Người từng hứa, nếu một ngày người làm vua của một nước, thống nhất tam quốc, người sẽ lấy ta làm hoàng hậu sẽ không đi theo con đường của phụ thân người vì lợi ích mà bán nước
Ta cùng người ra chiến trận, vì người vào sinh ra tử, vì người mà đỡ nhát kiếm đau đến thấu xương, liệu người còn nhớ? Thay vì mặc những y phục thật lộng lẫy, thêu những chiếc khăn tay thật đẹp thì ta nguyện mang trên mình bộ giáp gồ ghề cùng với thanh đao to lớn này. Vết thương trên người ta thật nhiều, nhiều đến mức không đếm hết! Những vết thương cũ chưa lành vậy mà vết thương mới lại thêm chồng chất! Nhiều đêm ta phải ngâm mình trong nước lạnh, khoác tạm xiêm y mỏng manh, tay ta giờ đã nhuốm đầy máu. Ta đâu ngủ được, những tiếng la hét của những người vô tội cứ vang vọng bên tai ta, đau đớn, tuyệt vọng, cơ hồ họ đang trách ta, có lẽ đời này ta có bị băm thành trăm mảnh cũng không thể xoá bỏ những tội lỗi ta đã gây nên. Nhưng vì người, ta có thể đánh đổi tất cả, vì người, ta nguyện hi sinh vô điều kiện.
Trở thành một vị nữ tướng tài ba kiệt suất? Hay trở thành một người bị ví như ác quỷ chiến thần, khát máu? Ta không quan tâm! Điều ta muốn chỉ là làm bất cứ điều gì khiến người lên ngôi, giúp người thống nhất tam quốc.
Năm tháng qua đi, lại một mùa đông nữa lại tới, ta lặng ngắm từ hiên cửa! Bầu trời thật u buồn! Ta khẽ lấy ra cây sáo ngọc khi xưa người tặng, thổi lên một khúc ca. Lá thư ta gửi người đến giờ vẫn chưa lấy một lời hồi đáp.
Hồi âm? Ta đang nghĩ cái gì cơ chứ? Người giờ đang ân ái với nàng ta liệu người còn nhớ đến ta? Người đang nghênh ngang, tại thượng, hưởng thụ niềm sung sướng khi dành được ngôi vị, cơ hồ đã lãng quên những ngày tháng bên ta cùng ta chiến đấu, quên những khi người ân cần bên ta và quên cả lời hứa khi xưa thật rồi...
Ta bây giờ chẳng còn gì cả, địa vị không, quyền thế không, nhan sắc không, ta giờ chỉ là phế hậu bị giam cầm trong lãnh cung, chờ ngày xét xử. Phế hậu? Thật nực cười! Ta yêu người như vậy! Yêu người hơn cả mạng sống, vì người mà giết hại bao người vô tội, để giờ đổi lại được điều gì đây? Ánh mắt vô tâm hay nụ cười tàn nhẫn? Người giam ta nơi lãnh cung lạnh lẽo này mà không màng đến sống chết của ta! Người vì ả ta mà lấy đi đôi mắt của ta! Nàng ta vì ghen ghét đố kị mà đánh gãy chân ta, ta vì muốn níu giữ lấy kỷ vật của ta và người mà không ngần ngại bước qua những hòn than nóng cháy ! Tất cả, tất cả đều vì người! Người có biết không?
Ta hối hận! Hối hận vì đã quá tin người, quá yêu người! Nhưng giờ hối hận cũng có thay đổi được điều gì! Thời gian đâu thể quay trở lại, đâu thể như trước kia. Nếu có thể ta sẽ không yêu người, không tin người, không vì người!
Ta bật cười cùng với dòng lệ tuôn rơi, một con bệnh như ta hối tiếc phải chăng đã quá muộn? Huyết quản ta nóng lên, bụng đau quằn quại, ta ho một tràng sặc sụa, máu từ miệng lem xuống xiêm y mỏng manh. Có lẽ thời gian của ta cũng sắp hết rồi, nếu có kiếp sau ta nhất định sẽ đến tìm người tính sổ, ta sẽ không tha thứ cho người, nhất định, nhất định...
_________________________
- Này A Ly, muội có muốn mai sau cùng ta thành hôn không?
Cô bé chớp chớp mắt ngước nhìn lên trên, hai tay chắp vào nhau phủi phủi
- Ta như này liệu huynh có muốn lấy?
- Không sao! Nếu mai sau ta làm vua một nước, ta sẽ để muội làm nương tử của riêng ta! Đến lúc đó muội không được rời xa ta đâu đó!
- Ừm! Vì huynh ta sẽ làm tất cả! Sẽ không rời xa huynh đâu!
- Hứa nhé!
"Hứa nhé! Hứa nhé! Ai nói dối sẽ phải nuốt một ngàn cây kim"
Hai đứa trẻ lặng nhìn nhau cười khúc khích. Lời hứa đó vang vọng trong tiềm thức nàng, có lẽ ký ức này sẽ mãi mãi tan biến, có lẽ người đó đã thật sự, thật sự quên lời hứa đó rồi...
__________________________
Một khúc nhạc ta ngân lên vì người
Một lời hứa nguyện bên nhau trọn đời
Năm tháng qua đi lòng người thay đổi
Có lẽ người đã quên, đã quên thật rồi!
Danh vọng một đời, ái niệm một thời
Yêu người một đời, yêu một kiếp người
Ta nguyện vì người sinh ly tử biệt
Ta nguyện yêu người trọn đời trọn kiếp.
p/s: Lần đầu ta viết thơ, mong các nàng đừng ném đá
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn