Mục lục
Điện chủ ở rể Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 734: Đám tép riu


Lúc này, Dương Yêu Nguyệt được gọi là nàng tiên giáng trần cũng không quá lời.


Suy cho cùng, cô ta cũng là cô chủ của hoàng tộc thủ đô, dù vẻ ngoài có bình thường, nhưng khí chất được gia tộc bồi dưỡng từ khi còn nhỏ cũng là thứ mà không nơi nào có thể so bì được.


Chỉ điểm này thôi cũng đủ để nói lên sự cách biệt xa vời giữa gia tộc giàu có ở thủ đô với gia tộc giàu có ở địa phương.


Dù Diệp Chính Đạo thường xuyên bám theo bên cạnh Dương Yêu Nguyệt, lúc này khi nhìn thấy Dương Yêu Nguyệt vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc.


Ánh mắt hắn dán chặt trên người Dương Yêu Nguyệt rất lâu.


“Quá đẹp, thật sự quá đẹp rồi!”, Diệp Chính Đạo nhất thời si mê nhìn ngắm tới mức phát điên: “Yêu Nguyệt, dáng vẻ của em hôm nay là đẹp nhất so với những lần anh từng thấy!”


Dương Yêu Nguyệt chỉ mỉm cười.


Ngay cả ứng cử viên hàng đầu cho vị trí người thừa kế của thế gia số một Hoa Hạ như Mục Sảng cũng bị Dương Yêu Nguyệt hớp hồn.


Huống hồ gì là Diệp Chính Đạo?


Lần trước tới bắt Mục Hản xé bỏ bản hôn ước là để tránh cho việc Mục Hàn nhìn thấy nhan sắc tuyệt thế của mình sẽ nảy sinh ý niệm háo sắc, Dương Yêu Nguyệt đã cố tình biến bản thân trở nên thật xấu xí.


Nhưng dù là như thế thì cũng không thể che lấp được khí chất cao quý của Dương Yêu Nguyệt.


Thế nhưng Mục Hàn lại nói rằng Dương Yêu Nguyệt không bằng vợ anh – Lâm Nhã Hiên, với tư cách là người đẹp nhất trong tứ đại mỹ nhân của thủ đô, sao Dương Yêu Nguyệt có thể nhẫn nhịn được chứ?


Vậy nên lần này, Dương Yêu Nguyệt thể hiện hết vẽ đẹp tuyệt thế của mình để đến đây.


Cô ta muốn sau khi Mục Hàn nhìn thấy nhan sắc xinh đẹp của mình thì phải tự thừa nhận rằng anh đã sai.


Phải thừa nhận rằng Lâm Nhã Hiên quả thực không bằng Dương Yêu Nguyệt.


Nhìn ánh mắt của đám người xung quanh đang dán chặt vào mình, hưởng thụ cảm giác nổi bật giữa đám đông, khoé miệng Dương Yêu Nguyệt không khỏi mỉm cười cao ngạo: “Mục Hàn, anh đã nhìn thấy chưa?”


“Mỗi một người nhìn thấy tôi đều khen tôi là tuyệt thế mỹ nhân!”


“Lần này, để tôi xem anh có còn dám nói tôi không bằng cô vợ Lâm Nhã Hiên của anh nữa hay không?”


“Không sai!”, mặc dù việc Dương Yêu Nguyệt để tâm tới cách nhìn của Mục Hàn như vậy khiến cho trong lòng Diệp Chính Đạo cực kỳ không thoải mái. Thế nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ Mục Hàn say mê Dương Yêu Nguyệt thì Diệp Chính Đạo vẫn hơi đắc ý.


Suy cho cùng, bản hôn ước cũng đã bị xé rồi.


Dù cho Mục Hàn có hối hận thì cũng không còn cơ hội nữa.


Dương Yêu Nguyệt – người đẹp nhất trong số tứ đại mỹ nhân Hoa Hạ là của Diệp Chính Đạo hắn.


Đám người Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt lại tìm đến khu biệt thự nơi Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên đang sống.


Để ứng phó với trăm phương nghìn kế của các cao thủ nước ngoài, đảm bảo cho sự an toàn tuyệt đối của Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ, Mục Hàn đã đổi toàn bộ lực lượng bảo vệ khu biệt thự sang người của mình.


Người đang canh giữ cửa chính biệt thự lúc này chính là Vũ Minh.


Còn cả một nhóm các anh em trong đội bảo vệ của tập đoàn Phi Long.


Nhìn thấy Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt dẫn theo mấy người nghênh ngang kéo tới, Vũ Minh lập tức trở nên cảnh giác, vội vàng ngăn lại, hỏi: “Mấy người làm gì đây?”


Vũ Minh đã đi theo Mục Hàn rất lâu nên cũng đoán được có thể Mục Hàn sắp gặp phải kẻ địch mạnh.


Vậy nên, đám người này của Diệp Chính Đạo đã thu hút sự chú ý của Vũ Minh.


“Chúng tôi đến để tìm Mục Hàn”.


Diệp Chính Đạo ngạo nghễ nói: “Mau bảo hắn ra gặp chúng tôi!”


“Anh đợi ở đó”, Vũ Minh đánh giá đám người Diệp Chính Đạo từ trên xuống dưới một lượt, nói; “Tôi gọi điện thoại cho đại ca”.


Nhận được điện thoại của Vũ Minh, Mục Hàn cũng hơi nghi hoặc: “Mấy tên đó lại ngạo mạn như vậy sao? Dám chỉ đích danh muốn gặp tôi ư?”


“Đám cao thủ nước ngoài này chắc là muốn ăn đòn rồi đây”.


“Không phải người nước ngoài, thưa đại ca”, Vũ Minh lắc đầu nói.


“Là người Hoa Hạ ư?”, Mục Hàn ngơ ngác, dặn dò: “Anh hỏi xem bọn họ tên là gì?”


Vũ Minh vừa kẹp điện thoại bên tai vừa hỏi Diệp Chính Đạo: “Này, đại ca tôi hỏi mấy người tên là gì?”


Diệp Chính Đạo cao ngạo nói: “Cậu nghe kỹ vào cho tôi, ông đây tên là Diệp Chính Đạo, người đang đứng bên cạnh tôi tên là Dương Yêu Nguyệt”.


“Cậu mau bảo tên Mục Hàn kia lăn ra đây!”


Lúc này, Mục Hàn đã nghe thấy giọng nói của Diệp Chính Đạo qua điện thoại.


“Hoá ra là hai kẻ ngu ngốc này tới”, Mục Hàn dặn dò Vũ Minh: “Vũ Minh, anh nói với hai người này rằng ông đây không rảnh chơi với bọn họ”.


“Bảo bọn họ đến nơi nào mát mẻ mà đợi!”


Nghe giọng điệu của Mục Hàn, Vũ Minh hiểu ra ngay, đám người trước mắt hoá ra đều chỉ là mấy nhân vật tép riu.


Nếu như thật sự là quân địch đáng để Mục Hàn coi trọng thì nhất định sẽ nhận được sự đối đãi cẩn trọng.


Thật ra, so với đám cao thủ nước ngoài đẳng cấp đang tính trăm phương ngàn kế tiến vào Hoa Hạ thì hai người Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt hoàn toàn chỉ là lũ tép riu chẳng đáng nhắc đến.


“Tôi hiểu rồi!”, Vũ Minh ngắt điện thoại.


Sau đó quay sang xua tay với Diệp Chính Đạo, nói: “Đại ca của chúng tôi nói rồi, bảo mấy người đến nơi nào mát mà đợi!”


“Cậu nói cái gì?”, nghe Vũ Minh nói vậy, Diệp Chính Đạo nổi điên lên: “Thằng con riêng Mục Hàn chắc là chưa hiểu rõ tình hình, hắn cho rằng bản thân vẫn được nhà họ Mục ở thủ đô bảo vệ hay sao?”


“Nhà họ Mục ở thủ đô đã lên tiếng rồi, bất cứ hành vi nào của hắn, dù sống hay là chết thì đều không có liên quan gì tới nhà họ Mục ở thủ đô!”


“Để tôi xem lần này hắn còn có gì để ỷ lại nữa?”


“Tôi nói này, anh là tên đần à?”, nhìn thấy Diệp Chính Đạo đang nổi cơn điên, Vũ Minh tỏ vẻ khinh thường: “Chỉ đám tép riu như mấy người thôi thì đại ca của tôi còn chẳng buồn để tâm tới!”


“Không có chuyện gì thì mau mau cút đi!”


“Ông đây không rảnh để chơi với mấy người!”


Nghe thấy lời Vũ Minh nói, Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt cùng đưa mắt nhìn nhau.


Đường đường là người đứng thứ hai trong bảng xếp hạng TOP các cậu ấm ở thủ đô!


Đường đường là người đẹp nhất trong số tứ đại mỹ nhân ở thủ đô!


Ở thủ đô đều là những người rất có địa vị.


Vậy mà lại trở thành đám tép tiu trong mắt một tên bảo vệ ở tỉnh.


“Khốn nạn! Dám nói bọn tao là lũ tép riu ư?”


Diệp Chính Đạo phẫn nộ không thôi, giơ tay chỉ vào Vũ Minh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lời này là do thằng con hoang Mục Hàn dạy mày nói phải không?”


“Mau bảo Mục Hàn ra đây gặp bọn tao, nếu không bọn tao không ngại san phẳng nơi này đâu!”


Vũ Minh dè bỉu sự uy hiếp của Diệp Chính Đạo: “Chỉ dựa vào mấy người hả? Cũng xứng sao?”


Vũ Minh đi thẳng vào trong phòng bảo vệ, không buồn để tâm tới đám người Diệp Chính Đạo nữa.


“Này …”, bị đuổi cổ thẳng thừng, Diệp Chính Đạo tức giận không thôi.


Lúc hắn đang định xông thẳng vào thì lại nhìn thấy một đội bảo vệ đi ra từ bên trong, phải có tới hơn trăm người.


Lúc này, Dương Yêu Nguyệt ngăn Diệp Chính Đạo: “Anh Diệp, người của đối phương không ít, chúng ta chỉ có mười người, nếu như xảy ra xung đột thì e rằng sẽ không được lợi gì”.


Nghe Dương Yêu Nguyệt nói vậy, lúc này Diệp Chính Đạo mới từ bỏ việc xông vào.


“Thế nhưng nếu như không xông vào thì sao chúng ta có thể gặp được thằng con riêng đó?” Diệp Chính Đạo hỏi.


“Em cũng buộc phải gặp được thằng con riêng đo.” trong lòng Dương Yêu Nguyệt cũng rất sốt ruột.


Nhan sắc tuyệt thế của cô ta ngày hôm nay chính là để cho Mục Hàn nhìn thấy.


Mục HÀn không xuất hiện thì cô ta không cam tâm.


“Thôi thì đợi buổi tối vậy.” Dương Yêu Nguyệt nghĩ ngợi rồi đề nghị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK