Với tư cách là gia chủ của thế gia số một Hoa Hạ, Mục Thịnh Uy nói ra câu này một cách tự tin.
Hơn nữa, một nửa trong số mười người đứng đầu trong bảng xếp hạng Chiến Lang đều đến từ nhà họ Mục ở thủ đô.
Đương nhiên nếu Mục Thịnh Uy biết thân phận của đại tướng quân Đường Chiến thì sẽ không nói thì vậy.
“Tiền đồ của tôi thế nào, ông không đủ tư cách để bình luận”, đại tướng quân Đường Chiến bình tĩnh đáp.
Điều này khiến Mục Thịnh Uy càng thêm tức giận: “Nói như vậy có nghĩa là ông đến để gây chiến với nhà họ Mục ở thủ đô tôi sao?”
“Không phải!”, đại tướng quân Đường Chiến lắc đầu, vẻ mặt khinh thường nói: “Chỉ một nhà họ Mục bé nhỏ không đáng để tôi ra tay đâu”.
“Tôi thấy không thuận mắt với nhà họ Mục ở thủ đô các người, với danh nghĩa là thế gia số một Hoa Hạ, mà lại ức hiếp cô nhi quả mẫu! Thật không biết xấu hổ!”
“Ông!”, Mục Thịnh Uy vô cùng tức giận.
Đường đường là thế gia số một Hoa Hạ, ai dám không nể mặt chứ?
Vậy mà không ngờ hôm nay, trước mặt nhiều người như vậy, lại bị một người xa lạ sỉ nhục!
Chuyện này sao có thể chịu đựng được đây?
Lúc Mục Thịnh Uy không thể chịu nổi được nữa, chuẩn bị ra lệnh cho thuộc hạ, thì đại tướng quân Đường Chiến lại nói: “Hôm nay tôi nhất định sẽ bảo vệ Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ!”
“Ai dám động đến bọn họ, tôi sẽ giết kẻ đó!”
“Sao có thể như thế được chứ!”, Mục Thịnh Uy đập bàn đứng dậy, quát lớn: “Lên đi!”
“Bắt kẻ không biết trời cao đất dày này lại cho tôi!”
“Bố, đợi đã!”, Mục Thịnh Uy vừa nói xong, Mục Sảng đứng bên cạnh thay đổi sắc mặt, vội vàng ngăn lại.
Mục Thịnh Uy chần chừ nhìn Mục Sảng.
Mục Thịnh Uy không biết đại tướng quân Đường Chiến, nhưng Mục Sảng biết!
Trên chiến trường, đại tướng quân Đường Chiến chỉ xếp sau đại thống soái Mục Hàn, nhưng vì ông ta quá tàn nhẫn, không hợp với văn hóa tư tưởng nho giáo của Hoa Hạ trong năm nghìn năm, cho nên sau khi chiến tranh kết thúc, lãnh đạo cấp cao Hoa Hạ đã triệu hồi đại tướng quân Đường Chiến về, đặc biệt cấp cho ông ta một sơn trang để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Mục đích chính là để tránh đại tướng quân Đường Chiến ra tay tàn độc ở đây, tạo ảnh hưởng không tốt cho Hoa Hạ.
Bởi vì đại tướng quân Đường Chiến luôn không ra ngoài, cho nên đến cả Mục Thịnh Uy - gia chủ thế gia số một Hoa Hạ, cũng chưa từng gặp ông ta.
Chỉ được nghe tên chứ chưa thấy mặt.
So với đại thống soái sôi trào nhiệt huyết thì đại tướng quân Đường Chiến càng giống nhân vật trong truyền thuyết hơn.
Mục Sảng luôn coi đại thống soái là thần tượng của mình.
Hắn không chỉ quen thuộc với tất cả sự tích về đại thống soái, mà còn nghiên cứu cả đối thủ của đại thống soái.
Đại tướng quân Đường Chiến được ca ngợi là người có sức chiến đấu chỉ sau đại thống soái, nên đương nhiên Mục Sảng cũng từng tìm hiểu về ông ta.
Vừa nhìn thấy cách ăn mặc của đại tướng quân Đường Chiến, Mục Sảng liền nhận ra ngay thân phận của ông ta.
Bởi vì ngoại trừ đại tướng quân Đường Chiến ra thì không có ai ăn mặc như vậy cả.
Mục Sảng ghé vào tai Mục Thịnh Uy thì thầm.
Mục Thịnh Uy nghe xong lời Mục Sảng, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Hóa ra là vị này sao!”
“Đúng vậy! Bố, chúng ta không thể đắc tội với người này được!”, Mục Sảng nói với vẻ mặt sợ hãi: “Vị này được gọi với cái tên là máy xay thịt trên chiến trường, ông ta không chỉ có võ thuật đỉnh cao, mà còn rất tàn nhẫn, độc ác. Chúng ta đối đầu với ông ta sẽ không có lợi gì cả”.
Lúc Mục Sảng và Mục Thịnh Uy đang thì thầm to nhỏ.
Đại tướng quân Đường Chiến lên tiếng: “Mặc dù lần này Lâm Nhã Hiên thay chồng ứng chiến, nhưng Lâm Nhã Hiên lại thua, điều này không chỉ đại diện cho cô ấy, mà còn có thể nói Mục Hàn đã thua”.
“Các người nên đi tìm Mục Hàn mới đúng. Nếu không tìm được Mục Hàn thì chỉ có thể nói nhà họ Mục các người bất tài vô dụng”.
“Ở đây bắt nạt cô nhi quả phụ thì gọi gì là thế gia số một Hoa Hạ chứ?”
Sau khi biết được thân phận đại tướng quân Đường Chiến, Mục Thịnh Uy không còn tức giận khi nghe những lời này nữa.
Ông ta gật đầu nói: “Ông nói đúng! Nếu ông đã ra mặt, thì nhà họ Mục ở thủ đô chúng tôi sẽ nể mặt ông, tha cho Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ”.
“Nhưng nhà họ Mục ở thủ đô chúng tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho kẻ thất bại trong ván cược này. Một khi Mục Hàn xuất hiện thì chúng tôi sẽ lập tức tiến hành trừng phạt nó”.
Nghe Mục Thịnh Uy nói vậy, Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ đều thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời trong lòng thầm cầu mong Mục Hàn sẽ không xuất hiện.
Biểu hiện ngày hôm nay của Lâm Nhã Hiên thật khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Ngay cả Mục Thịnh Uy cũng phải khen ngợi: “Lâm Nhã Hiên, cô chỉ là một cô gái bình thường, vậy mà lại có thể làm được vậy, thật đúng là Hoa Mộc Lan thời hiện đại”.
“Công bằng mà nói, cô gả cho Mục Hàn thì đúng là thiệt thòi!”
Mọi người xung quanh đều đồng ý với câu nói này của Mục Thịnh Uy.
Một cô gái mạnh mẽ như vậy, gả cho thằng con hoang bỏ trốn như Mục Hàn quá thiệt thòi.
“Bố à, hôm nay đại tướng quân Đường Chiến đến đây, thật đúng là kỳ lạ”, Mục Sảng đứng bên cạnh, nghi hoặc nói: “Người oai phong như đại tướng quân Đường Chiến mà lại ra mặt vì hai người phụ nữ, thật khiến người ta khó hiểu!”
“Thực ra cũng không có gì khó hiểu”, Mục Thịnh Uy nói: “Con nhìn đám người xung quanh xem, vốn dĩ đều nể trọng nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta, nhưng vì sự xuất hiện của Lâm Nhã Hiên, tất cả đều quay lưng, chuyển sang ủng hộ Lâm Nhã Hiên”.
“Rõ ràng là bị Lâm Nhã Hiên làm cho cảm động rồi”.
“Nếu bỏ đi thân phận gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô thì bố cũng sẽ cảm động”.
“Vì vậy, Lâm Nhã Hiên khiến đại tướng quân Đường Chiến cảm động cũng không có gì lạ”.
“Có lẽ là vậy”, Mục Sảng cũng chỉ có thể cho là như vậy.
Dù sao thì đại tướng quân Đường Chiến cũng giống như những nhân vật thần bí khác, hành động của bọn họ không phải là việc mà Mục Sảng có thể tùy ý hiểu được.
“Đúng vậy!”, ngay cả Phụng Cầu Hoàng cũng khen ngợi Lâm Nhã Hiên: “Nếu bỏ đi ân oán gia tộc thì tôi cũng rất muốn làm bạn với Lâm Nhã Hiên!”
“Đương nhiên với thân phận đối lập của hai người chúng ta, tôi cũng chỉ có thể nghĩ vậy mà thôi!”
Biết được đại tướng quân Đường Chiến đã ra tay cứu mạng mình, Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ đi lên phía trước, cúi đầu chào: “Cảm ơn vị ân nhân này đã cứu mạng, xin hỏi quý danh của ông là gì? Sau này Lâm Nhã Hiên tôi nhất định sẽ báo đáp ân tình này của ông!”
“Cô không cần biết thân phận của tôi, cũng không cần đền đáp tôi”, đại tướng quân Đường Chiến hờ hững nói tiếp: “Việc cô làm hôm nay quả xứng là nữ trung hào kiệt!”
“Tốt lắm! Cô xứng đáng làm người phụ nữ của Mục Hàn!”
Nói xong, đại tướng quân Đường Chiến quay người rời đi.
Lời này của đại tướng quân Đường Chiến khiến mọi người bàn tán xôn xao.
“Lâm Nhã Hiên xứng đáng là người phụ nữ của Mục Hàn là có ý gì?”
“Rõ ràng là Mục Hàn không xứng với Lâm Nhã Hiên chứ?”
“Não người này có vấn đề à?”