Mục lục
Điện chủ ở rể Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 688: Thỏa thuận của Sở Vân Lệ và Mục Thịnh Uy

“Từ đã!”

Đúng vào lúc Mục Sảng chuẩn bị ra lệnh tấn công thì một giọng nói vang lên ngoài cổng sơn trang.

Lúc này, Sở Vân Lệ chạy tới, nói với Mục Sảng: “Cậu Sảng, xin cậu hãy dừng tay!”

“Hử?”, Mục Sảng liếc nhìn Sở Vân Lệ, nghi ngờ hỏi: “Sở Vân Lệ, bà tới đây làm gì?”

“Tới nhặt xác cho con trai bà sao?”

Mục Sảng nói lớn tiếng, đám đàn em của hắn bật cười ha hả.

“Cậu Sảng”, Sở Vân Lệ không để ý tới lời châm biếm của Mục Sảng, chỉ vội vã nói: “Vừa nãy tôi có gọi điện cho bố cậu, bố cậu đã đồng ý bỏ qua cho Mục Hàn, cậu không thể chống lại mệnh lệnh của bố cậu được!”

Nghe thấy câu này của Sở Vân Lệ, Mục Sảng lập tức hiểu ra tại sao Mục Thịnh Uy lại muốn hắn tha cho Mục Hàn.

Hóa ra là do người phụ nữ này tác động.

Mặc dù trong lòng không thoải mái nhưng Mục Sảng vẫn gật đầu nói: “Đúng vậy, quả thật ban nãy bố tôi có gọi điện tới muốn tôi tha cho con trai bà”.

“Có điều, bà hãy nhìn cho rõ tình hình trước mắt là con trai bà không muốn rời khỏi đây”.

Sở Vân Lệ nghi hoặc nhìn sang Mục Hàn.

“Mẹ, mẹ về trước đi”, Mục Hàn nói: “Đây là ân oán giữa con và Mục Sảng”.

“Anh ta đã tha cho con, nhưng con không hề nói sẽ bỏ qua cho anh ta!”

Chuyện mà Mục Hàn đã quyết định, tuyệt đối sẽ không thay đổi.

Đặc biệt là tất cả những hành vi hôm nay của Mục Sảng, càng không thể khiến Mục Hàn bỏ qua cho hắn.

“Cái gì?”, nghe Mục Hàn nói vậy, Sở Vân Lệ lo lắng nói: “Con trai, nghe lời mẹ đừng ngang bướng. Cậu Mục Sảng đã đồng ý sẽ bỏ qua cho con rồi, con đừng gây thêm rắc rối nữa”.

Sở Vân Lệ thấy rằng Mục Sảng không ra tay với Mục Hàn đã là ban ơn lớn lắm rồi.

Bà ấy không muốn Mục Hàn lại trêu chọc Mục Sảng.

Nhưng Mục Hàn không hề dao động.

Sở Vân Lệ sợ rằng Mục Hàn bốc đồng, chủ động tấn công Mục Sảng nên sống chết ôm chặt lấy Mục Hàn, tiếp tục khuyên bảo: “Con trai à, cho dù con không muốn cũng phải vì Nhã Hiên và đứa bé trong bụng con bé!”

Vừa nhắc tới Nhã Hiên và đứa bé trong bụng, Mục Hàn không khỏi do dự.

“Được! Mẹ, con nghe lời mẹ, không so đo tính toán với anh ta nữa”, Mục Hàn thả lỏng nắm đấm, chỉ thẳng mặt Mục Sảng nói: “Mục Sảng, hôm nay coi như anh gặp may, thoát được một kiếp”.

“Nếu không phải mẹ tôi tới kịp thời, chỉ e là bây giờ anh chỉ còn cái xác khô!”

“Tranh thủ lúc tôi còn chưa thay đổi ý nghĩ, anh mau chóng cuốn gói cút khỏi tỉnh đi. Nếu không đợi tôi hối hận thì anh muốn chạy cũng không còn dễ dàng như vậy đâu”.

“Ha ha ha ha!”, nghe Mục Hàn nói vậy, Mục Sảng lại cười phá lên, nói: “Mục Hàn ơi là Mục Hàn, tao coi như đã được chứng kiến một kẻ ếch ngồi đáy giếng coi trời bằng vung rồi!”

“Mục Hàn, mày nghe rõ đây, Mục Sảng tao rời khỏi tỉnh không phải vì sợ mày, mà là nghe theo mệnh lệnh của bố tao. Mặc dù hôm nay không giết được mày, nhưng sẽ có một ngày mày rơi vào tay tao thôi!”

“Đúng rồi, không phải mày to mồm nói muốn đánh vào nhà họ Mục ở thủ đô sao? Tao đợi ngày mày đánh tới nhà họ Mục ở thủ đô đấy! Xem xem tới lúc đó mày có dám tới hay không!”

“Yên tâm đi”, Mục Hàn dửng dưng nói: “Tôi sẽ đến nhà họ Mục ở thủ đô”.

“Còn anh, anh chẳng là cái thá gì cả!”

Dứt lời, Mục Hàn giơ ngón cái ngược với Mục Sảng.

Sau đó anh cởi trói cho Mục Đường bị treo ngược trên cây xuống.

Đưa ông ấy và Sở Vân Lệ rời khỏi sơn trang.

“Đáng ghét! Quá đáng ghét!”

Sau khi Mục Hàn rời đi, Mục Sảng bừng lửa giận, đấm mạnh lên cái cây vừa treo Mục Đường.

Cành cây rơi vãi khắp nơi.

Sức lực lớn mạnh khiến thân cây bị lõm vào một mảng lớn.

Có thể thấy, thực lực của Mục Sảng cũng cực kì kinh khủng.

“Cậu chủ Sảng, cứ thế mà thả hắn đi sao?”, Mục Nam Thiên nhìn theo bóng dáng của Mục Hàn rời đi, trong lòng không cam tâm, nói: “Cơ hội ngàn năm có một mà cứ thế bị vuột mất rồi”.

Rất nhiều người ở thủ đô đã biết đến sự tồn tại của Mục Hàn.

Mục Sảng muốn giết Mục Hàn một cách quang minh chính đại là điều không thể.

Mục Hàn rời đi, chỉ e sau này cơ hội để giết như hôm nay sẽ càng ngày càng ít ỏi.

Ngược lại không phải do Mục Sảng nghĩ Mục Hàn khó đối phó, mà chủ yếu do phải cân nhắc nguyên nhân từ bên ngoài.

Dù sao buổi lễ chính thức nhậm chức gia chủ của Mục Thịnh Uy cũng sắp tới, không biết sẽ có bao nhiêu con mắt âm thầm quan sát Mục Hàn.

Một khi Mục Sảng xử lý không sạch sẽ thì đó sẽ là cái cớ cho những kẻ đang ngấp nghé vị trí gia chủ của Mục Thịnh Uy.

“Không để cậu ta đi thì làm thế nào được nữa?”, Mục Hàn bực bội hừ một tiếng, không vui nói: “Đó là mệnh lệnh của bố tôi, tôi dám không nghe theo sao?”

“Ấp ủ kế hoạch lâu như vậy mà bị một mụ đàn bà phá hỏng, thật đáng tiếc!”

Trong lòng Mục Sảng cực kì phiền muộn.

Có điều, hắn vẫn nghe theo mệnh lệnh của Mục Thịnh Uy, rời khỏi sơn trang, quay về thủ đô ngay trong đêm.

Sau khi nhận được tin tức Mục Sảng quay về thủ đô, Mục Thịnh Uy gọi cho Sở Vân Lệ, nói: “Sở Vân Lệ, yêu cầu của bà tôi đã làm được”.

“Bây giờ đến lượt bà thực hiện lời hứa rồi”.

“Tôi biết rồi”, Sở Vân Lệ gật đầu, gương mặt xem thường cái chết, nói: “Ông yên tâm đi, sáng sớm ngày mai tôi sẽ lên đường tới thủ đô”.

“Tôi không đợi được tới ngày mai”, Mục Thịnh Uy lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Đêm nay bà đi luôn đi”.

“Mười hai giờ đêm nay, bà ra bến xe của tỉnh, tôi sẽ sắp xếp người đến đón bà”.

Vì tránh đêm dài lắm mộng, Mục Thịnh Uy không thể chờ đợi dù chỉ một phút.

Suy cho cùng, Sở Vân Lệ đang nắm giữ bí mật của ông ta, khiến ông ta như ngồi trên đống lửa.

Mười hai giờ đêm hôm đó, trong khi mọi người đang say giấc thì Sở Vân Lệ lặng lẽ rời đi.

Bà ấy gặp người mà Mục Thịnh Uy cử tới ở bến xe của tỉnh.

Sau đó ngồi lên một chiếc xe đi tới thủ đô.



“Mục Hàn, anh thấy mẹ đâu không?”

Sáng ngày hôm sau, Lâm Nhã Hiên tỉnh dậy, thấy trong phòng bếp chỉ có cô Vương, không thấy bóng dáng của Sở Vân Lệ đâu cả, cô đi tìm xung quanh một lượt nhưng cũng không tìm thấy.

Thế là cô lập tức đi tìm Mục Hàn.

Mục Hàn tìm một vòng cũng không thấy Sở Vân Lệ.

Anh gọi cho bà ấy thì điện thoại đã bị tắt nguồn.

Sau đó anh hỏi nhà họ Sở ở Đông Hải cũng không có tin tức của bà ấy.

“Thật kì lạ, mẹ đi đâu rồi chứ?”, Lâm Nhã Hiên lo lắng nói.

Mục Hàn đột nhiên nghĩ tới sự việc ngày hôm qua.

Mục Sảng nhận được điện thoại của Mục Thịnh Uy sau đó quyết định không đối phó với anh nữa.

Mà Sở Vân Lệ cũng đúng lúc xuất hiện tại sơn trang.

Tất cả những điều này, đều cho thấy Sở Vân Lệ nhất định là đã có thỏa thuận gì đó với Mục Thịnh Uy.

Bây giờ Sở Vân Lệ chắc chắn đã đi thực hiện thỏa thuận đó.

“Không hay rồi, có thể mẹ đang gặp nguy hiểm…”

Mục Hàn không khỏi cau chặt mày.
Chương 689: Mục Hàn và Mục Sảng ai giỏi hơn

“Sao thế?”, Lâm Nhã Hiên thấy vậy bèn hỏi: “Chồng à, anh đang nghĩ gì vậy?”

Mục Hàn kể lại sự việc tối ngày hôm qua cho Lâm Nhã Hiên nghe.

Lâm Nhã Hiên nghe xong, cũng vội vàng đứng bật dậy: “Nếu mẹ rơi vào tay đám người nhà họ Mục ở thủ đô thì bọn họ nhất định sẽ không tha cho bà ấy”.

Vào đúng lúc này, cô Vương tìm thấy một tờ giấy.

Trên đó có nét chữ của Sở Vân Lệ: Mục Hàn, Nhã Hiên, khi hai con nhìn thấy lá thư này thì chắc sẽ đoán được mẹ đã đi đến nơi nào rồi. Nhưng các con yên tâm, mẹ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.

“Sao có thể không xảy ra chuyện gì được chứ?”, Mục Hàn gầm lên: “Nhất định là Mục Thịnh Uy, ông ta lợi dụng chuyện này để mẹ phải chịu khuất phục!”

“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”, Lâm Nhã Hiên hỏi.

Nghĩ tới đứa bé trong bụng của Lâm Nhã Hiên, không thể để cô chịu nhiều kích động, nên Mục Hàn nghĩ ngợi rồi nói: “Nhã Hiên, em yên tâm ở nhà dưỡng thai, còn chuyện của mẹ, cứ để anh lo”.

“Vâng”, Lâm Nhã Hiên gật đầu.

Sau khi biết Mục Hàn là ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long, Lâm Nhã Hiên rất tin tưởng về năng lực của anh.

Mục Hàn lập tức gọi bốn vị chiến thần đến, bàn bạc đối kế sách để cứu Sở Vân Lệ.

Trong khi Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên lo lắng không thôi, thì Sở Vân Lệ lúc này đã đứng trước mặt Mục Thịnh Uy.

Gần ba mươi năm, đôi tình nhân đã từng gắn bó như keo sơn lần đầu gặp lại nhau.

Bây giờ, Mục Thịnh Uy với tư cách là gia chủ của nhà họ Mục ở thủ đô, thế gia hàng đầu của Hoa Hạ, chức cao vọng trọng, uy thế lẫy lừng.

Đặc biệt là sau khi gia nhập vào thế giới quyền lực và có địa vị lớn mạnh, Mục Thịnh Uy mặc dù đã ở độ tuổi trung niên nhưng sự hấp dẫn nam tính và khí chất mạnh mẽ trên người ông ta càng ngày càng lớn.

Sở Vân Lệ thì ngược lại, bà ấy từng là một cô gái xinh đẹp của nhà họ Sở ở Đông Hải, sau ba mươi năm, giờ đã không còn tươi trẻ như ngày xưa, trái lại còn mang dáng vẻ khốn khổ cô quạnh.

Nhất là căn bệnh mà bà ấy mắc phải năm đó càng khiến Sở Vân Lệ trông càng gầy gò mỏng manh như tờ giấy.

Tựa như một bà lão gần đất xa trời.

Hai người đứng cạnh nhau càng thể hiện sự đối lập.

Ai mà ngờ tới hai người này đã từng có một tình yêu khắc cốt ghi tâm chứ?

Bà ấy gần như đã mất đi chính mình, còn Mục Thịnh Uy lại sống một cuộc sống ngày càng thoải mái nhàn nhã.

Nghĩ tới đây, Sở Vân Lệ lập tức cảm thấy rối rắm.

“Ha ha ha ha!”

Lúc này, Mục Thịnh Uy cười phá lên.

Sở Vân Lệ hoang mang hỏi: “Ông cười cái gì?”

“Tôi đang cười,” Mục Thịnh Uy nhếch mép: “Năm xưa sao tôi lại bị người như bà mê hoặc, mắt tôi đúng là mù mà!”

“Bà nhìn xem bộ dạng bà bây giờ đi, có điểm nào xứng với tôi chứ?”

“Tôi thật may mắn, may mắn vì đã rời khỏi bà. Nếu không bây giờ hàng ngày tôi chỉ có thể ở bên cạnh một kẻ già cỗi như bà, bỏ cả sự nghiệp gia tộc lớn sau lưng!”

“Cựu gia chủ nói rất đúng, năm đó tôi trẻ người non dạ, làm việc gì cũng lý tưởng hóa lên quá mức!”

“So với người vợ hiện giờ của tôi là Phụng Cầu Hoàng thì bà có điểm nào hơn được bà ấy chứ?”

“Nực cười là bà còn muốn gả vào nhà họ Mục ở thủ đô, bà cũng không tự soi lại bản thân mình xem, bà cho rằng bà xứng sao?”

Mục Thịnh Uy trắng trợn chế nhạo Sở Vân Lệ.

Bà ấy không khỏi hổ thẹn cúi thấp đầu xuống.

Mặc dù Sở Vân Lệ chưa từng nhìn thấy Phụng Cầu Hoàng, nhưng từ cách nói của Mục Thịnh Uy, nhất định Phụng Cầu Hoàng là một người tài sắc vẹn toàn.

Tuy nhiên Mục Thịnh Uy đã quên.

Nếu không phải ông ta đối xử tàn nhẫn với Sở Vân Lệ thì bây giờ có lẽ bà ấy còn tỏa sáng hơn cả Phụng Cầu Hoàng!

Người phụ nữ như bông hoa chưa nở, cứ thế bị Mục Thịnh Uy hủy hoại.

Mà trái lại Mục Thịnh Uy còn chê bà ấy là hoa đã héo tàn.

“Tôi đúng là không xứng”, lần này gặp lại Mục Thịnh Uy, Sở Vân Lệ rất tự ti.

Dù sao thì ba mươi năm qua, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng lớn.

Ông ta là gia chủ của gia tộc lớn số một Hoa Hạ, phóng khoáng khỏe mạnh.

Còn Sở Vân Lệ thì sao?

Chỉ là một người phụ nữ lớn tuổi chẳng có bất cứ thứ gì khác.

“Sở Vân Lệ, bà đừng cho rằng, gần ba mươi năm gặp lại thì tôi sẽ có suy nghĩ gì với bà. Giờ tôi thấy bà mà tôi còn buồn nôn đây này”.

Mục Thịnh Uy tỏ thái độ xa cách nói: “Bà cũng đừng mong tôi sẽ nối lại tình xưa với bà, để bà bước chân vào nhà họ Mục ở thủ đô”.

“Đúng, tôi đã nắm giữ quyền hành nhà họ Mục ở thủ đô rồi, đang đứng trên đỉnh cao của quyền lực”.

“Nhưng bà bây giờ so với người vợ hiện tại của tôi là Phụng Cầu Hoàng như chim sẻ so với phượng hoàng”.

“Cũng chỉ có người phụ nữ như Phụng Cầu Hoàng mới xứng đáng là bà chủ của thế gia hàng đầu Hoa Hạ!”

Từng câu nói của Mục Thịnh Uy như kim châm đâm sâu vào lòng của Sở Vân Lệ.

Bà ấy nhớ lại Mục Thịnh Uy năm xưa yêu đương mặn nồng, suốt ngày anh anh em em, nói những lời ngon tiếng ngọt với bà ấy. Hôm nay bà ấy mới nhìn thấu được, hóa ra những lời đó chỉ toàn là lời sáo rỗng.

Để hoàn toàn khiêu khích tâm trạng của Sở Vân Lệ, Mục Thịnh Uy càng nói càng hăng: “Bà nói xem tôi năm xưa tuấn tú phong độ, đẹp trai ngời ngời, sao mắt lại bị mù mà thích người phụ nữ như bà nhỉ?”

Sở Vân Lệ không khỏi chấn động.

“Quả nhiên, cựu gia chủ nói đúng, tôi và bà hoàn toàn không môn đăng hộ đối, chỉ một gia tộc nhỏ bé ở Đông Hải sao có thể xứng với dòng máu cao quý của nhà họ Mục ở thủ đô được chứ?”

Mục Thịnh Uy nói tiếp: “Không chỉ bà không xứng, mà ngay cả thằng con trai của bà cũng không xứng”.

“Nhìn cho rõ đi, mở mắt ra mà nhìn con trai Mục Sảng của tôi và Phụng Cầu Hoàng kia kìa, trước mặt nó, Mục Hàn chả là cái đinh gì!”

“Không!”, Sở Vân Lệ phản kháng nói: “Con trai tôi rất xuất sắc!”

Đối với Sở Vân Lệ, hạ thấp bà thế nào cũng được.

Nhưng không được hạ thấp Mục Hàn!

“Xuất sắc?”, Mục Thịnh Uy bật cười, “Một ông chủ của tập đoàn Phi Long bé xíu mà là rất xuất sắc sao?”

“Cho dù năm mươi gia tộc ở Đông Hải đều nghe theo chỉ thị của nó thì đã làm sao?”

“Tôi nói cho bà biết, trước mặt Mục Sảng, tất cả những thành tựu của Mục Hàn chả là cái thá gì hết!”

Mục Thịnh Uy chỉ tay lên những bức ảnh và giấy chứng nhận trên tường, kiêu ngạo nói: “Bà nhìn cho kĩ đi, đây đều là nhân chứng cho thành tựu của Sảng Nhi”.

“Bức ảnh đầu tiên là ngày nó mười tám tuổi, nữ vương của nước Tự Kỳ đã chụp với nó!”

“Bức ảnh thứ hai là lễ trao bằng cấp xuất sắc cho Sảng nhi của một trường đại học danh tiếng của bốn nước, khi đó bốn vị hiệu trưởng của bốn trường đại học danh tiếng đều tham dự”

“Nhìn mấy giấy chứng nhận kia đi, là của Sảng Nhi hết đây!”

Nhìn bức tường treo đầy ảnh và giấy chứng nhận, Sở Văn Lệ cũng chấn động.

“Bà nhìn thấy rồi chứ?”Mục Thinh Vy nói.

“bà còn dám nói con trai bà ưu tú hơn Sảng Nhi nữa không?”

“Không!” điều khiến Mục Thinh Vy bất ngờ là Sở Vân Lệ vẫn lớn tiếng nói: “Con trai tôi giỏi hơn Mục Sảng!”
Chương 690: Mồi nhử của Mục Thịnh Uy

“Mục Thịnh Uy, ông nói nhiều như vậy chẳng qua là muốn chứng minh con trai của ông với Phụng Cầu Hoàng ưu tú hơn con trai Mục Hàn của tôi”, Sở Vân Lệ đáp: “Thế nhưng tôi muốn nói cho ông biết rằng, con trai của ông và Phụng Cầu Hoàng đã thắng trên đường đua ngay từ khi chào đời rồi”.

“Nhận được những lợi ích tốt nhất từ nhà họ Mục ở thủ đô, dù có là đứa ngốc thì cũng có thể được tâng bốc thành thiên tài nhỉ?”

“Còn con trai Mục Hàn của tôi, từ lúc sinh ra đã bị nhà họ Mục ở thủ đô mấy người ruồng bỏ, dù là môi trường sống hay là trợ lực bên ngoài cũng đều không thể bì nổi với Mục Sảng”.

“Mục Hàn có thể dựa vào năng lực của bản thân để gây dựng nên thành tựu như ngày hôm nay đã đủ để chứng tỏ nó ưu tú hơn con trai của ông và Phụng Cầu Hoàng rồi!”

“Bà!”, Mục Thịnh Uy không ngờ được rằng Sở Vân Lệ lại oán hận mình như thế, nhất thời nổi điên lên.

“Là kẻ nào nói khoác mà không biết ngượng, nói con trai của bà ta ưu tú hơn con trai của tôi?”, lúc này, giọng nói của một người phụ nữ bất chợt truyền tới.

Tiếp đó, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước vào bên trong.

Khí thế mạnh mẽ chợt khiến cho Sở Vân Lệ cảm thấy đối phương cứ như hoàng hậu.

“Phu nhân, sao bà lại tới đây?”, nhìn rõ người đến là ai, Mục Thịnh Uy vội vàng hỏi.

Người phụ nữ trông giống một phu nhân đài các này chính là Phụng Cầu Hoàng.

Phụng Cầu Hoàng không buồn để tâm tới Mục Thịnh Uy mà bước thẳng tới trước mặt Sở Vân Lệ, cười lạnh lùng nói: “Bà chính là Sở Vân Lệ à?”

“Đúng vậy, tôi chính là Sở Vân Lệ”, Sở Vân Lệ gật đầu nói.

“Đúng là khiến cho người ta phải thất vọng”, khoé miệng cao ngạo của Phụng Cầu Hoàng khẽ nhếch lên: “Tôi còn tưởng rằng người phụ nữ khiến cho chồng mình say mê tới mức thần hồn đảo điên năm xưa xuất chúng ra sao, không ngờ lại tầm thường như thế này!”

“Đúng đúng!”, Mục Thịnh Uy cũng vội vàng hùa theo, nói: “Có thể thấy được rằng ban đầu tôi không lấy bà ta mà lựa chọn phu nhân là một quyết định quá đỗi đúng đắn!”

Phụng Cầu Hoàng liếc nhìn Mục Thịnh Uy sau đó lại nói với Sở Vân Lệ: “Là bà vừa mới nói con trai Mục Sảng của tôi từ lúc sinh ra đã thắng trên đường đua rồi à?”

“Không phải sao”, Sở Vân Lệ nói: “Lẽ nào tôi nói sai à?”

“Đương nhiên là bà sai rồi, hơn nữa còn sai hoàn toàn!”, Phụng Cầu Hoàng gằn giọng phản bác.

Giống với Sở Vân Lệ, Phụng Cầu Hoàng cũng là một người mẹ hết lòng yêu chiều con.

Bạn có thể nói bà ta không tốt, thế nhưng bạn không thể nói con trai của bà ta không tốt.

“Sở Vân Lệ, bà cho rằng sống trong nhà họ Mục ở thủ đô thì xuất phát điểm của đời người sẽ cao hơn người khác hay sao?”, Phụng Cầu Hoàng bật cười lạnh lùng: “Đúng là nực cười, bà hoàn toàn không hiểu được thế gia nghìn năm làm thế nào để có thể tồn tại được lâu như thế!”

“Nếu như bà nói Sảng Nhi thắng trên đường đua, vậy thì tôi không ngại nói cho bà biết rằng từ lúc sinh ra Sảng Nhi đã được nuôi dưỡng cùng với một đàn sói, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị đàn sói cắn xé”.

“Mà Sảng Nhi đã dùng ba năm đầu đời để lớn lên trong môi trường như vậy”.

“Sau bảy tuổi, Sảng Nhi lại bị đưa đến Nam Cực, mỗi ngày đều phải chịu đựng sự huấn luyện và giày vò mà người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi”.

“Đến lúc mười tuổi, Sảng Nhi đã có thể tự mình chiến thắng mười cao thủ cấp tông sư”.

Nghe Phụng Cầu Hoàng nói như vậy, Sở Vân Lệ lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Sở Vân Lệ hoàn toàn không thể ngờ được cuộc đời của Mục Sảng lại phải trải qua nhiều chuyện tàn khốc đến thế.

“Đương nhiên là những chuyện này vẫn chưa là gì cả”, Phụng Cầu Hoàng tiếp tục nói: “Vào năm mà Sảng Nhi mười tám tuổi đã bị gia tộc đưa đến căn cứ huấn luyện sát thủ nguy hiểm nhất trên thế giới, mỗi ngày đều ở trong ranh giới sinh tử”.

“Cuối cùng, Sảng Nhi dựa vào năng lực của bản thân, thành công giết chết toàn bộ đối thủ tại căn cứ huấn luyện sát thủ, sau đó mới có được tư cách trở thành cậu chủ của nhà họ Mục ở thủ đô”.

Lúc này, Sở Vân Lệ hoàn toàn chấn động.

So với những gì mà Mục Sảng đã trải qua thì cảnh ngộ của Mục Hàn chẳng đáng là gì cả.

So về mức độ thảm thương thì cũng thua người ta luôn.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Sở Vân Lệ, trong lòng Phụng Cầu Hoàng lúc này cũng dễ chịu hơn rất nhiều: “Sở Vân Lệ, bây giờ có lẽ bà đã hiểu rốt cuộc là con trai của ai ưu tú hơn rồi phải không?”

“Đứa con hoang kia của bà mà cũng muốn thắng con trai tôi sao?”

“Tốt nhất đừng có mà mơ!”

Lúc này, Sở Vân Lệ cảm thấy vui mừng vì mình đã gọi điện thoại cho Mục Thịnh Uy xin ông ta tha cho Mục Hàn.

Nếu không thì với những trải nghiệm kinh hoàng kia của Mục Sảng, Mục Hàn mà rơi vào tay cậu ta thì không biết sẽ bị hành hạ như thế nào nữa?

“Đúng rồi!”, sau khi chất vấn Sở Vân Lệ, Phụng Cầu Hoàng lại đưa mắt nhìn sang Mục Thịnh Uy: “Gia chủ, ông bắt người phụ nữ này về đây là có ý gì?”

“Lẽ nào ông vẫn còn muốn ôn lại tình xưa với bà ta hay sao?”

“Sao có thể chứ?”, Mục Thịnh Uy lắc đầu, tỏ vẻ khinh thường: “Cái loại tầm thường như này mà cũng muốn mê hoặc tôi sao? Tôi vẫn còn chưa nôn ra đã là sự nhẫn nại lớn nhất đối với bà ta rồi!”

“Tôi bắt bà ta đến đây là để giết bà ta!”

“Vậy thì giết bà ta đi, còn đợi cái gì nữa”, Phụng Cầu Hoàng nói: “Người phụ nữ này còn sống trên đời nhiều thêm một giây thì tôi lại thấy chán ghét thêm một phần!”

Phụng Cầu Hoàng vừa nói vừa đi đến bên cạnh giá để dao, sau đó bà ta cầm con dao võ sĩ đưa cho Mục Thịnh Uy: “Ra tay đi!”

Mục Thịnh Uy chậm rãi tuốt bỏ vỏ dao võ sĩ ra.

Lưỡi dao sắc lẹm trông rất doạ người giữa không trung.

“Hai vị!”, Sở Vân Lệ bước trên ranh giới sinh tử đột nhiên nghĩ tới chuyện bản thân chết như vậy thì quả thực quá là đáng tiếc, vội vàng quỳ xuống trước mặt Mục Thịnh Uy và Phụng Cầu Hoàng: “Tôi cầu xin hai người, có thể gia hạn thêm cho tôi chút thời gian được không?”

“Vài tháng nữa là đứa trẻ trong bụng Nhã Hiên đã chào đời rồi!”

“Có thể cho tôi nhìn cháu mình một lần rồi mới giết tôi được không?”

Sở Vân Lệ đột nhiên nhận ra nếu như ngay cả mặt của cháu cũng không được nhìn mà đã phải chết thì trên đường xuống suối vàng nhất định sẽ vô cùng tiếc nuối.

Sở Vân Lệ vô thức liếc nhìn Mục Thịnh Uy.

“Sở Vân Lệ, bà đừng được voi đòi tiên!”, Mục Thịnh Uy đương nhiên hiểu rõ ánh mắt này của Sở Vân Lệ là có ý gì.

Mục Thịnh Uy sợ Sở Vân Lệ làm liều tiết lộ bí mật đó ra trước mặt Phụng Cầu Hoàng.

Mặc dù Phụng Cầu Hoàng là vợ của ông ta, nhưng bí mật này thêm một người biết thì Mục Thịnh Uy sẽ thêm một phần nguy hiểm.

Cảm giác bị người ta bắt thóp không hay ho chút nào.

Mục Thịnh Uy nghĩ ngợi, thu con dao võ sĩ lại: “Được! Dù gì thì bà cũng phải chết, tôi cho bà thêm vài ngày thì cũng có sao?”

“Gia chủ, sao lại bỏ qua cho bà ta?”, Phụng Cầu Hoàng bất mãn nói.

Mục Thịnh Uy lại ghé sát vào tai Phụng Cầu Hoàng thì thầm gì đó.

Sau khi nghe xong, sắc mặt của Phụng Cầu Hoàng cũng trở nên hoà hoãn hơn, gật đầu nói: “Hoá ra gia chủ có ý định này!”

“Đúng vậy!”, Mục Thịnh Uy nói: “Sở Vân Lệ bị nhốt trong nhà họ Mục ở thủ đô, dù bà ta có bản lĩnh hơn người thì cũng đừng hòng trốn chạy!”

“Tôi dùng bà ta làm mồi nhử để cho thằng con hoang Mục Hàn tới ứng cứu, tới lúc đó tóm gọn được cả hai mẹ con bà ta thì không phải vô cùng mỹ mãn hay sao?”

“Không sai”, Phụng Cầu Hoàng cũng không giấu được vẻ mặt thú vị, nói: “Ngay cả Mục Đường mà thằng con hoang đó cũng chạy tới cứu, huống hồ là mẹ ruột của cậu ta!”
Chương 691: Bí Mật

Nhưng Sở Vân Lệ đã không còn nghe được cuộc nói chuyện của Mục Thịnh Uy và Phụng Cầu Hoàng.

Vì Sở Vân Lệ đã bị Mục Thịnh Uy bảo người dẫn vào trong phòng giam.

Phòng giam của nhà họ Mục ở thủ đô rất chắc chắn và kiên cố, hễ ai vào đó mà không có lệnh của gia chủ thì không ai có thể ra ngoài được.

Sau khi tạm biệt Phụng Cầu Hoàng, Mục Thịnh Uy đến phòng giam.

Nhìn thấy Mục Thịnh Uy, Sở Vân Lệ cũng không ngạc nhiên.

Bà ấy chỉ bình tĩnh nói: “Mục Thịnh Uy, cuối cùng ông cũng đến giết tôi rồi!”

Mục Thịnh Uy sửng sốt, sau đó gật đầu nói: “Lòng bà biết là được”.

Sở Vân Lệ nắm giữ bí mật của Mục Thịnh Uy khiến ông ta từ đầu đến cuối như hóc xương cá.

Nhất là vì Mục Hàn mà trong ba mươi năm nay lần đầu tiên Sở Vân Lệ dùng đến bí mật này để ép buộc ông ta.

Có lần đầu chắc chắn sẽ có lần thứ hai.

Thế nên trong mắt Mục Thịnh Uy, Sở Vân Lệ nhất định phải chết.

“Sở Vân Lệ, bà khiến tôi thất vọng quá”, Mục Thịnh Uy nhìn Sở Vân Lệ, tức giận nói: “Năm đó bà luôn miệng nói yêu tôi, bà sẵn sàng làm mọi thứ vì tôi, thậm chí có thể dâng hiến cả mạng sống của bà”.

“Nhưng bây giờ bà lại lấy bí mật này ra để ép buộc tôi”.

“Sở Vân Lệ, giờ tôi mới biết bà không hề yêu tôi như bà đã nói”.

“Năm đó tôi đúng là mù mới thích bà”.

“Người mù thật sự là tôi đây này”, Sở Vân Lệ cười nhạo, khinh thường nói: “Tôi còn nghĩ đàn ông trong gia tộc hàng đầu Hoa Hạ chắc chắn là người có tình có nghĩa, dám làm dám nhận. Bây giờ xem ra chẳng qua chỉ là một kẻ máu lạnh, bạc tình thôi”.

“Vì lợi ích của bản thân mà không tiếc hy sinh máu thịt của mình”.

Sở Vân Lệ càng nói càng kích động.

“Sở Vân Lệ, giờ bà mới biết à?”, Mục Thịnh Uy kiêu ngạo nói: “Trong gia tộc bọn tôi, chỉ có quyền lực mới là thứ tối cao, còn loại phụ nữ có thân phận như bà chỉ là công cụ đối với chúng tôi mà thôi”.

“Có giá trị lợi dụng thì được, hễ mất đi giá trị lợi dụng thì sẽ bị bọn tôi vứt bỏ”.

“Sao bà có thể hiểu được triết lý của giai cấp gia tộc như bọn tôi được chứ?”

“Thế nên ông xem tôi là vật cản đường, thậm chí khi đó tôi đã mang trong mình đứa con của ông, ông cũng vứt bỏ không thương tiếc à?”, Sở Vân Lệ căm phẫn hỏi.

“Đúng thế!”, Mục Thịnh Uy không hề có ý che giấu nói: “Có cái gọi là thành công của một người thì phải hy sinh rất nhiều người để đổi lấy. Với tôi, bà chẳng khác gì người giúp việc có địa vị thấp kém trong nhà họ Mục ở thủ đô cả”.

“Thân phận con gái của vương tộc ở Đông Hải còn lâu mới xứng để tôi cưới về làm vợ”.

“Chí có con gái gia tộc đứng thứ hai Hoa Hạ là Phụng Cầu Hoàng mới là người xứng với tôi nhất”.

“Ha ha ha!”, lúc này Sở Vân Lệ bật cười thành tiếng: “Mục Thịnh Uy, ông luôn miệng nói chỉ có Phụng Cầu Hoàng mới xứng với ông nhất, vậy thì tôi hỏi ông, ông có yêu Phụng Cầu Hoàng hay không?”

Mục Thịnh Uy sửng sốt, sau đó đáp: “Yêu chứ, Phụng Cầu Hoàng là vợ tôi, tất nhiên là tôi yêu bà ấy rồi”.

“Không! Ông không yêu bà ta”, Sở Vân Lệ lắc đầu nói: “Ông không hề yêu Phụng Cầu Hoàng, phản ứng vừa rồi đã bán đứng ông”.

Nếu Mục Thịnh Uy thật sự yêu Phụng Cầu Hoàng thì lúc trả lời câu hỏi của Sở Vân Lệ, ông ta tuyệt đối sẽ không do dự.

Mục Thịnh Uy quả thật chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

“Sao nào? Tôi nói đúng quá chứ gì?”, Sở Vân Lệ nói tiếp: “Ông không hề yêu Phụng Cầu Hoàng, sở dĩ ông đồng ý cưới Phụng Cầu Hoàng là vì ông xem trọng gia tộc của bà ta là gia tộc đứng thứ hai Hoa Hạ”.

“Ông cưới con gái của gia tộc đứng thứ hai Hoa Hạ về làm vợ thì ông sẽ có nhiều sự trợ giúp hơn, có thể mưu cầu vị trí người thừa kế gia chủ của gia tộc đứng đầu Hoa Hạ”.

Mục Thịnh Uy im lặng không đáp.

Bởi vì những lời vừa nãy của Sở Vân Lệ đã nói đúng suy nghĩ của Mục Thịnh Uy rồi.

“Ha ha! Quả nhiên là thế”, nhìn vẻ mặt của Mục Thịnh Uy, Sở Vân Lệ càng tin chắc vào suy đoán của mình: “Mục Thịnh Uy, tôi thật không ngờ để đạt được mục đích mà ông có thể hy sinh cả tình yêu của mình”.

“Tình yêu?”, Mục Thịnh Uy cười nhạo, khinh thường nói: “Ở trước quyền lực tối cao thì tình yêu là cái thá gì? Chỉ cần tôi đạt đến đỉnh cao nhất thì chẳng có loại phụ nữ nào mà không có cả”.

“Mà muốn trở thành người đứng ở địa vị cao nhất thì phải từ bỏ rất nhiều thứ”.

“Chẳng hạn như tình yêu, tình thân…”

“Vậy à?’, Sở Vân Lệ nói: “Cho nên đây cũng là lý do năm đó ông hãm hại anh cả của ông à?”

Nghe Sở Vân Lệ nói thế, Mục Thịnh Uy lập tức biến sắc.

“Sở Vân Lệ, bà… bà nói bậy bạ gì thế?”, Mục Thịnh Uy thở hổn hển.

Bởi vì câu nói của Sở Vân Lệ là điểm yếu của Mục Thịnh Uy.

Cũng chính là bí mật lớn nhất của ông ta.

Ba mươi năm trước, Mục Thịnh Uy vẫn còn là một người trong thế hệ trẻ của nhà họ Mục ở thủ đô.

Những thanh niên trong nhà họ Mục ở thủ đô – gia tộc tồn tại hàng nghìn năm vô cùng tài giỏi, tài năng xuất chúng.

Năm đó Mục Thịnh Uy chỉ đứng thứ hai trong số đó.

Đồng thời, Mục Thịnh Uy như hạc giữa bầy gà, thậm chí giỏi hơn cả Mục Thịnh Bắc – anh cả của ông ta.

Mục Thịnh Uy lập tức trở thành người được ưu ái trong nhà họ Mục ở thủ đô.

Là tấm gương cho thế hệ sau học hỏi.

Là người được các bậc cha chú khen ngợi nhiều nhất.

Điều này cũng khiến Mục Thịnh Uy bắt đầu có tâm tư dòm ngó đến vị trí người thừa kế chức gia chủ.

Mặc dù Mục Thịnh Bắc không bằng Mục Thịnh Uy nhưng rất chín chắn về mọi mặt, được các bậc cha chủ khen ngợi, cộng thêm ông ấy là con trưởng trong nhà tất nhiên sẽ là người thừa kế số một được chọn trong tương lai.

Mục Thịnh Uy cứ luôn canh cánh trong lòng chuyện này.

Sau đó cuối cùng Mục Thịnh Uy cũng tìm được cơ hội. Lúc cùng Mục Thịnh Bắc đối phó với kẻ địch, Mục Thịnh Uy lại nương tay khiến Mục Thịnh Bắc bị đối phương bao vây tấn công, sau đó bị ép đến vách núi.

Mục Thịnh Uy cố ý trốn không xuất hiện để rồi Mục Thịnh Bắc phải bất lực nhảy xuống vách núi sâu thẳm.

Sau đó để chắc chắn không có sơ suất gì, Mục Thịnh Uy còn chạy đến bên dưới vách núi để đâm Mục Thịnh Bắc thêm một nhát dao, giết chết ông ấy.

Sở Vân Lệ đã nhìn thấy toàn bộ quá trình.

Sau khi Mục Thịnh Bắc chết, dĩ nhiên Mục Thịnh Uy có bản lĩnh mạnh nhất trở thành người thừa kế xứng đáng với vị trí gia chủ được mong chờ nhất trong thế hệ trẻ của nhà họ Mục ở thủ đô.

Cuối cùng Mục Thịnh Vy cũng được như ý, trở thành gia chủ thay thế.

Vài ngày sau sẽ bỏ đi chữ thay thế, chính thức trở thành gia chủ.

Nhưng một khi chuyện này bị lộ thì sẽ gây ra tác động lớn.

Dù Mục Thịnh Vy ngồi vững trên vị trí gia chủ thì cũng sẽ bị mọi người nghi ngờ.

Do đó mọi người sẽ quay lưng lại với ông ta.

Quyền lực rơi vào tay người khác.

Đây là cảnh tượng Mục Thịnh Vy lo sợ nhất.

“Tôi không nói bậy.”Sở Vân Lệ bình thản nói.

“Sở Vân Lệ, bà đúng là muốn chết.” trong mắt Mục Thịnh Vy tràn ngập sát khí: “Bà làm vậy, dù tôi có muốn tha thứ cho bà cũng không được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK