Nhà Mộ Dung ở Đông Hải.
Dù sao thì Tiêu Ngũ Nhạc cũng dựa vào thân phận của mình để tung hoành khắp Đông Hải, làm rất nhiều chuyện xấu khiến người ta oán trách, nhưng vì lo ngại thực lực của Tiêu Ngũ Nhạc nên không ai dám làm gì hắn.
Càng đừng nói đến một tỉnh thành nhỏ nhoi.
“Nhưng mà, tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm”, Sở Chí Minh vẫn hơi nghi ngờ: “Một tiếng trước tôi đã gọi cho anh Tiêu, nhưng anh ta không bắt máy”.
"Sau đó, anh lại gọi cho cậu Kiều, cũng không bắt máy luôn”.
"Tôi cứ cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó".
"Hừ! Có thể có chuyện gì được chứ!”, Sở Chí Bình nói: “Anh ba, anh lo nghĩ quá rồi đấy!”
"Chưa biết chừng anh Tiêu còn đang ngủ với Lâm Nhã Hiên và Lư Vy phê lòi rồi ấy chứ, không dậy nổi nữa rồi!”
Lúc này Sở Chí Bình vẫn nởnụ cười nhếch mép: “Có điều nói thật nhé, khi nhìn thấy ảnh chụp của Lâm Nhã Hiên và Lư Vy, em cũng muốn ngủ với bọn họ, huống chi anh Tiêu còn được thấy người thật!”
“Không đúng!”, không giống như Sở Chí Bình, kinh nghiệm của Sở Chí Minh phong phú hơn một chút, vì hắn suy nghĩ cũng toàn diện hơn: “Cho dù anh Tiêu có mê đắm sắc đẹp thì cũng không đến nỗi mọi người gọi điện đến đều không liên lạc được chứ?”
"Chú nói xem liệu có phải họ đã xảy ra chuyện gì ở tỉnh rồi không?”
Sở Chí Minh càng nghĩ càng thấy mọi chuyện không ổn.
“Không phải chứ?”, Sở Chí Bình lắc đầu: “Anh Tiêu có thân phận gì chứ? Đó là nhân vật số hai của hội con ông cháu cha ở Đông Hải, chỉ cần nói ra tên của mình cũng đã đủ dọa cả đám người chết khiếp rồi, ai lại dám dây vào anh ta?”
"Hơn nữa, trước khi anh Tiêu rời đi, anh ta còn dẫn theo nhiều người như vậy!”
"Sáng nay tôi mới nhận được tin, nói là hôm qua thái tử đã rời khỏi Đông Hải và cũng đã đến tỉnh rồi. Chú nói xem lúc mấu chốt này thái tử đột nhiên rời khỏi Đông Hải, liệu có phải vì anh Tiêu đã xảy ra chuyện gì rồi nên thái tử mới đặc biệt đến tiếp viện hay không?”.
đam mỹ hài
Sở Chí Minh bày tỏ suy nghĩ của mình.
“Anh ba, em nghĩ những câu hỏi này của anh là hoàn toàn không có căn cứ, hoàn toàn không đáng lo ngại!”, Sở Chí Bình cười nói: “Biết đâu anh Tiêu muốn tỏ lòng với thái tử nên đặc biệt mời thái tử đến để ngủ với Lâm Nhã Hiên và Lư Vy thì sao?”
"Chuyện này...", Sở Chí Minh lắc đầu: “Thái tử không phải loại người háo sắc”.
“Cho dù thái tử không háo sắc”, Sở Chí Bình lại nói: “Nhưng anh ba cứ nghĩ mà xem, chồng của Lâm Nhã Hiên là ai?”
"Là Mục Hàn!”
"Anh cho rằng với thực lực của anh Tiêu, lẽ nào không đối phó được với một tên Mục Hàn nhỏ nhoi sao?”
"Cái tên vô dụng đó nhìn thấy anh Tiêu đến, không sợ đến mức toàn thân run rẩy đã là bản lĩnh lắm rồi!”
Nghe Sở Chí Bình nói vậy, Sở Chí Minh lập tức cảm thấy như được khơi thông, hắn gật đầu: "Chí Bình, chú nói đúng, cái tên rác rưởi Mục Hàn thì làm được trò trống gì chứ?”
"Hai đứa đang nhỏ to cái gì vậy?”
"Dường như ông đã nghe thấy cái tên không muốn nghe!”
Chính vào lúc cả hai đang đắm chìm trong cuộc thảo luận, giọng nói của Sở Nhậm Hành vang lên.
Nhìn thấy Sở Nhậm Hành đi tới, Sở Chí Bình vội nói: "Gia chủ, chúng cháu đang nói về cái tên vô dụng Mục Hàn kia!”
“Hả?”, Sở Nhậm Hành nhướng mày, rất không hài lòng nói: “Hai đứa coi lời của gia chủ ông đây như gió thoảng bên tai phải không?”
"Ông đã nói là nhà họ Sở không được phép nhắc đến cái tên rác rưởi Mục Hàn đó nữa. Lẽ nào các cháu đều quên rồi sao?”
"Gia chủ, ông đừng hiểu lầm, chuyện là thế này…”
Thế là Sở Chí Minh đã kể lại tường tận cho Sở Nhậm Hành biết đầu đuôi sự việc.
“Hóa ra là thế!”, Sở Nhậm Hành chợt cười lớn: “Bị tên ma vương Tiêu Ngũ Nhạc để mắt tới, cho dù tên Mục Hàn đó có chín mạng thì cũng chết chắc!”
"Vừa hay chúng ta cũng có thể mượn dao giết người!”
"Gia chủ, ý của ông là...", Sở Chí Minh dường như đã nghĩ ra điều gì.
“Đúng vậy, chính là như cháu nghĩ đấy”, Sở Nhậm Hành cười nói: “Cái tên rác rưởi Mục Hàn thật là nỗi sỉ nhục đối với nhà họ Sở chúng ta. Nhưng vấn đề là chúng ta lại không thể ra tay trừ khử nó mà không bị người ta nắm thóp”.
"Nhưng bây giờ thì tốt rồi, có Tiêu Ngũ Nhạc ra tay, chúng ta sẽ đỡ phiền phức".
“Gia chủ, vẫn là ông sáng suốt!”, Sở Chí Bình lập tức bắt đầu nịnh nọt: “Một khi Mục Hàn bị Tiêu Vũ Nhạc xử lý thì nhà họ Sở chúng ta sẽ không còn phải lo lắng gì nữa!”
"Hơn nữa còn không cần chúng ta phải ra tay, ha ha ha!”
Sở Chí Minh suy nghĩ một chút, vẫn nên nói với Sở Nhậm Hành chuyện thái tử đã đến tỉnh thì hơn.
Đồng thời hắn cũng nói ra những lo lắng của mình.
"Chí Minh à, ông nghĩ Chí Bình nói đúng đấy, cháu lo nghĩ quá rồi”, Sở Nhậm Hành đưa tay ra vỗ vai Sở Chí Minh và cười tươi nói: "Nếu Tiêu Ngũ Nhạc đã để mắt đến một nhân vật lợi hại nào đó, thái tử chắc chắn sẽ đến để tiếp viện".
"Nhưng vấn đề là, đối thủ của Tiêu Ngũ Nhạc là tên rác rưởi Mục Hàn!”
"Cháu thử nghĩ mà xem, Mục Hàn có thể làm gì được Tiêu Ngũ Nhạc chứ? Tiêu Ngũ Nhạc không làm gì nó đã là tốt lắm rồi!”
Sở Nhậm Hành xem thường Mục Hàn từ trong máu.
Đối với Sở Nhậm Hành mà nói, Mục Hàn và Tiêu Ngũ Nhạc, một người là con hoang, còn người kia là nhân vật số hai của hội con ông cháu cha Đông Hải.
Hai người hoàn toàn không thể đem so sánh với nhau được.
Điều mà đám người Sở Nhậm Hành không biết là, lúc này trong một trang viên kiểu phong cách châu Âu cách thành phố Đông Hải khoảng hai mươi cây số.
Mặc dù cách khu trung tâm thành phố Đông Hải hai mươi cây số, nhưng thường ngày ở đây xe cộ vẫn qua lại đông đúc, dòng người đổ về thăm quan không ngớt, ai cũng muốn chen chân vào lâu đài phong cách châu Âu này.
Nhưng hôm nay không có một bóng người hay một chiếc xe hơi nào ngoài cửa trang viên dạng lâu đài kiểu châu Âu này.
Cách đó mười bước là một vệ binh được trang bị vũ khí đang canh gác.
Đầy sát khí.
Trang viên theo phong cách lâu đài kiểu châu Âu này là trang viên đầu tiên của gia tộc Mộ Dung thuộc vương tộc Đông Hải.
Một gia tộc đứng vững cả thế kỷ có thể được gọi là gia tộc giàu có.
Đã đạt đến mức năm trăm năm lịch sử, sẽ được xếp vào loại vương tộc.
Và một gia tộc có bề dày lịch sử ngàn năm mới có thể trở thành thế gia.
Là gia tộc đầu tiên của vương tộc Đông Hải, gia tộc Mộ Dung đã tồn tại chín trăm năm, cũng chỉ còn kém một trăm năm so với cấp bậc thế gia.
Nền tảng gia tộc thâm hậu đương nhiên cho phép gia tộc Mộ Dung bỏ xa tất cả các vương tộc ở Đông Hải.
Trong khoảng sân rộng của trang viên có hơn chục người đang nằm.
Đặc điểm của những người này là bị cụt tay hoặc gãy chân.
Kinh khủng nhất vẫn là máu vẫn đang chảy giữa hai chân!
Tất cả trông thật thê thảm.
Dù thê thảm nhưng không ai dám cười nhạo họ.
Bầu không khí trên không trung càng thêm đông đặc.
Với một tiếng "cạch", cánh cửa của tòa lâu đài sang trọng từ từ mở ra.
Một đám người áo gấm bước ra.
Trong đó có nam có nữ, ai nấy đều trông rất cao quý.
Tất cả họ đều đang vây quanh một ông cụ với mái tóc bạc trắng.
Ông cụ mặc trang phục thời nhà Đường, tay cầm gậy có đầu rồng đi về phía sân giống như một vầng trăng được vây quanh bởi các vì sao.
Ông cụ này chính là Mộ Dung Vô Địch, gia chủ của gia tộc Mộ Dung ở Đông Hải!
Mộ Dung Vô Địch năm nay đã bước qua tiệc mừng thọ lần thứ một trăm. Dù đã nhiều tuổi nhưng cụ ta vẫn có một cơ thể khỏe mạnh.