, bảo vệ hoàng thành." Tống Vĩnh Kỳ rất rõ hành động của mình chẳng khác nào lột da hổ nhưng bây giờ người có năng lực đối đầu với Tống Vân Lễ chỉ có Trần Nguyên Khánh.
"Nhưng mà Hoàng thượng..." Lộ tổng quản còn muốn khuyên tiếp...
"Không có nhưng mà gì nữa, đi đi." Tống Vĩnh Kỳ nói xong thì quay người thu dọn đồ đạc, không ai biết lúc này trong lòng chàng hoảng loạn như thế nào.
Chàng làm vua nhiều năm nên rất hiểu hậu quả có thể xảy ra của quyết định này hôm nay, nhưng chàng không làm không được.
Lúc Lộ tổng quản trở lại Tống Vĩnh Kỳ đã chuẩn bị xong, chờ xuất phát, ông ta nhìn Tống Vĩnh Kỳ khẽ nói: "Hoàng thượng, Trần Nguyên Khánh quá ngông cuồng, ngài ấy ..."
Lộ tổng quản cũng không muốn miêu tả lại vẻ tiểu nhân đắc chí kia của Trần Nguyên Khánh nữa, xem ra Trần Nguyên Khánh đã coi thường Hoàng thượng từ lâu rồi.
"Chuẩn bị xong hết chưa? Chúng ta lập tức xuất phát." Tống Vĩnh Kỳ lại không muốn nghe Lộ tổng quản oán giận, lúc này trừ Ôn Yến ra, tất cả những người khác đều không có liên quan với chàng.
"Hoàng thượng thứ tội, chúng ta không thể ra xuất phát." Lộ tổng quản thấy Tống Vĩnh Kỳ gấp gáp thì vội vàng quỳ xuống trước mặt chàng.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Lộ tổng quản, lúc định nói gì đó thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.
"Hoàng thượng định cứ rời đi như thế sao?" Giọng nói hiền từ nhưng lanh lảnh vang lên, Tống Vĩnh Kỳ nghe xong, vẻ mặt xấu hổ, chàng nhìn Mẫu hậu đang vội vàng đi về phía mình, khẽ nói một câu: "Mẫu hậu, con..."
"Ôn Yến xảy ra chuyện phải không?" Thái hậu nhìn Tống Vĩnh Kỳ vẻ sốt ruột.
Bà rất rõ, người có thể khiến đứa con trai lúc nào cũng bình tĩnh của mình làm ra chuyện mất lý trí thế kia chỉ có thể là Ôn Yến thôi.
Mà bây giờ Ôn Yến không ở trong cung, chuyện trước đây của chúng, bà chưa bao giờ hỏi, bởi vì biết chắc tình cảm nhi tử dành cho Ôn Yến.
"Mẫu hậu, Ôn Yến mất tích rồi." Tống Vĩnh Kỳ khẽ nói.
"Vậy con đã cho người đi tìm chưa? Làm sao lại mất tích?" Thái hậu cũng lo lắng không kém hơn Tống Vĩnh Kỳ, sắc mặt cũng tái đi.
"Mẫu hậu, nhi thần muốn đi tìm nàng ấy về." Tống Vĩnh Kỳ không trả lời câu hỏi của Thái hậu, chỉ là nói quyết định cuối cùng cho bà ấy nghe.
Thái hậu nghe xong, nhìn Tống Vĩnh Kỳ, đau thương trong mắt thay nhau nổi lên, giống như đám mây đang tích mưa.
"Nếu không tìm được Ôn Yến về, con tính thế nào?" Hồi lâu sau, Thái hậu cất tiếng, giọng buồn bã.
"Mẫu hậu, không có khả năng này, nàng sẽ trở về." Tống Vĩnh Kỳ phản bác lại theo bản năng, nhưng chưa nói hết câu đã cảm thấy mệt mỏi, chán chường.
Tại sao không có khả năng này chứ? Ngay cả người của Phi Long Môn cũng không tìm được cô, chàng thật sự có thể tìm được sao? Chàng không muốn tin vào khả năng đó mà thôi.
"Nếu không tìm được Ôn Yến, con tính thế nào?" Thái hậu như không nghe thấy câu trả lời của Tống Vĩnh Kỳ, bà tiếp tục hỏi vấn đề trước đó, chỉ là lần này càng sốt ruột hơn. Bà nhìn chằm chằm Tống Vĩnh Kỳ, đợi chàng trả lời, đợi lâu đến độ trong lòng bà tự hiểu.
Tống Vĩnh Kỳ sẽ làm thế nào? Ôn Yến không ở bên cạnh năm năm, hắn giống như xác chết di động chừng ấy năm. Nếu đúng là Ôn Yến không còn nữa thì liệu hắn còn sống tiếp không, Thái hậu cũng không dám nghĩ tới.
"Vì thế con mới bảo Trần Nguyên Khánh ổn định triều đình, rồi bỏ mặc tất cả rời khỏi đây, vì thế con ..." Tống Vĩnh Kỳ chưa trả lời mà Thái hậu đã cảm thấy thất vọng tràn trề rồi.
"Mẫu hậu, con..." Tống Vĩnh Kỳ mở miệng nhưng không nói ra được một câu nào.
Lúc này hắn không dám nghĩ tới “lỡ như” kia của mẫu hậu, nếu kết quả đúng là như vậy, hắn ...
"Ai gia chỉ là thất vọng thay cho Ôn Yến. Người mà Ôn Yến thích là người tươi như gió xuân, lấy giang sơn làm trọng nhưng giờ con tự nhìn lại mình đi, chỗ nào giống với một Đế vương nữa không, đâu còn..." Thái hậu nói không nên lời nữa, bà biết lời này của mình tàn nhẫn, càng hiểu rõ lúc này Tống Vĩnh Kỳ không giống như một bậc Đế vương nữa mà giống như một phu quân bình thường, đang lo lắng cho phu nhân của mình.
"Mẫu hậu, con ..."
"Tống Vĩnh Kỳ con nói cho ai gia biết, lần này Ôn Yến đi là vì cái gì?" Thái hậu không dám để cho Tống Vĩnh Kỳ nói chuyện, có quá nhiều lý do khiến bà chịu khuất phục, bà chỉ có thể dùng lời lẽ sắc bén, nói dồn dập để cho Tống Vĩnh Kỳ không cách nào bình tĩnh lại được.
"Hôm nay mà con đi, thì mọi công sức của Ôn Yến đều đổ sông đổ bể con có biết không?" Rốt cuộc giọng Thái hậu cũng đã ôn hòa trở lại, chỉ là chữ nào chữ nấy như lưỡi dao sắc bén cứa vào tim Tống Vĩnh Kỳ.
"Nếu Ôn Yến xảy ra chuyện, con đi đến đó cũng không thay đổi được kết quả gì. Nếu nàng không có chuyện vậy thì con càng phải bảo vệ thật tốt hậu phương mới đúng."
"Cho dù Ôn Yến có xảy ra chuyện gì thì con cũng không thể bỏ mặc mà đi. Đến cuối cùng thì giang sơn này của con cũng phải giao lại cho Trọng Lâu. Con định để lại một mớ hỗn loạn cho Trọng Lâu giống như Phụ hoàng của con sao, để Trọng Lâu cũng giống con, đến người mà mình thích cũng không bảo vệ được sao?" Thái hậu dứt lời, nước mắt không kìm được tuôn như mưa.
Bà thương Ôn Yến, thương cho con trai mình. Bà cũng biết lúc này Tống Vĩnh Kỳ nên đi tới núi Phi Long nhưng mà hậu cung tiền triều ngoài Tống Vĩnh Kỳ ra không ai có thể trấn giữ, một bước đi sai, không biết hắn và Ôn Yến sẽ phải trả giá lớn cỡ nào?
"Lời của Mẫu hậu, con nghe hiểu chưa?" Thái hậu khẽ hỏi, giọng nói hiền từ, đầy thương yêu, bà nghiêm túc vỗ vai Tống Vĩnh Kỳ.
"Mẫu hậu, con hiểu rồi, là nhi tử lỗ mãng." Rốt cuộc lời nói của bà cũng đã gọi được lý trí của Tống Vĩnh Kỳ trở về.
"Con cứ phái thêm người đi tìm bên núi Phi Long kia. Ôn Yến phúc lớn mạng lớn, chắc chắn có thể gặp dữ hóa lành." Thái hậu thấy rốt cuộc Tống Vĩnh Kỳ cũng không có ý định rời đi nữa bà mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn chưa hết lo lắng mà nhắc nhở Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ gật đầu, rồi bảo Lộ tổng quản đưa Thái hậu về cung.
Tống Vĩnh Kỳ một mình ngồi trong cung điện tĩnh lặng, hắn rất rõ ràng bản thân phải làm gì, nhưng tim như bị thứ gì đó cào xé, vừa đau lại vừa trống rỗng.