Mục lục
Điện chủ ở rể Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Được", Lâm Nhã Hiên gật đầu.

Cô vẫn khá yên tâm về Lăng Sở Sở.

Thế là Lâm Nhã Hiên dẫn theo mấy quản lý cấp cao của tập đoàn Thiên Thành, lái ba chiếc xe, lập thành một đoàn xe nhỏ, tiến về phía địa điểm đấu thầu.

Ở một diễn biến khác.

Cửa tập đoàn Phi Long.

Phương Viên rất kín đáo rời đi bằng cửa sau, đổi mấy chiếc xe, cũng tiến về phía địa điểm đấu thầu.

Đây chính là sắp xếp của Lâm Nhã Hiên.

Một mặt, Lâm Nhã Hiên gióng trống khua chiêng, để tất cả mọi người đều biết cô muốn đến chỗ đấu thầu.

Mặt khác, Phương Viên lại thần không biết quỷ không hay, lén lút đến đó.

Như vậy thì cho dù Lâm Nhã Hiên gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn giữa đường, thì cũng vẫn đảm bảo tập đoàn Thiên Thành và tập đoàn Phi Long có ít nhất một người có mặt đúng giờ ở địa điểm đấu thầu.

Xe của Lâm Nhã Hiên nhanh chóng lái vào nội thành.

Xe và người ở trên đường bắt đầu đông hơn.

Nhưng không gây ảnh hưởng gì đến việc đi lại của Lâm Nhã Hiên.

Cô ngồi ở ghế sau, thần kinh căng thẳng, vô cùng lo lắng.

Trước khi đến được điểm đấu giá, Lâm Nhã Hiên cứ cảm thấy không được yên tâm.

Cô lờ mờ cảm giác, dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra.

"Sở Sở, để ý xung quanh một chút nhé", Lâm Nhã Hiên dặn dò: "Lúc này tuy không phải thời gian cao điểm, nhưng tuyệt đối không được sơ suất".

"Tổng giám đốc Lâm, cô yên tâm đi", Lăng Sở Sở nói: "Cô đừng căng thẳng quá".

"Con đường này ngày nào chúng ta cũng phải đi mấy lần, chắc chắn sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì đâu".

"Rầm!", ai ngờ Lăng Sở Sở vừa dứt lời, liền có một tiếng động lớn vang lên.

Hóa ra một chiếc xe tập lái đời cổ lái từ chỗ rẽ bên phải ra, tốc độ rất nhanh, đâm thẳng vào chiếc đầu tiên của đoàn xe.

Phía sau bỗng vang lên tiếng phanh xe chói tai.

Lăng Sở Sở cũng nhanh chóng phanh lại.

Do quán tính, cơ thể Lâm Nhã Hiên cũng lao về phía trước, suýt nữa thì bị va đầu.

"Tổng giám đốc Lâm, cô không sao chứ?", Lăng Sở Sở vội vàng hỏi.

"Tôi không sao", Lâm Nhã Hiên nhíu mày đáp: "Phía trước xảy ra chuyện gì vậy?"

"Tổng giám đốc Lâm, là một chiếc xe tập lái đời cổ đâm vào xe của chúng ta", Lăng Sở Sở hơi nghi hoặc nói: "Vừa nãy rõ ràng tốc độ của nó rất chậm, tại sao đến trước đầu xe của chúng ta lại đột nhiên phóng như bay tới vậy?"

"Đây chắc chắn là thủ đoạn của Thịnh Uy Khống Cổ", sắc mặt Lâm Nhã Hiên nghiêm túc nói: "Bất kể thế nào thì bây giờ cũng phải nhanh chóng xuống xe xem có ai bị thương hay không".

"Vâng", Lăng Sở Sở lập tức xuống xe, chạy qua kiểm tra.

"Tổng giám đốc Lâm, đó là một ông lão", Lăng Sở Sở nhanh chóng báo cáo với Lâm Nhã Hiên: "Đối phương đã không còn thở, chắc là chết rồi ạ".

"Sao cơ?", Lâm Nhã Hiên không khỏi kinh hãi: "Chết rồi sao?"

Nếu xảy ra tai nạn liên quan đến mạng người thì chắc chắn là không đi được rồi.

"Tổng giám đốc Lâm, hay là cô đi trước đi, chỗ này để tôi xử lý cho", Lăng Sở Sở đề nghị.

Chỉ có điều, Lăng Sở Sở vừa nói xong, lập tức có rất nhiều người ở bên kia đường ùa tới, vây chặt đoàn xe của Lâm Nhã Hiên lại.

"Đâm chết người rồi! Đâm chết người rồi!"

"Đừng để bọn họ chạy mất!"

Hiển nhiên những người này đã mai phục sẵn, chỉ chờ thời cơ này để xuất hiện.

Lăng Sở Sở nhìn xung quanh, không hề phát hiện ra camera của nhà nước, trong lòng thầm kêu hỏng bét.

Không có bất cứ chứng cứ gì, sập bẫy của đối phương, chỉ sợ không giải thích được.

"Xin mọi người hãy yên tâm", để xoa dịu tâm trạng của đám người này, Lâm Nhã Hiên lập tức tỏ thái độ: "Tôi không đi đâu cả, tôi sẽ ở lại đây, giải quyết tai nạn giao thông này".

Tuy cái chết của đối phương là bẫy của Thịnh Uy Khống Cổ.

Nhưng dù sao cũng là một mạng người, lại dính líu tới cô nữa.

Lâm Nhã Hiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Cũng may đã sắp xếp từ trước, bảo Phương Viên cũng đến điểm đấu thầu.

Đúng lúc Lâm Nhã Hiên gặp chuyện, Phương Viên đang ngồi trong một chiếc Mercedes, đi đường vòng đến điểm đấu thầu.

Bởi vì đi đường vòng, nên là con đường vắng người.

Sẽ không ai ngờ Phương Viên lại đi đường này.

Sau khi biết tin Lâm Nhã Hiên gặp chuyện, Phương Viên không khỏi sốt ruột, thúc giục tài xế: "Lái nhanh nữa đi".

Ai ngờ Phương Viên mới nói xong.

Nhưng bọn họ lại không dám phản bác.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, uy danh của Thịnh Uy Khống Cổ đã lan khắp Đông Hải.

Bên ngoài đều đồn rằng đằng sau Thịnh Uy Khống Cổ là nhà họ Mục ở thủ đô, một gia tộc có tai mắt thông thiên.

Đứng trước nhà họ Mục ở thủ đô, thì nhà Mộ Dung - gia tộc đứng đầu vương tộc Đông Hải, chỉ là một con kiến mà thôi.
Biết sự lợi hại của Thịnh Uy Khống Cổ, người phụ trách của mấy công ty kia đều đứng ngoài cửa, không dám vào trong nữa.

Bọn họ nhỏ giọng bàn bạc, sau đó lặng lẽ rời đi.

Thấy những người này bỏ về, Mục Diệp không khỏi nhếch mép nở nụ cười kiêu ngạo.

Sau đó hỏi Dương Tử Yên: "Đúng rồi, cô giải quyết chuyện thế nào rồi?"

"Tổng giám đốc yên tâm đi", Dương Tử Yên tự tin nói: "Tôi đã đặt cái bẫy vô cùng tỉ mỉ, đảm bảo Lâm Nhã Hiên không thể đến được".

Mục Diệp gật đầu, dặn dò: "Xử lý sạch sẽ mấy cái đuôi chưa?"

"Tổng giám đốc, tôi làm việc thì ông cứ yên tâm đi", Dương Tử Yên cười đáp: "Người tôi phái đi đều làm việc rất gọn gàng sạch sẽ, cho dù Lâm Nhã Hiên biết là chúng ta bày mưu tính kế, thì cô ta cũng không có bất cứ chứng cứ nào tố cáo chúng ta".

"Ngoài ra, Lâm Nhã Hiên tưởng là phái bạn thân cô ta là Phương Viên xuất phát từ một con đường kín đáo là có thể giấu giếm che mắt. Cô ta đâu biết nhất cử nhất động của bọn họ đều nằm trong lòng bàn tay chúng ta chứ".

"Đại hội đấu thầu hôm nay, Thịnh Uy Khống Cổ chúng ta chắc chắn sẽ thắng".

"Tốt lắm", lúc này Mục Diệp mới yên tâm, không khỏi khen ngợi: "Không hổ là trợ lý đắc lực của tôi, làm việc rất hiệu quả. Chờ sau khi thôn tính được tập đoàn Phi Long, nhất định tôi sẽ giới thiệu cô với cậu chủ Mục Sảng".

"Cảm ơn tổng giám đốc cất nhắc ạ", Dương Tử Yên mừng phát điên.

Dường như cô ta đã nhìn thấy mình bước chân vào được nhà họ Mục ở thủ đô rồi.

Đúng lúc này, người phụ trách phía dự án là Lý Cảnh Long bước ra.

Thấy chỉ có người của Thịnh Uy Khống Cổ, hắn liền nói: "Các vị, tôi vừa nhận được tin, cô Lâm Nhã Hiên của tập đoàn Thiên Thành, và cô Phương Viên của tập đoàn Phi Long đều gặp chuyện đột xuất, sợ là không đến kịp để tham gia đại hội đấu thầu".

"Ồ, cũng đến lúc rồi đó", Mục Diệp cố ý giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ, hơi tiếc nuối nói: "Tôi cũng mong tập đoàn Thiên Thành và tập đoàn Phi Long có thể đến".

"Nếu không, Thịnh Uy Khống Cổ không có đối thủ, chẳng phải cô đơn lắm sao?"

"Giám đốc Mục, chúng ta đừng chờ nữa", Lý Cảnh Long nói: "Người không có quan niệm đúng giờ thì cũng không xứng lấy được dự án trăm tỷ tệ này".

Mục Diệp và Dương Tử Yên nhìn nhau mỉm cười.

Tại sao Lâm Nhã Hiên và Phương Viên không thể đến, Lý Cảnh Long không biết nguyên nhân, nhưng Mục Diệp và Dương Tử Yên thì biết rõ mồn một.

"Được", Mục Diệp ra vẻ nói: "Vậy thì chúng ta không chờ nữa, vào thôi".

"Ầm ầm".

Đúng lúc mấy người chuẩn bị vào trong, thì trên trời bỗng vang lên tiếng vô cùng lớn.

"Mau nhìn kìa!", Dương Tử Yên là người đầu tiên phát hiện ra sự khác lạ, giơ tay ra chỉ bầu trời gần đó, kinh ngạc kêu lên: "Tổng giám đốc, có máy bay trực thăng đến kìa".

Mục Diệp ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một chiếc máy bay trực thăng phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.

Nhất là trên thân máy bay còn in bốn chữ lớn: tập đoàn Phi Long.

Càng khiến Mục Diệp biến sắc: "Người của tập đoàn Phi Long?"

Ông ta bỗng quay đầu lại nhìn Dương Tử Yên, tức giận mắng: "Dương Tử Yên, cô nói cho tôi biết, chuyện này là thế nào?"

"Tổng giám đốc, tôi cũng không biết, không ngờ tập đoàn Phi Long còn có máy bay trực thăng", Dương Tử Yên sắp khóc tới nơi.

Trăm mưu nghìn kế, không ngờ tập đoàn Phi Long lại có trực thăng.

Như vậy, cho dù Thịnh Uy Khống Cổ chặn tất cả các con đường, thì tập đoàn Phi Long vẫn có thể đến từ trên không.

Đúng lúc Mục Diệp và Dương Tử Yên đang sững sờ, thì máy bay trực thăng đã bắt đầu hạ cánh.

Tiếng cánh quạt xoay tròn ngày càng lớn.

Sóng khí tạt đến, khiến đám người Mục Diệp và Dương Tử Yên cong mông lên tháo chạy, sợ bị thương đến mình, không còn chút dáng vẻ thân phận cao quý như ngày thường.

Sau khi máy bay hạ cánh, Chúc Long và Mục Hàn lần lượt bước xuống.

Mục Hàn bước tới trước mặt đám người Mục Diệp, cũng giơ cổ tay lên, khóe miệng khẽ nhếch: "Ừ, thời gian vừa khít".

Anh nhìn đám người Mục Diệp, nói đầy bá đạo: "Các ông không cần vào trong đâu".

"Anh nói cái gì?", Dương Tử Yên lập tức bất mãn kêu lên.

"Tôi nói lại lần nữa", Mục Hàn liếc nhìn Dương Tử Yên, lạnh lùng nói: "Tất cả các người đều không cần vào đâu, các người không được tham gia đại hội đấu thầu".

Mục Hàn gọi ngay cho Phương Viên, bảo cô ta tiếp tục giao dự án này cho Lâm Nhã Hiên làm.

Lúc này, đại hội đấu thầu đã kết thúc.

Lâm Nhã Hiên đã giải quyết xong vụ tai nạn giao thông do người ta cố ý gây ra, rồi tìm ngay Phương Viên.

"Sao cơ?", nghe thấy Phương Viên cũng không đến buổi đấu thầu, Lâm Nhã Hiên không khỏi rầu rĩ: "Đúng là tính toán mọi bề nhưng vẫn trắng tay".

"Đừng bi quan như thế", Phương Viên cười nói: "Thực ra đã lấy được dự án trăm tỷ tệ rồi"
“Nhận được dự án một trăm tỷ tệ rồi á?”, Lâm Nhã Hiên cảm thấy khả năng rất thấp.

Dù sao cả hai đều không đến địa điểm đấu thầu.

“Đúng vậy”, Phương Viên gật đầu:“Chúng ta không đi, nhưng ông chủ phía sau tập đoàn Phi Long lại đi, đương nhiên là nhận được dự án một trăm tỷ tệ. Hơn nữa, anh ta vừa gọi điện cho mình, đặc biệt dặn mình để lại dự án một trăm tỷ tệ cho cậu đấy".

“Thế á?”, Lâm Nhã Hiên vui mừng khôn xiết, không khỏi tự hỏi: “Phương Viên, ông chủ của tập đoàn Phi Long là ai? Mình nghĩ anh ấy rất có bản lĩnh lại còn không tiếc công sức để giúp mình, tại sao nhỉ?”

Lâm Nhã Hiên chợt nhận ra nhà họ Lâm ở Sở Dương từng nói rằng ông chủ của tập đoàn Phi Long phải lòng cô.

Tuy nhiên, Lâm Nhã Hiên đã quyết định cho dù sau này ông chủ của tập đoàn Phi Long có đe dọa cô bằng cách nào thì cô cũng sẽ không đồng ý, bởi vì trong lòng cô chỉ có Mục Hàn.

Tại sao à?

Phương Viên trong lòng phỉ báng, còn không phải là do cô là bà chủ của tập đoàn Phi Long sao?

Nhưng Phương Viên đã hứa với Mục Hàn rằng cô ta sẽ không tiết lộ danh tính của anh trước mặt Lâm Nhã Hiên.

“Có lẽ là do ông chủ phía sau của chúng mình rất xem trọng tài năng của cậu”, Phương Viên không còn cách nào khác ngoài bịa ra lý do.

“Phương Viên, cậu nói với ông chủ phía sau giúp mình, mình nhất định sẽ hoàn thành tốt dự án một trăm tỷ tệ này, sẽ không để anh ấy thất vọng!”, Lâm Nhã Hiên rất nghiêm túc nói với Phương Viên.

"Ừ, ừ", Phương Viên gật đầu: "Mình sẽ chuyển lời giúp cậu".

“Đúng rồi”, Lâm Nhã Hiên như nghĩ tới điều gì đó, tò mò hỏi Phương Viên: “Phương Viên, mình nhớ lúc trước cậu có nói nhất định phải theo đuổi được ông chủ phía sau mà. Hơn nữa, lần trước hai người còn gặp nhau ở tiệc mừng, sau lần đó, tại sao mình lại không thấy cậu nhắc gì đến chuyện này nữa?"

Phương Viên nghe xong mà dở khóc dở cười.

Chỉ biết nói thầm trong lòng, đó là chồng của cô đấy, tôi theo đuổi anh ta kiểu gì hả?

Phương Viên ngại ra mặt nên lại lôi ra một lý do khác nói: "Là thế này, ông chủ phía sau đã kết hôn, có gia đình rồi. Phương Viên mình cũng không đạo đức suy đồi đến mức đi làm kẻ thứ ba chứ?"

"Hả? Thế á?", Lâm Nhã Hiên vừa nghe xong, vẻ mặt đầy tiếc nuối, sau đó an ủi: "Phương Viên, đừng nản lòng, đàn ông tốt chất đống ra! Một cô gái có điều kiện tốt như cậu có thể tìm được người ổn hơn cả ông chủ phía sau ấy chứ".

“Ừ”, Phương Viên gật đầu.

Sau khi đi ra khỏi tập đoàn Phi Long, Lâm Nhã Hiên tràn đầy hưng phấn, lập tức đi tìm Mục Hàn.

Tất nhiên Mục Hàn biết tại sao Lâm Nhã Hiên lại vui vẻ như vậy, nhưng anh không vạch trần, chỉ giả vờ vô tình hỏi: "Nhã Hiên, em vội vàng tìm anh như vậy là có chuyện gì sao?"

“Mục Dịch, nói cho anh nghe một tin tốt, em nhận được dự án một trăm tỷ tệ rồi”, Lâm Nhã Hiên vui mừng nói.

“Thật không?”, Mục Hàn cười nói: “Tốt quá!”

“Vâng!”, Lâm Nhã Hiên gật đầu: “Em nghĩ chúng mình phải đẩy nhanh tiến độ thôi. Em vừa mới kiểm tra lịch trên đường tới đây, em nghĩ ngày mười lăm tháng sau ổn đấy, sẽ là một ngày hoàng đạo may mắn, thuận lợi, vì vậy chúng mình ấn định ngày cưới ngay hôm đấy đi!"

“Ừ!”, Mục Hàn vừa nghe thấy lời này, lập tức đồng ý: “Được đấy, anh thấy ổn”.

Dù sao thì suốt khoảng thời gian vừa rồi, Mục Hàn vẫn đang chuẩn bị phòng tân hôn.

Theo tiến độ thì cũng ổn rồi.

Hoàn toàn có thể đuổi kịp lễ cưới vào ngày mười lăm tháng sau.

“À đúng rồi, ngoài tổ chức hôn lễ, còn có một chuyện nữa”, lúc này Lâm Nhã Hiên có chút ngắc ngứ.

Mục Hàn không để ý đến hai má Lâm Nhã Hiên đỏ bừng, rất thẳng thắn hỏi: "Làm sao vậy?"

"Chuyện là... là...", Lâm Nhã Hiên cảm thấy có chút khó nói.

Điều này khiến Mục Hàn hết sức lo lắng: "Sao vậy em?"

“Chỉ là chúng mình cần phải có em bé”, Lâm Nhã Hiên cuối cùng cũng lấy hết can đảm nói: “Để đảm bảo, ngoài việc kết hôn, nếu em mang thai, cho dù là nhà họ Lâm ở Sở Dương hay nhà họ Tần ở Sở Bắc đều không thể ngăn cản chúng ta đến với nhau".

Lâm Nhã Hiên không thể hiểu nổi.

“Có lẽ họ nể mặt Phương Viên nên mới nhiệt tình như vậy”, Lâm Nhã Hiên nghĩ.

Đồng thời.

Tại nhà họ Lâm ở Sở Dương.

"Vớ vẩn quá đấy!"

Bà cụ Lâm đập mạnh tay lên bàn.
“Chuyện lớn đến mức náo loạn khắp nơi, có ai là không biết chứ? Chỉ có mỗi nhà họ Lâm ở Sở Dương chúng ta là không hay biết gì, rốt cuộc Lâm Nhã Hiên muốn làm gì?”, bà cụ Lâm tức giận nói: “Trong mắt nó còn có cái nhà này không?”

“Bà ơi, cháu thấy Lâm Nhã Hiên chưa hoàn toàn coi mình là người nhà họ Lâm ở Sở Dương đâu ạ”, Lâm Phi Yến bĩu môi: “Thế hệ sau của nhà họ Lâm Sở Dương sắp kết hôn, mà những người ruột thịt một nhà như chúng ta lại không hề biết gì".

Bà cụ Lâm im lặng trong giây lát, rồi lên tiếng hỏi Lâm Long: "Lâm Long, cháu có biết chuyện này không?"

“Bà, nghe lời bà vừa nói thì...”, Lâm Long lập tức lắc đầu: “Đến bà còn không biết, cháu là bậc con bậc cháu, quan hệ với Lâm Nhã Hiên lại không tốt lắm, làm sao cháu biết được ạ".

Bà cụ Lâm khịt mũi, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Bà sẽ gọi điện cho nhà họ Tần ở Sở Bắc hỏi thăm tình hình".

Bà cụ Lâm gọi Tần Nam và Ngô Tâm Ưu.

Bên kia cũng chết lặng.

“Hả?”, Tần Nam ngây người: “Cháu gái của tôi sắp kết hôn, tôi là ông ngoại nó mà tôi còn không biết!”

“Vậy thì để tôi hỏi lại", bà cụ Lâm lại cầm điện thoại gọi cho Lâm Lợi Cương và Tần Lệ: “Con gái anh chị sẽ kết hôn vào ngày mười lăm tháng sau, anh chị có biết không?”

“Sao cơ ạ?”, Lâm Lợi Cương và Tần Lệ cũng ngơ ngác nhìn nhau: “Nhã Hiên kết hôn với ai ạ?”

“Còn ai nữa chứ, tất nhiên là thằng Mục Hàn kia rồi". bà cụ Lâm cáu kỉnh nói: “Hai vợ chồng anh suốt ngày lêu lổng ăn chơi bên ngoài, con gái lấy chồng đến nơi rồi. Anh chị làm bố làm mẹ mà không biết một cái gì hết. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì người khác cười cho thối cả mũi!”

Lâm Lợi Cương và Tần Lệ nghe thấy lời này, bỗng dưng trán đổ cả mồ hôi lạnh.

Con gái mình sắp lấy chồng, cả thế giới đều biết, nhưng người thân thiết nhất xung quanh nó lại không biết?

Nhất là Lâm Lợi Cương và Tần Lệ, với tư cách là bố mẹ của Lâm Nhã Hiên mà họ nào có biết.

Càng nghĩ càng hoảng.

Tần Lệ vội vàng nói: "Mẹ, bọn con về ngay ạ".

Lâm Lợi Cương và Tần Lệ vẫn đang ở ngoài tỉnh, không suy nghĩ gì nữa mà lập tức mua vé máy bay ngay trong đêm, vội vã trở về Sở Dương.

Tại nhà họ Tần ở Sở Bắc, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu cũng lên đường ngay.

Tất cả mọi người đều tràn ngập sự phẫn nộ, lên án Lâm Nhã Hiên.

Lâm Lợi Cương và Tần Lệ còn bị bà cụ Lâm mắng cho không ra gì: "Anh chị nhìn cho kỹ đi, đẻ ra cái loại nghiệp chướng gì không biết nữa. Chuyện kết hôn lớn như vậy chúng tôi không biết đã đành, đến cả bố mẹ ruột là anh chị cũng không biết à?"

"Hay là con bé Lâm Nhã Hiên đó không còn ý định coi mình là người nhà họ Lâm ở Sở Dương nữa?"

Lâm Lợi Cương và Tần Lệ không hé miệng phản bác.

Lâm Lợi Cương không ngừng thở dài: "Đúng là gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh!"

“Chú, chú chỉ ở đây thở dài thì có ích gì?”, Lâm Long chế nhạo: “Chú phải nhanh chóng liên lạc với con gái ngoan của chú, để nó nói rõ ràng rốt cuộc chuyện là thế nào”.

“Ừ, mau gọi cho Lâm Nhã Hiên đi", bà cụ Lâm gật đầu.

Tần Lệ lập tức lấy điện thoại di động ra bấm số của Lâm Nhã Hiên: "A lô, con nhóc chết tiệt, nghe nói cô sắp kết hôn?"

Tần Lệ nói với giọng điệu quái gở.

“Vâng ạ", Lâm Nhã Hiên trả lời: “Con đã bàn với Mục Hàn rồi, ấn định ngày cưới vào mười lăm tháng sau. Con đang chuẩn bị thông báo cho mẹ đấy, không ngờ mẹ đã biết trước rồi”.

Bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu lập tức nghiêng người xem xét.

Sau khi đọc xong, ba người già trố mắt nhìn nhau, ai nấy đều không khỏi ngỡ ngàng.

"Cái này...", bà cụ Lâm không hít khí lạnh: "Đây là dự án một trăm tỷ tệ, giá trị của cháu bây giờ hoàn toàn vượt qua nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc!"

Chỉ riêng giá trị của Lâm Nhã Hiên đã vượt qua hai gia tộc.

Khái niệm này khiến ba người già vô cùng kinh ngạc.

“Đúng vậy, đây là thực lực của hiện tại của cháu", Lâm Nhã Hiên tự tin nói: “Thực lực của cháu đã đến mức này, lẽ nào cháu còn không có quyền quyết định hôn sự của chính mình sao?”

Bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu lập tức ngừng nói.

Bởi vì xét về thực lực, không một ai có thể sánh được với Lâm Nhã Hiên.

Thấy mọi người im lặng, Lâm Nhã Hiên tiếp tục tung ra một đòn chết người.
"Con đã có thai rồi!"

Lâm Nhã Hiên thốt ra câu nói này, chẳng khác gì ném một quả bom, khiến mặt nước yên ả nổi sóng to gió lớn.

Đám bà cụ Lâm, Tần Nam, Ngô Tâm Ưu đều tỏ vẻ kinh hãi.

Lâm Lợi Cương và Tần Lệ nhìn nhau.

"Con đã mang giọt máu của Mục Hàn rồi, mọi người không thể ngăn cản bọn con kết hôn được", Lâm Nhã Hiên tiếp tục nói.

"Đúng là nghiệp chướng", Lâm Lợi Cương không khỏi thở dài: "Sao tao lại sinh ra loại con gái không biết liêm sỉ như mày chứ?"

"Nhã Hiên, con đây là ép buộc đấy", Tần Lệ cũng quở trách: "Chiêu tiền trảm hậu tấu này làm trơn tru lắm, là Mục Hàn dạy con phải không?"

"Mẹ, mẹ đừng gắp lửa bỏ tay người", Lâm Nhã Hiên phản bác: "Con với Mục Hàn yêu nhau thật lòng, cho dù không có thai, thì cũng không ai có thể ngăn cấm bọn con kết hôn cả".

"Huống hồ bọn con đã có kết tinh của tình yêu!"

Mọi người của nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc đều chỉ lắc đầu than thở.

Nếu Lâm Nhã Hiên đã có thai, thì chắc chắn không thể ngăn cản cô được nữa.

Bọn họ chỉ có thể chấp nhận sự thật này.

"Nói đi", sau sự im lặng ngắn ngủi, bà cụ Lâm lên tiếng đầu tiên, hỏi: "Các cháu định tổ chức đám cưới thế nào?"

"Cháu đã lên kế hoạch từ lâu rồi", Mục Hàn lấy một danh sách ra đưa cho bà cụ Lâm.

Bà ta đọc xong thì gật đầu, nói: "Ừ, tốt lắm, nhìn có vẻ rất long trọng, gọi là cái gì đám cưới thế kỷ. Mục Hàn, cậu có thể làm được thật sao?"

"Cháu tin Mục Hàn", Mục Hàn còn chưa lên tiếng, Lâm Nhã Hiên đã giành trả lời trước.

"Hừ, đúng là con gái lớn không giữ được", bà cụ Lâm lườm Lâm Nhã Hiên, rồi lại nói với Mục Hàn: "Nhưng tôi có một yêu cầu, đám cưới của cô cậu long trọng như vậy, được gọi là đám cưới thế kỷ, đến lúc đó, quy cách rất cao, khách khứa rất nhiều, để tránh gây lúng túng, mẹ của Mục Hàn đừng xuất hiện ở đám cưới".

"Đúng đúng đúng, mẹ của Mục Hàn tuyệt đối không được tham gia", Tần Nam và Ngô Tâm Ưu cũng tỏ vẻ đồng ý: "Tuy chúng tôi chưa từng gặp bà ta, nhưng nghe nói bà ta làm công nhân vệ sinh đã ba mươi năm, thân phận thấp kém này mà xuất hiện ở đám cưới thì chẳng phải khiến hai nhà Lâm Tần chúng ta mất mặt sao?"

"Đâu chỉ là mất mặt, sợ là hai nhà Lâm Tần chúng ta sẽ bị người ta cười cho thối mũi", Lâm Phi Yến nói đầy chua ngoa.

Những người khác cũng nhao nhao phụ họa.

"Nhã Hiên, cháu cũng nghe thấy rồi đấy, mọi người đều có ý này", bà cụ Lâm nói với Lâm Nhã Hiên.

Lâm Nhã Hiên nghe thấy thế thì lập tức nhảy dựng lên.

Sở Vân Lệ là mẹ của Mục Hàn, là mẹ chồng của cô, không tham gia đám cưới thì còn ra thể thống gì?

Đúng lúc Lâm Nhã Hiên định phản bác lại, thì Lâm Lợi Cương đã lên tiếng: "Ngoài yêu cầu bà cụ vừa đưa ra, là bố của Nhã Hiên, con gái đi lấy chồng thì tôi cũng có mấy điều kiện với con rể".

“Được! Được! Được!", Lâm Nhã Hiên tức tối nói: "Bố, bố có những điều kiện gì thì nói luôn đi".

Lâm Lợi Cương gật đầu, đáp: "Điều kiện thứ nhất giống với trước kia, Mục Hàn phải ở rể nhà họ Lâm ở Sở Dương".

"Đương nhiên, ở rể này không phải là ở rể bình thường, Mục Hàn phải đổi họ, từ nay về sau đổi thành họ Lâm, gọi là Lâm Hàn, không gọi là Mục Hàn".

Ở rể còn phải đổi họ?

Mục Hàn không khỏi sửng sốt.

Trước kia anh ở rể nhà họ Lâm ở Sở Dương là để hoàn thành di nguyện của sư phụ, nhưng bây giờ Mục Hàn đã là đại thống soái, là người dưới một người trên vạn người của Hoa Hạ.

Bảo anh ở rể một nhà giàu bình thường, sao có thể chứ?

Ngay cả Lâm Nhã Hiên cũng cảm thấy Lâm Lợi Cương hơi quá đáng, cô bất mãn nói: "Bố, bố quá đáng rồi đấy!"

"Quá đáng?", Lâm Lợi Cương cười khẩy, sau đó nói: "Tao còn có điều kiện quá đáng hơn cơ".

"Thứ hai, sau khi ở rể nhà họ Lâm ở Sở Dương, tất cả mọi chuyện đều phải nghe theo chúng tôi sắp xếp, Mục Hàn không được có bất cứ ý kiến trái ngược nào. Chỉ cần là yêu cầu của nhà họ Lâm thì Mục Hàn phải nghe theo vô điều kiện".

Quả nhiên còn hà khắc hơn.

Lâm Nhã Hiên bất giác cắn môi.

"Thứ ba, cuộc sống của Mục Hàn phải chịu sự khống chế hoàn toàn của chúng tôi, mỗi ngày cậu ta ăn mấy bữa cơm, uống mấy ngụm nước, tiêu bao nhiêu tiền, tất cả đều do chúng tôi cung cấp".

"Thứ tư, Mục Hàn không được tham gia bất cứ việc gì của nhà họ Lâm ở Sở Dương, bao gồm cả việc đi làm ở tập đoàn Thiên Thành".

"..."

Lâm Lợi Cương đưa ra hơn hai mươi điều kiện, hơn nữa còn rất chi tiết.

Đúng! Mục Hàn chẳng có tiền đồ gì, nhưng ít nhất anh ấy đối xử với cô thật lòng, mấy lần gặp nguy hiểm, đều là Mục Hàn ra mặt cứu cô.

Chỉ dựa vào điều này thì Mục Hàn đã xứng làm chồng cô rồi.

"Con không đồng ý", Lâm Nhã Hiên tức giận nói.

"Mày câm miệng lại cho tao!", Lâm Lợi Cương mắng mỏ: "Bây giờ bọn tao đang nói chuyện với Mục Hàn, mày đừng chen vào!"

"Mục Hàn, tôi hỏi cậu, cậu có đồng ý với những điều kiện này không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK