CHƯƠNG 396: BAO VÂY TIỂU VIỆN
"Môn chủ, bây giờ chúng ta đi ra ngoài trước đã, nếu không..."
Lần này bọn họ tới Khắc Châu, không mang theo nhiều người của Phi Long Môn lắm, căn bản không thể đánh một trận với quân Khắc Châu được, bây giờ, chỉ có rời khỏi đây thì mới có thể tránh được cuộc xung đột này.
Nhưng nếu bọn họ rời đi thì sẽ bị coi là chạy tội.
Đây mới là tầng tính toán thâm hiểm nhất của Tống Vân Lễ, không đi thì chỉ có một con đường chết, đi thì danh tiếng Phi Long Môn chắc chắn sẽ không còn, đến lúc đó nào còn có tư cách phụ tá quân vương?
Trên mặt Thiên Sơn cũng lộ ra vài phần nôn nóng, nàng nhìn Ôn Yến, nhẹ giọng nói: "Môn chủ, để Vạn Thuần dẫn người rời khỏi đây đi, ta ở lại giải thích rõ với bọn họ."
"Thiên Sơn, bây giờ đã không thể giải thích rõ ràng được nữa rồi." Ôn Yến hiểu, Thiên Sơn đề nghị như vậy chỉ vì muốn cô rời khỏi đây, bởi vì bây giờ chờ ở chỗ này chỉ có một con đường chết.
Một đám binh sĩ nửa năm không được nhận quân lương, biết lương bổng của mình bị dùng để chế tạo khí giới cho nước địch, sự phẫn nộ của bọn họ không có không có bất kỳ sức mạnh nào áp chế nổi.
"Mãn thúc, thúc đưa mấy người Thiên Sơn rời khỏi đây, ta ở lại." Ôn Yến đứng bên cạnh Mãn thúc nhẹ giọng nói, mặc dù giọng nói không lớn nhưng từng từ đều chấn động.
"Môn chủ, ta đã nói rồi, người sống thì ta sống, người chết thì ta chết, ta sẽ không đi đâu hết." Đương nhiên Thiên Sơn biết Ôn Yến nói như vậy là vì muốn bảo vệ nàng, nhưng nàng không cần cô bảo vệ, kể từ ngày nàng thành thị nữ của Ôn Yến, nàng đã quyết định sẽ cùng Ôn Yến chết sống có nhau.
"Môn chủ, ta đã lớn tuổi rồi, thời khắc cuối cùng vẫn là ở bên bảo hộ người đi." Mãn thúc bình tĩnh nhìn Ôn Yến, như thể đang nói một chuyện cực kỳ bình thường, không liên quan gì đến chuyện sống chết.
"Môn chủ, Vạn Thuần cũng không đi, ta là thị nữ của môn chủ Phi Long Môn, sẽ ở bên bảo hộ môn chủ."
"Môn chủ, chúng ta không đi."
"Môn chủ, chúng ta không đi."
Môn nhân Phi Long Môn ngoài cửa và trong sân nghe tin chạy tới, đồng thanh hô lên, Ôn Yến thấy môn nhân Phi Long Môn đồng tâm hiệp lực, trong lúc nguy cấp vẫn không màng sống chết thì mắt ngấn lệ, nhẹ giọng nói: "Nếu không đi thì cùng ta đi xem thử."
Người trước mặt Ôn Yến tự động nhường đường để cô đi qua, Mãn thúc, Thiên Sơn, Vạn Thuần, còn có vô số môn nhân Phi Long Môn đi theo phía sau, bọn họ giống như đang bảo vệ cho vị thần của mình vậy.
Mọi người trong tiểu viện đồng tâm hiệp lực, bên ngoài tiểu viện đã huyên náo tiếng người, thậm chí có thể nghe được thanh âm bén nhọn của vũ khí va chạm vào nhau.
Thiên Sơn thấy Ôn Yến bình tĩnh nhìn về phía cửa, đang chuẩn bị tiến lên hỏi ý thì đã thấy Ôn Yến tự tay mở cửa ra.
Cửa vừa mở ra, tất cả tiếng huyên náo bên ngoài lập tức ngừng lại, nhưng chỉ khoảnh khắc sau đã có binh sĩ cầm trường mâu đâm thẳng đến chỗ Ôn Yến, Ôn Yến đang chuẩn bị đưa tay cản thì Thiên Sơn đã nắm chặt lấy trường mâu kia, lạnh lùng nhìn binh sĩ ra tay với Ôn Yến.
Binh sĩ kia vốn lòng đang tràn đầy thù hận muốn giải tỏa, không ngờ lại bị mạnh mẽ chặn lại, chỉ có thể căm tức nhìn Ôn Yến, cao giọng hô: "Các huynh đệ, giết yêu nữ hại nước này đi."
"Chính ả đầu độc Hoàng thượng, lấy quân lương của chúng ta để chế tạo vũ khí cho Nam Chiếu và Tử Húc quốc, cha mẹ vợ con chúng ta chịu đói, bọn họ lại phát tài, thật sự sỉ nhục danh hào Phi Long Môn này."
Binh sĩ kia vừa dứt lời lại có người mở miệng, lời của gã khiến những người ngoài cửa phẫn nộ không thôi, cầm vũ khí trong tay đâm về phía Ôn Yến, dường như chỉ có giết Ôn Yến mới có thể giải được mối hận trong lòng.
Lần này Mãn thúc và Thiên Sơn cản lại toàn bộ trường mâu tới gần Ôn Yến, cô cứ như vậy bình tĩnh nhìn các binh sĩ đang tức giận, vẻ mặt bi thương, hoàn toàn không làm rõ những khó khăn.
"Đúng là chết cũng không hối cải, Hoàng thượng thật sự mù mắt rồi nên mới thích phụ nữ như ngươi, đúng là..." Lại một tiếng nói the thé xuyên thấu qua âm thanh huyên náo truyền vào trong tai Ôn Yến. Cô quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, rốt cuộc cũng cất lời: "Phi Long Môn phụ tá Hoàng thượng, sẽ không làm bất kỳ chuyện gì bất lợi cho Hoàng thượng, cho nên các vị, ta không biết mọi người có được tin từ đâu, xin tìm hiểu cho rõ ràng đã, đừng chờ đến khi gây ra sai lầm mới nhận ra mình đã tin lầm người, đến lúc đó nước đổ khó hốt lại, e là sẽ để kẻ giật dây phía sau đắc ý."
Ôn Yến cao giọng nói với các đám binh sĩ trước mặt, cô bị hiểu lầm, trong lòng cũng thấy uất ức, nhưng cô cũng rất rõ ràng, bây giờ không phải là lúc để thể hiện ra sự uất ức ấy, cô chỉ hy vọng những người đang phẫn nộ có thể bình tĩnh lại, dùng lý trí để suy nghĩ vấn đề.
Rõ ràng, đây chỉ là tưởng tượng tốt đẹp của Ôn Yến, lời nói của cô không có bất kỳ trọng lượng nào trước đám binh sĩ đang phẫn nộ này.
Hiện tại cô là kẻ địch của bọn họ, bọn họ thậm chí không muốn nghe cô nói.
"Nói thật êm tai, vậy ngươi chứng minh ngươi không thẹn với lương tâm, chứng minh Phi Long Môn trung thành với Hoàng thượng đi? Hoặc ngươi chứng cứ cho bọn ta núi Phi Long không phải là của Phi Long Môn các ngươi? Hay là các cô nương ở trấn Vân Tập không liên quan đến các ngươi."
"Ta có thể lập tức đưa các cô gái ở trấn Vân Tập cho các ngươi, còn có người ở núi Phi Long, nếu như không phải có bọn ta, bọn họ đã chết từ lâu rồi, bọn ta cứu họ, nhưng bọn họ không phải là người của bọn ta." Thiên Sơn cuống cuồng giải thích nhưng không hề có ai tin, bọn họ vẫn căm tức nhìn chằm chằm Ôn Yến.
"Không có bọn họ làm chứng, ngươi nghĩ rằng chúng ta có thể vô duyên vô cớ tới nơi đây sao? Hôm nay chúng ta chính là thay Hoàng thượng trừ khử yêu phụ này." Một tên tiểu tướng nghe xong lời nói của Thiên Sơn, trên mặt càng có vẻ khinh thường hơn, không đợi nàng nói xong thì đã nắm trường thương trong tay đâm về phía Ôn Yến.
Ôn Yến cũng không tránh né, chỉ nhìn thanh trường thương kia đâm về phía mình, Thiên Sơn và Mãn thúc đang chuẩn bị ra tay, sau khi Ôn Yến lắc đầu ra hiệu thì nhanh chóng nghiêng người, tránh thoát công kích, đồng thời nhấc chân đá một cái vào trường thương, tiểu tướng kia nhanh chóng thu thương lại, chuẩn bị tấn công lần nữa nhưng thương vừa đưa ra thì Ôn Yến đã đưa tay kéo trường thương, thuận thế lôi tiểu tướng kia đến trước mặt mình.
"Muốn diệt trừ yêu phụ, ta đây không có ý kiến, nhưng ngươi có nghĩ sau khi diệt trừ ta thì sẽ có kết quả thế nào không?" Ôn Yến cười nhìn tiểu tướng vẻ mặt căm phẫn, nhẹ giọng hỏi.
Những người ở đây đều không ngờ vào lúc này mà Ôn Yến còn có gan bắt người của bọn họ, bọn họ bắt đầu hai mặt nhìn nhau, nghe được lời Ôn Yến nói thì đều quay lại nhìn cô.
Mặc dù tiểu tướng kia bị Ôn Yến giữ cổ nhưng vẫn bất khuất, cô nói: "Bất kể ta có tham ô quân lương hay làm ra chuyện gì ở trấn Vân Tập, nếu ngươi giết ta thì cũng chỉ có một đường chết, bất kỳ một ai ở đây hôm nay đều sẽ không được bỏ qua."
"Ngươi đề cao bản thân quá rồi đấy." Tiểu tướng kia nghe Ôn Yến nói xong thì chỉ hơi kinh ngạc, nhưng lập tức cao giọng hô.
"Đúng như ngươi nghĩ, ta là yêu phụ hại nước, nhưng cho dù ta hại nước thế nào, Hoàng thượng cũng vẫn thích ta, ta chết, người lại không báo thù cho ta sao?"
"Cho dù Hoàng thượng thấy được lòng trung thành của các ngươi, nhưng các ngươi đừng quên, bây giờ con trai duy nhất của Hoàng thượng là con của ta, bây giờ nó đang ở trong tiểu viện này, ngươi cảm thấy người có thể bỏ qua cho các ngươi không?" Lời của Ôn Yến không nặng, nhưng từng câu từng chữ đều rơi vào trong tai những người ở đây.