Mục lục
Điện chủ ở rể Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục Thịnh Uy rút khẩu súng lục mang theo bên mình ra.

Họng súng đen ngòm đặt lên trán Sở Vân Lệ.

Chỉ cần Mục Thịnh Uy bóp cò thì Sở Vân Lệ sẽ lập tức tan xác.

Mà Sở Vân Lệ cũng đã nghĩ đến kết cục của mình, bà ấy nhắm mắt lại.

Chuẩn bị chấp nhận kết cục số phận của mình.

Nhưng điều khiến Sở Vân Lệ ngạc nhiên là Mục Thịnh Uy không hề nổ súng.

Mục Thịnh Uy nhìn chằm chằm Sở Vân Lệ, sau đó cất khẩu súng đi.

Ông ta không nói một lời đã xoay người rời khỏi phòng giam.


Sở Vân Lệ ngơ ngác: “Ông ta cứ thế tha cho mình à?”

Nhìn bóng dáng rời đi của Mục Thịnh Uy, Sở Vân Lệ rơi vào trầm tư.

Một lát sau, cuối cùng Sở Vân Lệ cũng hiểu.

Mục Thịnh Uy không phải không muốn giết bà ấy mà là ông ta đang lo lắng, sợ rằng bà ấy đã nói bí mật này với Mục Hàn.

Vì nếu như thế, chỉ cần Mục Thịnh Uy giết Sở Vân Lệ thì Mục Hàn chính là một quả bom hẹn giờ với Mục Thịnh Uy.

Quả bom này có thể nổ bất cứ lúc nào.

Thật ra Mục Thịnh Uy lo lắng điều này nên mới không giết Sở Vân Lệ.

Lễ chính thức tiếp nhận vị trí gia chủ sắp diễn ra, Mục Thịnh Uy không dám đùa giỡn với tương lai của mình.

Trước đây Mục Thịnh Uy không hề cảm thấy lo lắng là vì trong lòng Sở Vân Lệ chỉ có một mình ông ta.

Dù ông ta có làm nhiều chuyện tàn nhẫn thế nào, Sở Vân Lệ cũng sẽ đứng về phía ông ta.

Nhưng tình hình hiện giờ đã thay đổi.

Sở Vân Lệ đã có đứa con trai Mục Hàn.

Rõ ràng trong lòng Sở Vân Lệ, địa vị của đứa con trai Mục Hàn đã vượt xa người bố là ông ta.

Mục Thịnh Uy về lại phòng sách nhưng trong lòng vẫn không thể nào bình tĩnh lại.

“Không được!”, Mục Thịnh Uy đứng trước bàn sách cầm bút lên viết vài chữ nhưng lòng vẫn cảm thấy bất an: “Mình nhất định phải làm cho rõ ràng, rốt cuộc Mục Hàn đã biết chuyện này hay chưa?”

Mục Thịnh Uy nghĩ nếu Mục Hàn không biết chuyện này thì ông ta chỉ cần giết chết Sở Vân Lệ là được.

Đương nhiên, nếu Mục Hàn đã biết chuyện thì ông ta sẽ giết cả hai mẹ con anh luôn.

Mục Thịnh Uy ném bút sang một bên, cầm điện thoại lên gọi đến cho một số điện thoại: “Alo, tôi cần số điện thoại của Mục Hàn”.

Lúc này, tại tỉnh.

Mục Hàn đã chuẩn bị xong hết mọi thứ để đến thủ đô.

Mặc dù Lâm Nhã Hiên mang thai, Mục Hàn không nên rời đi, nhưng Sở Vân Lệ đến thủ đô làm Mục Hàn không thể không đẩy kế hoạch tiến đánh nhà họ Mục ở thủ đô của mình.

Mục Hàn còn định sau khi đứa bé chào đời mới đi tìm Mục Thịnh Uy.

Mặc dù sau khi đám cưới kết thúc, tứ đại môn chủ và tổng tư lệnh bảy chiến khu lớn đều có nhiệm vụ của mình nên lần lượt về sở chỉ huy, gánh vác trọng trách bảo vệ đất nước nhưng tứ đại chiến thần vẫn ở cạnh Mục Hàn.

Dù sao anh cũng là đại thống soái, an nguy của Mục Hàn cũng quan trọng như lãnh thổ của Hoa Hạ vậy.

Chúc Long, Hoàng Điểu, Quỳ Ngưu và Thao Thiết đã chuẩn bị xong chỉ còn đợi lệnh của Mục Hàn nữa là có thể xuất phát đến thủ đô.

Ngay cả Mục Hàn cũng đã sẵn sàng dẫn quân đội tiến đánh về phía Bắc.

Ngay lúc Mục Hàn định ra lệnh xuất phát thì một số điện thoại lạ gọi đến.

Vừa nhìn số điện thoại hiển thị mã vùng ở thủ đô, Mục Hàn không khỏi sửng sốt, sau đó nhấn nút nghe: “Alo, ai thế?”

“Cậu là Mục Hàn à?”, đầu bên kia vang lên giọng trầm thấp của một người đàn ông: “Tôi là Mục Thịnh Uy!”

Mục Thịnh Uy?

Nghe đến cái tên này, Mục Hàn hơi ngạc nhiên, vội hỏi: “Có phải mẹ tôi bị ông bắt rồi không?”

Lúc này Mục Thịnh Uy gọi đến rõ ràng là có mục đích.



“Đúng thế”, Mục Thịnh Uy cũng không phủ nhận: “Đúng là mẹ cậu đang ở trong tay rồi, nhưng cậu yên tâm bà ấy rất ổn”.

“Mục Thịnh Uy, tôi cảnh cáo ông, tốt nhất là mẹ tôi không có chuyện gì”, nghe Mục Thịnh Uy nói thế, Mục Hàn mới yên tâm, sau đó nghiêm giọng nói: “Nếu mẹ tôi mất một cọng tóc nào thì ông và gia tộc của ông sẽ gặp tai họa lớn đấy”.

Nghe thấy vậy, Mục Thịnh Uy sững sờ.

Sau đó bật cười nói: “Mục Hàn, cậu tự cao hơn tôi nghĩ đấy”.

Mục Thịnh Uy nghĩ Mục Hàn chỉ đang khoác lác ngoài miệng thôi.

Nhà họ Mục ở thủ đô là gia tộc nào cơ chứ?

Gia tộc đứng đầu Hoa Hạ đấy!

Người có thể khiến nhà họ Mục ở thủ đô gặp tai họa lớn chỉ sợ là thêm một nghìn năm nữa cũng chưa xuất hiện.

Mục Hàn bình thản nói: “Tôi tự cao hay có năng lực thì sau này ông sẽ biết thôi”.

“Không cần đợi sau này”, Mục Thịnh Uy nói: “Tối nay luôn đi”.

“Tối nay tôi sẽ đáp chuyến bay đến tỉnh, tôi có chuyện muốn hai mặt một lời nói với cậu”.

“Ông muốn gặp tôi ư?”, Mục Hàn cũng hơi bất ngờ.

Mục Hàn đã chịu khổ đủ trong mấy năm sống ở nhà họ Mục ở thủ đô.

Mục Thịnh Uy chưa từng liếc nhìn anh một cái.

Cứ như Mục Hàn tàng hình trong mắt Mục Thịnh Uy.

“Được, vậy tôi đợi ông”, suy xét đến vấn đề an toàn của Sở Vân Lệ, Mục Hàn gật đầu nói: “Ông nói thời gian và địa điểm, tôi đến đó tìm ông”.

Kết thúc cuộc gọi với Mục Thịnh Uy, Mục Hàn bèn hủy kế hoạch dẫn quân đội tiến về phía Bắc.

Nếu Mục Thịnh Uy đã đích thân đến thì Mục Hàn không cần phải đến thủ đô nữa.

Khoảng mười giờ tối.

Một chiếc máy bay riêng đến từ thủ đô hạ cánh xuống sân bay tỉnh.

Nhưng lần này Mục Thịnh Uy đi rất khiêm tốn.

Không dẫn theo nhiều vệ sĩ bên mình.

Mà chỉ có nhân viên tổ bay đi theo.

Sau khi xuống máy bay, Mục Thịnh Uy lập tức đến nơi đã hẹn gặp với Mục Hàn.

Lúc này Mục Hàn đang ở đó đợi khá lâu rồi.

Từ lúc Mục Hàn chào đời đến nay, đây là lần gặp mặt chính thức đầu tiên của hai bố con.

Cũng là lần đầu tiên Mục Hàn quan sát Mục Thịnh Uy kỹ như thế.

So với gần ba mươi năm trước, Mục Thịnh Uy đã có thêm vài phần quyết đoán.

Đây là những thứ mà người ở vị trí cao đã lâu nên có.

Là gia chủ của gia tộc đứng đầu Hoa Hạ, dù hiện giờ vẫn chỉ là tạm thời nhưng thật ra quyền lực của gia chủ tạm thời và chính thức là như nhau.

Chẳng qua gia chủ chính thức nghe có vẻ hay hơn về danh tiếng.

Cũng không phải bị thế hệ trước khống chế.

Dưới sự ảnh hưởng của quyền lực cao nhất, dường như trong mắt một người kiêu ngạo như vậy, mọi người đều chỉ như mấy con kiến mà thôi.

Mục Hàn nghĩ Mục Thịnh Uy có thể xứng với cách gọi “Người có dã tâm”.

Mục Hàn càng cảm thấy kỳ lạ với việc Mục Thịnh Uy bỗng đề nghị đến tỉnh gặp mình, anh bảo Hoàng Điểu tìm xem tư liệu cá nhân của Mục Thịnh Uy.

Là hacker hàng đầu thế giới, việc tra thông tin của Mục Thịnh Uy dĩ nhiên không làm khó được cô ấy.

Chẳng qua thân phận của Mục Thịnh Uy là bí mật cấp SSSS của Hoa Hạ, nên một khi tìm đọc chắc chắn sẽ gây ra sự chú ý ở thủ đô.

Bên thủ đô đã thoải mái hơn rất nhiều với việc thân phận đứa con riêng nhà họ Mục ở thủ đô của Mục Hàn bị bại lộ.

Lúc này mà tìm thông tin của Mục Thịnh Uy thì bên thủ đô cũng sẽ không nói gì.

Ngoài ra, Hoàng Điểu còn tra ra được bí mật của Mục Thịnh Uy.
Mà bí mật này là, khi Mục Thịnh Uy và Mục Thịnh Bắc cùng đối phó với thế lực thù địch bên ngoài gia tộc, ông ta có ý muốn bảo tồn lực lượng, cuối cùng khiến Mục Thịnh Bắc bị thế lực của địch bao vây tấn công ép đến vách núi rồi đành nhảy xuống.

Sau đó, Mục Thịnh Uy vì để tiêu diệt hậu họa về sau, đã đích thân xuống dưới vách núi tìm giết Mục Thịnh Bắc còn đang hấp hối.

Nhà họ Mục ở thủ đô là thế gia số một của Hoa Hạ, từ xưa tới nay đều tuân theo sách lược trên dưới đồng lòng, đoàn kết đối phó với kẻ thù.

Hành vi âm thầm hãm hại anh cả của Mục Thịnh Uy một khi bị lộ tẩy, cho dù ông ta có là gia chủ thì cũng phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc nhất.

Thậm chí còn phải nhường chức gia chủ cho người khác.



Vì nhà họ Mục ở thủ đô sẽ không bao giờ chấp nhận một kẻ như vậy ngồi lên vị trí gia chủ.

Ích kỉ, lạnh lùng, vô tình!

Vì lợi ích cá nhân mà có thể không từ thủ đoạn, hi sinh tất cả người thân ruột thịt nhất!

Đây chính là đánh giá của Mục Hàn với Mục Thịnh Uy.

Trong khi Mục Hàn quan sát Mục Thịnh Uy từ trên xuống dưới.

Thì ông ta cũng đang đánh giá Mục Hàn.

Từ khi Mục Hàn sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên Mục Thịnh Uy nhìn anh một cách kỹ càng như thế.

Mục Thịnh Uy chưa từng coi trọng đứa con riêng của mình.

Nói cách khác, trong mắt ông ta, Mục Hàn chưa bao giờ tồn tại.

Bây giờ, Mục Hàn kiêu ngạo như vậy, ông ta cảm thấy anh chẳng khác gì những thanh niên trẻ tuổi kiêu căng của những nhà giàu có trong thủ đô, có chút thành tựu liền tự cao tự đại cho rằng mình là nhất.

Nhưng thật sự không biết rằng, trước những sức mạnh to lớn thì chút thành tựu đó chẳng là gì hết.

“Thanh niên kiêu căng một chút không đáng để chỉ trích, cũng có thể xem là đang tự tin”, Mục Thịnh Uy nhếch mép, không khỏi cười nhạo: “Nhưng kiêu ngạo quá mức tưởng mình là đệ nhất thiên hạ thì hỏng rồi!”

“Thực tế nghiệt ngã sẽ dạy dỗ cậu từ từ!”

“Vậy sao?”, Mục Hàn hờ hững nói: “Tôi với Mục Sảng, ai kiêu ngạo hơn?”

“Ha ha ha ha!”, nghe Mục Hàn nói vậy, Mục Thịnh Uy cười phá lên: “Mục Hàn, cậu có tư cách gì để so sánh với Mục Sảng chứ?”

“Đúng! Mục Sảng rất kiêu ngạo!”

“Nhưng Mục Sảng là con trai tôi và Phụng Cầu Hoàng, mang trong mình dòng máu cao quý, là người của thủ đô, sao cậu có thể với tới những thành tựu của nó được chứ! Nó có tư cách để kiêu ngạo, cậu có không?”

Mục Thịnh Uy cho rằng dù Mục Hàn là ông chủ của tập đoàn Phi Long, lại có thể ra lệnh cho năm mươi vương tộc của Đông Hải nhưng trước những thành tựu của Mục Sảng thì không đáng nhắc tới.

Dù sao thì ba mươi năm trước, một gia nô không được coi trọng như Mục Bá Đạo của nhà họ Mục ở thủ đô còn trấn áp được năm mươi vương tộc của Đông Hải.

“Cậu muốn dựa vào việc trong người cậu đang chảy dòng máu của tôi sao?”, không đợi Mục Hàn lên tiếng, Mục Thịnh Uy tiếp tục nói: “Không không không! Dù trên người cậu có chảy dòng máu của tôi, tôi cũng không bao giờ thừa nhận cậu là con trai tôi”.

“Trừ khi thành tựu của cậu có thể bằng một phần mười của Sảng Nhi!”

“Nếu không, tôi tuyệt đối không để cậu quay về nhà họ Mục ở thủ đô!”

“Mục Thịnh Uy, ông nghĩ nhiều rồi”, Mục Hàn căn bản không để tâm tới những lời châm chọc của Mục Thịnh Uy, anh hỏi: “Một mình ông tới đây à?”



“Mẹ tôi đâu? Sao không đưa theo cùng?”

“Cậu yên tâm, mẹ cậu vẫn ổn”, những lời châm chọc khiêu khích không lay động được Mục Hàn, Mục Thịnh Uy không khỏi mất hứng, nói: “Nếu cậu không tin tôi có thể gọi điện hoặc gọi video ngay bây giờ để cậu xác nhận!”

“Được”, Mục Hàn gật đầu.

Ngay sau đó, Mục Hàn được nhìn thấy Sở Vân Lệ thông qua cuộc gọi video của Mục Thịnh Uy và Phụng Cầu Hoàng.

Sau khi thấy Sở Vân Lệ bình an vô sự, Mục Hàn mới nói: “Mục Thịnh Uy, người ta thường nói, không có việc gì thì không tới làm phiền. Tôi và ông mặc dù là bố con nhưng tôi nghĩ chắc ông chả có lòng đích thân tới thăm tôi đâu!”

“Nói đi, tìm tôi có việc gì?”

Mục Hàn vẫn luôn quan sát Mục Thịnh Uy.

Từ đầu tới cuối, Mục Thịnh Uy luôn miệng bảo đảm sự an toàn của Sở Vân Lệ với Mục Hàn.

Lần này tới tỉnh, ông ta im hơi lặng tiếng, ngay cả bảo vệ cũng không đưa theo.

Rõ ràng không phù hợp với thân phận gia chủ của thế gia hàng đầu Hoa Hạ.

Nên Mục Hàn đoán, ông ta lặng lẽ hành động như vậy, còn hạ thấp bản thân để tới tìm anh, nhất định là muốn thăm dò liệu anh có biết được bí mật đó của ông ta năm xưa hay không.

Mà khi Mục Sảng bỏ qua cho anh, sau đó Sở Vân Lệ đột nhiên mất tích, rơi vào trong tay Mục Thịnh Uy, càng khiến Mục Hàn chắc chắn rằng, Sở Vân Lệ đã dùng bí mật này của ông ta để trao đổi, để Mục Sảng tha cho anh.

Nghe Mục Hàn hỏi vậy, Mục Thịnh Uy nhất thời do dự.

Ông ta đúng là rất muốn biết Mục Hàn liệu có biết bí mật đó của ông ta hay không.

Nhưng ông ta lại không dám hỏi thẳng.

Lỡ như Mục Hàn không biết thì sao?

Ông ta hỏi lộ liễu như vậy thì chẳng phải để lộ sơ hở hay sao?

Mục Thịnh Uy trầm mặc một lúc, cuối cùng mở miệng: “Mục Hàn, cậu và mẹ mình gặp nhau cũng đã mấy tháng rồi. Trong thời gian này mẹ cậu có nhắc tới tôi không?”

“Có, đương nhiên có”, Mục Hàn chậm rãi trả lời.

Anh nghiền ngẫm nhìn Mục Thịnh Uy nói: “Mẹ có nói với tôi rất nhiều chuyện, có chuyện tốt, cũng có chuyện xấu, ông muốn nghe chuyện tốt hay là chuyện xấu đây?”

“Tốt xấu không quan trọng”, những điều Mục Hàn nói đều không phải trọng điểm, ông ta không muốn biết, thế là ông ta tiếp tục dẫn dắt chủ đề: “Mục Hàn, mẹ cậu có kể những chuyện riêng tư hơn cho cậu nghe không?”

Nghe Mục Thịnh Uy nói vậy, Mục Hàn bất giác mừng thầm.

Đuôi hồ ly cuối cùng cũng lộ ra rồi.

Mục Hàn nheo mắt nói: “Ví dụ như?”

“Ví dụ như năm xưa..”, Mục Thịnh Uy nói tới đây lập tức ý thức được ông ta suýt chút nữa đã mắc bẫy, ông ta dừng lại rồi nói: “Ví dụ như một vài chuyện riêng tư của tôi!”

“Đương
1626865911894.png

“Cậu!”, Mục Thịnh Uy rõ ràng đã tức phát điên rồi.

Rất rõ ràng, Mục Hàn đang cố ý.

Dùng loại đáp án như đúng mà là sai này để đùa cợt ông ta.

Có điều, Mục Thịnh Uy lại không tiện hỏi quá cặn kẽ.

Nhìn vào ánh mắt của Mục Hàn thì dường như anh đã biết về bí mật này rồi.

Thế nhưng Mục Thịnh Uy lại không dám đánh cược.

Lỡ như chuyện riêng tư mà Mục Hàn nói ra lại không phải cái bí mật kia thì sao?



Trong lòng Mục Thịnh Uy vô cùng do dự.

Nghĩ ngợi chốc lát, Mục Thịnh Uy lại hỏi: “Cậu có thể nói cụ thể hơn một chút được không?”

“Cụ thể hơn một chút?”, khoé miệng Mục Hàn khẽ nhếch lên: “Ông chắc chứ?”

Mục Hàn còn cố ý làm ra vẻ khoa trương liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, cười híp mắt nói: “Nơi này mặc dù vẫn tính là hẻo lánh, thế nhưng ông không sợ tai mách vạch rừng hay là tôi cho người mai phục sao?”

“Lẽ nào ông không lo lắng chuyện riêng tư của mình bị bại lộ à?”

“Cậu!”, Mục Thịnh Uy lại như gà mắc thóc.

Cách làm của Mục Hàn khiến cho trên người Mục Thịnh Uy không tự chủ được mà toát lên sát khí nồng đậm.

Mục Hàn cảm nhận được rất rõ loại sát khí không gì che đậy nổi này.

“Ông muốn giết tôi sao?”, Mục Hàn không khỏi bật cười lạnh lùng: “Thật không hổ là người nhà họ Mục ở thủ đô, đối với loại người như mấy người mà nói, giết người diệt khẩu là chuyện bình thường như cơm bữa nhỉ?”

“Ông muốn giết tôi thì cứ giết đi!”

“Dù gì bàn tay ông cũng nhuốm đầy máu rồi, chắc là không bận tâm đến chuyện nhiều thêm một giọt nữa đâu!”

Nghe Mục Hàn nói như vậy, đồng tử của Mục Thịnh Uy không khỏi hơi co lại.

Thằng con hoang này vậy mà lại có thể cảm nhận được sát khí của mình.

Xem ra cũng có chút bản lĩnh đấy.

Có điều dù là như vậy thì Mục Hàn vẫn không lọt được vào mắt của Mục Thịnh Uy.

Có điều, từ trong lời nói của Mục Hàn, Mục Thịnh Uy cũng đoán định được chắc chắn Mục Hàn đã biết cái bí mật kia của mình rồi.

Nếu không thì sẽ chẳng thể trêu đùa ông ta một cách bình thản như thế.

Đối với Mục Thịnh Uy mà nói, bây giờ có giết Mục Hàn hay không cũng chẳng phải việc quan trọng nhất.

Từ tác phong làm việc của Mục Hàn và tính cách ngạo mạn kia, lỡ như Mục Hàn lợi dụng bí mật này để uy hiếp Mục Thịnh Uy nhằm đạt được mục đích trở về nhà họ Mục ở thủ đô thì Mục Thịnh Uy nên đồng ý hay là không đây?

Mục Thịnh Uy đương nhiên biết, một khi Mục Hàn trở lại nhà họ Mục ở thủ đô thì tuyệt đối sẽ không còn giống như khi trước, ai cũng có thể bắt nạt được.

Mục Hàn nắm giữ bí mật của Mục Thịnh Uy trong tay, nhất định sẽ lợi dụng bí mật này không ngừng áp chế Mục Thịnh Uy, thậm chí còn có khả năng lợi dụng thời cơ để loại trừ Mục Sảng.

Mục Thịnh Uy không khỏi cảm thấy ớn lạnh.

“Không! Không thể nào!”, Mục Thịnh Uy nghĩ tới đây thì không ngừng lắc đầu nói: “Đứa con do một người phụ nữ vương tộc sinh ra thì có tư cách gì để bước vào nhà họ Mục ở thủ đô chứ?”

Mục Thịnh Uy đã quyết định, dù cho bí mật bị bại lộ thì cũng sẽ không cho phép Mục Hàn trở về nhà họ Mục ở thủ đô.

Bởi vì một khi Mục Hàn trở về, nhà họ Mục ở thủ đô không chỉ mất hết thể diện mà càng có khả năng dẫn sói vào nhà, tạo nên hậu quả không thể đoán định được…

“Mục Hàn, tôi không quan tâm cậu có biết cái bí mật này hay không, thế nhưng nếu như cậu muốn dùng bí mật này để uy hiếp tôi”, Mục Thịnh Uy nói với vẻ rất đanh thép: “Tôi có thể khẳng định chắc chắn với cậu rằng cho dù cậu có tiết lộ bí mật này ra bên ngoài thì tôi cũng sẽ tuyệt đối không bị chi phối mà đáp ứng yêu cầu của cậu đâu”.

“Ồ?”, Mục Hàn không khỏi bật cười: “Ông thử nói xem tôi có yêu cầu gì nào?”

“Ra vẻ cái nỗi gì”, Mục Thịnh Uy lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Không phải cậu muốn lợi dụng bí mật này để đạt được mục đích muốn tôi cho phép cậu trở về nhà họ Mục ở thủ đô hay sao?”



“Vậy à?”, Mục Hàn cười lớn: “Mục Thịnh Uy, ông vẫn coi trọng bản thân và nhà họ Mục ở thủ đô thật đấy”.

“Nếu như ông đã nói như thế rồi, vậy thì tôi cũng có thể khẳng định với ông rằng, chỉ một nhà họ Mục ở thủ đô căn bản không lọt được vào mắt của tôi”.

“Ông không ngại đường xa đến tỉnh ngay trong đêm chẳng qua chỉ vì muốn xác nhận có phải tôi đã biết cái bí mật kia của ông rồi hay không”.

“Tôi có thể nói thẳng cho ông biết rằng tôi đã biết cái bí mật đó!”

Nghe lời Mục Hàn nói, hô hấp của Mục Thịnh Uy liền trở nên gấp gáp.

Quả nhiên nó biết về bí mật đó!

Có điều, Mục Thịnh Uy vẫn do dự không quyết.

Với tính cách ranh ma xảo quyệt của Mục Hàn, lỡ như nó nói bí mật của mình với người khác biết thì sao?

Một khi mình giết nó, người khác sẽ tiết lộ bí mật đó ra bên ngoài.

Đối với Mục Thịnh Uy mà nói, cả hai đều vô cùng bất lợi.

“Ông rất lo lắng nhỉ?”, nhìn thấy biểu cảm của Mục Thịnh Uy, Mục Hàn liền nói với vẻ thú vị: “Sao thế, ông sợ tôi sẽ tiết lộ bí mật này ra ngoài à? Hoặc là, ông lo lắng tôi đã nói cho người khác biết về bí mật này rồi?”

Mục Thịnh Uy nghe xong thì căng thẳng tột độ.

Mục Hàn cứ giống như đi guốc trong bụng ông ta vậy.

Mục Thịnh Uy đang nghĩ gì, Mục Hàn đều biết rõ mồn một.

“Ông yên tâm!”, Mục Hàn tiếp tục nói: “Mặc dù tôi đã biết về bí mật này rồi, thế nhưng tôi không thèm dùng bí mật này để uy hiếp ông, bởi vì loại người như ông còn chẳng đáng để tôi phải uy hiếp”.

“Cậu!”, Mục Thịnh Uy cảm thấy không thể chịu đựng thêm được nữa, phổi sắp sửa nổ tung ra rồi.

Thằng con hoang này cũng ngạo mạn quá nhỉ?

Bản thân ông ta đường đường là gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô – thế gia số một Hoa Hạ mà trong mắt nó lại tầm thường như vậy sao?

“Tốt! Cậu thì ghê rồi! Cậu lợi hại!”, có điều lúc này Mục Thịnh Uy lại không dám chọc tức Mục Hàn nữa, chỉ gật đầu nói: “Chỉ cần cậu không tiết lộ bí mật này ra bên ngoài, tôi có thể bảo đảm với cậu rằng, không chỉ có mẹ cậu được bảo toàn tính mạng mà cả cậu tôi cũng không động tới nữa!”

Dù gì, qua vài hôm nữa là đến ngày Mục Thịnh Uy chính thức tiếp nhận vị trí gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô.

Vào thời khắc mấu chốt như thế này, Mục Thịnh Uy buộc phải giữ cho mẹ con Mục Hàn bình tĩnh, tránh cho thêm nhiều phiền toái.

Đợi đến khi ngồi vững vị trí gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô rồi lại nghĩ cách giải quyết mẹ con Mục Hàn sau.

Vậy nên, bây giờ Mục Thịnh Uy lựa chọn nhẫn nhịn.

“Ha ha! Mục Thịnh Uy, ông vẫn còn ngây thơ quá!”, Mục Hàn cười lạnh lùng, lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Ông cho rằng ông không động đến tôi thì tôi sẽ cảm động tới rơi nước mắt hay sao?”

Nghe Mục Hàn nói, Mục Thịnh Uy không khỏi ngơ ngác: “Cậu muốn thế nào?”

Thằng nhóc này thật sự coi nhà họ Mục ở thủ đô là hổ giấy hay sao?

Hết lần này tới lần khác khiêu khích nhà họ Mục ở thủ đô.

Nếu đổi lại là người khác thì đã bị Mục Thịnh Uy giết hơn mười lần từ lâu rồi.

“Tôi muốn nói với ông ba chuyện”, Mục Hàn giơ ba ngón tay lên, vừa đếm vừa nói: “Thứ nhất, ông bắt buộc phải thả mẹ tôi về, hơn nữa còn là vô điều kiện”.

“Nếu như mẹ tôi thiếu mất một sợi tóc thôi thì tôi cũng sẽ khiến ông phải hối hận cả đời”.

“Thứ hai”, Mục Hàn không buồn để ý tới sắc mặt khó coi của Mục Thịnh Uy, tiếp tục nói: “Tôi sẽ cho ông thời gian một năm để ông chuẩn bị cho tốt”.

“Chuẩn bị cái gì?”, Mục Thịnh Uy hơi khó hiểu.

“Một năm nữa con của tôi sẽ ra đời. Tới lúc đó, tôi sẽ thực hiện lời hứa đánh đổ nhà họ Mục ở thủ đô, khiến cho tất cả những kẻ đã từng hãm hại mẹ tôi năm xưa phải nhận lấy sự trừng phạt thích đáng”.

“Đặc biệt là ông, Mục Thịnh Uy!”

Mục Hàn bực bội hừ một tiếng, nói tiếp: “Ông vẫn còn chưa biết mình phải chuẩn bị cái gì sao?”
“Cậu!”, Mục Thịnh Uy không thể cười được nữa.

Ông ta chưa từng thấy ai tự cao như vậy.

Năm xưa Mục Thịnh Uy đã từng tung hoành khắp giới thế gia giàu có, cũng không đến mức không coi ai ra gì như Mục Hàn.

Mục Thịnh Uy nhìn Mục Hàn với ánh mắt không thể tin được.

Đánh vào nhà họ Mục ở thủ đô, trừng phạt tất cả những kẻ đã từng làm hại Sở Vân Lệ ư?

Nực cười!

Nhà họ Mục ở thủ đô là thế gia nghìn năm, thâm sâu cố đế, cho dù là chính quyền nhà nước cũng không dám đánh vào nhà họ Mục ở thủ đô.



Chỉ dựa vào Mục Hàn không biết trời cao đất dày này ư?

Nói không ngoa, trong cả Hoa Hạ không có bất kỳ thế lực nào dám khiêu chiến với nhà họ Mục ở thủ đô!

“Chỉ cần cậu và mẹ cậu giữ mồm giữ miệng, tôi có thể tha cho hai mẹ con cậu”, Mục Thịnh Uy gật đầu nói: “Nhưng điều thứ hai, cậu nói muốn trừng phạt tất cả những thành viên của nhà họ Mục đã từng làm hại mẹ cậu thì đúng là hơi hoang đường rồi nhỉ?”

“Năm xưa những người trong nhà họ Mục có liên quan tới mẹ cậu, có ai là không tàn nhẫn chứ?”

“Cậu chắc là một mình cậu có thể làm được sao?”

“Tất nhiên!”, Mục Hàn tự tin nói: “Tôi không chỉ muốn đánh nhà họ Mục ở thủ đô, mà còn đứng trước tất cả những người của nhà họ Mục ở thủ đô nói với mẹ tôi rằng, Mục Thịnh Uy ông không xứng với bà ấy!”

“Hơn nữa con trai của bà ấy cũng mạnh hơn Mục Sảng - con trai của ông và Phụng Cầu Hoàng gấp trăm nghìn lần!”

“Ha ha ha!”, Mục Thịnh Uy càng lúc càng cảm thấy Mục Hàn là một kẻ điên khoác lác.

Nếu Mục Hàn bình tĩnh và sáng suốt hơn thì tuyệt đối sẽ không nói ra lời lẽ như vậy.

“Được!”, Mục Thịnh Uy cười khẩy nói: “Vậy tôi đợi cậu”.

“Bây giờ, cậu có thể nói điều kiện thứ ba của cậu rồi đấy”.

Mục Hàn nhìn sâu vào mắt ông ta, nói: “Điều kiện thứ ba là tôi sẽ giết Phụng Cầu Hoàng và Mục Sảng trước mặt ông!”

Từ khi Mục Sảng mang linh vị, hũ tro cốt và vòng hoa vào đám cưới của Mục Hàn thì anh đã quyết định sẽ không tha cho hắn.

Vì đó là đám cưới thế kỷ mà Mục Hàn bù đắp cho Lâm Nhã Hiên.

Vốn dĩ anh đã chuẩn bị công khai thân phận đại thống soái của mình cho cô biết.

Nhưng mọi thứ đã bị Mục Sảng phá hỏng.

Tạo thành sự tiếc nuối không cách nào cứu vãn được trong lòng anh và Lâm Nhã Hiên.

Cho nên trong mắt Mục Hàn, giết Mục Sảng là điều chắc chắn như đinh đóng cột.

“Cái gì?”, Mục Thịnh Uy không khỏi lớn tiếng nói: “Mục Hàn, cậu nằm mơ đấy à?”

“Tôi nói cho cậu biết, cậu giết Sảng Nhi là điều không thể!”

Huống hồ, Mục Thịnh Uy và Phụng Cầu Hoàng đã sắp xếp lực lượng vệ sĩ bảo vệ sự an nguy của Mục Sảng một cách chu đáo nhất, trên cả nghìn quân, trên trời dưới đất đều có đủ cả, ở đâu có người của Mục Thịnh Uy và Phụng Cầu Hoàng thì Mục Sảng sẽ không xảy ra chuyện gì.

“Vậy sao?”, Mục Hàn nhếch miệng: “Mục Thịnh Uy, tôi cũng nói cho ông biết, người mà Mục Hàn tôi muốn giết chưa bao giờ để vuột khỏi tay!”

“Được! Nếu cậu đã tự tin như vậy thì tôi sẽ đợi cậu!”, Mục Thịnh Uy tức giận: “Nói đi, cậu định khi nào ra tay?”

“Một năm sau à?”

“Đúng vậy”, Mục Hàn gật đầu: “Trong thời gian một năm, sau khi đứa con của tôi chào đời, ông và nhà họ Mục ở thủ đô cũng nhất định đã chuẩn bị xong xuôi, tránh việc sau này ông lại bảo rằng tôi không cho ông thời gian chuẩn bị, không công bằng với mấy người”.

Những lời nói này của Mục Hàn khiến cách nhìn nhận sự việc của Mục Thịnh Uy lần nữa bị sụp đổ.

Đó là những lời mà nhà họ Mục nói với người khác từ trước tới nay.



Nhưng hôm nay lại bị đổi thành Mục Hàn nói ra lời này tới mấy lần.

“Được!”, Mục Thịnh Uy vừa nảy ra một ý định, nói: “Mục Hàn, cậu dám đánh cược với tôi không?”

“Cược cái gì?”, Mục Hàn hỏi.

“Cược một năm sau, nếu cậu có thể bước vào nhà họ Mục ở thủ đô một bước thì Mục Thịnh Uy tôi chấp nhận nhận thua, quỳ gối với mẹ cậu trước mặt toàn thế giới, chấp nhận bất kể hình phạt nào của cậu”.

“Nhưng muốn tôi nhận thua thì phải xem cậu có năng lực này hay không đã! Nếu không có thì đừng nói đánh vào nhà họ Mục ở thủ đô, ngay cả cửa nhà họ Mục, cậu cũng đừng mơ tưởng bước vào!”

Mục Thịnh Uy muốn dẫn dụ Mục Hàn đánh cược với ông ta.

Vì ông ta đã nhìn ra được, Mục Hàn không chỉ cực kì kiêu căng, mà còn là một kẻ có tính cách ngạo mạn.

Những người như vậy chắc chắn sẽ không dùng bí mật của người khác để ép buộc người đó.

Vì thế Mục Thịnh Uy muốn lập một bản thỏa thuận với Mục Hàn.

Có như vậy thì Mục Hàn sẽ bị bản thỏa thuận này ràng buộc.

Càng sẽ không làm lộ cái bí mật lớn của ông ta ra ngoài.

“Được, tôi đồng ý với ông”, Mục Hàn đã nhìn thấu tâm tư của Mục Thịnh Uy, nhưng vẫn gật đầu nói: “Sau một năm, tôi sẽ đánh vào nhà họ Mục ở thủ đô”.

“Tôi có thể bảo đảm với ông, nếu Mục Hàn tôi không làm được, không thể bước vào nhà họ Mục thì tôi sẽ để mặc ông tùy ý xử lý!”

“Cứ quyết định như vậy đi!”, Mục Thịnh Uy nói.

Sau khi thỏa thuận xong xuôi với Mục Hàn, Mục Thịnh Uy quay về thủ đô.

Lúc này đã là sáng sớm.

Sau khi biết Mục Thịnh Uy tự mình đi đến tỉnh, Phụng Cầu Hoàng đã lo lắng mất ngủ một đêm.

Thấy Mục Thịnh Uy trở về, bà ta vội vàng ra đón: “Gia chủ, ông đã đến tỉnh à?”

“Đúng vậy”, Mục Thịnh Uy cũng không giấu giếm: “Tôi đi gặp thằng con hoang Mục Hàn”.

“Cái gì?”, Phụng Cầu Hoàng vô cùng kinh ngạc: “Ông đi gặp nó làm gì?”

“Gần ba mươi năm rồi, tôi rất muốn nhìn xem thằng con hoang của Sở Vân Lệ có năng lực gì”, Mục Thịnh Uy không khỏi híp mắt nói: “Nhưng thật đáng tiếc, cách biệt giữa nó và Mục Sảng quá rõ ràng”.

“So với chúng ta, thì thằng con hoang đó có suy nghĩ cực kì viển vông, bị bó buộc bởi những thứ hèn hạ tầm thường, mà không hề hay biết rằng nó chẳng là cái thá gì cả”.

“Vì vậy tôi đã lập một thỏa thuận với thằng con hoang đó”.

Mục Thịnh Uy kể lại nội dung bản thỏa thuận cho Phụng Cầu Hoàng nghe.

Bà ta nghe xong, bất giác giơ ngón tay cái khen ngợi nói: “Gia chủ, ông thật cao siêu! Chỉ dùng một bản thỏa thuận đặt cược mà đã chơi thằng con hoang một vố!”

“Hơn nữa, nó thì có tài cán gì mà vọng tưởng đánh vào nhà họ Mục ở thủ đô chứ!”

“Rõ ràng là ngu si mộng tưởng!”

“Tôi thật sự chờ mong, được thấy cảnh hai mẹ con nhà nó phải quỳ ba ngày ba đêm trước cửa nhà họ Mục ở thủ đô!”

“Thông qua lần đặt cược này, tôi không chỉ có thể tạm thời khống chế hai mẹ con Mục Hàn, mà còn có thể tuyên truyền củng cố thế lực để tôi chính thức lên làm gia chủ mới”.

Mục Thịnh Uy nói tiếp: “Bà này, tiếp theo bà cần phải làm hai việc”.

“Thứ nhất, thả Sở Vân Lệ để bà ta quay về tỉnh, đoàn tụ với Mục Hàn”.

“Thứ hai, tuyên bố thỏa thuận của tôi và Mục Hàn ra ngoài, để tất cả mọi người cùng biết”.

Ngay sau khi Sở Vân Lệ quay về thì nội dung cuộc thỏa thuận đặt cược của Mục Thịnh Uy và Mục Hàn cũng đã truyền khắp thủ đô.

Gần như tất cả mọi người đều đang thảo luận chuyện này.

Trong thời gian ngắn, danh tiếng của Mục Thịnh Uy đã vang dội khắp mọi nơi.
Thậm chí cả những gia tộc giàu có không tiếp xúc với giới thế gia cũng biết chuyện này.

Mà đây chính là kết quả Mục Thịnh Uy mong muốn.

Đúng như những gì Mục Thịnh Uy đã dự liệu trước, một khi chuyện này xảy ra thì ông ta sẽ được mọi người khen ngợi.

Suy cho cùng, không chỉ nhà họ Mục ở thủ đô, mà ngay cả những gia tộc giàu có khác, sự tồn tại của đứa con ngoài giá thú là sự sỉ nhục lớn.

Chỉ cần có con ngoài giá thú thì những gia tộc giàu đó đều nóng lòng muốn giết nó ngay lập tức.

Mục Thịnh Uy không chỉ thừa nhận sự tồn tại của đứa con ngoài giá thú là Mục Hàn, mà còn cho anh cơ hội để khiêu chiến với nhà họ Mục ở thủ đô.



Một khi đối phương khiêu chiến thành công thì Mục Thịnh Uy còn cho phép đối phương trở về nhà họ Mục ở thủ đô.

Cách làm này của Mục Thịnh Uy nhận được lời ca ngợi khắp nơi.

Người trong giới thượng lưu ở thủ đô đều nói nhà họ Mục ở thủ đô xứng đáng là thế gia số một Hoa Hạ, khoan dung độ lượng, cứu giúp khắp mọi nơi.

Bọn họ đều đang ca ngợi Mục Thịnh Uy.

Trưởng lão nhà họ Mục ở thủ đô cũng hết lời ca ngợi Mục Thịnh Uy, cho rằng sự độ lượng và chí hướng của ông ta có thể dẫn dắt nhà họ Mục ở thủ đô tiếp tục sự huy hoàng đã kéo dài ngàn năm.

Điều này đã khiến Mục Thịnh Uy chính thức được tiếp quản vị trí gia chủ, còn được đánh giá cao.

Không chỉ Mục Thịnh Uy được ca tụng rộng rãi trong giới thượng lưu ở thủ đô, mà tên tuổi của Mục Hàn cũng dần lan rộng.

Gần như toàn bộ tầng lớp thượng lưu ở Hoa Hạ đều biết đến anh.

Vì có liên quan đến nhà họ Mục ở thủ đô nên chuyện này sôi nổi đến mức rối tinh rối mù.

Ngay cả các tỉnh bên cạnh cũng đang thảo luận vấn đề này.

Sau khi Sở Vân Lệ trở về thủ đô, cả đoạn đường đều nghe thấy mọi người đang bàn tán về chuyện cá cược giữa Mục Thịnh Uy và Mục Hàn.

Sở Vân Lệ vội vàng về nhà, tìm Mục Hàn, nói với vẻ mặt lo lắng: “Con trai à, sao con lại đồng ý cá cược với Mục Thịnh Uy chứ?”

“Đến mẹ cũng nhìn ra được, ông ta đang gài bẫy con!”

Theo quan điểm của Sở Vân Lệ, Mục Hàn căn bản là không đủ sức để đấu với Mục Thịnh Uy.

Không chỉ là Sở Vân Lệ, mà hầu hết mọi người đều nghĩ rằng Mục Hàn đang lấy trứng chọi đá.

Vụ cá cược này vừa truyền ra, đám gia tộc giàu có chưa từng nghe nói đến nhà họ Mục ở thủ liền khuấy đảo hết thông tin về thế gia hạng nhất ở Hoa Hạ.

Muốn vào nhà họ Mục ở thủ đô, ngưỡng cửa vô cùng cao.

Nếu bạn từ giới chính trị, thì bạn phải là quan chức cao nhất một tỉnh.

Nếu bạn từ quân đội, thì bạn phải là lãnh đạo cấp cao trong quân đội.

Nếu bạn trong giới kinh doanh thì bạn phải là nhân vật kiệt xuất có thể hô mưa gọi gió trong ngành.

Nếu bạn là một võ sĩ thì bạn phải nổi tiếng một phương.

Bốn phương diện này đối với người thường thì khó như lên trời.

Nếu trong nhà nào đó sinh được một nhân tài có một trong bốn phương diện này thì đã vui vẻ đánh trống khua chiêng, đáng lưu danh rồi.

Nhưng trong nhà họ Mục ở thủ đô thì chẳng qua chỉ là một thử thách nhập môn mà thôi.



Về Mục Hàn, danh tính ông chủ phía sau của tập đoàn Phi Long đã được công khai, thân phận này được nhiều gia tộc giàu có ở tỉnh tán thưởng.

Nhưng ở trước mặt nhà họ Mục ở thủ đô thì như vậy vẫn chưa đủ.

Đương nhiên, nếu thực lực của Mục Hàn có thể mạnh hơn nữa, chẳng hạn như đạt tới trình độ có mười tập đoàn Phi Long thì có lẽ nhà họ Mục ở thủ đô sẽ liếc nhìn một cái.

Nhưng thời hạn cá cược chỉ có một năm.

Muốn Mục Hàn tạo ra mười tập đoàn Phi Long e là thật không thiết thực.

Mọi người đều cho rằng Mục Hàn nhất định sẽ thua trong vụ cá cược này.

Nhưng bọn họ không hề biết rằng, thực lực của Mục Hàn không hề yếu đuối như trong tưởng tượng của bọn họ.

Với tư cách là đại thống soái một nước, dưới trướng của Mục Hàn có tứ đại chiến phần, chọn ngẫu nhiên một người, ai cũng có thể trấn áp sự tồn tại của Mục Thịnh Uy.

Mà thân phận đại thống soái một nước của anh sẽ càng khiến nhà họ Mục ở thủ đô phải ngước nhìn.

Ngược lại, thân phận ông chủ phía sau của tập đoàn Phi Long đang được dư luận quan tâm nhất lại là mắt xích yếu nhất của Mục Hàn.

“Mẹ à, mẹ không cần lo!”, Mục Hàn cười nói: “Mục Thịnh Uy cho rằng con không có thực lực đánh bại nhà họ Mục ở thủ đô, nhưng ông ta không hề biết con có thực lực này”.

“Con trai mẹ cũng không phải là người kiêu ngạo, thiếu hiểu biết, trong lòng con tự biết rõ con đang làm gì”.

“Vì vậy, mẹ chỉ cần đợi một năm sau, Mục Thịnh Uy sẽ quỳ trước mặt mẹ nhận lỗi là được!”

Nghe Mục Hàn nói vậy, Sở Vân Lệ mới yên tâm.

Sau khi đoàn tụ với Mục Hàn, Sở Vân Lệ càng cảm thấy trên người con trai mình có khí thế thống lĩnh thiên hạ.

Mỗi lần gặp nguy hiểm đều có thể dễ dàng giải quyết.

Đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Mục Hàn, Sở Vân Lệ cũng tràn đầy tự tin.

“Được! Con trai, mẹ sẽ đợi ngày con đánh bại nhà họ Mục ở thủ đô!”, Sở Vân Lệ gật đầu.

Ở một diễn biến khác.

Sau khi nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc biết về vụ cá cược này, bọn họ vô cùng kinh ngạc.

Hai nhà họp mặt khẩn cấp để bàn biện pháp đối phó.

“Điên rồi, điên thật rồi!”, bà cụ Lâm tức giận đập cây nạng xuống đất: “Tên Mục Hàn này đúng là tự chuốc họa vào thân. Cậu ta không chịu thua cậu chủ Mục Sảng, quỳ xuống chịu thua thì cũng đã đành, lại còn kiêu ngạo, ngu dốt đến mức thách đấu cả nhà họ Mục ở thủ đô!”

“Hừ!”, Ngô Tâm Ưu nói thêm: “Nếu không phải đứa trẻ trong bụng Nhã Hiên là con của thằng khốn này thì nhà họ Tần ở Sở Bắc chúng tôi thật sự muốn cắt đứt mọi quan hệ với cậu ta!”

Dù sao thì Lâm Nhã Hiên cũng có giá trị bản thân lên tới con số hàng trăm tỷ.

Mặc dù phía sau có sự hỗ trợ của Mục Hàn và tập đoàn Phi Long, nhưng chỉ cần bám chặt Lâm Nhã Hiên thì nhà họ Tần vẫn có lợi ích, mà Lâm Nhã Hiên sẽ không bỏ rơi Mục Hàn.

“À, cháu nghe nói nhà họ Mục ở thủ đô đã đặt ra một tiêu chuẩn”, lúc này Trương Tùng, người được mệnh danh là ‘chuyện gì cũng biết’ của nhà họ Lâm, nói: “Theo những gì nhà họ Mục ở thủ đô nói thì chỉ cần Mục Hàn đạt được một trong những tiêu chuẩn đó là được”.

“Ồ, có những tiêu chuẩn gì?”, bà cụ Lâm đột nhiên trở nên tò mò: “Nói nghe xem”.

“Mọi người nghe cho rõ nhé!”, Trương Tùng nghiêm mặt nói: “Mọi người đều biết nhà họ Mục ở thủ đô được mệnh danh là thế gia hạng nhất ở Hoa Hạ, ngưỡng cửa vô cùng cao, nhưng cao đến mức độ nào đây?”

“Chỉ cần lấy
1626865927485.png

Nghe Trương Tùng nói vậy, đám người nhà họ Lâm và người nhà họ Tần đều tỏ vẻ kinh hãi.

Bởi vì theo bọn họ thấy, những tiêu chuẩn mà nhà họ Mục ở thủ đô liệt kê ra, Mục Hàn không thể đáp ứng nổi một điều.

Cho dù Mục Hàn có tập đoàn Phi Long thì cũng chẳng thấm vào đâu so với Mục Sảng.

Thực ra, những tiêu chuẩn này là do Mục Thịnh Uy và Phụng Cầu Hoàng đặt ra.

Phụng Cầu Hoàng tỏ ra vô cùng kiêu ngạo, Mục Hàn còn không bằng một cọng lông của Mục Sảng thì lấy gì để đánh nhà họ Mục ở thủ đô đây?

Sau khi đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần thương lượng xong, đều nhất chí cho rằng Mục Hàn nhất định sẽ thua trong cuộc đấu chống lại nhà họ Mục ở thủ đô.



Vì vậy, bọn họ lập tức đưa ra thông báo, muốn Mục Hàn đến nhà họ Mục ở thủ đô quỳ gối cúi đầu nhận thua.

“Bảo tôi đến nhà họ Mục ở thủ đô quỳ gối nhận thua sao?”, sau khi nhận được thông báo của nhà họ Lâm và nhà họ Tần, Mục Hàn bật cười chế nhạo: “Đây là chuyện không thể nào xảy ra, bảo nhà họ Mục ở thủ đô đến quỳ gối nhận thua trước mặt tôi thì còn được”.

Mục Hàn nói thẳng với người nhà họ Lâm và nhà họ Tần.

Khiến bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu tức giận giậm chân nhưng bất lực không thể làm gì khác.

Ngược lại, Lâm Nhã Hiên rất ủng hộ thái độ cương quyết này của Mục Hàn.

“Mục Hàn, em ủng hộ lựa chọn của anh”, Lâm Nhã Hiên nói: “Anh cứ yên tâm chiến đấu với nhà họ Mục ở thủ đô, em sẽ ở tỉnh sinh con yên bình, không để anh lo lắng đâu”.

Theo Lâm Nhã Hiên thấy, Mục Hàn cuối cùng cũng không dựa vào thế lực của gia tộc nữa, mà dựa vào nỗ lực của bản thân mình.

Cho dù là thất bại thì ít nhất cũng chứng tỏ rằng Mục Hàn đã từng cố gắng.

Ở một diễn biến khác.

Ở nhà họ Mục ở thủ đô.

Sau khi Mục Thịnh Uy chính thức tiếp nhận vị trí gia chủ, cộng thêm vụ cá cược giữa Mục Thịnh Uy và Mục Hàn, Mục Thịnh Uy được biết đến rộng rãi và danh tiếng đạt đến đỉnh cao.

Ngay cả những người trong nhà họ Mục luôn có thái độ hoài nghi với Mục Thịnh Uy cũng phải ngầm thừa nhận.

Dù sao thì cách xử lý đối với đứa con ngoài giá thú của Mục Thịnh Uy hoàn hảo đến mức khiến người ta không thể không phục.

Trong những thế gia giàu có, không ít người có năng lực, khi còn trẻ được nhiều người chú ý, bị vô số người phụ nữ mê hoặc, từ đó phạm phải sai lầm mà hầu hết đàn ông trên đời này đều mắc phải, dẫn đến sự tồn tại của những đứa con ngoài giá thú.

Những chuyện này thực ra rất phổ biến trong các gia đình giàu có.

Nhưng người lại phạm phải sai lầm này lại vô cùng đau đầu.

Bởi vì thân phận của những đứa con ngoài giá thú không được thế gia giàu có chấp nhận.

Hơn nữa còn ảnh hưởng đến lợi ích trong gia tộc của bọn họ.

Cách xử lý của Mục Thịnh Uy đối với con ngoài giá thú đã tạo nên một hình mẫu cho những người này.

Khiến bọn họ nhìn thấy được hy vọng.

Thậm chí còn có nhiều người ngưỡng mộ nhà họ Mục ở thủ đô, liền biên soạn vụ cá cược này vào sách, làm hình mẫu cho những thế gia giàu có học hỏi.

Nhân tiện, khoe khoang về nhà họ Mục ở thủ đô.

Bằng cách này, giành được sự ưu ái của nhà họ Mục ở thủ đô.

Bảy ngày trôi qua rất nhanh.



Cuối cùng cũng đến ngày Mục Thịnh Uy chính thức đảm nhận vị trí gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô.

Mục Thịnh Uy mặc trang phục chỉnh tề, đứng trước Phụng Cầu Hoàng, Mục Sảng và đám người thân họ hàng, đi từng bước lên chiếc ghế bành đại diện cho đỉnh cao của quyền lực.

Chỉ cần hoàn thành nghi thức này, Mục Thịnh Uy sẽ là chính thức là gia chủ.

Các vị trưởng lão trong nhà họ Mục ở thủ đô sẽ lui về ở ẩn, giao toàn quyền cho Mục Thịnh Uy, không cần phải giải quyết chuyện gia tộc nữa.

Đây cũng là truyền thống từ trước đến nay của nhà họ Mục ở thủ đô.

Mục Thịnh Uy ngồi trên chiếc ghế bành, ở trên cao nhìn xuống các thành viên trong nhà họ Mục bên dưới, rất có cảm giác tầm mắt bao quát được non sông.

“Buổi lễ kết thúc!”

“Chúc mừng gia chủ tân nhiệm chính thức, hy vọng gia chủ tân nhiệm sẽ dẫn dắt nhà họ Mục ở thủ đô tạo ra thời kỳ huy hoàng mới!”

Khi chủ quản buổi lễ chính thức tuyên bố buổi lễ kết thúc.

Mục Thịnh Uy bắt đầu có một cảm giác sôi sục thống lĩnh giang sơn.

Đêm đó.

Gia đình ba người Mục Thịnh Uy, Phụng Cầu Hoàng và Mục Sảng đã chiêu đãi tất cả mọi người trong nhà họ Mục.

Các gia chủ nhà họ Mục ở các chi nhánh lớn cũng lần lượt chúc mừng Mục Thịnh Uy.

Đây là sự kiện lớn chưa từng có.

Sau khi ăn uống no say, những người còn lại cũng dần dần rời đi.

Cuối cùng chỉ còn lại gia đình ba người Mục Thịnh Uy, Phụng Cầu Hoàng và Mục Sảng.

“Hôm nay rất vui!”, Mục Thịnh Uy uống liên tiếp ba ly, tâm trạng vô cùng thoải mái nói: “Từ hôm nay, Mục Thịnh Uy tôi đã chính thức trở thành người cầm lái thực sự của nhà họ Mục ở thủ đô”.

“Ai còn có thể đấu với tôi chứ?”

“Chúc mừng bố!”, Mục Sảng cười nói: “”Bố à, nói đến đây, còn phải cảm ơn thằng con hoang Mục Hàn đấy! Nếu không có sự tồn tại của thằng con hoang này thì sao bố có thể nghĩ ra chiêu cao siêu như vậy, biến tai họa tiềm ẩn thành trợ lực để bố trở thành người đứng đầu chứ?”

“Mục Sảng à, con nói rất đúng!”, Mục Thịnh Uy gật đầu: “Không ngờ chuyện khiến bố đau đầu, bây giờ lại có thể trở nên hữu ích như vậy, e là thằng con hoang kia cũng chết lặng rồi nhỉ?”

“Bố thật muốn biết, thằng con hoang đó sẽ có phản ứng gì sau khi bố lên làm gia chủ chính thức”.

Nói xong, Mục Thịnh Uy lấy điện thoại ra, gọi điện cho Mục Hàn.

“Mục Hàn, nói cho cậu biết một tin”, Mục Thịnh Uy không giấu nổi vẻ phấn khích: “Tôi đã hoàn thành nghi lễ tiếp quản rồi. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ trở thành gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô”.

“Vậy sao?”, khóe miệng Mục Hàn hơi nhếch lên: “Vậy thì chúc mừng ông! Xem ra chuyện này thật sự khiến ông vui vẻ quá nhỉ, còn đích thân gọi điện thông báo cho tôi!”

“Mục đích tôi gọi điện cho cậu thì chắc là cậu biết rõ. Bây giờ tôi đã là gia chủ chính thức của nhà họ Mục ở thủ đô rồi, sẽ không còn ai có thể trấn áp tôi nữa! Vì vậy bí mật mà cậu đang nắm trong tay đã không thể uy hiếp tôi được nữa”.

“Cho dù bây giờ cậu tung tin ra thì tôi cũng chẳng sao cả”.

Mục Thịnh Uy giương nanh múa vuốt, thái độ kiêu ngạo, tiếp tục nói: “Mục Hàn, cậu đừng cố dùng bí mật này để đạt được mục đích khiến tôi thừa nhận cậu!”

“Tôi có thể nói rõ cho cậu biết, trong mắt tôi, cậu chỉ là một thằng con ngoài giá thú, là một thằng con hoang không có thân phận!”
1626865935731.png

Dù nhà họ Mục ở thủ đô có là thế gia hàng đầu của Hoa Hạ thì cũng chỉ như con muỗi đối với Mục Hàn mà thôi.

Từ trước đến giờ anh chưa từng coi nhà họ Mục ở thủ đô là đối thủ của mình.

Vì nhà họ Mục ở thủ đô không xứng.

“Mục Hàn, cậu kiêu ngạo như vậy là đủ rồi đấy!”, Mục Thịnh Uy đã không còn lấy làm lạ với sự kiêu ngạo và lời lẽ ngông cuồng kia của Mục Hàn nữa, ông ta nói: “Nhưng nếu chỉ khua môi múa mép suông cũng vô ích”.

“Tôi khuyên cậu hãy nghĩ cho kĩ, sau một năm, quỳ trước nhà họ Mục ở thủ đô với tư thế nào là dễ chịu nhất!”



“Dù sao thì cậu sẽ phải quỳ bảy ngày bảy đêm!”

“Ha ha ha ha!”

Dứt lời, Mục Thịnh Uy không đợi Mục Hàn trả lời mà cúp luôn điện thoại.

“Đúng là đồ cứng đầu!”, Mục Thịnh Uy khịt mũi: “Cũng không biết cái tính cách xấu xa này giống ai, vừa ngu dốt lại vừa cứng đầu, không biết trời cao đất dày!”

“Bố, việc gì phải tức giận vì thằng con hoang đó!” , thấy Mục Thịnh Uy không vui, Mục Sảng khuyên nhủ: “Thằng con hoang đó có năng lực gì mà dự định một năm sau sẽ đánh vào nhà họ Mục ở thủ đô chứ”.

“Bố cứ coi như cậu ta đang sủa đi!”

“Đúng, nó không có tư cách”, Phụng Cầu Hoàng cũng nói theo: “Dựa vào cái tập đoàn Phi Long bé cỏn con kia à? Đúng là ngu muội, mơ mộng viển vông!”

“Thành tựu tốt nhất của thằng con hoang này chẳng phải chỉ là tập đoàn Phi Long rẻ rách sao?”, Mục Sảng không khỏi híp mắt nói: “Một năm sau con sẽ tập trung hỏa lực để trấn áp tập đoàn Phi Long”.

“Con sẽ khiến tập đoàn này từng bước từng bước đi đến bước đường cùng”.

“Đến lúc không còn tập đoàn Phi Long nữa, con xem cậu ta làm thế nào đánh vào nhà họ Mục ở thủ đô?”

“Tốt lắm!”, nghe Mục Sảng nói vậy, Mục Thịnh Uy khen ngợi: “Muốn thành công thì phải có thủ đoạn, chỉ cần đạt được mục đích không cần phải quan tâm đến mấy chi tiết vụn vặt!”

Ông ta tin rằng, mọi chuyện không cần ông ta phải nhúng tay vào.

Không đến thời gian một năm, Mục Hàn chắc chắn sẽ bị đẩy đến bên bờ vực sâu thẳm!

Mục Sảng cũng nhanh chóng mở cuộc tấn công thương mại vào tập đoàn Phi Long.

Tập đoàn Phi Long vốn phát triển như vũ bão, sau khi trở thành doanh nghiệp đứng đầu tỉnh, hiện đang tiếp tục mở rộng, có ý định lấn sang cả thị trường của cả Hoa Hạ.

Nhưng việc mở rộng thị trường đối ngoại của tập đoàn Phi Long còn gặp nhiều hạn chế.

Đầu tiên là một vài dự án lớn của các tỉnh khác, đối tác vô duyên vô cớ hủy bỏ hợp đồng, cho dù có phải đền bù với số tiền trên trời cũng không tiếc.

Sau đó, các cơ quan quản lý và giám sát thương mại cấp tỉnh và cấp bộ cứ cách ba đến năm ngày lại rà soát tập đoàn Phi Long một lượt. Tóm lại là bọn họ cứ cố tình gây sự, cho dù tập đoàn Phi Long không có vấn đề gì cũng phải bới lông tìm vết, buộc phải tìm cho ra một cái cớ gì đó.

Cho nên, tập đoàn Phi Long gặp khó khăn trong việc mở rộng thị trường ra tỉnh khác.

Chỉ có thể bị ràng buộc trong nội bộ của tỉnh.

Điều này đã khiến cho Phương Viên, người phụ trách công việc thường ngày của tập đoàn Phi Long nổi nóng, thậm chí còn hơi nản lòng.



Phương Viên tìm Lâm Nhã Hiên, hai người bàn bạc nửa ngày trời đều không tìm ra được kế sách phù hợp.

“Hay là chúng ta đi hỏi Mục Hàn xem”, Phương Viên suy nghĩ rồi đưa ra kiến nghị: “Dù sao thì anh ấy cũng là ông chủ thật sự của tập đoàn Thiên Thành và tập đoàn Phi Long, mặc dù anh ấy có vẻ như không quan tâm tới tập đoàn lắm nhưng thực ra anh ấy đã bày mưu nghĩ kế từ lâu rồi”.

Nghĩ tới vô vàn những vấn đề rắc rối từng gặp trong quá khứ, Mục Hàn đều dễ dàng giải quyết được với tư cách là ông chủ của tập đoàn Phi Long, Lâm Nhã Hiên vô cùng tin tưởng gật đầu nói: “Được, chúng ta đi tìm Mục Hàn!”

Thế là hai người rời khỏi văn phòng đi tìm Mục Hàn.

“Anh đã biết việc Thịnh Uy Khống Cổ của Mục Sảng đang chèn ép tập đoàn Phi Long rồi”, trước ánh mắt mong chờ của Lâm Nhã Hiên và Phương Viên, Mục Hàn cười nói: “Nhã Hiên, hiện giờ việc em phải làm đầu tiên không phải là lo lắng làm sao để tập đoàn phát triển, mà là nghỉ ngơi thật tốt, an tâm mà sinh em bé”.

“Còn tập đoàn Phi Long và tập đoàn Thiên Thành phải nhờ Phương Viên vất vả rồi, để cô ấy gánh vác đi!”

“Ờ!” Phương Viên cạn lời, vẻ mặt lúng túng nói: “Ông chủ, vấn đề bây giờ không phải là tôi gánh vác hay không, mà là Thịnh Uy Khống Cổ đang cố hết sức để trấn áp chúng ta...”

“Tôi biết”, Mục Hàn khoát tay, nói: “Không cần phải để ý bọn họ”.

“Nếu chúng muốn chèn ép thì cứ để mặc bọn họ đi”.

“Cô chỉ cần giữ gìn thật tốt thị trường ở tỉnh là được”.

Nghe Mục Hàn nói vậy, Phương Viên và Lâm Nhã Hiên đưa mắt nhìn nhau.

Thỏa thuận của nhà họ Mục ở thủ đô vừa mới bắt đầu, đối mặt với sự chèn ép của Thịnh Uy Khống Cổ mà Mục Hàn lại bình tĩnh như vậy sao?

Thái độ này của Mục Hàn sao có thể ứng phó được với thỏa thuận đặt cược một năm sau được chứ?

Lâm Nhã Hiên thở dài một hơi.

Cô thấy hành động này của Mục Hàn rõ ràng là đã có ý định từ bỏ, để mặc mọi chuyện.

Vốn dĩ, cô còn cho rằng Mục Hàn nhất định có chí lớn, tích cực đấu tranh, cho dù năng lực không đủ, cuối cùng vẫn sẽ thất bại trước nhà họ Mục ở thủ đô, nhưng cô vẫn lựa chọn ủng hộ anh.

Dẫu sao Mục Hàn cũng đã thật sự nỗ lực.

Nhưng hiện giờ thì sao?

Thực ra, Lâm Nhã Hiên căn bản không hề hay biết rằng, cái gọi là nhà họ Mục ở thủ đô còn chẳng lọt vào mắt anh.

Mục Hàn không thèm để tâm tới Thịnh Uy Khống Cổ mà muốn trong vòng một năm này chuyên tâm ở bên Lâm Nhã Hiên, để đứa bé được bình an chào đời.

Đối với Mục Hàn mà nói thì đây mới là điều quan trọng nhất.

Còn Thịnh Uy Khống Cổ đang trấn áp tập đoàn Phi Long, anh thật không thèm để ý.

“Anh thấy trước mắt sức khỏe của Nhã Hiên mới là quan trọng nhất”, thấy hai người tỏ vẻ thất vọng, Mục Hàn vội giải thích: “Còn sự khiêu khích của Mục Sảng và ván cược với nhà họ Mục ở thủ đô thì chúng ta không cần để tâm tới nó, bởi vì anh nhất định sẽ thắng!”

Mục Hàn tự tin như vậy nhưng càng khiến Lâm Nhã Hiên càng lo lắng hơn.

1626865943933.png

Nhưng Mục Hàn chẳng qua cũng chỉ giả vờ tỏ ra cố gắng phấn đấu mà thôi.

Suy cho cùng, chưa nói đến chuyện Mục Hàn với thân phận là Điện Chủ của Điện Long Vương, nắm trong tay hơn một nửa tài sản và quyền thế trên toàn thế giới, chỉ như vậy thôi cũng đủ sức nghiền nát nhà họ Mục ở thủ đô.

Vì vậy, sự “cố gắng” của Mục Hàn xem ra chẳng có hiệu quả gì.

Tập đoàn Phi Long vẫn bị hạn chế trong mấy mẫu đất ở tỉnh.

Không cách nào mở rộng việc kinh doanh ra bên ngoài được.

Mà hành vi hăm dọa ép bức của Thịnh Uy Khống Cổ là một tín hiệu khiến cho những người bên ngoài cho rằng tập đoàn Phi Long không thể chống đỡ, còn Mục Hàn thì bó tay không có đối sách.



Tập đoàn Phi Long đang từng bước bị Thịnh Uy Khống Cổ xâm chiếm.

Sự việc này đồng thời cũng khiến cho dư luận sôi sục.

Hầu như tất cả mọi người đều tin rằng, trong vòng chưa đầy nửa năm nữa thôi, tập đoàn Phi Long chắc chắn sẽ bị Thịnh Uy Khống Cổ thôn tính.

...

Tại thủ đô.

Hoa Hạ từ xa xưa đã có một câu nói, rằng: Dưới chân thiên tử là thủ đô.

Bất kể ở địa phương giữ chức quan lớn đến thế nào đi nữa, một khi đã đến thủ đô, bạn sẽ đột nhiên cảm thấy bản thân chỉ nhỏ bé như một con kiến, hoàn toàn không có gì đáng để nhắc đến.

Bởi vì quan lớn ở thủ đô thật sự quá nhiều.

Thậm chí ngay cả một vị trưởng ban nho nho cũng có thể ra uy trước mặt tướng soái một phương.

Chẳng có cách nào khác, ai bảo nơi này là thủ đô kia chứ.

Tương tự, thủ đô cũng là nơi đầy rẫy những gia tộc giàu có.

Dựa vào đẳng cấp có thể chia thành năm tầng lớp.

Tầng lớp thứ nhất, chính là thế gia ngàn năm, căn cơ vững chắc, thuộc tầng lớp đứng đầu.

Tầng lớp thứ hai là hoàng tộc thủ đô. Mặc dù chỉ thấp hơn một bậc so với thế gia ngàn năm, nhưng khoảng cách này là không thể nào vượt qua được.

Tầng lớp thứ ba là vương tộc thủ đô.

Vương tộc thủ đô so với vương tộc Đông Hải lại cao hơn một bậc.

Vương tộc Đông Hải là gia tộc có lịch sử trăm năm, còn vương tộc ở thủ đô ngoài việc có lịch sử trăm năm ra, còn từng là thành viên của vương thất. Bất luận về phương diện thân phận hay tài nguyên đều cao quý nổi bật hơn.

Đây chính là điểm mà vương tộc Đông Hải không thể nào so sánh được.

Tiếp theo chính là gia tộc giàu có ở thủ đô.

Tất nhiên, gia tộc giàu có ở thủ đô cũng phân thành nhiều cấp bậc. Giống như những gia tộc giàu có thuộc phạm vi thế lực của hoàng tộc hay vương tộc ở thủ đô, họ càng vững mạnh hơn nhiều so với những gia tộc giàu có thông thường.

Nếu có thể có được tấm vé của thế gia ngàn năm, thì lại càng oai phong lẫm liệt hơn.

Giống như nhà họ Ngô ở thủ đô của Ngô Giang Hào, bởi vì thuộc vào hàng ngũ một vương tộc thủ đô nào đó nên có địa vị cao hơn những gia tộc giàu có thông thường.

Lúc này.

Nhà họ Dương ở thủ đô.

Rất nhiều người đang ngồi bên trong phòng nghị sự.

Những người này đều là thành viên quyền lực chủ yếu của nhà họ Dương ở thủ đô.

Trong đó có một cô gái mặc một chiếc áo trắng bồng bềnh, trông vừa thanh nhã vừa diễm lệ với một nhan sắc tuyệt thế.



Nhìn từ xa cô ta giống như một nàng tiên lạc xuống cõi phàm.

Cô ta chính là Dương Yêu Nguyệt – con gái cưng của nhà họ Dương ở thủ đô.

Từ năm mười tám tuổi, với nhan sắc tuyệt thế của mình, Dương Yêu Nguyệt đã được xếp vào tứ đại mỹ nhân ở thủ đô, hơn nữa cô ta còn là người đứng đầu trong bốn người, khiến cho ba cô gái còn lại trong tứ đại mỹ nhân ở thủ đô thật lòng khâm phục, như vậy cũng đủ thấy nhan sắc Dương Yêu Nguyệt xinh đẹp đến nhường nào.

Dù thời gian trôi qua, vị trí đứng đầu tứ đại mỹ nhân ở thủ đô của Dương Yêu Nguyệt vẫn không có ai có thể thay thế được.

Dương Yêu Nguyệt đã chiếm vị trí đứng đầu tứ đại mỹ nhân ở kinh đô được mười năm nay.

Mặc dù Dương Yêu Nguyệt sắp ba mươi tuổi, nhưng đến nay vẫn chưa có cô gái trẻ nào có tư cách trở thành người kế vị có thể làm lung lay địa vị của Dương Yêu Nguyệt.

“Thật không ngờ, đứa con riêng này chưa bắt đầu đã run sợ như vậy, cậu ta còn mơ mộng một năm sau tiến đánh nhà họ Mục ở thủ đô, khiến cho bọn họ chấp nhận cậu ta, đúng là mơ mộng hão huyền!”

Người đầu tiên lên tiếng là Dương Đỉnh Thiên – gia chủ nhà họ Dương ở thủ đô.

Vụ cá cược giữa Mục Hàn và Mục Thịnh Uy xôn xao ầm ĩ như vậy, Dương Đỉnh Thiên đương nhiên cũng biết.

Là một gia tộc thuộc tầng lớp vương tộc ở thủ đô, nhà họ Dương vốn dĩ không có tư cách bàn luận chuyện của nhà họ Mục ở thủ đô, nhưng vào ba mươi năm trước, Mục Thịnh Uy vì muốn khống chế Sở Vân Lệ, nên đã đặc biệt sắp xếp cho Mục Hàn một hôn ước ngay từ khi anh còn nhỏ.

Người được hứa hôn với anh chính là Dương Yêu Nguyệt của nhà họ Dương ở thủ đô.

Mặc dù Mục Hàn chỉ là một đứa con riêng, nhưng suy cho cùng cũng là giọt máu của Mục Thịnh Uy, chính vì vậy hôn ước này đối với nhà họ Dương mà nói, là một cơ hội để kết thân với nhà họ Mục ở thủ đô.

Hơn nữa, với danh tiếng lẫy lừng của nhà họ Mục ở thủ đô, nhà họ Dương cũng không dám từ chối hôn ước này.

Sau khi hôn ước đã được định, nhà họ Dương ở thủ đô chỉ chờ Dương Yêu Nguyệt trưởng thành, khi cô ta đủ mười tám tuổi, sẽ để cô ta kết hôn với Mục Hàn.

Tuy nhiên, chưa đợi được đến khi Dương Yêu Nguyệt trưởng thành, Mục Hàn đã bị Phụng Cầu Hoàng hãm hại, bị nhà họ Mục ở thủ đô đuổi giết, cuối cùng biến mất trong giới nhà giàu ở thủ đô.

Mặc dù không có tin tức gì của Mục Hàn, nhưng Mục Thịnh Uy không mở miệng nói gì, nhà họ Dương ở thủ đô cũng không dám đưa ra đề xuất hủy bỏ hôn ước.

Trên thực tế, Mục Thịnh Uy đã quên chuyện này từ lâu.

Cho nên người chịu khổ chính là Dương Yêu Nguyệt, nay đã ba mươi tuổi, mà chỉ vì bị trói buộc bởi hôn ước với nhà họ Mục ở thủ đô nên mãi vẫn không dám yêu ai.

Mà con gái ở cái độ tuổi như cô ta hầu hết đều đã kết hôn cả rồi.

Chỉ một mình Dương Yêu Nguyệt phải chịu đựng cái danh hiệu gái ế.

Cho dù có vô số cậu ấm theo đuổi nhưng Dương Yêu Nguyệt vẫn không dám đồng ý.

Nhận được tin Mục Hàn – đương sự thứ hai trên tờ giấy hôn ước vẫn còn sống, nhà họ Dương ở thủ đô lập tức xôn xao.

Dương Đỉnh Thiên lập tức tổ chức một cuộc họp gia đình để bàn bàn đối sách.

Suy cho cùng, Dương Yêu Nguyệt cũng là viên ngọc minh châu cành vàng lá ngọc của Dương Đỉnh Thiên.

“Gia chủ, theo con thấy, đứa con riêng này hoàn toàn không xứng với Yêu Nguyệt”, bố của Dương Yêu Nguyệt là Dương Dương nói: “Nghe nói cậu ta đã thành lập tập đoàn Phi Long ở một miền quê thuộc tỉnh, ngạo mạn với ảo tưởng chống lại nhà họ Mục ở thủ đô”.

“Cậu ta đâu hề biết rằng, với thực lực của nhà họ Mục ở thủ đô, thì một kẻ quê mùa như cậu ta sao có thể đấu lại được sao?”

“Bây giờ, đứa con riêng này quả nhiên đã bị nhà họ Mục ở thủ đô vứt bỏ, lại còn trở thành cái gai trong mắt của Mục Sảng, như vậy cậu ta lại càng không có tư cách bước chân vào nhà họ Mục ở thủ đô nữa”.

“Cho nên, đây chính là cơ hội rất tốt để Yêu Nguyệt hủy bỏ hôn ước này!”

Đôi mắt Dương Yêu Nguyệt không khỏi sáng lên khi nghe những lời này của Dương Dương.

Bởi vì cô ta đã chờ đợi giây phút này rất nhiều năm rồi.

“Con nói đúng lắm”, Dương Đỉnh Thiên gật đầu: “Chuyện lớn một đời của Yêu Nguyệt nhà chúng ta không thể bị ràng buộc bởi một tờ giấy hôn ước với đứa con riêng này được”.
1626865952022.png

Trước lời nói của Dương Dương, những người còn lại của nhà họ Dương ở thủ đô đều gật đầu tán thành.

Xét cho cùng, Dương Yêu Nguyệt đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân với nhan sắc tuyệt thế đã mười năm, đến nay vẫn chưa có một cô gái nào có thể lay chuyển được vị trí của cô ta.

Nếu không vì bị trói buộc bởi hôn ước với nhà họ Mục ở thủ đô, thì đám cậu ấm nhà giàu theo đuổi Dương Yêu Nguyệt đã đủ để xếp hàng dài từ đầu thủ đô đến tận vùng xa xôi của Đông Hải.

Mặc dù vậy, vẫn có vô số cậu ấm nhà giàu ngấm ngầm bày tỏ tình cảm với Dương Yêu Nguyệt.

Một đứa con hoang bị nhà họ Mục ở thủ đô bỏ rơi, hoàn toàn không đủ tư cách để gặp Dương Yêu Nguyệt.



“Nhưng nếu Yêu Nguyệt không đi thì chúng ta nên cử ai ra mặt đây?”, Dương Đỉnh Thiên lên tiếng.

Dương Đỉnh Thiên liếc nhìn xung quanh đám đông.

Đương nhiên không thể cử những người thuộc thế hệ cha ông được.

Làm như vậy khác nào hạ thấp đẳng cấp của nhà họ Dương ở thủ đô chứ?

Còn thế hệ con cháu của nhà họ Dương ở thủ đô, ngoài Dương Yêu Nguyệt ra, dường như không có nhân tài nào đủ bản lĩnh.

Chính vì vậy, khi Mục Thịnh Uy ngỏ lời cầu hôn với nhà họ Dương, Dương Đỉnh Thiên đã rất hào hứng, hy vọng thông qua hôn ước này có thể ngồi cùng thuyền với nhà họ Mục thủ đô.

Dù sao thì nhân tài của nhà họ Dương cũng đang dần suy bại.

Mặc dù Dương Yêu Nguyệt - người có năng lực nhất, nổi danh là người đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô, nhưng cô ta trước sau cũng là con gái, không thể gánh vác cơ nghiệp to lớn của nhà họ Dương ở thủ đô được.

Nếu Dương Yêu Nguyệt và Mục Hàn kết hôn, với thân phận thằng con hoang của Mục Hàn, con của hai người họ chắc chắn sẽ không thể từng bước thâu tóm sức mạnh trong nhà họ Mục ở thủ đô được.

Nhưng đối với nhà họ Dương ở thủ đô thì khác.

Đứa trẻ mang dòng máu cao quý của nhà họ Mục này rất có thể sẽ là niềm hy vọng của nhà họ Dương trong một trăm năm tới.

Thấy Dương Đỉnh Thiên hơi khó xử, Dương Yêu Nguyệt nói: "Ông nội, cháu có một vài người bạn tốt, tên là Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân. Cháu có thể nhờ bọn họ thay cháu đến tỉnh tìm Mục Hàn, bắt anh ta xoá bỏ hôn ước!"

“Yêu Nguyệt, mấy người cháu vừa nói có phải là người của nhà họ Trương, nhà họ Khương và nhà họ Lý không?”, Dương Đỉnh Thiên hỏi.

“Vâng, đúng rồi ông ạ”, Dương Yêu Nguyệt gật đầu.

“Được”, Dương Đỉnh Thiên nghe vậy rất hài lòng: “Con cháu của những gia tộc này đều rất được, để bọn họ ra mặt chắc chắn sẽ thành công!”

Mặc dù nhà họ Trương, nhà họ Khương và nhà họ Lý có địa vị thấp hơn họ Dương một chút, nhưng họ cũng là vương tộc ở thủ đô.

Đương nhiên, nhờ đám cậu ấm cô chiêu của ba gia tộc ra mặt là quá lợi.

Sau khi cuộc họp gia đình kết thúc, Dương Yêu Nguyệt đã liên lạc với Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân.

Là bạn thân nhất của Dương Yêu Nguyệt, ba người họ không chút do dự mà đồng ý với lời thỉnh cầu của cô ta.

Đồng thời, ngay lập tức ngồi máy bay đến tỉnh.

Sau khi rời khỏi sân bay tỉnh, Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân ngồi nghỉ ngơi trong một quán trà, nhân tiện hỏi địa chỉ của tập đoàn Phi Long.

Trong quán trà, họ nghe thấy nhiều khách hàng đang xì xào về thỏa thuận đánh cược giữa Mục Hàn và nhà họ Mục ở thủ đô.

"Ha ha! Thật không ngờ thằng con hoang Mục Hàn này lại là một nhân vật nổi tiếng ở tỉnh", Trương Hằng không khỏi nheo mắt lại: "Tôi rất muốn xem cái tên dám thách thức nhà họ Mục ở thủ đô này trông như thế nào?"



“Tôi không quan tâm Mục Hàn trông như thế nào”, Khương Tử Nguyệt lẩm bẩm, cười nhạo: “Một thằng con hoang bị nhà họ Mục thủ đô bỏ rơi có thể lợi hại đến mức nào chứ?”

"Theo tôi thấy thì may là nhà họ Mục ở thủ đô bỏ rơi anh ta. Bằng không, chị Yêu Nguyệt sẽ phải tuân thủ hôn ước mà cưới tên súc sinh đó!"

“Làm gì có chuyện như vậy?”, Lý Duyệt Quân lắc đầu: “Nghe nói vợ của thằng con hoang này đã mang thai được mấy tháng, đứa nhỏ cũng sắp chào đời rồi!”

"Cậu nói loại đàn ông này có tư cách gì mà xứng với chị Yêu Nguyệt của chúng ta chứ?"

Trong mắt ba người này, Dương Yêu Nguyệt là một tồn tại tựa như tiên nữ.

Trừ khi người đó là một cường giả trẻ tuổi như Mục Sảng, mới đủ tư cách để kết hôn với Dương Yêu Nguyệt.

“Thằng con hoang này đáng ghét thật đấy!”, Trương Hằng tiếp lời hai người: “Nếu không phải vì anh ta thì chị Yêu Nguyệt nào có phải đến tận giờ cũng không dám yêu đương?”

"Bây giờ đã bước qua tuổi ba mươi rồi mà vẫn phải để gia tộc lo lắng".

“Thật đấy!”, Khương Tử Nguyệt tán thành nói: “Là bạn thân nhất của chị Yêu Nguyệt, chúng ta ai mà không muốn chị ấy sớm gả cho một người chồng tốt chứ?”

"Lần này, chỉ cần Mục Hàn tự tay xé bỏ hôn ước, chị Yêu Nguyệt sẽ được tự do".

“Tôi nghĩ hai cậu đều biết cậu chủ Diệp phải lòng chị Yêu Nguyệt từ lâu rồi, chị Yêu Nguyệt hiển nhiên cũng rất thích cậu chủ Diệp”, Lý Duyệt Quân gật đầu, nói: “Tôi nghĩ ấy, chỉ có người đẳng cấp như cậu chủ Diệp mới xứng với chị Yêu Nguyệt".

Nói đến đây, Lý Duyệt Quân lại dừng lại một chút: "Này, hai cậu nghe nói gì chưa? Trong bảng xếp hạng năm mươi cậu chủ hàng đầu thủ đô, cậu chủ Diệp lại tăng thêm một hạng, vươn lên vị trí thứ hai!"

"Vị trí thứ hai?"

Khi nghe những lời này của Lý Duyệt Quân, Trương Hằng và Khương Tử Nguyệt không khỏi hít sâu một hơi.

Lý do tại sao ba người họ đánh giá cao bảng xếp hạng năm mươi cậu chủ hàng đầu thủ đô đến vậy là bởi vì bảng xếp hạng này được lập ra bởi Mục Thịnh Uy thời còn trẻ.

Bảng xếp hạng do đích thân gia chủ thế gia số một quyết định đương nhiên rất có uy tín.

Mặc dù bảng xếp hạng được lập ra với nhiều mục đích khác nhau, Mục Thịnh Uy không hề đưa con cái của thế gia nghìn năm vào danh sách này, nhưng những người trẻ tuổi ở thủ đô có thể lọt vào bảng xếp hạng chắc chắn phải là những người đứng đầu thế hệ trẻ Hoa Hạ, thì mới có đủ tiêu chuẩn để được gọi là cậu chủ ở thủ đô.

Trong bảng xếp hạng năm mươi cậu chủ hàng đầu thủ đô, cho dù là ở vị trí cuối cũng có thể đè bẹp cậu chủ của hội con ông cháu cha - cậu chủ Mộ Dung Phương!

Cậu chủ Diệp trong lời nói của ba người Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân, tên là Diệp Chính Đạo, xuất thân từ nhà họ Diệp - hoàng tộc ở thủ đô.

Việc Diệp Chính Đạo đứng thứ hai trong bảng xếp hạng năm mươi cậu chủ hàng đầu thủ đô đủ để chứng minh thực lực cá nhân cũng như là thế lực gia tộc của hắn không hề yếu.

Ít nhất trong số hoàng tộc thủ đô, họ cũng là một tồn tại siêu phàm.

Đều là những cậu ấm cô chiêu của thủ đô đến tỉnh, Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân luôn giữ thái độ khá ngạo mạn.

Bọn họ coi thường mọi thứ ở tỉnh.

Nhất là sau khi tìm thấy tập đoàn Phi Long.

Đứng trước cửa tập đoàn Phi Long, cả ba chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Ha ha! Đây là tập đoàn Phi Long được mệnh danh là doanh nghiệp hàng đầu ở tỉnh đấy à?", Trương Hằng không khỏi bật cười khi nhìn thấy cửa chính của tập đoàn Phi Long: "Mỗi thế này thôi sao?"

"Không phải tôi có ý phô trương đâu nhưng mà chả cần cậu chủ Diệp ra tay, nhà họ Trương tôi cũng có thể bóp chết tập đoàn Phi Long bất cứ lúc nào!"

“Đúng đấy!”, Khương Tử Nguyệt hoàn toàn đồng ý: “Cũng chỉ là một nơi tạp nham thấp hèn mà thôi, sao sánh được với thủ đô hào hoa!”

"Tôi nghĩ bất kỳ gia tộc nào trong ba chúng ta đều có thể dễ dàng tiêu diệt được tập đoàn Phi Long!"

"Dám ngông cuồng với nhà họ Mục thủ đô à?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK