Tác giả: Cáo Vô Tâm
"Mộ Dung Ly, trả lời ta, chàng có yêu ta không ?"
"..."
"Mau nói đi!"
"Công chúa, sắp tới giờ hành lễ rồi"
Tô Nhan nhắm mắt, lụa đỏ trong tay rơi xuống đất, nước mắt trong suốt lăn dài trên gò má xinh đẹp rồi vỡ tan trên mặt đất.
Nàng vô thức xoay người, với tay thoa thêm phấn, tô thêm son, sau đó lại vô thức rút trâm cài, mái tóc đen như thác nước đổ xuống, che đi dáng người yếu điệu của nàng.
Mộ Dung Ly chậm chạp với lấy chiếc lược gỗ, đây là chiếc lược chàng tự tay khắc cho công chúa, tỉ mỉ khắc tên của nàng...
"Một lược chải tới cuối cùng..."
Giọng nói của chàng trầm thấp, lược gỗ nhẹ nhàng lướt trên tóc Tô Nhan.
"Hai lược chải tới đầu bạc..."
Qua gương đồng, Tô Nhan ngắm nhìn nam nhân nàng yêu suốt bao năm qua, ánh mắt nàng dại đi vài phần, nụ cười thê lương đến cùng cực.
"Ba lược chải đến con cháu đông đàn"
Tô Nhan nhẹ nhàng cầm lấy mũ phượng đội lên đầu.
Mộ Dung Ly ánh mắt như có như không mê man nhìn nàng qua gương đồng.
Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, nhấc váy bước khỏi ghế ngồi, giá y đỏ rực như lửa đốt cháy tâm nhãn của Mộ Dung Ly.
Chàng bắt lấy cánh tay ngọc của nàng, hơi siết lấy, sau đó lại như có như không vuốt ve làn da mịn màng ấy...
"Đừng hận ta..."
Tô Nhan cúi đầu cười chua chát, nàng giằng mạnh tay, trong tay Mộ Dung Ly liền chỉ còn là hư không.
Nàng xoay người đối diện với chàng, sau đó đưa tay trùm khăn thêu lên đầu. Động tác có chút chậm, Tô Nhan muốn lưu giữ hình bóng nam nhân này lâu một chút, từng chút từng chút một...
Khăn đỏ phủ kín, cũng không thấy gì ngoài màu đỏ như màu máu, nước mắt bất chợt lăn dài...
"Ngươi đi đi. Sau này, hãy sống thật tốt. Ngươi và Hà Nhược Tình sau này nhất định phải thật hạnh phúc"
"..."
Tô Nhan xoay người, một người hầu vội vàng đi vào đỡ lấy nàng. Thấy bóng dáng nàng rời khỏi, Mộ Dung Ly không kìm nổi lòng mà vô ý đánh rơi hai giọt nước mắt.
"Xin lỗi, đời này, là ta phụ nàng..."
___________
Lần đầu tiên nhìn thấy công chúa, khi ấy nàng 7 tuổi, mặc xiêm y như cánh hoa đào, đứng trong ngự uyển nô đùa.
Nữ nhân chớp mắt một cái, giống như ba nghìn cánh hoa đào nở rộ, chính là Tô Nhan...
___________
Năm nàng 9 tuổi, Mộ Dung Ly 12 tuổi :
"Mộ Dung Ly, ngươi thực đẹp trai nha, còn đẹp hơn cả hoàng huynh của ta"
"Đa tạ công chúa khen ngợi"
"Mộ Dung Ly"
"Vâng ?"
"Sau này lấy ta đi?"
"Người, người nói gì thế!"
________
Năm nàng 15 tuổi, Mộ Dung Ly 18 tuổi
"Mộ Dung Ly, hôm nay ta đã cãi nhau với mẫu hậu..."
"Công chúa, như vậy thực không nên..."
"Cái gì mà không nên! Mẫu hậu nói ta quá thân thiết với ngươi, cho nên nhất định muốn để ngươi vào doanh trại, không cho theo hầu ta nữa. Sau đó ta rất tức giận, ta nói với mẫu hậu, Mộ Dung Ly là của ta, sau này lớn ta nhất định để Mộ Dung Ly làm phò mã!"
"Công chúa! Chuyện này, không thể được!"
Khi ấy nghe xong, Tô Nhan im lặng nhìn chàng, ánh mắt vô cùng thất vọng. Nàng không nói gì, chỉ im lặng đứng lên về phủ...
__________
Nàng từ nhỏ đã sống rất cô độc, mẫu hậu và phụ hoàng, các ca ca ngày ngày đều bận rộn. Từ nhỏ đã phải học những lễ nghi, học những phép tắc, Tô Nhan bản tính ham chơi đã chán muốn chết. Nhưng nàng lúc nào cũng chỉ một mình im lặng đùa giỡn trong Ngự Uyển của mình.
Trong hoàng cung tranh đấu ác liệt, mẫu hậu dạy nàng phải thật mạnh mẽ, phải thật kiêu ngạo, nàng nhất định không được tin tưởng một ai.
Cho đến khi gặp Mộ Dung Ly, ánh mắt lạnh lùng lúc nào cũng hướng thẳng nhìn xa xăm, thái độ lúc nào cũng lạnh nhạt nhưng lại rất quan tâm đến người khác...
Mộ Dung Ly là cận vệ của công chúa, đi đâu cũng là hai người, làm gì cũng là hai người. Cả hai lớn lên cùng nhau, trong trái tim Tô Nhan, Mộ Dung Ly chính là nam nhân duy nhất mà nàng muốn ở bên cạnh, cả đời...
_____
" Mộ Dung Ly, hôm nay ta tức giận, liền đánh gãy lược làm đôi mất rồi..."
" Mộ Dung Ly, chúng ta thả diều đi, ngươi cầm tay giúp ta thả diều nhé"
"Mộ Dung Ly, chúng ta trốn ra ngoài hoàng cung đi, ta muốn đi xem hội Trung Thu"
"Mộ Dung Ly, ta vừa mới thả đèn hoa đăng nha. Ta ước ta và ngươi mãi mãi ở bên cạnh nhau"
"Công chúa, sau này nàng còn phải có hôn ước với phò mã bên láng giềng, ta đâu thể ở bên nàng mãi được ?"
Vậy, vậy năm sau ta sẽ ước, lớn lên, Mộ Dung Ky sẽ lấy ta...
______
Năm Mộ Dung Ly 21 tuổi, lần đầu chàng ngại ngùng hỏi Tô Nhan:
"Công chúa, nữ nhân thích nhất là gì?"
"Nữ nhân? Ta sao?"
Thấy Mộ Dung Ly vui vẻ hỏi, Tô Nhan cũng cười nói:
"Ta thích nhất là Dung Ly"
"..."
______
Nhưng mà hóa ra không phải Mộ Dung Ly có ý hỏi về nàng, mà là, chàng đang động tâm với một nữ nhân khác.
Tô Nhan từng thấy chàng cười nói thân mật với một vị tiểu thư của quan thượng thư. Nàng ấy dịu dàng, không nghịch ngợm như nàng, nàng ấy xinh đẹp, lại luôn biết cách khiến chàng vui vẻ cười đùa.
Còn ta ở bên chàng, chỉ khiến cho chàng cảm thấy lo lắng, lúc nào cũng phải để mắt tới ta.
Tô Nhan chợt nhận ra, từ bé đến lúc lớn, Mộ Dung Ly cười nói với nàng cũng rất ít...
Đêm hôm ấy, trời mưa rất to, sau khi phát hiện Mộ Dung Ly cầm vòng ngọc đem ra ngoài, tới tận đêm mới trở về, Tô Nhan đã ở trong phòng khóc thật to.
Nàng đố kị, cũng tổn thương. Mộ Dung Ly bị cướp đi rồi, người nàng yêu đã yêu một người con gái khác...
______
"Mộ Dung Ly, làm hạ nhân của bổn công chúa, đừng tư tưởng yêu đương, bổn công chúa không thích!"
Khi ấy Tô Nhan nói ra những lời này, nàng vô cùng kiêu ngạo nhìn thẳng Mộ Dung Ly cất giọng nói. Mà chàng cũng chỉ im lặng nhìn nàng thật lâu, sau đó nắm chặt tay, cúi đầu trước Tô Nhan tuân mệnh.
Xin lỗi, là ta làm khổ chàng, nhưng là ta yêu chàng, yêu rồi, chẳng có cách nào dừng lại được...
_______
Vậy mà hôm sau, Mộ Dung Ly liền đóng gói đồ rời cung...
"Ngươi đi đâu!"
"Xin lỗi, ta phải đi rồi..."
"Trả lời ta, ngươi đi đâu! Người của bổn công chúa mà chưa được sự cho phép của ta liền muốn đi thì đi ư? Ngươi làm càn cái gì ? Có phải vì ta không để ngươi yêu nàng ấy, ngươi liền đi hay không?"
Tô Nhan gấp đến nỗi cuống lên, mặc kệ hạ nhân trong phủ dòm ngó, mặc kệ họ bàn tán, nàng vừa kéo tay chàng, lệ nóng thi nhau rơi xuống, giọng nói như muốn hét lên.
"Mộ Dung Ly! Trả lời ta! Chàng muốn rời khỏi ta ư?"
"Xin lỗi công chúa, thần tuân chỉ theo ý của hoàng hậu, sau này sẽ không còn là người của công chúa nữa rồi. Sau này, người nhát định phải chăm sóc tốt cho bản thân, đừng làm bản thân tổn thương nữa. Ta đã đến lúc phải rời đi rồi...."
Không là người của ta nữa ư ...
Chàng muốn rời đi ư...
Đã 9 năm rồi, chúng ta ở bên nhau đã 9 năm rồi, chàng ở bên ta còn lâu hơn nàng ấy, vậy mà chỉ trong vài tháng liền dứt bỏ ta theo nàng ấy.
Yêu chàng sao bổn công chúa đau khổ như vậy...
Ta đường đường là mẫu nghi thiên hạ, là công chúa của một nước, vì sao ta lại phải cúi đầu vì chàng? Vì tình yêu đau đớn này nhiều năm như vậy?
Dù ta có là công chúa, dù có là mẫu nghi thiên hạ, cũng chẳng phải là người nắm được trái tim của chàng...
Ta đố kị với nàng ấy, vì sao lại là người bén duyên với chàng ? Vì sao lại là nàng ấy? Tại sao không phải là ta?
Bổn công chúa có gì không tốt? Ta có thể cho chàng mọi thứ, chàng không thể cho ta một chút tình yêu sao?
"Công chúa, làm ơn, để cho ta đi đi"
Tô Nhan lảo đảo rời tay khỏi Mộ Dung Ly, sau đó nàng bật cười, ánh mắt vẫn đẫm lệ, bi thương nói với chàng:
"Quỳ xuống cầu xin ta, làm được thì đi..."
Chưa đến 5 giây suy nghĩ nhiều, chàng liền từ từ đặt hai đầu gối xuống mặt đất, cúi đầu trước mũi hài gấm thêu hoa của nàng.
"Mộ Dung Ly ta không có phúc lớn hầu hạ công chúa, thật xin lỗi..."
Tô Nhan lùi lại vài bước, sau đó nàng xoay người bước đi, không nhìn chàng thêm một lần nào nữa, giọng nói nhỏ nhẹ theo gió lạnh đến tai của Mộ Dung Ly:
"Chàng đi đi, mau đi đi...."
_____________
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn