Mục lục
Điện chủ ở rể Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 715: Thành viên ưu tú của nhà họ Mục ở thủ đô
Lúc này ở tỉnh.
Từ sau khi mấy người Dương Yêu Nguyệt rời đi, cuộc sống mỗi ngày của Mục Hàn đều trôi qua rất êm ả.
Về cơ bản, mỗi ngày anh đều ở nhà cùng với Lâm Nhã Hiên, đến ngày kiểm tra thai kỳ thì sẽ đến bệnh viện.
Anh ở bên cạnh Lâm Nhã Hiên nửa bước không rời.
Còn về chuyện ở thủ đô thì Mục Hàn chẳng biết gì hết.
Đương nhiên, để có thể dành nhiều thời gian hơn để ở bên cạnh Lâm Nhã Hiên, Mục Hàn dứt khoát không đến tập đoàn Phi Long nữa mà giao lại hết toàn bộ quyền hành cho Phương Viên, cho Phương Viên phụ trách toàn diện.
Thế nhưng, dù sao đối thủ đàn áp tập đoàn Phi Long cũng là Thịnh Uy Khống Cổ.
Không có sự chỉ đạo của Mục Hàn, nghiệp vụ của tập đoàn Phi Long đang xuống dốc từng ngày.
Thậm chí ngay cả chuyện làm ăn ở thị trường trong tỉnh cũng bắt đầu trở nên khó khăn.
Chuyện này khiến Lâm Nhã Hiên hết sức lo lắng sốt ruột.
Suy cho cùng, một năm nữa là tới thời hạn cá cược giữa Mục Hàn và nhà họ Mục ở thủ đô!
Nếu như ngay cả tập đoàn Phi Long cũng không còn nữa, vậy thì đến lúc đó căn bản không có cách nào để đối kháng với nhà họ Mục ở thủ đô.
Có điều thời gian này bụng của Lâm Nhã Hiên đang ngày một lớn hơn, dù có sốt ruột thế nào thì cũng không giải quyết được vấn đề.
“Vợ à, anh biết em đang nghĩ gì”, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Lâm Nhã Hiên, Mục Hàn an ủi: “Anh sớm đã chuẩn bị tốt cho vụ cá cược một năm sau rồi”.
“Nhiệm vụ hàng đầu bây giờ của anh chính là ở bên em cho tới khi con chào đời”.
“Anh đã chuẩn bị tốt rồi sao?”, Lâm Nhã Hiên không tin lắm: “Mỗi ngày ngoài ở bên em ra thì căn bản anh không làm gì cả mà?”
“Vợ à, em phải tin tưởng anh”, Mục Hàn cười nói: “Bởi vì đây cũng là một bí mật của anh”.
Nghĩ lại lúc tổ chức đám cưới, quả thực Mục Hàn đã khiến cho người khác vô cùng kinh ngạc, Lâm Nhã Hiên cũng không nói thêm điều gì nữa.
Có lẽ anh vẫn còn bí mật chưa tiết lộ ra.
Từng ngày từng ngày cứ thế trôi qua.
Mà thời gian diễn ra trại huấn luyện Thần Long do chiến khu Nam Cương và chiến khu tỉnh phối hợp tổ chức cũng ngày một tới gần.
Các thanh niên được lựa chọn từ khắp nơi trên toàn quốc cũng bắt đầu đi tới chiến khu tỉnh.
Là tổng chỉ huy của trại huấn luyện Thần Long, Vương Chung Quy đặc biệt gọi điện thoại cho Mục Hàn: “Đại ca, ba ngày nữa là thời gian diễn ra chính thức của trại huấn luyện Thần Long, trại huấn luyện Thần Long khoá lần này chọn ra không ít nhân tài ưu tú, chi bằng anh dành chút thời gian đích thân tới xem thử?”
Nghĩ đến việc trại huấn luyện Thần Long sẽ tiếp máu cho quân đoàn Côn Luân, Mục Hàn lập tức đồng ý: “Được, ba ngày sau tôi nhất định sẽ tới”.
“Đại ca, tôi còn có một yêu cầu quá đáng khác nữa”, nghe thấy Mục Hàn đồng ý, Vương Chung Quy rất phấn khởi: “Tôi muốn mời anh giảng tiết đầu tiên cho đám nhóc của trại huấn luyện Thần Long khoá lần này!”
Chủ yếu vì thế hệ thanh niên của khoá lần này đều có tài năng thiên bẩm, khiến cho Vương Chung Quy có phần quyến luyến không dứt ra được.
Vậy nên mới có cách nghĩ này.
“Được”, Mục Hàn đồng ý.
Chiến khu tỉnh.
Nhìn thấy Vương Chung Quy hào hứng cúp điện thoại, Viên Duy Nhất bên cạnh liền hỏi: “Cậu Mục Hàn đồng ý rồi sao?”
“Đương nhiên”, Vương Chung Quy vui vẻ nói: “Đây là lần đầu tiên đại thống soái đích thân dạy tiết đầu tiên kể từ khi trại huấn luyện Thần Long được tổ chức. Loại vinh dự này trước đây chưa ai có được. Vậy nên, để cho đám nhóc này cảm thấy bất ngờ thì chúng ta nhất định phải giữ bí mật, không thể tiết lộ quá sớm”.
“Biết rồi”, Viên Duy Nhất làm ra vẻ đã hiểu.
Khi thời gian diễn ra trại huấn luyện Thần Long ngày một tới gần thì các thanh niên được lựa chọn từ khắp nơi trên cả nước cũng bắt đầu xuất phát.
Nhà họ Mục ở thủ đô cũng không ngoại lệ.
Lúc này, tại cửa chính nhà họ Mục ở thủ đô.
Năm chiếc xe jeep việt dã đỗ thành hàng trước cửa.
Lần lượt chở năm thanh niên được lựa chọn của trại huấn luyện Thần Long.
Mục Thịnh Uy với tư cách là gia chủ cũng đích thân ra tiễn, điều này khiến cho năm thanh niên này cảm thấy vô cùng tự hào.
Nhà họ Mục ở thủ đô được chọn trúng năm người, trước khi lên xe thì xếp thành hàng chào tạm biệt Mục Thịnh Uy.
“Mấy người nghe kĩ đây cho tôi!”
Người đứng đầu tên là Mục Phương, bởi vì tuổi tác lớn nhất trong số năm người nên được chọn làm người dẫn đội.
Mục Phương hô lên với những người còn lại: “Lần này chúng ta được chọn vào trại huấn luyện Thần Long chính là sự khẳng định của chiến khu Nam Cương đối với những người có tài năng thiên bẩm như chúng ta, chúng ta đến chiến khu sẽ đại diện cho cả nhà họ Mục ở thủ đô”.
“Nếu như ai dám làm mất mặt nhà họ Mục ở thủ đô thì đừng trách tôi không khách khí!”
“Yên tâm đi anh Phương!”, bốn người còn lại đồng loạt đáp lời: “Chúng tôi tuyệt đối sẽ không bôi nhọ nhà họ Mục ở thủ đô đâu!”
“Tốt!”, Mục Phương tiếp tục nói: “Mục đích chính của trại huấn luyện Thần Long lần này là tiếp máu cho quân đoàn Côn Luân, mà trại huấn luyện Thần Long có đến một trăm người, nhưng quân đoàn Côn Luân chỉ có mười mà thôi. Vậy nên lần này năm người chúng ta nhất định phải được lựa chọn cho quân đoàn Côn Luân”.
“Nếu như ai không được chọn thì đừng nói mình là người nhà họ Mục ở bên ngoài, đã rõ hay chưa?”
“Rõ rồi!”, bốn người còn lại cùng trả lời.
“Tốt!”, Mục Phương giơ tay lên, ra lệnh: “Lên xe, chuẩn bị xuất phát!”
Sau đó, Mục Phương cúi chào tạm biệt Mục Thịnh Uy.
Sau khi năm chiếc xe jeep rời khỏi thủ đô thì bắt đầu hướng về phía tỉnh.
Trên đường đi, mấy người bắt đầu trò chuyện.
“Không ngờ tôi cũng có ngày được chọn vào quân đoàn Côn Luân, tới lúc tôi trở thành cánh tay đắc lực của đại thống soái, làm việc cho đại thống soái thì rõ ràng chính là vinh dự không gì kể xiết!”
Người trẻ tuổi nhất trong số đó, tên là Mục Nguyên nói.
“Cậu nói quả thực không sai”, Mục Phương gật đầu nói: “Từ sau khi liên quân hơn bốn mươi nước tiến công thất bại sáu năm trước, đại thống soái đã trở thành thần tượng của cả lớp trẻ, chiến tích của anh ấy xưa nay chưa từng có, ngay cả anh Sảng là người có thực lực mạnh nhất nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta cũng coi đại thống soái là thần tượng của mình!”
“Ước mơ của anh Sảng chính là vượt qua đại thống soái!”
“Tôi không có thế lực mạnh như anh Sảng nên chưa từng nghĩ tới chuyện vượt qua đại thống soái, nhưng đối với tôi mà nói, việc có thể đi theo đại thống soái đã là thành tựu lớn nhất rồi!”
Một người khác tên là Mục Lập lên tiếng: “Đúng rồi, tôi nghe nói trại huấn luyện Thần Long lần này là do chiến khu Nam Cương và chiến khu tỉnh phối hợp tổ chức, địa điểm huấn luyện là ở trong một khu núi sâu của chiến khu tỉnh”.
“Hình như đứa con riêng Mục Hàn cũng đang ở tỉnh”.
“Tôi rất muốn gặp hắn một lần!”
“Đâu chỉ có cậu muốn gặp, tôi cũng muốn!”, Mục Phương lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Đứa con riêng này gan to bằng trời, ngay cả anh Sảng cũng không coi ra gì, lại còn đưa ra cá cược một năm với gia chủ, rõ ràng là quá mức ngạo mạn!”
Đợi khi nào rảnh rỗi thì tôi sẽ xử lý hắn một trận!
Bốn người còn lại đều tỏ ý đồng tình.
Sau hành trình dài mấy tiếng đồng hồ, năm người nhà họ Mục ở thủ đô cũng đã đến được trại huấn luyện Thần Long tổ chức tại một dãy núi sâu ở chiến khu tỉnh.
Ngoài năm người bọn họ ra thì những thành viên được chọn khác cũng lần lượt tới đông đủ.
Đương nhiên những người này đều là tinh anh từ khắp nơi trên toàn quốc, mặt ai cũng lộ ra khí thế không chút tầm thường.
Rất rõ ràng, muốn làm cho bọn họ kinh hãi không phải chuyện đơn giản.
Chương 716: Sĩ quan huấn luyện bí ẩn

Ngày hôm sau.

Đúng sáu giờ sáng.

Một trăm thành viên của trại huấn luyện Thần Long đều tập hợp chờ đợi trên thao trường.

Vương Chung Quy với tư cách là người tổ chức trại huấn luyện Thần Long, tổng tư lệnh của chiến khu Nam Cương, cùng với sự đồng hành của tư lệnh Viên Duy Nhất của chiến khu tỉnh, đang đứng trên bục điểm binh nói với một trăm thành viên của doanh trại quân đội Thần Long: “Các vị, chào mừng đến với trại huấn luyện Thần Long!”, Vương Chung Quy quét mắt nhìn đám người rồi nói: “Chắc hẳn mọi người đều biết, mục đích của trại huấn luyện Thần Long chính là tiếp máu mới cho quân đoàn Côn Luân dưới trướng đại thống soái”.

“Các vị có thể đứng tại đây tất đều là những người xuất sắc tài giỏi của thế hệ trẻ”.

Vương Chung Quy nói tới đây, một trăm người đều rất phấn chấn, tỏ vẻ kiêu ngạo.

Hóa ra trong lĩnh vực của này, bọn họ đều là con cưng của trời, tài giỏi xuất chúng.

Ai nấy đều cực kì cao ngạo.

“Trại huấn luyện Thần Long, đúng với tên gọi của nó, là muốn bồi dưỡng mọi người thành rồng”, Vương Chung Quy nói tiếp: “Ngày mai, sẽ có một vị sĩ quan huấn luyện thần bí tới để dạy bài học đầu tiên cho mọi người!”

Những lời này của Vương Chung Quy ngay lập tức khơi dậy sự tò mò của một trăm người này.

Mục Phương hỏi thẳng: “Tổng tư lệnh, xin hỏi vị sĩ quan huấn luyện thần bí này là tứ đại thần súng của Nam Cương à?”

Dưới trướng của Vương Chung Quy có tứ đại thần súng, ai nấy đều sở hữu tài năng bắn súng trăm phát trăm trúng, trong cuộc chiến tranh với nước địch lần trước, họ đã trở thành đội kỵ binh và nhanh chóng trở thành tấm gương cho thế hệ trẻ.

Vương Chung Quy cười mỉm lắc đầu: “Không phải”.

“Là đại đội trưởng Tư Mã Thanh Vân của đội đặc chủng chiến khu tỉnh sao?”, lại có một người hỏi.

Tư Mã Thanh Vân có bản lĩnh tài giỏi, đã từng đơn thương độc mã tấn công vào doanh trại địch, cứu mười công dân bình thường của Hoa Hạ ra, được người đời gọi là Súng Bạc Bạch Mã.

Cũng là thần tượng của giới trẻ.

“Cũng không phải”, Vương Chung Quy tiếp tục lắc đầu.

“…”

Một trăm người này lại kể ra vài cái tên liên tiếp, nhưng đều nhận được đáp án là cái lắc đầu của Vương Chung Quy.

“Mọi người không cần đoán nữa”, Vương Chung Quy cười híp mắt nói: “Tôi đã nói là vị sĩ quan huấn luyện thần bí rồi, vậy thì trong buổi học đầu tiên của ngày mai mọi người sẽ biết thôi”.

Sau đó, Vương Chung Quy lại bảo Viên Duy Nhất tiếp tục chỉ bảo thêm cho đám lính mới.

Nội dung chỉ dạy của tổng tư lệnh cực kì đơn giản, cũng rất thực dụng, không hề sáo rỗng.

Khác hoàn toàn những bài phát biểu dài dòng của các vị lãnh đạo trên tivi.

Dù sao thì trong quân đội, thực lực mới là quan trọng.

Sau khi giáo huấn xong, Vương Chung Quy bảo một trăm người giải tán, tự do hoạt động.

Đợi đến buổi học đầu tiên của ngày hôm sau.

Một trăm người giải tán, tốp năm tốp ba tụ tập lại thảo luận với nhau.

Năm người nhà họ Mục ở thủ đô tập trung lại.

“Thật không biết tổng tư lệnh Vương đang làm gì nữa, có nhất thiết phải thần bí như vậy không?”, Mục Phương không vui nói: “Ai mà không biết, người có thực lực mạnh nhất của chiến khu Nam Cương chính là tứ đại thần súng, của chiến khu tỉnh là Tư Mã Thanh Vân chứ?”

“Nếu sĩ quan huấn luyện không phải mấy người này thì tôi thấy chắc năng lực cũng chẳng đâu đến đâu!”

“Chính xác!”, Trương Trạm tới từ một thành phố khác cũng sáp lại, nghe thấy lời của Mục Phương thì rất tán đồng gật đầu nói: “Tôi trúng cử vào trại huấn luyện Thần Long chính là muốn gặp mặt tứ đại thần súng và Tư Mã Thanh Vân”.

“Nếu thần tượng của tôi không tới, thì trại huấn luyện Thần Long này chẳng có gì đáng để chờ đợi nữa!”

“Suỵt!”, Mục Nguyên nghe xong, liền đưa tay làm động tác suỵt: “Người anh em nhỏ tiếng thôi, nếu để hai vị tổng tư lệnh nghe được thì e là anh gánh không nổi cái kết cục này đâu!”

“Sợ gì chứ?”, Trương Trạm không kiêng dè gì lớn tiếng nói: “Tổng tư lệnh đã nói rồi, có thể gia nhập vào doanh trại huấn luyện này thì đều là người xuất sắc. Thậm chí có những người trong số chúng ta không thua kém gì sĩ quan huấn luyện”.

“Nếu sĩ quan huấn luyện thần bí kia không bằng chúng ta, thì sao chúng ta phải phục anh ta chứ?”

“Người anh em nói có lý lắm”, Mục Phương cười híp mắt nói: “Tôi thấy hay là thế này, đợi ngày mai tên sĩ quan huấn luyện thần bí tới rồi, chúng ta sẽ ra oai với anh ta, để anh ta biết được sự lợi hại của chúng ta”.

“Nếu anh ta tức giận vậy thì xin thứ lỗi, mời anh ta đến từ đâu tới cút về chỗ đấy!”

“Đúng!”, lúc này, lại có một đám người vây đến, nói chen vào: “Chỉ cần chúng ta thể hiện ra thực lực mạnh hơn vị sĩ quan huấn luyện thần bí chó má đó, tổng tư lệnh Vương ắt sẽ phải mời đến những sĩ quan huấn luyện khác tốt hơn!”

“Đúng vậy! Chúng ta là con cưng của trời, sao có thể mặc người dạy dỗ chứ”.

“Hi hi! Đợi đến ngày mai được xem kịch hay rồi!”



Hơn một trăm người nhanh chóng nhất trí, đợi buổi học đầu tiên của ngày hôm sau.

Một ngày trôi qua rất nhanh.

Sáng hôm sau, Vương Chung Quy lái chiếc xe jeep tới tìm Mục Hàn.

Anh ta tới đón Mục Hàn đi dạy buổi học đầu tiên cho một trăm người của trại huấn luyện Thần Long.

Thấy Lâm Nhã Hiên ở đây, Vương Chung Quy cười híp mắt nói: “Chị dâu, đại ca đồng ý với tôi hôm nay đến giảng dạy cho đám lính mới của doanh trại huấn luyện, làm lỡ một ngày của anh ấy rồi, chị không để ý chứ?”

“Không sao đâu”, Lâm Nhã Hiên liếc Mục Hàn, không vui nói: “Anh ấy cả ngày cứ ở trong nhà chăm sóc tôi, chẳng làm chuyện gì hết, có rất nhiều thời gian”.

Nói thật, Lâm Nhã Hiên cũng thấy hơi bực mình vì Mục Hàn bỏ bê chuyện của tập đoàn Phi Long sang một bên.

Thấy nghiệp vụ của tập đoàn Phi Long dần dần đi xuống.

Cộng thêm thời hạn một năm của vụ cá cược ngày càng gần, Lâm Nhã Hiên càng cảm thấy bực bội.

“Ha ha!”, Vương Chung Quy cười gượng, nói: “Cảm ơn chị dâu!”

“Có điều”, Lâm Nhã Hiên đổi chủ đề: “Anh là bạn bè của Mục Hàn, tôi thấy quan hệ giữa hai người rất tốt, cho nên tôi có chút chuyện muốn nhờ cậy anh”.

“Chị dâu cứ nói”, Vương Chung Quy cực kì hớn hở nói.

“Là thế này”, Lâm Nhã Hiên nói: “Anh cũng biết vụ cá cược giữa Mục Hàn và nhà họ Mục ở thủ đô chứ?”

“Tôi biết”, Vương Chung Quy trả lời.

“Đã hai tháng trôi qua rồi, tôi thấy Mục Hàn ngày ngày đều không chịu làm ăn gì, chẳng có chí tiến thủ gì cả. Anh là anh em của anh ấy nên khuyên nhủ anh ấy, bảo anh ấy phải ấp ủ hoài bão, chứ không phải chỉ nằm ườn trong nhà, ở bên cạnh bà bầu là tôi”.

Lâm Nhã Hiên nghiêm túc dặn dò.

“Hả? Chỉ có thế thôi sao?”

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Nhã Hiên, Vương Chung Quy còn cho rằng có chuyện gì lớn lắm.

Nhưng sau khi nghe cô nói xong, Vương Chung Quy bất giác bật cười nói: “Chị dâu à, chị không cần phải lo lắng, đối với đại ca chuyện này chẳng là gì đâu”.

Mặc dù nhà họ Mục ở thủ đô là thế gia số một của Hoa Hạ, nhưng đối với những vị tướng quân dũng mãnh mà nói thì đó không phải chuyện gì to tát.

Ngay cả Vương Chung Quy cũng có thể thắng Mục Thịnh Uy.

Vấn đề là Lâm Nhã Hiên không hề hay biết.

Cô cho rằng Vương Chung Quy và Mục Hàn giống nhau, đều là người bình thường.
Chương 717: Chuẩn bị hành động

Nghe Vương Chung Quy nói thế, Lâm Nhã Hiên không khỏi nhíu chặt mày.

Sao bạn của Mục Hàn lại có tính cách giống anh ấy thế nhỉ?

Nhưng gia tộc đứng đầu Hoa Hạ không phải là gia tộc mà ai cũng có thể dễ dàng chọc vào.

Lâm Nhã Hiên nghiêm mặt nói với Vương Chung Quy: “Anh Vương, e là anh không biết lai lịch của nhà họ Mục ở thủ đô rồi nhỉ? Đây là gia tộc số một, thế gia hàng đầu Hoa Hạ, không phải là gia tộc mà chúng ta có thể tùy tiện khinh thường”.

“Mục Hàn bạo gan dám cá cược một năm với nhà họ Mục ở thủ đô, tôi cũng cảm thấy rất sợ”.

Nghe Lâm Nhã Hiên nói thế, Vương Chung Quy không khỏi sửng sốt.

Anh ta vô thức nhìn về phía Mục Hàn, chỉ thấy Mục Hàn đang nháy mắt ra hiệu với mình.

Xem ra Mục Hàn vẫn chưa nói thân phận thật sự của anh cho Lâm Nhã Hiên.

Hết cách rồi, Vương Chung Quy chỉ đành phối hợp với Mục Hàn, vội vàng bày tỏ thái độ với Lâm Nhã Hiên: “Chị dâu, chị dâu quan tâm săn sóc cho đại ca như thế thật là cảm động”.

“Chị yên tâm đi, tôi nhất định sẽ khuyên đại ca”.

Lúc này Lâm Nhã Hiên mới hài lòng gật đầu nói: “Có câu này của anh thì tôi yên tâm nhiều rồi”.

Ngẫm nghĩ một lát, Lâm Nhã Hiên lại nói: “Tôi biết anh và Mục Hàn còn vài người bạn khác nữa, lúc đó anh cũng nói với những người đó để họ cũng đi khuyên Mục Hàn nhé”.

“Vâng, thưa chị dâu”, Vương Chung Quy nói: “Tôi sẽ làm thế”.

Dặn dò xong, Vương Chung Quy lên xe với Mục Hàn chạy thẳng đến căn cứ trong núi – trại huấn luyện Thần Long.

“Đại ca, anh vẫn chưa nói thân phận của mình với chị dâu à?”, Vương Chung Quy tò mò hỏi: “Anh định lúc nào mới thẳng thắn với chị dâu đây?”

“Giờ đang trong thời kỳ mang thai của Nhã Hiên, tôi không muốn làm cô ấy kích động, sẽ không tốt cho sức khỏe của cô ấy, rất dễ gây ra ảnh hưởng bất lợi cho đứa bé”.

Mục Hàn nói: “Nửa năm sau, lúc đến nhà họ Mục ở thủ đô thì đó cũng là lúc tôi nói thật thân phận của mình”.

Mục Hàn đã lên kế hoạch rõ ràng hết rồi.

Một năm sau, vừa lúc Lâm Nhã Hiên đã sinh con.

Cũng đã ở cữ xong.

Lúc đó anh không còn mối lo lắng gì nữa mà đến nhà họ Mục ở thủ đô chất vấn hỏi tội, đòi lại công bằng cho mẹ mình.

“Nhà họ Mục ở thủ đô?”, Vương Chung Quy lại híp mắt nói: “Đại ca, trong một trăm người ở trại huấn luyện Thần Long lần này có mười mấy người đến từ các nhánh phụ của nhà họ Mục ở thủ đô và năm người thuộc nhánh chính của nhà họ Mục ở thủ đô”.

“Ồ, vậy à?”, Mục Hàn cũng cảm thấy hứng thú: “Tôi muốn xem xem lớp trẻ của nhà họ Mục ở thủ đô đạt đến trình độ thế nào rồi!”

Mục Hàn ngẫm nghĩ rồi nói: “Lát nữa đến căn cứ trại huấn luyện, cậu đừng tiết lộ ra thân phận của tôi với mọi người vội nhé”.

“Nếu vừa đến mà để họ biết tôi là đại thống soái ngay thì chẳng thú vị gì cả”.

“Tôi hiểu rồi thưa đại ca”, Vương Chung Quy tỏ vẻ mình đã hiểu gật đầu nói: “Lát nữa tôi sẽ bảo người khác dẫn anh sang đó”.

Không lâu sau, hai người đã đến căn cứ trại huấn luyện Thần Long.

Trước cổng lớn, Vương Chung Quy đổi một chiếc xe jeep quân dụng khác cho Mục Hàn.

Người dẫn Mục Hàn vào trong là hai nhân viên của bộ phận hậu cần, Trương Kim Hoa và Hà Lợi Lợi.

Vương Chung Quy dặn dò hai người: “Người này là sĩ quan huấn luyện bí mật của trại huấn luyện Thần Long, hai cậu dẫn anh ấy qua đó đi”.

Trương Kim Hoa và Hà Lợi Lợi trố mắt nhìn nhau đều lộ vẻ kinh ngạc.

Sĩ quan huấn luyện bí mật trẻ vậy sao?

Nhìn bề ngoài có vẻ chưa đến ba mươi tuổi nhỉ?

Sĩ quan huấn luyện bí mật trẻ như thế liệu có thể có kinh nghiệm gì đây?

Sao có thể khiến mấy “đứa con cưng” đến từ khắp nơi trên cả nước nghe lời được chứ?

Sau khi lên xe, Mục Hàn ngồi hàng ghế phía sau nhắm mắt lại nghỉ ngơi, thư giản đầu óc.

Nhưng Trương Kim Hoa và Hà Lợi Lợi lại cho rằng Mục Hàn mệt mỏi vì đi đường xa nên lên xe thì ngủ say mất.

“Anh Trương, anh nhìn bộ dạng không có tinh thần của anh ta đi, đi đường xa cũng không thể chịu được thế thì sao có thể làm sĩ quân huấn luyện một trăm người ở trại huấn luyện Thần Long chứ?”

Hà Lợi Lợi ngồi ở ghế phó lái liếc nhìn Mục Hàn qua kính chiếu hậu rồi ghé sát vào tai Trương Kim Hoa nhỏ giọng nói: “Tôi nghe nói một trăm người ở trại huấn luyện Thần Long này đều là những người xuất sắc ở các nơi”.

“Nói thẳng ra là rất hống hách, ỷ vào bản lĩnh vượt trội mà xem thường người khác”.

“Chứ còn sao nữa”, Trương Kim Hoa cũng tán thành với lời của Hà Lợi Lợi: “Có sao nói vậy, bản lĩnh của mấy người này không nói ngoa đâu. Buổi tập luyện vào chiều hôm qua, chẳng ai trong mấy binh sĩ cũ trong căn cứ quân sự của chúng ta đánh lại họ cả”.

“Tổng tư lệnh Vương bảo anh ta đến huấn luyện mấy tên hống hách này không phải là cố ý làm khó anh ta đấy chứ?”

“Tôi đã có thể tưởng tượng đến cảnh đội ngũ sĩ quan huấn luyện của trại huấn luyện Thần Long lần này trở thành trò cười rồi”.

Hà Lợi Lợi đề nghị: “Anh Trương, tôi thấy hay là lát nữa đưa anh ta đến đó thì chúng ta đừng đi vội mà ở lại quan sát thử”.

“Tại sao?”, Trương Kim Hoa khó hiểu hỏi: “Anh muốn xem anh ta bị đám hống hách đó đánh à?”

“Ha ha, anh xấu xa thật đấy, còn muốn hóng hớt xem kịch hay nữa sao?”

“Ôi, đương nhiên không phải rồi”, Hà Lợi Lợi khó chịu nói: “Tôi nghĩ lát nữa nếu anh ta bị đám đó đánh vỡ đầu chảy máu thì có lẽ tổng tư lệnh Vương sẽ bảo chúng ta quay lại chở anh ta đến bệnh viện đấy”.

“Chúng ta ở lại đó luôn thì lát nữa đỡ phải đi qua đi lại nhiều lần”.

“Lợi Lợi, vẫn là anh thông minh!”, Trương Kim Hoa không khỏi giơ ngón cái với anh ta tỏ ý khen ngợi.

Trương Kim Hoa và Hà Lợi Lợi không biết Mục Hàn đã nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện của họ.

Chẳng qua Mục Hàn không muốn lên tiếng thôi.

Anh vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không lâu sau, xe đã vào đến thao trường.

Thấy xe jeep quân dụng chở sĩ quan huấn luyện bí mật đã đến, một trăm người ở trại huấn luyện Thần Long đều đồng loạt liếc mắt nhìn sang.

Nhưng một trăm người này chẳng hề xếp hàng ngay ngắn lại chào đón, mà người thì ngồi, người thì nằm.

Người nào người nấy đều bày ra bộ dạng cà lơ phất phơ.

Cứ như thể không nhìn thấy sĩ quan huấn luyện bí mật đến vậy.

Những người này hết sức kiêu ngạo.

“Đến rồi!”, lúc này Mục Nguyên ghé sát vào tai Mục Phương nói: “Anh, anh nhìn kìa, sĩ quan huấn luyện bí mật đến rồi”.

“Ừ!”, Mục Phương lấy lại tinh thần: “Lát nữa mọi người cứ tự mình phát huy tài năng là được”.

“Yên tâm đi!”, Trương Trạm lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi sẽ cho anh ta biết tay, để anh ta phải hối hận vì đã đến đây”.

Những người khác cũng nóng lòng muốn thử.

Sau khi Trương Kim Hoa đỗ xe xong thì quay đầu lại nói với Mục Hàn vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi: “Huấn luyện viên, đã đến thao trường rồi”.

“Tôi biết rồi”, lúc này Mục Hàn mới mở mắt ra gật đầu.

Trương Kim Hoa và Hà Lợi Lợi nhìn Mục Hàn đi đến trước mặt một trăm người đó.

Thấy bọn họ vẫn đứng rải rác trên thao trường, Trương Kim Hoa và Hà Lợi Lợi liếc mắt nhìn nhau.

Quả nhiên là mấy người đó sắp hành động rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK