Hiểu con không ai bằng bố. Nghe những lời này của Quách Xung, ‘Tân Hải Vương’ lập tức hiểu ý, nhanh chóng gật đầu nói: “Được, con trai, chuyện này giao cho con đấy, nhất định phải làm cho tốt”.
‘Tân Hải Vương’ và Quách Xung nghĩ rằng họ Mục ở thủ đô chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy con trai của Sở Vân Lệ. Nếu Quách Xung ra mặt, giải quyết con trai của Sở Vân Lệ thì chắc chắn sẽ tạo được ấn tượng tốt trước mặt nhà họ Mục ở thủ đô.
Khi đó, mối quan hệ giữa ‘Tân Hải Vương’ và nhà họ Mục ở thủ đô sẽ càng thân thiết hơn, càng có lợi hơn cho sự phát triển của ông ta.
“Này, con trai”, ‘Tân Hải Vương’ nghĩ một lát rồi nói: “Thằng con trai của Sở Vân Lệ có thể đánh nhiều người bị thương như vậy, chắc là cũng có chút bản lĩnh, con dẫn thêm vài cao thủ đi cùng đi, cẩn thận vẫn hơn”.
Nói xong, ‘Tân Hải Vương’ chỉ tay về phía đám thuộc hạ đứng bên cạnh, ra lệnh: “Các người đi cùng cậu chủ đi”.
“Rõ!”, đám thuộc hạ cùng Quách Xung ra ngoài.
Quách Xung dẫn theo vài cao thủ bên cạnh ‘Tân Hải Vương’, đến chỗ ở của Sở Vân Lệ, đúng lúc gặp Lâm Nhã Hiên và Lăng Sở Sở muốn đưa Sở Vân Lệ đi.
“Đứng lại!”, Quách Xung thấy vậy, lập tức tiến lên, chặn xe Lăng Sở Sở đang lái lại, quát lớn: “Sở Vân Lệ, bà đúng là to gan thật, còn dám trốn khỏi đây luôn sao?”
Thấy Quách Xung đến, Sở Vân Lệ sợ hãi đến mức mặt mũi trắng bệch.
Đây là con trai duy nhất của ‘Tân Hải Vương’!
Tên này luôn dẫn người đến quấy rối bà ấy.
“Chúng tôi không chạy trốn, mà là quang minh chính đại rời đi”, lúc này, Mục Hàn xuất hiện, đứng trước mặt Quách Xung, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Chỉ là một thị trấn Tân Hải nhỏ bé, sao có thể vây giữ mẹ tôi được cơ chứ!”
Mục Hàn ra hiệu cho Lăng Sở Sở.
Lăng Sở Sở hiểu ý, đánh tay lái, quay đầu xe, lái xe rời khỏi thị trấn Tân Hải ngay lập tức.
“Mục Hàn?”, Quách Xung sững sờ, nhìn chằm chằm Mục Hàn: “Anh chính là thằng con hoang của Sở Vân Lệ à?”
“Cậu là ai?”, Mục Hàn lạnh lùng hỏi.
“Anh kia, anh nghe cho kỹ đây”, Quách Xung huênh hoang nói: “Tôi tên Quách Xung, là con trai của ‘Tân Hải Vương’ ở thị trấn Tân Hải, ở đây lời tôi nói chính là vương pháp”.
“Cho nên, hai mươi năm qua, cậu luôn quấy rối mẹ tôi sao?”, sắc mặt Mục Hàn tối sầm lại, lạnh lùng hỏi hắn.
“Đúng thế, tôi hành hạ bà ta đấy”, Quách Xung ngạo nghễ nói: “Nói cho anh biết, không chỉ có tôi mà cả những người sau lưng tôi đều đã từng hành hạ Sở Vân Lệ”.
“Dù sao bà ta cũng là tù nhân mà nhà họ Mục ở thủ đô đặc biệt chăm sóc, cho nên chúng tôi cũng phải quan tâm đàng hoàng”.
“Món nợ này tôi nhớ kỹ rồi”, Mục Hàn gật đầu, hỏi tiếp: “Hạn chế phạm vi hoạt động của mẹ tôi ở con phố này là vì sao?”
“Lúc đầu, nhà họ Mục ở thủ đô ra lệnh chỉ cho phép Sở Vân Lệ hoạt động ở thị trấn Tân Hải. Nhưng để trông coi Sở Vân Lệ tốt hơn, bố tôi đã đặc biệt thu hẹp phạm vi hoạt động của bà ta, do đó bà ta chỉ có thể ở trong con phố này”.
Quách Xung không hề kiêng dè gì, nói thẳng: “Bằng cách này, Sở Vân Lệ không thể ra ngoài tìm việc làm, chỉ có thể làm dựa vào việc làm công nhân vệ sinh, làm công việc nặng nhọc nhất, nhận mức lương thấp nhất để duy trì cuộc sống mong manh của bà ta”.
“Các người đúng là không bằng loài súc sinh”, Mục Hàn siết chặt nắm đấm.
“Mới như vậy mà đã không chịu nổi rồi à?”, Quách Xung cười lớn: “Còn có chuyện quá đáng hơn cơ!”
“Người đàn bà Sở Vân Lệ này sức khỏe không tốt, mỗi ngày đều phải uống thuốc. Tôi đã đặc biệt dặn dò tiệm thuốc, Sở Vân Lệ đến mua thuốc thì phải bán với giá cao nhất”.
Đối với những kẻ đã làm nhục mẹ mình, dù là báo thù về thể chất hay tinh thần, Mục Hàn cũng sẽ không bao giờ nương tay.
Nhìn thấy con trai mình bị xích như một con chó, ‘Tân Hải Vương’ vô cùng tức giận.
Chỉ vào Mục Hàn, tức giận nói: “Thằng con hoang, cậu đúng là ức hiếp người quá đáng!”
“So với những gì ông đã làm với mẹ tôi thì chút sỉ nhục này có là gì chứ”, Mục Hàn bình tĩnh nói: “Ông là ‘Tân Hải Vương’ đúng không?”
“Hôm nay tôi sẽ khiến ông và con trai ông phải trả giá vì những tội ác mà các người đã gây ra!”
Ánh mắt đầy sát khí của Mục Hàn khiến ‘Tân Hải Vương’ vô thức rùng mình, sống lưng ớn lạnh.
Nhất là khi ‘Tân Hải Vương’ nhìn thấy các cao thủ mình phái đi cho Quách Xung đều không thấy tăm hơi đâu nữa thì ông ta càng hoảng sợ hơn.
Bởi vì những cao thủ đó là đều là quân át chủ bài của ‘Tân Hải Vương’.
‘Tân Hải Vương’ vội vàng nghĩ biện pháp đối phó: "Nhóc con, cậu nên biết đứng phía sau tôi là nhà họ Mục ở thủ đô. Hôm nay nếu như cậu dám động vào tôi thì nhà họ Mục sẽ không tha cho cậu đâu”.
“Ông không nhắc đến nhà họ Mục với tôi thì không sao, ông vừa nhắc tới họ thì tôi lại càng phải động vào ông”, Mục Hàn cười khẩy, vẻ mặt khinh thường nói: “Ông tưởng rằng có nhà họ Mục chống lưng thì vô địch thiên hạ hay sao?”
“Nhà họ Mục ở thủ đô đứng đầu các thế gia ở Hoa Hạ, đích thực có quyền lực trấn áp thiên hạ”, ‘Tân Hải Vương’ hít sâu một hơi nói: “Để tôi nói thế này cho cậu hiểu, sức mạnh của năm mươi gia tộc vương tộc ở Đông Hải như thế nào? Sức mạnh của Tam giác Hoàng Kim như thế nào? Sức mạnh của Tư Mã Vô Tình – ông chủ của khách sạn Lục Gia Chủy lại như thế nào?”
"Họ thậm chí không bằng một con kiến khi đứng trước nhà họ Mục ở thủ đô”.
"Hồi đó, vì chuyện mẹ ruột của cậu, nhà họ Mục chỉ điều động một tên gia nô thôi đã càn quét đến mức toàn bộ Đông Hải đều không ngóc đầu lên được”.
Khi ‘Tân Hải Vương’ nói đến đây, vẻ mặt ông ta đầy say sưa.
Hồi đó, gia nô mà nhà họ Mục phái đến chỉ dựa vào một người và một kiếm đã đánh đuổi được nhà họ Sở ở Đông Hải cùng năm mươi vương tộc, Tam giác Hoàng Kim và cả Tư Mã Vô Tình.
Một gia nô mà có thể càn quét đến nỗi những người mạnh nhất trong toàn bộ Đông Hải đều không có năng lực chống lại, điều này cho thấy nhà họ Mục, một thế gia hàng đầu Hoa Hạ có thực lực mạnh mẽ đến thế nào.
Nhà họ Mục ở thủ đô chỉ phái một tên gia nô đến đồng nghĩa với việc chuyện của mẹ ruột Mục Hàn hoàn toàn không đáng để nhà họ Mục phải đích thân xử lý.
“Vậy thì đã sao?”, Mục Hàn thờ ơ nói: “Chuyện mà một tên gia nô cỏn con nhà họ Mục có thể làm thì tôi cũng có thể, chẳng có gì lạ cả”.
Mục Hàn đá mạnh vào chân Quách Xung và quát: “Cậu biết nên làm gì rồi chứ?”
Quách Xung ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nói với ‘Tân Hải Vương’: "Bố à, chúng ta hãy ngoan ngoãn nghe theo lời của anh ta đi, nếu không sẽ chết đó”.
Thấy Quách Xung mang theo một chiếc dây xích chó khác đến để trói mình, ‘Tân Hải Vương’ tức giận nói: "Đồ khốn kiếp, coi bộ dạng sợ hãi của mày kìa, mày không xứng làm con trai tao”.
“Ông cũng không xứng làm người’, Mục Hàn một chiêu di chuyển càn khôn, khống chế Quách Xung sau đó đeo dây xích chó lên trên người ‘Tân Hải Vương’.
‘Tân Hải Vương’ đương nhiên không có sức đánh trả.
“Tôi cũng muốn ông phải nếm thử cảm giác bị sỉ nhục là như thế nào”, một tay Mục Hàn lôi Quách Xung, một tay lôi ‘Tân Hải Vương’: “Hai bố con các người giờ bò ra ngoài cho tôi, tôi phải dắt chó đi dạo trước mặt những người dân ở thị trấn Tân Hải này”.
Nghe thấy Mục Hàn muốn dắt hai bố con họ như dắt chó, lại còn trước mặt bao nhiêu người, hai bố con ‘Tân Hải Vương’ chợt sợ hãi đến mức ra sức dập đầu van xin, thậm chí đập nát cả trán: “Cầu xin cậu, tuyệt đối đừng làm như thế!”
Hai bố con ‘Tân Hải Vương’ trước giờ vẫn luôn tung hoành độc tài ở thị trấn Tân Hải, coi trời bằng vung, một khi họ xuất hiện như một con chó ở nơi công cộng, sau này họ sẽ không còn mặt mũi nào ở lại thị trấn Tân Hải nữa.
“Ha ha!”, Mục Hàn cười khẩy: “Bây giờ biết quỳ xuống xin tha rồi sao?”
"Lúc đầu khi các người ngược đãi và làm nhục mẹ ruột của tôi suốt hơn hai mươi năm, tại sao lại không nghĩ đến ngày hôm nay?"
"Nhìn các người thường ngày tác oai tác quái, e rằng từ lâu đã không được lòng người dân ở thị trấn này rồi. Hôm nay ngoài việc trả thù cho mẹ mình ra, coi như tôi thay người dân ở thị trấn Tân Hải này trừ đi mối tai họa”.
Mục Hàn túm lấy dây xích chó, hai bố con ‘Tân Hải Vương’ hoàn toàn không thể chống lại được, họ chỉ có thể để cho Mục Hàn dắt đi như chó, đi về phía con đường của thị trấn Tân Hải.
Khi Mục Hàn dùng dây xích chó dắt hai bố con ‘Tân Hải Vương’ ra ngoài, tất cả cư dân đều chết lặng.
Họ chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó ‘Tân Hải Vương’ và con trai ông ta lại bị người ta coi như chó.
Tất cả mọi người không khỏi dừng những việc mình đang làm lại, mắt chữ A miệng chữ O nhìn cảnh tượng này.
“Mẹ à, mẹ mặc bộ này đẹp lắm, có khí chất lắm ạ!”, Lâm Nhã Hiên cười nói.
“Không được, không được, mẹ vẫn nên cởi ra thì hơn”, từ trước đến giờ Sở Vân Lệ vẫn luôn sống cuộc sống cực khổ, suốt ngày áo quần nhem nhuốc. Đột nhiên ăn mặc đẹp như thế này khiến bà cảm thấy không quen lắm: “Mẹ vẫn nên mặc lại bộ quần áo cũ của mẹ thì hơn”.
Lâm Nhã Hiên nói thế nào bà ấy cũng không nghe, cuối cùng cô vẫn phải theo ý bà, để bà mặc lại bộ quần áo công nhân vệ sinh đó.
“Mẹ thật sự phải chịu khổ nhiều quá rồi”, Lâm Nhã Hiên thở dài thườn thượt.
Lâm Nhã Hiên quyết định vẫn nên đưa Sở Vân Lệ về nhà trước và làm tốt nghĩa vụ của con dâu.
Tuy nhiên, chuyện Lâm Nhã Hiên đưa một người phụ nữ ăn mặc giản dị đi mua quần áo trên phố đã bị một vài phóng viên báo chí đưa tin.
Vì dù sao hiện giờ Lâm Nhã Hiên đã là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Thành, thân phận và địa vị của cô không tầm thường, hơn nữa nhà đầu tư lớn đứng sau tập đoàn Thiên Thành lại là tập đoàn Phi Long.
Vì vậy, Lâm Nhã Hiên cũng có thể được coi là một người nổi tiếng trong giới kinh doanh của tỉnh.
Những phóng viên truyền thông đó đương nhiên rất quan tâm đến đời tư của những người nổi tiếng.
Do đó, nhà họ Lâm ở Sở Dương đã nhanh chóng biết được chuyện này.
“Con nhóc Nhã Hiên này, thật không để ý đến hình tượng chút nào cả”, bà cụ Lâm tỏ thái độ ‘sắt không rèn được thành thép’ nói: “Nó cũng không nhìn xem hiện giờ mình có thân phận như thế nào, lại đi cùng với một người phụ nữ áo quần rách rưới, thật sự là sỉ nhục thân phận của mình mà!”
Vì báo chí cũng chỉ đang đồn đoán về danh tính của người phụ nữ này nên nhà họ Lâm ở Sở Dương cũng không rõ thân phận của Sở Vân Lệ.
“Chuyện này tuyệt đối không được!”, Lâm Phi Yến cũng nói: “Chúng ta nhất định phải ngăn Lâm Nhã Hiên lại”.
Thế là đám người nhà họ Lâm vội vã đến tỉnh.
Vừa lúc Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ đều đang ở nhà.
“Lâm Nhã Hiên, cháu bị làm sao vậy?”, bà cụ Lâm vừa vào cửa đã chửi rủa sấp mặt: “Giờ cháu đã là người của công chúng rồi, sao không để ý đến hình tượng chút nào vậy?”
“Sao thế bà nội?”, Lâm Nhã Hiên ngây người hỏi.
“Còn làm sao?”, bà cụ Lâm khịt mũi, chỉ vào Sở Vân Lệ bên cạnh và nói: “Cô ta là ai?”
"Nhìn bộ dạng của cô ta như vậy, lại còn mặc đồ công nhân vệ sinh nữa, tất cả đã bị phóng viên chụp hình lại viết báo rồi! Cháu còn thấy chưa đủ mất mặt à?”
Nghe bà cụ Lâm mắng mỏ như vậy, Sở Vân Lệ liền nắm chặt góc áo, bất giác cúi đầu xuống, hiện vẻ vô cùng thấp kém.
Sở Vân Lệ cũng biết con dâu của mình hiện tại là tổng giám đốc tập đoàn, khá là có thân phận, bà đi chung với cô hiển nhiên đã ảnh hưởng đến thân phận và hình ảnh của cô.
“Bà nội, bà ấy không phải công nhân vệ sinh gì cả”, Lâm Nhã Hiên nhanh chóng giới thiệu với bà cụ Lâm và những người khác: “Bà ấy là mẹ ruột của Mục Hàn, khó khăn lắm Mục Hàn mới được đoàn tụ với mẹ mình…”
"Cái gì?”
"Hóa ra cô ta là mẹ ruột của Mục Hàn à?”
Lâm Nhã Hiên chưa kịp nói xong, bà cụ Lâm liền cắt ngang: "Không được, tuyệt đối không được!”
“Cái gì không được ạ?”, Lâm Nhã Hiên hỏi.
“Nhìn bộ dạng cô ta có khác gì kẻ ăn mày bên đường không?”, bà cụ Lâm không vui nói: “Hơn nữa, cháu đã ly hôn với Mục Hàn rồi, sao giờ lại ở với mẹ ruột của cậu ta?”
"Hơn nữa coi bộ bà phải thu hồi lại một quyết định khác của mình thôi”.
"Trước đây bà từng nói là nếu Mục Hàn kiếm được một tỷ tệ thì bà sẽ đồng ý cho hai đứa tái hôn. Nhưng giờ không cần nữa, cho dù Mục Hàn có kiếm được một tỷ tệ thì bà cũng không đồng ý cho hai đứa tái hôn”.
“Tân Hải Vương, các người đáng chết!”, Mục Bá Đạo trịch thượng liếc xéo hai bố con ‘Tân Hải Vương’: “Tôi bảo các người giám sát con đàn bà đê tiện Sở Vân Lệ kia cho tử tế, thế mà các người lại để bà ta chạy mất!”
Sau khi Sở Vân Lệ được giao cho hai bố con ‘Tân Hải Vương’ giám sát, bình thường Mục Bá Đạo cũng không đến hỏi han, thường thì một tháng ông ta sẽ đến kiểm tra ba ngày.
Vừa hay hôm nay là ngày Mục Bá Đạo đến kiểm tra, ông ta đến nơi ở của Sở Vân Lệ thì phát hiện ra không chỉ Sở Vân Lệ không thấy tăm hơi đâu nữa mà linh vị ‘…Mục Hàn’ kia cũng đã bị hủy.
Lúc đó Mục Bá Đạo đã nổi cơn tam bành, ông ta lập tức tìm đến hai bố con ‘Tân Hải Vương’.
“Ông Mục bớt giận”, ‘Tân Hải Vương’ vội vàng giải thích: “Là tên con hoang của Sở Vân Lệ xuất hiện, hắn có chút bản lĩnh, với năng lực của hai bố con tôi, thực sự không đánh lại được hắn”.
“Hả?”, Mục Bá Đạo không khỏi sửng sốt: “Thằng con hoang của Sở Vân Lệ đến đây sao?”
Dù gì thì Mục Hàn cũng đã từng sống trong nhà họ Mục ở thủ đô mấy năm, cho dù không được chào đón nhưng anh vẫn có chút bản lĩnh.
“Hừm, sáu năm trước đã để cho hắn sống sót được. Hôm nay nếu như hắn đã chủ động xuất hiện thì hắn đừng mong tránh khỏi cái chết!”, Mục Bá Đạo nói: “Tôi sẽ đối phó với đứa con hoang của Sở Vân Lệ”.
Nghe Mục Bá Đạo nói như vậy, hai bố con ‘Tân Hải Vương’ liền vui mừng khôn xiết.
Chỉ cần Mục Bá Đạo giết chết Mục Hàn, mối thù của bố con họ coi như đã trả được rồi.
“Có điều, còn các người thì sao?”, Mục Bá Đạo đột nhiên rút kiếm ra khỏi vỏ, hờ hững nói: “Không hoàn thành nhiệm vụ cũng là đáng chết!”
Hai bố con ‘Tân Hải Vương’ chợt biến sắc.
Đêm đó.
Nhà họ Sở ở Đông Hải.
Trời đã về khuya, đúng lúc mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi thì cửa lớn nhà họ Sở bật mở vì bị ai đó tông mạnh vào.
Một người đàn ông mặc bộ đồ giản dị, đầu đội mũ và cầm một thanh kiếm dài trên tay bước vào từ trong màn đêm, ông ta hét lên đầy giận dữ: "Sở Nhậm Hành, ông cút ra đây cho tôi!”
Sở Nhậm Hành đang định nằm xuống ngủ, nghe thấy giọng nói quen thuộc đã lâu không nghe thấy, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Là hắn ta?”
“Ai vậy ông?”, một bà vợ bé ngủ cùng cụ ta đầy vẻ khó hiểu.
"Là hắn! Tên sát thần đó đến rồi!”, Sở Nhậm Hành nhớ tới hai mươi năm trước, vì chuyện của Sở Vân Lệ mà người nhà họ Mục ở thủ đô đã đặc biệt phái một tên gia nô đến chém giết khiến nhà họ Sở ở Đông Hải được phen long trời lở đất.
Ngay cả cao thủ hàng đầu của nhà họ Sở ở Đông Hải cũng không thể đứng vững trước một chiêu của tên gia nô đó.
Cũng chính vào thời điểm đó, Sở Nhậm Hành mới hoàn toàn hiểu được khoảng cách không thể vượt qua được giữa vương tộc Đông Hải và các thế gia ở thủ đô.
Sở Nhậm Hành không còn buồn ngủ nữa, cụ ta vội vàng đứng dậy.
Khi Sở Nhậm Hành đến đại sảnh, Sở Chiêu Quân và những người khác cũng đã đến.
“Cậu Mục!”, nhìn thấy Mục Bá Đạo, Sở Nhậm Hành không khỏi hít sâu một hơi.
“Sở Nhậm Hành, ông thật là to gan!”, Mục Bá Đạo khiển trách: “Ông lại dám nhận đứa con hoang của con đàn bà đê tiện Sở Vân Lệ, còn đưa hắn đến buổi họp thường niên của nhà họ Sở trên toàn quốc. Ông quả thật không coi nhà họ Mục ở thủ đô chúng tôi ra gì nhỉ”.
“Cậu Mục, từ trước đến nay nhà họ Sở ở Đông Hải chúng tôi luôn kính trọng nhà họ Mục ở thủ đô, chưa bao giờ có ý bất kính”, Sở Nhậm Hành đột nhiên nghĩ đến việc Mục Hàn là đại thống soái, tứ đại chiến thần đều là thuộc hạ của anh, ngay cả nhà họ Mục ở thủ đô cũng không bì được, sao cụ ta lại phải sợ nhà họ Mục chứ?
Thế là cụ ta tự tin trả lời: "Mục Hàn là cháu ngoại của Sở Nhậm Hành tôi. Tôi đưa nó đến tham gia buổi họp thường niên của nhà họ Sở toàn quốc, có vẻ như việc đó không liên quan gì đến nhà họ Mục ở thủ đô thì phải!”
Mục Bá Đạo hiển nhiên không ngờ rằng Sở Nhậm Hành lại dám nói chuyện với ông ta như thế.
Ông ta ngẩn ra một lúc rồi mới cười khẩy nói: “Được! Sở Nhậm Hành, xem ra ông rất tin tưởng vào thực lực của cháu ngoại mình! Bây giờ tôi sẽ đi giết hắn, chặt đầu hắn rồi mang đến tặng cho ông!”
"Sau đó tôi sẽ tiêu diệt nhà họ Sở các người”.
Nghe thấy Mục Bá Đạo nói vậy, tất cả mọi người trong nhà họ Sở đều run lẩy bẩy.
Vì dù sao những người có tuổi của nhà họ Sở cũng đã từng chứng kiến sự lợi hại của Mục Bá Đạo, điều đó đã trở thành nỗi ám ảnh trong tâm trí họ.
“Không thể nào”, lúc này, Sở Chiêu Quân phản bác: “Anh Mục Hàn là vô địch thiên hạ, ông không phải đối thủ của anh ấy!”
“Một con nhãi ranh mà cũng dám nói chuyện với tao như vậy sao?”, Mục Bá Đạo trừng mắt nhìn Sở Chiêu Quân.
“Cậu Mục, con bé không phải con nhãi ranh”, Sở Nhậm Hành nghiêm mặt nói: “Hiện giờ con bé đã là gia chủ của nhà họ Sở, có quyền quyết định tất cả mọi việc của nhà họ Sở ở Đông Hải”.
“Ha ha ha!”, nghe Sở Nhậm Hành nói vậy, Mục Bá Đạo cười lớn: “Sở Nhậm Hành, nhà họ Sở các người hết người rồi sao mà lại để một con nhóc vắt mũi chưa sạch lên làm gia chủ vậy?”
"Gia chủ chứ gì?”
"Được thôi, mày cứ đợi tao đi cắt đầu tên con hoang của con đàn bà đê tiện Sở Vân Lệ đó đi!”
Mục Bá Đạo nói rồi tra kiếm vào vỏ, sau đó xoay người rời đi.
Tuy nhiên, Mục Bá Đạo không định tự mình ra tay mà quyết định cử Tam giác Hoàng Kim và Tư Mã Vô Tình – ông chủ của khách sạn Lục Gia Chủy thay ông ta đi làm.
Cho dù là sáu năm trước, Mục Hàn bị nhà họ Mục ở thủ đô vứt bỏ và truy sát thì Mục Bá Đạo vẫn cho rằng anh chỉ là một đứa con riêng, không đủ tư cách để ông ta đích thân ra tay.
Khi Mục Bá Đạo tìm đến khách sạn Lục Gia Chủy thì ông ta chợt kinh ngạc phát hiện ra rằng khách sạn Lục Gia Chủy dường như không còn sự huy hoàng của năm nào nữa mà cứ vắng tanh lạnh lẽo, căn bản không giống với nơi được mệnh danh là thiên đường phạm tội của Đông Hải.
Về phần Tam giác Hoàng Kim, họ đang mặc đồ tang, tổ chức một buổi tang lễ.
Nhìn thấy Mục Bá Đạo đi tới, Tư Mã Vô Tình cùng hai người Hà Gia Tiến, Nhậm Trường Phong của Tam giác Hoàng Kim chợt lần lượt quỳ xuống cúi lạy.
“Đại ca, thật là không thể ngờ được”, Hoàng Điểu báo cáo với Mục Hàn: “Nhà họ Mục ở thủ đô quả nhiên lợi hại, đó là thế gia số một của Hoa Hạ, ngay cả tư liệu cũng thuộc cấp bậc 5S, muốn điều tra về họ e là có chút phiền phức”.
“Cấp bậc 5S?”, Mục Hàn không khỏi cong khóe miệng: “Vẫn thấp hơn tôi một bậc”.
Thông tin của Mục Hàn là cấp 6S, là bí mật tối cao duy nhất của toàn bộ Hoa Hạ.
“Thôi, tạm thời đừng điều tra nữa”, Mục Hàn căn dặn: “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ gặp lại nhà họ Mục thôi”.
Không phải Mục Hàn không thể điều tra được về nhà họ Mục, mà là điều tra tài liệu cấp bậc 5S cần phải báo cáo với thủ trưởng số một. Như vậy thì sự việc sẽ trở nên phức tạp hơn.
“Đại ca, còn một chuyện nữa”, Hoàng Điểu nói: “Mục Bá Đạo của nhà họ Mục ở thủ đô đã xuất hiện”.
“Mục Bá Đạo?”, Mục Hàn đương nhiên biết tên gia nô này của nhà họ Mục ở thủ đô.
Trong những năm Mục Hàn ở nhà họ Mục, vì thân phận con riêng của anh nên trước giờ không được xem trọng. Rất nhiều gia nô đều nhân cơ hội bắt nạt Mục Hàn, chỉ duy nhất tên Mục Bá Đạo đó làm ngơ với anh.
Mục Hàn biết rất rõ rằng không phải là Mục Bá Đạo tốt bụng, không muốn bắt nạt anh, mà là người này tuy thân là một gia nô nhưng trước giờ vẫn luôn kiêu ngạo, không coi Mục Hàn ra gì.
Trong mắt Mục Bá Đạo, Mục Hàn còn không đáng để ông ta bắt nạt.
“Đúng vậy”, Hoàng Điểu gật đầu: “Đại ca, mẹ ruột anh bị giam giữ ở thị trấn Tân Hải bao nhiêu năm nay đều là do Mục Bá Đạo phụ trách trông coi”.
"Còn Mục Bá Đạo cao ngạo, không thèm tự mình trông coi mẹ ruột anh, thế là ông ta giao chuyện này cho ‘Tân Hải Vương’ quản lý, vậy nên mới có chuyện suốt hai mươi năm qua mẹ anh luôn bị đám người ‘Tân Hải Vương’ sỉ nhục đầy bi thảm”.
"Từ một góc độ khác mà nói, Mục Bá Đạo cũng là thủ phạm chính mang lại những cực khổ đau thương suốt hai mươi năm cho mẹ ruột của anh”.
“Tôi biết rồi”, Mục Hàn đầy vẻ nghiêm túc.
"Đại ca, có cần...", Hoàng Điểu đưa tay ra làm động tác cắt cổ.
“Không cần”, Mục Hàn lắc đầu nói: “Chắc chắn Mục Bá Đạo đã biết chuyện tôi đưa mẹ tôi đi rồi. Ông ta sợ không biết phải ăn nói với nhà họ Mục ở thủ đô như thế nào, chắc chắn sẽ tìm đến tận cửa thôi”.
"Tôi cần gì phải đích thân đi đối phó với ông ta?"
“Đúng vậy!”, Hoàng Điểu lập tức hiểu ý: “Một gia nô cỏn con của nhà họ Mục còn không đủ tư cách để đại ca anh xem trọng!”
Nhà họ Lâm ở Sở Dương.
Sau khi Lâm Lợi Cương và Tần Lệ quay về, họ liền nhìn thấy đám người bà cụ Lâm đầy vẻ giận dữ, không khí rất không ổn.
Tần Lệ đầy nghi hoặc hỏi: "Mẹ, mọi người sao thế này? Sao ai nấy đều cứ như kiểu đã xảy ra chuyện gì không vui vậy?”
“Hừ!”, bà cụ Lâm khịt mũi, không để ý tới Tần Lệ.
Tần Lệ hơi ngượng ngùng nhìn sang phía mấy người Lâm Long, Lâm Phi Yến với ánh mắt cầu cứu.
“Thím Lệ, chuyện này thím phải hỏi cô con gái quý giá Lâm Nhã Hiên của thím rồi”, Lâm Phi Yến cáu kỉnh nói: “Thím có biết nó đã làm gì không?”
“Nó đã làm gì?”, Tần Lệ ngây người hỏi.
“Lâm Nhã Hiên đã đón mẹ ruột của Mục Hàn về nhà!”, Lâm Phi Yến đầy vẻ phẫn nộ nói: “Nếu như nói mẹ ruột của Mục Hàn là một người phụ nữ danh gia vọng tộc, con cháu danh môn thì cũng đã đành”.
"Nhưng thím có biết không? Người mẹ ruột đó của Mục Hàn vừa già vừa xấu, lại còn là công nhân vệ sinh, khắp người nhem nhuốc bẩn thỉu, không có chỗ nào sạch sẽ cả”.
Lâm Lợi Cương và Tần Lệ nghe vậy thì đều kinh ngạc.
Lâm Lợi Cương thậm chí còn nói: "Mục Hàn không phải mồ côi sao? Đâu ra mẹ ruột vậy?”
Khi Mục Hàn ở rể nhà họ Lâm, anh đã nói mình mồ côi, không bố không mẹ. Vậy nên nhà họ Lâm vẫn không hề hay biết về lai lịch thực sự của Mục Hàn.
"Vớ vẩn! Mục Hàn nó có phải nhảy ra từ khe đá đâu, chắc chắn là có mẹ ruột rồi”, bà cụ Lâm tức giận nói: “Chỉ là không biết Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn tìm đâu ra người mẹ này, cũng không biết là thật hay giả”.
“Được thôi, tạm thời tôi cứ xem như cô ta là thật”, bà cụ Lâm cau mày: “Nhưng mọi người thử nghĩ mà xem, bây giờ thân phận của con bé Lâm Nhã Hiên là gì chứ? Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Thành, thị trường đã tiến vào đến tỉnh, còn có tập đoàn Phi Long hậu thuẫn, xem như có tiếng tăm rất lớn ở tỉnh rồi”.
Nghe thấy Lâm Nhã Hiên gọi Sở Vân Lệ là ‘mẹ’, Tần Lệ đột nhiên tức điên lên, bà ta quát: “Lâm Nhã Hiên, con gọi linh tinh cái gì đấy? Con chỉ có một người mẹ là mẹ thôi”.
"Con gọi bà công nhân vệ sinh bẩn thỉu này là mẹ là muốn sỉ nhục mẹ sao?”
“Bà ấy là mẹ chồng con, là mẹ ruột của Mục Hàn, sao bà ấy lại không phải mẹ con chứ?”, Lâm Nhã Hiên vặn lại.
Thấy Lâm Nhã Hiên tranh cãi với mẹ ruột cô vì mình, trong lòng Sở Vân Lệ cảm thấy rất áy náy.
Sở Vân Lệ kéo tay áo của Lâm Nhã Hiên, thận trọng nói: “Con à, hay là mẹ đồng ý với bọn họ cho xong?”
Vừa nghe Sở Vân Lệ nói như vậy, bà cụ Lâm và những người khác lập tức nở nụ cười.
Người mẹ ruột của Mục Hàn này quả nhiên thấy tiền là sáng mắt.
Nhưng Lâm Nhã Hiên hiểu rõ Sở Vân Lệ không phải vì số tiền năm mươi triệu tệ của nhà họ Lâm, mà là vì cảm thấy sự tồn tại của mình đã làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa Lâm Nhã Hiên và nhà họ Lâm.
“Thưa mẹ, mẹ không cần để tâm đến bọn họ đâu”, lúc này giọng nói của Mục Hàn vang lên: “Đừng nói chỉ có năm mươi triệu tệ, mà đến một trăm triệu tệ chúng tôi cũng không cần”.
Thấy Mục Hàn quay về, Lâm Nhã Hiên cảm thấy đã tìm được người đáng tin.
“Ồ, cứ tưởng là ai chứ”, Lâm Long nhìn thấy Mục Hàn, lại dùng giọng điệu quái gở nói: “Hóa ra là con trai của công nhân vệ sinh về rồi này”.
“Còn luôn miệng bảo không cần năm mươi triệu tệ, cả đời mày có thể kiếm được năm mươi triệu tệ không?”
“Đúng vậy!”, bà cụ Lâm chế nhạo: “Mục Hàn, mục tiêu mà tôi đưa ra cho cậu, nhiệm vụ kiếm được một tỷ tệ đó, cậu làm đến đâu rồi?”
“Muốn tái hôn với Nhã Hiên nhà chúng tôi không dễ vậy đâu!”
“Cái gì?”, Sở Vân Lệ nghe vậy trong lòng lại ngạc nhiên không thôi, vội vàng hỏi Mục Hàn: “Con trai, con ly hôn với Nhã Hiên rồi sao?”
Chuyện này nói ra thì dài, trong thời gian ngắn Mục Hàn cũng không thể giải thích rõ ràng cho Sở Vân Lệ được.
Anh chỉ đành gật đầu đáp: “Vâng”.
“Con trai, các con đã ly hôn mà con còn dây dưa với con gái nhà người ta thì con không đúng rồi”, Sở Vân Lệ cho rằng nhà họ Lâm là bên có lý, trong lòng càng thấp thỏm bất an, vội nói Mục Hàn không đúng.
“Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi”, Lâm Nhã Hiên nghe vậy cũng trở nên sốt ruột, vội vã lên tiếng: “Chuyện con và Mục Hàn ly hôn không giống như mẹ nghĩ đâu, thật ra chúng con đã chuẩn bị tái hôn rồi”.
“Những rắc rối trong chuyện này chúng con sẽ kể rõ cho mẹ sau”.
Mục Hàn chỉ vào đám người bà cụ Lâm, dùng lời lẽ nghiêm túc nói: “Bà cụ Lâm, tôi khuyên các người đừng có ý đồ gì xấu xa nữa”.
“Chúng tôi không cần năm mươi triệu tệ của các người!”
“Đây là nhà chúng tôi, chúng tôi không hoan nghênh các người, mời đi cho!”
Thấy thái độ Mục Hàn kiên quyết như vậy, đám người bên phía bà cụ Lâm không dám cự lại.
Suy cho cùng, mặc dù bọn họ khinh thường thằng ở rể vô dụng Mục Hàn, nhưng bọn họ vẫn biết rõ bản lĩnh của Mục Hàn.
Bà cụ Lâm và những người khác đành phải hậm hực rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên lại kể cho Sở Vân Lệ nghe lý do hai người ly hôn.
Sở Vân Lệ nghe xong, không kìm được đưa tay lau nước mắt: “Không ngờ các con lại trải qua nhiều chuyện phức tạp như vậy, may là tình cảm các con bền chặt, cuối cùng cũng vượt qua được”.
“Đúng vậy, mẹ à”, lúc này Lâm Nhã Hiên gọi mẹ càng thân thiết hơn: “Sau này một nhà ba người chúng ta sẽ có cuộc sống ngày càng tốt hơn”.
“Ừ, ừ!”, Sở Vân Lệ vô cùng vui vẻ.
Khoảng thời gian sau đó, Sở Vân Lệ dần quen với cuộc sống ở đây.
Sau khi Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn đi làm, Sở Vân Lệ cũng không nhàn rỗi. Bà ở nhà quét dọn vệ sinh, lo liệu mọi việc trong nhà, ra ngoài mua thức ăn, nấu cơm cho hai vợ chồng Mục Hàn, để khi họ đi làm về có thể vui vẻ hòa thuận ăn món ăn có hương vị của mẹ.
Cuộc sống cũng rất tự do tự tại.
Vì vậy Sở Vân Lệ tạm thời quên đi gông xiềng tinh thần từ nhà họ Mục ở thủ đô.
Nhưng cuộc sống bình đạm của Sở Vân Lệ khiến nhà họ Lâm cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bấy giờ Sở Vân Lệ mới đột nhiên phát hiện, hình như mình đã bị một sức mạnh vô hình kiểm soát.
Sở Vân Lệ lập tức nghĩ tới nhà họ Mục ở thủ đô, không nhịn được rùng mình.
Trùng hợp ngay lúc này, bệnh cũ của Sở Vân Lệ lại tái phát.
Năm xưa Sở Vân Lệ mang thai Mục Hàn, lại quỳ trước cửa nhà họ Mục ba ngày ba đêm nên để lại bệnh.
Bình thường bệnh sẽ định kỳ tái phát, phải uống thuốc Đông y mỗi ngày để xoa dịu cơn đau.
Thế là Sở Vân Lệ cố nén đau đớn đi đến tiệm thuốc bốc thuốc.
Sau khi Sở Vân Lệ nói muốn mua vài loại thuốc Đông y thì ông chủ tiệm thuốc lại xua tay nói: “Đi đi, đi chỗ khác đi, chúng tôi không bán mấy loại thuốc đó!”
“Ông chủ, mấy loại đó tiệm chúng ta đều có mà”, người phụ việc đứng bên lên tiếng nhắc nhở.
“Cậu thì hiểu cái gì, im miệng cho tôi!”, ông chủ tiệm thuốc trừng mắt nhìn người phụ việc: “Có cũng không bán cho bà ta”.
Sở Vân Lệ nghe thấy vậy chợt hiểu ra.
Bà ấy đã bị ngăn cấm trên toàn thành phố rồi.
Hiệu thuốc từ chối bán thuốc, Sở Vân Lệ chịu đựng cơn đau ngất trên đường lớn.
May mà được người đi đường tốt bụng đưa tới bệnh viện.
Sau khi Mục Hàn nghe tin này lập tức vội vã tới bệnh viện.
Vì bệnh của Sở Vân Lệ là bệnh nan y, ở lại bệnh viện cũng không có ích gì nên Mục Hàn đưa bà ấy tới khu nhà chiến khu.
Dù sao ở khu nhà chiến khu thuốc gì cũng có.
Lần đầu tiên thấy mẹ ruột của Mục Hàn, tứ đại chiến thần Chúc Long, Hoàng Điểu, Thao Thiết và Quỳ Ngưu rất kích động, rất lễ phép chào hỏi: “Chào lão phu nhân!”
Sở Vân Lệ thấy những thanh niên tràn đầy năng lượng này đột nhiên lễ phép chào hỏi không khỏi giật mình.
Bà ấy rất xúc động, con trai bà đã kết bạn được với những người không tệ.
Nếu Sở Vân Lệ biết bốn người này là chiến thần canh giữ Hoa Hạ và con trai Mục Hàn của bà chính là đại ca của tứ đại chiến thần thì không biết sẽ nghĩ thế nào.
Hoàng Điểu bưng bát thuốc có công hiệu tốt cho Sở Vân Lệ uống.
Sắc mặt của Sở Vân Lệ đã tốt lên rất nhiều.
“Hôm nay không biết đã xảy ra chuyện gì, tất cả hiệu thuốc đều không chịu bán thuốc cho mẹ”, Sở Vân Lệ lo lắng nói: “Mẹ luôn có cảm giác là nhà họ Mục ở thủ đô đã cử người tới”.
“Bọn họ chính là muốn hạn chế cuộc sống của mẹ, ép mẹ chủ động đi tìm bọn họ”.
“Cái gì?”, Mục Hàn vừa nghe liền tức giận: “Bọn họ dám giở thủ đoạn ngăn cấm toàn thành phố với mẹ sao?”
Việc ngăn cấm cuộc sống với một người bình thường mà nói, nếu anh muốn gì tôi sẽ không bán cho anh, tuyệt đối không để anh sống tiếp.
Mục Hàn hỏi Hoàng Điểu: “Người nhà họ Mục ở thủ đô đã tới chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa”, Hoàng Điểu lắc đầu nói: “Thật kì lạ, rốt cuộc là ai to gan vậy, dám ngăn cấm toàn thành phố với lão phu nhân?” .
||||| Truyện đề cử: Bảo Bối! Anh Xin Lỗi |||||
“Có điều, đại ca yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng điều tra rõ ràng”.
“Ừ”, Mục Hàn gật đầu, nói tiếp: “Bất kể là do ai làm, những cửa hàng không bán đồ cho mẹ tôi đều phải bị trừng phạt”.
Trước đây, Mục Hàn chỉ có một mối quan tâm là Lâm Nhã Hiên.
Ai dám động tới Lâm Nhã Hiên, Mục Hàn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đó.
Bây giờ lại có thêm một người, đó là mẹ ruột anh - Sở Vân Lệ.
Ai gây khó dễ cho Sở Vân Lệ, Mục Hàn cũng sẽ không để đối phương được sống yên ổn.
Nghe Mục Hàn nói vậy, Sở Vân Lệ cũng không hề để bụng.
Suy cho cùng, Sở Vân Lệ cũng xuất thân từ nhà họ Sở ở Đông Hải, biết rõ sự lợi hại của thế gia lớn mạnh như thế nào. Hiện giờ Mục Hàn chỉ đi ở rể, lại không được nhà họ Lâm ở Sở Dương yêu quý, mặc dù có vợ là tổng giám đốc nhưng vẫn đang trong tình trạng ly hôn.
Tuy bốn thanh niên trước mắt mạnh mẽ như rồng như hổ, nhưng vẫn còn quá trẻ, làm sao có thể đối phó được với những nhân vật to lớn ngoài kia được chứ?
Sở Vân Lệ không dám nghĩ đến việc bắt những người không chịu bán hàng cho bà ấy phải chịu phạt.
Thực lực của đối phương nhất định rất mạnh mới có thể khiến những người bán hàng kia nghe lời không bán hàng cho bà ấy.
“Mẹ à, tối nay mẹ cứ ở lại đây”, Mục Hàn nói với Sở Vân Lệ: “Đây là nơi mà con và các anh em thường xuyên tụ tập, cơ sở vật chất không thiếu thứ gì, hơn nữa còn rất an toàn, không lo bị ai tới làm phiền mẹ”.
“Đợi ngày mai mẹ khỏe hơn rồi chúng ta về nhà nhé”.
Sở Vân Lệ không có ý kiến gì với sự sắp xếp của con trai.
Mục Hàn cũng gọi điện cho Lâm Nhã Hiên, thông báo cho cô biết chuyện mà Sở Vân Lệ gặp phải.
Lâm Nhã Hiên nghe xong vội vàng bỏ lại công việc còn dang dở, chạy tới cạnh Sở Vân Lệ.
“Mẹ yên tâm đi”, Mục Hàn cười nói: “Con trai đảm bảo với mẹ, tuyệt đối sẽ bình an vô sự quay trở về gặp mẹ!”
Thấy Mục Hàn tự tin như vậy Sở Vân Lệ cũng không nói gì nữa.
Sau khi đưa Sở Vân Lệ tới phòng của Lâm Nhã Hiên, Mục Hàn liền ra ngoài.
Lúc này, tứ đại chiến thần là Chúc Long, Hoàng Điểu, Thao Thiết và Quỳ Ngưu đã ngăn trước mặt Mục Bá Đạo.
“Tôi biết thằng con riêng Mục Hàn đang ở đây”, từ đầu tới cuối Mục Bá Đạo cứ vuốt chuôi kiếm cầm trong tay: “Gọi hắn ta ra đây gặp tôi!”
Mục Bá Đạo hoàn toàn không coi tứ đại chiến thần ra gì.
Quỳ Ngưu cười khẩy, lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Muốn gặp đại ca của tôi thì phải qua cửa ải tôi trước đã”.
“Chỉ dựa vào cậu sao?”, dù gì Mục Bá Đạo cũng là cường giả đỉnh cấp, vừa nhìn đã biết thực lực của Quỳ Ngưu không hề tầm thường, thế nhưng vẫn thể hiện thái độ vô cùng kiêu ngạo: “Cậu còn chưa đủ tư cách đánh nhau với tôi đâu”.
Nghe thấy Mục Bá Đạo nói vậy, tứ đại chiến thần cảm thấy nực cười.
Lần đầu tiên có người dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với Quỳ Ngưu của tứ đại chiến thần.
“Mấy người cười cái gì?”, Mục Bá Đạo bực mình, nói: “Tôi biết mấy người có bản lĩnh, cũng có chút thực lực, nhưng ở trước mặt nhà họ Mục ở thủ đô thì mấy người cũng chỉ là loại tép riu mà thôi”.
Sự tự tin lớn nhất của Mục Bá Đạo đến từ nhà họ Mục ở thủ đô.
Là thế gia số một Hoa Hạ, nhà họ Mục ở thủ đô khiến cho vô số thế lực phải xếp sau lưng.
Vốn dĩ Mục Bá Đạo không mang họ Mục, sau khi về dưới trướng nhà họ Mục ở thủ đô thì được thưởng cho đổi thành họ Mục, điều này khiến cho Mục Bá Đạo cảm thấy vô cùng vinh hạnh, lấy làm kiêu ngạo với thân phận là người nhà họ Mục ở thủ đô của mình.
Đặc biệt là nhà họ Mục ở thủ đô còn truyền lại cho Mục Bá Đạo một môn kiếm pháp gia truyền, làm gì cũng thuận lợi, chỉ nháy mắt đã trở thành cao thủ.
Điều này càng khiến cho sự sùng bái của Mục Bá Đạo dành cho nhà họ Mục ở thủ đô đạt đến đỉnh cao.
“Vậy sao?”, Quỳ Ngưu lập tức không phục, giơ một ngón tay lên khiêu khích: “Vậy chúng ta so tài chút đi”.
“Muốn chết à?”, Mục Bá Đạo chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ.
“Ha ha! Tôi cứ tưởng ai!”, đúng lúc này, giọng nói của Mục Hàn vang lên: “Hóa ra là Mục Bá Đạo!”
Nhìn thấy Mục Hàn đến, động tác rút kiếm ra khỏi vỏ của Mục Bá Đạo liền tạm thời dừng lại.
Mục Bá Đạo nhìn Mục Hàn, chậm rãi nói: “Cậu chủ Mục, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
“Trước đây ông chỉ là một gia nô trong nhà họ Mục ở thủ đô, nhưng trước giờ chưa từng coi trọng tôi, không ngờ hôm nay lại còn gọi tôi một tiếng cậu chủ Mục, đúng thật là hiếm có!”, Mục Hàn hơi bất ngờ.
“Gọi cậu một tiếng cậu chủ Mục chẳng qua chỉ để tiễn cậu đi mà thôi”, Mục Bá Đạo lạnh lùng nói: “Dù sao sau đêm nay cậu cũng không còn được nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa rồi”.
“Có lẽ trước đây trong lòng cậu vẫn luôn không thoải mái với việc tôi coi thường cậu”.
“Một tiếng cậu chủ Mục này coi như giải quyết xong một nỗi lòng của cậu đi!”
“Mục Bá Đạo, ông hơi xem thường tôi rồi đấy”, Mục Hàn cười nói: “Hôm nay ai sống ai chết vẫn còn chưa biết được đâu”.
“Cậu không phải là đối thủ của tôi”, Mục Bá Đạo tự tin nói.
“Là một cường giả thì tự tin là một chuyện tốt”, khóe miệng Mục Hàn khẽ nhếch lên: “Có điều tự tin thái quá thì lại vô cùng nguy hiểm đấy”.
“Chỉ cần một chiêu là tôi đã có thể giết chết ông rồi!”
Mục Hàn vừa dứt lời, cơ thể giống như một con báo cường tráng lao nhanh về phía Mục Bá Đạo, nhanh như điện giật.
Mục Bá Đạo thấy vậy thì cũng hành động nhanh như cắt.
Trong lúc xông đến thì cũng rút ra thanh kiếm từ trong vỏ.
Hai cường giả hàng đầu vừa cử động thì đất đá đã bay mù trời giống như gió lốc đang tới.
Chỉ trong nháy mắt, thân hình của Mục Hàn và Mục Bá Đạo đã đan chéo vào nhau.
Dù là tứ đại chiến thần thì cũng không thể nhìn rõ động tác lúc hai người họ giao đấu.
Sau khi hai người dừng bước chân, thanh kiếm của Mục Bá Đạo đã cắm sâu trên bụng ông ta.
Khóe miệng Mục Bá Đạo rỉ máu, gương mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Giơ tay chỉ vào Mục Hàn, sau đó ngã phịch xuống đất.
Cho đến lúc chết, Mục Bá Đạo vẫn không thể tin nổi đứa con hoang ai gặp cũng khinh thường của nhà họ Mục ở thủ đô lại có thể giết chết mình chỉ với một chiêu.
Không chỉ là Mục Bá Đạo, ngay cả tứ đại chiến thần cũng kinh ngạc không thôi.
Dù sao tứ đại chiến thần cũng thường xuyên đi theo bên cạnh Mục Hàn nên vẫn tương đối hiểu về thực lực của anh.
Thế nhưng cách Mục Hàn ra tay hôm nay còn vượt xa so với tưởng tượng của tứ đại chiến thần.
“Đại ca, cảnh giới của anh đã cao hơn trước rồi!”, Quỳ Ngưu đứng bên cạnh thảng thốt nói: “Người này mặc dù là gia nô nhà họ Mục ở thủ đô nhưng thực lực cũng không hề tầm thường, tôi đã nghĩ mình phải mất năm chiêu mới có thể đánh bại ông ta”.
“Đại ca anh lại chỉ cần một chiêu đã giết hạ ông ta chỉ trong nháy mắt!”
Ánh sao thì nào có thể sáng bằng mặt trời cơ chứ?
Bỏ đi, khi nào nhà họ Mục ở thủ đô cử người đến thì mình lại đi cùng với chúng nó. Sở Vân Lệ đã quyết định rồi, nhất định phải bảo vệ con trai mình cho tốt.
Dù cho nhà họ Mục có muốn bà ấy làm gì thì bà cũng đều đồng ý.
Dù có bảo Sở Vân Lệ chết thay cho Mục Hàn thì bà ấy cũng sẽ không do dự.
Ở một nơi khác.
Đông Hải.
Tại trang viên của Tam giác Hoàng Kim.
Trong trang viên có một thi thể, đương nhiên là Mục Bá Đạo.
Bên cạnh thi thể của Mục Bá Đạo, còn có hai đoạn kiếm gãy, chính là thanh kiếm mà Mục Bá Đạo luôn đem bên mình.
Hai trong Tam giác Hoàng Kim là Hà Gia Tiến và Nhậm Trường Phong, còn có ông chủ khách sạn Lục Gia Chủy là Tư Mã Vô Tình, nhìn thấy cảnh này đều sững sờ.
Kẻ mạnh năm đó càn quét toàn bộ Đông Hải chỉ bằng một người và một kiếm, lại có thể chết như vậy sao?
Hơn nữa, từ vết thương có thể thấy, Mục Bá Đạo rõ ràng bị giết bởi một chiêu thức duy nhất.
Nghĩ tới việc Mục Bá Đạo đến tỉnh tìm Mục Hàn, Tư Mã Vô Tình hít sâu một hơi, nói: “Tên đó đáng sợ như vậy sao?”
“Chuyện này thật khó tin”.
“Ông Tư Mã, ông nói xem rốt cuộc tên đó là ai?”, Nhậm Trường Phong sợ hãi nhíu mày: “Sao có thể giết Mục Bá Đạo dễ dàng vậy chứ?”
“Thôi xong rồi, e là không thể trả thù được rồi”, Hà Gia Tiến tỏ vẻ bi quan.
Tư Mã Vô Tình và Nhậm Trường Phong đồng thời nhìn Hà Gia Tiến với ánh mắt phức tạp.
Còn nghĩ đến chuyện báo thù nữa sao?
Đối phương là người có thể giết Mục Bá Đạo trong chớp mắt.
Mà Mục Bá Đạo là người có thể khiến Tam giác Hoàng Kim và Tư Mã Vô Tình cả đời cũng không ngóc đầu lên được.
Nói đến chuyện trả thù Mục Hàn, cho dù có chín cái mạng thì cũng không đủ dùng.
Hà Gia Tiến lập tức hiểu ra mình đã nói sai, không dám nói thêm nữa.
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Nhậm Trường Phong hỏi.
“Tôi nghĩ tốt nhất là nên đưa thi thể của Mục Bá Đạo và đoạn kiếm gãy này đến nhà họ Mục ở thủ đô, để nhà họ tự xử lý”, Tư Mã Vô Tình nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Dù sao thì Mục Bá Đạo cũng là gia nô của nhà họ Mục ở thủ đô, chúng ta không có tư cách để xử lý”.
“Nhưng làm thế nào chúng ta mới có thể liên lạc với nhà họ Mục ở thủ đô đây?”, Hà Gia Tiến hỏi.
Câu hỏi này ngay lập tức khiến Nhậm Trường Phong sững lại.
Mặc dù Tam giác Hoàng Kim là nhân vật lớn ở Đông Hải, nhưng ở trước mặt nhà họ Mục ở thủ đô thì không bằng một gia nô.
Địa vị của một gia nô nhà họ Mục ở thủ đô cũng vượt xa Tam giác Hoàng Kim.
Nhậm Trường Phong bất giác nhìn về phía Tư Mã Vô Tình, nói: “Ông Tư Mã, ông có mối quan hệ khắp nơi, phần lớn người ở Đông Á đều là bạn của ông, ông xem có thể liên lạc với nhà họ Mục ở thủ đô được không?”
Điều khiến Nhậm Trường Phong thất vọng đó là Tư Mã Vô Tình lắc đầu nói: “Không giấu gì các ông, mặc dù tôi có quan hệ khắp nơi, phạm vi ảnh hưởng tỏa ra hơn nửa Đông Á, nhưng so với nhà họ Mục ở thủ đô, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé mà thôi”.
“Ngay cả làm gia nô, quỳ gối trước cửa nhà người ta tôi cũng không đủ tư cách”.
Nghe Tư Mã Vô Tình nói vậy, Hà Gia Tiến và Nhậm Trường Phong hít sâu một hơi.
Ngay cả người như Tư Mã Vô Tình cũng không đủ tư cách quỳ gối trước cửa nhà họ Mục ở thủ đô sao?
Nhà họ Mục ở thủ đô thật đáng sợ!
“Nhưng để thi thể Mục Bá Đạo ở đây cũng không phải là chuyện nhỏ!”, Hà Gia Tiến nhíu mày nói.
Nếu Mục Bá Đạo chỉ là một người bình thường thì không phải là chuyện gì lớn.
Cho dù là cao thủ có quyền lực thì Tam giác Hoàng Kim cũng có thể giải quyết.
Nhưng Mục Bá Đạo lại là gia nô của nhà họ Mục ở thủ đô!
Tam giác Hoàng Kim và Tư Mã Vô Tình không thể nhúng tay vào chuyện này.
“Hai người cứ bình tĩnh”, Tư Mã Vô Tinh đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Mặc dù tôi không thể liên lạc với nhà họ Mục ở thủ đô, nhưng tôi cũng đã lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, có quen biết với một người bạn họ Mục, ông ta là gia chủ nhà họ Mục ở Sơn Thành, Mục Vấn Đạo”.
Nghe Lâm Nhã Hiên nói vậy, mắt Mục Hàn bỗng sáng lên.
Thực ra, Mục Hàn cũng định mua một ngôi biệt thự lớn cho Sở Vân Lệ, nhưng còn chưa kịp mua thì Lâm Nhã Hiên đã mua trước rồi.
Mục Hàn vô cùng cảm động.
Dù sao thì căn biệt thự này cũng không rẻ.
Lâm Nhã Hiên lại đang kẹt tiền.