“Nghe đi, nghe đi!”, bà cụ Lâm đấm ngực giậm chân nói: “Chuyện này là sao chứ?”
“Lâm Nhã Hiên chẳng ra gì, tên gian phu dan díu với nó cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì! Vừa xảy ra chuyện đã trốn biệt tăm, để Lâm Nhã Hiên một mình gánh vác!”
“Tần Lệ, Lợi Cương, hai đứa còn gì để nói nữa không?”
Tần Lệ và Lâm Lợi Cương bị nói đến mức câm nín.
Mặt mũi hai vợ chồng đỏ bừng, muốn tranh luận thay Lâm Nhã Hiên nhưng lại bất lực.
“Sự thật” bày ra trước mắt, bọn họ căn bản không có cách nào bênh vực cho con gái.
“Gia đình vô phúc, gia đình bất hạnh!”, Ngô Tâm Ưu thở dài.
“Nhà họ Lâm xưa nay luôn có tiếng thanh bạch, hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, thật không biết giấu mặt vào đâu!”
Tần Nam tức đến giậm chân: “Từ hôm nay trở đi, nhà họ Tần ở Sở Bắc tuyên bố cắt đứt mọi quan hệ với Lâm Nhã Hiên, người phụ nữ không có liêm sỉ này không xứng là cháu gái của nhà họ Tần ở Sở Bắc chúng tôi!”
Thấy thái độ của Tần Nam, bà cụ Lâm cũng không chịu thua kém: “Nhà họ Lâm ở Sở Bắc tôi cũng tuyên bố, đuổi Lâm Nhã Hiên ra khỏi gia tộc!”
Sắc mặt Tần Lệ và Lâm Lợi Cương hoảng hốt nhưng lại bất lực, chẳng biết nên làm gì.
…
Cùng lúc này.
Tại tập đoàn Thiên Thành.
Do tin tức Lâm Nhã Hiên mang thai liên tục tăng độ hot, đặc biệt là có kẻ đứng sau thúc đẩy nên sức nóng càng không hề giảm, càng ngày càng trở nên gay gắt, khiến toàn bộ những hoạt động thường ngày của tập đoàn Thiên Thành bị ảnh hưởng.
“Phó Tổng giám đốc Phương, nếu cứ tiếp tục thế này, tập đoàn Thiên Thành sớm muộn cũng sẽ sụp đổ”, một trong những cánh tay đắc lực của Lâm Nhã Hiên, Phó Tổng giám đốc Tô Manh vươn người trên bàn làm việc của Phương Viên, vẻ mặt kiên quyết, nói: “Vì vậy, chúng ta phải làm gì đó!”
“Phó Tổng giám đốc Tô, cô có kiến nghị gì không?”, Phương Viên hỏi.
“Đầu tiên, chúng ta phải tổ chức một cuộc họp báo để đưa ra lời giải thích chu toàn về việc Tổng giám đốc Lâm mang thai”, Tô Manh dõng dạc nói: “Tôi cho rằng, chỉ khi sự việc được sáng tỏ, để những người hóng hớt tin tức kia hiểu rõ sự thật mới có thể giúp tập đoàn Thiên Thành hoạt động bình thường trở lại”. “Dẫu sao, Tổng giám đốc Lâm cứ che giấu trốn tránh như vậy, cũng không phải là cách hay”.
Phương Viên suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu: “Tôi đồng ý với cô”.
Là một phó tổng giám đốc, Tô Manh luôn tận tâm với công việc và được Lâm Nhã Hiên hết sức tin tưởng.
Vì vậy, khi cô ta đưa ra kiến nghị này, Phương Viên không chút nghi ngờ.
Dưới sự chủ trì của Tô Manh, tập đoàn Thiên Thành sẽ tổ chức một buổi họp báo vào buổi chiều.
Do Phương Viên có thân phận đặc biệt nên nhiệm vụ chủ trì buổi họp báo quan trọng này được giao cho Tô Manh.
“Xin chào Phó Tổng giám đốc Tô, xin hỏi cô giải thích thế nào về việc Tổng giám đốc Lâm đang mang thai nhưng bố của đứa bé lại không phải là Mục Hàn, chồng cũ của cô ấy?”
Họp báo vừa bắt đầu đã đông nghịt.
Phóng viên của các tòa soạn thi nhau đặt câu hỏi.
“Xin chào các vị phóng viên!”, Tô Manh tươi cười nói với các phóng viên: “Chào mừng các vị đến tham dự buổi họp báo ngày hôm nay!”
“Tại buổi họp báo ngày hôm nay, tôi muốn chính thức làm sáng tỏ một chuyện”.
“Đúng vậy, Tổng giám đốc Lâm đang mang thai, và sự thật giống như suy đoán của mọi người, bố của đứa bé không phải Mục Hàn, người chồng cũ sắp tái hôn với cô ấy, mà là một người khác”.
“Người đó là ai?”
“Phải rồi! Anh ta là Tổng giám đốc Lưu Minh Tùng!”
Tô Manh vừa nói xong, cả hội trường như nổ tung.
Ban đầu, đám phóng viên đều cho rằng Tô Manh sẽ bảo vệ Lâm Nhã Hiên, cố gắng làm công tác quan hệ công chúng để giữ gìn hình ảnh cá nhân của Lâm Nhã Hiên.
Ai ngờ, Tô Manh vừa mở lời liền ném ra một quả bom.
Nếu chuyện này được tiết lộ từ các phương tiện truyền thông báo chí, độ tin cậy còn phải đặt nghi vấn.
Nhưng từ chính miệng Tô Manh nói ra thì quả thật là tin đồn đã được xác thực.
“Mau!”, đám phóng viên nhanh chóng phản ứng lại: “Mau chụp ảnh, đây chính là tin tức siêu bùng nổ đó!”
Phương Viên ở bên cạnh chết lặng.
Cô ta kinh ngạc nhìn Tô Manh, trách cứ: “Phó Tổng giám đốc Tô, cô điên rồi à? Cô nói linh tinh gì vậy?”
“Tôi đâu có nói linh tinh”, Tô Manh lắc đầu, nói tiếp: “Thời gian gần đây, Lưu Minh Tùng rất hay ra vào phòng làm việc của Lâm Nhã Hiên, hơn nữa ở lại ít nhất cũng phải hơn 2 tiếng”.
“Anh nói xem, cô nam quả nữ, củi khô bốc lửa, ở trong văn phòng tận 2 tiếng đồng hồ chỉ để nói chuyện công việc thì ai mà tin nổi chứ?”
“Tôi thấy xấu hổ khi tập đoàn Thiên Thành lại có người lãnh đạo như vậy, với tư cách là phó tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Thành, tôi rất xin lỗi mọi người!”
Tô Manh nói xong, cúi đầu thật thấp trước các phóng viên rồi quay về chỗ ngồi.
Hành động này của Tô Manh, đồng nghĩa với việc tập đoàn Thiên Thành thừa nhận Lâm Nhã Hiên và Lưu Minh Vũ có mờ ám.
Đám phóng viên đương nhiên sẽ không bỏ lỡ những khoảnh khắc tuyệt vời này, ánh sáng đèn flash nháy không ngừng.
“Thật ra, về chuyện Tổng giám đốc Lâm dan díu với Lưu Minh Vũ, tôi có vài lời vẫn luôn giấu trong lòng, hôm nay trước mặt các vị phóng viên, tôi không nói không được”.
Tô Manh nói tiếp: “Thực ra, Lâm Nhã Hiên đã nhiều lần đưa ra những quy định ngầm về việc tuyển dụng trai trẻ tới Thiên Thành, chuyện này đã khiến các lãnh đạo cấp cao bất mãn từ lâu, chỉ có điều vì Lâm Nhã Hiên là bà chủ, lời nói có trọng lượng nhất nên chúng tôi dù không bằng lòng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, coi như không biết gì”.
“Hôm nay, nhân cơ hội này, cuối cùng tôi cũng có thể nói ra, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều”.
“Một lần nữa, tôi xin thay mặt cho tập đoàn Thiên Thành xin lỗi mọi người!”
Tô Manh lại cúi đầu thật sâu.
“Tô Manh, sao cô lại ngậm máu phun người?”, Phương Viên thật sự không ngờ, Tô Manh lại ác ý công kích Lâm Nhã Hiên trong hoàn cảnh này, cô ta phẫn nộ nói: “Thật uổng công Nhã Hiên thường ngày tin tưởng cô, luôn không tiếc công sức bồi dưỡng cô!”
“Cô lại ngậm máu phun người, nói ra những lời táng tận lương tâm như vậy!”
Lần này, Tô Manh không thèm quan tâm đến Phương Viên, mà quay qua nói với một quản lý cấp cao: “Hành vi tồi tệ của Lâm Nhã Hiên đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến thanh danh của tập đoàn Thiên Thành, tôi đề nghị, phải lập tức triệu tập cuộc họp của hội đồng quản trị, khẩn cấp bỏ phiếu biểu quyết, khai trừ chức vụ tổng giám đốc của Lâm Nhã Hiên”.
Nghe Tô Manh nói vậy, Phương Viên lập tức phản ứng lại.
Tô Manh là đang thèm muốn cái ghế tổng giám đốc!
Mặc dù người đại diện pháp lý của tập đoàn Thiên Thành là Lâm Nhã Hiên, nhưng hội đồng quản trị và các quản lý cấp cao đều có cổ phần, hơn nữa công ty có quy định ràng buộc, trong trường hợp đặc biệt, cổ đông có quyền triệu cuộc họp hội đồng quản trị, bãi nhiệm người đại diện pháp lý.
Chỉ cần loại Lâm Nhã Hiên rời khỏi vị trí tổng giám đốc, đối thủ cạnh tranh là tổng giám đốc Lưu Minh Tùng cũng không xuất hiện, khả năng Tô Manh được ngồi vào vị trí tổng giám đốc rất cao.
Bằng cách này, Tô Manh có thể biến tập đoàn Thiên Thành thành của cô ta.
Hơn nữa, tập đoàn Thiên Thành vừa tiếp nhận dự án một trăm tỷ tệ, Tô Manh càng có thể làm ngư ông đắc lợi, thừa hưởng giá trị con người hàng trăm tỷ từ Lâm Nhã Hiên, hoàn thành mộng ước vịt hóa thiên nga.
“Tô Manh, Nhã Hiên đúng là nhìn lầm cô rồi!”, Phương Viên nghiến răng nghiến lợi nói.