Mục lục
Điện chủ ở rể Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chí Minh, đừng nhiều lời với thằng này nữa”, Sở Lão Lục hơi mất kiên nhẫn nói: “Lập tức bắt nó lại rồi giao cho gia chủ!”

“Chỉ cần chúng ta bắt được nó thì cháu có thể ngẩng cao đầu ở trước mặt chú hai cháu rồi!”

“Phải phải!”, Sở Chí Minh gật đầu, giơ tay lên chỉ vào mười người phía sau mình nói với Mục Hàn: “Nhóc con, cậu thấy rồi đấy, mấy người đằng sau tôi đều có võ công rất lợi hại, cậu muốn tôi ra tay hay là tự mình ngoan ngoãn đi theo tôi?”

Mục Hàn liếc nhìn mấy người kia, khinh thường nói: “Chỉ vậy thôi mà muốn bắt tôi đi sao?”

“Tốt nhất các anh nên nhìn lại tình cảnh hiện giờ của mình đi”.

Mục Hàn hất cằm ra ngoài cửa sổ.

Sở Chí Minh khó hiểu.

Hắn đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, khuôn mặt lập tức biến sắc.

“Sao vậy Chí Minh?”, thấy sắc mặt Sở Chí Minh không đúng lắm, Sở Lão Lục cũng bước đến.

Lúc này bên dưới tòa nhà văn phòng là một rừng người mặc đồng phục bảo vệ.

Họ đều ngẩng đầu lên nhìn như hổ rình mồi.

Mà chiếc Toyota Alphard của mấy người Sở Chí Minh đã bị lật ngã lăn sang một bên.

“Này…”, Sở Lão Lục và Sở Chí Minh cùng hít sâu một hơi.

Dù mười người họ dẫn đến có là cao thủ hạng nhất thì e rằng cũng khó mà toàn mạng thoát khỏi tình thế này.
Loading...


“Sao nào?”, Mục Hàn vui vẻ nói: “Hai người còn muốn bắt tôi đi không?”

“Hừ!”, Sở Chí Minh biết bây giờ muốn dẫn Mục Hàn đi là không thể: “Coi như cậu giỏi!”

Sau đó hắn lại hét lên với Sở Chiêu Quân: “Còn ngây ra đó làm gì? Đi thôi!”

Dứt lời, Sở Chí Minh bước đến kéo Sở Chiêu Quân.

Nhưng lại bị Mục Hàn siết chặt cổ tay.

Mục Hàn đứng chắn trước mặt Sở Chiêu Quân, lạnh lùng nói: “Tôi giữ em gái này lại rồi, muốn đi thì mình anh đi đi!”

Hiếm có gia tộc nào đầy rẫy quan hệ lợi ích, khắp nơi đều là mưu mô như nhà họ Sở này, thế mà còn có một cô em gái quan tâm đến an nguy của mình như vậy, Mục Hàn rất cảm động.

Bắt đầu từ giây phút này, Mục Hàn đã xem Sở Chiêu Quân như em gái ruột của mình.

“Sở Chiêu Quân, mày suy nghĩ cho cẩn thận mày là người nhà họ Sở mà trốn sau lưng thằng này là sao?”, Sở Chí Minh trợn mắt nhìn Sở Chiêu Quân, lạnh lùng nói: “Mày không xứng làm người nhà họ Sở!”

“Không phải, em là người nhà họ Sở!”, vừa nghe hắn nói vậy, Sở Chiêu Quân từ nhỏ đã bị nhồi nhét tư tưởng phải trung thành với gia tộc, lo lắng nói: “Anh Chí Minh, em về với anh”.

“Em chắc chắn muốn về đó chứ?”, Mục Hàn không khỏi khẽ nhíu mày: “Hôm nay em đến báo tin cho anh, sau khi về đến nhà họ Sở, chắc chắn họ sẽ không tha cho em đâu!”

“Anh Mục Hàn, anh đừng lo lắng cho em. Em là người nhà họ Sở, không về đó thì đi đâu đây?”, Sở Chiêu Quân an ủi.

Vì Sở Chiêu Quân kiên quyết muốn về nên Mục Hàn chỉ đành để cô đi theo Sở Lão Lục và Sở Chí Minh.

Nhưng sau khi ba người đi khỏi đó, Mục Hàn lập tức gọi cho Chúc Long: “Theo dõi chặt chẽ động thái của Sở Chiêu Quân, có gì bất thường phải lập tức báo ngay cho tôi!”

Lúc này Sở Nhậm Hành đã dẫn lực lượng chủ chốt của nhà họ Sở đến Sở Dương.

Chỉ đợi Sở Lão Lục và Sở Chí Minh bắt được Mục Hàn về thì lập tức giao mười nam nữ cho Tang Kiệt.

Thực hiện giao dịch ở mấy nơi nhỏ bé như Sở Dương cũng là ý của Tang Kiệt.

Dù sao là quân phiệt vùng Đông Nam, Tang Kiệt vẫn không dám bước đến các đô thị lớn tầm cỡ quốc tế như Đông Hải.

Sở Lão Lục và Sở Chí Minh dẫn theo Sở Chiêu Quân gặp đám người Sở Nhậm Hành.

“Gia chủ, con bé này đã đi mật báo với thằng ranh đó!”, Sở Chí Minh tức giận nói: “Bây giờ thằng ranh đó đã biết mục đích thật sự của chúng ta rồi!”

“Đúng vậy”, Sở Lão Lục cũng nói: “Hơn nữa thằng ranh đó có rất nhiều đàn em, không dễ gì bắt được nó!”

“Khốn kiếp! Làm hỏng chuyện lớn của tôi”, nghe Sở Chí Minh và Sở Lão Lục báo cáo tình hình, Sở Nhậm Hành tức giận không thôi giơ tay lên chỉ vào Sở Chiêu Quân mắng: “Chiêu Quân, có phải cháu thấy gia tộc chọn cháu đi làm nô lệ cho Tang Kiệt nên cháu muốn báo thù không?”

“Không, không phải vậy!”, Sở Chiêu Quân vội vã lắc đầu: “Ông à, cháu chỉ thương hại cho anh họ Mục Hàn mà thôi”.

“Dù sao anh ấy cũng đã chịu khổ nhiều như vậy rồi mà còn phải đi làm nô lệ cho Tang Kiệt nữa”.

“Đây là chuyện cháu quản được sao?”, Sở Nhậm Hành phẫn nộ nói.

“Bố à, con bé này đã phạm lỗi thì nên dùng gia pháp”, lúc này Sở Hùng đề nghị: “Nếu không sau này gia pháp không nghiêm, ai cũng dám chống lại gia tộc”.

“Đúng vậy”, Sở Nhậm Hành gật đầu nói: “Nếu xử lý bằng gia pháp thì chắc chắn phải dùng cây roi vàng gia truyền”.



“Đúng thế!”, Sở Hùng đáp.

Sở Hùng lập tức sai người đến khu nhà họ Sở ở Đông Hải lấy cây roi vàng gia truyền đến Sở Dương.

Sau đó, Quản gia bưng một cái khay được đậy bằng vải lụa đỏ.

Đi đến trước mặt Sở Nhậm Hành.

Sở Nhậm Hành vươn tay mở tấm vải lụa đỏ ra, trong đó là một cây roi màu vàng sáng chói.

Đây chính là cây roi vàng tổ tiên truyền lại.

Cây roi dài năm thước, toàn thân đều được làm bằng vàng.

Cho đến đời của Sở Nhậm Hành thì đã truyền lại được mười tám đời.

Một khi nhà họ Sở có người phạm sai lầm đều sẽ xử bằng roi.

“Theo gia quy của nhà họ Sở, Sở Chiêu Quân tiết lộ bí mật gia tộc, thông đồng với kẻ địch bên ngoài, xử phạt một trăm roi, không bàn đến sống chết”, Sở Hùng đọc lại gia quy của nhà họ Sở.

“Đừng mà, gia chủ!”, nghe Sở Hùng đọc gia quy, bố mẹ Sở Chiêu Quân hoảng hốt vội cầu xin: “Chiêu Quân chẳng qua chỉ là một đứa con gái yếu đuối, sao có thể chịu nổi một trăm roi đây!”

“Gia pháp nghiêm khắc, không được cầu xin”, Sở Nhậm Hành vô cảm nói: “Nếu các người muốn cầu xin thì cùng bị đánh đi”.

“Bố mẹ, con không sao đâu”, để bố mẹ không lo lắng cho mình, Sở Chiêu Quân lên tiếng an ủi họ.

Vừa nghĩ đến cảnh tượng Sở Chiêu Quân sắp tan xương nát thịt, bố mẹ cô bật khóc sướt mướt.

Không còn cách nào khác, vì họ chỉ sinh được một đứa con gái là Sở Chiêu Quân, không có con trai nối dõi nên địa vị trong gia tộc khá thấp, không có tiếng nói.

“Được rồi!”, Sở Nhậm Hành vung tay nói: “Sở Hùng, con đích thân trừng phạt nó đi”.

Sở Hùng gật đầu nhận lấy roi vàng.

Sau đó ông ta bảo Sở Chiêu Quân xoay người lại.

Có vài người đồng cảm với Sở Chiêu Quân, không đành lòng mà mắt nhắm lại.

Sở Hùng là người thực hiện hình phạt theo gia pháp, ông ta ra tay rất độc ác, người nhà họ Sở đều rõ điều này.

Lúc Sở Hùng giơ tay lên, roi vàng lên đang định quất xuống thì một viên đá bắn đến trúng ngay lên roi vàng làm roi vàng lệch hướng, không đánh trúng vào Sở Chiêu Quân.

“Không được tôi đồng ý, ai dám đánh em gái của Mục Hàn tôi đây?”

Lúc này Mục Hàn bước vào.

Bởi vì anh bảo Chúc Long phải để ý đến Sở Chiêu Quân nên nơi này vừa xảy ra chuyện, Mục Hàn đã chạy đến ngay.

Mục Hàn bước đến bảo vệ Sở Chiêu Quân ở sau lưng mình.

“Cháu là Mục Hàn à?”

Hai mắt Sở Nhậm Hành bỗng sáng rực, hưng phấn nói: “Tốt quá rồi!”
“Ông là ai?”, Mục Hàn lạnh lùng hỏi.

“Cháu ngoại ngoan của ông, ông là ông ngoại của cháu đây mà!”, Sở Nhậm Hành cười như mở cờ trong bụng nói: “Ông ngoại biết cháu nhất định sẽ đến gặp ông ngoại mà”.

“Dù sao một giọt máu đào hơn ao nước lã”.

“Vậy à?”, Mục Hàn cười khẩy, khinh thường nói: “Nhà họ Sở các ông đắc tội với quân phiệt của Tang Kiệt ở vùng Đông Nam, ông lại thương xót con cháu của mình không muốn đưa họ giao nộp họ làm nô lệ nên định để tôi đi chết thay”.

“Đây là cái mà ông gọi là một giọt máu đào hơn ao nước lã đấy à?”

Nghe Mục Hàn nói vậy, Sở Nhậm Hành không khỏi cảm thấy lúng túng: “Nếu cậu đã biết, vậy hôm nay cậu đến đây chẳng phải là tự nộp mạng sao?”

Dù sao ý đồ xấu đã bị Mục Hàn biết rồi.

Sở Nhậm Hành dứt khoát cho cá chết lưới rách luôn.

Không cần phải giả vờ nữa.

Nếu Mục Hàn đã chủ động dâng mình đến cửa thì Sở Nhậm Hành sẽ không buông tha cho anh dễ dàng.

“Tự nộp mạng ư? Ông nghĩ nhiều rồi”, Mục Hàn bình thản nói: “Tôi đến đây là vì muốn đưa Chiêu Quân đi”.

“Tôi đã nhận cô em gái này rồi, các người không ai được bắt nạt cô ấy”.

Dứt lời, Mục Hàn giơ tay lên chỉ vào Sở Nhậm Hành, cố ý làm giọng điệu thêm âm trầm: “Kể cả ông!”

“Làm gì có cái lý đó chứ”, thái độ của Mục Hàn khiến Sở Nhậm Hành sôi máu: “Đúng là không biết lớn nhỏ!”
Loading...

“Dù nói thế nào tôi cũng là ông ngoại của cậu, đây chính là sự thật không thể chối cãi. Một đứa cháu như cậu lại nói chuyện với tôi bằng cái thái độ đó, cậu xem có được hay không?”

“Tôi xem ông là ông ngoại, vậy ông có xem tôi là cháu ngoại của ông không?”, Mục Hàn nhếch khóe miệng, lạnh lùng nói: “Với thực lực của vương tộc nhà họ Sở ở Đông Hải, muốn tìm đứa cháu ngoại này mà phải tốn tận mười năm à?”

“Hơn nữa sau khi tìm được tôi thì lập tức bắt tôi đi làm con dê thế tội cho việc các người đã đắc tội với quân phiệt vùng Đông Nam”.

“Ông tự hỏi lại mình xem ông có xứng làm ông ngoại của tôi hay không?”

Lời nói đầy ẩn ý của Mục Hàn làm khuôn mặt già nua của Sở Nhậm Hành đỏ bừng.

Sở Nhậm Hành tự biết mình làm như vậy quả thật không đúng đạo lý.

Nhưng vì tương lai của nhà họ Sở, dù chuyện này không vẻ vang gì thì Sở Nhậm Hành cũng phải làm.

“Tôi thấy hôm nay cậu đến đây là để làm loạn”, lúc này Sở Hùng nói: “Lần trước Lão Lục và Chí Minh không bắt được nó về, lần này nó tự mình dâng đến cửa, chúng ta còn có thể để nó chạy sao?”

“Người đâu, bắt nó lại cho tôi”.

Sở Hùng vừa ra lệnh, lập tức có mấy chục người có võ công giỏi của nhà họ Sở lao đến.

Bao vây lấy Mục Hàn.

Nhưng điều khiến Sở Hùng ngạc nhiên là mấy chục người đó đều không phải là đối thủ của Mục Hàn.

“Thằng ranh này cũng có chút bản lĩnh đấy”, Sở Hùng cầm roi vàng đi về phía Mục Hàn: “Ranh con, cậu cũng xem như là cháu ngoại nhà họ Sở. Hôm nay cậu phạm phải tội chống đối lại gia chủ, tôi sẽ dạy dỗ cậu bằng roi vàng của tổ tiên cũng xem như là vinh hạnh của cậu!”

“Bác hai, đừng mà!”, Sở Chiêu Quân biết võ công của Sở Hùng rất mạnh, cộng thêm có roi vàng trong tay, ông ta càng thêm uy lực. Cô ấy sợ Mục Hàn bị liên lụy nên vội vàng hét lên: “Người vi phạm vào gia pháp là cháu, cứ để cháu chịu phạt đi!”

Mục Hàn không ngờ Sở Chiêu Quân lại lương thiện đến thế.

Đã đến nước này rồi mà còn nghĩ cho anh nữa.

“Chiêu Quân, em lùi ra sau đi”, Mục Hàn đẩy Sở Chiêu Quân ra sau lưng mình nói: “Để anh đối phó với ông ta”.

Không biết tại sao Sở Chiêu Quân lại có cảm giác tin tưởng lạ thường với Mục Hàn.

Nghe Mục Hàn nói vậy, cô ấy vô thức gật đầu nói: “Anh Mục Hàn cẩn thận!”

Mục Hàn khẽ cười, ngoắc ngón tay với Sở Hùng.

Động tác khiêu khích của Mục Hàn bỗng chốc kích thích cơn phẫn nộ của Sở Hùng.

Sở Hùng vung roi vàng lên chạy về phía Mục Hàn.

“Cạch!”

Ngay lúc Sở Hùng lao đến, Mục Hàn bắt lấy roi vàng.

Sau đó bẻ nó bằng một bàn tay.

Roi vàng lập tức tách ra làm đôi.

“Roi vàng của tổ tiên đứt rồi sao?”

Sở Hùng sững sờ.



Người nhà họ Sở đều ngây ngốc.

Từ trước đến giờ roi vàng gia truyền là vật vô cùng tôn quý với nhà họ Sở.

Người nào cũng cực kỳ tôn kính nó.

Bây giờ lại bị Mục Hàn làm gãy, bọn họ sao có thể không kinh ngạc cho được?

“Khốn kiếp, cậu dám làm gãy roi vàng tổ tiên truyền lại của nhà họ Sở?”, Sở Hùng phẫn nộ không thôi.

“Chỉ là một cây roi vàng mà thôi, gãy cũng gãy rồi, ông định thế nào?”, Mục Hàn khinh thường liếc mắt.

“A! Tôi phải giết cậu!”, là người thực thi gia pháp, cây roi tổ tiên truyền lại bị đứt chính là một sự nhục mạ khó có thể xóa nhòa được với ông ta.

Ông ta lập tức lao đến, ra đòn sát thủ với Mục Hàn như một con sư tử phát điên.

Mục Hàn né sang một bên.

Sở Hùng là cao thủ đỉnh cấp của nhà họ Sở thế mà không thể làm gì được với Mục Hàn.

Đánh được một lúc, Sở Nhậm Hành nhận ra chỉ dựa vào một mình Sở Hùng thì không thể nào bắt Mục Hàn được.

Thế là cụ ta vung tay lên, mấy trăm đàn em xông đến.

“Mục Hàn, tôi thấy võ công của cậu không tệ”, Sở Nhậm Hành nói: “Nhưng ở đây tôi có mấy trăm người, dù võ công của cậu có cao thì cậu có thể đấu với bánh xe chiến của bọn tôi không?”

“Vậy phải thử xem sao”, Mục Hàn không hề sợ hãi: “Nhà họ Sở ở Đông Hải đường đường là cấp bậc vương tộc thế mà lại gọi đến mấy trăm người chỉ để đối phó với một người bề dưới mình, đúng là mất mặt!”

“Cậu!”, bị Mục Hàn cà khịa như vậy, Sở Nhậm Hành nghẹn họng không nói được gì bèn vung tay nói: “Cậu đi đi!”

“Gia chủ, không thể để cậu ta đi được!”, Sở Lão Lục và Sở Chí Minh bước đến khuyên ngăn.

Ngày càng gần đến thời hạn mà Tang Kiệt đưa ra, một khi để Mục Hàn đi thì có muốn bắt anh lại cũng khó.

“Nhà họ Sở đường đường là vương tộc, tuyệt đối không làm chuyện một trăm người tấn công một người”, Sở Nhậm Hành trầm mặt nói: “Hôm nay tôi có thể để cậu ta đi, ngày mai cũng có thể bắt cậu ta về lại”.

Sở Nhậm Hành nói vậy, những người khác cũng không thể nói được gì.

“Chiêu Quân, chúng ta đi”, thấy vậy, Mục Hàn nói với Sở Chiêu Quân.

“Cái gì?”, Sở Lão Lục sốt ruột: “Cậu ta còn muốn đưa Chiêu Quân đi à?”

“Không sao”, Sở Nhậm Hành tự tin nói: “Tôi muốn xem xem cậu ta có thể đưa Chiêu Quân đi được không”.

Sở Nhậm Hành rất tự tin, chỉ dựa vào tư tưởng trung thành với gia tộc được dạy dỗ từ nhỏ thì Sở Chiêu Quân nhất định sẽ từ chối đi với Mục Hàn.

Nhưng điều khiến Sở Nhậm Hành há hốc mồm là Sở Chiêu Quân thế mà lại gật đầu đồng ý.

Người nhà họ Sở trơ mắt nhìn Mục Hàn dẫn Sở Chiêu Quân đi mà không biết làm thế nào.

“Haizz, gia chủ, thả hổ về rừng, hậu họa khôn lường”, đợi Mục Hàn và Sở Chiêu Quân đi khuất, Sở Lão Lục than thở: “Đã lúc nào rồi mà còn để tâm đến danh tiếng của gia tộc nữa vậy?”

“Lão Lục, mọi người nên biết nếu chúng ta thật sự làm chuyện loại này thì sau này dù có sống tiếp cũng không có tư cách được đứng vào hàng ngũ vương tộc!”, Sở Nhậm Hành nói: “Hơn nữa, mọi người tưởng rằng thằng nhóc Mục Hàn này đến một mình sao?”

“Tên này rất xảo quyệt, nếu cậu ta đã dám đến một mình thì chắc chắn đã có chuẩn bị”.
“Nhưng còn Tang Kiệt thì sao?”, Sở Lão Lục vẻ mặt u sầu.

Trong nhà họ Sở ở Đông Hải, Sở Lão Lục có nhiều con trai nhất.

Một khi không thể dùng Mục Hàn làm người thế thân, đến chín phần là phải chọn ra một người trong số tất cả các con trai của Sở Lão Lục để đi làm nô lệ cho quân phiệt vùng Đông Nam tên là Tang Kiệt.

Ban đầu Sở Lão Lục sinh nhiều con trai như vậy là vì mong một ngày nào đó, vị trí gia chủ nhà họ Sở có thể rơi vào trong tay huyết mạch của mình. Một khi mất đi một đứa con trai, ông ta sẽ mất đi một chút hy vọng.

Đây là điều mà Sở Lão Lục không muốn nhìn thấy.

“Đừng lo, tôi đã tìm ra cách rồi”, Sở Nhậm Hành nheo mắt từ tốn nói: “Mặc dù thằng nhóc Mục Hàn này là một người gian xảo, hơn nữa cũng rất giỏi võ nghệ, ngay cả Sở Hùng cũng không phải là đối thủ của cậu ta. Vậy nên muốn xuống tay từ cậu ta thì không thể dùng cách này được!”

"Tôi đã có một cách tiếp cận khác và quyết định bắt đầu ra tay từ vợ của cậu ta!"

“Lâm Nhã Hiên?”, Sở Hùng nghe vậy, hai mắt đột nhiên sáng lên: “Gia chủ, ông định làm thế nào?”

“Mấy người nghe kỹ cho tôi”, Sở Nhậm Hành vời đám người Sở Hùng lại gần rồi khẽ lẩm bẩm.

Sở Hùng nghe xong, không khỏi giơ ngón tay cái lên, tán thưởng: "Thật không hổ danh là gia chủ! Chiêu này của ông đúng là ‘bề ngoài thơn thớt nói cười, bên trong nham hiểm giết người không dao’, quả là cao thủ!”

Sở Lão Lục và Sở Chí Minh cũng lần lượt gật đầu: "Tôi nghĩ là được!”

“Đã như vậy thì giao cho Sở Hùng xử lý chuyện này”, Sở Nhậm Hành căn dặn.

Ở một bên khác.

Mục Hàn đưa Sở Chiêu Quân đến tập đoàn Thiên Thành.

Lâm Nhã Hiên biết cô em Sở Chiêu Quân bảo vệ Mục Hàn như vậy nên cũng rất yêu thích cô gái.
Loading...


Cô dọn dẹp tạm một căn phòng trong tòa nhà văn phòng tập đoàn Thiên Thành để Sở Chiêu Quân sinh sống ở đây.

Hai người phụ nữ có tính cách giống nhau, vừa gặp đã hợp ý nhau.

Lần đầu tiên gặp mặt mà cứ giống như có bao nhiêu chuyện để tâm sự với nhau vậy.

Lâm Nhã Hiên thậm chí còn gợi ý rằng Sở Chiêu Quân nên tạm thời làm việc trong tập đoàn Thiên Thành.

Sở Chiêu Quân đồng ý ngay.

Mục Hàn cũng rất vui khi thấy hai người phụ nữ hòa hợp như vậy, anh lập tức quyết định nghỉ làm sớm, tự tay nấu ăn, nấu một bữa tối thịnh soạn cho hai người.

Vì chiếc Mercedes-Benz S-Class do Lâm Nhã Hiên lái, cộng thêm việc có vệ sĩ Lăng Sở Sở ở đó, Mục Hàn rất an tâm về sự an toàn của Lâm Nhã Hiên khi đi lại trên đường.

Sau khi Lâm Nhã Hiên giao công việc cho Sở Chiêu Quân rằng xong, cô hớn hở cười nói: "Em Chiêu Quân, anh rể em đã ở nhà chuẩn bị bữa tối thịnh soạn cho chúng ta, tối nay chúng ta về nhà ăn cơm”.

Ăn cơm ở nhà càng khiến Sở Chiêu Quân cảm thấy thân thiết hơn.

Hơn nữa Mục Hàn còn tự mình xuống bếp.

“Được”, Sở Chiêu Quân cũng tỏ vẻ mong đợi: “Anh rể tự tay nấu ăn, em thật có phúc ăn uống mà!”

Khi Lâm Nhã Hiên đưa Sở Chiêu Quân xuống lầu, chiếc Mercedes-Benz S-Class đã dừng ở cửa.

Lăng Sở Sở đứng ở một bên, chuẩn bị mở cửa xe cho hai người.

Chính lúc này.

Trên một bục cao tầng đối diện với tòa nhà văn phòng Tập đoàn Thiên Thành, một tay súng bắn tỉa chĩa ống ngắm cấp tám về phía chiếc Mercedes-Benz S-Class, sẵn sàng bóp cò bất cứ lúc nào.

Là một lính đặc chủng đã nghỉ hưu, tính cảnh giác của Lăng Sở Sở rất cao.

Trong lúc mở cánh cửa ra, cô ta chợt nhìn thấy một tia sáng phản chiếu.

Mặc dù hình ảnh phản chiếu chỉ thoáng qua, nhưng ngay tức thì Lăng Sở Sở cảm thấy bị đe dọa.

Ngay sau đó Lăng Sở Sở liền nhảy sang một bên và hét lớn: "Tổng giám đốc Lâm, cẩn thận!"

Người lính bắn tỉa biết mình bị lộ nên "binh" một tiếng, viên đạn rơi xuống đất.

“Mau lên xe!”, Lăng Sở Sở quyết định dứt khoát, nhanh chóng bảo vệ Lăng Sở Sở và Sở Chiêu Quân lên xe.

Sau đó, cô ta đạp ga và phóng đi.

Người bắn tỉa lại bắn tiếp hai lần nữa.

Một viên đạn bắn trúng cửa xe.

Một viên đạn bắn trúng đuôi xe.

Lăng Sở Sở đã lái chiếc Mercedes-Benz S-Class và chạy điên cuồng suốt quãng đường.

Tại một ngã tư, một chiếc Confero ‘vù’qua, lượn lờ trước mặt, chặn lại ở phía trước rồi dừng lại trước chiếc Mercedes-Benz S-Class.

Hàng chục người đàn ông mạnh mẽ đi xuống từ chiếc Confero, mang theo nhiều ống thép và lao thẳng vào chiếc Mercedes-Benz S-Class.


Sau đó nghênh ngang bỏ đi.

Sau khi mọi chuyện đã ổn trở lại, Lăng Sở Sở hỏi: "Tổng giám đốc Lâm, cô Sở, hai người không sao chứ?"

Lâm Nhã Hiên và Lăng Sở Sở đồng thời đáp lại: "Tôi không sao".

Lăng Sở Sở ra khỏi xe và kiểm tra thì chỉ thấy phần đuôi xe bị bẹp dúm.

“Kỳ lạ!”, Lăng Sở Sở cảm thấy khá khó hiểu: “Bọn họ làm ầm ĩ như vậy, chỉ là muốn đập nát đuôi xe thôi sao?”

Sau khi trở về, Lăng Sở Sở đã kể cho Mục Hàn nghe chuyện đã xảy ra.

Mục Hàn cũng đã kiểm tra xe một lượt.

“Chuyện này quả thực rất kỳ lạ”, Mục Hàn nói: “Hai viên đạn, một viên bắn trúng cửa xe, một viên bắn trúng đuôi xe, giống như bắn ngẫu nhiên vậy. Rõ ràng là bên kia không muốn lấy tính mạng của em".

“Đúng vậy”, Lăng Sở Sở gật đầu: “Cộng thêm việc có nhiều người xuống từ chiếc xe Confero đó như vậy, một mình tôi bảo vệ Tổng giám đốc Lâm và cô Sở cũng có chút khó khăn!”

"Nhưng họ chỉ cho nổ phía sau xe rồi bỏ đi".

"Từ dấu hiệu này cho thấy, nó giống như một lời cảnh báo cho chúng ta!"

Đúng lúc này, điện thoại di động của Mục Hàn vang lên.

Đó là một con số lạ từ Đông Hải.

"Mục Hàn, bác là Sở Hùng”.

Nghe thấy giọng nói của Sở Hùng, Mục Hàn lập tức hiểu rằng chuyện này nhất định là do nhà họ Sở làm.

“Có chuyện gì sao?”, Mục Hàn kiên nhẫn hỏi.

"Là thế này. Nghe nói vợ cháu vừa bị tấn công và bị tai nạn xe. Cháu tuyệt đối phải bảo vợ cháu khi ra ngoài phải cẩn thận một chút! Nếu không cái bị nổ tung lần sau không chỉ đơn giản là đuôi xe thôi đâu!”

Sở Hùng nói đầy vẻ tiểu nhân đắc chí.

“Quả nhiên là do các người làm”, nghe Sở Hùng nói như vậy, Mục Hàn đã hoàn toàn chắc chắn: “Sở Hùng, ông tưởng rằng dùng thủ đoạn đê tiện này có thể bắt ép được tôi hay sao?”

“Nhà họ Sở chúng tôi rất có thành ý muốn nhận họ hàng với cháu. Nhưng nếu tên nhóc cháu không biết phải trái thiệt hơn thì chúng tôi chỉ có thể đưa ra hạ sách này thôi”, Sở Hùng cười ha hả.

“Sở Hùng, ông động vào tôi thì được, nhưng động vào vợ của tôi thì đã phạm vào đại kỵ của tôi rồi. Ông cứ chờ mà đón nhận sự trả thù của tôi đi!”, Mục Hàn lạnh lùng nói.

Sau đó, anh cúp điện thoại luôn.

Mục Hàn suy nghĩ một lúc và gọi cho Hồng Chân Long.

“Chờ mày trả thù?”, Sở Hùng ở bên kia điện thoại tỏ vẻ khinh thường: “Tao muốn xem xem mày có thể trả thù tao như thế nào?”

Đám người Sở Nhậm Hành đều đang đợi tin tức, thấy Sở Hùng kết thúc cuộc gọi nhanh như vậy liền vội hỏi: “Thế nào rồi?”

“Ha ha!”, Sở Hùng trả lời: “Thằng nhóc này cứng miệng quen rồi!”

"Có điều, chúng ta cảnh cáo như vậy, chắc là thằng nhóc này cũng không chịu được bao lâu nữa sẽ chủ động đầu hàng thôi!”

"Đương nhiên rồi, nếu nó còn dám tiếp tục cứng với chúng ta thì tôi sẽ khiến cho tay bắn tỉa nổ tung đầu của Lâm Nhã Hiên, để cho thằng nhóc này biết sợ!”

“Làm tốt lắm!”, Sở Nhậm Hành rất hài lòng gật đầu.
Lúc này, Sở Nhậm Hành nhận được một cuộc gọi từ số máy lạ.

“Gia chủ Sở, tôi là Hồng Chân Long của Hồng Anh Xã!”, đối phương vừa mở miệng liền nói tên, khiến Sở Nhậm Hành lập tức bối rối.

Dù nhà họ Sở là vương tộc nhưng thế lực của Hồng Anh Xã rất lớn, vô cùng hùng mạnh, địa vị không thua gì vương tộc.

Vì vậy, khi đột nhiên nhận được điện thoại của Hồng Chân Long, Sở Nhậm Hành cũng cẩn trọng hơn chút.

Sở Nhậm Hành tin đây đúng là Hồng Chân Long thật.

Dù sao cũng chẳng ai cả gan dám mạo danh thủ lĩnh Hồng Anh Xã.

“Xin chào thủ lĩnh Hồng!”, Sở Nhậm Hành ngập ngừng hỏi: “Xin hỏi ông có gì dạy bảo?”

Sở Nhậm Hành cũng không rõ lúc này Hồng Chân Long gọi điện đến là có ẩn ý gì.

“Gia chủ Sở, ông quá coi thường Hồng Anh Xã chúng tôi đấy nhỉ?”, Hồng Chân Long tức giận nói: “Đến địa bàn của Hồng Anh Xã chúng tôi làm ra chuyện như vậy, mà lại không thèm chào hỏi lấy một câu?”

“Ôi, hỏng rồi!”

Nghe Hồng Chân Long nói vậy, Sở Nhậm Hành ngay lập tức hiểu ra.

Thế giới ngầm Hoa Hạ trước nay luôn có một luật bất thành văn, thế lực ngoại bang đến bản địa làm chuyện gì, ví như báo thù rửa hận đều phải đến chào hỏi người cầm đầu.

Mà người cầm đầu này chính là kẻ có thế lực mạnh nhất bản địa.

Thế lực của Hồng Anh Xã trải khắp phía nam Hoa Hạ, Sở Dương đương nhiên cũng là địa bàn của Hồng Anh Xã.
Loading...

Đám người Sở Nhậm Hành đến đây, thậm chí còn cử cả tay súng bắn tỉa đến mà không hề báo trước với Hồng Anh Xã một tiếng.

Chẳng trách Hồng Chân Long lại tức giận.

“Thủ lĩnh Hồng, chuyện này quả thật là sơ sót của tôi, tôi xin lỗi ông! Hôm nào đó tôi nhất định đích thân đến tận cửa thăm hỏi, chiêu đãi thủ lĩnh Hồng một bữa!”

Sở Nhậm Hành vội nói: “Có điều, trước mắt nhà họ Sở chúng tôi có một chuyện cần giải quyết ở Sở Dương, vẫn mong thủ lĩnh Hồng giúp đỡ, giơ cao đánh khẽ, đừng gây trở ngại!”

Thực ra, lúc nhận được thông báo của Mục Hàn, trong lòng Hồng Chân Long cũng vô cùng phức tạp.

Dẫu sao, Sở Nhậm Hành cũng là ông ngoại của Mục Hàn.

Nhưng giữa hai người hiển nhiên có mâu thuẫn không thể tháo gỡ.

Mặc dù đang thực hiện mệnh lệnh của Mục Hàn, nhưng trong lòng Hồng Chân Long cũng lo lắng không yên, bề ngoài hai người có vẻ đối chọi gay gắt, nhưng lỡ một ngày nào đó lại hòa giải thì sao, tới lúc đó nhà họ Sở gièm pha bên tai Mục Hàn thì Hồng Chân Long sẽ hết sức lúng túng.

Vì vậy, Hồng Chân Long không bày tỏ bất cứ thái độ nào với yêu cầu của Sở Nhậm Hành.

“Gia chủ Sở, tôi tin tưởng vào thành ý của ông”, Hồng Chân Long suy nghĩ, quyết định khéo léo khuyên giải: “Hành động của ông ở khu vực Sở Dương, không phải không thể, nhưng mà tôi mong ông khiêm nhường chút. Thậm chí ngay lập tức rời khỏi đây là tốt nhất”.

“Bởi vì Sở Dương có một người mà không ai dám đắc tội, một khi chọc người đó tức giận thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng!”

“Tôi chỉ nói đến thế thôi, mong ông tự thu xếp ổn thỏa!”

Dứt lời Hồng Chân Long cúp máy luôn.

“Gia chủ, Hồng Chân Long nói gì vậy?”, Sở Hùng ở bên cạnh vội vàng hỏi.

“Hồng Chân Long nói rằng, Sở Dương có một người mà không ai dám đắc tội, bảo chúng ta tốt nhất là nhanh chóng rời đi”, Sở Nhậm Hành trầm giọng nói: “Bố nghe nói vị đại thống soái nắm quyền chỉ huy tối cao mấy ngày trước đang ở thành phố này dưỡng thương. Người mà Hồng Chân Long nhắc đến đó, chẳng lẽ là cậu ta?”

“Cho dù là đại thống soái ở đây thì đã sao?”, Sở Hùng bĩu môi, nói: “Chỉ cần chúng ta làm việc khiêm tốn chút, không chủ động đụng chạm đến đối phương, đương nhiên đối phương cũng sẽ không để tâm đến chúng ta”.

“Con nói đúng”, Sở Nhậm Hành gật đầu: “Việc quan trọng nhất trước mắt của chúng ta là bắt được Mục Hàn để giao cho Tang Kiệt”.

“Phải rồi, sao Mục Hàn còn chưa đến?”

“Không phải cậu ta sợ quá nên trốn mất rồi chứ?”

“Ai bảo là tôi trốn rồi?”, lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói vang dội.

Một mình Mục Hàn đi đến chỗ đám người Sở Nhậm Hành.

“Đến thì tốt!”, trong lòng Sở Nhậm Hành âm thầm hả hê: “Để tôi xem thằng nhóc cậu có thể đắc ý bao lâu?”

“Nếu đã đến rồi vậy phải tranh thủ”, Sở Hùng còn tưởng rằng Mục Hàn đến đầu hàng nên nhanh chóng nói với Sở Nhậm Hành: “Gia chủ, mau liên hệ với Tang Kiệt, nói chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi”.

“Hôm nay tôi tới, không phải là để đầu hàng mấy người”, Mục Hàn giơ một ngón tay đặt bên miệng, khẽ xua tay: “Hôm nay tôi tới, là muốn dạy dỗ mấy người!”

“Dạy dỗ chúng tôi sao?”, Sở Nhậm Hành cười chế nhạo: “Mạnh miệng thật đấy”.

Từ lần thi hành gia pháp với Sở Chiêu Quân bị Mục Hàn phá hỏng, Sở Nhậm Hành đã cử nhiều cao thủ từ Đông Hải đến.

Có một số lượng lớn cao thủ trấn giữ ở đây, Sở Nhậm Hành tin chắc rằng lần này Mục Hàn mọc cánh cũng khó mà thoát được.


“Các người động vào tôi thì được, nhưng động đến vợ tôi thì không được đâu!”, ánh mắt Mục Hàn lạnh lùng nhìn Sở Nhậm Hành: “Rồng có vảy ngược, đụng đến thì phải chết!”

“Các người đã chạm đến vảy ngược của tôi rồi!”

“Nhất là ông, Sở Hùng!”, vừa dứt lời, Mục Hàn lập tức đánh vào phần bụng Sở Hùng.

Cơ thể Sở Hùng đột ngột bay ra ngoài.

Sau lưng đập vào tường, tạo ra một lỗ hổng to đùng.

Sở Hùng ngã sõng soài xuống đất, ói ra một ngụm máu.

Ông ta ho khan dữ dội.

“Muốn chết!”, sắc mặt Sở Nhậm Hành đột ngột thay đổi, lạnh lùng nói: “Lên hết cho tôi!”

Ngay sau đó, hàng trăm cao thủ lũ lượt như thủy triều lao về phía Mục Hàn.

“Một đám tôm tép!”, Mục Hàn chế nhạo.

Một chiêu quét qua ngàn quân, hàng trăm cao thủ lập tức đồng loạt ngã xuống.

Dư âm của đòn đánh thậm chí còn làm bàn ghế vỡ nát, mảnh vỡ bay tung tóe.

“Đứa cháu này lại có bản lĩnh lớn đến mức này sao?”, Sở Nhậm Hành hơi hối hận, cụ ta đánh giá thấp Mục Hàn rồi, số cao thủ bên phía cụ ta đã giảm bớt.

Có điều, nhiều cao thủ như vậy mà không quật ngã được Mục Hàn.

Sở Nhậm Hành đã không còn người để dùng nữa.

Sở Lão Lục và Sở Chí Minh thì căn bản không thể trông cậy được.

“Nể tình ông là ông ngoại của tôi, tôi sẽ không động đến ông”, Mục Hàn đi đến trước mặt Sở Nhậm Hành, nghiêm mặt cảnh cáo: “Thế nhưng, ông hãy nhớ kỹ, nếu còn dám động đến người phụ nữ của tôi thì mọi chuyện sẽ không chỉ dừng lại giống hôm nay đâu!”

Mục Hàn nói xong cũng không cho Sở Nhậm Hành cơ hội trả lời liền quay người đi thẳng.

Lúc này điện thoại của Sở Nhậm Hành lại đổ chuông.

Vừa thấy số gọi đến, Sở Nhậm Hành bất giác run rẩy.

Biểu cảm trên gương mặt cụ ta vô cùng sợ hãi, cuối cùng Sở Nhậm Hành vẫn nhận điện thoại: “Tướng... tướng quân Tang Kiệt!”

“Sở Nhậm Hành, tôi đã quyết định, ngày mai sẽ đến Hoa Hạ, gọi để thông báo với ông một tiếng”, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói hung hãn: “Nhân tiện muốn hỏi ông , một trăm tỷ của nhà họ Sở và mười nam nữ nhánh chính, đã chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn... chuẩn bị xong rồi”, Sở Nhậm Hành không ngừng run rẩy.

Chưa bắt được Mục Hàn, lại còn để Sở Chiêu Quân chạy mất.

Bây giờ Sở Nhậm Hành chỉ muốn chết đi cho xong.

“Haizz, toi rồi!”, sau khi cúp máy, vẻ mặt Sở Nhậm Hành tiều tụy hốc hác.

“Gia chủ, cháu về rồi!”, lúc này, giọng nói của một cô gái trong trẻo vang lên.

Người đó là Sở Chiêu Quân.
Nhìn thấy Sở Chiêu Quân tới, Mục Hàn cũng dừng bước.

“Chiêu Quân, sao em lại tới đây?”, Mục Hàn cảm thấy khó hiểu hỏi.

“Anh Mục Hàn, hãy tha thứ cho em vì đã không nghe lời anh”, Sở Chiêu Quân áy náy nói: “Dù sao em cũng là người nhà họ Sở, bây giờ nhà họ Sở đang gặp khó khăn, sao em có thể chỉ biết lo thân mình được chứ?”

“Nhưng bọn họ muốn em đi vào con đường chết đấy!”, Mục Hàn lắc đầu: “Bọn họ đối xử với em như vậy, em làm thế không đáng!”

“Không có gì là đáng hay không đáng cả”, Sở Chiêu Quân nói: “Đều là do em tự nguyện”.

“Hơn nữa, vì em mà chị Nhã Hiên cũng bị liên lụy, em không chịu được”.

“Không liên quan đến em”, Mục Hàn khẽ nói: “Cho dù không có em, thì đám người xấu xa nhà họ Sở cũng sẽ không từ thủ đoạn như vậy thôi”.

“Anh Mục Hàn, anh không cần khuyên em”, Sở Chiêu Quân nói: “Em đã quyết định rồi, em muốn ở lại đây. Em là con cháu nhà họ Sở, em có trách nhiệm gánh chịu khó khăn của nhà họ Sở”.

“Được rồi!”, thấy Sở Chiêu Quân kiên quyết như vậy, Mục Hàn bất đắc dĩ nói: “Nếu em định ở lại thì anh cũng ở lại, cùng em gặp Tang Kiệt”.

Sở Chiêu Quân hiền lành như vậy, Mục Hàn sẽ không bao giờ đồng ý để cô vào hang cọp, dâng cho một kẻ hung tợn tàn bạo làm nô lệ.

“A?”, Sở Chiêu Quân hơi kinh ngạc, lắc đầu nói: “Anh Mục Hàn, anh không cần phải làm như vậy!”

“Hơn nữa, em nghe nói tên Tang Kiệt này là kẻ vô cùng tàn nhẫn!”

“Yên tâm đi”, Mục Hàn cười nói: “Anh đã quyết định ở lại thì chắc chắn sẽ đồng hành cùng em!”
Loading...


Nghe thấy Mục Hàn nói muốn ở lại, Sở Chí Minh và những người khác vui mừng khôn xiết.

Chỉ cần Mục Hàn chịu đi thì có nghĩa là bọn họ sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

“Người đâu, mau trói thằng nhãi này lại”, Sở Chí Minh nhanh chóng căn dặn.

“Tôi xem ai dám!”, Mục Hàn lạnh lùng nhìn Sở Chí Minh: “Tôi nói ở lại thì nhất định sẽ ở lại, không cần anh bắt!”

“Cho dù anh trói tôi lại, thì anh cho rằng một đoạn dây thừng có thể giữ được tôi sao?”

Sở Chí Minh sững sờ.

“Tôi tin nó”, Sở Nhậm Hành xua tay, ra hiệu cho Sở Chí Minh lui ra.

Đêm đó, Mục Hàn ở lại trong khách sạn mà nhà họ Sở đang ở.

Tuy nhiên, để đảm bảo an toàn, nhà họ Sở cử không ít người canh gác trong đêm.

Sáng sớm hôm sau, Sở Nhậm Hành nhận được cuộc gọi từ Tang Kiệt, hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt.

Sở Nhậm Hành dẫn theo mấy người Mục Hàn và Sở Chiêu Quân đến một nơi cách xa hàng trăm cây số ở ngoại ô Sở Dương.

Đó là địa điểm giao dịch mà Tang Kiệt đã chỉ định.

Sau khi đến nơi, Sở Nhậm Hành bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.

Mười chiếc xe việt dã, mỗi xe có hai tay súng cầm súng AK47.

Còn có đội hình xe máy được cơ giới hóa.

Có cả xe bọc thép hạng nhẹ.

Mặc dù chỉ có khoảng một nghìn người nhưng vũ khí trang bị hiện đại, binh lính đã trải qua trăm trận, đủ sức để tiêu diệt toàn bộ nhà họ Sở.

Thấy nhà họ Sở lái một chiếc Alphard đến, Tang Kiệt nhảy ra khỏi chiếc xe việt dã.

Hắn có một khuôn mặt đen, đeo kính râm, cơ bắp cuồn cuộn trông vô cùng khỏe mạnh.

Tang Kiệt cầm khẩu AK47 đi tới trước mặt người nhà họ Sở, hỏi: “Thứ tôi muốn đã chuẩn bị xong chưa?”

“Tướng quân Tang Kiệt, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi”, Sở Nhậm Hành gật đầu: “Tôi thu xếp ngay đây”.

Một trăm tỷ kể cả đối với vương tộc như nhà họ Sở cũng là một khoản tiền rất lớn.

Mất đi một trăm tỷ có thể làm tổn hại đến sức sống của nhà họ Sở.

Vì vậy, khi sắp xếp nhân viên tài vụ chuyển tiền, Sở Nhậm Hành thận trọng nói: “Tướng quân Tang Kiệt, một trăm tỷ quá lớn, nhà họ Sở chúng tôi không thể có nhiều tiền trong thời gian ngắn như vậy được!”


“Cậu xem có thể bớt chút không, chúng tôi chuyển trước cho cậu năm mươi tỷ, khi nào chúng tôi kiếm đủ năm mươi tỷ còn lại, chúng tôi sẽ chuyển cho cậu sau, được không?”

Tang Kiệt nghe vậy liền nheo mắt nói: “Nhà họ Sở các người đang gặp khó khăn về tài chính, tôi hiểu rất rõ, tuy tôi là người dùng nắm đấm để làm việc, nhưng tâm địa cũng lương thiện, tôi sẽ cho các người thời gian”.

“Chỉ là trên biển cách Đông Hải hai trăm cây số, còn có mười tàu chiến của Đông Nam tôi, trên đó có tổng hơn một trăm nghìn người, bọn họ vẫn đang chờ tôi lấy tiền trở về để phát quân lương đấy”.

“Ông nói xem năm mươi tỷ ít ỏi đó làm sao đủ được đây?”

“Nếu một trăm nghìn người đó bất mãn lái tàu chiến tới đây, bắn đạn pháo khiến nhà họ Sở các người nổ tung thì sao? Tôi cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó đâu!”

“Chuyện này...”, mặc dù giọng điệu của Tang Kiệt rất bình thường, nhưng lại khiến Sở Nhậm Hành sợ hãi.

Có hơn trăm nghìn người, lại còn lái tàu chiến đến.

Mà vị trí của nhà họ Sở lại ngay sát biển.

Mặc dù tàu chiến của Tang Kiệt chưa chắc đã dám đến gần lãnh hải của Hoa Hạ, nhưng nếu bọn họ phóng tên lửa tầm trung và tầm xa đến thì cả nhà họ Sở đều sẽ bị xóa sổ trong chốc lát.

Sở Nhậm Hành cũng là một con cáo già, lập tức thay đổi giọng điệu, mang theo nụ cười nịnh hót nói: “Tướng quân Tang Kiệt, cậu nói đùa rồi!”

“Cậu còn phải nuôi trăm nghìn binh lính, nhà họ Sở chúng tôi sao có thể níu chân cậu chứ?”

“Sở Nhậm Hành tôi cho dù phải ra đường ăn xin thì nhất định cũng sẽ kiếm đủ một trăm tỷ!”

Sở Nhậm Hành lập tức ra lệnh cho nhân viên tài vụ chuyển một trăm tỷ vào số tài khoản ở nước ngoài mà Tang Kiệt đã chỉ định.

“Gia chủ Sở, tôi tin một trăm nghìn binh lính trên biển sẽ rất biết ơn lòng tốt của ông”, sau khi xác nhận tài khoản đã nhận được tiền, Tang Kiệt mỉm cười, vươn tay vỗ vai Sở Nhậm Hành, hỏi tiếp: “À, tôi bảo ông chuẩn bị mười nam thanh nữ tú thuộc nhánh chính nhà họ Sở, ông đã đưa bọn họ đến chưa?”

“Đưa đến rồi”, Sở Nhậm Hành gật đầu lia lịa.

Sau đó bảo Sở Lão Lục đưa đám người Mục Hàn và Sở Chiêu Quân xuống xe.

“Tướng quân Tang Kiệt, cậu xem, trên người mỗi người đều có bảng ghi tên tuổi, quan hệ với nhà họ Sở”, Sở Nhậm Hành lần lượt giới thiệu mười chàng trai cô gái.

“Được, tốt lắm”, nhìn thấy mười người này, nam thì đẹp trai, nữ thì xinh đẹp, Tang Kiệt rất vui, không thèm nhìn bảng tên, liền xua tay ra hiệu: “Người đâu, đưa hết cả mười người đi cho tôi!”

Vài tên lính lập tức đưa mấy người Mục Hàn, Sở Chiêu Quân lên một chiếc xe tải hạng nhẹ.

“Mau đi thôi!”, Tang Kiệt ra lệnh.

Mặc dù chuyến đi này của Tang Kiệt đã an toàn hơn rất nhiều, nhưng hắn cũng không dám ở lại lâu.

Dù sao Hoa Hạ cũng được biết đến như một khu vực cấm đối với lính đánh thuê và quân đội nước ngoài.

Một khi thâm nhập bất hợp pháp thì hậu quả rất khó lường.

Đặc biệt là sáu năm trước, Hoa Hạ xuất hiện tứ đại chiến thần và một vị đại thống soái thần bí càng khiến Tang Kiệt nghe thôi cũng đã khiếp sợ.

Hơn nữa, mục tiêu của mười tàu chiến cách Đông Hải hai trăm cây số thực sự rất lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK