***
"Nói đi,có phải con ăn vụng quế hoa cao của sư nương phải không." Mộ Dung Trầm mặt lạnh nhìn vào tiểu đồ nhi phía dưới,tay chỉ vào đĩa bánh trên bàn.
"Sư phụ,con không có ăn vụng ạ."Phù Dao ấm ức nói,tay nàng khẽ kéo góc áo y.
"Sư phụ,người quên rồi sao,người nói muốn dẫn con đi xem kịch mà."
Khóe miệng Mộ Dung Trầm khẽ giật giật,y lôi lại tay áo bị tiểu đồ nhi kéo.
"Con lôi lôi kéo kéo cái gì...rốt cuộc có phải là con ăn vụng không!"
"Không phải con ăn mà."
Mộ Dung Trầm trầm ngâm một lúc,đột nhiên lại đưa tay xoa đầu Phù Dao,nhẹ nhàng nói:" Đồ nhi ngoan,sư phụ biết là con ngoan nhất đúng không nào."
"Dạ."
"Vậy chính là con ăn vụng rồi."
Phù Dao mếu máo :"Không phải con ăn vụng thật mà..."
"Bà cô của ta ơi,con như ta xin con đó,con thừa nhận ăn vụng một lần có được không.Sư nương của con mà biết ta ăn vụng thì chắc nàng đem ta đi luộc mất..."
"..."
Năm đó,Phù Dao 7 tuổi.
***
"Quỳ xuống." Sư nương Mộc Trân trầm giọng quát nam tử trước mặt.
Sư phụ Mộ Dung Trầm không nói hai lời lập tức theo bản năng quỳ xuống,quỳ xong y mới thấy ấm ức không đúng.
"Nương tử,ta không có làm sai gì mà."
"Hôm qua là ai trộm bạc của ta đi mua bánh quế hoa cao,hả!"
"Ta không có mà,tiểu đồ nhi có thể làm chứng."
Mộc Trân lập tức quay sang dụ dỗ tiểu đồ đệ:" Đồ đệ ngoan,sư nương làm bánh ăn có ngon không?"
"Ngon ạ."
"Vậy hôm nào sư nương cũng sẽ làm cho con ăn có được không?"
"Dạ được ạ."
"Vậy tốt,nói cho sư nương nghe,hôm qua sư phụ con có trộm bạc của ta không?"
"Sư phụ...không có trộm bạc của sư nương..."
Mộ Dung Trần vừa thở phào nhẹ nhõm,âm thầm khen đồ nhi tốt,đồ nhi ngoan,thì Phù Dao lại nói tiếp...
"Mà là sư phụ trộm ngân phiếu của sư nương !"
Dung Trần :"..."
Bị đồ nhi bán đứng rồi!!!
Nương tử,vi phu sai rồi!
Lần sau sẽ không trộm bạc,à ngân phiếu của nàng nữa đâu!
Kết quả?
Tất nhiên là Mộ Dung Trần bị phạt quỳ một canh giờ.
Đến buổi tối,sư nương mới nhớ đến trượng phu đang còn bị phạt quỳ,vội vàng bảo Phù Dao đi ra kêu sư phụ về ăn cơm rồi ra quỳ tiếp.
"Sư phụ~~~" Phù Dao bước chân ra hậu viện,khẽ gọi một tiếng.
"Phù Dao,con qua đây."nhìn thấy tiểu đồ đệ,Dung Trầm tươi cười vẫy tay.
"Không qua đâu,sư phụ sẽ đánh con."
"Con qua đây,vi sư nhất định không đánh con."y vẫn tươi cười.
Tiểu đồ đệ vẫn luôn cảm thấy sư phụ quá kì lạ nên vẫn luôn chần chờ mãi đến khi Dung Trầm sắp không duy trì nụ cười được nữa nàng mới chậm rì rì tiến đến.
"Sư nương phạt người quỳ bao lâu ạ."
"Một canh giờ."
"Bây giờ đã sắp hai canh giờ rồi sao người còn chưa đứng dậy."
"Quỳ nhiều quá tê chân nên không đứng được nữa,con qua đây đỡ vi sư dậy."
"..."
***
"Sư phụ,con không muốn đọc sách nữa đâu!"
"Không đọc sách con tính làm gì,hả? Không có học thức thì sau này ai muốn con chứ."
"Sư phụ,người ta không phải hay nói,cô nương tốt không lo cưới gả hay sao ạ?"
"Vậy là con không muốn đọc sách nữa à,có phải là muốn giống sư nương con,ngay cả chữ Đại La cũng không biết,lại còn.."
"Sư phụ..." sư nương đến rồi kìa!
"Sư phụ cái gì mà sư phụ,để ta nói cho con nghe,con bây giờ phải chăm chỉ đọc sách,đừng để giống sư nương con,rõ ràng không biết còn cố tỏ ra uyên thâm,lại còn..."
"Lại còn cái gì,hửm?" Mộc Trân tiến tới từ phía sau,nghiến răng hỏi.
"Còn nhiều nữa chứ...Ơ,nương tử,nàng đến từ lúc nào vậy?? Hì hì,nàng đừng nghe ta nói bậy,thật ra là ta đang dạy tiểu đồ đệ cho dù mình không biết thì cũng phải tỏ ra cao thâm cho người khác khỏi xem thường...haha..."
Phù Dao :"..." Hình tượng sư phụ sụp đổ hoàn toàn!
Sư phụ,người đừng có thê nô như vậy được không,uy phong của người đâu rồi !!!
Dung Trầm liếc mắt nhìn Phù Dao,tỏ ý uy phong gì đấy trước mắt sư nương đều là mây bay.
***
"Tiểu sư muội,mau,ra đây giúp ta giặt quần áo." Đại La vừa thấy bóng dáng Phù Dao phía xa liền vẫy tay gọi nàng lại.
Đại La là sư huynh của Phù Dao,hơn nàng bốn tuổi.
"Sư huynh,việc giặt quần áo vốn là của huynh mà,muội không giúp đâu." Phù Dao lè lưỡi,lắc đầu.
"Sư muội à,muội xem ta hàng ngày làm bao nhiêu việc,chẻ củi,nấu cơm,giặt quần áo,luyện công,...mà muội xem,muội làm được gì chứ,không biết nuôi muội có tác dụng gì nữa?!"
"Muội đẹp."
"..."
"Sư phụ bảo muội có chuyện gì thì để sư huynh làm,muội chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa là được rồi!"
"..." Sư phụ hố người!!!
***
Chính Tông năm thứ hai,triều đình tổ chức khoa thi,nhà nhà nô nức đưa con đi thi tài,trên ngọn núi của bốn sư đồ họ Mộ cũng vậy.
"Sư phụ,sư nương,sư muội,con đi đây ạ." Đại La chắp tay về phía ba người phía trước,nghiêm trang nói.
"Ừm,lần này con xuống núi đi thi, sư nương của con đã tìm cho con một hậu trường rất cứng...nhưng thủ tục ấy mà,thì vẫn phải đi..."
"Sư phụ,sư nương tìm ai làm chỗ dựa cho con ạ?"
"Quan Âm Bồ Tát."
Đại La :"..." Sư nương ruột đây ư!!!
Đại La nội tâm sụp đổ nhưng trên mặt thì vẫn trấn định thong dong từ biệt mọi người xuống núi.
"Sư huynh,thi cử bình an."Phù Dao vẫy tay,nói lớn.
"Ta biết rồi,nhất định sẽ không để sư phụ và sư nương thất vọng!"
-------------còn----------
P/s : Không phải sư đồ luyến! Không phải sư đồ luyến! Không phải sư đồ luyến!
Chuyện quan trọng phải nhắc 3 lần!!!!
Nhân đây anh cũng muốn nói,đây là câu truyện cuối cùng anh viết,anh sẽ về ở ẩn,acc này sẽ giao cho cô bạn @KhuynhThành,truyện này sẽ do cô ấy viết tiếp,sẽ được đăng như acc này,tên truyện ( Sư phụ bất lương ) ,mong các em ủng hộ nhé
I love you 3000❤ i dùng
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn