Đầu tiên là nhờ việc Lâm Nhã Hiên thay chồng ứng chiến, chỉ là một người phụ nữ bình thường mà dám đối đầu với quyền lực của thế gia số một Hoa Hạ, lòng gan dạ sáng suốt của cô đã nhận được vô số lời khen ngợi.
Hơn nữa, Lâm Thiệu Dương, gia chủ của thế gia hạng ba thủ đô, hết sức ngưỡng mộ Lâm Nhã Hiên và nhận cô làm con gái nuôi, thân phận của cô vì thế mà đã được nâng lên tầm thế gia ở thủ đô.
Hơn nữa còn là thế gia hạng ba ở thủ đô.
Dưới sự can thiệp của Lâm Thiệu Dương, Mục Thịnh Uy đã phần nào kiềm chế lại, không còn nhắm vào tập đoàn Phi Long và tập đoàn Thiên Thành.
Dù sao thì Lâm Thiệu Dương cũng là gia chủ của thế gia hạng ba ở thủ đô, ngay cả Mục Sảng cũng phải nể mặt.
Thế là đám người bên tỉnh càng không dám khinh thường Lâm Nhã Hiên.
Thậm chí, không ít các đối thủ trên thương trường trước đây đều chủ động đến thăm và tặng cho Lâm Nhã Hiên vài mối làm ăn lớn.
Suy cho cùng, trên thương trường không có kẻ thù muôn thuở, chỉ cần có lợi thì kẻ thù cũng có thể trở thành đối tác bất cứ lúc nào.
Ngoài ra, bà nội Sở Vân Lệ cũng thỉnh thoảng đến chăm sóc cháu thay cho Lâm Nhã Hiên.
Để cô có thể tập trung tinh thần và sức khoẻ lo việc kinh doanh.
Vì vậy trong khoảng thời gian này, tập đoàn Phi Long và tập đoàn Thiên Thành đã phát triển với tốc độ chóng mặt.
Nhiều doanh nghiệp đã rời khỏi tỉnh và chuyển đến Hoa Hạ.
Tuy nhiên, Lâm Nhã Hiên - người đang hết mình phát triển sự nghiệp, vẫn không quên tiếp tục tìm kiếm Mục Hàn.
Vì cô luôn tin rằng Mục Hàn nhất định sẽ trở về.
Cốc, cốc, cốc!
Khi Lâm Nhã Hiên đang bận rộn ở bàn làm việc thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Sau đó, Phương Viên bước vào.
Nhìn thấy Phương Viên, Lâm Nhã Hiên bỏ tài liệu xuống, ngẩng đầu hỏi: "Có tin tức gì không?"
"Không có", Phương Viên lắc đầu nói: "Đã nhiều ngày trôi qua như vậy mà chả có tí tin tức gì cả, cứ như anh ta bốc hơi khỏi thế giới này ấy!"
"Nhã Hiên, cậu thật sự tin là Mục Hàn còn sống à?"
“Tại sao cậu lại nói như vậy?”, Lâm Nhã Hiên nghi ngờ hỏi.
“Nhã Hiên, mình nghe phong phanh được tin này”, mặc dù đang ở trong phòng làm việc nhưng Phương Viên vẫn thận trọng nhìn xung quanh, ghé vào tai Lâm Nhã Hiên, cẩn thận nói: “Mình nghe nói thực ra Mục Hàn đã bị nhà họ Mục ở thủ đô ám sát từ lâu rồi!"
"Chỉ là, nhà họ Mục ở thủ đô giả vờ giả vịt không biết mà thôi!"
“Cái gì cơ?”, Lâm Nhã Hiên giật bắn người đứng bật dậy: “Thật á?”
"Nhưng nhà họ Mục ở thủ đô biết rõ là Mục Hàn chắc chắn sẽ thất bại trong thử thách, vậy tại sao họ vẫn ám sát anh ấy chứ?"
“Không biết tin này có phải là thật hay không”, Phương Viên lắc đầu nói: “Tuy nhiên nếu là thật, thì mình có thể lý giải được vì sao nhà họ Mục ở thủ đô lại làm như vậy”.
"Cậu nghĩ xem, với năng lực của nhà họ Mục ở thủ đô, làm gì có chuyện họ không tìm được Mục Hàn?"
"Nhưng cậu lại thay chồng ứng chiến, nhận được vô số lời khen ngợi. Nếu nhà họ Mục ở thủ đô công khai tuyên bố rằng họ tìm thấy Mục Hàn, thì dưới sức ảnh hưởng xã hội của cậu, chưa chắc họ đã giết được Mục Hàn".
"Vì vậy, sau khi tìm thấy Mục Hàn, bí mật giết anh ta là cách an toàn nhất".
"Làm như thế thì cho dù Mục Hàn đã chết, không một ai có thể buộc tội nhà họ Mục ở thủ đô".
"Dù sao thì cũng không có chứng cứ!"
Nghe thấy lời này của Phương Viên, Lâm Nhã Hiên như bị rút hết sức lực, ngồi phịch xuống ghế.
Phân tích của Phương Viên quả thực rất hợp lý.
Hơn nữa đã lâu như vậy, Mục Hàn không hề xuất hiện.
Ngoài việc đã không còn trên đời này thì làm gì có lý do nào khác hợp lý hơn.
Đặc biệt là lời đồn này được rất nhiều người dân Hoa Hạ lan truyền.
Điều này khiến Lâm Nhã Hiên mấy ngày nay mất ăn mất ngủ, không còn tâm tình mảy may tới công việc.
Chỉ có thể ở nhà chăm con.
Phương Viên cũng biết lời nói của cô ta đã khiến Lâm Nhã Hiên chịu đả kích lớn, vì vậy mỗi lúc rảnh rỗi sau giờ làm việc, cô ta lại đến an ủi Lâm Nhã Hiên.
Đồng thời đến chơi với bé Hàn Hàn.
Dù gì thì Hàn Hàn cũng đã gần một tuổi, hồng hào vô cùng đáng yêu.
Cô bé rất thông minh, thậm chí đã có thể nói bập bẹ một vài từ đơn giản.
Đứa trẻ thông minh như vậy khiến cho Lâm Thiệu Dương của nhà họ Lâm và nhà họ Tần ở Sở Bắc đều coi cô bé như một bảo vật trong lòng bàn tay, được mọi người yêu quý.
Đây là điều mà Mục Hàn không ngờ tới.
Khi Phương Viên đến tìm Lâm Nhã Hiên, Lâm Nhã Hiên đang ngồi trên giường, chăm chú lướt điện thoại.
Hàn Hàn thì hết sức hiếu động, bò qua bò lại ở bên cạnh Lâm Nhã Hiên.
Vì cô bé còn quá nhỏ nên tay chân chưa linh hoạt, trông vừa ngốc nghếch, vừa dễ thương.
Phương Viên bước tới bế Hàn Hàn, thơm lên khuôn mặt hồng hào của cô bé, sau đó quay sang nhìn Lâm Nhã Hiên, tò mò hỏi: "Nhã Hiên, cậu đang xem cái gì mà nghiêm túc vậy?"
"Mình đang xem tin tức", Lâm Nhã Hiên lắc điện thoại trong tay nói: "Gần đây, tiêu đề của các tờ báo lớn đều bị đại thống soái chiếm hết! Đại thống soái quả nhiên là thần hộ mệnh của Hoa Hạ, hai lần diệt sach kẻ thù lớn mạnh nhất của chúng ta là Điện Ma Vương, đúng là hình mẫu lý tưởng đời này của mình!”
"Phương Viên, nếu sau này cậu có lấy chồng thì phải gả cho một anh hùng hào kiệt như vậy!"
Lâm Nhã Hiên biết tiêu chuẩn của Phương Viên rất cao nên mới nói như vậy.
“Mình mà muốn gả thì cũng phải được người ta nhìn trúng đã chứ!”, Phương Viên bật cười nói: “Một người dân tầm thường như mình làm gì có cơ hội quen biết anh hùng cái thế như vậy chứ!”
Vừa nói, Phương Viên vừa liếc nhìn Hàn Hàn trong vòng tay, mỉm cười: "Nhưng mà Hàn Hàn vẫn còn nhỏ, nếu được dạy bảo cẩn thận thì nói không chừng bé có thể trở thành một anh hùng vĩ đại như đại thống soái đấy!"
"Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, ảnh của tin thời sự này, nhìn từ phía sau trông đại thống soái có vẻ rất giống Mục Hàn nhỉ?"
Nhưng lúc này, bàn tay nhỏ bé của Hàn Hàn lại chỉ chỉ vào bức ảnh của tin thời sự, bập bẹ nói: "Bố... bố... bố"
“Sao có thể chứ?”, Lâm Nhã Hiên lập tức bị doạ sợ, lắc đầu: “Đây là vị đại thống soái có công trạng to lớn, là thần hộ mệnh của người dân Hoa Hạ đó!”
Bất luận thế nào, Lâm Nhã Hiên cũng không thể liên tưởng vị đại thống soái này với Mục Hàn được.
Dù sao thì khoảng cách giữa hai người là rất xa.
"Đương nhiên mình biết đây không thể nào là Mục Hàn", Phương Viên tiếp tục nựng Hàn Hàn, nói: "Hàn Hàn, người này không phải là bố của con đâu, mà là đại thống soái bảo vệ Hoa Hạ chúng ta đó!"
"Sau này lớn lên, con cũng phải học hỏi vị đại thống soái này, bảo vệ quê hương, đất nước nhé".
"Chứ đừng..."
Phương Viên nói đến đây bỗng im bặt.
Cô ta vô thức ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Nhã Hiên.
Quả nhiên Lâm Nhã Hiên đang nhíu chặt mày.
“Mình thực sự hy vọng người trong bức ảnh này là bố của Hàn Hàn!”, Phương Viên không khỏi thấp thỏm.
“Cậu đừng nói nữa!”, Lâm Nhã Hiên nghiêm giọng nói: “Người bình thường chúng ta làm sao có thể tùy tiện so sánh với đại thống soái chứ?”
"Mình cũng biết là không thể", Phương Viên nhún vai: "Mình chỉ nghĩ thôi mà".
"Nhắc đến bé yêu Hàn Hàn, đứa bé này thực sự rất tài năng đấy chứ. Chỉ mới chưa đầy một tuổi mà đã có thể bò và nói những từ đơn giản".
Phương Viên biết rằng từ đầu tiên Hàn Hàn nói khi đến thế giới này chính là “Bố”.
Do Lâm Nhã Hiên dạy.
Từ cách giáo dục Hàn Hàn của Lâm Nhã Hiên, rõ ràng là cô vẫn chưa quên được Mục Hàn.
Thậm chí cô còn hy vọng một ngày nào đó Mục Hàn sẽ xuất hiện, cùng vẽ nên bức tranh gia đình ba người hạnh phúc nô đùa bên nhau.
Là bạn thân của Lâm Nhã Hiên, Phương Viên hết sức lo lắng trong lòng.
"Nhã Hiên này”, thực ra Phương Viên nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định nói với Lâm Nhã Hiên: "Mình nghĩ người ta đồn thế cũng không hẳn là không có căn cứ, Mục Hàn căn bản không còn hi vọng sống”.
Nghe thấy lời này, vẻ mặt của Lâm Nhã Hiên tối sầm xuống.
Phương Viên tiếp tục khuyên: "Ngay cả khi Mục Hàn thực sự còn sống, mình không nghĩ rằng anh ta sẽ quay lại đâu".
"Nghĩ đến bố anh ta - Mục Thịnh Uy, cách ông ta đối xử với cô Sở trong quá khứ, con trai có ‘kế thừa’ hành vi của bố mình cũng là điều bình thường mà".
Lâm Nhã Hiên khẽ thở dài.
Thực ra những gì Phương Viên nói trong lòng Lâm Nhã Hiên đều hiểu hết.
Nhưng Lâm Nhã Hiên vẫn luôn nghĩ rằng Mục Hàn nhất định sẽ trở lại.
Tuy nhiên, xét theo tình hình hiện tại, Mục Hàn có lẽ sẽ không thể quay trở lại nữa.
"Nhã Hiên, mình bảo này", như thể cảm thấy sự thuyết phục của mình bắt đầu có tác dụng, Phương Viên lại tiếp tục khuyên: "Mặc dù Mục Hàn đã không còn nữa, cậu vẫn phải tiếp tục sống, đúng không nào?"
“Phương Viên, cậu muốn nói gì?”, Lâm Nhã Hiên chớp mắt nhìn cô ta.
“Cậu biết mình muốn nói gì mà”, Phương Viên cười nói: “Nhã Hiên, dù sao cậu vẫn còn trẻ, con đường phía trước vẫn còn dài, cũng không thể một mình bước tiếp được chứ!”
"Mình nghĩ cậu nên tìm một người khác thích hợp với mình".
“Tìm một người khác á?”, Lâm Nhã Hiên lắc đầu nói: “Nào có dễ dàng như vây! Một người phụ nữ không biết chồng còn sống hay đã chết như mình, lại còn có một đứa con thơ, làm gì có người đàn ông nào để ý mình?”
“Nhã Hiên, cậu đừng giả vờ nữa", Phương Viên trợn mắt, tức giận nói: "Không nói đến những chỗ khác, ngay ở tỉnh mình thôi, số lượng đàn ông theo đuổi cậu chất đống ra ấy chứ, chỉ là không có tên nào lọt vào tầm mắt của cậu thôi".
"Cậu cứ cố chấp như vậy làm gì nhỉ?"
"Dù không nghĩ đến bản thân thì cũng phải nghĩ đến Hàn Hàn chứ. Hàn Hàn vẫn còn nhỏ, bé chưa biết gì cả. Sau này lớn lên và trưởng thành trong một gia đình không có bố vô cùng bất lợi cho sức khỏe cũng như là tinh thần của bé".
Lâm Nhã Hiên cân nhắc một hồi, cảm thấy lời nói của Phương Viên đúng là rất có lý.
Một mình cô thì thế nào cũng được.
Nhưng còn Hàn Hàn thì sao?
"À đúng rồi", Phương Viên lúc này lại nói: "Mình nghe nói bố nuôi của cậu giới thiệu cậu với một cậu chủ của hoàng tộc ở thủ đô. Hay là cậu cứ đi gặp người ta xem thế nào?"
"Dù sao thì người ta cũng xuất thân từ hoàng tộc thủ đô đó, ngoại hình hay tính cách có lẽ đều ổn".
“Cậu nhắc đến làm mình cũng chợt nhớ ra”, Lâm Nhã Hiên gật đầu nói: “Mình nhớ là bố nuôi nói với mình rằng ông ấy sẽ đến tỉnh, tính thời gian thì hẳn là ngày mai".
“Vậy thì chẳng phải rất đúng lúc à?”, Phương Viên cười đắc ý nói: “Ôi cô tiểu thư cành vàng lá ngọc của tôi ơi, hôm nay cậu phải đi làm đầu tóc, chăm sóc da dẻ một phen đi, ngày mai còn đi gặp cậu chủ hoàng tộc thủ đô nữa”.
"Được rồi", việc đã đến nước này, Lâm Nhã Hiên chỉ đành đồng ý.
...
Lúc này ở Hoa Hạ, tất cả báo chí và phương tiện truyền thông đều đang nhận được tin tức đại thống soái đã đánh thắng Điện Ma Vương.
Mọi người dân Hoa Hạ đều coi vị đại thống soái này như thần tượng.
Với tư cách là đại thống soái, Mục Hàn đã dẫn quân dưới trướng đến tỉnh một cách hết sức âm thầm.
Tại nơi giáp ranh giữa tỉnh và tỉnh lân cận.
Địa thế nơi đây hiểm trở, nếu quay ngược dòng thời gian về thời cổ đại thì chắc chắn đây sẽ là trận địa được các nhà quân sự tranh giành.
Cũng chính tại đây, là tư lệnh chiến khu tỉnh, Viên Duy Nhất đã dẫn đầu các tướng lĩnh đợi ở đây từ lâu để đón Mục Hàn về tỉnh.
Sau trận chiến với Điện Ma Vương, Mục Hàn được lãnh tụ tối cao khen thưởng. Lúc đầu anh định đi thủ đô, đến cơ quan quyền lực cao nhất để nhận phần thưởng từ lãnh tụ tối cao. Tuy nhiên, Mục Hàn rất nóng lòng về nhà nên đã khéo léo từ chối lãnh tụ tối cao và trở về tỉnh.
Đây chính là điểm Viên Duy Nhất hết sức ngưỡng mộ Mục Hàn.
Tuy anh lập nên kỳ tích vang danh thế giới nhưng lại không bị đắm chìm trong những vinh quang đó. Viên Duy Nhất đứng dưới khe núi, liên tục nhìn về phía trước bằng ống nhòm.
Các tướng lính dưới trướng của Viên Duy Nhất đều rất mong chờ.
Xét cho cùng, đây là sư đoàn chiến thắng đã hai lần xóa sổ Điện Ma Vương, là niềm tự hào của cả quân giới Hoa Hạ. Thân là lính Hoa Hạ, ai mà không muốn chiêm ngưỡng phong thái của đại thống soái chứ?
Sau khoảng mười phút, trên con đường phía xa xuất hiện một đội quân đông đảo, tựa như một con rắn dài đang trườn.
Mặc dù gương mặt của các binh lính phảng phất vẻ sương gió, nhưng ai nấy đều rất bừng bừng khí thế.
Nhìn thấy đoàn quân chiến thắng này, Viên Duy Nhất không khỏi cung kính, đưa tay lên chào theo kiểu quân đội.
Các tướng lĩnh phía sau cũng làm theo.
Khi đoàn quân đi được nửa đường, một chiếc xe jeep lao ra từ giữa đoàn.
“Cuộc sống của chị dâu rất ổn ạ”, Hoàng Điểu do dự, cuối cùng vẫn quyết định nói với Mục Hàn: “Nhưng chị dâu và những người khác đều nghĩ rằng anh không còn sống nữa, vì vậy…”
“Vì vậy gì?”, Mục Hàn không khỏi giật mình.
Đúng là anh đã rời đi mấy tháng rồi.
Đối tượng xem mắt mà Lâm Thiệu Dương giới thiệu cho Lâm Nhã Hiên tên là Ngụy Tấn, là người thừa kế số một của nhà họ Ngụy ở thủ đô.
Ngoài ra, Ngụy Tấn còn đứng thứ ba trong TOP cậu chủ thủ đô, chỉ sau Diệp Chính Đạo.
Bản thân Ngụy Tấn nhã nhặn, rất thân thiện nên được coi là cậu chủ khiêm tốn nhất trong số cậu chủ ở thủ đô.
Nhận được vô số lời khen ngợi của gia chủ hoàng tộc.
Chính vì điểm này mà Lâm Thiệu Dương mới định giới thiệu Ngụy Tấn với Lâm Nhã Hiên.
Mặc dù Lâm Nhã Hiên đã kết hôn và có con thơ, đối với nhà họ Ngụy ở thủ đô mà nói đúng là hơi mất mặt, nhưng Lâm Nhã Hiên ở thủ đô dù sao cũng là người của thế gia hạng ba Hoa Hạ, hơn nữa còn được Lâm Thiệu Dương hết mực yêu thương.
Nếu có thể kết hôn với nhà họ Lâm ở thủ đô thì địa vị của nhà họ Ngụy trong hoàng tộc thủ đô sẽ càng cao hơn.
Vậy nên nhà họ Ngụy này mới chấp nhận.
Hơn nữa, nhà họ Ngụy ở thủ đô không thể không nể mặt Lâm Thiệu Dương.
Ngụy Tấn đến buổi hẹn cùng với Lâm Đại Tiêu.
Lâm Đại Tiêu là con trai duy nhất của Lâm Thiệu Dương và cũng là người thừa kế số một của nhà họ Lâm ở thủ đô.
Lâm Đại Tiêu rất quý cô em gái nuôi Lâm Nhã Hiên, đối đãi cô như người thân ruột thịt.
Sau vụ cá cược với nhà họ Mục ở thủ đô, Lâm Nhã Hiên nhờ tính cách kiên cường và vẻ ngoài xinh đẹp của mình mà thu hút được đám cậu ấm thủ đô không học võ thuật.
Ai ai cũng muốn hái bông hồng có gai ấy.
Cũng may là Lâm Đại Tiêu đã ra mặt, khiến mấy cậu ấm này phải thu tay lại ngay.
Để Lâm Nhã Hiên được bình yên vô sự.
Dù sao thì Lâm Đại Tiêu tên thế nào thì tính thế ấy, tác phong làm việc rất chắc chắn, dũng mãnh.
Ai dám chọc đến hắn, kết cục của đối phương chắc chắn sẽ rất thảm.
Đánh gãy tay chân, ném xuống biển đã được coi là nhẹ rồi đấy.
Nhưng đối phương nào dám báo thù Lâm Đại Tiêu.
Đường đường là người kế thừa số một của thế gia hạng ba Hoa Hạ, ngoài hai gia tộc đang ở trên cơ thì kẻ nào dám báo thù hắn?
Lúc này, khi vừa đến cửa quán trà, Lâm Đại Tiêu đã vươn tay vỗ vai Ngụy Tấn nói: “Ngụy Tấn, cô em gái nuôi này của tôi được lắm, sau này cậu nhất định phải đối xử tốt với em ấy đấy!”
Lời này khiến Ngụy Tấn không biết phải nói gì hơn.
Người còn chưa được gặp nữa là.
Tuy nhiên, Ngụy Tấn đã từng nghe nói về sự tích Lâm Nhã Hiên ở thủ đô đã lâu, vì vậy hắn thực sự muốn xem người phụ nữ dám ra đối đầu với nhà họ Mục thủ đô này trông như thế nào.
“Anh Đại Tiêu cứ yên tâm đi”, Ngụy Tấn rất ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi sẽ đối xử thật tốt với cô ấy”.
Tuy đứng thứ ba trong TOP cậu chủ thủ đô nhưng Ngụy Tấn cũng không dám đối đầu với Lâm Đại Tiêu.
Dù sao thì đây cũng là một bữa xem mắt mà.
Lâm Đại Tiêu rất hài lòng với thái độ của Ngụy Tấn, cả hai cùng nhau bước vào quán trà.
Lúc này, Lâm Nhã Hiên đã đợi sẵn ở bên trong.
Sau khi nhìn thấy Lâm Nhã Hiên, Ngụy Tấn hết sức kinh ngạc.
Hắn đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Ngụy Tấn, Lâm Đại Tiêu liền biết là sắp có chuyện hay, trong lòng không khỏi vui mừng nói: “Ngụy Tấn, cô em gái nuôi này của tôi trông có được không?”
“Được, được chứ”.
Ngụy Tấn liên tục gật đầu nói: "Quả nhiên là xinh đẹp tuyệt trần. Tôi vốn tưởng rằng người phụ nữ dám đối đầu với nhà họ Mục ở thủ đô sẽ là một người rắn rỏi cơ, nào ngờ lại là một nữ thần!”, lời nịnh hót của Ngụy Tấn khiến Lâm Nhã Hiên hơi xấu hổ.
Lâm Đại Tiêu đề nghị ngay lập tức: “Nếu Ngụy Tấn cậu hài lòng như vậy thì chi bằng...”
“Không cần hỏi ý kiến tôi đâu, cứ làm theo ý của anh Lâm là được”, Ngụy Tấn cũng rất nhanh chóng đồng ý: "Nếu em không phiền thì anh bằng lòng hôm sau cùng bố đến nhà em cầu hôn”.
"Về phần đứa bé, anh cũng đồng ý chịu trách nhiệm chăm sóc".
"Chuyện này...", Lâm Nhã Hiên nhất thời không nói nên lời: "Có phải nhanh quá rồi không?"
“Nhanh á?”, Lâm Đại Tiêu lắc đầu, nói: “Từ xưa đến nay trai lớn lên lấy vợ, gái lớn lên gả chồng. Nếu hai người ưng nhau thì có thể lập tức bàn chuyện kết hôn. Huống hồ là một người đàn ông như Ngụy Tấn, anh nghĩ cậu ta rất đáng để em gửi gắm cả đời đấy!”
“Anh Lâm quá lời rồi!”, nghe thấy Lâm Đại Tiêu đề cao mình như vậy, trong lòng Ngụy Tấn như nở hoa, nhưng miệng thì vẫn rất khiêm tốn nói: “Ngụy Tấn anh không thể bảo đảm cho em một cuộc sống như hoàng hậu, nhưng anh có thể chắc chắn với em rằng anh sẽ yêu chiều em như một cô công chúa".
"Nếu em nghĩ rằng chúng ta chỉ mới gặp và không biết rõ về nhau, thì anh thấy mình có thể tiến tới hôn nhân trước rồi bắt đầu yêu sau".
Lâm Đại Tiêu và Ngụy Tấn anh một câu, tôi một câu khiến Lâm Nhã Hiên không biết phải tiếp lời như thế nào.
Lâm Nhã Hiên vừa định nói lại bị Lâm Đại Tiêu ngắt lời: "Nếu Ngụy Tấn đã hài lòng với em thì chuyện kết hôn cứ quyết định vậy nhé, anh sẽ về nói chuyện với bố”.
"Ấn định ngày cưới của em càng sớm càng tốt".
“Không thành vấn đề”, Ngụy Tấn gật đầu, sau đó nhìn sang đứa bé đang được ôm trong vòng tay của Phương Viên, nói: “Tuy nhiên, tôi có một yêu cầu…”
Lâm Đại Tiêu không khỏi sửng sốt, hỏi: "Yêu cầu gì?"
“Là thế này”, Ngụy Tấn lúng túng nói: “Tôi rất vừa ý em Lâm, lại tình nguyện chăm sóc đứa trẻ, nhưng tôi là người thừa kế số một của hoàng tộc ở thủ đô”.
“Vì vậy, yêu cầu của tôi rất đơn giản, đó là để đứa trẻ mang họ của tôi”.
Nghe thấy lời này, Lâm Nhã Hiên không khỏi sầm mặt xuống.
Tuy nhiên, một người vô tâm như Lâm Đại Tiêu không hề để ý tới sắc mặt khác thường của Lâm Nhã Hiên, mà tự động nghĩ ra cách xoá tan lo lắng này của Ngụy Tấn: "Ngụy Tấn, những gì cậu lo không hề sai. Dù gì thì nhà họ Ngụy cũng là hoàng tộc thủ đô. Để người kế thừa số một như cậu có một đứa con mang họ của kẻ khác thì quả là hơi mất mặt”.
"Thế này đi, tôi làm chủ cho cậu".
"Để Hàn Hàn mang họ Ngụy cậu".
Cùng lúc đó, cả hai trái tim đều đập thình thịch, thình thịch.
Ngay cả Hàn Hàn đang được ôm trong lòng Phương Viên cũng quay đầu ra, cô bé ngước đôi mắt sáng long lanh nhìn ra cửa.
Đúng lúc này, bóng dáng của Mục Hàn xuất hiện trong tầm nhìn của Lâm Nhã Hiên và Phương Viên.
Anh thực sự đã trở lại!
Cơ thể của Lâm Nhã Hiên bất giác run lên.
“Đúng là anh ta rồi!”, Phương Viên cũng cảm thấy hết sức khó tin.
Lâm Nhã Hiên không thể nào ngờ rằng Mục Hàn đã mất tích gần nửa năm, lúc này lại trở về.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, đầu óc Lâm Nhã Hiên trống rỗng.
Không chỉ Lâm Nhã Hiên mà Phương Viên cũng ngây người ra.
Hai người phụ nữ kinh ngạc nhìn Mục Hàn.
Còn Mục Hàn vẫn đang mặc quân phục rằn ri của ngày hôm qua, do anh phải chiến đấu chém giết trên chiến trường một thời gian dài nên đã rất cũ rách, nhưng sát khí trên người anh vẫn hết sức nồng đậm.
Thực ra Mục Hàn cả đêm qua đều không ngủ.
Trong đầu anh đã tưởng tượng ra vô số cảnh lúc anh quay về với Lâm Nhã Hiên.
Cho đến rạng sáng, Mục Hàn không chào hỏi tứ đại chiến thần và Viên Duy Nhất mà lên đường đi tìm Lâm Nhã Hiên luôn.
Vừa vào quán trà, anh đã nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong.
Lâm Đại Tiêu và Ngụy Tấn ngơ ngác nhìn nhau.
Không biết người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt này là ai.
“Nhã Hiên, là anh đây!”, Mục Hàn sải bước đi nhanh về phía cô, khẽ liếc sang đứa bé đang được ôm trong lòng Phương Viên, không khỏi vui mừng nói: “Đây là...”
Mục Hàn bước tới.
Đứa bé trong tay Phương Viên cũng chớp đôi mắt sáng long lang nhìn Mục Hàn.
Hơn nữa còn bật cười khúc khích.
Nụ cười ngây thơ này ngay lập tức khiến cả người Mục Hàn như có một luồng điện chạy ngang.
Mục Hàn có thể chắc chắn rằng đây là con của mình.
Đặc biệt là khi đứa trẻ cười, trông giống hệt Lâm Nhã Hiên.
Mục Hàn không nói lời nào mà bước tới, bế đứa trẻ từ tay Phương Viên.
"Này, này, này!", chị Nguyệt đi theo Lâm Nhã Hiên cùng Phương Viên thấy vậy lập tức bực mình nói: "Cậu là ai? Mau bỏ đứa nhỏ xuống cho tôi!"
Để chăm sóc Hàn Hàn, Lâm Nhã Hiên đã đặc biệt trả lương cao thuê chị Nguyệt về.
Chị Nguyệt vừa thấy một người đàn ông chưa từng gặp mặt muốn ôm đứa bé liền rất không hài lòng.
Nhất là sau một thời gian chăm sóc, chị Nguyệt rất hiểu tính khí của đứa trẻ, cô bé này rất rụt rè, không cho người lạ bế, bằng không sẽ khóc không ngừng.
Tuy nhiên, Mục Hàn chỉ để ý đến cô bé nên nào có nghe được tiếng chị Nguyệt đang hét.
Điều khiến chị Nguyệt ngạc nhiên là cô bé nằm trong vòng tay của Mục Hàn thế mà không khóc, ngược lại còn rất yên lặng, đôi mắt ngấn nước đang chớp chớp nhìn Mục Hàn.
Lâu lâu lại cười khoái chí.
Cô bé thậm chí còn vươn bàn tay nhỏ mũm mĩm chạm vào mặt Mục Hàn.
Cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, lưa thưa vài cái răng, bập bẹ nói: “Bố... bố... bố”.
Nghe thấy giọng nói non nớt này, trái tim của Mục Hàn run lên, trong tích tắc như có một luồng điện ấm áp chạy khắp cơ thể.
Mặc dù nói chưa rõ, nhưng Mục Hàn vẫn biết rõ ràng rằng cô bé đang nói chữ "Bố".
“Đây là con của tôi!”, trong lòng Mục Hàn tràn ngập niềm vui sướng.
Nếu người dân Hoa Hạ biết rằng người anh hùng vĩ đại trong tâm trí họ đang được hưởng niềm vui làm bố lần đầu tiên không khác gì những người bình thường như họ, e là họ sẽ há hốc mồm mất.
Lúc Lâm Nhã Hiên rảnh rỗi, cô thường ngẩn ngơ nhìn bức ảnh chụp chung của cô và Mục Hàn.
Vì vậy, Hàn Hàn đương nhiên có ấn tượng sâu sắc với người trong bức ảnh chụp cùng mẹ.
Hàn Hàn biết rằng người trong bức ảnh là bố cô bé.
“Đúng rồi, bố đây!”, Mục Hàn vui mừng khôn xiết, còn học theo giọng nói bập bẹ của đứa bé, khẽ gật đầu.
“Cậu đang nói nhảm gì vậy?”, chị Nguyệt lập tức ngắt lời Mục Hàn, rất không thân thiện quát: “Cái cậu này, mời cậu trả đứa bé lại cho tôi ngay lập tức, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!”
Chị Nguyệt nói với vẻ mặt cảnh cáo.
Dù sao mấy năm gần đây, lũ buôn người đã trở nên tinh vi hơn.
Bọn chúng hoàn toàn có thể bắt cóc đứa trẻ ngay trước mặt bố mẹ mà không hề hay biết.
“Làm ơn đừng hiểu lầm tôi!”, Mục Hàn cảm nhận được thái độ thù địch của chị Nguyệt, vội vàng giải thích: “Tôi là bố của đứa bé!”
“Cậu là bố của cô bé sao?”, chị Nguyệt hừ một tiếng đầy lạnh lùng: “Chả biết kẻ buôn người này chui từ đâu ra nữa, có quỷ mới tin!”
"Bố của đứa bé đã mất từ sáu tháng trước rồi".
Mục Hàn biến mất trước trận chiến, Lâm Nhã Hiên thay chồng ứng chiến, chuyện này đã được lan truyền đi khắp nơi, có ai mà không biết chứ?
Là người được Lâm Nhã Hiên mời về nên đương nhiên chị Nguyệt biết rất rõ chuyện này.
“Đã mất rồi sao?”, Mục Hàn sửng sốt, sau đó lại nói: “Chị hãy tin tôi, tôi đúng là bố của đứa bé mà!”
Mục Hàn cũng nâng đứa nhỏ trong tay nói: "Nhìn xem, đứa bé đang cười với tôi đây này!"
"Vừa rồi đứa bé còn gọi tôi là bố!"
"Chuyện này...", chị Nguyệt cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Phản ứng hôm nay của cô bé quả thực có phần bất thường.
Cô bé thậm chí còn gọi một người đàn ông xa lạ ăn mặc rách rưới này là “bố”
Dù sao cô bé vẫn còn nhỏ, còn chưa phát triển tư duy, nếu đối phương thật sự là một kẻ buôn người thì có khi không thể nào khiến một đứa bé gọi anh là bố được!
“Để tôi!”, thấy chị Nguyệt có vẻ không biết làm thế nào, Ngụy Tấn vì nóng lòng muốn thể hiện trước mặt Lâm Nhã Hiên một phen, thế là lập tức bước tới trước mặt Mục Hàn, chất vấn: “Anh này, anh nói rằng anh là bố của đứa bé, vậy thì tôi xin hỏi người làm bố là anh đây đã đặt tên cho đứa bé là gì?"
“Đúng đấy!”, Lâm Đại Tiêu đang đứng ở bên cạnh cũng hùa theo: “Cậu nói tên đứa bé xem nào”.
Hắn thậm chí còn giơ nắm đấm lên: "Nếu cậu không nói được thì... Hừ!"
Nghe thấy những lời của Ngụy Tấn và Lâm Đại Tiêu, Mục Hàn sững sờ.
Bởi vì Mục Hàn bị hỏi đúng chỗ rồi.
Anh thực sự không biết Lâm Nhã Hiên đã đặt cho cô bé tên gì.
Phải biết rằng Mục Hàn không chỉ có mệnh cách cứng cỏi mà thể chất cũng rất mạnh mẽ.
Anh đã đạt đến cấp độ yêu quái.
Đây cũng là lý do chủ chốt khiến Mục Hàn có thể từ một binh lính nhanh chóng trở thành đại thống soái chỉ trong một thời gian ngắn.