Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại Full Dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 445: LAN QUÝ PHI THẤU HIỂU LÒNG NGƯỜI




CHƯƠNG 445: LAN QUÝ PHI THẤU HIỂU LÒNG NGƯỜI

“Hoàng thượng, Ôn Yến đã ra thánh chỉ phong thần thiếp làm Lương quý phi, đại điển sắc phong thì...” Nếu như những lời nàng ta nói trước đó chỉ để thăm dò, bây giờ Lương phi lại nói vào chuyện quan trọng, Hoàng thượng đã thích mình, xem trọng đứa trẻ trong bụng mình, vậy thì chắc không thể thiếu được điển lể sắc phong nàng ta làm quý phi đâu, đến lúc nấy, nàng ta cũng sẽ giống như Như quý phi và Lan quý phi vậy, không cần phải hành lễ với các nàng ấy nữa, cũng không cần...

Không, nàng ta phải cao quý hơn bọn họ, trong bụng này ta có đứa con của Hoàng thượng, đứa trẻ ấy, sau này sẽ trở thành Hoàng thượng.

Không đợi Tống Vĩnh Kỳ trả lời, ánh mắt của Lương phi đã ánh lên nụ cười rạng ngời, thậm chí trước đây nàng ta chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ có một ngày được đắc chí và mãn nguyện đến thế này.

Vào lúc Lương phi không để ý, sau khi nghe nàng ta nói xong, ánh mắt Tống Vĩnh Kỳ trở nên lạnh lùng hẳn đi, chàng không thích loại người tham lam vô độ.

“Hoàng thượng, người...” Lương phi không nghe thấy Tống Vĩnh Kỳ trả lời, trong lòng thấy sốt ruột, nàng ta ngẩng đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ, gương mặt lộ ra vẻ bịn rịn.

“Chẳng qua chỉ là điển lễ sắc phong quý phi thôi, trong cung cũng không thiếu quý phi, không có gì để tổ chức, hơn nữa, bây giờ nàng đang mang thai, đừng làm khổ chính mình, đợi đến khi nàng sinh Hoàng nhi cho trẫm, trẫm sẽ làm điển lễ sắc phong nàng thành Hoàng quý phi.” Tống Vĩnh Kỳ nói rất chậm rãi, nhưng chừng như có pha lẫn với sự cám dỗ vậy, trong phút chốc đã khiến cho Lương phi mừng rỡ đến tột cùng.

Hoàng quý phi, chỉ cách vị trí Hoàng hậu một bước chân nữa thôi, Hoàng thượng thật sự muốn cho nàng ta à?

Trong lòng Lương phi mừng rỡ như điên, nàng ta dịu dàng vuốt ve bụng mình, gương mặt đầy ắp vẻ hạnh phúc.

“Hoàng thượng, người tốt với thần thiếp quá, sau này nhất định thần thiếp sẽ....” Lương phi muốn bảo đảm với Hoàng thượng, nhưng mà ngoại trừ việc sinh con cho người ra, hình như nàng ta không làm được việc gì khác cả, phụ thân của nàng ta...

“Hoàng thượng, người yên tâm đi, thiếp sẽ khuyên nhủ phụ thân, dặn phụ thân không chống đối với người lúc lên triều nữa, đều là người một nhà cả, phụ thân phải ủng hộ người mới đúng.” Lương phi không quá ngu ngốc, nàng ta biết phụ thân của mình luôn chống đối Tống Vĩnh Kỳ.

“Trẫm không biết nàng lại biết điều như thế, trước đây trẫm bỏ bê này, là vì bình thường phụ thân của nàng quá ngang ngược, không hề coi trọng người làm Hoàng thượng như ta, với nàng, ta cũng...” Giọng nói của Tống Vĩnh Kỳ toát ra vẻ mất mát, mà nỗi căm phận sôi sùng sục trong lòng Lương phi, nếu như phụ thân biết lo nghĩ cho nữ nhi đang sống trong cung, thì sao ông ta lại làm khó làm dễ Hoàng thượng kia chứ, đúng thật là...

“Hoàng thượng, người yên tâm đi, thần thiếp là nữ nhân của người, trong bụng thần thiếp có con của chúng ta, thiếp biết ai mới là người gần gũi với thiếp nhất.” Lương phi tỏ rõ lập trường một cách nhẹ nhàng, nàng ta không biết rốt cuộc phụ thân mình đang nghĩ gì, nhưng nàng ta và Hoàng thượng mới là người một nhà, nếu như phụ thân chống đối Tống Vĩnh Kỳ, vậy thì ông ấy sẽ là kẻ thù của nàng ta.

Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng nhìn nữ nhân đang căm phẫn trong lòng mình, chợt thấy phiền não một cách lạ lùng.

“Lúc Nhu phi nhập cung Hoàng thường còn chuẩn bị tiệc mừng, lần này thần thiếp thành quý phi, người không thể không đánh tiếng chút nào chứ, Hoàng thượng, thiếp...” Mặc dù Hoàng thượng đã hứa sẽ chuẩn bị điển lễ phong nàng ta làm Hoàng quý phi, nhưng nghĩ đến chuyện mình trở thành quý phi một cách lặng lẽ, trong lòng Lương phi vẫn cảm thấy hơi khó chịu, nàng ta nói với Tống Vĩnh Kỳ bằng giọng không cam tâm.

Tống Vĩnh Kỳ thấy rất khó chịu, không muốn tổ chức điển lễ sắc phong nàng ta làm quý phi, không chỉ vì thấy nữ nhân này không xứng đáng, mà quan trọng là vì chàng không muốn để Ôn Yến mệt nhọc, nếu như thiết yến, người vất vả vẫn là Ôn Yến, chàng đâu nỡ lòng nào, nhưng Lương phi vẫn tỏ ra không cam tâm như thế, đúng thật là...

“Nàng đã muốn tổ chức tiệc, vậy thì trẫm sẽ cử người sắp xếp, nàng thân thiết với Lan quý phi nhất, vậy thì để nàng ấy lo chuyện tổ chức đi.” Tống Vĩnh Kỳ nhớ lại Lan quý phi đã nguyện làm việc cho mình, sự phiền muộn trong lòng đã được gỡ bỏ, chỉ cần không để cho Ôn Yến mệt nhọc, những chuyện khác không liên quan gì đến chàng cả.

“Hoàng thượng đối xử với thần thiếp tốt quá, thần thiếp cảm ơn Hoàng thượng.” Lương phi đã được như ý nguyện, nàng ta hết sức mừng rỡ, vui vẻ dựa vào trong lòng Tống Vĩnh Kỳ, nhưng không ngờ cơ thể của chàng cứng đờ.

Trước giờ hai người bọn họ vốn không có tiếng nói chung, Lương phi không có yêu cầu gì khác, chỉ nép người vào lồng ngực Tống Vĩnh Kỳ như cô gái bé bỏng. Tống Vĩnh Kỳ lại thấy chán chường, không những không có gì để nói, mà còn muốn bỏ chạy, dù là bộ dạng vờ vĩnh của Lương phi, hay là căn phòng nồng nặc mùi hương phấn của nàng ta, chàng ở đây một ngày như thể một năm.

“Chúc mừng muội muội nhé, bắt đầu từ hôm nay, muội muội sẽ thành Lương quý phi rồi.” Lúc Tống Vĩnh Kỳ đang đau đầu nghĩ ngợi xem làm sao mới có thể thoát được Lương phi, giọng nói mềm mại của Lan quý phi đã vang lên từ bên ngoài cửa cung.

Tống Vĩnh Kỳ nhìn phắt ra cửa cung như bắt được ngọn cỏ cứu mạng, gương mặt Lương phi lại lộ ra vẻ không vui.

Nàng ta cảm thấy chắc chắn Lan quý phi biết được Hoàng thượng đang ở đây, nên mới tìm đến. Chắc chắc nàng ta đến đây vì Hoàng thượng, hiếm lắm Hoàng thượng mới sang cung của nàng ta một lần, tiện nhân Lan quý phi lại...

Mặc dù ngoài bề mặt, bọn họ thân thiết nhau như chị em ruột, nhưng thực chất Lương phi rất ghét Lan quý phi, chức vị của phụ thân họ tương đương nhau, nàng ta còn kiều diễm hơn Lan quý phi, nhưng nàng ta vừa tiến cung đã là quý phi, còn mình chỉ là Lương phi mà thôi, mặc dù lần nào gặp nhau nàng ta cũng kêu nàng đừng hành lễ, nhưng vai vế vẫn như tảng đá đè nặng trong lòng nàng.

Bởi thế, nàng ta không thích Lan quý phi, nhất là không thích Lan quý phi xuất hiện vào thời điểm này.

Khó khăn lắm nàng ta mới có cơ hội được ở riêng với Hoàng thượng, nàng ta...

Nhưng Hoàng thượng đang ở bên cạnh mình, cho dù nàng ta không vui đến mức nào, thì cũng phải ra dáng không để bụng.

“Hoàng thượng cũng ở đây à? Muội muội, ta không biết, ta...” Lan quý phi vừa bước vào cửa cung đã nhìn thấy Lương phi dựa vào lòng Hoàng thượng, đương nhiên, nàng ta cũng nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ nhìn mình như thể đang cầu cứu.

Lan quý phi muốn giải thích với Lương phi, nhưng vẫn còn chưa nói xong, chừng như ý thức được đến điều gì, nàng ta bèn hành lễ với Tống Vĩnh Kỳ.

Hôm nay Lan quý phi khoác lên người bộ đồ đỏ ửng, ăn mặc đơn giản, giống như hoa đào nở rộ giữa tiết thái ba vậy, kiều diễm tĩnh lặng, có cảm giác rung động không thể nói bằng lời.

Lan quý phi này và Lan quý phi mờ nhạt trong ký ức của Tống Vĩnh Kỳ tựa như hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng rõ ràng dung mạo của nàng ta và người trong ký ức lại giống nhau.

Đương nhiên Lương phi cũng thấy Tống Vĩnh Kỳ đang nhìn Lan quý phi chăm chú, trong lòng nàng ta càng cảm thấy buồn bực hơn, bèn nhẹ nhàng xoa bụng mình, nói khe khẽ: “Hoàng thượng, bụng của thần thiếp hơi đau, không biết có phải vì Hoàng nhi của chúng ta...”

“Người đâu, mau gọi ngự y đến khám cho Lương phi muội muội.” Không đợi Tống Vĩnh Kỳ mở lời, Lan quý phi đã dặn dò tỳ nữa đứng sau lưng mình, tỳ nữ ấy cũng lanh lợi, nghe thấy thế bèn chạy ra ngoài cung ngay.

“Hoàng thượng, thần thiếp...” Thấy Tống Vĩnh Kỳ lại nhìn Lan quý phi chăm chú, trong lòng Lương phi bất mãn không thôi, nhưng vào giờ khắc này, ngoại trừ việc lấy đứa trẻ trong bụng ra nói, thì nàng ta không biết mình còn có thể làm gì.

“Tạm thời muội muội đừng nói nữa, nằm xuống đó đi, bây giờ đứa trẻ mới là quan trọng nhất. Hay là Hoàng thượng bảo Lương phi muội muội nằm xuống đi, người cứ ôm muội ấy như vậy, muội ấy không thoải mái đâu.” Lan quý phi nói năng nhẹ nhàng, nhưng câu nào cũng thấm vào tim Tống Vĩnh Kỳ.

Chàng đã không muốn ôm nữ nhân phiền phức như Lương phi từ lâu rồi, chỉ có điều nàng ta cứ quấn riết lấy chàng, bây giờ rốt cuộc cũng đã tìm được cái cớ để buông tay.

“Hoàng thượng, thần thiếp...” Trong lòng Lương phi thấy không cam tâm, thậm chí nàng ta không sao hiểu nổi, bụng của mình đau đớn không thôi, Hoàng thượng nến sốt sắng ôm mình mới đúng chứ, nhưng bây giờ, Lan quý phi vừa đến, Hoàng thượng không hề tỏ ra sốt ruột, người còn bình tĩnh ôm mình lên giường, rồi chờ đợi thái y đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK