• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

❄Đoản #Tố❄
"Mẹ...mẹ...vợ con sao rồi?!?"Vừa nhìn thấy mẹ anh đã hốt hoảng hỏi
"Vợ con...vợ con..."
Mẹ anh đứng dậy ôm lấy vai anh và bắt đầu rơi nước mắt...chẳng lẽ vợ anh cùng đứa bé...
Cùng lúc đó , một người mặc bộ đồ màu trắng bước đến , vẻ mặt của vị bác sĩ rầu não nói
"anh phải bình tĩnh...vợ anh...cùng con anh ... Anh mau vào gặp họ lần cuối đi"
Anh ngã qụy xuống đất ... Hai tay ôm lấy đầu như không tin nổi tai mình...Tại sao lại như vậy cơ chứ?!?...trải qua bao nhiêu tất cả tại sao anh và vợ anh vẫn không được bên nhau?!?...
Còn mẹ anh như muốn nói gì nhưng đành im lặng quan sát anh
"Bệnh nhân số 247 đến giờ uống thuốc rồi...mau qua đây"đột nhiên một y tá bước ra khẩn trương nói
"Không...tôi là bác sĩ...tôi là chim...tôi bay nè...bay...bay...bay...tôi không bệnh sao phải bắt tôi uống thuốc...có cô mới bệnh á" người đàn ông mặc thường phục màu trắng vừa nói vừa dang tay như bay
"À...vậy...anh không có bệnh...chim bay về tổ nào...chim bay về tổ nào"
....
Sau cùng anh hỏi ra thì mới biết , thật ra là mẹ anh đang ngồi đây chờ anh, vợ và con anh rất tốt , không sao rồi, mẹ anh khóc là vì quá hạnh phúc í mà. Còn người anh tưởng bác sĩ vừa nãy là 1 bệnh nhân tâm thần, ngày trước chính hắn cũng là một bác sĩ nhưng lỡ tay giết người, vì rối loạn thần trí quá nên hắn hoá điên luôn. Bà lúc đó đang định nói cho anh biết nhưng thấy biểu hiện của anh như vậy thì thôi...mẹ anh... hại chết anh rồi
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK