“Anh bạn, làm xong rồi sao?”
Trong một nhà máy bỏ hoang vắng vẻ.
Lewis hỏi tài xế xe chở hàng vừa đến báo cáo.
“Tôi đã xác nhận rồi, dù cô ta không chết cũng bị tàn phế nặng”, tài xế xe chở hàng gật đầu nói.
“Rất tốt!”, Lewis lấy ra một xấp tiền mặt đưa cho tài xế nói: “Đây là thù lao của anh”.
“Cầm số tiền này rồi đến một thành phố khác hưởng thụ cuộc sống đi”.
“Cảm ơn anh Lewis!”, tài xế xe chở hàng cười rạng rỡ nhận xấp tiền: “Được, anh Lewis! Bây giờ tôi sẽ rời khỏi Sở Bắc ngay!”
Nhưng lúc tài xế chở hàng đi ra ngoài với khuôn mặt đầy vẻ mong đợi.
Lewis bỗng giơ tay lên ném một cái phi tiêu đâm thẳng vào giữa lưng người tài xế.
Tài xế lập tức ngã xuống trên vũng máu.
“Lewis, sao anh lại giết người?”, Davids ở bên cạnh hết sức bất ngờ.
“Người chết rồi mới có thể giữ bí mật được!”, Lewis bình tĩnh nói.
Lúc này.
Mục Hàn vừa lái xe ngang qua đèn xanh.
Thấy Lâm Nhã Hiên gọi đến, anh bắt máy nhưng cô lại chẳng nói lời nào.
“Xảy ra chuyện gì rồi sao?”, Mục Hàn nhíu mày lẩm bẩm.
Anh lập tức quay đầu xe đi về hướng của Lâm Nhã Hiên.
Vừa lúc nhìn thấy hiện trường tai nạn xe.
Dù chiếc Mercedes-Benz S-Class bị đè hơi biến dạng nhưng một dáng người khó khăn bò ra ngoài từ cửa bên của xe.
Hiển nhiên đó chính là Lâm Nhã Hiên.
“Nhã Hiên!”, Mục Hàn chạy đến cẩn thận kéo Lâm Nhã Hiên ra ngoài.
“Phù phù! Em vẫn ổn không sao!”, Lâm Nhã Hiên nhìn cả người mình, sợ hãi nói.
Mục Hàn lướt nhìn hiện trường vụ tai nạn, cũng may các bộ phận bị đầu xe chở hàng ép phía dưới đều nằm ở phần mui xe của Mercedes-Benz S-Class. Chứ nếu không sợ rằng Lâm Nhã Hiên sống chết khó lường.
“Chắc chắn đây là một âm mưu nhằm vào em”, Mục Hàn nổi giận nói.
“Mặc dù em mới lập công ty nhưng không gây thù chuốc oán với ai cả mà”, Lâm Nhã Hiên khó hiểu.
“Có khi nào là người nhà họ Tần không?”, Mục Hàn nghi hoặc nói.
Dù sao người nhà họ Tần đều không ưa gì khi Lâm Nhã Hiên rời khỏi nhà họ Tần để tự mình lập công ty.
Vừa nghĩ đến mấy gương mặt của đám người nhà họ Tần, Mục Hàn lại thấy rất có khả năng.
“Chắc là không đâu”, Lâm Nhã Hiên lắc đầu: “Mặc dù quan hệ giữa bọn em không tốt lắm nhưng vẫn chưa đến nỗi lấy mạng người!”
“Vậy là ai đây?”, Mục Hàn nghĩ một hồi rồi nói với Lâm Nhã Hiên: “Nhã Hiên, anh lái xe đưa em đi trước”.
“Còn sự cố tai nạn này giao cho anh xử lý nhé”.
“Vâng”, Lâm Nhã Hiên gật đầu.
Sau khi đưa Lâm Nhã Hiên đi, Mục Hàn lập tức bảo Mộ Dung Phong liên hệ với cảnh sát.
Biết tin vợ của cấp trên gặp tai nạn xe bất ngờ, sở trưởng Sở Cảnh sát lập tức cho người điều tra vụ việc.
Chẳng mấy chốc đã tra ra danh tính của tài xế xe chở hàng gây án.
Nhưng vì tài xế xe chở hàng lại chết đột ngột tại một nhà máy bỏ hoang ở nơi hẻo lánh vùng ngoại ô thành phố nên manh mối bị đứt đoạn.
Nhưng điều này chẳng thể làm khó Mục Hàn.
Chỉ dựa vào chút manh mối ở hiện trường tài xế xe chở hàng chết đột ngột, Mục Hàn lập tức nghĩ tới hai người Davids và Lewis.
Khi biết Davids là người nước ngoài bị buộc phải xuất cảnh trong vòng bảy ngày, Mục Hàn hiểu ra ngay tức khắc.
Đây là trả thù mình sao?
“Lập tức tra xem hiện giờ Davids và Lewis đang ở đâu?”, Mục Hàn ra lệnh cho Mộ Dung Phong.
Lúc này Davids và Lewis đang vui vẻ, thoải mái trong một quán karaoke cao cấp ở Sở Bắc.
“Ha ha ha!”, ánh sáng màu đỏ chiếu lên gương mặt Davids, hắn nâng ly rượu lên nói với Lewis: “Lewis, anh đúng là bạn tốt của tôi, không chỉ dỡ bỏ được lệnh trục xuất trong vòng bảy ngày mà còn trả thù tên khốn đó nữa!”
“Tôi đoán bây giờ tên khốn đó đang ôm thi thể vợ hắn mà khóc rồi!”
“Thế nên đợi lát nữa cậu Đường đến, anh phải cảm ơn người ta!”, Lewis vui vẻ nói.
“Phải cảm ơn cậu Đường!”, Davids gật đầu nói: “Chúng ta đang ở Sở Bắc, có cậu Đường làm chỗ dựa vững chắc, không ai có thể làm gì chúng ta được!”
“Ầm!”
Ngay lúc Davids và Lewis đang vui vẻ.
Một tiếng động lớn vang lên.
Cửa phòng VIP karaoke bị đá hỏng.
Một người bước vào.
Đó là Mục Hàn.
Davids và Lewis cực kỳ kinh ngạc.
“Khốn kiếp, mày muốn làm gì?”, Davids tức giận nói.
“Tên tài xế kia đã chết rồi”, Mục Hàn liếc nhìn Davids, thản nhiên nói: “Vợ tôi gặp tai nạn xe ngoài ý muốn là do các anh làm!”
Davids và Lewis trố mắt nhìn nhau.
Hai người đều thấy hoảng hốt, không ngờ Mục Hàn lại biết được nhanh như vậy.
Mục Hàn đi thẳng đến trước mặt Davids và Lewis, nói: “Nợ tiền trả tiền, giết người phải đền mạng!”
“Dám làm tổn hại đến người phụ nữ của tôi thì kết cục chỉ có một, đó là cái chết!”
Davids vô thức vươn tay rút súng.
Nhưng lại bị Mục Hàn đấm một cú vào mặt.
Cả gương mặt bị đánh lõm vào trong trông rất đáng sợ.
Mục Hàn thấy như vậy vẫn chưa đủ để anh trút giận bèn đấm mạnh vào bụng Davids.
Thấy vậy, Lewis sợ đến mức hồn bay phách tán.
Hắn lặng lẽ rời khỏi quán karaoke.
Nhưng vừa bước đến cửa, Mục Hàn bỗng quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Anh cũng có tham gia vào chuyện này đấy”.
“Anh không thể giết tôi!”, Lewis vội xua tay: “Tôi là bạn của cháu trai Đường Bắc Sơn – người giàu nhất Sở Bắc. Nếu anh dám động vào tôi thì là đang xem thường cậu Đường”.
Nhưng ngay lúc này.
Cậu Đường bước vào.
Thấy cảnh tượng bạo lực bên trong, cậu Đường nhíu mày nói: “Chuyện gì vậy?”
“Cậu Đường, hắn muốn giết tôi!”, Lewis nhanh chóng trốn sau lưng cậu Đường.
“Người không liên quan có thể ra ngoài”, Mục Hàn liếc mắt nhìn cậu Đường, lạnh lùng nói.
“Nếu bạn của tao bị người ta giết trước mặt, vậy sau này sao tao còn có thể lăn lộn ở Sở Bắc được nữa?”, cậu Đường lắc đầu nói: “Mục Hàn, mày to gan lắm còn dám giết người! Hơn nữa còn giết một người nước ngoài!”
“Tôi đã nói rồi, không phải chuyện của anh!”, Mục Hàn nói với giọng lạnh như băng.
“Tao đã nói rồi đấy, ai cũng không được động vào người tao muốn bảo vệ”, hiển nhiên cậu Đường không hài lòng: “Tao thấy mày biết nhà họ Đường bọn tao giúp nhà họ Tần, trả xong ơn nghĩa cho mày nên mày tìm cách hãm hại nhà họ Đường để thực hiện cái tham vọng của mày!”
“Tao thấy lần này mày tính sai nước đi rồi!”
“Chỉ là nhà giàu nhất Sở Bắc thôi mà, Mục Hàn tôi xem thường”, Mục Hàn cười khẩy nói: “Nếu anh đã kiên quyết chống đối tôi, vậy tôi sẽ không khách sáo đâu”.
Dứt lời, Mục Hàn tiến lại gần.
Tốc độ nhanh như tia chớp khiến cậu Đường không kịp phản ứng.
Đợi đến khi gió êm sóng lặng, cậu Đường kinh ngạc nhận ra Lewis đã bị đánh một phát chí mạng, phun ra máu rồi chết.
“Mày dám giết Lewis?”
Sắc mặt cậu Đường trở nên trắng bệch không còn giọt máu.
Chương 270: Cậu Đường rước nhục
“Láo xược! Quá láo xược!”, cậu Đường lập tức nổi giận đùng đùng, tức đến mức toàn thân run rẩy: “Ở trước mặt tao mà dám giết bạn người nước ngoài của tao, mày đúng là không xem nhà họ Đường ở Sở Bắc chúng tao ra gì!”
Cậu Đường nói xong, khoảng mười vệ sĩ đằng sau lưng lập tức xông vào phòng VIP, bao vây Mục Hàn.
“Thế nào?”, Mục Hàn không khỏi híp mắt lại: “Anh Đường đây định ra mặt thay cho hai người nước ngoài đó sao?”
“Bọn họ là bạn tao!”, cậu Đường nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tôi cảm thấy anh Đường nên cảm ơn tôi”, Mục Hàn bình thản nói: “Hai người bạn nước ngoài của anh ỷ vào gương mặt của người nước ngoài mà sống một cuộc sống tươi đẹp ở nước Hoa Hạ này, nhưng thật ra ở đất nước của bọn họ lại chỉ là những kẻ vô công rỗi nghề mà thôi”.
“Nếu không phải tôi kịp thời ra tay xử lý hai tên cặn bã này thì không biết anh Đường còn bị bọn họ lừa bao lâu nữa đâu!”
“Cái gì?”, nghe Mục Hàn nói, cậu Đường tỏ vẻ ngạc nhiên: “Mày nói bậy!”
“Anh Đường, tốt xấu gì anh cũng là cháu trai của Đường Bắc Sơn – người giàu nhất Sở Bắc, không lẽ trước khi xưng anh gọi em với những người nước ngoài này, anh không điều tra lai lịch của bọn họ sao?”, Mục Hàn nhếch khóe miệng.
Cậu Đường búng tay đánh tách.
Lập tức có người giúp việc tiến lên.
Cung kính hỏi: “Cậu chủ, cậu có gì sai bảo ạ?”
“Điều tra lai lịch của Davids và Lewis cho tôi”, cậu Đường nhìn sang Mục Hàn, nói: “Nếu để tao tra ra sự thật khác với những gì mày nói thì đừng trách tao không khách khí với mày!”
Người giúp việc ấy nhanh chóng đi ra ngoài.
Khoảng mười phút sau, người giúp việc quay lại.
“Cậu chủ, đã điều tra rõ Davids và Lewis chỉ là hạng côn đồ lưu manh ở đất nước của họ mà thôi, là những kẻ hạ đẳng thân phận thấp kém!”, người giúp việc báo cáo.
“Hả?”, cậu Đường không hề khách khí đá vào chân người giúp việc, phẫn nộ quát: “Hai tên cặn bã người nước ngoài ở bên cạnh tao lâu như vậy mà đám phế vật chúng mày không phát hiện ra chút gì, đúng là một đám vô tích sự!”
Mặc dù chính bản thân cậu Đường không biết nhìn người.
Nhưng người giúp việc bị chỉ trích cũng không dám oán hận.
“Bây giờ thì rõ chân tướng rồi chứ?”, Mục Hàn thản nhiên nói với cậu Đường: “Còn về việc cảm ơn thì không cần nữa đâu, tránh cho anh lại tưởng tôi cần nhà họ Đường các anh”.
“Tôi đi đây!”
“Chờ đã!”, lúc Mục Hàn chuẩn bị rời đi thì lại bị cậu Đường gọi lại: “Mày cứ như vậy mà đi à?”
“Thế nào?”, Mục Hàn bĩu môi, chế nhạo: “Tôi không đi, không lẽ anh còn định mời tôi uống rượu hay sao?”
“Hừ!”, cậu Đường nghiêm mặt lại, nói một cách sâu xa: “Cho dù hai người nước ngoài đó có lừa tao, nhưng vừa rồi họ vẫn là bạn của tao. Mày giết bạn tao ngay trước mặt tao, nếu tao để mày rời đi như vậy, chuyện này truyền ra ngoài thì họ Đường tao còn mặt mũi nào sống ở Sở Bắc nữa?”
“Ô, suy nghĩ của anh cũng mới mẻ thật đấy!”, Mục Hàn không khỏi cảm thấy buồn cười, khoanh tay trước ngực nói: “Vậy anh muốn thế nào?”
Cậu Đường chỉ tay xuống đất, nói: “Quỳ xuống xin lỗi tao, chuyện này coi như kết thúc”.
“Chỉ sợ tôi quỳ xuống, anh sẽ chịu không nổi!”, Mục Hàn lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Vậy thì đừng trách tao không khách sáo!”, cậu Đường quát một tiếng.
Mười tên vệ sĩ bỗng chốc bao vây lấy Mục Hàn.
“Các người lên lần lượt hay là lên một lúc đây?”, Mục Hàn ngoắc tay với mười tên vệ sĩ, cười híp mắt nói: “Tôi đang vội, hay là các người lên cùng lúc đi!”
“Quá kiêu căng!”, cậu Đường hết sức căm phẫn quát lên.
Mười tên vệ sĩ cũng cảm thấy bị sỉ nhục, ùa lên trong nháy mắt.
Những đòn tấn công chằng chịt lao về phía Mục Hàn.
Không đến mười giây sau, cậu Đường đã trợn tròn mắt kinh ngạc.
Toàn bộ mười tên vệ sĩ ngã xuống đất, tay ôm bụng, rên rỉ đau đớn.
Mục Hàn lại không hề bị thương, khẽ phủi tay nói: “Chỉ có mấy chiêu mèo cào này mà định đánh ngã tôi sao?”
Mục Hàn bước từng bước về phía cậu Đường.
Thấy Mục Hàn càng lúc càng đến gần, cậu Đường hơi sợ hãi: “Mày định làm gì?”
“Bây giờ tôi cho anh một cơ hội, quỳ xuống xin lỗi tôi, tôi sẽ tha cho anh một mạng”, mặc dù giọng nói của Mục Hàn rất bình tĩnh, nhưng cậu Đường không dám nghi ngờ, Mục Hàn chắc chắn sẽ ra tay giết hắn thật.
Dù sao thì Mục Hàn đã giết chết hai người nước ngoài Davids và Lewis mà không hề chớp mắt lấy một cái.
Tên bạo lực này thực sự chỉ là một công nhân chuyển nhà thôi sao?
Cậu Đường toát mồ hôi lạnh đầy trán.
Đường đường là cháu trai của Đường Bắc Sơn – người giàu nhất Sở Bắc mà phải quỳ xuống xin lỗi người khác, chuyện này đồn ra ngoài thì quả là một sự sỉ nhục to lớn đối với nhà họ Đường ở Sở Bắc.
Trong lòng cậu Đường đang tranh đấu mãnh liệt.
“Cơ hội chỉ có một, tôi đếm đến ba, nếu anh còn không quỳ thì tôi xin lỗi rồi”, Mục Hàn nhếch mép, bắt đầu đếm: “Một, hai…”
Khi Mục Hàn đếm đến ba, cậu Đường lập tức quỳ thụp xuống đất, ngay trước mặt Mục Hàn.
“Xin lỗi, tôi sai rồi!”, vẻ mặt cậu Đường tràn đầy nhục nhã, nói với Mục Hàn ngay trước mặt các vệ sĩ: “Tôi xin lỗi anh!”
“Nói to một chút, tôi không nghe rõ!”, Mục Hàn đặt tay lên tai, tạo thành hình cái loa.
“Xin lỗi, tôi sai rồi!”
“Bây giờ tôi xin lỗi anh!”
Cậu Đường cố nuốt nước mắt chực rơi, nâng cao giọng nói.
“Không tồi!”, Mục Hàn hài lòng gật đầu, nói: “Đây mới đúng là thái độ xin lỗi!”
“Tốt lắm, tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh!”
“Cứ thế đi!”
“Tôi còn có việc, đi trước đây!”
Sau khi Mục Hàn rời đi, cậu Đường ngửa cổ lên trời hét lớn, nước mắt nhục nhã thoáng chốc tuôn ra khỏi viền mắt.
“A!”
Hắn nhìn lướt qua mấy chục tên vệ sĩ, đám vệ sĩ đều cúi đầu, tránh né ánh mắt của cậu Đường.
Khi quay trở lại nhà họ Đường.
Cậu Đường lại càng tức giận quăng hết đồ điện trong nhà, Đường Bắc Sơn và Đường Yên Nhiên cũng nghe thấy.
“Chuyện gì thế?”, Đường Bắc Sơn vội hỏi.
Sau đó cậu Đường kể lại toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra cho Đường Bắc Sơn nghe.
“Đúng là không coi nhà họ Đường chúng ta ra gì!”, Đường Bắc Sơn nghe xong, tức tối đấm mạnh xuống bàn trà.
“Ông nội! Chúng ta nhất định phải cho tên đó biết mặt!”, Đường Yên Nhiên nói: “Trước kia, tên đó ỷ vào việc cứu ông nội một mạng mà nổi lòng tham, mưu đồ đòi lấy của nhà họ Đường chúng ta một tỷ tệ. Bây giờ thấy chúng ta đã trả ơn anh ta xong, anh ta lại tạo ra một cái cớ, nghĩ trăm phương ngàn kế để hưởng lợi từ nhà họ Đường chúng ta”.
“Lại còn sỉ nhục anh trước mặt mọi người, thù này nhất định phải báo!”
“Yên Nhiên, cháu nói đúng!”, Đường Bắc Sơn gật đầu đáp: “Có lẽ trước kia ông hiền lành quá mới để cho tên khốn đó không biết kiêng nể gì! Ông nghe nói vợ của cậu ta vừa thành lập công ty mới, hiện đang hợp tác với tập đoàn Tam Hưng, ông sẽ không để cậu ta được như ý!”
“Bây giờ ông sẽ gọi điện cho tổng giám đốc tập đoàn Tam Hưng, bảo ông ta hủy bỏ hợp tác với tập đoàn Nhã Hiên!”