-Hoàng Thượng, Vương Phi sẽ chết mất.
Trước sân trầu, vị vua uy nghiêm tuyệt tình, nhấn bả vai phi tử của mình vào bồn nuôi rắn khiến mọi người khiếp sợ, can ngăn.
Vương Phi mặt tái nhợt, hai tay yếu ớt vùng vẫy mong thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn.
Cơ thể nàng đã tê liệt, mất hết cảm giác rồi. Hắn túm lấy nàng lôi lên, mạnh bạo ném sang một bên như đồ vật. Nộ khí bùng nổ, xông tới bóp cổ nàng:
-Nói, ngươi giấu nàng ấy ở đâu?
Nàng đau đớn lắc đầu. Hắn càng tức giận, lực đạo ở tay cũng tăng lên. Nàng khó thở ho khan, nhưng cũng chỉ mặc kệ. Nàng đã quá quen rồi, càng chống cự chỉ càng làm hắn giận thêm.
Thái độ của nàng lập tức chạm đến đỉnh điểm của hắn. Hắn túm lấy tóc nàng lôi vào phòng.
Nô tì, người hầu của nàng chạy theo ngăn cản cũng bị hắn sai nhốt vào thiên lao tra tấn.
Hắn đẩy nàng thô bạo, đầu nhỏ đập vào bàn dớm máu.
Hàn khí lan ra xông thẳng vào cơ thể nàng, ngữ âm tàn khốc tước đi hy vọng cuối cùng của nàng:
-Qua hôm nay, nàng ấy mà không xuất hiện trước mắt ta, tiện nhân ngươi cũng đừng hòng sống.
Nước mắt vỡ bờ tràn ra, lăn dài trên má.
Hắn cầm lấy thanh sắt, vùi vào lò than. Đầu sắt nóng đỏ đưa tới gần nàng, hắn nhẫn nãi hỏi thêm một lần :
-Mau nói nàng ấy ở đâu.
Nàng thất thần nhìn thanh sắt, miệng không hé. Chút tha thứ của hắn đã bị nàng dập tắt, hắn thẳng tay dí thanh sắt nóng đó vào làn da mịn màng của nàng.
Nó đốt cháy da, thịt, máu chảy ra, nước mắt tuôn trào, miệng hét thất thanh. Chỉ một lúc sau, mọi thứ lại im lăng.
Nàng nằm bất tỉnh trong vũng máu. Hắn lạnh lùng rời đi:
-Dọn xác tiện nhân nếu chết, còn sống thì vứt vào đại lao.
_____________________
Đại lao.
Cơ thể nàng bị treo trên thanh gỗ, mỏng manh, yếu ớt, không sức sống.
Hắn một lần nữa bước vào, con dao sắc bén trong tay loé sáng.
Hắn tới gần, con dao găm chạm vào làn da trắng mịn. Lực tay không hề nhỏ, từng tia máu bắn ra.
Nàng dùng chút sức, ngóc đầu nhìn, thứ nàng thấy chỉ có lãnh huyết, tàn khốc, hắn không một chút động lòng trước tình cảnh bây giờ của nàng.
Con dao di chuyển từ vai xuống khuỷu tay, bàn tay.
Nàng không rên không kêu chỉ đưa mắt dõi theo con dao kia. Nàng đã không còn cảm giác gì nữa rồi, một bên tay còn bị rút gân nữa.
-Thiếp...th...sẽ...nói...
Nàng thật đã rất mệt mỏi.
Hắn đưa nàng tới một ngọn núi hoang sơ.
Tới trước cây cổ thụ khổng lồ sát vách núi.
Nàng lê từng bước tới, chạm vào bông hoa tuyết trắng, miệng nhẹ nhàng nói:
-Thiếp đã từng ước chàng và thiếp sẽ cùng tới đây, hôm nay ước nguyện đó đã trở thành sự thật rồi.
Nàng quay lại, mỉm cười thật tười với hắn. Hắn một mặt lạnh lùng, thờ ơ, nhắc:
-Mau nói nàng ấy đang ở đâu.
Nụ cười ban nãy bỗng chốc trở nên thê lương. Nàng lết tới ôm chặt lấy thắt lưng hắn.
-Thiếp không giấu muội ấy. Thiếp chỉ biết rằng ở Tam Cốc lần đó, muội ấy nói muốn tới nơi người thương của muội ấy. Muội ấy nói đó là tình đầu muội ấy, sau câu nói đó, một luồng sáng xuất hiện làm muội ấy biến mất.
Hắn gỡ tay nàng, đẩy mạnh ra phía sau, gào lên:
-Đồ tiên nhân, nàng ấy là yêu ta, ngươi giấu nàng ấy ở đâu, ở đâu.
Nàng bất lực lắc đầu. Hắn dùng lực nhấc bổng nàng lên, ném ra phía xa. Định xông tới bóp cổ nàng lại bị nàng né nhanh. Đôi tay xứt xát chạm vào gò má hắn, ánh mắt vô thần, đầy đau xót, hướng về hắn:
-Chàng vẫn luôn không tin thiếp, mãi mãi không tin.
Hơi ẩm ấm ấm rơi xuống tay hắn, ánh mắt đẫm nước bi thương xuyên thẳng vào tận cùng hắn.
Nàng ngửa người ra phía sau, cơ thể rơi vào khoảng không sâu hút rồi mất tích dưới vách núi đồ sộ.
Nàng đã được giải thoát.
______________________
Hắn quỳ ở đó, mắt không rời vực sâu, nơi cơ thể quen thuộc biến mất khỏi hắn.
Hắn đưa hai tay ra trước, bàn tay này hình như vừa làm mất đi gì đó.
Hắn trở về cung một cách vô thức, đập vào mắt hắn là tẩm cung của hắn bốc khói nghi ngút.
Phía xa, một đám người lao tới. Bọn họ túm lấy hắn vật xuống nền đất, miệng chửi rủa:
-ĐỒ KHỐN.
-VƯƠNG PHI RỐT CUỘC ĐÃ LÀM GÌ SAI MÀ NGƯƠI NỠ...
-NGƯƠI ĐÃ LÀM GÌ NGƯỜI.
Họ gào thét trong nước mắt, họ vạch trần tội ác của hắn.
Trống rỗng, vô cảm. Tất cả những gì còn lại trong hắn.
Ngồi trên ngai vàng, cầm trong tay lọ đồng mà nàng tặng. Lần đầu tiên mở ra, từng con hạc hiện nằm trong đó. Hắn mở tờ giấy bên trong.
" Hoàng Thượng, người có biết người độc ác lắm không? Chàng đổ canh thiếp nấu, ôm tiểu muội trước mặt thiếp, rất kén ăn lại còn lười ngủ. Chàng phải nghỉ ngơi nhiều để bảo vệ long thể.
Sinh thần chàng năm nay thiếp không biết tặng quà gì, chỉ biết gặp hạc cầu may, cầu phúc cho chàng.
Hoa tuyết lan sắp nở rồi, chàng lại đi vi hành. Nhưng thiếp sẽ đợi chàng về. Mãi yêu chàng."
Má hắn âm ấm, ươn ướt. Hắn là đang khóc sao? Vương Phi của hắn thật biết cách tra tấn hắn a.
-Nàng là đồ ngốc, ta không yêu nàng, không có yêu nàng.
Hắn đến tẩm cung của nàng, nằm trên giường, hương thơm quen thuộc dễ chịu.
Bộ y phục trắng bỗng nhuốm phớt hồng, hắn lật chăn lên.
Từng mảng màu đỏ chói mắt, là máu. Hắn nhớ lại những gì mình đã làm, gào thét điên loạn.
Hắn đã làm gì thế này, giết chết phi tử của mình, tra tấn nàng dã man. Hắn không phải là người.
Hắn nhảy vào bồn rắn, tự tay mình vùi thanh sắt vào người. Nó đau thấu tâm can, càng đau hắn lại càng mất lí trí. Hắn tự mình trải qua tất cả mọi tra tấn, hắn đau chứ nhưng hắn lại nghĩ tới nàng khi xưa luôn phải chịu đựng.
Hắn chua xót khi nghĩ tới khuôn mặt yếu ớt, tái nhợt đi vì đau của nàng. Nàng sao có thể chịu được như vậy.
Tương truyền vì quá đau đớn khi mất phi tử, Hoàng Thượng đã bỏ lại mọi công việc triều chính. Tìm kiếm nàng dưới vách núi.
Hắn cho người lật từng vách đá, tự tay mình đốt đi tẩm cung của nàng. Hắn muốn mang tất cả mọi thứ của nàng theo.
Nhưng một tháng...hai tháng...ba tháng...một năm...
Hắn không thể tìm được nàng.
Vách núi năm xưa lồng lộng gió, hắn đứng đó, nhìn về nơi xa xăm vô định, tay cầm bông hoa tuyết.
-Ta đến đây, đợi ta. Chỉ cần đợi trẫm một chút nữa thôi.
•~•HDLisa/ Thần•~•
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn