Mục lục
Điện chủ ở rể Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 575 – Đến khách sạn Lục Gia Chủy

Mười tám người bằng đồng liên tục bị Quỳ Ngưu và Thao Thiết đánh trọng thương, cơ thể như một bức tường bằng đồng sắt cũng không thể chịu nổi, ai nấy cũng giống như quả bóng xì hơi, miệng phun ra máu.

Mười tám người bằng đồng bị đánh vỡ tan.

Dù mười tám người đó có mạnh đi chăng nữa cũng chỉ ở mức có võ công thôi.

Quỳ Ngưu và Thao Thiết đều là đỉnh cao trong võ thuật, thực lực siêu mạnh, thêm vào đó họ đều là sát thần trên chiến trường nên cả hai hiểu rõ làm sao để hạ gục đối thủ bằng cách nhanh nhất.

Vừa thấy ngay cả mười tám người bằng đồng bị đánh bại, Triệu Lâm Phong không khỏi hoảng hốt.

“Gia chủ, hay là chúng ta chạy trước”, quản gia đi theo Triệu Lâm Phong cùng trốn vào gác xép nói: “Tôi sợ mấy cơ quan ám khí đó không ngăn được họ”.

“Không, không thể nào!”, Triệu Lâm Phong vẫn trông chờ vào may mắn, lắc đầu nói: “Dù là cao thủ mạnh hơn mười tám người bằng đồng cũng không thể nào vượt qua được các cơ quan ám khí của gác xép”.

Triệu Lâm Phong rất có lòng tin vào cơ quan ám khí cuối cùng.

“Nhưng chỉ sợ ngộ nhỡ”, mười tám người bằng đồng ở cửa bằng đá liên tục bị đánh vỡ khiến quản gia thấy mấy người Mục Hàn này không có gì là không thể làm được: “Ông chủ Triệu, vẫn nên đảm bảo an toàn thì hơn”.

Triệu Lâm Phong nghĩ một lúc, cảm thấy quản gia nói cũng có lý.

Thế là ông ta bèn gật đầu nói: “Trước tiên phải giải thích một chút, không phải tôi không tin cơ quan ám khí của gác xép mà tôi chỉ thấy ông nói có lý thôi”.

Dứt lời, ông ta bước tới đường hầm dưới lòng đất.

Quản gia đi theo phía sau không khỏi lắc đầu.

Đã lúc nào rồi mà còn tỏ vẻ ở đây nữa.

Mục Hàn dẫn theo tứ đại chiến thần đi thẳng vào trong gác xép.

Trong không gian mờ tối bỗng có vô số mũi tên bắn ra.

Giống như trận mưa bất chợt lao về phía Mục Hàn và tứ đại chiến thần.

“Có cơ quan ám khí!”, Mục Hàn cười khẩy, giơ tay ra bắt lấy một mũi tên trong đó rồi ném vào trong bóng tối vô tận.

Mũi tên sắc bén này lập tức đâm xuyên qua vô số mũi tên sắc bén đang bay đến kia.

Tứ đại chiến thần cũng làm y hệt vậy.

“Đáng sợ quá!”, mặc dù Hà Gia Tiến và Nhậm Trường Phong ở bên ngoài nhưng cũng có thể nhìn thấy tình hình bên trong gác xép.

Sau đó mặt đất đột ngột nứt ra xuất hiện một cái hố lớn.

Mục Hàn và tứ đại chiến thần đồng loạt rơi vào đó.

Phải biết là dưới hố có rất nhiều loài côn trùng cực độc như rắn độc, bọ cạp và rết các thứ, ai mà rơi xuống đó chỉ có nước chết.

Ngay lúc Hà Gia Tiến và Nhậm Trường Phong thở phào, cứ tưởng Mục Hàn và tứ đại chiến thần đã chết thì Mục Hàn và tứ đại chiến thần lại nhảy lên từ dưới hố như thần binh giáng trần.

Lại nhìn mấy con rắn độc, rết và bọ cạp trong hố, tất cả đều bị chôn vùi trong biển lửa.

“Họ lại dùng lửa để công phá ư?”, Hà Gia Tiến và Nhậm Trường Phong đều tỏ ra rất kinh ngạc, lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.

Mấy cơ quan ám khí sau đó chỉ như mấy thứ hư cấu mà thôi.

Mục Hàn dẫn tứ đại chiến thần dễ dàng bước lên tầng hai gác xép như đi vào chốn không người.

Triệu Lâm Phong đang trốn trong đường hầm của gác xép biết được tin Mục Hàn và tứ đại chiến thần đã vượt qua được cơ quan ám khí thì khiếp sợ vội vã chui ra chặn lối ra vào của đường hầm.

Mục Hàn và tứ đại chiến thần đến tầng hai gác xép nhưng lại không thấy bóng dáng của Triệu Lâm Phong đâu.

“Người đâu rồi?”, Quỳ Ngưu nhìn quanh.

“Chắc là trốn đi rồi”, Mục Hàn nói: “Các người tìm xung quanh đi”.

Đừng nhìn bề ngoài gác xép không rộng mấy mà lầm, không gian bên trong lại khác hẳn.

Tứ đại chiến thần lật tìm mọi ngóc ngách nhưng vẫn không tìm thấy người.

“Không tìm thấy, không biết tên này trốn ở đâu rồi nữa”, Hoàng Điểu bất lực nói.

Mục Hàn nhìn xung quanh lần nữa rồi nói: “Chắc chắn nơi này có đường bí mật, ra ngoài hỏi hai người kia của Tam giác Hoàng Kim là biết”.

Mục Hàn lại dẫn tứ đại chiến thần ra khỏi gác xép, đi tìm Hà Gia Tiến và Nhậm Trường Phong.

“Đúng vậy, quả thật trong gác xép có một đường hầm bí mật”, Hà Gia Tiến nói thẳng: “Dù các cậu có tìm được đường hầm này cũng vô dụng”.

“Tại sao?”, Mục Hàn ngờ vực nói: “Ông nghĩ tốc độ của bọn tôi không đuổi kịp Triệu Lâm Phong sao?”

“Tất nhiên chúng tôi tin tưởng vào bản lĩnh của cậu”, Hà Gia Tiến nói: “Sở dĩ tôi nói vậy là vì điểm cuối của con đường bí mật này dẫn đến một nơi”.

“Đó là khách sạn Lục Gia Chủy”.

“Khách sạn Lục Gia Chủy?”, Mục Hàn cong môi nói: “Nơi ông nói đó có phải là nơi dù khách ở đó có làm gì phạm pháp, đã giết bao nhiêu mạng người, có bao nhiêu kẻ thù, chỉ cần là khách ở trong khách sạn Lục Gia Chủy thì chắc chắn sẽ bình an vô sự không?”

“Phải”, nghe thấy Mục Hàn cũng biết khách sạn Lục Gia Chủy, Hà Gia Tiến bỗng cảm thấy đắc ý nói: “Nếu cậu đã biết khách sạn Lục Gia Chủy thì phải biết rõ bản lĩnh của khách sạn Lục Gia Chủy”.

“Tôi nghĩ cậu vẫn nên thôi đi thì hơn”.

Nhậm Trường Phong ở một bên cũng nói: “Đúng vậy, khách sạn Lục Gia Chủy không phải là nơi bất kỳ ai cũng có thể vào được”.

“Từ khi khánh thành đến này, ông chủ Tư Mã Vô Tình của khách sạn Lục Gia Chủy một tay che trời, thế lực trải khắp nửa châu Á, dù là thế lực ở thủ đô cũng phải kính nể ông ta”.

“Cậu không vào được khách sạn Lục Gia Chủy đâu”.

“Ha ha ha!”, nghe hai người đó nói vậy, Mục Hàn không khỏi bật cười thành tiếng: “Trên thế giới này không có chỗ nào là Mục Hàn tôi không đến được”.

“Có lẽ trong mắt các ông, khách sạn Lục Gia Chủy có bản lĩnh siêu mạnh, nhưng với tôi chỉ cần là người Mục Hàn tôi muốn giết thì chưa từng có ai ngăn được tôi”.

“Các ông không thể, khách sạn Lục Gia Chủy cũng không”.

Dứt lời, Mục Hàn quay sang nói với tứ đại chiến thần: “Đi theo tôi đến khách sạn Lục Gia Chủy!”

Nhìn bóng dáng rời đi của Mục Hàn và tứ đại chiến thần, Hà Gia Tiến và Nhậm Trường Phong bốn mắt nhìn nhau, không khỏi lắc đầu: “Cậu ta ngông cuồng thế!”

Lúc này.

Triệu Lâm Phong đã ra khỏi đường hầm, lên chiếc xe nhỏ đã được chuẩn bị trước từ đó rồi chạy đến trước cổng khách sạn Lục Gia Chủy.

“Tôi là Triệu Lâm Phong”, Triệu Lâm Phong vội vã nói: “Mau cho tôi vào trong”.

Hai bảo vệ gác cổng khách sạn Lục Gia Chủy thấy vậy không khỏi cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Có rất nhiều người như Triệu Lâm Phong chạy đến Lục Gia Chủy để được che chở nên họ đã không còn lạ gì với chuyện này nữa.

Nhưng Triệu Lâm Phong là ai?

Một trong Tam giác Hoàng Kim của Đông Hải mà lại hoảng hốt tìm đến khách sạn Lục Gia Chủy để được che chở à?

Nhưng Triệu Lâm Phong là khách siêu VIP của khách sạn Lục Gia Chủy, có mối quan hệ rất tốt với ông chủ Tư Mã Vô Tình nên bảo vệ cũng không dám hỏi nhiều liền dẫn Triệu Lâm Phong vào trong.

Triệu Lâm Phong vừa bước vào khách sạn Lục Gia Chủy thì lập tức có cảm giác vô cùng an toàn.
Chương 576 – Tư Mã Vô Tình

Chẳng mấy chốc, Mục Hàn cũng dẫn theo tứ đại chiến thần đến khách sạn Lục Gia Chủy.

Suy cho cùng khách sạn Lục Gia Chủy cũng là nơi thực lực mạnh nhất cả Đông Hải, nơi khí thế mạnh mẽ, mặc dù ra vào đều đủ hạng người, nhưng mỗi người đều không thuộc dạng hiền lành.

Tuy khách sạn Lục Gia Chủy vô cùng nổi tiếng, nhưng cách trang trí của nó cũng không mấy xa hoa, trông như khách sạn bình thường, không cao cấp là mấy, dù là vậy thì cũng không ai dám xem thường nơi này.

“Chỗ này chính là khách sạn Lục Gia Chủy tiếng tăm lừng lẫy Đông Hải sao?”, Mục Hàn định đi vào.

Có điều, anh lại bị hai bảo vệ ở cổng chặn lại.

“Xin lỗi, thưa anh”, một bảo vệ trong số đó nói: “Ở đây là khách sạn Lục Gia Chủy, cần đặt hẹn trước, hoặc được sự cho phép của ông chủ chúng tôi mới có thể vào trong”.

Khách sạn Lục Gia Chủy có đủ kiểu nhân vật, thông thường người vào khách sạn Lục Gia Chủy hoặc là đánh tiếng trước với Tư Mã Vô Tình, hoặc là người Tư Mã Vô Tình quen biết.

Nếu gương mặt xa lạ tùy tiện đi vào, lại đúng lúc là kẻ thù của người nào đó, thì chẳng phải xấu mặt Lục Gia Chủy sao?

Do đó, bảo vệ vô cùng nghiêm khắc kiểm tra khách lạ.

“Hóa ra là cao thủ hóa kình!”, vừa nhìn hai bảo vệ ngoài cổng, trong lòng Mục Hàn liền không khỏi đánh giá cao khách sạn Lục Gia Chủy.

Trình độ của cao thủ hóa kình bằng với mười tám người bằng đồng.

Mà mười tám người bằng đồng chính là cao thủ thực lực mạnh nhất dưới quyền Tam giác Hoàng Kim.

Nhưng khách sạn Lục Gia Chủy lại để cao thủ hóa kình làm bảo vệ, đủ để chứng minh thực lực của Tư Mã Vô Tình bỏ xa Tam giác Hoàng Kim ở sau.

“Xin hỏi anh có hẹn trước không? Hay có sự cho phép của ông chủ chúng tôi hay không?”

Thấy Mục Hàn không nói gì, bảo vệ hỏi tiếp.

“Ha ha, ngại quá”, Mục Hàn mỉm cười, lắc đầu: “Tôi không hẹn trước, cũng không có sự cho phép của ông chủ Tư Mã Vô Tình của các anh”.

“Hôm nay tôi đến khách sạn Lục Gia Chủy chỉ để giết một người”.

“Giết người này xong thì tôi sẽ đi, tuyệt đối sẽ không ở lại khách sạn Lục Gia Chủy thêm phút giây nào”.

Nghe câu nói của Mục Hàn, hai bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, đều không khỏi hít sâu một hơi.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy giọng điệu nhẹ nhàng hờ hững, công bố muốn giết người ở khách sạn Lục Gia Chủy như Mục Hàn.

Khách sạn Lục Gia Chủy là nơi nào chứ?

Đây là nơi mà cả hai giới trắng đen của Đông Hải đều phải kính nể vài phần.

Vậy mà người này lại khiêu khích như thế, sắc mặt của hai tên bảo vệ thay đổi trong chớp mắt, lập tức bày ra tư thế phòng bị: “Các người đến gây chuyện à?”

“Tôi nói rồi”, Mục Hàn thản nhiên nói: “Tôi đến giết một người, chỉ cần giết người này xong thì tôi sẽ đi”.

“Chuyện này không liên quan đến khách sạn Lục Gia Chủy của các anh”.

“Không được”, bảo vệ lắc đầu nói: “Hễ là khách của khách sạn Lục Gia Chủy chúng tôi, chúng tôi đều sẽ dốc hết sức để bảo vệ người đó chu toàn, chỉ cần người đó còn ở khách sạn Lục Gia Chủy một ngày, bất kỳ kẻ thù nào cũng đừng hòng động đến sợi tóc của người đó”.

“Xem ra, nói đàng hoàng cũng không được rồi”, Mục Hàn thở dài: “Cứ muốn tôi phải làm cứng cơ”.

Mục Hàn quay sang dặn dò Quỳ Ngưu: “Quỳ Ngưu, giao cho cậu đấy”.

“Ok”, Quỳ Ngưu cười hì hì.

Mặc dù thực lực của hai bảo vệ ngang bằng với mười tám người bằng đồng, nhưng do ít người nên không phát huy ra được khả năng chiến đấu giống như mười tám người bằng đồng, Quỳ Ngưu lấy một địch hai là dư sức.

Không quá mười giây Quỳ Ngưu đã đánh bại hai tên bảo vệ.

“Ầm” một tiếng vang lớn, cơ thể của hai tên bảo vệ bị Quỳ Ngưu ném thẳng vào trong khách sạn Lục Gia Chủy.

Cửa kính dày dặn bị cơ thể của hai tên bảo vệ va vào tạo thành một lỗ lớn.

Triệu Lâm Phong đang ngồi chỗ nào đó trong khách sạn Lục Gia Chủy vừa nhìn thấy Mục Hàn xông vào, lập tức vô cùng hoảng sợ.

Nhưng điều khiến Triệu Lâm Phong yên tâm là thoáng chốc đã có vô số cao thủ nhảy ra, vây quanh Mục Hàn và tứ đại chiến thần thành hình tròn.

“Ai dám xông vào khách sạn Lục Gia Chủy của tôi?”, một cao thủ đứng đầu hét lên.

Mục Hàn liếc nhìn, thực lực của những tên cao thủ này còn mạnh hơn hai tên cao thủ hóa kình ở cổng, hơn nữa nhìn từ trang phục, họ có lai lịch đa dạng, hiển nhiên là ai nấy đều có kỹ năng đặc biệt.

Tư Mã Vô Tình có thể chiêu mộ được nhiều cao thủ cấp bậc như thế, thật sự khiến Mục Hàn bất ngờ.

“Xem ra những người này hơi phiền phức”, Mục Hàn dặn dò Quỳ Ngưu và Thao Thiết: “Hai người cùng lên đi, tốc chiến tốc thắng”.

“Rõ, thưa đại ca!”, Quỳ Ngưu và Thao Thiết xông lên.

Giao chiến với đám cao thủ kia.

Còn Hoàng Điểu và Chúc Long thì mở một con đường cho Mục Hàn.

Mục Hàn đi thẳng về chỗ Triệu Lâm Phong đang ngồi.

Triệu Lâm Phong vừa thấy Mục Hàn đi tới, lập tức hoảng sợ: “Cậu… cậu muốn làm gì?”

“Tôi muốn làm gì, lẽ nào ông còn không rõ sao?”, Mục Hàn mỉm cười, nói: “Đương nhiên là giết ông rồi!”

“Trò chơi mèo bắt chuột kết thúc, tôi thắng rồi!”

“Khoan đã!”, lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Là ai lớn gan như thế, dám gây chuyện ở khách sạn Lục Gia Chủy?”

Bỗng chốc, vô số ánh mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Chỉ nhìn thấy một ông cụ mặc đồ Trung Sơn màu xám tro mang kính râm chống gậy, đi về phía Mục Hàn dưới sự vây quanh của mấy chục cao thủ.

Ông ta chính là Tư Mã Vô Tình ông chủ của khách sạn Lục Gia Chủy.

Mệnh danh là thế lực trải khắp nửa châu Á.

Nhìn thấy Tư Mã Vô Tình đi thẳng qua, Triệu Lâm Phong lập tức giống như bắt được người đáng tin, vội vã nói: “Ông chủ Tư Mã, cứu tôi với!”

Tư Mã Vô Tình liếc nhìn Triệu Lâm Phong, coi như trả lời ông ta.

Sau đó ông ta nhìn sang Mục Hàn, nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Nghe nói cậu muốn giết người ở khách sạn Lục Gia Chủy?”

“Không sai”, Mục Hàn gật đầu, giơ tay chỉ vào Triệu Lâm Phong, nói: “Hôm nay tôi phải giết ông ta!”

“Ha ha, mạnh miệng đấy!”, Tư Mã Vô Tình cười khẩy, nói: “Cậu biết đây là nơi nào không?”

“Đương nhiên tôi biết, khách sạn Lục Gia Chủy”, Mục Hàn nói.

“Có thể cậu là người nơi khác, không hiểu quy tắc của Đông Hải chúng tôi, tôi không chê phiền toái, cùng cậu…”

Không đợi Tư Mã Vô Tình nói xong, Mục Hàn đã ngắt lời: “Ông không cần nói nữa, tôi rất hiểu quy tắc của khách sạn Lục Gia Chủy”.

“Nhưng người Mục Hàn tôi phải giết, không ai có thể ngăn cản được”.

Chính vào lúc Mục Hàn dứt lời, Quỳ Ngưu và Thao Thiết đã giải quyết xong tất cả cao thủ.

Chỉ còn lại mấy chục cao thủ phía sau Tư Mã Vô Tình.

“Quả nhiên có chút bản lĩnh”, Tư Mã Vô Tình vung tay, ra hiệu mấy chục cao thủ phía sau cũng ra tay.

Hiển nhiên mấy chục cao thủ này mạnh hơn những cao thủ trước đó một bậc.

Nhưng bị Mục Hàn đích thân ra tay, giết chết trong một đòn.

Điều này khiến khuôn mặt Tư Mã Vô Tình vô cùng kinh ngạc: “Cậu…”

Đây là lần đầu điên Tư Mã Vô Tình thấy cảnh tượng này.

Trong nháy mắt Tư Mã Vô Tình cảm thấy đã gặp phải nhân vật ghê gớm rồi.

Mục Hàn mỉm cười, nói: “Ông chủ Tư Mã, ông còn có thể ngăn cản tôi không?”

Nói xong, Mục Hàn đi thẳng về phía Triệu Lâm Phong.
Chương 577 – Thu hoạch lớn nhất

Tư Mã Vô Tình thấy Mục Hàn thật sự muốn giết Triệu Lâm Phong liền bước đến chặn trước mặt anh, nói: “Cậu bạn à, tôi thấy các cậu có võ công cao cường, chắc chắn không phải những nhân vật tầm thường”.

“Hay là thế này, nể mặt Tư Mã Vô Tình tôi, tôi bảo Triệu Lâm Phong xin lỗi cậu, chuyện này coi như bỏ qua”.

“Chúng ta cũng bắt tay giảng hòa, coi như Tư Mã Vô Tình tôi kết bạn với cậu!”

Câu nói của Tư Mã Vô Tình đã khiến tất cả mọi người xung quanh đều kinh ngạc không thôi.

Phải biết là với địa vị của Tư Mã Vô Tình ở Đông Hải, ông ta sẽ không chủ động đi kết giao với người khác. Từ trước tới giờ không ai có thể khiến Tư Mã Vô Tình chủ động mở miệng kết giao.

Rõ ràng Tư Mã Vô Tình đã rất nể mặt Mục Hàn.

Mục Hàn không khỏi mỉm cười.

Tên Triệu Lâm Phong đã hại cả đời mẹ anh đang ở gần trong gang tấc, báo thù rửa hận còn đang ở ngay trước mắt mà Tư Mã Vô Tình lại bảo anh bỏ qua ư?

Sao có thể chứ?

“Đúng đúng đúng, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!”, Triệu Lâm Phong cũng vội vã bày tỏ thái độ, hùa theo kiến nghị của Tư Mã Vô Tình.

“Xin lỗi sao?”, Mục Hàn cười phá lên: “Nếu xin lỗi có tác dụng thì cần cảnh sát để làm gì?”

“Ông hại cả đời mẹ tôi mà chỉ muốn dùng một câu xin lỗi là xong à?”

“Hôm nay tôi nhất định phải giết ông!”

Mục Hàn bỗng giơ tay lên, cơ bắp nổi cuồn cuộn.

“Cậu không nên kích động như vậy, chi bằng chúng ta hãy kết bạn với nhau”, Tư Mã Vô Tình thấy thế liền kêu lên.

Nếu thật sự để Mục Hàn giết Triệu Lâm Phong, thì những ngày sau này của Tư Mã Vô Tình sẽ không còn chỗ đứng ở Đông Hải nữa.

Suy cho cùng, các hào kiệt giang hồ đều tín nhiệm Tư Mã Vô Tình bởi vì chức năng đặc biệt của khách sạn Lục Gia Chủy.

Nếu cái chức năng đặc biệt này không còn nữa thì Tư Mã Vô Tình cũng mất đi tất cả sự tín nhiệm.

Đây chính là đòn chí mạng với Tư Mã Vô Tình.

“Ông muốn kết bạn với tôi, cũng không phải không thể”, Mục Hàn vẫn bước tới chỗ của Triệu Lâm Phong: “Đợi tôi giết Triệu Lâm Phong xong, chúng ta sẽ kết bạn”.

“Đừng!”, Tư Mã Vô Tình đột nhiên cao giọng nói: “Cậu đắc tội với tôi, chính là đắc tội với nửa châu Á, hậu quả về sau cậu gánh chịu nổi không?”

“Kẻ thù của tôi khắp năm châu bốn bể, nửa cái châu Á tính là gì”, Mục Hàn lạnh lùng hừ một tiếng, vẻ mặt khinh thường nói: “Ông còn muốn ngăn cản tôi không?”

“Ông chủ Tư Mã, hãy nhìn cho kĩ chuyện gì đang xảy ra, ông dựa vào đâu mà đòi ngăn cản tôi?”

Tư Mã Vô Tình nghiêng đầu, lúc này mới nhớ ra đám đàn em cao thủ của ông ta đều bị đánh ngã lăn xuống đất.

“Triệu Lâm Phong, ông chết đi!”, Mục Hàn bước tới trước mặt Triệu Lâm Phong, nhấc tay ấn vào trán của ông ta.

Chỉ nghe thấy một tiếng “rắc”, đầu của Triệu Lâm Phong đã bị vỡ nát trong phút chốc.

Đôi mắt trắng dã như cá chết, ông ta chết tức tưởi.

“Uổng cho cái danh một trong Tam giác Hoàng Kim ở Đông Hải của Triệu Lâm Phong ông, thật sự chỉ là hư danh mà thôi, còn không chịu nổi một đòn”, Mục Hàn vỗ tay, như thể vừa làm xong một việc rất bình thường.

Sau đó anh bước tới chỗ Tư Mã Vô Tình, cười tươi nói: “Ông chủ Tư Mã, ông vừa nói muốn kết bạn với tôi sao?”

“Không cần nữa đâu”, Tư Mã Vô Tình vừa tỉnh lại trong sự kinh sợ, vẻ mặt bi thương lắc đầu nói: “Tư Mã Vô Tình tôi từ nay trở đi không đội trời chung với cậu, đến chết không tha!”

“Tôi biết cậu rất mạnh, bây giờ tôi lại không thể làm gì được cậu. Nhưng tôi sẽ dùng tất cả nguồn lực và nhân lực của tôi để đối phó với cậu!”

Khách sạn Lục Gia Chủy từ khi thành lập tới nay có một chức năng đặc biệt đó là chỉ cần là khách ở đây thì sẽ được đảm bảo an toàn cá nhân, từ hôm nay trở đi, nó đã bị Mục Hàn phá vỡ.

Danh tiếng của khách sạn Lục Gia Chủy không còn nữa.

Tư Mã Vô Tình cũng không còn mặt mũi ở lại mảnh đất Đông Hải này.

Câu nói của Tư Mã Vô Tình khiến mọi người xung quanh hết sức kinh ngạc.

Vì với nguồn lực và nhân lực của Tư Mã Vô Tình, người mà bị ông ta nhắm tới e là sẽ chết chắc.

“Tùy ông”, nhưng Mục Hàn lại hờ hững nói: “Chỉ cần ông có thực lực này, tôi lúc nào cũng hoan nghênh ông tới tìm tôi!”

Dứt lời, Mục Hàn dẫn tứ đại chiến thần rời khỏi khách sạn Lục Gia Chủy.

Sau khi biết chuyện Mục Hàn tới khách sạn Lục Gia Chủy giết Triệu Lâm Phong ngay trước mặt của Tư Mã Vô Tình, Sở Nhậm Hành cực kì kinh ngạc, đồng thời cảm thấy vô cùng hối hận.

Nếu tiếp nhận Mục Hàn từ sớm thì thực lực của nhà họ Sở ở Đông Hải đã đứng trên đỉnh vinh quang, sẽ không một ai ở Đông Hải có thể lay động được.

Sở Nhậm Hành sẽ vẫn có thể ngồi trên chiếc ghế gia chủ.

Nhưng bây giờ tất cả đã tan thành bọt biển.

Mục Hàn quay trở về nhà họ Sở ở Đông Hải, tán gẫu vài câu với Sở Chiêu Quân rồi về tỉnh.

“Sếp Lâm, anh Mục về rồi!”

Tập đoàn Thiên Thành.

Thấy Mục Hàn quay về, Lăng Sở Sở cực kì vui mừng tới báo cáo cho Lâm Nhã Hiên.

Lúc này, Lâm Nhã Hiên và Phương Viên đang trong phòng họp, bàn bạc về vài dự án của tập đoàn Thiên Thành và tập đoàn Phi Long.

Lâm Nhã Hiên không hề phát hiện ra, lúc Lăng Sở Sở báo cáo thì ánh mắt của Phương Viên sáng rực lên.

Vốn dĩ Lâm Nhã Hiên cũng rất vui khi nghe thấy tin Mục Hàn trở về, nhưng vừa nghĩ tới lần này Mục Hàn đi Đông Hải dự buổi họp thường niên của nhà họ Sở thì cho rằng anh lại ỷ lại nhà họ Sở, lời đến miệng lại biến thành: “Về thì về, sao cô phải hò hét như vậy chứ?”

Lăng Sở Sở lập tức im bặt.

Lúc này Mục Hàn đã tới phòng khách.

Lăng Sở Sở lễ phép nói: “Chào anh Mục Hàn!”

Lâm Nhã Hiên không còn thấy kì lạ khi nhìn thấy thái độ lễ phép của Lăng Sở Sở với Mục Hàn, nhưng điều cô ngạc nhiên đó là Phương Viên lại chủ động đứng lên bước tới trước mặt Mục Hàn, rất khách sáo cúi đầu cong eo nói: “Đội trưởng Mục, anh về rồi à?”

Kiểu thái độ này nhìn thế nào cũng giống nhân viên khi gặp ông chủ.

Không phải Mục Hàn chỉ là đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Phi Long thôi sao?

Mục Hàn lại rất vui vẻ bước tới chỗ Lâm Nhã Hiên nói: “Vợ ơi anh về rồi”.

“Ừ”, Lâm Nhã Hiên lạnh nhạt, chỉ gật đầu rồi nói với Phương Viên: “Phương Viên, dự án lần này nói tới đây thôi. Ngày mai chúng ta lại nói tiếp”.

Phương Viên gật đầu: “Được”.

Sau khi Phương Viên rời đi, Lâm Nhã Hiên cũng mặc kệ Mục Hàn, cô quay vào văn phòng của mình.

Mục Hàn đi theo sau Lâm Nhã Hiên, lúc bước tới cửa thì chỉ thấy cửa đóng “rầm” một tiếng, Lâm Nhã Hiên đóng cửa văn phòng lại, Mục Hàn mới hiểu hóa ra Lâm Nhã Hiên vẫn đang giận mình.

Mục Hàn không khỏi cười mỉm, đẩy cửa đi vào.

“Vợ à, em vẫn còn giận anh à?”, Mục Hàn bước tới trước mặt Lâm Nhã Hiên, nở nụ cười rạng rỡ nói: “Thực ra lần này anh tới tham dự buổi họp thường niên của nhà họ Sở ở Đông Hải, thu hoạch lớn nhất là gì em biết không?”

“Là gì?”, Lâm Nhã Hiên không ngẩng đầu hỏi.

“Đó là tin tức về mẹ của anh”, Mục Hàn phấn khởi nói: “Cũng chính là mẹ chồng tương lai của em!”

“Thật sao?”, Lâm Nhã Hiên liền cảm động hỏi.


Chương 578 – Tìm kiếm mẹ ruột
Bây giờ Lâm Nhã Hiên cũng đã biết rất rõ về thân phận của Mục Hàn.
Đặc biệt là một số câu chuyện về mẹ ruột của Mục Hàn, từ lâu Sở Lão Lục đã kể chúng trước mặt Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên khi nhà họ Sở ở Đông Hải muốn Mục Hàn gánh tội.
Lâm Nhã Hiên rất đồng cảm với số phận bi thảm của người mẹ chồng mà cô chưa từng gặp mặt.
“Thì ra mẹ ruột của anh vẫn còn ở trên đời…”
Thế là Mục Hàn kể lại với Lâm Nhã Hiên về những chuyện mà Sở Nhậm Hành đã nói với anh.
Lâm Nhã Hiên là một cô gái tốt bụng, cô đã rất xúc động, không thể kìm được nước mắt khi nghe những đau khổ mà trước đây mẹ ruột của Mục Hàn đã phải chịu đựng.
“Chồng này, mẹ anh thật sự là một người mẹ vĩ đại!”, Lâm Nhã Hiên không khỏi nói với vẻ đầy xúc động: “Nếu không phải nhờ sự kiên trì của mẹ anh hồi đó, e rằng sẽ không có anh bây giờ”.
“Đúng vậy”, Mục Hàn gật đầu: “Những vất vả mà mẹ anh phải chịu đựng để sinh ra anh ngoài sức tưởng tượng của người thường. Có điều, anh sẽ bắt đám người đã đối xử với mẹ anh như thế phải đưa ra một lời giải thích”.
Chính vào lúc Mục Hàn đang nói chuyện với Lâm Nhã Hiên, Hoàng Điểu đã gửi một tin nhắn cho Mục Hàn.
Nói rằng cô ấy đã hỏi được vị trí cụ thể mà mẹ ruột Mục Hàn đang ở, cô ấy còn gửi cho Mục Hàn một địa chỉ.
Mục Hàn cười với Lâm Nhã Hiên và nói: “Nhã Hiên, anh đã tìm được địa chỉ của mẹ ruột anh rồi. Anh muốn đưa bà ấy về, em có đồng ý không?”
“Hả? Anh tìm được rồi sao? Thế thì tốt quá rồi!”, Lâm Nhã Hiên đầy vẻ kinh ngạc, cô gật đầu và nói: “Chồng à, mẹ anh vì sinh anh ra mà cả đời phải chịu khổ nhiều như vậy, đương nhiên em đồng ý với anh đón bà ấy về, sau đó tận tâm báo hiếu bà ấy”.
“Nhã Hiên, em cũng đồng ý, thật là tốt quá!”, Mục Hàn nói: “Anh có ý này, chi bằng em và anh cùng đi đón mẹ anh, cũng là mẹ chồng của em!”
“Anh muốn để cho mẹ ruột mình nhìn thấy con trai bà ấy đã tìm được một người con dâu hiền hậu như thế nào”.
Lâm Nhã Hiên không khỏi đỏ mặt khi nghe anh khen ngợi cô như vậy.
Hơn nữa, từ “mẹ chồng” khiến tim Lâm Nhã Hiên bất giác đập nhanh hơn.
“Sao thế, em không đồng ý à?”, Mục Hàn thấy Lâm Nhã Hiên bối rối liền hỏi lại.
“Đồng ý, em đồng ý”, sợ Mục Hàn hiểu lầm, Lâm Nhã Hiên vội vàng gật đầu.
Lâm Nhã Hiên cũng rất phấn khích khi nghĩ đến việc gặp người mẹ chồng mà cô chưa từng gặp mặt.
Mục Hàn lập tức sắp xếp để Lăng Sở Sở lái xe đưa mình và Lâm Nhã Hiên đi tìm mẹ ruột của anh.
Theo thông tin mà Hoàng Điểu cung cấp, nơi mà người mẹ ruột Sở Vân Lệ của Mục Hàn bị cấm túc thực ra nằm ở một thị trấn nhỏ tên là thị trấn Tân Hải giao giữa địa phận Đông Hải và tỉnh lỵ.
Cho dù là cách Đông Hải hay tỉnh lỵ đều rất gần, chỉ khoảng hai mươi cây số.
Đây là điều mà nhà họ Sở ở Đông Hải không hề ngờ tới.
Họ vốn cho rằng nơi mà nhà họ Mục ở thủ đô nhốt Sở Vân Lệ phải ở chỗ nào cô quạnh lạnh lẽo cơ.
Sau nửa giờ lái xe, cuối cùng thì Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên cũng đến thị trấn Tân Hải.
Vào thị trấn Tân Hải, đến một con đường, Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên đã tìm thấy vị trí chính xác của Sở Vân Lệ.
Nhìn từ bên ngoài, đây là một khoảng sân nhỏ.
Mục Hàn đứng ở cửa, trong lòng cảm thấy hơi kích động.
Anh đưa tay ra gõ cửa.
Tuy nhiên, bên trong không hề có phản hồi.
“Ấy?”, Lâm Nhã Hiên lúc này mới nhắc nhở: “Chồng, anh nhìn xem, cửa không khóa”.
“Có lẽ mẹ chồng không ở nhà, hay là mình cứ vào trong đi”.
“Được!”, lúc này Mục Hàn mới nhận ra là mình quá kích động đến mức không phát hiện ra cửa không hề khóa.
Mục Hàn vươn tay đẩy cửa đi vào, có thứ gì đó đập ngay vào mắt anh, khiến sắc mặt Mục Hàn lập tức sa sầm.
Bởi vì trong sân, ở một vị trí rất dễ thấy bày một linh vị, trên linh vị chỉ viết hai chữ “…Mục Hàn”.
Nghĩ đến những gì Sở Nhậm Hành đã nói với mình lúc trước, Mục Hàn lập tức hiểu rằng linh vị này chính là một chiếc gông tinh thần do nhà họ Mục áp đặt lên mẹ ruột của anh.
Điều này có nghĩa là, nếu Sở Vân Lệ dám rời khỏi đây, trước linh vị sẽ thêm ba chữ: “Linh vị của”.
Linh vị của Mục Hàn!
Họ lấy tính mạng của Mục Hàn ra để đe dọa Sở Vân Lệ.
Ngoại trừ linh vị này ra, toàn bộ mảnh sân đều rất đổ nát, hiển nhiên không giống nơi có người ở.
Chỉ có vài bộ quần áo vá trên dây phơi trong góc cho thấy có người ở đây.
“Đây là thuốc bắc à?”, lúc này, Lâm Nhã Hiên nhìn thấy một góc khác có một chiếc bình sành, mùi thuốc bắc trong đó nồng nặc bốc lên.
“Xem ra mấy năm nay sức khỏe của mẹ không được tốt lắm”, Lâm Nhã Hiên không khỏi cảm thấy hơi lo lắng.
Thế là Mục Hàn nhớ lại năm xưa để cầu xin nhà họ Mục ở thủ đô giữ lại mình, người mẹ ruột đã bất chấp mưa to và quỳ trước cổng nhà họ Mục suốt ba ngày ba đêm, chắc chắn là lúc đó đã để lại di chứng về sau.
Nghĩ đến bao nhiêu khổ nạn liên tiếp của mẹ mình trước đây, Mục Hàn cảm thấy rất nặng nề.
Nhìn thấy cửa phòng bên trong đang mở, Mục Hàn nói: “Nhã Hiên, theo anh vào trong này xem đi!”
“Vâng”, Lâm Nhã Hiên gật đầu.
Sau khi bước vào trong phòng, họ thấy cách bài trí bên trong đơn giản hơn rất nhiều.
Ngoại trừ một chiếc giường mộc mạc ra thì chỉ có một chiếc tủ dựa tường nữa thôi.
Ngay cả nền nhà cũng là đất.
Điều đó đủ để thấy rằng Sở Vân Lệ sống ở đây không hề tốt chút nào.
Tuy nhiên, một bức ảnh chụp gia đình ba người được đặt trên tủ đã thu hút sự chú ý của Mục Hàn.
Trong ảnh là một đôi nam nữ, người phụ nữ đang bế em bé trên tay.
Nhưng người đàn ông rõ ràng là cố tình giữ khoảng cách với người phụ nữ đang bế đứa trẻ.
Mục Hàn thoáng nhận ra đứa bé mà người phụ nữ đang ôm chính là mình.
Người phụ nữ đó đương nhiên chính là mẹ ruột của anh – Sở Vân Lệ.
Về phần người đàn ông, người đó gần như được tạc ra từ cùng một khuôn với Mục Thịnh Uy – gia chủ hiện giờ của nhà họ Mục ở thủ đô.
Dù sao thì sau khi sống với Mục Thịnh Uy vài năm, Mục Hàn thực sự có ấn tượng rất sâu đậm về ông ta.
Nhưng điều mà Mục Hàn không biết là để có được bức ảnh chụp gia đình này, Sở Vân Lệ thậm chí đã phải quỳ xuống trước mặt Mục Thịnh Uy, van xin và hứa với Mục Thịnh Uy rằng sẽ không bao giờ để ai khác ngoài bà ấy nhìn thấy, vậy nên ông ta mới miễn cưỡng chụp.
Hơn nữa, bức ảnh chụp chung này chỉ có mỗi tấm ảnh được rửa ra chứ không có được tấm phim chụp.
“Lạ nhỉ, rốt cuộc mẹ đi đâu rồi nhỉ?”, Lâm Nhã Hiên tò mò: “Cửa không khóa, mọi thứ đều ở đây cả, nhưng không thấy người đâu”.
“Anh nghĩ chắc là mẹ có chuyện gì đó ở bên ngoài”, Mục Hàn phân tích: “Từ cách bố trí trong nhà cho thấy chắc là mẹ ở gần đây thôi, hay là chúng ta ra ngoài tìm thử xem”.
“Được”, Lâm Nhã Hiên gật đầu.
Mục Hàn đưa Lâm Nhã Hiên ra khỏi sân và đến một con phố.
Đường phố rất vắng vẻ và không có người đi bộ.
Tuy nhiên, có vài công nhân vệ sinh đang dọn dẹp.
“Này, tất cả dừng lại đi”.
Ở một miệng cống phía xa, một công nhân vệ sinh nhìn xung quanh và hét lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK