“Mục Hàn, em nghĩ người nhà họ Mục ở thủ đô không có ý tốt đâu…”, Lâm Nhã Hiên lo lắng nói: “Người ta vô duyên vô cớ mời chúng ta ăn cơm, e là…”
“Em sợ họ giở trò sao?”, Mục Hàn cười tỏ vẻ không sao nói: “Sợ gì chứ?”
“Cứ đồng ý với họ đi”.
“Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà”.
Nghe Mục Hàn nói thế, Lâm Nhã Hiên cảm thấy cạn lời.
Đó là người nhà họ Mục ở thủ đô đấy.
Rõ ràng là đang có ý nhằm vào anh mà.
Anh còn dám đứng ngay trước họng súng của họ.
Mặc dù nhà họ Mục ở thủ đô là gia tộc hàng đầu Hoa Hạ nhưng người không có tầng lớp nhất định thì không có tư cách nghe nói đến danh xưng của nhà họ Mục ở thủ đô.
Trong thời gian mang thai, Lâm Nhã Hiên có tìm hiểu và dần biết được chút ít về nhà họ Mục ở thủ đô.
Sau khi biết những việc lừng lẫy trong quá khứ của nhà họ Mục ở thủ đô, Lâm Nhã Hiên cũng nhận ra sự lớn mạnh của họ.
Thế nên khi thấy Mục Hàn không tỏ ra sợ hãi với người nhà họ Mục ở thủ đô, Lâm Nhã Hiên không khỏi thầm thở dài.
Đúng là điếc không sợ súng!
Thậm chí Mục Hàn còn cầm điện thoại của Lâm Nhã Hiên lên gửi tin nhắn cho Mục Phương: Yên tâm, tối nay tôi nhất định sẽ đến!
Ở một diễn biến khác.
Năm người Mục Phương tụ lại một chỗ.
Mục Nguyên hỏi: “Anh Phương, anh nghĩ thằng con riêng đó có đến không?”
“Tốt nhất là không đến”, Mục Phương cười nhạo nói: “Như thế chúng ta có thể đạt được mục đích, nói thằng con riêng này là một kẻ hèn nhát, không dám đến bữa tiệc của chúng ta”.
“Nếu anh ta đến thì sao?”, Mục Viên hỏi.
“Ha ha!”, Mục Phương nhếch môi nở nụ cười đầy thích thú: “Đến thì càng tốt!”
“Như thế chúng ta có thể chơi đùa với anh ta một chút”.
Mọi người bật cười ha hả.
Lúc này điện thoại Mục Phương vang lên.
Là tin nhắn Mục Hàn gửi đến.
“Trả lời rồi!”, Mục Phương vừa nhìn giọng điệu nói chuyện này thì biết chắc chắn không phải do Lâm Nhã Hiên nhắn: “Thằng con riêng này đúng là lớn gan hệt như lời đồn, thế mà lại đồng ý kìa”.
“Xem ra chúng ta phải chuẩn bị một chút, cho anh ta một trận nhớ đời để anh ta biết nhà họ Mục ở thủ đô không phải là gia tộc mà anh ta có thể tùy ý cá cược”.
Thế là năm người Mục Phương đi đến nhà hàng Quý Tân của tỉnh.
Với tầm ảnh hưởng của Thịnh Uy Khống Cổ ở tỉnh, năm người Mục Phương đặt riêng phòng VIP 888 cao cấp nhất nhà hàng là chuyện hết sức dễ dàng.
Sau khi gọi món, năm người Mục Phương ngồi quanh bàn chờ đợi.
Cùng lúc đó.
Mục Hàn cũng đang lái xe chở Lâm Nhã Hiên đến điểm hẹn.
Sau khi lên tầng đứng giữa hành lang, Mục Hàn giơ ngón tay lên chỉ vào căn phòng VIP phía trước nói: “Nhã Hiên, phòng VIP 888 ở kia, em đợi anh một lát, anh đi vệ sinh”.
Sau khi Mục Hàn vào nhà vệ sinh.
Lâm Nhã Hiên nghĩ ngợi một hồi rồi một mình đi vào căn phòng VIP 888.
“Cốc cốc cốc!”, Lâm Nhã Hiên gõ cửa.
“Vào đi”, bên trong vang lên tiếng của Mục Phương.
Lúc Lâm Nhã Hiên đẩy cửa bước vào, đám người Mục Phương sửng sốt.
Tất cả đều kinh ngạc nhìn Lâm Nhã Hiên.
Ngoài cái bụng to tướng ra thì vẻ ngoài của Lâm Nhã Hiên phải nói là cực kỳ xinh đẹp.
Dù sao thì danh xưng cô gái xinh đẹp nhất Sở Dương năm đó cũng không phải tự dưng mà có.
Trong mắt đám người Mục Phương, vẻ đẹp của Lâm Nhã Hiên hoàn toàn có thể so với Dương Yêu Nguyệt – người xinh nhất trong tứ đại mỹ nhân thủ đô.
“Cô là ai?”, thậm chí Mục Phương chủ động đứng dậy thử hỏi: “Lâm Nhã Hiên đúng không?”
“Đúng thế, tôi là Lâm Nhã Hiên”, Lâm Nhã Hiên gật đầu.
Nghe cô nói vậy, năm người Mục Phương liếc mắt nhìn nhau.
Ai nấy cũng đều lộ vẻ tiếc nuối.
“Thật là đáng tiếc”, Mục Nguyên càng không kiêng dè nói: “Một cô gái xinh đẹp tuyệt vời như cô thế mà lại gả cho thằng con riêng Mục Hàn, đúng là lãng phí vật báu!”
“Đâu chỉ là lãng phí vật báu chứ!”, Mục Viên híp mắt nói: “Tôi thấy phải nói là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu mới đúng”.
Bốn người còn lại đều bật cười thành tiếng.
Nghe năm người giễu cợt mình, Lâm Nhã Hiên không khỏi căng thẳng.
Quả nhiên người nhà họ Mục ở thủ đô mời ăn cơm không hề có ý tốt.
Thấy Lâm Nhã Hiên hơi lúng túng, Mục Phương vẫy tay nói: “Được rồi, dù sao người ta cũng là phụ nữ có thai, bụng lớn như thế rồi, các cậu đừng cười cợt người ta nữa”.
Sau đó Mục Phương nhìn Lâm Nhã Hiên hỏi: “Cô Lâm, sao chỉ có một mình cô đến vậy?”
“Mục Hàn, chồng cô đâu?”
“Các cậu đang đợi tôi à?”, Lâm Nhã Hiên chưa kịp trả lời thì bên ngoài phòng VIP vang lên một giọng nói: “Xin lỗi nhé, tôi vừa đi vệ sinh”.
“Giọng nói này…”
Mục Phương không khỏi thảng thốt, thầm lẩm bẩm: “Sao mà nghe quen thế nhỉ?”
Mục Phương nhìn bốn người còn lại.
Phát hiện họ cũng có cảm giác giống mình.
Lẽ nào trước đó chúng ta từng gặp Mục Hàn rồi sao?
Lúc này Mục Hàn từ bên ngoài bước vào.
Sau khi nhìn thấy Mục Hàn, năm người Mục Phương đều chết lặng.
Người nào người nấy đứng hình như tượng, bật dậy đứng thẳng nghiêm trang không dám động đậy.
Miệng há to đến mức có thể nhét cả mấy quả trứng.
Tròng mắt hơi co rút.
Cả người run lẩy bẩy…
Mục Hàn?
Đại thống soái?
Năm người Mục Phương rất thông minh lập tức nhận ra Mục Hàn chính là đại thống soái.
Không ngờ đứa con ngoài giá thú mà ai ai trong nhà họ Mục ở thủ đô cũng bỏ rơi này lại chính là đại thống soái có địa vị cao ngất ngưỡng ở Hoa Hạ.
Nghĩ đến những việc làm lớn gan trước đó của Mục Hàn, năm người Mục Phương như được giác ngộ.
Ngoài đại thống soái ra thì ai dám xem thường Mục Sảng – người thừa kế số một của gia tộc đứng đầu Hoa Hạ nữa chứ?
Ngoài đại thống soái ra thì ai dám cá cược một năm với gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô?
Mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó.
Chứ không phải Mục Hàn ngông cuồng hống hách.
Tất nhiên Mục Hàn cũng có tư cách ngông cuồng, kiêu ngạo.
Thậm chí Lâm Nhã Hiên có thể cảm nhận rõ được hơi thở gấp gáp của năm người Mục Phương.
Trán họ ướt đẫm mồ hôi.
Đúng là khác một trời một vực với thái độ cười cợt Lâm Nhã Hiên lúc nãy.
Lâm Nhã Hiên vô thức nhìn theo tầm nhìn của năm người Mục Phương, nhìn về phía Mục Hàn.
Hình như người của nhà họ Mục ở thủ đô đang sợ Mục Hàn?
Điều này khiến Lâm Nhã Hiên hơi khó hiểu.
Rõ ràng năm người này thật sự sợ Mục Hàn.
Không giống như đang giả vờ.
“Đại đại đại…”
Sau một lúc im lặng, thậm chí ngay cả Mục Phương cũng líu lưỡi: “Đại… anh Mục!”
Lắp ba lắp bắp vài chữ, cuối cùng Mục Phương cũng phản ứng lại nhanh chóng sửa lời xưng anh Mục.
Tất nhiên họ có thể gọi Mục Hàn là đại thống soái khi ở trại huấn luyện Thần Long.
Nhưng bước ra khỏi đó thì thân phận Mục Hàn được bảo mật ở cấp độ SSSSSS.
Nếu không cẩn thận tiết lộ ra ngoài thì đừng nói là tương lai tiền đồ gì, chỉ e rằng cái mạng nhỏ cũng không giữ được.
Mục Hàn cũng không ngờ, người nhà họ Mục mời anh và Lâm Nhã Hiên ăn tối lại là mấy thằng nhóc này.
Hơn nữa nhìn khí thế như vậy chắc hẳn mấy tên nhóc này muốn gây chuyện.
“Các cậu…”, Mục Hàn nhìn quanh phòng VIP cố ý ngờ vực hỏi: “Muốn bày một cái bẫy để tiếp đãi tôi sao?”
Nghe Mục Hàn nói thế, năm người Mục Phương lập tức nổi da gà toàn thân.
Lòng bàn tay năm người không ngừng chảy mồ hôi.
Đúng thế, quả thật họ định bày ra một cái bẫy để sỉ vả Mục Hàn.
Nhưng có nằm mơ họ cũng không ngờ Mục Hàn lại chính là đại thống soái.
Cộng thêm chuyện lần trước ở trại huấn luyện Thần Long, đây đã là lần thứ hai, năm người Mục Phương muốn ra tay với Mục Hàn rồi.
Hai lần liên tiếp người họ nhắm vào đều là đại thống soái, năm người Mục Phương nghĩ mà cảm thấy sợ hãi.
“Không… không có!”, não bộ suy nghĩ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Mục Phương lập tức phản ứng lại lắc đầu như trống bỏi nói: “Năm người bọn tôi chỉ đơn thuần muốn mời anh và vợ anh ăn tối thôi”.
Mục Nguyên còn chủ động bước đến kéo ghế ra.
Cực kỳ kính cẩn giơ tay ra mời Lâm Nhã Hiên ngồi vào ghế.
Hoàn toàn trái ngược với thái độ cười cợt với Lâm Nhã Hiên lúc nãy.
Lâm Nhã Hiên nhất thời không kịp thích ứng với thái độ này.
Khi gặp Mục Hàn, chẳng phải người nhà họ Mục ở thủ đô chưa từng đối xử tốt với anh sao?
Hơn nữa mọi người ai cũng biết cuộc đánh cược một năm của Mục Hàn và Mục Thịnh Uy.
Là người nhà họ Mục ở thủ đô, không lý nào năm người này lại sợ Mục Hàn.
Trong chuyện này có bí mật gì mà người khác không biết sao?
Lâm Nhã Hiên càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, không nhịn được hỏi: “Sao các anh có vẻ hình như rất sợ Mục Hàn vậy?”
Người nhà họ Mục ở thủ đô sợ Mục Hàn, mặt trời mọc ở đằng Tây rồi à?
Nghe Lâm Nhã Hiên hỏi vậy, mấy người Mục Phương sửng sốt.
Mọi người vô thức ngẩng đầu lên nhìn Mục Hàn.
Dường như đang hỏi ý kiến Mục Hàn.
“Các cậu nhìn tôi làm gì?”, Mục Hàn bực mình nói: “Cũng không phải tôi hỏi các cậu mà!”
Nghe Mục Hàn nói thế, năm người Mục Phương lại đồng loạt cúi đầu xuống.
“Sợ Mục Hàn đến mức độ này luôn à?”, Lâm Nhã Hiên càng thêm hiếu kì.
Lúc này bọn họ cứ như học sinh tiểu học phạm lỗi đứng trước mặt giáo viên để hối lỗi vậy.
“Là thế này thưa cô Lâm!”, cuối cùng vẫn là Mục Phương lên tiếng: “Sở dĩ chúng tôi sợ anh Mục là vì vẻ ngoài của anh Mục”.
“Vì vẻ ngoài của anh Mục rất giống với gia chủ nhà chúng tôi, đến nỗi khi nhìn thấy anh Mục mà cứ ngỡ là đang gặp gia chủ nên…”
Xem như Mục Phương cũng thông minh, không hề tiết lộ thân phận thật của Mục Hàn.
Hơn nữa còn bịa ra một lý do vô cùng thuyết phục.
Mục Hàn là con riêng của Mục Thịnh Uy.
Nên Mục Hàn giống với Mục Thịnh Uy cũng là điều đương nhiên.
Nghe Mục Phương nói thế, Lâm Nhã Hiên mới tỏ vẻ đã hiểu gật đầu nói: “Hóa ra là thế!”
“À phải rồi, gia chủ của các anh rất hung ác sao? Các anh sợ ông ta đến vậy à?”
Năm người Mục Phương liếc mắt nhìn nhau.
Làm sao đáp lời lại đây?
“À các anh mời bọn tôi ăn tối không chỉ là để ăn bình thường thôi đúng không?”, không để Mục Phương trả lời, Lâm Nhã Hiên lại hỏi: “Nói đi, các anh muốn làm gì?”
Lâm Nhã Hiên không hề ngốc.
Vừa bước vào cửa, Lâm Nhã Hiên đã cảm nhận được năm người này không hề có ý tốt lành gì.
Nếu không thì sao tự dưng lại mời cô và Mục Hàn ăn tối chứ?
“Chuyện này…”, nghĩ đến mục đích thật của mình, đám người Mục Phương càng thêm ngượng nghịu.
“Vợ à, người ta chỉ đơn thuần muốn mời chúng ta ăn tối thôi”, Mục Hàn lại khẽ cười giải vây cho đám người Mục Phương: “Các cậu nói có phải không?”
“Phải, phải”, Mục Phương nghe nói vội vã gật đầu nói: “Chúng tôi chỉ muốn mời hai người ăn tối thôi”.
“Được rồi!”, Mục Hàn giơ tay lên chỉ vào các món ăn trên bàn, cười nói: “Ha ha, không hổ là người nhà họ Mục ở thủ đô, không hề qua loa lấy lệ về vấn đề ăn uống”.
“Tôi cũng đói rồi, ăn thôi!”
Cả một bàn đồ ăn đều là những món đắt tiền của nhà hàng Quý Tân.
Toàn là những món có số lượng giới hạn trong ngày.
Có tiền cũng không thể mua được.
Nhưng năm người Mục Phương lại gọi hết những món này lên.
Có thể thấy thế lực của nhà họ Mục ở thủ đô thật sự cắm rễ rất sâu vào tất cả các ngành nghề.
Mục Hàn cầm đũa lên, hài lòng gắp thức ăn.
Còn gắp cho Lâm Nhã Hiên một bát lớn.
Mà năm người Mục Phương lại không có tâm trạng tốt đến thế.
Bọn họ ai cũng lo lắng không thôi, cứ như rơi vào hang hổ, còn chẳng dám thở mạnh.
Suốt bữa ăn, cả một bàn thức ăn đều do Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên xử lý hết.
Thậm chí năm người Mục Phương đều không dám động đũa.
Mục Phương nghĩ có nên mời Mục Hàn ly rượu để đền tội hay không.
Nhưng sau khi thầm cân nhắc giữa lợi và hại, Mục Phương vẫn đè nén xúc động này.
Mời đại thống soái uống rượu ư?
Năm người họ vẫn chưa có tư cách này.
“Phù phù! Tôi no rồi!”, Mục Hàn ăn uống no nê xong còn cầm cây tăm xỉa răng, lười biếng nói: “Bữa ăn này tốn không ít tiền của các cậu nhỉ?”
Mục Hàn biết chỉ riêng mấy món này thôi đã có giá mấy trăm nghìn tệ.
Với người bình thường, một bữa ăn mấy chục nghìn tệ đã là xa xỉ lắm rồi.
Nhưng với Mục Hàn, đây chẳng qua chỉ là mấy đồng tiền lẻ thôi.
Thậm chí cũng không phải là số tiền gì quá lớn với mấy người Mục Phương.
“Không bao nhiêu cả”, đám người Mục Phương vội nói.
“Ừ!”, Mục Hàn gật đầu nói: “Nếu đã ăn xong rồi thì chúng tôi đi đây!”
Dứt lời, Mục Hàn đứng dậy đỡ Lâm Nhã Hiên rời đi.
Năm người Mục Phương đồng loạt đứng dậy: “Anh Mục, chúng tôi tiễn anh!”
“Ngồi hết xuống đi”, Mục Hàn xua tay cười nói: “Tôi thấy các cậu cũng chưa ăn no mà!”
“Vâng, thưa anh Mục!”, mấy người Mục Phương kính cẩn ngồi xuống.
Mãi đến khi rời khỏi nhà hàng Quý Tân với Mục Hàn, Lâm Nhã Hiên vẫn còn rất ngờ vực.
Chắc chắn mục đích của năm người này không đơn giản là mời ăn tối như thế.
Sao có thể vì Mục Hàn giống Mục Thịnh Uy mà cho qua như vậy được?
“Vợ à, em đừng đoán này đoán kia nữa”, nhìn ra ngờ vực của Lâm Nhã Hiên, Mục Hàn khẽ cười nói: “Năm người này chỉ đơn thuần mời chúng ta ăn tối thôi”.
“Anh biết em nghĩ người nhà họ Mục ở thủ đô không bỏ qua cho anh dễ dàng như thế, nhưng em có từng nghĩ không phải tất cả người nhà họ Mục ở thủ đô đều muốn nhằm vào anh không? Sẽ luôn có vài người lý trí chứ?”
Lâm Nhã Hiên ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy Mục Hàn nói cũng đúng.
Dù sao Mục Hàn từng sống mấy năm ở nhà họ Mục ở thủ đô, sẽ có vài người đồng tình với Mục Hàn, sẽ không đối xử với anh như Mục Thịnh Uy và Mục Sảng.
Ở một diễn biến khác.
Nhà hàng Quý Tân.
Phòng VIP 888.
Sau khi Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên rời đi.
Đám năm người Mục Phương ngồi bất động tại chỗ, hít thở thật sâu.
Thậm chí Mục Phương còn cảm nhận được sau lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Bốn người còn lại cũng không khá hơn là bao.
Không khí trong phòng cũng nhiễm mùi mồ hôi.
“Thật quá sức tưởng tượng của tôi!”, mười phút sau, Mục Phương mới mở miệng nói: “Thằng con hoang mà gia chủ luôn hắt hủi, hóa ra lại là đại thống soái, thần hộ mệnh của Hoa Hạ!”
“Gia chủ nói đúng, đại thống soái quả thực là người nhà họ Mục ở thủ đô!”, Mục Nguyên cũng gật đầu nói: “Thật nực cười khi gia chủ từng dày công tìm kiếm lai lịch thật sự của đại thống soái, vậy mà lại không biết, đại thống soái chính là con ruột của mình!”
“Chuyện này nhất định phải giữ bí mật, không được để lộ thân phận của đại thống soái cho gia chủ biết. Nếu không, tương lai của năm người chúng ta sẽ bị hủy hoại, thậm chí là phải ngồi tù cả đời đấy”.
Mục Phương nghiêm túc căn dặn.
Bốn người còn lại nghiêm túc gật đầu.
“Haiz!”, Mục Phương thở dài, vẻ mặt phức tạp nói: “Đối với nhà họ Mục ở thủ đô, thân phận phía sau của đại thống soái không biết là vinh quang hay đại họa của gia tộc đây?”
Sau khi năm người Mục Phương rời khỏi nhà hàng, bọn họ bắt đầu thương lượng xem nên báo cáo chuyện này với Mục Thịnh Uy như thế nào.
Sau khi trải qua chuyện vừa rồi, bọn họ quả thực hơi bối rối.
“Chúng ta nên nói với gia chủ thế nào đây?”, Mục Nguyên hỏi.
Lúc Mục Phương đang suy nghĩ thì Mục Sảng gọi điện tới.
Rất rõ ràng, Mục Sảng gọi điện tới để hỏi về tình hình của trại huấn luyện Thần Long.
Mục Thịnh Uy bảo Mục Sảng gọi điện là đang tỏ ý cho mọi người trong nhà họ Mục ở thủ đô biết, Mục Sảng chính là người kế nhiệm tiếp theo.
Trong số thế hệ trẻ, hắn giữ vai trò người đi đầu.
Mục Phương ngập ngừng một lát rồi mới ấn nút nghe.
“Tôi nghe nói quá trình huấn luyện của trại huấn luyện Thần Long đã kết thúc rồi”, giọng nói của Mục Sảng truyền đến: “Nghe nói người giảng dạy tiết học đầu tiên là một sĩ quan huấn luyện bí ẩn, khiến mọi người tin phục?”
“Đúng vậy, thưa anh Sảng”, Mục Phương cung kính đáp: “Vị sĩ quan huấn luyện thần bí này là đại thống soái!”
“Cái gì?”, nghe Mục Phương nói vậy, Mục Sảng vô cùng kích động: “Mục Phương, năm người các cậu thật may mắn, được đích thân đại thống soái giảng dạy”.
“Đại thống soái trông như thế nào?”
Mục Phương lúng túng, không biết nên trả lời Mục Sảng thế nào.
“À…” không đợi Mục Phương trả lời, Mục Sảng đã nghĩ đến chuyện khác: “Lần này, năm người các đầu đều đã được chọn vào quân đoàn Côn Luân, vậy chẳng phải các cậu được đại thống soái đích thân tuyển chọn sao?”
“Đúng vậy, thưa anh Sảng”, Mục Phương thành thực trả lời.
Mục Sảng càng thêm kích động.
Năm người Mục Phương được đại thống soái đích thân lựa chọn, vậy chẳng phải Mục Sảng có thực lực mạnh hơn năm người bọn họ, thì càng có khả năng được chọn vào quân đoàn Côn Luân hơn sao?
Mục Sảng càng nghĩ càng thấy phấn khích.
Nhưng với thân phận của Mục Sảng thì không thể gia nhập vào quân đoàn Côn Luân.
“Vậy thì tốt quá!”, Mục Sảng phấn khích nói: “Mục Phương, năm người các cậu đạt được thành tích như vậy, thật là vinh hạnh cho nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta!”
“Lát nữa tôi sẽ báo cáo chuyện này cho gia chủ, chắc chắn gia chủ cũng sẽ rất vui mừng!”
“Buổi họp thường niên mỗi năm một lần của nhà họ Mục ở thủ đô sắp diễn ra rồi, đến lúc đó, gia chủ sẽ khen thưởng cho các cậu trước mặt tất cả thành viên nhà họ Mục ở thủ đô!”
Nghe Mục Sảng nói vậy, đám người Mục Phương đều rất phấn khích.
Được khen thưởng trong buổi họp thường niên của nhà họ Mục ở thủ đô, đồng nghĩa với việc địa vị của bọn họ trong nhà họ Mục ở thủ đô cũng sẽ được nâng cao đáng kể.
Trở thành người thân cận nhất của gia chủ và người thừa kế số một - Mục Sảng.
Mục Phương đang chìm đắm trong sự vui sướng thì lập tức nghĩ đến Mục Hàn vừa rời đi.
Loay hoay một hồi, hắn vẫn báo cáo với Mục Sảng: “Anh Sảng, lần này chúng tôi đến tỉnh, ngoài việc gia nhập vào quân đoàn Côn Luân, chúng tôi còn gặp Mục Hàn”.
Mục Phương cố ý đề cập đến quân đoàn Côn Luân trước, sau đó mới nhắc đến Mục Hàn.
Thực ra là đang ngầm ám thị cho Mục Sảng.
Còn Mục Sảng có nghe ra ẩn ý gì hay không thì Mục Phương không thể kiểm soát được.
“Ồ?”, Mục Sảng nheo mắt nói: “Thật thú vị, giữa các cậu đã xảy ra chuyện gì?”
Mục Sảng hơi tò mò, không biết năm người Mục Phương đã xử lý thằng con hoang Mục Hàn thế nào.
Dù sao thì Mục Hàn cũng rất kiêu ngạo, ngay cả Mục Sảng cũng không thể chịu nổi.
Giáo huấn cậu ta, bắt cậu ta chịu khổ, cũng để cậu ta biết đối đầu với nhà họ Mục ở thủ đô không phải là dễ.
“Anh Sảng, tôi thấy anh vẫn nên nói với gia chủ, nhanh chóng khôi phục lại thân phận thành viên trong gia tộc của Mục Hàn đi, tốt nhất là dùng nghi thức trang trọng nhất, đón cậu chủ Mục Hàn trở về nhà họ Mục ở thủ đô”.
Mục Phương nghiêm túc nói.
“Tại sao chứ?”, Mục Sảng hơi kinh ngạc.
Đám người Mục Phương lại nói đỡ cho Mục Hàn.
“Bởi vì đón Mục Hàn về, Mục Hàn sẽ mang lại vinh quang lớn hơn cho nhà họ Mục ở thủ đô”, Mục Phương nói.
“Chỉ có vậy thôi sao?”, Mục Sảng chế nhạo: “Mục Phương, tôi thấy các cậu giỏi lắm rồi, cứ nghĩ được vào quân đoàn Côn Luân liền lên mặt ngay, cho rằng bản thân biết rõ thực lực của Mục Hàn rồi phải không?”
“Không phải như vậy đâu anh Sảng!”, Mục Phương vội vàng lắc đầu.
“Vậy các người đã bị Mục Hàn thuyết phục rồi à?”, Mục Sảng khịt mũi.
“Đương…” Mục Phương muốn nói “đương nhiên là vậy”, nhưng lại nhận ra mình sắp để lộ chuyện, lập tức đổi giọng: “Đương nhiên không phải vậy!”
“Thật không biết năm người các cậu cả ngày nghĩ cái gì nữa”, Mục Sảng mất kiên nhẫn nói: “Được rồi! Tôi sẽ chuyển lời của các cậu cho gia chủ”.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với đám người Mục Phương, Mục Sảng lập tức kể lại nội dung cuộc trò chuyện cho Mục Thịnh Uy.
“Năm tên nhãi ranh đó mới ra ngoài năm ngày mà đã bị tẩy não rồi sao?”, Mục Thịnh Uy nghe xong, cũng vô cùng tức giận: “Sao lại nói đỡ cho thằng con hoang đó chứ?”
“Mục Sảng, con điều tra nguyên nhân đi”.
“Vâng, thưa bố”, Mục Sảng gật đầu.
Mục Sảng ra ngoài một lúc rồi nhanh chóng trở về.
“Thưa bố, con nghĩ đám người Mục Phương thay đổi suy nghĩ là do liên quan đến việc giảng dạy của đại thống soái”, Mục Sảng giải thích suy nghĩ của mình: “Nghe nói dạy tiết học đầu tiên đại thống soái giảng cho bọn họ, chính là tôn sư trọng đạo. Đại thống soái dạy bọn họ rằng không những phải tôn trọng sĩ quan huấn luyện của mình, mà còn phải tôn trọng người khác. Bởi vì tất cả mọi người đều bình đẳng, bất kể bọn họ ở đẳng cấp nào”.
“Con nghĩ là sau khi nghe xong tiết học này, đám người Mục Phương đã cảm động, cho nên khi gặp Mục Hàn, bọn họ đã coi Mục Hàn như một đối tượng đáng coi trọng”.
“Dù sao thì đây cũng là tư tưởng giảng dạy của đại thống soái!”
“Hóa ra là như vậy!”, Mục Thịnh Uy gật đầu nói: “Trong quân đội Hoa Hạ, binh lính tôn trọng lẫn nhau là điều rất bình thường”.
“Nhưng chúng ta dựa vào đâu mà phải tôn trọng Mục Hàn chứ?”
“Không sai”, Mục Sảng gật đầu vô cùng tán đồng: “Năm người Mục Phương sẽ không bị tẩy não thật chứ, quy tắc trong quân đội thì đưa vào phương diện khác làm gì?”
“Đương nhiên rồi”, Mục Thịnh Uy nhìn Mục Sảng, nói: “Mục Hàn muốn có được sự tôn trọng của bố, cũng không phải là không được, trừ phi nó thể hiện được sức mạnh khiến bố tôn trọng”.
“Con thấy không có khả năng đâu”, Mục Sảng lắc đầu: “Chỉ nói riêng chuyện vụ đánh cược kia, nếu sau một năm cậu ta thật sự có thể đặt chân vào cánh cửa của nhà họ Mục thủ đô, mới đáng được chúng ta tôn trọng”.
Mục Thịnh Uy cười khẩy, nói: “Chỉ như vậy mà cũng đáng để chúng ta tôn trọng sao?”
“Đặt chân vào cánh cửa của nhà họ Mục thủ đô, chỉ là cấp bậc nhập môn mà thôi”.
“Muốn có được sự tôn trọng của chúng ta, trừ phi nó có thể bước vào bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ!”
“Bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ ư?”, mắt Mục Sảng không khỏi lóe sáng.
Trong giới quân sự Hoa Hạ, bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ là sự đánh giá nói lên thực lực cá nhân của binh lính.
Người có thể lọt vào bảng chắc chắn là người có sức mạnh nhất trong quân đội Hoa Hạ.
Mà xếp hạng càng cao, thì chứng minh thực lực cá nhân càng mạnh.
Còn nếu thuộc vào TOP 50 trong bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ thì đều là sự tồn tại khiến nước thù địch nghe danh đã sợ mất mật.
Như Vương Chung Quy - tổng tư lệnh của chiến khu Nam Cương được nước thù địch gọi với cái tên là ‘sát thần’, xếp hạng trên bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ, cũng mới chỉ dưới ba mươi mà thôi.
Có thể tưởng tượng được, người xếp hạng trên ba mươi rốt cuộc có thực lực kinh khủng đến mức nào.
Mà trong số TOP 10, thì có ba người là đến từ nhà họ Mục thủ đô.
Trong số TOP 50, có mười người là đến từ chi nhánh khác của họ Mục Thị.
Như vậy có thể thấy, nền tảng vững chắc của nhà họ Mục ở thủ đô, danh tiếng thế gia ngàn năm cũng không phải để cho có.
“Không sai!”, Mục Thịnh Uy gật đầu nói: “Mục Hàn muốn nhận được sự tôn trọng của chúng ta thì buộc phải có thực lực của TOP 50 bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ. Chỉ cần nó có thể mạnh hơn bất kỳ ai trong TOP 50 của bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ thì bố có thể đón nó về coi như tổ tông!”
“Ha ha!”, Mục Sảng cũng phụ họa theo: “Nếu Mục Hàn thật sự có thể làm được thì con nhường vị trí người thừa kế nhà họ Mục thủ đô luôn cũng được!”
Trong mắt bố con Mục Thịnh Uy, thực lực của những người trong bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ rất cao.
Bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ có tổng cộng một trăm người.
Cho dù là đứng đầu từ dưới lên, trên chiến trường cũng là sự tồn tại của mười nghìn kẻ địch, thần cản giết thần, phật ngăn diệt phật.
Thậm chí thế lực đối nghịch nước ngoài có một cách nói, một trăm người trong bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ hành động, hoàn toàn có thể xứng ngang với mấy trăm nghìn đoàn xe của nước lớn đương thời.
Lấy đầu của thượng tướng trong thiên quân vạn mã giống như lấy đồ trong túi.
Họ đang nói về người nổi danh trong bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ.
Nhưng bố con Mục Thịnh Uy dù thế nào cũng không ngờ được, người lập ra bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ lại là Mục Hàn.
“Trước tiên khoan nói đến chuyện này, đợi lúc đám người Mục Phương về nhà, bố phải dạy dỗ chúng một trận”, Mục Thịnh Uy xua tay, nói: “Đúng rồi Sảng Nhi, bố định đưa ra quyết định chính thức bổ nhiệm con làm người thừa kế của nhà họ Mục thủ đô!”.
“Thật sao ạ?”, Mục Sảng nghe vậy, lập tức phấn khởi không thôi: “Cảm ơn bố!”
Cho dù trong số thế hệ trẻ của nhà họ Mục ở thủ đô, Mục Sảng là người thừa kế đã được xác định chắc chắn từ lâu, nhưng chưa từng tổ chức nghi thức gì, không được coi là chính thức.
Giống như gia chủ thay thế Mục Thịnh Uy, không có nghi thức chính thức thì từ đầu đến cuối cũng là một gia chủ thay thế.
Mà Mục Thịnh Uy nói như vậy, đã đại diện cho sự coi trọng thực lực của Mục Sảng.
“Vả lại, bố cũng nghĩ kỹ rồi, ngày tổ chức lễ công bố chính thức cũng là ngày đến thời hạn đánh cược của bố và Mục Hàn”, Mục Thịnh Uy nói tiếp: “Đến lúc đó, bố sẽ ra sức sỉ nhục đứa con riêng này một phen, sau đó sẽ tiến hành tổ chức lễ công bố chính thức cho con”.
Nghe Mục Thịnh Uy nói như vậy, mặt Mục Sảng đầy vẻ phấn chấn: “Bố đúng là mưu tính sâu xa, tổ chức lễ công bố chính thức thì tức là muốn tuyên bố với toàn thế giới, con mạnh hơn đứa con riêng đó gấp vạn lần!”
“Còn không phải sao!”, Phụng Cầu Hoàng nghe được tin tức đã vội chạy đến, vừa nghe thấy cuộc đối thoại của bố con Mục Thịnh Uy thì mặt đầy vẻ đắc ý: “Nực cười là Sở Vân Lệ, bà ta vẫn luôn có ý nghĩ ngu xuẩn rằng đứa con riêng đó lại mạnh hơn Sảng Nhi của chúng ta!”
“Đợi đến hôm đó, cảnh đứa con riêng của bà ta bị đánh nằm bò dưới đất và cảnh Sảng Nhi của chúng ta chính thức được trở thành người thừa kế, sẽ có được sự so sánh rõ rệt, quả thật quá sảng khoái!”
Phụng Cầu Hoàng lập tức tuyên bố tin tức này ra ngoài.
Vừa tung tin này ra, lại lần nữa dấy lên dư luận như sóng triều của Hoa Hạ.
Tin tức Mục Hàn đánh cược một năm với Mục Thịnh Uy ban đầu dần dần lắng xuống thì bây giờ lại một lần nữa tăng độ hot.
Ngay cả Mục Sảng cũng được chú ý.
Theo nguồn tin tức không ngừng lan truyền, rất nhiều người bình thường đều biết chuyện của nhà họ Mục ở thủ đô.
Sở Vân Lệ ở tỉnh xa xôi đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Sở Vân Lệ đi mua thức ăn ở ngoài, lúc đi qua một tiệm báo đã nhìn thấy phía trên bìa cuốn tạp chí được phát hành số lượng lớn nào đó viết tin tức Mục Sảng sắp được trao vị trí người kế thừa đứng đầu nhà họ Mục thủ đô.
Lúc trở về nhà, Sở Vân Lệ phát hiện Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên đều xem tin tức này bằng trang mạng điện thoại.
Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên thấy Sở Vân Lệ một tay xách túi đồ ăn, một tay cầm một cuốn tạp chí, thoáng chốc đã hiểu toàn bộ.
“Mẹ, mẹ đừng buồn!”, Lâm Nhã Hiên an ủi.
“Haiz, mẹ buồn gì chứ?”, Sở Vân Lệ đặt túi đồ ăn xuống, lắc đầu nói: “Trước nay mẹ chưa từng kỳ vọng Mục Hàn sẽ có ngày có được địa vị của Mục Sảng”.
“Mẹ chỉ mong nhà họ Mục thủ đô sau một năm có thể thừa nhận Mục Hàn, vậy là đủ rồi”.
“Còn việc trở lại nhà họ Mục thủ đô thì trước nay mẹ chưa từng nghĩ đến”.
“Cuộc sống mà mẹ muốn là cả nhà ba người chúng ta, ồ, không đúng, sau này sẽ là một nhà bốn người, có thể bình yên sống cuộc sống của mình, không bị người khác làm phiền nữa”.
“Mẹ, mẹ có thể nghĩ như vậy là con yên tâm rồi”, Lâm Nhã Hiên mỉm cười, nói: “Vừa nãy con còn nói với Mục Hàn, mẹ xem tin tức này liệu trong lòng có buồn hay không?”
“Không buồn, không buồn”, Sở Vân Lệ nói: “Sao mẹ lại buồn chứ”.
“Cháu trai của mẹ sắp ra đời rồi, sao mẹ lại buồn được?”
Sở Vân Lệ vừa nói vừa nhìn chăm chăm vào bụng Lâm Nhã Hiên với vẻ mặt nghiêm túc: “Thấy bụng con ngày một to lên, thật tốt!”
“Mẹ, hay là ba người chúng ta cũng chụp ảnh đi”, Lâm Nhã Hiên đề nghị.
Những ngày mang thai, Lâm Nhã Hiên cũng không quản lý chuyện của tập đoàn Thiên Thành.
Cho nên khá nhàn rỗi.