“Mục Hàn, tao khuyên mày tốt nhất đừng có suy nghĩ xấu xa”, Lâm Lợi Cương cũng cảnh cáo thêm một câu: “Nếu cái gọi là bất ngờ của mày không xuất hiện thì đứa con trong bụng Nhã Hiên ra đời sẽ không liên quan gì đến mày đâu”.
“Tôi đồng ý”, Tần Nam gật đầu: “Cho dù nhà họ Lâm ở Sở Dương không cần đứa trẻ này thì nhà họ Tần ở Sở Bắc nhận, chúng tôi sẽ không giao nó cho Mục Hàn cậu đâu”.
“Nhưng chỉ cần điều bất ngờ mà cậu nói xuất hiện thì mọi chuyện sẽ khác”.
Nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc cùng gật đầu lia lịa.
Thấy thái độ của bọn họ, Mục Hàn bật cười, nói: “Mọi người yên tâm, bất ngờ này công khai nhất định sẽ khiến mọi người kinh ngạc”.
“Hừ, kinh ngạc đến mức nào chứ?”, bà cụ Lâm bực bội hừ một tiếng.
Dù sao thì bà cụ Lâm vẫn luôn bất mãn với Mục Hàn.
“Bất ngờ này nhất định sẽ rất đặc biệt”, Mục Hàn tỏ vẻ thần bí: “Vì vậy, con phải nhắc nhở mọi người chuẩn bị tâm lý trước, nếu không đến lúc đó kinh ngạc quá lại ngất xỉu đấy”.
Mục Hàn có thể tượng tượng ra khi anh công khai thân phận đại thống soái của mình, thì bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu nhất định sẽ rất ngạc nhiên.
Thậm chí bọn họ có thể ngất ngay tại chỗ, Mục Hàn cũng thấy không phải là không có khả năng này.
Nhưng đám người bà cụ Lâm lại tỏ vẻ xem thường.
Ngô Tâm Ưu liếc nhìn, không vui nói: “Chẳng lẽ cậu còn có thể lên trời sao?”
“Còn muốn chúng tôi kích động đến mức ngất xỉu, đúng là nực cười!”
Mặc dù nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc đều không coi trọng Mục Hàn, nhưng Lâm Nhã Hiên ở bên cạnh lại vô cùng vui vẻ.
Bởi vì Lâm Nhã Hiên hiểu Mục Hàn.
Mục Hàn đã chuẩn bị lâu như vậy, chắc chắn không phải là không có mục đích.
Anh nhất định sẽ có một bất ngờ lớn khiến mọi người kinh ngạc.
Nghĩ đến đây, Lâm Nhã Hiên không khỏi mong chờ đám cưới.
“Mục Hàn, em tin anh”, Lâm Nhã Hiên nhìn Mục Hàn nói.
“Ừ”, Mục Hàn vui vẻ gật đầu.
Không cần biết người khác nghĩ thế nào, chỉ cần Lâm Nhã Hiên tin tưởng anh là đủ.
Mục Hàn nhìn người nhà họ Lâm và người nhà họ Tần, nói: “Bà cụ Lâm, bố, mẹ, mọi người đi kiểm tra lại việc chuẩn bị lễ cưới xem có gì cần thay đổi nữa không”.
“Sáng mai, con sẽ đến sân bay tỉnh để đón vài người bạn đến tham dự đám cưới”.
“Được rồi”, bà cụ Lâm gật đầu nói: “Nhà họ Sở chúng tôi cũng có vài người bạn sẽ tới tham gia đám cưới của Nhã Hiên, cũng là chuyến bay ngày mai”.
“Vừa hay cậu lái xe đưa chúng tôi đến đó đón người”.
“Không thành vấn đề”, Mục Hàn đồng ý.
Sau đó, Mục Hàn liền đi xử lý những chuyện khác.
Còn người nhà họ Lâm ở Sở Dương và người nhà họ Tần ở Sở Bắc đi kiểm tra lại việc chuẩn bị lễ cưới.
Có tứ đại chiến thần ở đây, việc chuẩn bị lễ cưới được tiền hành vô cùng cẩn thận.
Người vui vẻ nhất là mẹ ruột của Mục Hàn - Sở Vân Lệ.
Kể từ khi bị nhà họ Mục ở thủ đô giam lỏng ở thị trấn Tân Hải gần ba mươi năm, Sở Vân Lệ chưa bao giờ nghĩ tới việc có một ngày còn có thể đoàn tụ với con trai của mình.
Huống hồ, con trai còn tìm được một cô con dâu tốt như Lâm Nhã Hiên.
Hơn nữa, Sở Vân Lệ còn có thể sống và tận mắt chứng kiến lễ cưới của con trai và con dâu.
“Ôi?”, sau khi nhìn thấy Sở Vân Lệ, bà cụ Lâm cau mày nói: “Người mẹ làm làm nhân viên vệ sinh của Mục Hàn sao lại ở đây?”
“Ôi trời, không thể nào”, đúng lúc này, Lâm Phi Yến đứng bên cạnh, cầm tờ tiến trình lễ cưới, kinh ngạc hét lên: “Người mẹ làm lao công của Mục Hàn cũng muốn tham dự lễ cưới sao?”
“Đâu chỉ là tham dự, bà ta còn muốn làm mẹ chồng, phát biểu trên sân khấu trước mặt mọi người nữa cơ”, Lâm Long bổ sung.
“Cái gì?”, bà cụ Lâm nghe vậy liền phản đối: “Không được, tuyệt đối không được!”
“Nhã Hiên là nữ tổng giám đốc có giá trị bản thân lên tới trăm tỷ tệ, là người phụ nữ mạnh mẽ nổi tiếng ở tỉnh, nếu như người mẹ làm lao công này của Mục Hàn lên sân khấu phát biểu, thì chắc chắn sẽ hạ thấp địa vị của nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc, gây tổn hại đến thân phận của Nhã Hiên”.
Sở Vân Lệ vốn đang rất vui vẻ.
Nhưng nghe bà cụ Lâm nói vậy, Sở Vân Lệ liền trở nên luống cuống.
“Có phải cô rất muốn tham dự đám cưới của Mục Hàn và Nhã Hiên không?”, Ngô Tâm Ưu nhìn Sở Vân Lệ hỏi.
Sở Vân Lệ gật đầu.
“Tôi nói cho cô biết, cô nhất định không thể tham gia”, Ngô Tâm Ưu nghiêm mặt nói: “Cô nên biết rằng, Nhã Hiên bây giờ là người nổi tiếng ở tỉnh, mỗi một nhất cử nhất động của nó đều sẽ bị mọi người dõi theo”.
“Lần trước, vì Nhã Hiên mang thai mà đã xảy ra bao nhiêu chuyện, cô còn nhớ chứ?”
“Tôi nhớ, tôi nhớ”, Sở Vân Lệ khép nép nói.
“Nhớ thì tốt”, Ngô Tâm Ưu nói tiếp: “Nếu cô biết điều thì tốt nhất là nên tránh đi, đừng xuất hiện ở lễ cưới, tránh để đám phóng viên chụp được”.
“Dù sao thì đám phóng viên bây giờ cũng thật tệ hại, lúc nào cũng muốn nắm được điểm yếu của người nổi tiếng để vạch trần”.
“Chắc là cô cũng không muốn mấy chuyện đó xảy ra lại một lần nữa đúng không?”
“Tôi...” nghe Ngô Tâm Ưu nói vậy, Sở Vân Lệ không nói nên lời.
Khóe miệng Sở Vân Lệ khẽ giật, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.
“Sao thế?”, bà cụ Lâm liếc nhìn Sở Vân Lệ, bất mãn nói: “Cô vẫn chưa từ bỏ ý định đó à?”
“Tôi nói cho cô biết, lễ cưới của Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên, cô tuyệt đối không được xuất hiện”.
“Nếu không, bây giờ tôi sẽ đi nói với Mục Hàn và Nhã Hiên để chúng nó hủy bỏ lễ cưới”.
Nghe bà cụ Lâm uy hiếp, Sở Vân Lệ vội vàng nói: “Tôi không tham gia nữa, bà cụ Lâm, bà đừng chia cắt hai đứa nhỏ nữa”.
“Tốt lắm! Cứ quyết định vậy đi”, lúc này, bà cụ Lâm mới hài lòng, gật đầu nói: “Nhưng nếu ngày mai Mục Hàn và Nhã Hiên có hỏi, thì bà phải nói là bà không muốn đến, không được nhắc đến chúng tôi, hiểu chưa?”
“Tôi biết rồi”, Sở Vân Lệ rất ấm ức nhưng cũng không thể làm gì khác.
Xử lý xong Sở Vân Lệ, người nhà họ Lâm ở Sở Dương và người nhà họ Tần ở Sở Bắc đều vô cùng đắc ý.
Chỉ cần Sở Vân Lệ không xuất hiện thì người khác sẽ không biết Lâm Nhã Hiên có một người mẹ chồng làm nhân viên quét dọn vệ sinh.
Bọn họ cũng sẽ không mất mặt.
Một đêm yên bình trôi qua.
Sáng sớm hôm sau.
Mục Hàn bảo đám người Chúc long chuẩn bị mấy chiếc xe, đến sân bay tỉnh đón người.
Sau khi ăn sáng xong, Lâm Yến Phi, Lâm Long, Trương Tùng, Trương Khẩn và Mục Hàn cùng đến sân bay tỉnh.
Đám người mà nhà họ Lâm ở Sở Dương mời đến đều đeo vàng bạc đầy người, giống như địa chủ có tiền thời xưa.
Đám người này vốn dĩ coi thường nhà họ Lâm ở Sở Dương, nhưng sau khi nghe tin tài sản trăm tỷ tệ của Lâm Nhã Hiên thì bắt đầu tỏ ra thân thiết.
Thậm chí còn chủ động liên lạc với nhà họ Lâm để xin được tham dự lễ cưới.
“Nhìn thấy chưa?”, đám người ăn mặc sang trọng này khiến Lâm Phi Yến nở mày nở mặt, kiêu ngạo nói với Mục Hàn: “Khách mời của nhà họ Lâm chúng tôi đến tham gia lễ cưới đều là những người quyền quý thượng lưu cả đấy”.