Mục lục
Điện chủ ở rể Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 678: Ba món quà của Mục Sảng

Mục Sảng tự tìm đến cái chết thì không thể trách mình được.

Mục Vấn Đạo thầm nghĩ.

Dẫu sao, đối phương cũng là đại thống soái.

Chọc giận đại thống soái thì cho dù Mục Thịnh Uy có đến đây cũng không làm gì được.

Nhìn thấy Mục Vấn Đạo cắt ngang kế hoạch của Mục Sảng, đặc biệt là đám người Mộ Dung Vô Địch và năm mươi vương tộc ở Đông Hải đều tỏ thái độ kiên quyết ngăn cản Sở Vân Lệ, mấy người bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu hết sức sốt ruột.

Đây là cơ hội tốt nhất để nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc bám víu vào nhà họ Mục ở thủ đô.

Bọn họ không muốn bỏ lỡ cơ hội như vậy.

“Sở Vân Lệ, đã hết mười giây rồi, cô còn không mau quỳ xuống?”, bà cụ Lâm thúc giục.

Chỉ cần Sở Vân Lệ quỳ xuống thì nhà họ Lâm và nhà họ Tần có thể trở thành họ hàng của nhà họ Mục ở thủ đô.

Nhà họ Sở ở Đông Hải là cái thá gì chứ?

“Mẹ, không được quỳ”, lúc này, cuối cùng Mục Hàn cũng lên tiếng ngăn cản Sở Vân Lệ: “Mẹ của Mục Hàn này tuyệt đối sẽ không quỳ gối với bất kỳ ai! Đừng nói là Mục Sảng anh, cho dù tổ tiên nhà họ Mục có đến đây, cũng đừng mong mẹ tôi quỳ gối!”

“Được!”, nghe Mục Hàn nói vậy, Sở Vân Lệ gật đầu nói: “Con trai, mẹ nghe theo con”.

“Chúng ta đều không quỳ”.

Mục Hàn nhìn Mục Sảng, sau đó nói: “Về phần tôi, càng không thể quỳ trước mặt anh. Bởi vì cái quỳ gối của tôi, anh không nhận nổi, Mục Thịnh Uy cũng không nhận nổi, cựu gia chủ của nhà họ Mục ở thủ đô lại càng không nhận nổi!”

“Ngược lại là anh, nếu như nhìn xa trông rộng một chút, bây giờ biết điều thì nên quỳ xuống, dập đầu nhận lỗi với tôi, sau này khi tôi đánh đến nhà họ Mục ở thủ đô, còn có thể tha cho anh một mạng”.

Nghe Mục Hàn nói vậy, mấy người bà cụ Lâm, Tần Nam, Ngô Tâm Ưu đều hết sức kinh ngạc.

Mục Hàn điên rồi sao?

Cậu ta lấy đâu ra can đảm để bảo người thừa kế số một của nhà họ Mục – đường đường là gia thế hạng nhất của Hoa Hạ quỳ xuống và dập đầu nhận lỗi với cậu ta vậy?

Đây rõ ràng là đang công khai coi thường nhà họ Mục ở thủ đô.

Đồng thời đang khiêu khích Mục Sảng.

“Mục Hàn ơi là Mục Hàn, mày giỏi lắm”, Mục Sảng cũng không khỏi sửng sốt, sau đó cười đến mức đau cả bụng: “Nói mày là ếch ngồi đáy giếng, hiểu biết nông cạn cũng không ngoa”.

“Mày thì có thực lực gì mà dám nói với tao những lời như vậy!”

“Mày có biết rằng, chỉ dựa vào mấy câu này của mày, tao có thể khiến mẹ con nhà mày và thậm chí tất cả những người đang có mặt ở đây, tan thành mây khói trong chốc lát không hả?”

Nhìn thấy thái độ của Mục Sảng, đám người bà cụ Lâm, Tần Nam, Ngô Tâm Ưu lập tức hoảng sợ.

Bọn họ không muốn cơ hội cá chép hóa rồng lại bị cuốn bay theo chiều gió như vậy.

“Cậu chủ Sảng, đừng nghe Mục Hàn nói bậy. Loại người có tính khí ương ngạnh như cậu ta đã mạo phạm đến cậu rồi, chúng tôi sẵn sàng dập đầu nhận lỗi với cậu”, thậm chí bà cụ Lâm đã bắt đầu không còn quan tâm đến mặt mũi: “Cậu chủ Sảng, cầu xin cậu, chúng tôi sẵn sàng thay Mục Hàn quỳ lạy cậu bảy ngày bảy đêm”.

“Còn về loại người có mắt như mù như Mục Hàn, chúng tôi nhất định sẽ dạy dỗ nghiêm khắc hơn”.

“Đúng đúng đúng!”, Ngô Tâm Ưu cũng vội vàng nói: “Cậu chủ Sảng, cho chúng tôi một cơ hội nhé”.

Đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần thậm chí không đợi Mục Sảng đồng ý, đã nhao nhao quỳ gối.

Để móc nối mối quan hệ với thế gia hàng đầu Hoa Hạ, nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc thậm chí không cần đến mặt mũi.

Trong mắt bọn họ, chỉ cần sau này có thể dùng đến danh tiếng của nhà họ Mục ở thủ đô thì sẽ không còn ai nhớ đến cảnh tượng ngày hôm nay.

Mọi người đều sẽ chỉ ngưỡng mộ nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc có thể trở thành họ hàng của nhà họ Mục ở thủ đô.

“Mục Hàn, mày đã nhìn thấy chưa? Người nhà mẹ vợ mày còn biết thức thời, biết phải làm thế nào mới là lựa chọn tốt nhất”, Mục Sảng cười híp mắt nói: “Có điều, lời vàng ngọc của Mục Sảng tao một khi đã nói ra thì vĩnh viễn chỉ có chỉ có một cơ hội duy nhất”.

“Chỉ đáng tiếc, Mục Hàn mày không biết nắm bắt cơ hội ngàn năm có một này”.

“Cho nên, bây giờ mày đã không còn cơ hội nữa rồi”.

Mục Sảng buông lỏng tay.

Đám người bà cụ Lâm, Tần Nam, Ngô Tâm Ưu tỏ vẻ thất vọng.

Từng người một đều vô thức đứng bật dậy.

Cái quỳ gối này của bọn họ coi như là vô ích rồi.

Đặc biệt là bà cụ Lâm, Tần Nam, Ngô Tâm Ưu đều nhìn Mục Hàn với ánh mắt đầy sát khí, chỉ muốn xé nát Mục Hàn thành nhiều mảnh.

“Mẹ kiếp, giả bộ thanh cao cái gì chứ”, Ngô Tâm Ưu tức giận buông lời thô tục: “Một cơ hội thăng quan tiến chức tốt thế, mà cứ bỏ lỡ như vậy sao?”

“Còn hại chúng tôi uổng công quỳ gối vô ích một trận!”

“Đúng là ví dụ điển hình của việc chết đến nơi rồi mà còn sĩ diện, hại người hại mình!”

Đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần bắt đầu khua môi múa mép, mắng nhiếc Mục Hàn.

Những người này càng căm hận Mục Hàn, thì Mục Sảng càng vui.

Mục Sảng cười híp mắt nói: “Mục Hàn, mày đã nhìn thấy rồi đấy. Có lúc khí thế mạnh mẽ của mày cũng vô dụng thôi, lại không thể dùng nó để kiếm cơm, hơn nữa còn đắc tội với nhiều người như vậy, mày nói xem cần khí thế mạnh lẽ để làm cái quái gì chứ?”

Đám vệ sĩ sau lưng Mục Sảng cười phá lên.

“Mục Sảng, tôi đã nhịn anh lâu lắm rồi”, Mục Hàn trầm giọng nói: “Nếu không phải hôm nay là ngày vui của tôi, thì e rằng bây giờ đầu anh đã lìa khỏi cổ rồi”.

“Nhân lúc tôi vẫn chưa thay đổi quyết định, bây giờ anh muốn rời khỏi đây thì vẫn còn kịp đấy”.

Đám cưới này là Mục Hàn tổ chức cho Lâm Nhã Hiên.

Chỉ riêng công việc chuẩn bị đã tốn thời gian mất mấy tháng.

Mục Hàn không muốn đám cưới này để lại bất kỳ điều gì đáng tiếc.

Cho nên, anh quyết định tạm thời để mặc cho Mục Sảng gây sự, đợi sau khi đám cưới kết thúc, anh sẽ đi tìm Mục Sảng tính sổ.

“Mục Hàn, cậu nói chuyện kiểu gì thế hả?”, thấy Mục Hàn vô lễ với Mục Sảng như vậy, đám người bà cụ Lâm, Tần Nam, Ngô Tâm Ưu sợ đắc tội với Mục Sảng nên vội vàng trách mắng: “Người ta tới đây tham dự đám cưới mà cậu còn đuổi người ta đi, cậu có còn lương tâm không hả?”

“Huống hồ, người ta còn mang đến cho cậu ba món quà cưới có giá trị lớn!”

Không có cơ hội để thiết lập mối quan hệ với nhà họ Mục ở thủ đô, nhưng ba món quà giá trị mà Mục Sảng đưa đến thì dù sao cũng phải nhận chứ.

Sau này đám người bà cụ Lâm, Tần Nam, Ngô Tâm Ưu đi ra ngoài, cũng sẽ vô cùng thể diện mà nói rằng khi Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên kết hôn, cậu chủ của nhà họ Mục ở thủ đô đã đích thân đến tham dự đám cưới và tặng ba món quà có giá trị.

“Nói đến quà cưới thì tao mới nhớ”, khóe miệng Mục Sảng hơi nhếch lên, nói: “Thật ra, tao cũng chẳng muốn tham dự đám cưới của mày đâu”.

“Mục đích chính tao tới đây là tặng cho mày ba món quà mà tao đã dày công chuẩn bị”.

Mục Sảng vung tay, ra lệnh cho vệ sĩ phía sau: “Chuyển hết vào đây cho tao”.

Mục Sảng vừa ra lệnh, đám đông lập tức náo động.

Mọi người có mặt ở đó đều nhường một lối đi.

Chỉ thấy năm sáu người khiêng ba món đồ bước vào trong.

Mà ba món đồ này rõ ràng là rất lớn.

Bên trên đều được bao phủ bởi một lớp vải lụa màu đen, không nhìn rõ bên trong rốt cuộc là thứ gì.

Có điều, trong những nơi như sảnh tiệc cưới thì vải lụa màu đen rõ ràng không phù hợp lắm.
Chương 679: Linh vị, hũ đựng tro cốt và vòng hoa

Ánh mắt của mọi người tại sảnh tiệc cưới đều bị thu hút bởi ba thứ được phủ bằng vải lụa.

Mặc dù được bọc bằng vải lụa đen nhưng nhìn từ bề ngoài thì rõ ràng có hình dạng khá lớn.

Lâm Lợi Cương mơ hồ, cười híp mắt nói: “Không hổ danh là nhà họ Mục ở thủ đô, không hổ danh là thế gia hàng đầu Hoa Hạ, quả nhiên ra tay hào phóng”.

“Quà cưới khổng lồ như vậy, e là rất có giá trị!”

Nghe Lâm Lợi Cương nói vậy, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

Dù bọn họ có ngốc đến mức nào đi chăng nữa thì cũng đoán được ba món quà bọc vải lụa đen này nhất định không phải thứ đồ tốt lành gì, vậy mà Lâm Lợi Cương vẫn nhiệt tình như vậy.

“Có giá trị hay không thì chưa bàn đến”, Mục Sảng cười nói: “Nhưng tôi tin rằng, các người và đặc biệt là Mục Hàn chắc chắn sẽ thích”.

Mục Sảng búng tay ra lệnh: “Cởi bỏ tấm vải lụa đen”.

Lúc này, tấm vải lụa màu đen thứ nhất được một tên vệ sĩ thân cận vén ra.

Khi mọi người nhìn thấy thứ đồ bên trong, tất cả đều hết sức kinh ngạc.

Đặc biệt là nụ cười Lâm Lợi Cương đột ngột tắt ngúm.

Dáng vẻ ông ta cực kỳ khôi hài, khuôn mặt đanh lại.

Bởi vì thứ đầu tiên mà bọn họ thấy lại là một linh vị.

Trên linh vị bằng gỗ màu đen, chạm khắc rõ ràng năm chữ lớn: Linh vị của Mục Hàn.

Mục Sảng cười híp mắt nói: “Tao nghe nói, khi mẹ ruột Sở Vân Lệ của mày bị giam lỏng ở Tân Hải, trong phòng luôn có một linh vị như vậy, sau đó đã bị mày đập nát”.

“Bây giờ, tao sẽ trả lại nguyên vẹn linh vị này cho mày”.

“Sao nào? Món quà đầu tiên của tao đầy thành ý, đúng không?”

Nhìn thấy tấm linh vị này, Sở Vân Lệ bỗng nhiên cực kỳ kinh hãi.

Không đợi Mục Hàn trả lời, Mục Sảng nói với cấp dưới của mình: “Mọi người nhìn kìa, cậu ta đang rất cảm động vì món quà mà tôi đã dày công chuẩn bị đấy. Tôi tin rằng cậu ta sẽ thích món quà thứ hai và món quà thứ ba hơn”.

“Mở hết ra đi”.

Thế là, tấm vải lụa đen trên món quà thứ hai và thứ ba đã được vén lên.

Lần lượt là một chiếc hũ đựng tro cốt và một vòng hoa.

“Có linh vị rồi thì sao có thể thiếu hũ đựng tro cốt và vòng hoa được chứ?”, Mục Sảng cười nói: “Ba món đồ đều đầy đủ cả rồi, đường mày xuống Hoàng Tuyền sẽ không cảm thấy cô đơn nữa”.

Bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu trố mắt nhìn nhau.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng món quà của Mục Sảng hóa ra lại là những thứ này.

Đặc biệt là trong dịp như đám cưới của Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên, rõ ràng đây là hành động cực kỳ khinh thường Mục Hàn.

Về phần mấy người Chúc Long, ai nấy đều lộ rõ vẻ tức giận trên khuôn mặt.

Đưa những thứ này vào hiện trường đám cưới của đại thống soái thì đúng là tự đặt chân vào chỗ chết!

Đây là hành vi bất kính với đại thống soái.

Quỳ Ngưu siết chặt nắm đấm, vang lên tiếng răng rắc từ các khớp ngón tay.

“Đại ca, để tôi giết tên nhóc không biết trời cao đất này”, Quỳ Ngưu bực bội nói: “Sau khi giết chết Mục Sảng, tôi sẽ đến thủ đô, tiêu diệt luôn nhà họ Mục”.

Với tư cách là người có sức chiến đấu lớn mạnh nhất trong tứ đại chiến thần, quả thực Quỳ Ngưu có thực lực này.

Hơn nữa, giống với võ lực, Quỳ Ngưu cũng là người dễ nổi nóng nhất.

Bất kỳ hành vi nào dám sỉ nhục Mục Hàn thì trong mắt Quỳ Ngưu đều đáng chết.

Lần này, không ai lên tiếng ngăn cản Quỳ Ngưu.

Bởi vì mấy người Chúc Long cũng có cùng ý nghĩ như vậy.

Giết Mục Sảng trước, sau đó tiêu diệt nhà họ Mục ở thủ đô.

Ngay cả bản thân Mục Hàn cũng nghĩ như vậy.

Đối với Mục Sảng mà nói, đây chỉ là một kế sách mà hắn sử dụng để khiêu khích chọc giận Mục Hàn mà thôi.

Chỉ cần Mục Hàn nổi giận và ra tay trước thì hắn sẽ có đủ lý do để giết Mục Hàn mà không để lại bất kỳ lời dị nghị nào với những người bên ngoài.

Mục Sảng không hề biết rằng, hắn làm vậy đã đồng nghĩa với việc đặt chân xuống Hoàng Tuyền.

Chỉ cần Mục Hàn ra lệnh, thì đầu Mục Sảng sẽ lìa khỏi xác ngay lập tức.

“Mục Hàn, đừng làm vậy!”, ngay khi Mục Hàn định ra lệnh, Lâm Nhã Hiên vội vàng lên tiếng.

Theo Lâm Nhã Hiên thấy, mấy người Mục Hàn căn bản không có khả năng chống lại Mục Sảng.

Một khi hai bên xảy ra xung đột thì cuối cùng Mục Hàn sẽ là bên chịu thiệt.

Càng huống hồ, bây giờ chỗ này đang là nơi tổ chức đám cưới của Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn.

Lâm Nhã Hiên không muốn nhìn thấy Mục Hàn đổ máu trong lễ cưới.

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lâm Nhã Hiên, Mục Hàn mới bỏ tay xuống, nói với Quỳ Ngưu: “Tạm thời cứ tha cho Mục Sảng, đợi sau này tôi đánh vào nhà họ Mục ở thủ đô thì nhất định sẽ không tha cho họ”.

Nghe Mục Hàn nói vậy, Quỳ Ngưu gật đầu đáp: “Vâng, thưa đại ca!”

Quỳ Ngưu biết rằng, câu nói của Mục Hàn có nghĩa là Mục Sảng chắc chắn chỉ là châu châu sau mùa thu, chẳng còn bay nhảy được mấy ngày nữa đâu.

“Mục Hàn, đừng giả vờ nữa. Tao đã đưa đến cho mày linh vị, hũ đựng tro cốt và vòng hoa ngay trong lễ cưới của mày, lúc này chắc hẳn trong lòng mày đang muốn xé tao ra thành trăm mảnh rồi, đúng không?”

Mục Sảng cười nhạt nói: “Giờ tao đang đứng đây này, chỉ cần mày ra tay là có thể báo thù được rồi”.

“Đương nhiên, nếu mày không ra tay thì tao sẽ rời đi”.

“Suy cho cùng, quà cưới đã tặng đến nơi rồi, cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa”.

Mục Sảng nói xong liền xoay người bước ra ngoài.

Tuy nhiên, Mục Sảng vẫn cố tình bước đi rất chậm.

Hắn đang chờ Mục Hàn ra tay.

Mục Sảng thực sự thích cảm giác đùa giỡn người khác trong lòng bàn tay.

Thật tuyệt.

Nếu Mục Hàn bị giết ngay tức khắc thì trái lại Mục Sảng sẽ cảm thấy buồn chán.

Mục Sảng vừa bước ra ngoài vừa khiêu khích Mục Hàn.

“Đồ chó, nếu không phải do đại ca ra lệnh thì tao đã chặt mày thành trăm mảnh rồi!”, Quỳ Ngưu tức giận nói.

“Thật sao?”, lúc này Mục Sảng đã đi tới cửa, cười nheo mắt nói: “Thật đáng tiếc, tao sắp rời khỏi đây rồi, mày không có cơ hội đấy đâu”.

Sau khi đi ra ngoài, Mục Sảng thậm chí còn không quên khiêu khích Mục Hàn: “Mục Hàn, mày có chắc là sẽ thả tao đi như vậy không?”

“Cút, mau cút đi!”, Quỳ Ngưu đóng cửa lại vang lên một tiếng “rầm”.

Sau khi Mục Sảng rời đi.

Mục Hàn dặn dò mấy người Chúc Long: “Những thứ mà Mục Sảng đem đến đây hôm nay, không cần phải vứt đi đâu”.

“Sau khi đám cưới kết thúc, tôi sẽ trả lại nguyên vẹn cho anh ta”.

“Bây giờ tôi không cần dùng những thứ này, nhưng tôi tin Mục Sảng nhất định có thể dùng đến nó!”

Chúc Long lập tức gật đầu đáp: “Tôi hiểu rồi, thưa đại ca!”

Sau đó anh ta cử người thu dọn và cất giữ ba thứ đồ này.

Đám cưới tiếp tục diễn ra.

Mặc dù sự xuất hiện của Mục Sảng khiến mọi người cảm thấy hơi khó chịu, nhưng ngoài chuyện này ra, toàn bộ chương trình tổ chức đám cưới vẫn rất hài hòa.

Đối mặt với Lâm Nhã Hiên, Mục Hàn cảm thấy rất áy náy: “Nhã Hiên, thật sự xin lỗi em, náo loạn đám cưới của em thành ra nông nỗi này”.

“Không sao đâu!”, Lâm Nhã Hiên mỉm cười nói: “Em không để bụng chuyện này đâu”.

“Trên đời không có thứ gì hoàn hảo, có một chút tiếc nuối mới càng khiến người ta khó quên, không phải sao?”

“Huống hồ, khi đối mặt với đám người nhà họ Mục ở thủ đô, anh không hề thỏa hiệp, vừa khớp với hình tượng mà anh nên có trong trái tim em”.
Chương 680: Bất ngờ thật sự

“Người chồng trong lòng em là người tuyệt đối không khuất phục trước bất kỳ thế lực nào”.

Lâm Nhã Hiên nhìn Mục Hàn rồi nói.

“Yên tâm đi Nhã Hiên”, Mục Hàn cũng nhìn Lâm Nhã Hiên bằng ánh mắt trìu mến ngập tràn tình yêu: “Con người anh không chịu thua bất cứ thứ gì, chỉ một cái danh cậu chủ nhà họ Mục ở thủ đô càng không thể khiến anh quỳ xuống dưới chân anh ta”.

“Em đừng lo, nhà họ Mục ở thủ đô không dám làm gì anh đâu”.

“Em tin chồng”, Lâm Nhã Hiên gật đầu nói: “Chúng ta đừng nói những chuyện không vui này nữa, đừng để mấy người nhàm chán đó ảnh hưởng đến ngày vui của chúng ta”.

“Ừ”, Mục Hàn nói: “Chúng ta tiếp tục đám cưới”.

Chương trình đám cưới vẫn diễn ra bình thường.

Khi trở lại sân khấu, Lâm Nhã Hiên hỏi: “Chồng ơi, chẳng phải anh nói chuẩn bị bất ngờ cho em sao?”

“Đã đến lúc này rồi, anh vẫn chưa công bố à?”

“Ha ha!”, Mục Hàn cười nói: “Đương nhiên là có rồi”.

Lúc này Hoàng Điểu bước đến, đưa một chiếc hộp gấm tinh xảo cho Mục Hàn.

Mục Hàn mở hộp gấm lấy chiếc nhẫn lấp lánh ra rồi đeo lên cho Lâm Nhã Hiên.

“Ôi! Đẹp quá!”, Lâm Nhã Hiên kinh ngạc thốt lên.

Chiếc nhẫn Mục Hàn chuẩn bị này không phải là kim cương bình thường.

Mà là viên kim cương lạnh giá mà Mục Hàn lấy được trong hang băng ở Nam Cực – nơi cực kỳ lạnh, cả thế giới chỉ có duy nhất một chiếc.

Sau đó Mục Hàn còn tặng Lâm Nhã Hiên một sợi dây chuyền.

Cũng là vật hiếm thấy, vô giá trị.

Nhưng Lâm Nhã Hiên biết đây không phải là điều bất ngờ mà Mục Hàn muốn dành cho cô.

Lâm Nhã Hiên nói: “Mục Hàn, em rất thích hai món quà này, nhưng đây chắc hẳn không phải là bất ngờ mà anh nói nhỉ?”

Nếu hai món này mà là bất ngờ thì Mục Hàn nói trước lâu như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.

“Tất nhiên”, Mục Hàn gật đầu nói: “Anh sắp công bố bất ngờ này rồi đây”.

Vốn dĩ Mục Hàn định mặc bộ quân phục của đại thống soái.

Là vì Mục Hàn muốn cưới Lâm Nhã Hiên về một cách hoành tráng nhất ở hiện trường hôn lễ.

Kết quả lại bị Mục Sảng làm loạn thành như vậy, Mục Hàn cũng không tiện để lộ thân phận đại thống soái nữa.

Cũng may Mục Hàn còn một cách khác.

Đó là có thể công khai một thân phận khác.

“Nhã Hiên, thật ra bất ngờ anh dành cho em là…”

Nghe thấy Mục Hàn sắp công bố, mọi người đều dựng thẳng tai lên nghe.

“Thật ra thân phận thật sự của anh là ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long”, Mục Hàn nói.

Mặc dù tạm thời không thể công khai thân phận đại thống soái nhưng tiết lộ thân phận ông chủ của tập đoàn Phi Long này cũng không vấn đề gì.

Dù sao nhà họ Mục ở thủ đô cũng biết thân phận này của Mục Hàn.

“Cái gì?”

Mục Hàn nói vậy như sấm sét giữa trời quang khiến nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc đều chấn động.

Mục Hàn lại là ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long – doanh nghiệp đứng đầu tỉnh?

Chẳng phải cậu ta chỉ là một bảo vệ nhỏ của tập đoàn Phi Long thôi sao?

Sự đảo ngược này khiến mấy người bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu cảm thấy da đầu tê tái.

Phải biết là tập đoàn Phi Long liên tiếp đuổi Tưởng Thiên Đỉnh – người đứng đầu tỉnh, tập đoàn Tam Hưng của nước Bổng, tập đoàn Chu Thức ở Đảo Quốc ra khỏi tỉnh chỉ trong một thời gian ngắn.

Ngay cả gia tộc Đông Hải muốn tranh giành quyền lợi giới kinh doanh tỉnh cũng bị tập đoàn Phi Long đánh bại.

Nhất là ba người bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu càng nghĩ đến mấy hành động ngông nghênh của Mục Hàn trước đây, không thèm quan tâm đến nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc. Giờ xem ra không phải do tính cách Mục Hàn kiêu ngạo mà là người ta thật sự có năng lực đó.

Trong mắt ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long, nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc chẳng là gì cả.

Thảo nào ngay cả người đứng đầu vương tộc là Mộ Dung Vô Địch cũng đích thân đến chúc mừng đám cưới của Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên.

Bởi vì Mục Hàn có khả năng làm năm mươi vương tộc ở Đông Hải khuất phục anh.

“Hóa ra mọi chuyện…”

Còn Lâm Nhã Hiên dường như hiểu ra mọi chuyện.

Trước đây tập đoàn Phi Long không hề tiếc công sức giúp cô rất nhiều.

Thậm chí sau khi Lâm Nhã Hiên bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm và nhà họ Tần tập đoàn Phi Long vẫn giúp cô đấu giá được tập đoàn Thiên Thành, chi ra hàng trăm triệu tệ để tập đoàn Thiên Thành trở thành một trong các doanh nghiệp hàng đầu ở tỉnh ngang tầm với tập đoàn Phi Long.

Mà sau khi Phương Viên gặp được ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long thì hành động càng thêm kỳ lạ.

Mọi chuyện đều vì Mục Hàn chính là ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha

Thật ra dựa vào tất cả những manh mối trước đó, Lâm Nhã Hiên có thể đoán được mối quan hệ thật sự giữa Mục Hàn và tập đoàn Phi Long.

Suy cho cùng với thân phận là một đội trưởng đội bảo vệ của Mục Hàn mà lại có mối quan hệ thân thiết với ông chủ đứng sau tập đoàn như thế thì rõ ràng anh phải là một nhân vật cực lớn.

Nhất là sau khi Phương Viên gặp được ông chủ đứng sau tập đoàn, mọi lời nói và hành động biểu hiện ra ngoài đều khác lạ, thái độ với Mục Hàn như xoay chuyển một trăm tám mươi độ.

Như thế càng khiến Lâm Nhã Hiên có cảm giác Mục Hàn rất có thể là ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long.

Vì ngoài nguyên nhân này ra, Lâm Nhã Hiên không nghĩ ra được lý do gì khiến ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long lại không tiếc công sức giúp cô như thế.

Chẳng qua không có chứng cứ chân thật nên Lâm Nhã Hiên không dám chắc chắn.

Bây giờ chính miệng Mục Hàn nói ra, cuối cùng Lâm Nhã Hiên cũng đã hiểu rõ.

“Hóa ra anh vẫn luôn cố gắng nỗ lực trong thầm lặng, ủng hộ em ở phía sau, nhưng nực cười là em vẫn cứ nghĩ anh chẳng được tích sự gì, cả ngày chỉ biết ăn…”

Lâm Nhã Hiên nói rồi nói, nước mắt bỗng lăn dài trên đôi gò má.

Mục Hàn như vậy đúng là người mà Lâm Nhã Hiên muốn thấy.

Sáu năm trước, Mục Hàn mất đi tập đoàn Phi Mục.

Sáu năm sau, Mục Hàn trở thành ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long.

Mọi thứ đều xảy ra trong lúc Lâm Nhã Hiên không hề biết gì cả.

Thậm chí Lâm Nhã Hiên có thể tưởng tượng ra khung cảnh Mục Hàn phải chịu đựng bao nhiêu đắng cay chỉ để đạt được thành tựu như ngày hôm nay.

“Mục Hàn, bất ngờ anh dành cho em này quá đủ rồi”.

Lâm Nhã Hiên nhào vào lòng Mục Hàn, khóc bù lu bù loa.

Hiện giờ Mục Hàn đã là ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long, nhà họ Lâm và nhà họ Tần còn lý do gì để ngăn cản Mục Hàn và cô kết hôn nữa đâu.

So với thân phận ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long, yêu cầu Mục Hàn kiếm được một trăm triệu tệ trong vòng nửa năm của nhà họ Lâm ở Sở Dương quả thật chỉ là chuyện nhỏ.

Đường đường là ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long mà lại thiếu một trăm triệu à?

Mục Hàn đưa tay lên xoa đầu Lâm Nhã Hiên, thầm cảm thấy vô cùng rối rắm.

Mục Hàn thật sự muốn nói với Lâm Nhã Hiên, thật ra chuyện này không tính là bất ngờ gì, anh vẫn chưa nói bất ngờ thật sự.

Nhưng lý trí bảo với Mục Hàn bây giờ anh không thể nói.

Lúc này bầu không khí ở hiện trường đám cưới hơi ngột ngạt.

Ngoại trừ Lâm Nhã Hiên còn đang đắm chìm trong bất ngờ thì những người khác đều lộ ra vẻ bi thương.
Chương 681: Mọi người không cần mặt mũi nhưng cháu cần

Mặc dù tự Mục Hàn nói ra thân phận ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long khiến người nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc đều kinh ngạc, nhưng ngay lập tức họ nhận ra dù Mục Hàn là ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long cũng vô dụng.

Thân phận ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long không ai ở trong tỉnh có thể sánh kịp.

Thậm chí còn rất quan trọng ở Đông Hải.

Điều này có thể thấy được qua việc Mộ Dung Vô Địch đích thân dẫn năm mươi vương tộc đến tham gia đám cưới.

Nhưng mấu chốt là hiện giờ đã có một nhà họ Mục ở thủ đô rồi.

Hiển nhiên thân phận ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long của Mục Hàn chỉ là một giọt trong đại dương với nhà họ Mục ở thủ đô thôi.

Nhất là giữa Mục Hàn và nhà họ Mục ở thủ đô có những khúc mắc phức tạp.

Người nhà họ Lâm và nhà họ Tần đều cho rằng nếu Mục Hàn chống đối với nhà họ Mục ở thủ đô thì chắc chắn kết cục của anh sẽ rất thảm.

Với nhà họ Mục ở thủ đô, thân phận ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long chỉ như một người bình thường đối mặt với nhà giàu hàng đầu.

Căn bản là như châu chấu đá xe.

“Sao vậy?”, nhìn vẻ mặt buồn bã của mọi người, Mục Hàn không khỏi nhíu mày: “Tại sao mọi người lại bày ra vẻ mặt đó?”

“Tôi là ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long, chẳng phải mọi người nên vui cho tôi sao?”

“Anh Hàn, chẳng có gì đáng để vui mừng cả”, lúc này Ngô Giang Hào nói: “Anh nắm quyền ở tập đoàn Phi Long vốn dĩ là chuyện vui nhưng bọn em không vui nổi”.

“Mặc dù anh từng sống ở nhà họ Mục ở thủ đô nhưng anh vẫn không hề biết chút gì về thế lực của nhà họ Mục ở thủ đô”.

“Với năng lực của tập đoàn Phi Long mà chống đối với nhà họ Mục ở thủ đô thì đúng là lấy trứng chọi đá”.

Là cậu chủ nhà họ Ngô ở thủ đô, Ngô Giang Hào biết rất rõ nhà họ Mục ở thủ đô đáng sợ như thế nào.

Nghe Ngô Giang Hào nói thế, Sở Vân Lệ đứng một bên cũng không khỏi lo lắng.

Sở Vân Lệ nói với Mục Hàn: “Con trai, mẹ biết con không chịu khuất phục, không chịu cúi đầu với nhà họ Mục ở thủ đô. Con có thể có được thành tựu như hôm nay, mẹ cũng rất vui cho con”.

“Nhưng con cũng nghe rồi đấy, nhà họ Mục ở thủ đô không phải là gia tộc mà tập đoàn Phi Long có thể đối phó”.

“Hơn nữa mẹ thấy Mục Sảng có vẻ như không định buông tha cho chúng ta”.

“Chi bằng con để mẹ đến cầu xin Mục Sảng bỏ qua cho hai mẹ con ta. Khó khăn lăm mẹ mới có thể đoàn tụ được với con và Nhã Hiên nên không muốn phải biệt ly thêm lần nào nữa”.

“Phải đó, mẹ cháu nói đúng lắm”, nghe Sở Vân Lệ nói thế, bà cụ Lâm nói theo: “Mục Hàn, bà nói này, cháu cứ quỳ xuống với cậu Sảng đi”.

“Cháu không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho đứa con trong bụng Nhã Hiên chứ”.

Thấy Mục Hàn không nói gì, Ngô Tâm Ưu cũng khuyên nhủ: “Mục Hàn, cháu phải suy xét mọi thứ, cháu nghĩ kĩ đi, thể diện của cháu đáng bao nhiêu đồng lắm đâu”.

“Người cháu đắc tội là nhà họ Mục ở thủ đô, bây giờ chỉ cần một câu nói của cậu Sảng là có thể giải quyết mọi ân oán rồi, tại sao cháu còn không chịu quỳ?”

“Đúng thế!”, Tần Nam cũng gật đầu nói: “Chỉ cần anh em các cháu hòa thuận, sau này chắc chắn cháu sẽ là cậu chủ nhà họ Mục ở thủ đô, địa vị cao quý, hô mưa gọi gió, muốn gì có đấy, thoải mái hơn làm ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long nhiều”.

Ba người đứng đầu nhà họ Lâm và nhà họ Tần không tiếc công khuyên nhủ Mục Hàn. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha

Mặc dù thân phận ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long của Mục Hàn cũng đủ khiến họ ngẩng cao đầu nhưng ở trước mặt nhà họ Mục ở thủ đô thì hoàn toàn không thể bảo vệ được mình.

Nếu có thể bám vào nhà họ Mục ở thủ đô thì khác hẳn.

Dù không chiếm được lợi ích gì cũng đủ làm nhà họ Lâm và nhà họ Tần nở mặt nở mày.

Làm gì cũng không cần phải kiêng kỵ nữa.

“Mục Hàn, cháu còn do dự gì nữa hả?”, bà cụ Lâm nói tiếp: “Bà thừa nhận thân phận ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long của cháu rất đỉnh, nhưng nếu cháu tự cao như thế trước mặt nhà họ Mục ở thủ đô thì có vẻ hơi tự lừa dối bản thân đấy”.

“Cậu Sảng nói đúng, môi trường sống hiện tại khiến tính cách của cháu trở nên tự cao tự đại như thế. Vì trong môi trường này không ai có thể so được với cháu, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn”.

“Chút thành công này của cháu chỉ là con thuyền nhỏ trong đại dương mênh mông so với nhà họ Mục ở thủ đô thôi, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị sóng cuốn trôi. Con thuyền nhỏ của cháu sao có thể so với chiến hạm to lớn của nhà họ Mục ở thủ đô?”

Nghe bà cụ Lâm nói thế, người nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc đều đồng loạt gật đầu.

Cảm thấy bà cụ Lâm nói quá đúng.

“Hơn nữa cậu Sảng đã nói rõ ràng, chỉ cần cháu chịu quỳ xuống trước mặt cậu ta thì sẽ bỏ qua chuyện quá khứ, thậm chí còn đón cháu về lại nhà họ Mục ở thủ đô. Cậu Sảng đã xuống nước như vậy rồi còn gì”.

“Mà cái giá đưa ra chỉ là quỳ gối bảy ngày bảy đêm thôi”.

“Là huyết mạch của nhà họ Mục ở thủ đô, cháu quỳ bảy ngày bảy đêm có là gì đâu?”

Bà cụ Lâm càng nói càng hăng: “Cháu đó, chỉ mất sáu năm đã làm được ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long tất nhiên là rất thông minh. Nhưng sao khi gặp vấn đề với nhà họ Mục ở thủ đô cháu lại hồ đồ như thế?”

“Đây là vấn đề tôn nghiêm”, Mục Hàn cãi lại: “Nếu cháu quỳ xuống chân Mục Sảng thì Mục Hàn cháu còn tôn nghiêm sao?”

“Tôn nghiêm? Nực cười!”, bà cụ Lâm cười nhạo, mặt lộ vẻ khinh thường: “Cái tôn nghiêm mà cháu nói chẳng qua là thể diện của cháu thôi. Giữa ranh giới sống chết thể diện có là gì đâu?”

“Có thể đáng giá bằng mạng của mẹ cháu sao?”

“Có thể đáng giá bằng Nhã Hiên và đứa trẻ trong bụng nó à?”

“Cái gì mà tôn nghiêm, thể diện là cái quái gì chứ!”

“Tôi rất tán thành với suy nghĩ của bà cụ Lâm”, Ngô Tâm Ưu vội nói: “Mục Hàn, bà đã nhìn ra nhà họ Mục ở thủ đô luôn nhằm vào cháu là vì chút thực lực này của cháu chẳng đáng giá với nhà họ Mục ở thủ đô”.

“Nhưng dù sao cháu cũng mang dòng máu của nhà họ Mục ở thủ đô, nên cậu Sảng mới xuống nước đề nghị cháu quỳ xuống thì sẽ đưa cháu về lại nhà họ Mục ở thủ đô”.

“Bà nói này, cháu chịu mềm mỏng chút, xin lỗi người ta đàng hoàng, như thế chẳng phải mọi người đều vui sao?”

“Gia đình các cháu được đoàn tụ”.

“Bảo cháu quỳ mà khó vậy sao?”

Trong mắt nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ tần ở Sở Bắc, quỳ gối là dập đầu là có thể một bước lên tới đỉnh cao, trở thành người có địa vị cao ngất ngưởng, đây là chuyện tốt biết bao.

Ở cái thời đại xem trọng đồng tiền, lợi ích này, thể diện có ăn được không?

“Gia đình đoàn tụ?” Mục Hàn cười chế giễu: “Mọi người đúng là suy nghĩ quá nhiều rồi.”

“Cháu nói cho mọi người nghe, nhà họ Mục ở thủ đô chưa bao giờ xem cháu là người nhà. Còn cháu cũng tuyệt đối cũng sẽ không thừa nhận họ là người nhà của cháu.”

“Còn về thể diện mà mọi người nói đó cháu chỉ muốn nói là mọi người không cần mặt mũi nhưng cháu cần!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK