Sau khi kết thúc cuộc gọi với Lâm Nhã Hiên, Mục Hàn suy nghĩ rồi quyết định về nhà trước xem sao.
Dường như tâm trạng của Lâm Nhã Hiên không được ổn lắm.
Mục Hàn về tới nhà, quả nhiên nhìn thấy Lâm Nhã Hiên đang bận rộn trong phòng bếp.
Là một cô chủ nhà giàu sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ trước đến nay Lâm Nhã Hiên đều nhận được sự giáo dục bậc cao, chưa bao giờ xuống bếp, sao có thể biết nấu cơm chứ.
Thấy Lâm Nhã Hiên loay hoay tự biến mình thành một con mèo lem luốc, Mục Hàn không nhịn được bật cười.
Nhất là khi Lâm Nhã Hiên giết cá, cô cầm dao phay, nhìn con cá nhảy tưng tưng trên thớt, mãi không biết bắt đầu từ đâu, còn bị con cá búng ra khỏi bồn rửa chén làm giật mình. Mục Hàn cười nói: “Nhã Hiên, cá không phải làm như vậy đâu”.
Mục Hàn đi đến bên cạnh Lâm Nhã Hiên, dùng tư thế bao bọc, vớt con cá từ trong bồn rửa chén ra, sau đó cầm tay Lâm Nhã Hiên bắt đầu hướng dẫn Lâm Nhã Hiên làm cá.
Dưới sự giúp đỡ của Mục Hàn, cuối cùng Lâm Nhã Hiên cũng làm xong con cá.
Chuyện này khiến Lâm Nhã Hiên vui vẻ không thôi.
Ngay sau đó, cô bỗng nhớ tới chuyện gì không vui, sống mũi cay cay, xoay người tựa đầu vào vai Mục Hàn rồi bật khóc hu hu.
“Vợ đừng khóc!”, Mục Hàn đưa tay vỗ nhè nhẹ sau lưng Lâm Nhã Hiên, an ủi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Mục Hàn, em mất nó rồi”, Lâm Nhã Hiên khóc thút thít nói: “Mất dự án đầu tư mười tỷ tệ rồi”.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”, Mục Hàn khẽ nhíu mày.
Lâm Nhã Hiên không nhịn nổi nữa, kể lại mọi chuyện đã xảy ra cho Mục Hàn nghe.
Mục Hàn nghe xong, tức giận mắng: “Quá đáng lắm rồi!”
“Dự án đầu tư mười tỷ tệ là anh giao cho em, đám người nhà họ Lâm dựa vào đâu mà làm ngư ông đắc lợi chứ?”
“Bỏ đi chồng à”, Lâm Nhã Hiên nói: “Dù sao cũng là người một nhà, cho bọn họ làm hay cho em làm cũng chẳng có gì khác nhau”.
“Dù em đã vụt mất mười tỷ đó nhưng sau này em vẫn còn có anh!”
“Không được!”, Mục Hàn nghiêm túc nói: “Nhã Hiên, em lương thiện quá”.
“Em xem nhà họ Lâm là người nhà, nhưng bọn họ có xem em là người nhà không?”
Lâm Nhã Hiên lập tức ngẩn ra.
Vì Mục Hàn nói rất đúng.
Nhà họ Lâm ở Sở Dương hành động giống hệt nhà họ Tần ở Sở Bắc, quả thật khiến Lâm Nhã Hiên cực kỳ thất vọng.
“Vợ, chúng ta không thể bỏ qua như vậy được”, Mục Hàn kéo tay Lâm Nhã Hiên, nói: “Em dốc hết công sức vào dự án đầu tư mười tỷ tệ này, tuyệt đối không thể dâng hai tay cho nhà họ Lâm làm bừa được”.
“Bọn họ vốn không quan tâm gì đến dự án đầu tư mà chỉ muốn ôm tiền thôi!”
“Đi, anh chở em đến nhà họ Lâm nói chuyện cho ra lẽ!”
“Ừ”, sau khi nghe Mục Hàn nói, Lâm Nhã Hiên đã có lòng tin trở lại.
Lâm Nhã Hiên càng lúc càng cảm thấy Mục Hàn là hậu thuẫn lớn nhất của cô.
Lúc này, nhà họ Lâm ở Sở Dương đang đắm chìm trong niềm vui.
Mười tỷ tệ đủ để nâng cao thực lực kinh tế của nhà họ Lâm ở Sở Dương lên rất nhiều.
Lâm Long đang định ra ngoài thì chạm mặt với Lâm Nhã Hiên đang chuẩn bị vào cửa.
“Ồ, Lâm Nhã Hiên, mày lại đến nữa à?”, Lâm Long khẽ nhếch khóe miệng: “Có phải nghĩ thông suốt rồi nên đến xin lỗi bà không?”
“Xin lỗi gì chứ?”, Lâm Nhã Hiên cũng không yếu thế: “Tôi đến để đòi lại công bằng!”
“Ồ?”, Lâm Long không khỏi ngẩn ra, nhìn thấy ngoài kia Mục Hàn đã đi theo đến đây, sắc mặt hiện vẻ khinh thường: “Thế nào? Lâm Nhã Hiên, mày tưởng mày dẫn theo thằng ở rể vô dụng Mục Hàn đến đây thì bọn tao sẽ sợ mày sao?”
Lâm Nhã Hiên nói: “Dự án đầu tư mười tỷ tệ là Mục Hàn giành về cho tôi. Điều kiện anh ấy đưa ra là tôi phải đích thân phụ trách”.
“Bây giờ các người lại cướp đoạt dự án đầu tư, đương nhiên Mục Hàn có quyền thu hồi”.
“Nói bậy!”, lúc này, giọng của bà cụ Lâm vang lên: “Mày tưởng đây là trò đùa trẻ con sao, dự án đầu tư mười tỷ tệ mà nói thu hồi là thu hồi?”
“Trong mắt bà cụ Lâm chẳng phải nó như trò chơi trẻ con hay sao”, Mục Hàn đi tới, không hề khách sáo đáp trả: “Bà là chủ một nhà, chuyện nói lời nuốt lời còn có thể làm được, huống hồ là trò đùa trẻ con?”
“Cậu!”, bà cụ Lâm tức giận chỉ tay vào Mục Hàn: “Ở đây không đến lượt cậu lên tiếng”.
“Các người ức hiếp vợ tôi, tôi có quyền nói”, Mục Hàn lại trả đũa.
“Mục Hàn, anh đúng là quá kiêu căng!”, hôm nay hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn cũng ở đây, chứng kiến không khí căng thẳng thế này lập tức muốn thể hiện trước mặt nhà họ Lâm một lần, quát mắng Mục Hàn: “Ở trước mặt bà cụ Lâm, anh có giống hậu bối chút nào không?”
Mục Hàn đã sớm tìm hiểu về lai lịch của hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn, anh khinh thường nhìn hai tên lừa đảo giang hồ này, lạnh giọng nói: “Các người là cái thá gì mà dám dạy dỗ tôi?”
“Anh nói cái gì?”
Hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn lập tức bùng nổ cơn giận.
Nhất là Trương Tùng, chuyện đám cưới với Lâm Phi Yến vốn đã chắc như đinh đóng cột.
Nếu hôm nay vì không thể hiện tốt mà mất đi sự tín nhiệm của nhà họ Lâm ở Sở Dương, thì tất nhiên chuyện đám cưới của hắn với Lâm Phi Yến cũng sẽ không thành.
“Tôi nói các anh là cái thá gì”.
Mục Hàn cười khẩy nói: “Cần tôi nói lại lần nữa không?”
“Muốn chết à!”, Trương Tùng nổi giận đùng đùng, trong nháy mắt không khống chế được cảm xúc, tung nắm đấm về phía Mục Hàn.
Mục Hàn đứng tại chỗ không động đậy.
Anh chụp được cổ tay của Trương Tùng ngay tức khắc, đẩy nhẹ một cái.
Xương cốt của Trương Tùng lập tức kêu lên răng rắc, hiển nhiên là đã gãy xương.
Cùng lúc đó, Trương Tùng thốt ra tiếng kêu thảm thiết thấu tận tâm can.
“Anh!”, Trương Khẩn thấy cũng hét lên: “Tao liều mạng với mày!”
Sau đó xông về phía Mục Hàn.
Mục Hàn chỉ khẽ nhếch khóe miệng, ngay khi Trương Khẩn xông tới, anh tát cho hắn mấy bạt tai khiến mặt hắn sưng phù.
Trương Khẩn choáng váng đầu óc, không tìm được phương hướng nữa, cuối cùng ngã nhào ra đất.
Mục Hàn đạp thẳng vào bụng Trương Khẩn.
“Láo xược!”, bà cụ Lâm nhìn thấy mà nổi trận lôi đình: “Mục Hàn, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
“Rất đơn giản”, Mục Hàn nói: “Trả lại dự án đầu tư mười tỷ tệ cho Nhã Hiên”.
“Sau đó, đám người các người phải lần lượt xin lỗi Nhã Hiên!”
“Không được!”, bà cụ Lâm lập tức từ chối.
“Nếu đã như vậy thì không còn gì để nói nữa”, Mục Hàn vừa xắn tay áo vừa cười híp mắt nói: “Tôi đã khuyên các người hết lời, nhưng các người lại không biết hối cải, xem ra tôi phải dùng vũ lực trấn áp nhà họ Lâm thôi!”
“Mục Hàn, cậu đừng tưởng cậu học được chút võ nghệ ở bên ngoài thì to gan đến đây diễu võ dương oai! Tôi nói cậu hay, nhà họ Lâm chúng tôi cũng không phải ăn chay!”
Bà cụ Lâm tràn đầy khí thế, quát lớn: “Ra đây hết cho tôi!”
Trong nháy mắt, mấy chục tên tay sai cầm gậy gỗ thô to xuất hiện, bao vây lấy Mục Hàn.
Chương 474: Trấn áp nhà họ Lâm ở Sở Dương
“Mục Hàn, cậu làm loạn ở nhà họ Lâm tôi đã là tội không thể tha thứ!”, bà cụ Lâm hung dữ nói: “Hôm nay, tôi phải trừng phạt cậu thật nặng, miễn cho cậu nghĩ rằng nhà họ Lâm chúng tôi dễ ức hiếp!”
“Bà định phạt tôi thế nào?”, Mục Hàn bĩu môi.
“Đánh gãy chân cậu, khiến cậu nửa đời sau phải ngồi xe lăn”, sắc mặt bà cụ Lâm u ám: “Cùng lắm thì nửa đời sau nhà họ Lâm chúng tôi sẽ nuôi cậu”.
“Cái gì?”, nghe bà cụ Lâm nói vậy, vẻ mặt Lâm Nhã Hiên lập tức trắng bệch.
Bà cụ Lâm đã thể hiện rõ lần này sẽ làm thật.
Lâm Nhã Hiên vội hét lên: “Bà nội, bà không thể đối xử với Mục Hàn như vậy!”
Mục Hàn lại không hề để tâm, che chắn Lâm Nhã Hiên ở sau lưng, cười nói: “Nhã Hiên, đừng cầu xin bà ta”.
“Đám người này chẳng là gì trong mắt anh!”
“Quá mức kiêu căng!”, bà cụ Lâm tức giận, phẫn nộ quát lên: “Tất cả lên hết cho tôi, đánh gãy cái chân chó của nó!”
Lâm Long và Lâm Phi Yến đều cười vui vẻ.
Trong mắt Lâm Long và Lâm Phi Yến, những tên tay sai này là lực lượng tinh nhuệ nhất của nhà họ Lâm, chắc chắn Mục Hàn không phải đối thủ.
Nhưng Lâm Long và Lâm Phi Yến không ngờ rằng mấy chục tên tay sai hàng đầu này vừa xông đến chỗ Mục Hàn, chưa đến một phút đã bị Mục Hàn đánh gục.
Kẻ nào kẻ nấy đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng đã bị thương nặng.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Long và Lâm Phi Yến lập tức trợn tròn mắt.
Ngay cả bà cụ Lâm cũng không khỏi kinh hãi.
Mục Hàn phủi tay, vẻ mặt khinh thường nói: “Chỉ vậy thôi sao?”
“Nếu các người còn tên nào lợi hại hơn thì cử ra đây hết đi, tới bao nhiêu tôi chấp bấy nhiêu!”
“Không cần nghi ngờ năng lực của tôi!”
Bà cụ Lâm tức giận đến mức không nói nên lời.
Suy cho cùng, mấy chục người này đã là những người tinh nhuệ nhất của nhà họ Lâm.
Bọn họ cũng đã thua dưới tay Mục Hàn, nhà họ Lâm ở Sở Dương không còn ai để cử ra nữa.
“Được, được, được! Mục Hàn, cậu giỏi lắm!”, bà cụ Lâm tức đến phát run: “Bây giờ hai đứa đã thể hiện oai phong xong rồi đấy, có thể đi được rồi”.
“Không được!”, có Mục Hàn chống lưng, hiện giờ Lâm Nhã Hiên tràn đầy tự tin, lập tức lên tiếng từ chối: “Bà nội, bà chưa trả lại công bằng cho cháu thì cháu sẽ không rời khỏi đây đâu”.
“Công bằng?”, bà cụ Lâm tiếp tục giả vờ: “Công bằng gì kia?”
“Chuyện mà bà đã hứa với cháu”, Lâm Nhã Hiên đáp.
“Có sao?”, bà cụ Lâm lạnh lùng hừ một tiếng, cũng bày ra bộ dạng bất đắc dĩ: “Bà đã nói với cháu lâu rồi, bà chưa bao giờ hứa với cháu điều gì cả”.
“Dự án đầu tư mười tỷ tệ thuộc về nhà họ Lâm”.
“Bà!”, Lâm Nhã Hiên vừa nghe thấy vậy thì tức giận đến mức đưa tay chỉ vào mũi bà cụ Lâm, không hề khách sáo mà nói: “Bà cụ Lâm, bà già mà không đáng kính! Vô liêm sỉ!”
Mục Hàn đứng bên cũng là bộ dạng nóng lòng ra tay.
“Làm gì đấy, làm gì đấy?”, bà cụ Lâm thấy thế, trong lòng hơi chột dạ: “Chẳng lẽ hai đứa định ra tay với bà già này hay sao?”
“Đương nhiên tôi sẽ không ra tay với bà, tránh cho người khác lại bắt thóp, nói Mục Hàn tôi ức hiếp người già”.
Khóe miệng Mục Hàn khẽ giương lên, mắt nhìn về phía hai người Trương Khẩn và Trương Tùng: “Nhưng tôi nghe nói hai người này sắp trở thành con rể của nhà họ Lâm, tôi tin hai anh em họ sẽ không ngại hi sinh cho người nhà họ Lâm đâu nhỉ”.
Trương Tùng vừa mới bị gãy xương tay, thấy Mục Hàn lại nhắm vào hai anh em họ thì phát hoảng: “Anh… anh định làm gì?”
“Chẳng làm gì cả”, Mục Hàn cười nói: “Chỉ là muốn cho hai anh em các người nếm thử cảm giác thế nào gọi là sống không bằng chết”.
Anh vừa nói xong thì nghe rắc một tiếng.
Trương Tùng lại hét lên tiếng hét tê tâm liệt phế.
Lần này, Mục Hàn đánh gãy luôn chân của Trương Tùng.
“Trương Tùng, anh có trách thì hãy trách nhà họ Lâm, là bọn họ hại anh thành như vậy”, Mục Hàn cười híp mắt nói: “Vì đây là anh đang chịu tội thay cho nhà họ Lâm”.
“Đương nhiên, nếu nhà họ Lâm vẫn ngoan cố như trước, tôi không ngại khiến cho anh phải ngồi xe lăn cả đời đâu!”
“Bà cụ Lâm, cứu cháu!”, Trương Tùng không để ý đến thể diện gì nữa, vội vàng cầu cứu bà cụ Lâm.
Bà cụ Lâm hạ quyết tâm, nghiến răng nói: “Tôi sẽ không khuất phục vũ lực”.
“Thế sao?”, Mục Hàn lại chuyển mục tiêu sang Trương Khẩn.
Cũng là một tiếng răng rắc truyền đến, một cánh tay của Trương Khẩn đã bị đánh gãy.
Tiếng hét như lợn bị chọc tiết của Trương Khẩn vang lên.
“Vẫn không khuất phục sao?”, Mục Hàn khẽ nhếch khóe miệng, chuẩn bị đánh gãy cánh tay còn lại của Trương Khẩn.
“Khoan đã!”, lúc này Lâm Long vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Đồng thời ghé đến bên tai bà cụ Lâm, nói nhỏ: “Bà à, không thể cứ tiếp tục như vậy được!”
“Dù gì anh em nhà họ Trương cũng đến từ Đông Hải, nếu nhà họ Trương ở sau bọn họ biết được họ phải chịu nhục vì nhà họ Lâm chúng ta như vậy thì e rằng…”
Bà cụ Lâm nghe hắn nói thế, đột nhiên nghĩ tới nhà họ Lữ ở Đông Hải.
Nếu lại có đội kỵ binh tám trăm người đến bao vây diệt trừ thì nhà họ Lâm sẽ không thể nào chống đỡ nổi.
“Được rồi!”, bà cụ Lâm cân nhắc tình hình, cuối cùng đồng ý: “Mục Hàn, tôi đồng ý với cậu, dự án đầu tư mười tỷ tệ hoàn toàn thuộc về Lâm Nhã Hiên, không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Lâm chúng tôi”.
“Thế mới đúng chứ”.
“Nếu bà nói ra sớm thì anh em nhà họ Trương đã không phải chịu nỗi đau gãy xương!”
Mục Hàn cười khà khà, nói: “Chỉ đồng ý suông thì không được, dù sao chuyện cũng liên quan nhiều thứ, tôi muốn bà cụ Lâm phải viết cam kết của bà ra giấy trắng mực đen, còn phải đích thân ký tên!”
“Tôi đã từng tuổi này rồi, cậu lại không tin vào uy tín của tôi sao?”, bà cụ Lâm lập tức sửng sốt, không vui nói.
“Chính vì bà đã từng tuổi này rồi mà còn chơi kiểu giả tạo, trước mặt thế này sau lưng thế khác với Nhã Hiên, nên tôi mới cực kì không tin tưởng bà!”
Mục Hàn buồn bực nói: “Có những người rõ ràng đã nể mặt cho rồi nhưng bà ta lại không thích, tôi còn làm thế nào được?”
“Cậu!”, bà cụ Lâm lại sôi sục lửa giận.
Nhưng bà ta mau chóng được đám người Lâm Long khuyên can.
Cuối cùng bà cụ Lâm vẫn phải viết ra giấy trắng mực đen, cam kết dự án đầu tư mười tỷ tệ hoàn toàn không liên quan gì đến nhà họ Lâm ở Sở Dương, mà chỉ do một mình Lâm Nhã Hiên phụ trách.
Đồng thời, dưới sự yêu cầu của Mục Hàn, bà cụ Lâm còn xin lỗi Lâm Nhã Hiên.
Với vai trò là gia chủ của nhà họ Lâm, người có vai vế cao nhất, mà lại xin lỗi đứa cháu gái của mình trước mặt mọi người khiến bà cụ Lâm cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Sau khi Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên rời khỏi nhà họ Lâm, bà cụ Lâm suýt chút nữa thì tức giận đến mức ngất xỉu.
“Nhục nhã quá, nhục nhã quá!”
Hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn cũng mất hết thể diện ở nhà họ Lâm, không chỉ như vậy mà ngay cả tay chân cũng bị đánh gãy.
Trương Tùng và Trương Khẩn thề với trời: “Từ hôm nay trở đi, hai anh em họ Trương chúng tôi không đội trời chung với Mục Hàn!”
“Từ nay về sau, có tôi thì không có anh ta, có anh ta thì không có tôi!”
“Hai anh em họ Trương chúng tôi không trả thù này thề không làm người!”
Chương 475: Chiến tướng Vương Chung Quy
“Ư hư!”
“Sảng khoái quá!”
Sau khi rời khỏi nhà họ Lâm, Lâm Nhã Hiên cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Do tính cách của Lâm Nhã Hiên, cộng thêm việc đều là người thân trong gia đình, nên dù là nhà họ Lâm hay nhà họ Tần ở Sở Bắc hết lần này đến lần khác bắt nạt Lâm Nhã Hiên, Lâm Nhã Hiên vẫn luôn nghĩ đến tình thân và bao dung mọi thứ.
Nhưng sự nhún nhường của Lâm Nhã Hiên cũng khiến cho nhà họ Lâm và nhà họ Tần được nước lấn tới, cho rằng Lâm Nhã Hiên dễ bị bắt nạt.
Hôm nay là lần đầu tiên Lâm Nhã Hiên cứng với nhà họ Lâm.
Còn trút được một bụng tức.
Đặc biệt là bà cụ Lâm trước giờ luôn tự cao tự đại lại khuất phục trước Mục Hàn, trả lại dự án đầu tư mười tỷ cho Lâm Nhã Hiên.
“Chồng à, vừa rồi anh giỏi thật đó!”, Lâm Nhã Hiên hưng phấn khoa chân múa tay, sau đó lại hơi lo lắng nói: “Có điều anh đã đánh gãy chân tay của hai anh em Trương Tùng, Trương Khẩn, chắc sẽ không gặp phải rắc rối gì chứ?”
“Rắc rối?”, Mục Hàn cười khẩy: “Hai anh em nhà đó đáng bị như thế!”
“Đặc biệt là thằng nhãi Trương Tùng đó, vì muốn thể hiện trước mặt bà cụ mà muốn tát tai em. Anh đánh gãy chân tay của anh ta còn là nhẹ đấy”.
“Hả?”, Lâm Nhã Hiên không ngờ rằng Mục Hàn lại bảo vệ mình như vậy.
Trong lòng cô bất giác cảm thấy thật ấm áp.
Cô không kìm được mà dựa đầu vào vai Mục Hàn.
Ai nấy đều cho rằng Mục Hàn chỉ là đồ ở rể bỏ đi, mỗi ngày chỉ biết ăn bám.
Tuy nhiên, chỉ có Lâm Nhã Hiên mới biết rằng Mục Hàn luôn xuất hiện đúng lúc mỗi khi cô khó khăn nhất, cần sự giúp đỡ nhất.
Đặc biệt là lần này, Mục Hàn không ngần ngại vì mình mà gây gổ với nhà họ Lâm.
Cho dù Mục Hàn thực sự chỉ là kẻ ăn bám, không được tích sự gì thì Lâm Nhã Hiên cũng chấp nhận anh.
Một ông chồng lúc nào cũng nghĩ cho mình như vậy, Lâm Nhã Hiên cảm thấy mình nuôi anh cả đời này cũng không có vấn đề gì cả.
Lâm Nhã Hiên không trở lại biệt thự Vân Đỉnh.
Trong mấy tháng Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn rời Sở Dương đến Sở Bắc, nhà họ Lâm gần như đã chiếm giữ biệt thự Vân Đỉnh, Lâm Nhã Hiên không muốn quay về đó đối mặt với mọi người trong nhà họ Lâm nữa.
“Mục Hàn, hay là chúng ta tổ chức đám cưới sớm hơn đi?”
Lâm Nhã Hiên đề nghị với Mục Hàn.
Lúc nào nhà họ Lâm và cả nhà họ Tần cũng nghĩ ra đủ mọi cách để chia rẽ cô và Mục Hàn. Lâm Nhã Hiên sợ đêm dài lắm mộng nên muốn tổ chức hôn lễ với Mục Hàn sớm hơn.
Như vậy, nhà họ Lâm và nhà họ Tần sẽ không còn lý do gì để ngăn cản họ nữa.
“Sắp rồi!”, Mục Hàn khẽ cười nói: “Vợ à, anh đã từng nói với em rằng đám cưới mà anh muốn bù đắp cho em nhất định phải là một đám cưới thế kỷ!”
“Chỉ là vẫn còn một số điều bất ngờ quan trọng chưa thu xếp xong! Khi nào mọi thứ chuẩn bị xong, chúng ta sẽ chính thức tổ chức hôn lễ!”
“Nhưng……”
Lâm Nhã Hiên muốn nói gì đó, lại bị Mục Hàn cắt ngang: “Vợ à, anh biết em đang lo lắng điều gì, đừng lo, chỉ cần có anh ở đây, âm mưu chia rẽ chúng ta của nhà họ Lâm hay nhà họ Tần đều sẽ không thể thực hiện được”.
Thấy Mục Hàn tự tin như vậy, Lâm Nhã Hiên gật đầu: “Thôi được, em tin anh!”
Mục Hàn để Lâm Nhã Hiên ở lại tỉnh.
Anh cho sửa sang lại tòa nhà văn phòng lúc trước của tập đoàn Chu Thức và để Lâm Nhã Hiên chuyển đến đó ở.
Như vậy Lâm Nhã Hiên cũng sẽ ở tương đối gần với nơi làm việc tạm thời của tập đoàn Thiên Thành tại tỉnh. Đợi sau khi hoàn thành việc dời trụ sở của tập đoàn Thiên Thành đến tỉnh, sẽ lại chuyển địa điểm văn phòng.
Vì dù sao, trọng tâm công việc sau này của Lâm Nhã Hiên sẽ là ở tỉnh.
Lâm Nhã Hiên là một người nghiện công việc và không mấy quan tâm đến môi trường sống.
Sau khi sống ở tòa nhà văn phòng mới, cô lập tức lao vào công việc.
Ngoài hoạt động kinh doanh của tập đoàn Thiên Thành đang dần chuyển về tỉnh ra, Lâm Nhã Hiên còn có kế hoạch thực hiện dự án đầu tư mười tỷ tệ kia.
Tính cách của Lâm Nhã Hiên thuộc kiểu một khi đã cầm tiền thì nhất định phải làm việc thật tốt.
Bởi vì việc huấn luyện Đội Hổ Lang đã gần xong, nên Mục Hàn không cần thường xuyên đến đó để hướng dẫn, về cơ bản sẽ do một mình Quỳ Ngưu huấn luyện họ.
Những lúc rảnh rỗi, Mục Hàn không chỉ hỗ trợ di dời tập đoàn Thiên Thành mà còn thường xuyên quan tâm đến tiến độ xây dựng căn nhà tân hôn của mình.
Mấy ngày nay tin tức địa phương ở tỉnh liên tục thổi phồng rằng Vương Chung Quy sắp đến.
Chủ yếu trong khoảng thời gian này, khu vực biên giới lại xảy ra chuyện, tham vọng xâm phạm biên giới Hoa Hạ của nước Chiến Ưng đã bộc lộ rõ ràng. Quân đoàn 88 là đội quân thiện chiến trước đây, tổng tư lệnh của quân đoàn 88 – Vương Chung Quy cũng là một danh tướng dưới trướng đại thống soái, khiến cho quân địch phải khiếp sợ.
Lần này đến tỉnh tĩnh dưỡng vì bị thương, dưới sự tuyên truyền có chủ ý của Vương Chung Quy, dân chúng xôn xao nghị luận.
Vì dù sao Vương Chung Quy cũng là một anh hùng hào kiệt nên ai cũng muốn được gặp một lần, thắt chặt quan hệ với anh ta.
Ngoài vầng hào quang của chính bản thân Vương Chung Quy ra, quan trọng hơn, Vương Chung Quy là thuộc hạ dưới sự quản lý trực tiếp của đại thống soái, địa vị của anh ta trong lòng đại thống soái cũng gần giống như tứ đại chiến thần.
Móc nối quan hệ với Vương Chung Quy cũng đồng nghĩa với việc tiếp cận được với đại thống soái.
Ở Hoa Hạ ngày nay, chỉ cần có quan hệ với đại thống soái, tất sẽ là ‘quạ hóa phượng hoàng’.
Với sự mong đợi của người dân, cuối cùng ngày mà Vương Chung Quy đến tỉnh này cũng đã đến.
Những người nổi tiếng ở tỉnh này và cả những người thuộc tầng lớp thượng lưu ở các tỉnh, thành phố lân cận đã sớm chuẩn bị lễ đón tiếp, chỉ đợi Vương Chung Quy đến, họ sẽ lập tức mời anh ta.
Nhà họ Sở ở Đông Hải là hoạt động tích cực nhất.
Để đón Vương Chung Quy, nhà họ Sở thậm chí đã chi một khoản tiền khổng lồ, tốn mười triệu tệ để lo lót các mối quan hệ, cử người phong tỏa sân bay quốc tế của tỉnh, để khi Vương Chung Quy xuống máy bay, nhà họ Sở có thể trở thành người đầu tiên nghênh đón anh ta.
Ngoài ra, nhà họ Sở cũng đã bao trọn sơn trang Tứ Hải.
Sơn trang Tứ Hải bao quanh bởi núi và sông, khung cảnh tao nhã, phong cách cao cấp, tiêu dùng sang trọng, là nơi ở của giới thượng lưu.
Nhà họ Sở hào phóng như vậy khiến giới thượng lưu ở tỉnh tán thán không dứt.
Đặc biệt là gia chủ Sở Nhậm Hành đã đích thân từ Đông Hải đến tỉnh.
Chuẩn bị tự mình nghênh đón Vương Chung Quy.
Trước đó một ngày, Sở Nhậm Hành thậm chí còn gọi một số thành viên chủ chốt của nhà họ Sở đến, dặn đi dặn lại: “Ngày mai, lễ đón Tổng tư lệnh Vương nhất định phải thật hoành tráng!”
Sở Nhậm Hành cho rằng Vương Chung Quy đã rêu rao việc anh ta đến tỉnh dưỡng thương như vậy, mình càng tổ chức lễ tiếp đón lớn bao nhiêu thì anh ta sẽ càng vui bấy nhiêu.
Tất nhiên, cảnh tượng tiếp đón càng lớn càng cho bên ngoài thấy quan hệ của nhà họ Sở và Vương Chung Quy không hề tầm thường.
Ngày hôm sau.
Mặc dù chuyến bay của Vương Chung Quy tận mười giờ mới đến nhưng nhà họ Sở đã phong tỏa toàn bộ sân bay từ lúc sáu giờ.
Hơn nữa họ còn cử một đội chào đón ăn mặc vô cùng trang trọng.
Quy cách như thế này giống như là chào đón nguyên thủ quốc gia vậy.
Về phần những nhân vật nổi tiếng ở tỉnh này, vì e ngại thế lực của nhà họ Sở nên họ chỉ có thể chờ để tiếp đón bên ngoài sân bay.
Đúng mười giờ, chuyến bay của Vương Chung Quy hạ cánh.
Sở Nhậm Hành tràn đầy phấn khích.
Chương 476: Nhà họ Sở chúng tôi xuất hiện rồng rồi
Mặc dù Vương Chung Quy trở về quê nhà của mình với danh nghĩa là để dưỡng thương, nhưng anh ta làm như vậy mục đích là để làm tê liệt kẻ thù.
Trên thực tế, Vương Chung Quy không hề bị thương, anh ta đang rất ổn.
Để tránh bị kẻ địch nghi ngờ, lần này Vương Chung Quy đến tỉnh, nhưng chiến khu của tỉnh cũng không phái người đi tiếp đón, cho nên hầu hết những người đến gặp Vương Chung Quy đều là những gia đình giàu có của tầng lớp thượng lưu ở tỉnh.
Còn có rất nhiều người dân ngưỡng mộ Vương Chung Quy.
Khi cửa máy bay mở ra, Sở Nhậm Hành vô cùng phấn khích.
Cụ ta sắp được gặp vị chiến binh lừng danh không thua kém gì tứ đại chiến thần dưới trướng đại thống soái này rồi!
Thế lực của nhà họ Sở sắp được nâng lên một tầm cao mới!
Trong ánh nhìn của mọi người, Vương Chung Quy mặc một bộ áo dài giản dị của Hoa Hạ bước xuống thang xoắn.
Sở Nhậm Hành ngay lập tức lên chào hỏi.
Cụ ta nắm chặt tay Vương Chung Quy, nói với vẻ mặt hưng phấn: “Tổng tư lệnh Vương, từ khi cậu thông báo sẽ đến tỉnh này để tĩnh dưỡng, chúng tôi đã ngày đêm mong ngóng, cuối cùng cậu cũng đã đến rồi!”
Mặc dù Vương Chung Quy nhỏ hơn Sở Nhậm Hành hai mươi tuổi, nhưng Sở Nhậm Hành tỏ ra rất kính cẩn.
Cụ ta hoàn toàn coi Vương Chung Quy như là bề trên của mình vậy.
Chỉ thiếu nước quỳ lạy Vương Chung Quy trước mặt mọi người nữa thôi.
“Cụ là?”, mặc dù Vương Chung Quy đã điều tra rất rõ ràng trước khi anh ta đến, anh ta cũng biết thân phận của Sở Nhậm Hành, đã từng xem ảnh của Sở Nhậm Hành, nhưng Vương Chung Quy vẫn giả vờ như không biết cụ ta.
Dù gì thì hôm nay cũng là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Nên giả vờ thì vẫn phải giả vờ.
“A!”, thấy Vương Chung Quy hỏi tên mình, Sở Nhậm Hành đột nhiên lộ vẻ phấn khích, cụ ta vội đáp: “Thưa Tổng tư lệnh Vương, tôi tên là Sở Nhậm Hành, người đứng đầu gia tộc họ Sở ở Đông Hải!”
“Nhà họ Sở ở Đông Hải?”, Vương Chung Quy cười nói: “Vậy là thuộc vương tộc đó hả!”
“Không ngờ Vương Chung Quy tôi trở về quê hương tĩnh dưỡng lại làm kinh động đến vương tộc nghênh đón, thật là xấu hổ!”
“Tổng tư lệnh Vương, cậu thật khiêm tốn!”, Vương Chung Quy nói vậy khiến Sở Nhậm Hành càng thêm vui mừng, cụ ta vội nói rõ: “Cái gọi là vương tộc chẳng qua là do xã hội đánh giá mà thôi! So với Tổng tư lệnh Vương ở tiền tuyến xa xôi, vì sự an toàn của biên giới Hoa Hạ, để những người dân thường như tôi được sống ổn định, vì đánh giặc phải đem tính mạng của mình ra thì hoàn toàn không thể gộp chung vào mà nói được!”
“Tôi, Sở Nhậm Hành, xin thay mặt nhà họ Sở bày tỏ lòng kính trọng cao nhất đến cậu!”
Nói rồi, Sở Nhậm Hành chào hỏi theo phong cách quân đội một cách nghiêm chỉnh.
Những gia tộc giàu có trong tỉnh ở phía sau đều rất ghen tị với nhà họ Sở nhưng đều bất lực, dù sao với thực lực của nhà họ Sở thì họ không thể dây vào được.
Vương Chung Quy thấy vậy cũng nghiêm túc chào lại theo kiểu quân đội và nói: “Gia chủ nhà họ Sở, cụ khách sáo rồi! Việc bảo vệ quốc gia là chức trách của những người làm lính chúng tôi!”
“À phải rồi, Tổng tư lệnh Vương này!”, lúc này Sở Nhậm Hành lại nói: “Để bày tỏ lòng tôn kính của nhà họ Sở chúng tôi đối với cậu, chúng tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho cậu một lá cờ hiệu bằng gấm!”
Sở Nhậm Hành nói, nháy mắt với Sở Chí Minh.
Sở Chí Minh biết ý, lập tức ra lệnh cho người kéo cờ hiệu đã chuẩn bị sẵn lên.
Vương Chung Quy nhìn lướt qua cờ hiệu, trên đó có viết bốn chữ: CHIẾN THẦN HỘ QUỐC!
Mặc dù Vương Chung Quy không được liệt vào hàng tứ đại chiến thần dưới trướng của Mục Hàn, nhưng chiến công của Vương Chung Quy không hề thua kém tứ đại chiến thần, nên anh ta cũng được Mục Hàn vô cùng tin tưởng giống như tứ đại chiến thần.
Sau một trận chiến có tính quyết định, do những đóng góp to lớn của Vương Chung Quy, Mục Hàn từng nói rằng Vương Chung Quy là một chiến thần khác bên cạnh tứ đại chiến thần của mình.
Kết quả là, quân đội dần dần lan truyền cách nói Vương Chung Quy là “chiến thần hộ quốc”.
Mặc dù nhà họ Sở tặng cờ hiệu này cho Vương Chung Quy, rõ ràng có ý lấy lòng Vương Chung Quy, nhưng công lao và tư cách của Vương Chung Quy chắc chắn có thể được coi là rất xứng đáng.
Khi Vương Chung Quy nhìn thấy nhiều phóng viên đến hiện trường, mang theo máy ảnh, ống kính to nhỏ, anh ta lập tức hiểu rằng đây hẳn là một sự sắp xếp khác của nhà họ Sở.
Nếu đổi lại là lúc bình thường, Vương Chung Quy chắc chắn sẽ tỏ vẻ khiêm tốn.
Tuy nhiên, để che mắt kẻ thù, Vương Chung Quy hào phóng đón nhận.
Mọi người trong nhà họ Sở đều rất vui mừng.
Nhìn cờ hiệu trong tay và sự hưng phấn của nhà họ Sở, Vương Chung Quy không khỏi lắc đầu: “Nếu nhà họ Sở có chút đầu óc, thì không nên phô trương như vậy, đến đây bợ đỡ mình”.
“Nhà họ Sở có bảo vật trấn giữ núi non đó!”
Vương Chung Quy cũng đã điều tra rõ về mối quan hệ của nhà họ Sở và Mục Hàn.
Điều khiến Vương Chung Quy khó hiểu là với thực lực của nhà họ Sở, hoàn toàn có thể phát hiện ra thân phận của Mục Hàn không tầm thường thông qua một số manh mối.
Nhưng thay vì cung phụng Mục Hàn, nhà họ Sở lại có một mối quan hệ vô cùng tệ hại với anh.
Không đi nịnh bợ đại thống soái dưới một người trên vạn người mà lại đi bợ đỡ một chiến tướng dưới trướng đại thống soái như mình?
Cách làm này quả thực không được bình thường.
Vương Chung Quy chỉ có thể thầm nói rằng nhà họ Sở vô cùng ngu ngốc, thực sự là sỉ nhục cái danh vương tộc.
“Tổng tư lệnh Vương, vừa rồi cậu nói nhà họ Sở chúng tôi có bảo vật trấn giữ núi non à?”
Sở Nhậm Hành tự động bỏ qua những câu trước đó của Vương Chung Quy, thay vào đó cụ ta lại nghe thấy rất rõ câu cuối cùng nên vội hỏi: “Bảo vật trấn giữ núi non mà cậu nói có phải là cháu trai thứ năm Sở Chí Toàn của tôi không?”
“Sở Chí Toàn?”, nghe thấy cái tên này, Vương Chung Quy không khỏi ngạc nhiên.
Cái tên này thật xa lạ.
Tuy nhiên, Sở Nhậm Hành đã hoàn toàn chìm đắm vào thế giới riêng của mình và nói không ngừng: “Tôi nghe nói rằng cháu trai thứ năm của tôi, Sở Chí Toàn, hiện đang phục vụ như một người lính trong quân đoàn Côn Luân, hơn nữa còn không phải là một người lính bình thường mà thuộc vào hạng ‘binh vương’”.
“Quan trọng hơn, Sở Chí Toàn còn là cánh tay phải của đại thống soái, có nhiệm vụ bảo vệ sự an toàn cho đại thống soái!”
“Ô hô!”
“Cái quái gì thế?”
Vương Chung Quy thực sự ngưỡng mộ sức tưởng tượng của Sở Nhậm Hành.
Quân đoàn Côn Luân là quân đoàn cảnh vệ thân cận của Mục Hàn, điều này quả đúng như vậy.
Hầu như tất cả binh vương xuất thân từ quân đoàn Côn Luân đều có thể trấn giữ một vùng.
Giống như tứ đại chiến thần, họ đều đến từ quân đoàn Côn Luân.
Nhưng tất cả những binh vương trong quân đoàn Côn Luân, Vương Chung Quy đều có thể gọi tên như đếm của báu trong nhà, và anh ta chưa bao giờ nghe nói có người lính nào tên là Sở Chí Toàn.
Càng đừng nhắc đến binh vương, trong quân đoàn Côn Luân không hề có người này.
Vậy mà Sở Nhậm Hành lại đầy vẻ kiêu ngạo thế kia, không ngừng nói Sở Chí Toàn là cánh tay đắc lực của Mục Hàn.
Như vậy không phải là nói bừa rồi sao?
Vương Chung Quy thực sự không biết bằng cách nào mà nhà họ Sở lại nghĩ ra một chuyện xa vời thực tế như vậy.
Tuy nhiên, trước mặt rất nhiều phóng viên, Vương Chung Quy vẫn phải tính đến kế hoạch che mắt quân địch, vì vậy anh ta gật đầu nói một cách cụt ngủn: “Ờ!”
Thấy Vương Chung Quy trả lời như vậy, khỏi cần nói là Sở Nhậm Hành vui đến thế nào.
Vương Chung Quy đã xác nhận, điều này cho thấy chuyện Sở Chí Toàn là binh vương trong quân đoàn Côn Luân là một sự thật sắt đá, sau này người khác sẽ không còn nghi ngờ gì nữa.
“Sở Chí Toàn chính là cánh tay đắc lực của đại thống soái!”
Sở Nhậm Hành cười rạng rỡ nói: “Nhà họ Sở chúng tôi xuất hiện rồng rồi!”