Mục lục
Điện chủ ở rể Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 281: Khôi phục lại thân phận người nhà họ Đường

“Các ông đừng lừa gạt chúng tôi không hiểu pháp luật của Hoa Hạ, các ông đã tiếp nhận tập đoàn Nhã Hiên thì là ông chủ của công ty này, tiền công trình của chúng tôi là do các ông trả”.

“Nếu như các ông quỵt nợ, hôm nay chúng tôi sẽ chặn ở đây, ai cũng đừng hòng rời đi!”

“Trả tiền, trả tiền!”

Tâm trạng của những công nhân xây dựng hết sức kích động.


Tiếng hét càng ngày càng lớn.

Những người qua đường gần đó cũng bị thu hút sự chú ý.

“Ông à, không thể để bọn họ tiếp tục làm loạn như thế được”, vẻ mặt của Ngô Tâm Ưu lo lắng nói: “Nếu không giải quyết ổn thỏa chuyện này, sẽ gây phiền phức lớn, danh tiếng của công ty Tần Thị chúng ta cũng sẽ bị tổn hại!”

“Vậy phải làm thế nào đây?”, Tần Nam bắt đầu cảm thấy bế tắc.


“Haizz!”, Ngô Tâm Ưu thở dài, nói: “Hỏi bọn họ trước xem tiền công là bao nhiêu, nếu không nhiều thì chúng ta sẽ ứng trước cho họ!”

“Thời gian đối đầu càng lâu thì chúng ta càng bất lợi!”

“Chỉ có thể làm như vậy thôi!”, Tần Nam gật đầu, sau đó hỏi những công nhân kia: “Tiền công của các cậu là bao nhiêu?”

“Còn năm triệu nữa!”, đại diện đám công nhân đưa một tờ hóa đơn cho Tần Nam và nói: “Đây, đây chính là bằng chứng lúc trước cô Lâm đã hẹn với chúng tôi, giấy trắng mực đen rõ ràng!”

“Năm triệu?”, Tần Nam lại cảm thấy đau lòng.

Từ khi tiếp nhận tập đoàn Nhã Hiên, một đồng còn chưa lấy được mà đã phải bỏ ra năm triệu tệ.

Tần Nam cảm thấy trái tim mình như đang rỉ máu.

May mà năm triệu cũng không phải con số mà công ty Tần Thị không lấy ra được.

Sau khi thanh toán tiền công xong, những công nhân xây dựng mới đồng ý rời đi.

Sau một trận náo loạn, cả tập đoàn Nhã Hiên rộng lớn chỉ còn lại mấy người nhà họ Tần đơn độc.

Do phần lớn nhân viên đã nghỉ việc tập thể nên tập đoàn Nhã Hiên cũng lập tức dừng vận hành bình thường.

Biết được tin này, ngoài những công ty đã tới trước đó, còn có rất nhiều doanh nhân lần lượt gọi điện thoại tới yêu cầu dừng quan hệ hợp tác với tập đoàn Nhã Hiên.

“Chúng tôi chỉ quen Tổng giám đốc Lâm, nếu Tổng giám đốc Lâm đã không ở đây thì hợp tác cũng không cần thiết phải tiếp tục nữa!”

Trong điện thoại, Tần Yến đều ra sức níu kéo mỗi doanh nhân, nhưng bọn họ cơ bản đã biểu đạt thái độ như vậy.

“Bố, mẹ, con cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ lạ”, lúc này, Trương Hạo lại bắt đầu phân tích: “Mọi người suy nghĩ cẩn thận mà xem, tập đoàn Nhã Hiên có giá trị hơn hai tỷ mà Lâm Nhã Hiên cũng cam tâm tình nguyện nhường cho chúng ta chỉ vì muốn chúng ta cứu Mục Hàn sao?”

“Trương Hạo, ý của con là gì?”, Tần Nam hỏi.

“Con cảm thấy đây là một cái bẫy do Lâm Nhã Hiên tạo ra”, Trương Hạo ra vẻ bày mưu tính kế: “Tập đoàn Nhã Hiên trông có vẻ tương lai tươi sáng, rất có triển vọng, nhưng thực ra lại vô cùng hỗn loạn, Lâm Nhã Hiên đã sớm không thể thanh toán được những khoản nợ này nữa”.

“Đúng vào lúc này, Mục Hàn lại đắc tội với nhà họ Đường, nó liền thuận nước đẩy thuyền, đẩy mớ rắc rối này sang cho chúng ta”.

“Không sai!”, Ngô Tâm Ưu vội vàng gật đầu: “Nhất định là như vậy”.

Tần Nam cũng nói: “Con ranh Lâm Nhã Hiên này thật lắm mưu mô”.

“Nhưng rõ ràng là chúng ta đã cưỡng ép em Nhã Hiên phải giao ra tập đoàn Nhã Hiên mà”, Diệp Chí Văn ở bên cạnh nói.

Lời này của Diệp Chí Văn khiến Tần Nam và Ngô Tâm Ưu lập tức trở nên lúng túng.

Dẫu sao, đây cũng là sự thật.

“Chí Văn, cháu còn trẻ, cháu làm binh sĩ ở chiến trường, không hiểu được xã hội này lòng người hiểm ác’, Trương Hạo lại phát huy sở trường của người làm trong cơ quan nhà nước, vô hình hóa giải sự ngượng ngùng trong lòng Tần Nam và Ngô Tâm Ưu: “Chúng ta nhìn người, không chỉ nhìn bề ngoài được. Qua chuyện này, chúng ta đã nhận định rõ rốt cuộc Lâm Nhã Hiên là người như thế nào!”

“Đúng thế!”, Lưu Minh Tương cũng bất mãn nói: “Chí Văn, anh sao thế, gần đây luôn nói giúp cho mấy người Mục Hàn!”

“Anh thấy, mọi người vẫn nên đối xử tốt với mấy người Mục Hàn thì hơn”, khuôn mặt Diệp Chí Văn đầy vẻ bất lực, rõ ràng hắn biết được thân phận thực của Mục Hàn nhưng lại không thể nói ra được: “Dẫu sao cũng đều là người một nhà!”

“Ai là người một nhà với cậu ta chứ!”, Lưu Minh Tương hừ một tiếng.

“Trương Hạo, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”, Tần Nam lại hỏi Trương Hạo.

Đã mất năm triệu rồi, sau đó còn có không ít công ty xếp hàng đến đòi nợ.

Tính hết vào, e rằng phải trả hơn một trăm triệu.

Bây giờ Tần Nam đang nghĩ làm sao để vứt bỏ tập đoàn Nhã Hiên.

“Thật ra chuyện này cũng không khó xử lý”, Trương Hạo suy nghĩ, nói: “Chúng ta bảo Lâm Nhã Hiên quay về, nắm giữ tập đoàn Nhã Hiên, vậy thì những khoản nợ đó tự nhiên sẽ thuộc về Lâm Nhã Hiên”.

“Nói thì dễ”, Lưu Minh Tương bĩu môi: “Bác cả, không phải bác đã quên rồi đấy chứ?”

“Sáng nay, chúng ta vừa mới gạch bỏ tên của cả nhà Lâm Nhã Hiên ra khỏi gia phả nhà họ Tần.

“Đúng thế”, Tần Nam cũng ra vẻ buồn rầu.

Trong lòng cực kỳ hối hận.

“Cái này thì đơn giản”, Trương Hạo cười nói: “Chúng ta có thể thông báo cho đám người Lâm Nhã Hiên, khôi phục lại thân phận người nhà họ Tần cho bọn họ, thế không phải là xong rồi sao?”

“Bọn họ có thể tiếp nhận sao?”, Lưu Minh Tương nửa tin nửa ngờ.

“Nhất định có thể”, Trương Hạo cười nói: “Mọi người nghĩ đi, cả nhà Lâm Nhã Hiên vừa bị gạch khỏi gia phả, trong lòng đang đau buồn, đúng vào lúc này chúng ta lại nói với họ có thể khôi phục lại gia phả cho bọn họ, trong lòng bọn họ còn không phải vui mừng mà đến tạ ơn chúng ta hay sao?”

“Chúng ta lại thuận nước đẩy thuyền ra điều kiện với họ, để Lâm Nhã Hiên quay lại nắm giữ tập đoàn Nhã Hiên, chắc chắn họ sẽ răm rắp nghe theo, sao mà từ chối được chứ!”

“Ồ, đúng thật là như thế!”, Vương Binh lập tức vỗ tay tán thưởng: “Anh rể cả, chiêu này của anh thật cao tay!”

“Không hổ danh là người trong cơ quan nhà nước!”



“Tôi nghĩ rằng phương án này cũng ổn”, Tần Nam gật đầu nói: “Mặc dù nói chuyện này hơi nực cười nhưng để nhà họ Tần chúng ta không bị tổn hại lớn, cũng chỉ có thể làm như vậy!”

“Tôi phải nhanh chóng gọi điện cho con ranh Lâm Nhã Hiên!”

Tần Nam không chút do dự, lập tức lấy điện thoại gọi cho Lâm Nhã Hiên.

“Alo, Nhã Hiên à, ông ngoại đây!”, sau khi cuộc gọi kết nối, Tần Nam nói với giọng điệu hòa nhã thân thiết.

“Ông ngoại, ông có chuyện gì sao?”, đầu bên kia điện thoại, giọng điệu của Lâm Nhã Hiên không chút hứng thú.

“Là như này, Nhã Hiên à”, Tần Nam ra sức dùng giọng điệu khéo léo: “Ông ngoại vừa ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy hành động gạch tên cả nhà cháu ra khỏi gia phả thực sự quá đáng, cảm thấy có lỗi với các cháu”.

“Vì thế, ông ngoại vừa thảo luận với mọi người một lúc, quyết định khôi phục lại thân phận của gia đình cháu”.

“Á?”, Lâm Nhã Hiên cảm thấy bất ngờ: “Thật sao ạ?”

“Đương nhiên là thật rồi”, Tần Nam nói: “Ông ngoại hi vọng cháu đến tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Nhã Hiên một chuyến, chúng ta thảo luận thêm”.

“Không có gì để thương lượng hết”, lúc này, Mục Hàn giành lấy điện thoại của Lâm Nhã Hiên.

Chương 282: Nhà họ Tần cầu cứu
“Alo! Mục Hàn phải không?”, Tần Nam nhận ra giọng của Mục Hàn ngay lập tức.
Tuy rằng cụ ta xem thường Mục Hàn đến tận xương tủy nhưng tình thế bây giờ khó xử, Tần Nam cũng chỉ biết xuống nước, cười xởi lởi nói: “Ông ngoại đây!”
“Ông ngoại đặc biệt gọi đến là vì muốn cho cháu nghe một tin vui!”
“Nhà họ Tần quyết định khôi phục tên cả nhà cháu trong gia phả rồi!”

“Thế à?”, Mục Hàn cười khẩy nói: “Nhưng mà ngại quá, chúng tôi không có hứng thú”.
Nói xong, Mục Hàn tắt ngang điện thoại.
Khiến Tần Nam sững sờ một lúc lâu.
Đợi đến khi kịp phản ứng lại, Tần Nam mới tức giận nói: “Thằng ranh ở rể này dám cúp máy của tôi ư?”

“Có lý nào lại như vậy chứ! Quá kiêu căng rồi!”, Ngô Tâm Ưu nói.
“Thưa bố mẹ, trước tiên hai người đừng kích động!”, lúc này Trương Hạo vội khuyên bảo: “Con người ở trong cảnh khốn khó thì phải cúi đầu, bây giờ chúng ta có việc cần nhờ cậu ta nên tạm thời nuốt cục tức này xuống đã, sau này còn nhiều cơ hội để trừng trị cậu ta!”
“Nói đúng lắm!”, Tần Nam gật đầu: “Chuyện nhỏ không nhịn ắt thành hoạ lớn, ông gọi cho Nhã Hiên một cuộc nữa xem sao!”
Tại căn biệt thự Hoàng Đình số 1.
Lâm Nhã Hiên tức giận nói: “Mục Hàn, anh sao thế, sao dám cúp máy của ông ngoại?”
“Đúng rồi!”, Lâm Lợi Cương ngồi cạnh cũng lải nhải theo: “Ông ngoại cố ý gọi đến muốn khôi phục lại thân phận cho chúng ta, đây là cơ hội hiếm có cỡ nào mà lại bị mày phá đám!”
“Đúng là đồ vô dụng thành công không có mà thất bại thì có thừa!”
“Bố im lặng đi!”, Mục Hàn lập tức trừng mắt nhìn Lâm Lợi Cương, cười khẩy và nói với vẻ mặt khinh thường: “Buổi sáng vừa làm nghi thức gạch tên, buổi chiều lại van xin chúng ta khôi phục gia phả, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết được chắc chắn có vấn đề gì trong đó!”
“Trừ phi nhà họ Tần cố ý chơi xấu chúng ta!”
“Chuyện lớn như gạch tên ra khỏi gia phả, ảnh hưởng tới thể diện của cả gia tộc, sao bố mẹ lại đùa giỡn được chứ!”, Tần Lệ lắc đầu nói.
“Thế này còn không phải nữa à”, Mục Hàn nhún vai, nói: “Nếu Nhã Hiên đồng ý thật sẽ rơi vào bẫy của nhà họ Tần!”
“Vậy tại sao họ phải làm vậy chứ?”, Lâm Nhã Hiên cảm thấy khó hiểu.
“Rất đơn giản”, Mục Hàn mỉm cười nói: “Bởi vì sau khi bọn họ tiếp quản tập đoàn Nhã Hiên thì không nuốt được hết cái bánh lớn này, không có năng lực quản lý, tạo thành một số nguy cơ, vậy nên họ bắt buộc phải tìm một người ra làm con dê chịu tội thay họ”.
“Họ nghĩ đi nghĩ lại, con dê chịu tội thay này không ai thích hợp hơn em!”
“Vậy nên lúc này đây họ mới xuống nước cầu xin chúng ta khôi phục gia phả!”
Lâm Nhã Hiên nghe xong cũng thấy đúng.
Suy cho cùng, tập đoàn Nhã Hiên có giá trị thị trường mấy tỷ tệ, tiếp xúc với các phương diện làm ăn kinh doanh cũng rất rộng lớn.
Đám người nhà họ Tần hoàn toàn không có năng lực quản lý.
Đúng lúc này điện thoại Lâm Nhã Hiên đổ chuông lần nữa.
Vừa nhìn thấy màn hình hiển thị là Tần Nam, Lâm Nhã Hiên trở nên do dự.
“Đừng bắt máy!”, Mục Hàn lập tức mở lời ngăn cản: “Nhã Hiên, lúc này em tuyệt đối không được nhân từ, em càng mềm lòng thì cả nhà chúng ta sẽ có kết thúc càng thảm”.
“Em suy nghĩ kĩ đi, bây giờ họ khôi phục gia phả cho chúng ta, đợi đến khi em về tới tập đoàn Nhã Hiên rồi sắp xếp mọi thứ trở lại bình thường xong xuôi, em cũng không còn giá trị lợi dụng nữa, thì chuyện gạch tên chúng ta khỏi gia phả như sáng nay liệu có lại tiếp tục xảy ra hay không?”
“Thôi vậy, em nghe anh”, Lâm Nhã Hiên gật đầu nói.
Lâm Nhã Hiên cũng nhận ra bộ mặt thật của người nhà họ Tần và những gì họ đã làm trong quá khứ.
Chỉ là Lâm Nhã Hiên lương thiện nên không so đo tính toán với họ mà thôi.
“Đúng rồi”, Mục Hàn ngẫm nghĩ rồi lại nói với Lâm Lợi Cương và Tần Lệ: “Bố, mẹ, nhà họ Tần không liên lạc được với Nhã Hiên thì chắc chắn sẽ tìm hai người, con sợ hai người sẽ nhất thời mềm lòng và đồng ý với nhà họ Tần”.
“Vậy nên con quyết định tạm thời sẽ cho hai người đi du lịch, đừng dính dáng gì đến chuyện này”.
“Du lịch?”, Tần Lệ và Lâm Lợi Cương trố mắt nhìn nhau.
“Đúng vậy!”, Mục Hàn gật đầu, nói: “Nam Cương có một thành phố nghỉ dưỡng, phong cảnh đẹp đẽ, có đặc sắc dân tộc, là một nơi rất phù hợp để đi du lịch. Con rất thân với ông chủ ở đó, sau khi hai người đến thì mọi thứ sẽ do ông chủ ở đó sắp xếp”.
“Hai vợ chồng bố mẹ chắc lâu lắm rồi chưa đi du lịch riêng nhỉ, vừa hay nhân cơ hội này cùng nhau ra ngoài chơi, hâm nóng tình cảm!”
Mục Hàn nói vậy làm gương mặt già của Tần Lệ cũng bắt đầu xấu hổ.
Lâm Lợi Cương còn mong đợi hơn.
Suy cho cùng, từ sau khi kết hôn, tình cảm của Lâm Lợi Cương và Tần Lệ cũng càng lúc càng nhạt đi.
Nếu không phải có con gái Lâm Nhã Hiên để kết nối thì e rằng bọn họ đã ly hôn lâu rồi.
Lâm Nhã Hiên giơ ngón tay cái lên với Mục Hàn bày tỏ sự tán thưởng với sự sắp xếp của anh.
“Con bé Lâm Nhã Hiên này đúng là xem thường người lớn!”, Tần Nam không liên lạc được cho Lâm Nhã Hiên nên giận đến mức cả bộ râu của cụ ta cũng rung rung theo: “Càng ngày càng hỗn xược, dám không coi ông ngoại ra gì!”
“Ông à, tôi nghĩ đây không phải ý của con nhóc Nhã Hiên, tuy rằng nó có chính kiến nhưng không đến nỗi hỗn hào bất hiếu như vậy! Nhất định là do thằng khốn Mục Hàn đó nói đểu bên tai Nhã Hiên”.
Ngô Tâm Ưu nói: “Nếu đã không liên lạc được với Nhã Hiên thì chúng ta có thể thông qua Tần Lệ và Lâm Lợi Cương!”
“Đúng rồi, mau liên lạc với chúng nó”, Tần Nam lại gọi điện thoại.
“Tắt máy rồi sao?”, Tần Nam không nhịn được mà chửi thề: “Mau đi tìm cho tôi, phải tìm ra rồi đưa hai đứa Lâm Lợi Cương và Tần Lệ về khu nhà họ Tần!”
Người nhà họ Tần lần lượt xuất phát.
Một lát sau.
Trương Hạo quay trở về báo cáo: “Thưa bố mẹ, hai vợ chồng Tần Lệ và Lâm Lợi Cương không biết trúng gió gì mà đi du lịch Nam Cương ngay lúc quan trọng này!”

“Mười ngày nửa tháng chắc vẫn chưa về!”
“Cái gì?”, Tần Nam nổi nóng: “Nhất định là đang cố ý tránh né tôi, nhất định là vậy!”
Ngay lúc này.
Lại có người tìm đến cửa.
“Chúng tôi là bên đầu tư của dự án vườn sinh thái của các người, chúng tôi nhận được thông tin nói rằng một bộ phận lớn nhân viên của tập đoàn Nhã Hiên đã nghỉ việc tập thể, tổng thầu xây dựng cũng bỏ chạy, bởi vì tình huống này xảy ra nên phải đánh giá lại từ đầu. Chúng tôi nhận định rằng độ nguy hiểm của dự án này tăng cao nên theo quy định hợp đồng, bây giờ chúng tôi đơn phương chấm dứt hợp đồng và thu hồi vốn đầu tư!”
Người đó nói tiếp: “Chúng tôi hi vọng công ty Tần Thị có thể trả lại khoản đầu tư cho chúng tôi trong vòng ba ngày!”
“Đây rõ ràng là hợp đồng do Lâm Nhã Hiên ký với các người, tại sao lại đến tìm chúng tôi?”, Ngô Tâm Ưu nổi giận đùng đùng.
“Không sai!”, người đó lại gật đầu: “Đúng là hợp đồng do Lâm Nhã Hiên ký với chúng tôi, nhưng các người đã thu mua lại tập đoàn Nhã Hiên, người chịu trách nhiệm hợp đồng đương nhiên cũng chuyển tiếp đến tay công ty Tần Thị rồi!”
“Đương nhiên nếu các người muốn chối bỏ trách nhiệm thì chúng ta sẽ gặp nhau ở toà!”
“Bao nhiêu tiền?”, Tần Nam hỏi.
Chương 283: Rất thân thiết

“Không nhiều, chỉ năm mươi triệu thôi!”, vị khách đưa ra năm ngón tay.

“Năm… năm mươi triệu?”, hai mắt Tần Nam tối sầm lại, lập tức ngất xỉu.

Đám người nhà họ Tần hoảng hốt, chạy vội lên đỡ cụ ta.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Tần Nam cũng tỉnh lại.


“Ông cụ, ông giả vờ chết cũng không có tác dụng đâu!”, người kia nhếch mép nói: “Nếu các người không hoàn lại khoản đầu tư năm mươi triệu cho chúng tôi, chưa nói đến việc bị chúng tôi kiện, chính quyền thành phố cũng sẽ không tha cho các người. Dù sao dự án này cũng là dự án trọng điểm của chính quyền thành phố!”

“Một khi xảy ra tranh chấp thì sẽ làm ảnh hưởng đến uy tín của chính quyền thành phố trong lòng người dân!”

“Chính quyền sẽ không bao giờ tha thứ nếu có vấn đề xảy ra!”

“Đừng lấy chính quyền ra hù dọa tôi!”, Trương Hạo là người trong cơ quan nhà nước, ông ta có kiến thức rộng hơn những người còn lại của nhà họ Tần, vì vậy đương nhiên ông ta không cam tâm để nhà họ Tần bỏ ra năm mươi triệu. Một khi Tần Phiêu thừa kế sản nghiệp nhà họ Tần thì số tiền năm mươi triệu này sẽ gây tổn thất cho nhà Trương Hạo.


Trương Hạo chế nhạo: “Anh có tin tôi báo cảnh sát bắt anh không?”

“Báo cảnh sát?”, người kia cười nói: “Vậy ông báo đi! Tôi muốn xem cảnh sát tới rồi sẽ bắt ông hay là bắt tôi”.

“Nhà họ Tần các người không trả được tiền, là người chịu trách nhiệm, các người có thể sẽ bị ngồi tù!”

Đúng lúc này, điện thoại của Trương Hạo đổ chuông.

“Alo! Xin chào! Cục trưởng Hoàng của Cục Kinh tế và Công nghệ thông tin ạ!”, nghe thấy thân phận của đối phương, Trương Hạo lập tức cúi đầu khom lưng, lộ ra vẻ mặt nịnh nọt: “Cục trưởng Hoàng, ông có gì dặn dò ạ?”

Thái độ bên phía Cục trưởng Hoàng rất lạnh nhạt: “Trương Hạo, tôi nghe nói công ty nhà họ Tần tiếp quản tập đoàn Nhã Hiên là nhà vợ ông, tôi nể mặt ông cũng là người trong cơ quan nhà nước nên khuyên ông một câu, bảo bọn họ trả lại số tiền đầu tư năm mươi triệu đi”.

“Nếu dính vào vụ kiện, không chỉ nhà họ Tần phá sản mà người chịu trách nhiệm cũng phải ngồi tù, sự nghiệp của ông cũng bị ảnh hưởng!”

“Nói vậy thôi, tôi không nhiều lời nữa!”

Cục trưởng Hoàng nói xong liền cúp máy, không đợi Trương Hạo lên tiếng.

Trương Hạo lập tức hoảng sợ.

Chuyện này ảnh hưởng đến tương lai của ông ta!

Bởi vì Trương Hạo đang mở loa ngoài nên đám người nhà họ Tần đều nghe thấy hết.

Mặt ai cũng buồn rầu.

“Thôi bỏ đi!”, Tần Nam bất lực nói: “Thằng ba, trích năm mươi triệu từ tài khoản công ty ra trả lại cho nhà đầu tư đi!”

Sau khi tiếp quản tập đoàn Nhã Hiên, liên tiếp lỗ năm mươi lăm triệu tệ mà không kiếm được một chút lợi nhuận nào, Tần Nam cảm thấy rất xót xa.

“Bất kể hôm nay xảy ra chuyện gì, nhất định phải tìm được Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn cho tôi!”

Sau khi nhà đầu tư rời đi, Tần Nam nghiến răng nghiến lợi nói: “Tập đoàn Nhã Hiên là củ khoai lang nóng, ai cầm vào thì người đó bỏng tay!”

“Nếu bọn chúng không về nhận lại tập đoàn thì công ty nhà họ Tần sẽ phá sản mất!”

Đám người nhà họ Tần lại náo loạn lên.

“Vợ ơi, hiếm khi em đến Sở Bắc, đây là lần đầu tiên rảnh rỗi, đừng lo chuyện công ty nữa, hay là anh đưa em đến tập đoàn Phi Long tham quan chút nhé, nhân tiện giới thiệu cho em làm quen với anh Long luôn”.

Tại căn biệt thự Hoàng Đình số 1.

Mục Hàn đề nghị với Lâm Nhã Hiên.

“Cũng được!”, anh Long là nhà đầu tư lớn nhất của tập đoàn Nhã Hiên, Lâm Nhã Hiên cũng rất ngưỡng mộ ông chủ của tập đoàn Phi Long, cô đã muốn gặp anh Long từ lâu rồi: “Nhưng anh chỉ là đội trưởng đội bảo vệ, anh Long sẽ nể mặt anh sao?”

Lâm Nhã Hiên hơi lo lắng, sợ Mục Hàn không đủ tư cách.

“Em quên mất anh là nhân viên xuất sắc của tập đoàn Phi Long rồi sao?”, Mục Hàn cười nói: “Anh Long còn đích thân thưởng cho anh một chiếc Mercedes-Benz S-Class! Em nghĩ xem, dựa vào thân phận này, anh Long có nể mặt anh không?”

“Nói cũng đúng”, Lâm Nhã Hiên gật đầu.

Mục Hàn lái chiếc Mercedes-Benz S-Class, đưa Lâm Nhã Hiên đến tập đoàn Phi Long.

Lâm Nhã Hiên bất ngờ phát hiện ra rằng quan hệ giữa Mục Hàn và các đồng nghiệp khác rất tốt, thậm chí những nhân viên bảo vệ giỏi như Vũ Minh, Vương Học Bính nhìn thấy Lâm Nhã Hiên còn lịch sự gọi “chị dâu”, điều này khiến Lâm Nhã Hiên cảm thấy rất hãnh diện.

Bạn thân của Lâm Nhã Hiên là phó tổng giám đốc tập đoàn Phi Long – Phương Viên đang đi gặp khách hàng nên lúc này không có mặt ở công ty.

Điều khiến Lâm Nhã Hiên kinh ngạc hơn nữa là Chúc Long thật sự đón tiếp cô một cách nồng nhiệt như lời Mục Hàn nói.



“Bố, con điều tra ra rồi!”

Tại tập đoàn Nhã Hiên.

Sau khi Trương Hạo quay trở lại, lập tức báo cáo với Tần Nam: “Một tiếng trước, Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên đã đến tập đoàn Phi Long!”

“Thằng nhãi đó thật biết chọn nơi để trốn!”, Ngô Tâm Ưu khịt mũi: “Nó tưởng rằng trốn ở tập đoàn Phi Long thì có thể thoát sao? Thật là ngây thơ!”

“Đi!”, Tần Nam nói: “Chúng ta đến tập đoàn Phi Long tìm bọn nó!”

Đám người nhà họ Tần hùng hục đến tập đoàn Phi Long.

Đám người nhà họ Tần đến trước cửa tập đoàn Phi Long thì bị Vũ Minh, Vương Học Bính và những nhân viên bảo vệ khác chặn lại: “Này này này, các người làm gì vậy?”

“Này cậu bạn, phá lệ chút đi!”, Trương Hạo lấy bao thuốc rồi rút ra hai điếu, chia cho Vũ Minh, Vương Học Bính, cười tươi nói: “Chúng tôi muốn tìm Lâm Nhã Hiên!”

“Lâm Nhã Hiên?”, Vũ Minh lắc đầu: “Công ty chúng tôi không có người này!”

“Chồng của nó là Mục Hàn!”, Thôi Sĩ Kỳ nhanh chóng nhắc nhở.

“Đúng đúng đúng!”, Trương Hạo lập tức phản ứng lại: “Chúng tôi tìm Mục Hàn!”

“Các người tìm đội trưởng đội bảo vệ của chúng tôi sao?”, Vũ Minh đánh giá đám người Trương Hạo, mặt nghi ngờ, cảnh giác nói: “Các người đông người như vậy, không phải là đến gây chuyện đấy chứ?”



Vũ Minh, Vương Học Bính vô thức quay chiếc gậy trong tay.

“Cậu bạn đừng hiểu lầm!”, Trương Hạo nói tiếp: “Chúng tôi không phải đến gây sự, chúng tôi có chuyện gấp đến đây tìm Mục Hàn. Tôi tên Trương Hạo, là bác của Mục Hàn!”

“Còn người này là ông ngoại của Mục Hàn!”

“Đúng vậy, Tần Nam gật đầu nói: “Tôi là ông ngoại của nó!”

“Nói như vậy, các người là người thân của Mục Hàn sao?”, Vũ Minh hỏi.

“Đúng vậy!”, Trương Hạo cười nói: “Chúng tôi đều là họ hàng rất thân!”

“Được rồi!”, Vũ Minh gật đầu nói: “Nếu vậy thì tôi sẽ vào trong thông báo, các người ở bên ngoài đợi, không được tự ý di chuyển lung tung!”

“Được, làm phiền cậu rồi!”, Trương Hạo lịch sự nói.

Vũ Minh đi sang một bên gọi điện cho Mục Hàn: “Đại ca, có một đám người đến nói là người thân của anh. À, là người rất thân, có một người tên là Trương Hạo, nói là bác của anh. Còn có một ông già, không biết tên là gì, nói là là ông ngoại của anh! Có cho bọn họ vào không?”

“Tôi mới là ông ngoại của anh này!”, câu trả lời của Mục Hàn rất đơn giản mà thô lỗ: “Tôi không quen bọn họ, bảo bọn họ cút khỏi đây đi!”

Chương 284: Trêu đùa người nhà họ Tần

“Rõ, thưa đại ca!”

Sau khi cúp điện thoại, Vũ Minh đi tới trước mặt đám người Tần Nam, xua tay nói: “Mấy người đi đi, đại ca chúng tôi căn bản không hề quen biết với mấy người, còn bảo mấy người mau cút đi!”

Nghe Vũ Minh nói vậy, đám người nhà họ Tần trố mắt nhìn nhau.

“Quá láo xược rồi!”, Tần Nam tức giận giậm chân: “Tôi là ông ngoại của cậu đấy!”


“Hả, hả, hả, nói cái gì thế?”, Vũ Minh nghe vậy liền cảm thấy không vui, bực bội nói: “Tôi mới là ông ngoại của ông đây!”

“Cậu bạn, thật sự xin lỗi!”, Tần Nam biết Vũ Minh hiểu nhầm nên vội vàng giải thích: “Tôi không nói cậu!”

“Nói ai cũng không được!”, Vũ Minh tỏ thái độ đang làm việc công: “Chỗ này của chúng tôi không hoan nghênh mấy người, nếu còn không đi mau thì đừng trách tôi không khách khí!”

Vương Học Bính bên cạnh thậm chí còn làm ra tư thế muốn đánh nhau với đám người nhà họ Tần.


“Hai cậu, tuyệt đối đừng hiểu nhầm! Chúng tôi không phải tới để đánh nhau”, Tần Nam suy nghĩ rồi nói với Vũ Minh: “Cậu bạn, là thế này, giữa chúng tôi và Mục Hàn có xảy ra chút chuyện không vui, nhưng những hiểu lầm này đều đã được xóa bỏ hết rồi, bây giờ chúng tôi đến để đón Mục Hàn trở về”.

“Bởi vì Mục Hàn vẫn còn đang giận chúng tôi nên tạm thời sẽ không nhận điện thoại của chúng tôi”.

“Vậy nên tôi muốn nhờ cậu gọi điện cho Mục Hàn thêm lần nữa, để tôi đích thân nói chuyện với nó có được không?”

“Ông già nhà ông cũng coi như hiểu lễ nghĩa!”, Vũ Minh gật đầu đáp ứng: “Được, tôi giúp ông chuyện này!”

“Nhưng mà đại ca của chúng tôi có tiếp nhận hay không thì tôi không biết!”

Vũ Minh lại gọi điện thoại cho Mục Hàn.

Mục Hàn biết đám người nhà họ Tần muốn gì nên anh nói với Lâm Nhã Hiên: “Nhã Hiên, em tới văn phòng tổng giám đốc trước đi, anh Long vừa nhắn tin cho anh nói có vụ hợp tác kinh doanh cần bàn bạc với em”.

“Em đã không còn gì nữa mà anh Long vẫn tìm em bàn chuyện hợp tác sao?”, Lâm Nhã Hiên hơi nghi ngờ.

“Anh Long là người tài trí mưu lược, anh Long đầu tư vào con người em chứ không phải một hai công ty”, Mục Hàn giải thích.

“Là như thế sao!”, Lâm Nhã Hiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó đi tới văn phòng tổng giám đốc.

Đợi Lâm Nhã Hiên rời đi, Mục Hàn liền gọi lại cho Vũ Minh.

“Vũ Minh, anh nói với bọn họ nếu muốn tôi trở về nhà họ Tần thì buộc phải công khai quỳ xuống xin lỗi, ngay ở chỗ này, để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy”, Mục Hàn dặn dò.

“Được!”, Vũ Minh gật đầu nói.

Bởi vì Vũ Minh bật loa ngoài nên đám người nhà họ Tần đều nghe thấy yêu cầu của Mục Hàn.

“Khốn kiếp, nó tưởng mình là ai chứ? Bắt chúng ta quỳ xuống xin lỗi công khai sao?”, Vương Binh lạnh lùng hừ một tiếng: “Đúng là nói chuyện viển vông!”

“Không quỳ xuống xin lỗi cũng được thôi!”, lúc này, Mục Hàn vẫn chưa ngắt điện thoại, nghe thấy lời Vương Binh nói thì đáp lại: “Vậy thì mời mấy người về cho! Tôi cũng không muốn gặp mấy người thêm nữa!”

Vừa nghĩ tới chuyện vô duyên vô cớ mất đi năm mươi lăm triệu, Tần Nam đành nghiến răng ra lệnh: “Quỳ xuống hết cho tôi!”

Hôm nay buộc phải giải quyết xong sự việc này, nếu không hôm nay mất năm mươi lăm triệu, ngày mai có người tới đòi nợ, lại mất thêm mấy chục triệu, dù nhà họ Tần có núi vàng núi bạc thì cũng sẽ nhanh chóng chẳng còn lại gì.

Sau khi Tần Nam ra lệnh, dù trong lòng không hề tình nguyện nhưng đám người nhà họ Tần vẫn lần lượt quỳ xuống.

Đặc biệt là mấy người Trương Hạo, Vương Binh, Lưu Minh và Thôi Sĩ Kỳ thì càng cúi thấp cái đầu cao ngạo.

“Có chuyện gì thế?”

“Đây không phải là người nhà họ Tần sao?”

“Người nhà họ Tần quỳ tập thể trước cửa chính tập đoàn Phi Long, thật đúng là chuyện mới mẻ!”

“Nhìn dáng vẻ của bọn họ, giống như phạm phải lỗi lầm gì lớn lắm!”

“…”

Người qua đường thi nhau hóng hớt, dùng điện thoại chụp hình lại rồi tung lên mạng.

Cảnh tượng này của người nhà họ Tần lập tức trở thành tin tức nóng hổi của Sở Bắc chỉ trong nháy mắt.

Đối với nhà họ Tần mà nói, hôm nay là ngày đen tối nhất trong lịch sử.

Đầu tiên là cả nhà Tần Lệ bị gạch tên khỏi gia phả, nhà họ Tần vừa tiếp nhận tập đoàn Nhã Hiên thì mất đi năm mươi lăm triệu, ngày mai sẽ lại có chủ nợ tìm tới, muốn Lâm Nhã Hiên có thể trở về thì phải ăn nói khép nép, tới cầu xin người ta, ngay cả chuyện mất hết thể diện như quỳ xuống cũng đã làm cả rồi.

“Vẫn còn hai người, tại sao bọn họ lại không quỳ?”, giọng nói Mục Hàn phát ra từ trong điện thoại của Vũ Minh.

Mục Hàn đứng trên tầng cao của tòa nhà văn phòng, đương nhiên nhìn thấy rất rõ tình hình trước cửa chính.

Vũ Minh lập tức giơ tay chỉ vào Tần Nam và Ngô Tâm Ưu, nói: “Hai người đều nghe thấy rồi thì còn ngây ra đấy làm gì?”

“A?”, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu trố mắt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Chúng tôi cũng phải quỳ xuống ư?”

“Chúng tôi là ông bà ngoại mà!”

“Ông bà ngoại thì sao?”, Vũ Minh bật cười nói: “Làm sai thì phải tự giác nghiêm phạt!”

“Cậu!”, Tần Nam không biết phải nói gì, giơ tay chỉ vào Vũ Minh, nhưng lại không có cách vào phản bác.

“Thôi bỏ đi ông!”, Ngô Tâm Ưu khuyên nhủ: “Vì nhà họ Tần, chúng ta phải nhẫn nhịn thôi!”

“Năm đó Hàn Tín* còn phải nhịn nhục mà chui qua háng người ta, chút nhục nhã này của mình có đáng là gì đâu?” (Hàn Tín*: danh tướng trăm trận trăm thắng thời xưa của Hoa Hạ)

Tần Nam và Ngô Tâm Ưu cùng nhau quỳ xuống.

“Mục Hàn, bây giờ cậu hài lòng rồi chứ?”, sắc mặt Tần Nam rất khó coi.

“Không tệ, thái độ vô cùng thành khẩn, mấy người rất có thành ý, tôi rất hài lòng”, Mục Hàn thong thả nói.

“Cậu xem chúng tôi đã quỳ rồi, cũng xin lỗi rồi, có phải nên bảo Nhã Hiên ra ngoài theo chúng tôi quay về nhà họ Tần để trở lại điều hành tập đoàn Nhã Hiên hay không?”, Ngô Tâm Ưu nói.

“Bà nói Nhã Hiên sao?”, Mục Hàn cười nói: “Xin lỗi nhé, cô ấy không ở đây”.

“Nhã Hiên đi bàn chuyện hợp tác với anh Long rồi!”

“Cái gì?”, Tần Nam tức tới mức đứng bật dậy, phẫn nộ nói: “Mục Hàn, cậu chơi chúng tôi đấy à?”



“Chúng tôi xin lỗi rồi, cũng quỳ xuống rồi, cậu lại không nói cho chúng tôi biết Nhã Hiên không ở đây?”

“Ôi, ông à, tuyệt đối đừng nói những lời như thế”, Mục Hàn nói: “Hình như tôi chưa từng nói nếu mấy người quỳ xuống xin lỗi thì sẽ đồng ý với mấy người quay về nhà họ Tần hay sao mà nhỉ!”

Tần Nam nghẹn họng.

Nghĩ kỹ lại một chút thì đúng là Mục Hàn không hề hứa hẹn gì với bọn họ.

Chỉ là bản thân bọn họ đã quá lo lắng nên mới bị Mục Hàn lừa, chịu đựng nỗi nhục lớn như vậy rồi còn bị Mục Hàn chơi đùa như con khỉ.

“Ôi chao!”, Tần Nam vô cùng ảo não.

Trong văn phòng tổng giám đốc.

“Anh Long, anh nói thật sao?”, Lâm Nhã Hiên cực kỳ phấn khích.

“Đương nhiên là thật rồi!”, Chúc Long khẽ cười: “Tôi cũng đã nói từ lâu, tập đoàn Phi Long chúng tôi đầu tư vào con người cô Lâm chứ không phải một hai công ty!”

“Lần này tập đoàn Tam Hưng rút khỏi thị trường Sở Bắc, công ty Thiên Thành dựa dẫm vào tập đoàn Tam Hưng sắp sửa phải đóng cửa, để trợ giúp kinh tế, chính quyền thành phố đặc biệt tổ chức buổi đấu giá tại khu nghỉ dưỡng Tổ Yến”.

“Tập đoàn Phi Long chúng tôi cũng sẽ tham gia!”

Chương 285:Khu nghỉ dưỡng Tổ Yến
Chúc Long nói tiếp: “Để tuyên dương anh Mục Hàn biểu hiện rất xuất sắc ở tập đoàn Phi Long, chúng tôi quyết định cử anh ấy làm đại diện của chúng ta tham dự cuộc đấu giá lần này, hơn nữa còn có thể dẫn theo người nhà!”
Ý của Chúc Long đã rất rõ ràng.
Chính là Mục Hàn có thể dẫn Lâm Nhã Hiên đi tham gia cuộc bán đấu giá ở khu nghỉ dưỡng Tổ Yến.

“Anh Long, tôi…”, Lâm Nhã Hiên đang định lên tiếng.
“Cô Lâm, cô đừng vội từ chối”, Chúc Long ngắt lời cô: “Đây là phần thưởng tập đoàn Phi Long dành tặng cho nhân viên xuất sắc. Sau khi cuộc đấu giá kết thúc, cô có thể ở lại khu nghỉ dưỡng Tổ Yến chơi vài ngày”.
“Đúng vậy, tôi đã phê duyệt rồi!”
Ngay lúc này, Mục Hàn đi vào.

Chúc Long vô thức định gọi “đại ca” nhưng lại bị ánh mắt của Mục Hàn ngăn lại.
“Anh Long đang nói chuyện gì mà vui vậy?”, Mục Hàn cười hỏi.
“Chồng à, anh biết gì chưa?”, Lâm Nhã Hiên phấn khích nói với Mục Hàn: “Anh Long nói anh là nhân viên xuất sắc của tập đoàn Phi Long, để tuyên dương anh, anh ấy quyết định cử anh đến khu nghỉ dưỡng Tổ Yến để tham gia cuộc bán đấu giá công ty Thiên Thành, tiện thể ở đó nghỉ ngơi vài ngày!”
“Hơn nữa, còn có thể dẫn theo người nhà!”
“Ồ, vậy sao?”, Mục Hàn giả vờ ngạc nhiên nói: “Anh Long, chuyện này là thật sao?”
“Tất nhiên”, Chúc Long cười gật đầu: “Tôi đã duyệt rồi”.
“Mục Hàn, anh Long tốt với anh như vậy, anh phải cố gắng làm việc để báo đáp lòng tốt của anh Long đấy!”, lúc này, Lâm Nhã Hiên nhắc nhở Mục Hàn.
“Phải, phải!”, Mục Hàn cười ha ha.
Cầm bản phê duyệt và tài liệu liên quan đến cuộc bán đấu giá của Chúc Long, Mục Hàn không ở lại mà chở Lâm Nhã Hiên đến khu nghỉ dưỡng Tổ Yến cách Sở Bắc khoảng năm mươi kilomet.
Nơi đây ba mặt được bao quanh bởi núi, một mặt là nước, phong cảnh rất dễ chịu, không khí trong lành.
Kết hợp với kết cấu được xây dựng theo phong cách cổ xưa mang đến cho người ta cảm giác như được lạc về thời cổ đại.
“Chủ tịch tập đoàn Trường Thịnh – Giả Lạc Đình!”
“Trọng tài cuộc bán đấu giá Sở Bắc – Phong Tiêu!”
“Người kiểm soát thực tế quỹ Con Voi – Ngưu Vân!”
“Chủ tịch công ty giải trí Thiên Hòa – Hướng Hoa Sơn!”
“…”
Sau khi đi vào khu nghỉ dưỡng Tổ Yến, Lâm Nhã Hiên gặp được những ông lớn trong giới kinh doanh mà bình thường chỉ có thể được thấy trên tivi.
Toàn xe sang, người nổi tiếng tụ họp lại.
Cuộc đấu giá công ty Thiên Thành lần này như một bữa tiệc dành cho giới nhà giàu.
“Xét cho cùng, tập đoàn Tam Hưng là một trong những doanh nghiệp hàng đầu của nước Bổng, họ vội vã rút khỏi Sở Bắc đã để lại một khoảng trống trên thị trường. Ai cũng muốn nhân khoảng trống này để bước vào thị trường của Sở Bắc. Thế nên lần này có nhiều ông lớn giới kinh doanh như vậy cũng rất bình thường!”
Mục Hàn giải thích.
“Thì ra là vậy!”, Lâm Nhã Hiên gật đầu.
Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên lấy thư mời ra rồi được nhân viên dẫn vào sảnh chính của khu nghỉ dưỡng Tổ Yến.
“Ơ!”, một giọng nói vang lên trong đám người phía sau Lâm Nhã Hiên: “Đây chẳng phải là Lâm Nhã Hiên sao?”
Lâm Nhã Hiên quay đầu lại, hơi bất ngờ nói: “Trương Chính?”
“Ha ha! Thật không ngờ em vẫn còn nhớ anh!”, người đến là một người đàn ông khoảng ba mươi, mặc bộ đồ vest giày da, nhìn rất cao quý: “Nhã Hiên, em đến tham gia buổi đấu thầu à?”
Lâm Nhã Hiên nghĩ đến giờ mình đã không còn gì nữa, sắc mặt không khỏi trở nên xám xịt, cô lắc đầu nói: “Không, chúng tôi đến nghỉ dưỡng”.
“Chúng tôi?”, Trương Chính vô thức nhìn sang Mục Hàn đứng cạnh Lâm Nhã Hiên: “Nhã Hiên, đây là chồng của em sao?”
“Phải”, Lâm Nhã Hiên gật đầu.
“Nhã Hiên, anh đã nghe nói chuyện của em rồi”, Trương Chính bèn chuyển đề tài, hướng mũi dùi vào Mục Hàn: “Tên kia, tôi nói này, anh làm chồng của Nhã Hiên, vào lúc Nhã Hiên gặp khó khăn, anh càng nên tự giác cách xa Nhã Hiên một chút đi chứ”.
“Hả?”, Mục Hàn khó hiểu nói: “Lúc vợ tôi gặp khó khăn, thân là chồng chẳng phải nên ở bên cạnh chia sẻ cùng cô ấy sao?”
“Này, anh sai rồi!”, Trương Chính tiếp lời: “Nhã Hiên bị nhà họ Tần đuổi ra khỏi nhà, mất hết tất cả, lúc này điều cần nhất không phải là tên chồng vô dụng như anh ở cạnh, ở cạnh có tác dụng gì, có thể làm Nhã Hiên xây dựng lại mọi thứ sao?”
“Lúc này điều Nhã Hiên cần nhất là sự ủng hộ về kinh tế, chẳng hạn như những người có địa vị cấp bậc như tôi”.
Mục Hàn khẽ cười hỏi: “Vậy cho hỏi, anh là người ở cấp bậc nào?”
“Cấp bậc không cao, tôi là tổng giám đốc khu nghỉ dưỡng Tổ Yến, phụ trách những công việc hàng ngày, tiền lương một năm khoảng hơn một triệu tệ”, lúc này Trương Chính cao ngạo nói: “Mặc dù không thể so với các ông lớn tài chính nhưng vẫn thừa sức để lo cho Nhã Hiên một cuộc sống đầy đủ”.
“Này!”, Mục Hàn nghiêm túc gật đầu nói: “Cấp bậc quả thật không cao, tiền lương một năm cũng chỉ hơn một triệu, thực sự là quá thấp!”
“Anh!”, điều khiến Trương Chính tự cho là tự hào lại bị Mục Hàn khinh thường như vậy, hắn nổi giận đùng đùng chất vấn: “Vậy cho hỏi anh ở cấp bậc nào, lương một năm bao nhiêu?”
“Cấp bậc của tôi à, dù sao cũng lớn hơn anh, tiền lương cũng tỷ lệ thuận”, Mục Hàn nghĩ một hồi rồi nói: “Còn về chuyện nhiều bao nhiêu ấy mà, nhiều đến mức có thể thoải mái mua lại khu nghỉ dưỡng Tổ Yến!”

“Ha ha ha”, nghe Mục Hàn nói vậy, Trương Chính ôm bụng cười: “Thật là buồn cười chết mất!”
“Nếu anh có bản lĩnh này thì Nhã Hiên cũng không đến nỗi bị nhà họ Tần đuổi ra khỏi nhà, mất hết tất cả!”
“Hơn nữa, tôi đã nghe ngóng rồi, anh chẳng qua cũng chỉ là một thằng ở rể chỉ có bản lĩnh nói khoác!”
“Nếu anh không tin, tôi có thể mua lại khu nghỉ dưỡng Tổ Yến này trong vòng mấy phút!”, dứt lời, Mục Hàn lấy điện thoại ra gọi cho Mộ Dung Phong: “Alo, tôi muốn mua lại khi nghỉ dưỡng Tổ Yến, làm ngay cho tôi!”
“Vâng, thưa Điện Chủ!”, dĩ nhiên Mộ Dung Phong không dám cãi lại lệnh của Mục Hàn.
Dù sao Điện Long Vương có nhiều tiền như vậy, chỉ là một khu nghỉ dưỡng Tổ Yến không đáng giá bao nhiêu.
“Giả vờ cũng ra dáng đấy!”, thấy Mục Hàn gọi điện thoại, Trương Chính càng để lộ ra vẻ mặt châm biếm, nói: “Quả nhiên anh giống hệt lời đồn đại, nói khoác không biết ngượng mồm! Cứ mở miệng ra là mua lại khu nghỉ dưỡng Tổ Yến, anh có biết khu nghỉ dưỡng Tổ Yến này trị giá bao nhiêu tiền không?”
Trương Chính giơ mười ngón tay ra kiêu ngạo nói: “Một tỷ! Anh mua nổi sao?”
Sau đó, Trương Chính lại nhìn Lâm Nhã Hiên, hết lời khuyên bảo: “Nhã Hiên, anh khuyên em nên sớm cách xa tên ngốc này một chút, nếu không cũng mất đi thân phận của em đấy!”
“Dù bây giờ em đã mất tất cả nhưng dựa vào nhan sắc của em, chỉ cần mở miệng là loại đại gia nào mà không bị thu hút chứ?”
Lâm Nhã Hiên vô cùng lúng túng ngượng ngùng.
Chương 286: Mưu đồ của Trương Chính

Lúc trước nói khoác ở nhà họ Tần thì đã đành.

Mọi người đều là người thân, sẽ không quá so đo với nhau.

Nhưng giờ lại đang ở trước mặt bạn cũ, nhất là trong môi trường cao cấp này, Mục Hàn vẫn không giữ được miệng khiến Lâm Nhã Hiên cảm giác chẳng còn chút mặt mũi nào.

Lâm Nhã Hiên không tin Mục Hàn có thể mua nổi khu nghỉ dưỡng Tổ Yến trị giá một tỷ này.


Nhưng Trương Chính nói cũng rất khó nghe, Lâm Nhã Hiên cực kỳ khó chịu.

“Trương Chính, anh đừng nói vớ vẩn, Lâm Nhã Hiên tôi không phải kiểu phụ nữ như vậy!”, Lâm Nhã Hiên trợn mắt với Trương Chính, chính trực nói: “Xin anh hãy tôn trọng vợ chồng tôi!”

Giả vờ chính trực trước mặt tôi cái gì chứ!

Trương Chính thầm khinh thường nhưng bên ngoài lại lập tức thay đổi thái độ: “Anh rất xin lỗi, Nhã Hiên, là do anh đường đột quá rồi!”


Lâm Nhã Hiên rất xinh vóc dáng lại đẹp, lúc còn là bạn học, Trương Chính đã thèm muốn cô từ lâu.

Nhưng khổ nỗi hắn mãi vẫn không có cơ hội thích hợp.

Bây giờ Lâm Nhã Hiên đến đây, cộng thêm việc cô vừa bị nhà họ Tần đuổi khỏi nhà, Trương Chính nghĩ cơ hội của mình đến rồi.

Dù Lâm Nhã Hiên đã có chồng nhưng với Trương Chính, chuyện đó chẳng là gì.

Hắn chỉ cần có được Lâm Nhã Hiên là đủ.

Dù sao hắn cũng không cưới Lâm Nhã Hiên.

Nghe Trương Chính nói vậy, lúc này sắc mặt Lâm Nhã Hiên mới hòa hoãn lại.

“Đúng rồi Nhã Hiên, hai người đặt phòng nào rồi, anh bảo người mang vali của hai người lên!”, Trương Chính tỏ vẻ vô cùng có trách nhiệm với công việc nói: “Ngoài ra, theo sắp xếp của chúng tôi, mười hai giờ trưa đến một giờ chiều là thời gian dùng bữa trưa, mời hai người đến đại sảnh của chúng tôi dùng bữa”.

“Bữa ăn ở khu nghỉ dưỡng Tổ Yến rất đặc biệt, rất độc đáo. Hai người nhất định phải nếm thử!”

“Cảm ơn!”, Nhã Hiên gật đầu nói.

Theo sắp xếp của Trương Chính, hai nhân viên phục vụ mang hành lý của Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên đến phòng đã đặt trước.

Sau khi nghỉ ngơi khá thoải mái cũng đã gần mười một rưỡi.

Mục Hàn đề nghị: “Vợ à, còn nửa tiếng nữa là thời gian ăn cơm, hay là chúng ta xuống dưới đi dạo một vòng trước!”

“Cũng được!”, Lâm Nhã Hiên đồng ý.

Khu nghỉ dưỡng Tổ Yến được bao quanh bởi núi và hồ nước, có rất nhiều công trình trên mặt nước.

Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên chọn ngồi trên thuyền đi dọc theo ven hồ.

Trong lúc Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên đang thư giãn thì Trương Chính đi vào nhà bếp.

Thấy Trương Chính đến, các đầu bếp đều chủ động chào hỏi.

“Không có gì đâu, tôi đến xem một chút thôi!”, Trương Chính xua tay nói: “Mọi người cứ bận việc của mình đi!”

“Lần này buổi đấu thầu của công ty Thiên Thành được tổ chức ở khu nghỉ dưỡng Tổ Yến, có rất nhiều ông lớn đến nên chúng ta phải đảm bảo an toàn thực phẩm, không thể có bất kỳ sai sót nào để các ông lớn có ấn tượng không tốt về khu nghỉ dưỡng Tổ Yến chúng ta được!”

Các đầu bếp đồng loạt gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Phải nấu các món ngon nhất.

Trương Chính đi đến trước mặt một đầu bếp, chỉ vào thức ăn có dán số thứ tự hỏi: “Đây là thức ăn của hai vị khách phòng 1088 phải không?”

“Vâng!”, đầu bếp gật đầu nói.

“Ừ!”, Trương Chính nói tiếp: “Hai vị khách phòng 1088 là bạn của tôi, anh phải nấu ngon một chút!”

“À, hóa ra là bạn của sếp Trương!”, đầu bếp nịnh nọt nói: “Anh yên tâm, đảm bảo sẽ làm anh hài lòng!”

Nhân lúc đầu bếp thái nguyên liệu, Trương Chính nhìn quanh thấy không ai chú ý đến mình bèn lén lấy gói bột màu trắng trong túi áo ra đổ lên miếng thịt trên cái thớt đá, nhanh tay tản ra trông có vẻ như được trải một lớp bột.

Sau đó hắn lập tức vờ như không làm gì cả.

Thấy đầu bếp bỏ miếng thịt lợn kia vào chảo, khóe môi Trương Chính nhếch lên nụ cười nhạt, thầm đắc ý.

Lâm Nhã Hiên ơi Lâm Nhã Hiên, em làm anh nhớ mong nhiều năm như vậy, để anh xem hôm nay em thoát khỏi lòng bàn tay anh bằng cách nào!

Thật ra, Trương Chính lợi dụng chức vụ của mình thường dùng loại thủ đoạn này để ra tay với các cô gái xinh đẹp đến khu nghỉ dưỡng Tổ Yến. Do dược tính khá mạnh nên sau khi bị Trương Chính trở giò đồi bại, mấy cô gái xinh đẹp kia tỉnh lại sẽ không nhận ra đã xảy ra chuyện gì.

Còn Trương Chính lại nhiều lần sử dụng mánh khóe này.

Chẳng mấy chốc đã đến thời gian cơm trưa.

Các vị khách lần lượt đi đến nhà hàng.

Vì đặc điểm của khu nghỉ dưỡng Tổ Yến, mỗi phòng sẽ tương ứng với một bữa sáng, món ăn của mỗi bữa ăn cũng khác nhau, khách ngồi theo số.

Sau khi Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên ngồi vào chỗ, lập tức có phục vụ mang món ăn lên.

“Sao nhiều món vậy?”, nhìn trên bàn bày ra rất nhiều món ăn, Lâm Nhã Hiên hơi ngạc nhiên hỏi: “Chúng tôi không gọi nhiều món như vậy?”

“Thưa anh chị, là thế này”, người phục vụ giải thích: “Tổng giám đốc Trương của chúng tôi đã đặc biệt dặn dò, anh chị là bạn của anh ấy nên ngoài những món anh chị gọi ra, những món khác đều tặng miễn phí, chúc anh chị dùng bữa ngon miệng!”

Lâm Nhã Hiên vô thức nhìn Trương Chính đang ở bàn ăn bên cạnh.

Trương Chính mỉm cười gật đầu.

“Ăn của người ta thì sau phải nể mặt người ta”, Mục Hàn nhìn Trương Chính, anh cứ có cảm giác tên này có mưu đồ xấu, không hề có ý tốt: “Sao mình có cảm giác tên này có ý khác nhỉ?”

Đôi mắt Mục Hàn lóe sáng, lập tức gửi tin nhắn cho Mộ Dung Phong.

Nội dung là lập tức lấy hình ảnh từ video giám sát phía sau khu nghỉ dưỡng Tổ Yến cho anh.

Là người liên lạc giữa Mục Hàn và Điện Long Vương, chuyện nhỏ nhặt này chẳng đáng là gì với Mộ Dung Phong cả.

Chưa đến ba mươi giây, Mộ Dung Phong đã gửi hình video giám sát qua cho Mục Hàn.

Mục Hàn lẳng lặng liếc nhìn, quả nhiên thấy được cảnh Trương Chính động chân động tay ở bếp.



Quả nhiên có vấn đề!

Nhưng bề ngoài Mục Hàn lại rất bình tĩnh, cười ha ha nói: “Vợ à, người ta đã có ý tốt vậy mà chúng ta không nhận thì xem thường người ta quá rồi nhỉ!”

Mục Hàn cầm đũa lên gắp một miếng thịt, sau đó cho vào miệng mình dưới cái nhìn chăm chú của Trương Chính.

Sau đó anh lại gắp một miếng bỏ vào bát của Lâm Nhã Hiên: “Vợ, em cũng nếm thử xem!”

Thấy hai người đều ăn miếng thịt mình từng động tay động chân, Trương Chính kích động không thôi như thể đã thấy được cảnh mình đè Lâm Nhã Hiên dưới thân.

“Chồng à, anh xem!”, lúc này Lâm Nhã Hiên lặng lẽ chỉ tay sang bàn khác: “Như thế cũng ghê tởm quá rồi!”

Mục Hàn nhìn theo hướng cô chỉ, chỉ thấy một bàn ăn cách khá xa có ba người phụ nữ mập mạp có vẻ ngoài thô kệch.

Lúc này đang bao quanh lấy một người đàn ông gầy như cây tre, đút cho anh ta ăn với vẻ chán ghét.

“Mau ăn đi, ăn xong rồi về phòng hầu hạ bọn tôi!”, một người phụ nữ mập mạp trong đó hung hăng nhét đồ ăn vào miệng người đàn ông.

Người đàn ông kiềm chế cảm giác buồn nôn, gượng ép nuốt xuống.

“Cục cưng, ngoan!”, ánh mắt ba người phụ nữ mập lóe sáng.



Chương 287: Thời khắc đen tối nhất từ khi sinh ra

“Ha ha ha!”, sau khi nhìn thấy vậy, Mục Hàn không nhịn được cười.

Lâm Nhã Hiên không mấy vui vẻ nói: “Chồng à, anh xem người đàn ông này thê thảm như vậy mà anh còn cười người ta!”

“Thê thảm sao?”, Mục Hàn không đồng ý: “Là hắn ta tự chọn con đường này, hắn phải trả giá cho hành động của bản thân!”

Lúc Mục Hàn nói câu này, còn cố tình liếc nhìn Trương Chính.


Khiến Trương Chính cảm thấy toàn thân nổi da gà.

“Đúng rồi!”, Mục Hàn nói với nhân viên phục vụ: “Làm phiền lấy cho tôi một chai rượu, nồng độ cao nhất!”

“Vâng, thưa anh!”, nhân viên phục vụ gật đầu.

Sau khi nhân viên phục vụ cầm rượu ra, Mục Hàn cầm lấy chai rượu.


Đưa tới chỗ Trương Chính.

Anh nheo mắt cười nói: “Sếp Trương, nhận được sự tiếp đãi hào phóng, hai vợ chồng chúng tôi vô cùng cảm kích, có chuẩn bị một ly rượu nhạt, mong sếp Trương đừng từ chối!”

Mục Hàn không nói nhiều, cầm lấy cái ly, rót một ly rượu đầy cho Trương Chính.

Sau đó tự mình nâng rượu mời hắn.

“Sếp Trương, tôi đã uống rồi, anh cứ tự nhiên nhé!”, Mục Hàn mỉm cười.

Nói xong, anh uống cạn ly rượu.

Những người khách xung quanh nhìn cảnh tượng này đều sững sờ.

Trương Chính thấy vậy liền nheo mắt lại, trong lòng càng thêm đắc ý: “Anh Mục thật rộng lượng, tôi bái phục! Nhưng mà, tửu lượng của tôi có hạn, không thể uống được nhiều giống anh Mục, mong anh thông cảm!”

Trương Chính nâng ly lên, nhẹ nhàng uống một ngụm.

Coi như đáp lại Mục Hàn.

“Được!”, Mục Hàn thấy vậy, mặt đỏ bừng, cả người cứ như đang say, đầu óc choáng váng.

“Chồng à, anh uống say rồi!”, lúc này, Lâm Nhã hiên bước tới.

“Anh không say!”, Mục Hàn mơ hồ nói.

“Anh say rồi!”, Trương Chính vội vàng nói với Lâm Nhã Hiên: “Nhã Hiên, em cũng thấy rồi đấy, thật sự không phải anh có ý chuốc say chồng của em, là anh ta tự uống nhiều như vậy!”

“Nhưng không sao, anh giúp em đưa chồng của em về phòng nghỉ ngơi!”

Khuôn mặt Lâm Nhã Hiên mang theo vẻ áy náy nói: “Sếp Trương, thật ngại quá, làm phiền anh rồi!”

“Không phiền, không phiền!”, khóe miệng của Trương Chính khẽ nhếch lên.

Trong lòng hắn vui mừng sung sướng, dù sao thì một lúc nữa em cũng sẽ ngã gục thôi.

Ngay sau đó, Lâm Nhã Hiên và Trương Chính, mỗi người một bên dìu Mục Hàn về phòng.

Lâm Nhã Hiên đứng ở cửa lấy chiếc thẻ phòng từ trong túi ra đang định mở cửa thì cảm thấy đầu óc choáng váng.

Trương Chính biết rằng, thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Đợi Lâm Nhã Hiên ngã xuống, Trương Chính mỉm cười nói: “Cục cưng, anh sẽ chiều chuộng em ngay đây”.

Trương Chính lấy thẻ phòng từ trong túi của Lâm Nhã Hiên, mở cửa phòng ra, nghênh ngang bước vào trong.

Lúc chuẩn bị kéo Lâm Nhã Hiên vào, đột nhiên hắn cảm thấy trước mặt đen kịt, rồi ngất xỉu.

Lúc này, Mục Hàn đứng bật dậy.

Là Điện Chủ của Điện Long Vương, vài ba loại thuốc này của Trương Chính đối với Mục Hàn mà nói căn bản không có tác dụng.

Mục Hàn bế Lâm Nhã Hiên đặt lên giường.

Sau đó anh kéo Trương Chính như kéo một cái xác chết đến phòng 1044.

Vừa nãy Mục Hàn đặc biệt chú ý đến ba người phụ nữ mập ở phòng 1044.

Lúc này, ba người phụ nữ mập vẫn đang ở phòng ăn dùng bữa, không ở trong phòng.

Mặc dù cửa phòng bị khóa, nhưng mở loại khóa này không thành vấn đề đối với Mục Hàn.

Sau khi mở cửa phòng 1044, Mục Hàn liếc mắt nhìn xung quanh, có đủ các loại vật dụng hành hạ như roi da, nến cầy, anh liền không tự chủ mà bật cười: “Ha ha, người thành phố rất biết cách chơi!”

“Có ý đồ với vợ của tôi thì cứ ở đây mà tận hưởng đi!”

Thế là anh lột sạch quần áo của Trương Chính rồi ném hắn lên giường.

Sau đó rời đi.

Khoảng chừng nửa tiếng sau.

Ba người phụ nữ mập dùng bữa xong, xách người đàn ông gầy như que củi về phòng.

“Này, chị cả, chị xem!”, người phụ nữ mập bước vào đầu tiên chỉ tay lên giường, khuôn mặt đầy kinh ngạc nói: “Trên trời lại rơi xuống một miếng bánh to như vậy!”

“Bên cạnh có giấy ghi chú, chúng ta qua đó xem thử”, một người phụ nữ mập khác nói.

“Quý khách thân mến, vì các vị là khách VIP nên khu nghỉ dưỡng Tổ Yến của chúng tôi đặc biệt ra mắt một sản phẩm phục vụ có một không hai, do tổng giám đốc của chúng tôi – Trương Chính phục vụ các vị!”

Người phụ nữ mập thứ ba lập tức vui mừng: “Khu nghỉ dưỡng Tổ Yến này chăm sóc khách hàng thật chu đáo, ngay cả sở thích đặc biệt của ba chị em chúng ta cũng biết!”

“Đã như vậy thì chúng ta he he he”, người phụ nữ mập thứ nhất cầm roi da và nến cầy lên.

Chẳng mấy chốc, trong phòng số 1044 vang lên âm thanh của cuộc “đại chiến”.

Trương Chính đang đê mê trong cơn mộng đẹp được ngủ cùng Lâm Nhã Hiên, đột nhiên bị giật mình tỉnh giấc vì cảm nhận được cơn đau dữ dội trên cơ thể.

Trông thấy cơ thể mình trần truồng và toàn thân đều có vết máu, Trương Chính mơ hồ sợ hãi: “Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Cục cưng , anh tỉnh rồi à?”

Lúc này, ba người phụ nữ mập đều nở nụ cười dâm đãng, nheo mắt nhìn Trương Chính chằm chằm.

Bộ dạng khó coi đó, buồn nôn, hết sức buồn nôn.

Trương Chính nhớ tới cảnh tượng trong phòng ăn, vô thức co rút người lại: “Các người muốn làm gì?”

“Ha ha ha!”, ba người phụ nữ mập bật cười ha ha.

Đồng thời di chuyển thân người nặng hơn một trăm năm mươi kilogam, đè Trương Chính xuống.

Âm thanh như chấm dứt cuộc sống lại tiếp tục phát ra từ phòng 104 .

Lúc Trương Chính đi ra ngoài, trên dưới khắp người đều là vết thương.

Cả người hắn bỗng chốc ủ rũ suy sụp.

Cứ như thể đã bị hụt cạn sức sống.

Đối với Trương Chính mà nói, hôm nay là thời khắc đen tối nhất kể từ lúc hắn được sinh ra.

“Sếp Trương, có sung sướng không?”, lúc đó, một nhân viên bảo vệ đi tuần tra trông thấy vậy, lập tức nở nụ cười: “Em gái đó quả thật rất ngon, ngực nở mông cong, khuôn mặt ưa nhìn, tóm lại anh thật có phúc!”

Nhân viên bảo vệ này là người thân tín của Trương Chính.



Hắn biết rất rõ những mánh khóe của Trương Chính.

Trông thấy Trương Chính quần áo rách rưới nên lập tức hiểu ra vài phần, sau đó lại nhìn thấy dấu vết trên cơ thể bị đánh bằng roi da, càng thêm vẻ thần bí nói: “Này, sếp Trương, thật sự không nhìn ra người phụ nữ này cũng hoang dã quá nhỉ! Hai người chơi đùa thật thỏa mãn!”

“Mẹ kiếp!”, vừa nghĩ tới nỗi nhục mà vừa nãy bản thân phải chịu đựng, Trương Chính bỗng tiến lên một bước, đá vào tên nhân viên bảo vệ: “Cút đi cho ông!”

Nhân viên bảo vệ không hiểu gì, chửi bới chạy đi.

“Ồ, đây không phải là sếp Trương sao?”, điều khiến Trương Chính bực bội là đúng vào lúc này, Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên lại bước đến.

Lâm Nhã Hiên cũng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Trương Chính từ trên xuống dưới: “Sếp Trương, anh bị đánh sao?”

“Tại sao trên người lại có vết sẹo do lửa đốt?”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Hừ, vậy mà em vẫn nhìn không ra sao?”, Mục Hàn thì thầm bên tai Lâm Nhã Hiên.

“Cái gì?”, Lâm Nhã Hiên nhìn Trương Chính với ánh mắt ghét bỏ.

Chương 288: Thực sự đã mua khu nghỉ dưỡng Tổ Yến rồi sao?

Nghe thấy Lâm Nhã Hiên nói ra từ này, Trương Chính cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Vì dù sao, hình tượng giỏi giang mà hắn vẫn luôn thể hiện ra trước mặt Lâm Nhã hiên đã bị hủy hoại mất rồi.

Giờ còn muốn tiếp cận Lâm Nhã Hiên thì thật là khó.


Chuyện gì đang xảy ra vậy? Rõ ràng mình đi đến phòng của Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn cơ mà? Tâm trí Trương Chính mơ mơ hồ hồ, cứ cảm thấy sự việc có gì đó khó hiểu.

Đặc biệt là ánh mắt Mục Hàn nhìn hắn đầy sự khinh miệt.

Ngay lập tức Trương Chính đi đến phòng giám sát và yêu cầu bảo vệ trích xuất đoạn camera lúc đó, hắn lập tức hiểu ra đầu đuôi sự việc.

“Quả nhiên là do tên ranh này bày ra!”, Trương Chính nghiến răng nghiến lợi nói: “Dám giở trò với ông à, để xem ông xử mày như thế nào!”


“Anh em đâu, mau đi với tôi, tôi phải cho tên oắt đó biết mặt!”

Thế là Trương Chính dẫn đầu bảy tám nhân viên bảo vệ, hùng hùng hổ hổ đi tìm Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên.

Thấy bảy tám nhân viên bảo vệ vây lấy mình, Lâm Nhã Hiên không vui nói: “Trương Chính, anh như này là có ý gì?”

“Chả có ý gì cả!”, Trương Chính chỉ vào Mục Hàn nói: “Vừa rồi có người khách báo, nói rằng người ta đã bị mất một món đồ quý giá. AnhTôi đã kiểm tra camera giám sát và phát hiện ra rằng chồng em là đối tượng tình nghi gây án nghiêm trọng, chúng tôi bọn anh phải đưa anh ta về để tiến hành điều tra”.

Trương Chính nghĩ rằng chỉ cần Mục Hàn rơi vào tay hắn thì hắn muốn dày vò anh thế nào thì dày vò.

Hơn nữa, không có Mục Hàn là nhân tố quấy nhiễu, hắn vẫn có thể bày mưu để ngủ với Lâm Nhã Hiên.

“Ăn nói vớ vẩn!”, Mục Hàn cười khẩy: “Một người có thể dễ dàng mua được khu nghỉ dưỡng Tổ Yến của mấy người mà lại phải đi làm cái chuyện trộm gà cắp chó ấy sao?”

“Đừng nói đến món đồ quý giá, ngay cả một trăm triệu đặt trước mặt tôi còn chẳng thèm liếc nhìn ngó lấy một cái!”

“Thật đúng là một kẻ bốc phét không biết ngượng mồm!”, Trương Chính tỏ vẻ khinh thường, nói: “Vậy anh chứng minh cho tôi xem anh sẽ mua khu nghỉ dưỡng Tổ Yến kiểu gì đây?”

“Tôi nhớ khi anh mới đến đã từng nói sẽ mua khu nghỉ dưỡng Tổ Yến chỉ trong vài phút”, Trương Chính nói đến đây thì cố tình chạm vào chiếc đồng hồ Rolex trị giá bảy mươi tám mươi nghìn tệ trên cổ tay mình: “Giờ đã ba tiếng trôi qua, tôi vô cùng tò mò, mấy phút đó của anh đã thực hiện được chưa?”

Ngay khi Trương Chính vừa dứt lời thì có vài người đàn ông trông giống như giới thượng lưu trong xã hội bước vào từ ngoài cửa.

Hơn nữa trong số những người này còn có cả chủ sở hữu của khu nghỉ dưỡng Tổ Yến.

Ông ta đi cà nhắc đến trước mặt Mục Hàn.

Người đàn ông dẫn đầu nói với giọng đầy cung kính: “Thưa cậu Mục, tôi vô cùng xin lỗi vì muộn như thế này mới tới, cậu đã mua lại khu nghỉ dưỡng Tổ Yến với giá hai tỷ tệ triệu tệ nên tôi đã mang tài liệu thay đổi cổ phần đến đây. Chỉ cần cậu ký tên vào bản tài liệu này, thì khu nghỉ dưỡng Tổ Yến sẽ thuộc về cậu”.

“Ừ”, Mục Hàn gật đầu cầm bút lên và ký tên mình vào bản tài liệu.

“Cậu Mục, tôi là Hoàng Đại Phát, ông chủ trước của khu nghỉ dưỡng Tổ Yến!”, khuôn mặt Hoàng Đại Phát mặt đầy vẻ hớn hở chen lên trước mặt Mục Hàn với vẻ nịnh bợ: “ Vô cùng cảm ơn cậu đã xem trọng khu nghỉ dưỡng Tổ Yến, giờ tôi đã là nhân viên của cậu, cậu có yêu cầu gì xin cứ căn dặn”.

Ước tính giá của khu nghỉ dưỡng Tổ Yến cũng chỉ tầm một tỷtriệu tệ, nhưng Mục Hàn đã chi thẳng tay hai triệutỷ tệ.

Và cái chính là phía Mục Hàn chuyển tiền với tốc độ cực nhanh. Khi hợp đồng còn chưa ký thì hai tỷtriệu tệ đã vào tài khoản rồi.

Có thể chuyển một số tiền hai tỷtriệu tệ chỉ trong vài phút nên Hoàng Đại Phát nhận thấy thân phận của loại người này vô cùng cao quý, tuyệt đối không phải người mà mình có thể đắc tội được.

Hơn nữa, vụ làm ăn này hời như thế, Hoàng Đại Phát không có lý do gì không làm.

Ông ta còn có thể nhân cơ hội này làm quen được với ông thần Tài ở đẳng cấp như thế này thật đúng là một mũi tên trúng hai đích.

Trương Chính kinh ngạc đến mức tí thì rớt cằm xuống đất.

Anh ta… anh ta thật sự đã mua lại khu nghỉ dưỡng Tổ Yến rồi ư?

Nghĩ đến những gì mình đã làm, Trương Chính đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.

“Tôi ấy mà, cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, tất cả mọi hoạt động của khu nghỉ dưỡng Tổ Yến vẫn cứ diễn ra như cũ do ông tiếp tục phụ trách quản lý kinh doanh. Vị tổng giám đốc họ Trương này dường như không có con mắt nhìn người cho lắm, một mực khẳng định có vị khách bị mất món đồ quý giá, và tôi là người đã ăn trộm”.

“Cái gì?”, Hoàng Đại Phát giật thót: “Có chuyện này sao?”

Bây giờ Mục Hàn là ông thần Tài của ông ta đó!

Vậy mà lại bị tên khốn kiếp Trương Chính này đổ vấy như một tên trộm, đây thật rõ là có đồng đội ngu như heo.

Hoàng Đại Phát lập tức trừng mắt lên với bảy tám người bảo vệ kia, ông ta quát: “Chuyện này là thế nào?”

“Thưa ông chủ Hoàng, chuyện này không liên quan đến chúng tôi!”, biết được Mục Hàn giờ đã trở thành ông chủ mới của khu nghỉ dưỡng Tổ Yến, đám bảo vệ này sao còn dám đứng bên phía Trương Chính nữa. Họ lần lượt quay lưng lại với Trương Chính: “ Là tổng giám đốc Trương, cậu ấy…”

“Trương Chính nói rồi, bảo chúng tôi mượn cớ này bắt ông chủ Mục lại, sau đó đánh đập một trận nên thân để thỏa mối uất hận trong lòng cậu ấy”.

“Còn nữa, cậu ấy còn nói nhất định phải ngủ được với vợ ông chủ”.

Đám bảo vệ này tôi một câu, ông một câu kể lại toàn bộ sự việc không sót chữ nào.

“Cái gì?”, Hoàng Đại Phát nghe thấy những lời này thì nổi giận tát thẳng vào mặt Trương Chính một cái bạt tai: “Cái tên súc sinh mặt người cầm thú nhà cậu, lại dám làm ra một việc bỉ ổi vô liêm sỉ như vậy. Tôi tuyên bố, từ giờ trở đi cậu bị sa thải, cậu không còn là tổng giám đốc của khu nghỉ dưỡng Tổ Yến này nữa”.

“Chỉ là sa thải thôi coi bộ hời cho tên ranh này quá rồi”, Mục Hàn lạnh lùng nói: “ Người mà tên này dòm ngó đến là vợ của tôi. Ông Hoàng, nếu như tên này dòm ngó vợ ông, thì ông sẽ làm thế nào?”

“Thưa ông chủ Mục, cậu nói phải xử lý cậu ta như thế nào?”, Hoàng Đại Phát thận trọng hỏi.

“Thế này đi!”, Mục Hàn cười nói: “Con người tôi ấy mà, vô cùng rộng lượng, người khác xúc phạm tôi, chỉ cần chịu sự trừng phạt thích đáng, tôi đều sẽ tha cho họ một con đường”.



“Tuy rằng ông đã sa thải anh ta, nhưng hiện giờ anh ta vẫn đang là giám đốc của khu nghỉ dưỡng Tổ Yến, chi bằng để anh ta thực hiện nốt nhiệm vụ ngày hôm nay rồi hãy để anh ta đi!”

“Tôi nhớ là ba người phụ nữ ở phòng 1044 vừa mới gọi đích danh muốn Trương Chính phục vụ cho họ hai lần hai, hay là…”

Hoàng Đại Phát đã quá quen với ba người phụ nữ mập béo ở phòng 1044. Tuy rằng họ xấu đến buồn nôn, nhưng cái mà họ làm được lại khiến cho tất cả đàn ông phải kinh sợ.

Cái chính nhất ba người phụ nữ mập béo này rất giàu, họ chi tiền cũng hào phóng, Hoàng Đại Phát không có cách nào từ chối những vị khách như vậy.

“Tôi hiểu rồi, thưa cậu Mục”, Hoàng Đại Phát cười hỉ hả, gật đầu khom lưng: “Tôi sẽ đi làm ngay!”

Vừa nghe họ muốn đưa mình đến phòng 1044, Trương Chính vừa mới ngẩn người ra chợt hoàn hồn trở lại, vội vàng hét lớn: “ Đừng, tôi không muốn đến phòng 1044”.

Nhưng hắn đã bị hai bảo vệ túm lấy lôi về phía phòng 1044.

“Chồng à, phòng 1044 có vấn đề gì sao?”, Lâm Nhã Hiên cảm thấy khó hiểu, cô hỏi Mục Hàn: “Sao Trương Chính lại sợ hãi như thế?”

Chương 289: Thật rõ là bủn xỉn

Thế là Mục Hàn ghé tai Lâm Nhã Nhiên thầm thì một hồi.

Lâm Nhã Hiên nghe xong thì ngay lập tức tỏ vẻ ghét bỏ: “Tởm quá đi! Thật không ngờ hóa ra Trương Chính lại là người như vậy!”

“Phải đó!”, Mục Hàn cười hỉ hả: “Cái đó gọi là biết người biết mặt không biết lòng, vợ à, sau này em phải chú ý một chút!”

Ba người phụ nữ mập kia vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy Trương Chính lại đến phòng mình.


Họ giống như hổ đói vồ mồi, lôi tuột Trương Chính vào trong.

Rất nhanh sau đó, trong phòng 1044 vọng ra tiếng kêu gào thảm thiết như lợn bị chọc tiết.

Vì cuộc bán đấu giá của công ty Thiên Thành sắp bắt đầu nên Mục Hàn liền đưa Lâm Nhã Hiên đến đó.

“Chồng à, giờ chỉ có hai chúng ta thôi, anh hãy khai báo thành thật với em đi!”, trên đường đi, Lâm Nhã Hiên đột nhiên dừng bước, chớp mắt nói: “Anh lấy đâu ra nhiều tiền mà lại có thể mua được khu nghỉ dưỡng Tổ Yến vậy?”


“Chuyện này…”, Mục Hàn Cảm thấy tạm thời vẫn chưa phải lúc công khai thân phận của mình, vậy nên anh không định nói rõ với Lâm Nhã Hiên.

Đúng vào lúc Mục Hàn còn đang ngập ngừng ấp úng thì tiếng chuông điện thoại của Lâm Nhã Hiên vang lên.

Vừa nhìn thấy là cuộc gọi của cô bạn thân Phương Viên, Lâm Nhã Hiên lập tức nhấc máy: “ Alo, Phương Viên à!”

“Nhã Hiên, chúc mừng cậu nhé!”, bên phía Phương Viên rõ ràng đang vô cùng vui mừng.

“Chúc mừng mình cái gì cơ?”, Lâm Nhã Hiên chẳng hiểu gì cả.

“Mục Hàn không nói gì với cậu sao?”, Phương Viên bĩu môi nói: “Anh Long nhà mình vừa mới mua khu nghỉ dưỡng Tổ Yến, hơn nữa còn lấy danh nghĩa của Mục Hàn ký hợp đồng mua bán. Mình nghe nói hôm qua cậu có đến tập đoàn Phi Long và trao đổi với anh Long. Mình thiết nghĩ chắc đây là cơ hội anh Long dành cho cậu đó!”

“Cơ hội gì?”, Lâm Nhã Hiên càng chẳng hiểu đầu cua tai nheo.

“Anh Long nói với mình là ông chủ đứng phía sau rất yêu thích tài hoa của cậu nên quyết định đầu tư cho cậu một lần nữa”, Phương Viên nói đĩnh đạc: “Giống như lần này mua khu nghỉ dưỡng Tổ Yến dùng danh nghĩa của Mục Hàn vậy. Hơn nữa, lần này tham dự cuộc bán đấu giá của công ty Thiên Thành đã chỉ định Mục Hàn đại diện tập đoàn Phi Long tới tham gia, còn đặc biệt dẫn theo cậu nữa. Tín hiệu này không phải quá rõ ràng rồi sao?”

“Nói như vậy có nghĩa là rất có khả năng ông chủ đứng phía sau của tập đoàn Phi Long muốn mình tiếp nhận khu nghỉ dưỡng Tổ Yến và công ty Thiên Thành à?”, Lâm Nhã Hiên nghĩ một chút rồi nói.

“Không sai!”, Phương Viên bên kia điện thoại vô cùng hưng phấn: “Nhã Hiên, tuy rằng cậu bị nhà họ Tần đuổi ra khỏi nhà, nhưng hai chị em chúng ta sắp được sát cánh bên nhau rồi, thật là ngóng chờ quá đi!”

Vì giọng nói của Phương Viên rất to nên Mục Hàn cũng nghe thấy cả.

Cuộc gọi của Phương Viên đến đúng lúc, vừa hay đã giải thích thay cho Mục Hàn một cách đầy viên mãn.

Thế là Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên lại tiếp tục rảo bước đến nơi diễn ra cuộc bán đấu giá.

“Cô gái xinh đẹp, chào cô!”, lúc này khi đang chuẩn bị bước vào nơi diễn ra cuộc bán đấu giá, phía sau Lâm Nhã Hiên chợt vang lên giọng một người đàn ông: “ Tôi là Triệu Huy Hoàng, là người kế thừa của tập đoàn Triệu Thị của tỉnh”.

“Nếu như cô không để bụng, có thể cho tôi số điện thoại hoặc zalo gì đó không?”

“Xin lỗi, tôi để bụng!”, vừa thấy Triệu Huy Hoàng muốn đến gạ gẫm, hơn nữa hình như hắn còn không thèm để ý đến người đi cùng Lâm Nhã Hiên đến là mình đây, Mục Hàn liền từ chối thằng thừng.

Có điều, Triệu Huy Hoàng không hề để tâm đến Mục Hàn mà vẫn nhìn Lâm Nhã Hiên.

Rõ ràng hắn đang chờ đợi câu trả lời của cô.

“Xin lỗi!”, Lâm Nhã Hiên cũng nói: “Tôi không quen anh, tôi nghĩ việc này là không cần thiết”.

“Bây giờ không quen cũng không sao, tin rằng chúng ta cũng chuẩn bị quen nhau thôi!”, khóe miệng Triệu Huy Hoàng hơi nhếch lên đầy vẻ ngạo mạn: “Bởi vì tôi sẽ là người chiến thắng cuối cùng trong cuộc đấu giá ngày hôm nay!”

“Ôi trời đất ơi! Cậu Triệu đấy sao? Cậu cũng đến tham gia cuộc bán đấu giá công ty Thiên Thành sao?”

“Là cậu Triệu của tập đoàn Triệu Thị ở tỉnh đây sao?”

“Đương nhiên! Giá trị thị trường của tập đoàn Triệu Thị hơn mười tỷ tệ, là một trong mười gia tộc giàu có nhất. Còn cậu Triệu càng là một trong các nhân vật nòng cốt trong số những cậu chủ lớn! Hôm nay cậu Triệu đến Sở Bắc, có ai không nể cậu ấy vài phần chứ?”

Đúng vào lúc này lại có thêm mấy người đến tham gia cuộc bán đấu giá.

Người này một câu, người kia một câu tâng bốc Triệu Huy Hoàng lên tận mây xanh.

“Xin lỗi!”, Lâm Nhã Hiên lắc đầu: “Tôi chỉ là đi cùng chồng tôi đến tham gia cuộc bán đấu giá này, tôi không có hứng thú đối với việc ai là người chiến thắng cuối cùng”.

“Anh Triệu, anh một mực khẳng định người chiến thắng cuối cùng sẽ là anh, coi bộ anh cũng tự tin quá rồi chăng?”, Mục Hàn cũng cười nhạt.

Thấy Lâm Nhã Hiên mềm không được cứng không xong nên trong lòng Triệu Huy Hoàng đã bắt đầu cảm thấy bức bối.

Ở tỉnh, chỉ cần hắn nói ra thân phận của mình thì những cô gái gọi là xinh đẹp đều tranh nhau chủ động bâu lấy.

Thế mà người phụ nữ trước mặt đây lại không nể mặt hắn?

“Công ty Thiên Thành có tập đoàn Tam Hưng chống lưng, những lĩnh vực mà họ bước chân vào bao gồm các ngành nghề như ẩm thực, giải trí. Nhất là lĩnh vực giải trí lại càng làm mạnh, ký hợp đồng với không ít nghệ sĩ. Cho dù tài sản của họ chỉ có một trăm triệu nhưng nó cũng đủ để tạo ra giá trị thị trường, mỗi năm đều rơi vào khoảng một tỷ! Nếu không phải lần này do tập đoàn Tam Hưng âm thầm rút vốn thì tình thế của công ty Thiên Thành cũng sẽ không thay đổi nhanh chóng, phải đi đến bước đường phá sản bán công ty như vậy!”

Triệu Huy Hoàng tỏ ra vẻ là người trong ngành, phân tích đâu ra đó: “Một mối giao dịch làm ăn lớn như vậy, cứ nhìn cái nơi nhỏ bé Sở Bắc này xem, làm gì có doanh nghiệp nào có thể tiếp nhận làm được. Còn về phía tỉnh thì chỉ có tập đoàn Triệu Thị chúng tôi đến đây. Vậy nên việc lấy được công ty Thiên Thành đối với tôi mà nói là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi!”

“Vậy thì cũng chưa hẳn”, Mục Hàn cười.

“Hừ! Vậy chúng ta cứ chờ mà xem!”, Triệu Huy Hoàng cười khẩy.

Rồi hai bên đi vào trong khu vực diễn ra cuộc bán đấu giá.

Rất nhanh sau đó hội bán đấu ra đã chính thức diễn ra.

Sau khi người dẫn chương trình giới thiệu ngắn gọn liền bắt đầu quy trình.

Tuy nói rằng giá trị ước tính của công ty Thiên Thành khoảng một trăm triệu, nhưng do tập đoàn Tam Hưng rút vốn nên trong mắt của những người ở đây, công ty Thiên Thành nhiều lắm cũng chỉ đáng giá năm chục triệu.

Triệu Huy Hoàng chính là ôm cái tâm tư đó đến đây.

Dựa vào danh tiếng của tập đoàn Triệu Thị ở tỉnh, không có doanh nghiệp nào ở Sở Bắc dám tranh giành với hắn.



“Cuộc bán đấu giá công ty Thiên Thành bắt đầu, giá khởi điểm là năm triệu!”, người dẫn chương trình nói: “Có ai thêm giá không?”

“Bảy triệu!”, Triệu Huy Hoàng giơ thẻ bài lên.

Vốn dĩ rất nhiều doanh nghiệp ở Sở Bắc cũng mang suy nghĩ như Triệu Huy Hoàng, nhưng vừa thấy tập đoàn Triệu Thị ra giá thì không ai dám tranh với hắn.

Vậy nên đã xuất hiện sự im lặng ngắn ngủi.

“Mười triệu!”, lúc này Mục Hàn cũng giơ thẻ bài lên.

Đám đông lần lượt nhìn sang phía Mục Hàn.

Giá khởi điểm là năm triệu một phát nâng lên hẳn mười triệu nên mọi người đều muốn xem là nhân vật thần thánh phương nào!

Triệu Huy Hoàng cũng rất ngạc nhiên, liếc Mục Hàn một cái rồi lại giơ thẻ bài lên: “Mười một triệu!”

“Thật rõ là bủn xỉn!”, Mục Hàn cười nhạo: “Đây chính là cái gọi là tập đoàn Triệu Thị – một trong mười gia tộc lớn nhất ở tỉnh sao?”

“Thật là làm cho người ta quá thất vọng!”

Mục Hàn lắc đầu và cũng giơ thẻ bài của mình lên.

Chương 290: Đây là nhân vật thần thánh nào?

“Năm…năm mươi triệu?”

Sau khi nhìn thấy con số trên tấm biển của Mục Hàn, ngay cả người dẫn chương trình cũng ngây người ra.

Khoảng cách này lớn quá mà.

Đừng có chơi kiểu đó chứ!


Đám đông không có ai là không hít vào một hơi lạnh.

Ngay cả Lâm Nhã Hiên cũng ghé bên tai Mục Hàn nói nhỏ: Mục Hàn, giờ anh đang đại diện tập đoàn Phi Long đến tham gia cuộc đấu giá đấy, anh đưa giá như thế này liệu có vượt quá yêu cầu họ dự tính không đấy?”

“Vợ yên tâm đi”, Mục Hàn tỏ vẻ chẳng bận tâm thể hiện sự không bận tâm: “Không sao đâu!”

“Người đại diện là anh đây được quyền hoàn toàn làm chủ trong buổi đấu giá ngày hôm nay”.


Triệu Huy Hoàng cũng cảm thấy da thịt đau nhói.

Vốn dĩ với suy tính của tập đoàn Triệu Thị, nhiều nhất cũng chỉ đưa ra mức giá mười triệu là có thể ăn được miếng thịt béo bở là công ty Thiên Thành này.

Ai ngờ giữa đường lại nhảy đâu ra một tên ngáng đường là Mục Hàn.

“Năm mươimười mốt triệu!”, Triệu Huy Hoàng nghiến răng.

Là một cậu chủ ở tỉnh, hắn không thể để khí thế của mình bị thua đám người ở Sở Bắc này được.

“Có thể tiến bộ lên chút được không?”, nghe thấy Triệu Huy Hoàng tăng thêm giá, Mục Hàn cười khẩy châm chọc: “Lại chỉ thêm có một triệu, Sở Bắc chúng tôi lại thiếu cái một triệu ấy của anh à?”

“Lại còn tự xưng là một trong mười gia tộc hàng đầu ở tỉnh, thật rõ là làm mất mặt họ mà!”

“Giá tôi đưa ra là một trăm triệu!”

“Một trăm triệu?”, Triệu Huy Hoàng đột nhiên thất thanh: “Anh rõ là điên rồi!”

Dựa vào tình hình trước mắt của công ty Thiên Thành, kinh doanh ngày một yếu đi, đưa ra cái giá không quá mười triệu là hời nhất.

Năm mươi triệu miễn cưỡng lắm cũng có thể chấp nhận.

Còn chi ra một trăm triệu để mua thì rõ ràng là đang đốt tiền mà.

“Tôi không hề điên, tôi bình thường lắm!”, Mục Hàn cười hi hi nói: “Giá tôi đưa ra chính là một trăm triệu tệ, không biết là anhcậu Triệu đến từ một trong mười gia tộc lớn ở tỉnh có theo nữa hay không đây?”

Lúc này, đám đông lại lũ lượt nhìn sang phía Triệu Huy Hoàng.

Nếu như hắn cứ thua Mục Hàn như vậy thì quá là mất mặt rồi.

Nhưng nếu chi ra hơn một trăm triệu để mua công ty Thiên Thành thì Triệu Huy Hoàng thấy thịt da mình đau nhói.

Từ trước khi Triệu Huy Hoàng rời khỏi tỉnh, gia chủ đã dặn dò kỹ là ngân sách tuyệt đối không được vượt quá một trăm triệu.

“Tôi theo tiếp chứ!”, nghĩ rồi Triệu Huy Hoàng cảm thấy vẫn là thể hiện của gia tộc quan trọng hơn nên hạ quyết tâm nói: “Một trăm lẻ một triệu!”

Triệu Huy Hoàng nghĩ Mục Hàn đã đưa ra mức một trăm triệu tệ rồi, chắc là trong tay cũng không còn tiền nữa.

Mình chỉ cần đưa ra thêm một triệu nữa là sẽ trấn áp được đối phương.

“Một triệu?”, điều khiến Triệu Huy Hoàng không ngờ tới đó là Mục Hàn lại đả kích hắn một lần nữa: “Xem ra tôi nói không sai tí nào mà, tập đoàn Triệu Thị ở tỉnh thật là ki bo kẹt xỉ”.

“Đã thét giá đến cả trăm triệu rồi mà chỉ có một triệu cỏn con thôi anh cũng có thể nói ra miệng được à?”

“Anh!”, Triệu Huy Hoàng bị Mục Hàn châm chọc đến mức không nói được gì, hắn tức giận: “Vậy dám hỏi anh, anh lại định thêm bao nhiêu đây?”

“Chắc không phải là hai trăm triệu tệ đấy chứ?”

“Hơ!”, Mục Hàn tươi cười hớn hở: “Anh đoán chuẩn thật đấy! Không sai, tôi chính là muốn đưa ra mức giá hai trăm triệu đó!”

Toàn bộ đám đông náo động hẳn lên.

Hai trăm triệu đã vượt xa giá trị ước tính của bản thân công ty Thiên Thành rồi.

“Đồ điên, đúng là đồ điên!”, Triệu Huy Hoàng giậm chân tức tối.

Hắn không định tiếp tục theo nữa.

Dù sao thì khoản ngân sách tập đoàn Triệu Thị đưa cho hắn cũng chỉ có một trăm triệu mà thôi.

Cho dù cuối cùng hắn đấu giá thành công với số tiền một trăm lẻ một triệu thì số tiền một triệu dư ra kia hắn phải tự móc túi mà chi ra.

“Hai trăm triệu lần một! Có ai ra mức giá cao hơn không?”

“Hai trăm triệu lần hai! Có ai ra mức giá cao hơn không?”

“Hai trăm triệu lần ba!”

“Ok! Chốt! Chúc mừng quý anh Mục Hàn đến từ tập đoàn Phi Long đã mua đấu giá thành công công ty Thiên Thành với mức giá cuối cùng là hai trăm triệu tệ!”

Người dẫn chương trình trên khán đài cũng tràn đầy hưng phấn tuyên bố kết quả cuối cùng.

“Hừ, hai trăm triệu không phải là một con số nhỏ, tôi xem rốt cuộc anh có thể lấymang ra được hay không!”, Triệu Huy Hoàng hừ khẩy một tiếng.

Lúc này, một người đàn ông trung niên bụng to dưới sự vây quanh của một đám đông nhân viên bao gồm cả người dẫn chương trình đã đến trước mặt Mục Hàn.

“Chào cậu Mục, tôi là Lưu Minh Đạt, là người khởi phát bên tổ chức cuộc bán đấu giá lần này! Đầu tiên chúc mừng cậu đã đấu giá thành công công ty Thiên Thành. Toàn bộ công nhân viên chúng tôi xin được gửi lời chúc mừng cậu!”, Lưu Minh Đạt nói rồi đưa tay ra lấy một xấp giấy tờ từ tay trợ lý, và cả một chiếc máy POS đưa cho Mục Hàn nói: “Nếu như cuộc đấu giá đã thành công, vậy thì tiếp theo đây chúng tôi cần sự phối hợp của cậu Mục để làm thủ tục bàn giao liên quan”.

“Đợi sau khi cậu Mục chuyển tiền thành công, sau đó ký tên trên những giấy tờ này thì công ty Thiên Thành chính thức thuộc về cậu rồi!”

Mục Hàn nhìn ra ngay dụng ý của Lưu Minh Đạt.

Như thế này rõ ràng là sợ mình không lấymang ra được hai trăm triệu đây mà.

“Không thành vấn đề”, Mục Hàn mỉm cười rồi móc chiếc thẻ của mình ra đưa cho Lưu Minh Đạt rồi nói với vẻ hào phóng: “Quẹt đi!”

“Hừ! Làm bộ làm tịch!”, vẻ mặt Triệu Huy Hoàng đầy khinh bỉ nói: “Bỏ ra hai trăm triệu tệ để mua lại công ty Thiên Thành, như này không phải bị ngu hay sao! Tôi cũng muốn xem xem tập đoàn Phi Long các người liệu có chi ra hai trăm triệu cho anh thật hay không!”

Lưu Minh Đạt đưa tay ra nhận chiếc thẻ của Mục Hàn mà cảm thấy hơi lạ mắt.

Dù sao thì loại thẻ này của Mục Hàn trên thế giới không có quá mười người có thể sở hữu nó.

Nhìn thấy số dư từ loại của thẻ hiện ra trong chiếc máy POS, Lưu Minh Đạt sợ tới mức toát mồ hôi lạnh.

Bởi vì số dư của chiếc thẻ này giống như số Pi vậy, không nhìn thấy phần đuôi đâu cả.

“Nhiều…nhiều tiền như vậy…”, Lưu Minh Đạt nuốt một ngụm nước bọt, sau khi thận trọng quẹt hai trăm triệu thì đưa lại chiếc thẻ cho Mục Hàn đầy vẻ cung kính.

Ngay sau đó có nhân viên kế toán báo cáo với Lưu Minh Đạt là hai trăm triệu đã và tài khoản rồi.

Chúa ơi! Đây là nhân vật thần thánh nào vậy?

Lưu Minh Đạt thông báo rằng, đừng nói là hai trăm triệu, ngay cả hai tỷ người ta cũng chưa chắc để tâm.

“Cậu Mục, mời cậuanh ký tên mình vào bản tài liệu này!”, Lưu Minh Đạt cố nhẫn nhịn sự kinh ngạc trong lòng: “Chỉ cần cậu ký tên thì cậu chính là đại diện pháp nhân của công ty Thiên Thành rồi!”

“Thế à!”, Mục Hàn suy nghĩ rồi nói với Lâm Nhã Hiên: “Vợ à, hay là em ký đi!”



“Đại diện pháp nhân của công ty Thiên Thành để em làm đi!”

“Hả?”, Lâm Nhã Hiên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cô vội vàng xua tay từ chối: “Sao làm vậy được?”

“Em yên tâm đi!”, Mục Hàn cười nói: “Anh Long đã dặn rồi, công ty Thiên Thành sau này sẽ do em quản lý, em làm đại diện pháp nhân muốn làm nghiệp vụ gì đó cũng tiện hơn!”

“Thôi được!”, Lâm Nhã Hiên đành phải gật đầu.

Sau khiSauk hi cuộc bán đấu giá kết thúc, tập đoàn Phi Long lập tức rót vốn năm tỷ vào công ty Thiên Thành khiến cho công ty vốn dĩ đang giãy giụa sắp chết bỗng được cứu sống. Giá trị thị trường cũng đột nhiên tăng lên, biên độ tăng lên tới mười tỷ.

Điều này trở thành tin tức nóng hổi nhất trong giới kinh doanh Sở Bắc.

“Làm gì có cái lý đó!”

Lúc này.

Trong một căn phòng của khu nghỉ dưỡng Tổ Yến.

Triệu Huy Hoàng tức đến mức ném tách trà xuống dưới sàn, nổi giận đùng đùng nói: “Miếng ăn đến mồm rồi còn bị cướp mất”.

“Mình không cam tâm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK